Con Đường Đế Vương - Quyển 53 - Chương 4-3: Thống trị lục địa (Phần 3)
“Làm việc.”
“Tuân lệnh Chủ nhân!”
Weed phân chia các bức tượng sống và đặt chúng vào các vị trí trọng yếu.
Những bức tượng sống được cử đến mọi vị trí chiến lực để trở thành người thống trị khu vực đó, đảm bảo an ninh công cộng.
“Các ngươi là quan trọng nhất. Hãy bay xung quanh và hạ gục quái vật lọt vào mắt mình nhé.”
– Tôi sẽ làm như cậu nói.
– Nếu đó là để bảo vệ thế giới.
Các Baraag đều không thuần phục Weed nhưng vẫn nghe lời. Chúng là những bề tôi trung thành của Hoàng đế Geihar, cực kỳ đáng tin cậy trong chiến đấu và xây tổ đẻ trứng ở quanh những vách núi và những khu rừng rậm.
‘Nếu mình nuôi dạy đám Baraag thật tốt… Chúng sẽ là những đơn vị quân cực kỳ mạnh mẽ.’
Những sinh vật khổng lồ có thể bay và khạc ra lửa!
‘Mình nên giữ bên mình khoảng 1000 con, những con đáng tin cậy nhất. Mình sẽ sử dụng chúng trong những trận chiến quan trọng. Mình có nên xây dựng một khu vực để chúng có thể sinh sản dễ dàng hơn không nhỉ?”
Nếu cần thiết, cậu sẵn sàng xây dựng vài trang tại Baraag. Rồi cậu nói với những bản sao của mình.
“Đế chế Arpen. Hahaha. Một đế chế. Thật tuyệt vời. Nhân tiện thì tôi cũng cần phải hạ gục đám quái vật để bảo vệ Lục địa phương Bắc.”
Và rồi, Weed-1 bắt chéo chân và xoay nhẹ cái đầu, hất cằm lên một góc 21 độ. Biểu cảm với cái cằm của cậu ta chứa đầy sự ngạo mạn.
“Vậy tôi sẽ đạt được gì từ cái này?”
“Hmm.”
Weed biết tỏng ngay từ đầu là việc này sẽ không dễ dàng. Chúng là những bản sao chính xác của chính cậu!
‘Mình đã tạc chúng quá gấp gáp, nhưng mọi thứ cũng không thể tệ hơn được nữa rồi.’
Weed luôn luôn có một bài phát biểu tuyệt vời cho bất kỳ trường hợp nào.
“Đây là vì Lục địa Versailles. Mọi người nghĩ sức mạnh của mình là để làm gì! Đó là để đánh bại quái vật và bảo vệ kẻ yếu. Ngoài ra, đây cũng chính là một yêu cầu từ tôi, với tư cách là người đã ban sự sống cho tất cả mọi người.”
Hòa bình và cha mẹ của chúng. Những người dễ xúc động sẽ quỳ rạp xuống trước những lời này.
Weed-2 vươn vai và ngáp dài một tiếng.
“Thật là một lời nói dối tầm thường. Thành thực thì, chẳng phải tất cả chúng ta đều bị lừa dối trắng trợn ngay khi chúng ta được sinh ra sao? Chúng ta phải bỏ chạy để có thể sống sót, cuộc sống đang dần dễ thở hơn, nhưng tên đó chẳng phải đã giao cho chúng ta một nhiệm vụ nguy hiểm sao? Cái thể loại cha mẹ gì vậy?”
Một sự phản bác đầy logic dựa trên những kinh nghiệm khi nãy!
Weed nhanh chóng cố gắng tìm một cái cớ, nhưng Weed-7 đã lập tức tiếp lời.
“Những kẻ bắt cóc có lương tâm không thể được gọi là tốt bụng được. Vốn từ đầu đã chẳng có chỗ cho hai chứ tin tưởng rồi.”
Weed-10 chỉ tay về phía miệng Weed.
“Tôi thấy tên đó vừa mới liếm lưỡi! Đó chính là biểu hiện và đặc trưng của những tên lừa đảo chuyên nghiệp!”
“…..”
Weed nhận ra rằng những tên bản sao của mình không thể bị dụ bằng lời nói.
‘Mình thực sự đã điêu khắc chúng rất tốt. Chúng hành động giống y hệt mình.’
Trí thông minh và cách hành xử của chúng đều rất giống cậu. Trong bất kỳ tình cảnh nào, chúng không chấp nhận phải chịu thiệt. Thành ra, cậu biết chính xác cách để thuyết phục chúng.
“Tất cả mọi người đều biết kiếm sống khổ sở ra sao với hai bàn tay trắng. Tôi sẽ cung cấp trang bị theo level của mọi người.”
Cậu có trong tay rất nhiều trang bị cấp cao mà cậu vừa có được từ Guild Hermes.
Cậu ít nhất cần phải cung cấp cho chúng những trang bị cơ bản để nâng cao khả năng đi săn của chúng.
“Mmm. Trang bị tốt sẽ đắt đỏ đấy.”
“Còn hơn là chật vật một thời gian chỉ với bộ quần áo và tay trắng. Có đồ rồi vẫn tốt hơn.”
“Tình trạng của chúng cũng không có vẻ là tệ…”
Weed quan sát đám bản sao trầm ngâm suy nghĩ và thêm vào.
“1 vàng cho mỗi con quái vật.”
“Woah.”
“Hở!”
Tiền giải quyết triệt để vấn đề! Đám bản sao quỳ xuống đầy cung kính.
“Chúng tôi thề sẽ trung thành với người, Chủ nhân.”
“Đây là một hợp đồng công bằng. Chúng tôi có thể cảm nhận được sự chân thành của người.”
“Chúng tôi sẽ bảo vệ hòa bình của lục địa!”
Thái độ của chúng thay đổi nhanh tới mức không ai có thể biết được liệu chúng đang thành thực hay chỉ đang giả bộ. Trái tim của Weed quặn lại với suy nghĩ phải trả 1 vàng cho mỗi con quái, nhưng suy cho cùng cậu vẫn là người chiến thắng.
‘Nếu chúng giống như mình, chúng sẽ đi săn điên cuồng để kiếm tiền. Nó sẽ tốt hơn ít nhất 10 lần so với việc ép buộc chúng làm vậy.’
Ngăn chặn đám quái vật là điều thiết yếu, nhưng những trang bị rơi ra từ đám quái sẽ được buôn bán và chuyển thành thuế về cho Vương quốc Arpen.
Nó cũng có thể giúp vực dậy nền sản xuất bằng việc tăng nguồn cung da thú và khoáng thạch.
Cân nhắc tất cả mọi yếu tố, số tiền 1 vàng phải trả cho chúng không thực sự lấy ra từ túi tiền của Weed mà là từ những gì chính lũ cấp dưới kiếm được. Dẫu cho chúng có tham lam và tỉnh táo ra sao, chúng vẫn chỉ là đám trẻ con mới sinh.
“Ngài ấy thực sự là một chủ nhân tốt.”
“Chúng tôi cảm kích với sự rộng lượng của người, thưa bệ hạ.”
Weed mỉm cười khi mà đám cấp dưới liên tục nịnh bợ cậu.
***
Pháo đài Odin.
Trong quá khứ, nó rất nổi tiếng bởi vị trí bất khả xâm phạm ở biên giới giữa Liên Minh Britten và Vương quốc Idern.
“Wow… Nơi này thật thảm hại.”
“Phải. Tôi cứ nghĩ những bức tường thành phải cao và dày cột giống như tôi từng thấy trên truyền hình. Giờ đây chỉ còn lại chừng này.”
Merchant phương Bắc Consome đang lang thang khắp lục địa Trung tâm với những người bạn của mình. Họ bắt đầu chơi Royal Road ở phương Bắc và di chuyển tới nhiều nơi khác nhau mà họ thấy trên truyền hình để buôn bán.
“Quà lưu niệm từ Pháo đài Odin đây! Hãy mua những con búp bê golem gỗ này!”
“Những mảnh đá từ pháo đài kiên cố đây. Những mảnh đá được yểm thuộc tính Luck và Endurance chỉ với 98 vàng đây!”
“Đây là một thanh trường kiếm mới đây. Đây là trường kiếm chuẩn của Vương quốc Arpen được nâng cấp thêm. Chúng được thiết kế cho level 100, 150 và 200 – việc bảo hành sẽ được đảm bảo bởi Hiệp hội Merchant Mapan!”
Sau trận chiến tại Đồng bằng Garnav, các Merchant di chuyển nhanh chóng. Guild Hermes đã sụp đổ và không còn liên minh nào có thể cản bước các Merchant. Những mặt hàng chuyên biệt cho từng thị trường và mở rộng những tuyến đường thuông thương.
Những thương nhân phương Bắc tản đi khắp Lục địa Trung tâm và bán những mặt hàng của mình.
“Ah… Thật đáng ghen tị.”
“Chết tiệt. Cả thế giới giờ về tay đám người chơi phương Bắc rồi sao?”
Các Merchant bắt đầu ở Lục địa Trung tâm ánh lên một ánh mắt đầy ghen tị. Từ những ngày đầu tiên họ chơi, họ đã phải hứng chịu việc tranh giành lãnh thổ và sự thống trị của những Guild danh tiếng.
“Giờ đây Vương quốc Arpen là bên chiến thắng, chúng sẽ cố hết sức vơ vét mọi thứ có thể cho coi.”
“Nhìn đi. Chúng tỏa xuống dưới này để chiếm lấy mọi thứ.”
Các Merchant không thể giấu nổi sự thất vọng của mình.
Họ đã buôn bán kể cả những thứ rẻ mạt nhất và cố gắng gia tăng những kĩ năng kế toán, thương mại và vận chuyển. Và rồi, như mọi lần, không có công việc nào bất lực như việc trở thành một Merchant.
Vì có khả năng chiến đấu thấp nên họ bị các chiến binh coi thường và thường xuyên bị những người chơi khác cướp bóc.
“Thật không công bằng.”
“Tôi chọn trở thành một Merchant là bởi vì tôi thích cảm giác đối diện với mọi người trong thành phố và buôn bán những món hàng. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ phải hối hận vì điều này.”
Các Merchant tại Lục địa Trung tâm cùng túm tụm lại một góc mà cằn nhằn.
“Groan!”
Vào lúc đó, họ thấy một người chơi nữ tới gần với một đống hàng hóa trên xe hàng.
“Ah… Cô ấy. Tôi từng thấy cô ấy trên truyền hình.”
“Phải. Đó là Gamong-nim.”
“Đó là Gamong-nim, người buôn bán ở bất cứ đâu.”
Gamong!
Cô ấy là một Merchant nổi tiếng ở phương Bắc chỉ thua Mapan
“Gamong-nim cũng xuống đây rồi.”
“Có nghĩa là Lục địa Trung tâm rất nổi tiếng.”
“Chúng định vét bằng sạch phải không? Chúng muốn vét sạch từng cắc một.”
Các Merchant tại Lục địa Trung tâm liên tục thốt ra những lời đầy cay đắng. Và rồi Gamong gọi họ tới dưới một mái hiên.
“Mọi người không buôn bán gì sao? Hay tất cả đã hết hàng rồi?”
“Chúng tôi không nằm trong danh sách của Vương quốc Arpen… Hay tôi nên nói Đế chế Arpen. Chúng tôi chưa có đăng ký.”
“Đăng ký ư?”
“Phải. Các Merchant hay các hiệp hội cần phải đăng ký và trả phí để được phép buôn bán. Lúc này, buôn bán phải được đăng ký và cấp phép từ trước.”
“Ý mọi người là gì vậy?”
Gamong bối rối hỏi lại, và các Merchant tại Lục địa Trung tâm sửng sốt.
“Ôi chúa ơi. Cô cũng là một Merchant như chúng tôi và cô không biết gì về hệ thống đăng ký kinh doanh sao?”
“Tôi không biết. Có thứ như vậy à?”
“Tất nhiên rồi, cô phải đăng ký để được buôn bán trong thành phố và trao đổi hàng hóa với những khu vực khác… Khoan. Vương quốc…. Đế chế Arpen? Mà sao cũng được, không có hệ thống như vậy ở Arpen sao?”
“Phải. Chúng tôi không có thứ gì như vậy. Mọi người nói tôi mới biết về thứ như vậy đó.”
Các Merchant tại Lục địa Trung tâm thấy mình chao đảo. Họ có mạng lưới tình báo riêng của mình, nhưng bởi vì họ luôn luôn cư trú tại Lục địa Trung tâm nên họ chẳng biết gì về tình hình tại phương Bắc. Họ được nghe rằng phương Bắc là thiên đường cho việc buôn bán nhưng bởi vì họ chưa từng có cơ hội tới đó, họ chưa bao giờ biết thủ tục hay quy trình tại đó ra sao.
“Chờ đã… Đó là thứ do các Guild danh tiếng hồi trước lập ra để thống trị Lục địa Trung tâm mà.”
“Phải. Đúng là vậy.”
“Vậy, tức là ban đầu nó vốn không tồn tại?”
Các Merchant ngạc nhiên, nhưng họ cũng cần bằng chứng xác đáng. Họ đã bị trưng thu hàng hóa ngay dưới chân mình quá nhiều lần trong suốt quãng thời gian ở đây.
“Cô có thể xác nhận với chúng tôi rằng liệu chúng tôi có thể buôn bán không?”
“Được. Đợi một chút. Để tôi hỏi Weed-nim.”
Gamong gửi tin nhắn riêng cho Weed.
“Weed-nim. Liệu có thứ gì như là đăng ký kinh doanh không? Người ta không thể buôn bán hàng hóa trừ phi đăng ký từ trước?”
Trong khi cô nói chuyện với Weed, các Merchant tại Lục địa Trung tâm chờ đợi trong lo lắng.
Sau một lúc, Gamong nói với một nụ cười vui vẻ.
“Không có thứ gì như vậy cả.”
“Nó không tồn tại sao?”
“Phải. Mọi người được tự do buôn bán như một Merchant ở Đế chế Arpen. Tuy nhiên, có một vài quy định mà các Merchant phương Bắc phải tuân theo.”
“Tôi biết mà… Đó là gì?”
“Đừng bỏ mặc những món đồ tiêu dùng hay trang bị cho tân thủ.”
“Mhmm. Còn gì nữa?”
“Đó là tất cả những quy định cho Merchant.”
“Cái gì? Vậy thôi sao? Vậy còn mức thuế thì sao?”
“Là 2%”
“Ý cô là mức thuế 2% cho những món đồ tiêu dùng và trang bị tân thủ sao? Một mức thuế thấp đấy.”
Những Merchant tại Lục địa Trung tâm đều vui vẻ khi thấy mức thuế chỉ bằng một phần mười những gì họ thường phải trả.
“Vậy, mức thuế cho những sản phẩm khác sẽ cao hơn phải không?”
“Khi các anh trao đổi hàng hóa tại các trung tâm trao đổi, sẽ là 2%. Đó là mức thuế chính thức của Arpen dành cho mọi loại sản phẩm. Khi anh bán nó cho người chơi, phần tiền đó sẽ không tính thuế.”
“Không đời nào… Còn phí cầu đường?”
“Chúng tôi không có thứ đó.”
“Thật điên rồ.”
Các Merchant như được trút bỏ mọi gánh nặng trước sự tự do và thỏa mãn nhận được. Họ có thể cảm thấy như cả thế giới đã thay đổi hoàn toàn. Với mức thuế 2% và không có giới hạn buôn bán đồng nghĩa với việc họ có thể buôn bán một lượng khủng khiếp hàng hóa. Một thế giới mà họ hằng mong ước tràn đầy hứa hẹn cho nghề Merchant cuối cùng cũng đã tới.
“Tôi đi buôn bán đây.”
“Tôi cũng cần kiếm một cái xe hàng trước đã.”
“Hãy dồn sạch tiền và bắt đầu lại từ đầu thôi. Giờ chúng ta có thể sống như những Merchant thực thụ!”
Các Merchant bật khỏi chỗ họ ngồi nãy giờ một cách đầy phấn khích.
Họ đã tích cóp được cả tấn tài sản trong những ngày đầu của Lục địa Trung tâm. Thế giới khi đó rộng mở với các Merchant để họ có thể thỏa sức buôn bán.
Ngay trước khi họ chuẩn bị tản đi tứ phía để buôn bán, họ cúi đầu cảm tạ.
“Cảm ơn, Gamong-nim.”
“Không có gì. Tất cả những gì tôi làm chỉ là chuyển lời thôi.”
“Liệu tôi có thể đăng đoạn phim về cuộc nói chuyện vừa rồi của chúng ta không? Tôi cược rằng có rất nhiều Merchant như chúng tôi muốn biết về chính sách của Vương quốc Arpen.”
“Được. Cứ làm như anh muốn.”
Merchant tại Lục địa Trung tâm đăng cuộc nói chuyện của họ với Gamong lên Internet và những câu trả lời ùa về như nước lũ.
– Đúng như mong đợi từ Vương quốc Arpen. Không, là Đế chế Arpen mới đúng!
– Đó chính là Weed-nim đang chăm lo cho người chơi.
– Đây là thiên đường… Thiên đường đã giáng trần rồi.
– Thật điên rồ… Tôi là một Merchant và tôi đã gần như bật khóc. Tôi đăng nhập vào ngay đây và sẽ gom một mớ hàng hóa và đem bán chúng.
– Đúng như mong đợi. Royal Road thực sự trở thành thiên đường.
– Weed-nim ở một đẳng cấp khác với những kẻ chỉ biết trưng thu mọi thứ. Tôi có niềm tin ở anh ấy.
– Tôi cũng có mặt tại Đồng bằng Garnav. Vì Vương quốc Arpen, Vì Weed-nim.
– Làm sao có thể như vậy… Hurray! Tuyệt vời!
– Tôi có thể hiểu được tại sao các Merchant ở phương Bắc lại buôn bán thoải mái đến vậy.
– Bản chất của mỗi người thể hiện rõ ràng nhất qua cách họ đối xử với những kẻ yếu hơn mình. Weed-nim vẫn mãi không thay đổi kể cả sau khi trở thành Hoàng Đế. Anh ấy thực sự là một người đáng mến.
– Tôi bắt đầu tại Morata. Tôi luôn luôn ủng hộ Weed-nim. Tôi đã biết rằng ngày này sẽ tới.
– Đó chính là Weed-nim. Bởi vì đó là Weed-nim. Anh ấy chính là Weed-nim huyền thoại.
– Tôi là một người chơi bình thường bắt đầu tại Kallamor. Tôi thực sự xúc động sâu sắc. Tôi có thể hiểu được tại sao… tại sao Hội Cháo Hành tồn tại.