Chương 13: Đã giấu sao không giấu kín một chút

Vừa về đến nhà, Lục Chi Ưu liền tháo giày đi chân trần bước vào.

Đi chân trần là thoải mái nhất. Lục Chi Ưu than thở.

Nghe tiếng mở cửa, Bánh Trứng liền hớn hở chạy đến.

Lục Chi Ưu sờ cái đầu nhỏ của Bánh Trứng, cô đã no rồi, nhưng Bánh Trứng nhà cô vẫn đang rất đói đấy.

Cô bước đến ngăn tủ đằng trước, lấy hộp thức ăn cho chó ra rồi đổ một ít vào trong khay cơm của nó.

Cho Bánh Trứng ăn xong rồi cô bước vào phòng tắm.

Sau khi tắm xong cô liền đắp mặt nạ rồi đi ngủ, hôm nay thật mệt chết được mà.

Nằm chưa còn được ấm giường, thì chuông cửa bỗng vang lên không ngừng.

Lục Chi Ưu đành phải lết cái thân rã rời này đi mở cửa.

Ầy, người đứng bên ngoài không phải là ba mẹ của cô thì còn ai vào đây.

“Ba, mẹ, hai người trở về lúc nào?” Cô kinh ngạc hỏi, không phải bây giờ bọn họ vẫn còn nghỉ mát ở Hawai sao?

Ba mẹ Lục trực tiếp đi vào mà không nói gì.

“Con còn không biết xấu hổ mà hỏi?” Ba Lục ôm gối ngồi trên ghế sofa nhìn cô.

“Sao ba lại nói vậy?” Lục Chi Ưu tức giận hỏi lại.

“Con nói đi, xảy ra chuyện lớn ở studio như thế, vậy mà con cũng không báo cho cha mẹ một tiếng, con muốn để ba mẹ lo lắng hả, nếu không nhìn thấy tin tức ở trên mạng thì ba mẹ còn không biết có chuyện xảy ra nữa đấy.”  Ba Lục giận dỗi nhìn cô.

“Con mà báo với ba mẹ thì mới để mọi người lo lắng thêm ấy chứ, nếu hai người biết, sẽ từ Hawaii mà bay về ngay lập tức, với lại con cũng không có sao  hết mà.”

Ba Lục còn đang định nói tiếp thì mẹ Lục bỗng nhiên lên tiếng.

“Lục Chi Ưu, con biết sai không?”

“Dạ…”

Lục Chi Ưu nhìn mẹ, sao cô lại có cảm giác hôm nay mẹ có gì đó sai sai, nhưng để tránh chịu khổ, cô vội vàng gật đầu nhận tội.

“Dạ biết, dạ biết.”

“Sai ở đâu?” mẹ Lục ôm bánh Trứng hỏi.

Ánh mắt cô rơi xuống Bánh Trứng đang làm tổ trong lòng mẹ Lục, được mẹ vuốt vô cùng dịu dàng.

Đây chính là phân biệt đối xử, phân biệt đối xử mà!

Vì sao mẹ lúc nào cũng dịu dàng với Bánh Trứng vậy, đúng là không công bằng mà!!

“Còn đứng đó mà ngây người, trả lời mau.”

“Dạ…Không nên giấu giếm hai người, làm ba mẹ lo lắng” Lục Chi Ưu suy nghĩ một lúc mới trả lời.

“Không đúng.” Mẹ Lục liếc nhìn cô.

“Hả?”

Lục Chi Ưu ngơ ngác, sao lại không đúng?

“Không lẽ còn có gì khác?” Cô không nhịn được mà hỏi.

“Nói nhảm.” Mẹ Lục trợn mắt.

“Cái sai lớn nhất của con chính là gặp chuyện không nói cho ba mẹ biết, lại còn gạt ba mẹ, nhưng đã lừa gạt thì phải làm cho trót chứ.” Mẹ Lục giận dữ nói.

Lục Chi Ưu, “…”

Ba Lục: “…”

“Mẹ, con thấy mẹ phí lời rồi, không cần giải thích nữa, con hiểu rõ rồi.” Lục Chi Ưu nằm bẹp trên sofa, vẻ mặt không cảm xúc mà nói với bà.

Ba mẹ Lục nhìn nhau một cái.  

*

Mấy ngày nay Lục Chi Ưu vô cùng bận rộn, mỗi ngày đều bắt đầu quay phim từ sáng sớm đến rạng sáng hôm sau mới kết thúc, cho nên cô lại gửi Bánh Trứng đến nhà Hứa Kiều, vì cô đã mệt đến độ không thể chăm sóc nó rồi.

Nghĩ lại cũng đã mấy ngày rồi không được gặp Thẩm Trường An, nói thật, cô rất nhớ anh, bây giờ cô chỉ muốn mau mau đóng máy, dùng thời gian được nghỉ đó để bắt anh về nhà mình. 

Cô nằm trên ghế dựa mắt lim dim, có chút buồn ngủ, cô quay phim từ 7 giờ sáng đến bây giờ đã 12 giờ, thiệt sự là mệt muốn kiệt sức.

“Cắt, cảnh này Ok, nhân viên đến di chuyển đạo cụ để chuyển sang cảnh tiếp theo.” Đạo diễn cầm cái loa to trên tay chỉ đạo.

Ông vừa dứt lời, Lục Chi Ưu liền giật mình tỉnh giấc, studio vốn dĩ rất yên tĩnh, nhưng vì công lực của cái loa của đạo diễn đã đánh thức Lục Chi Ưu bừng tỉnh từ trong mộng.

Cô vừa mở mắt liền thấy Khương Thang vốn dĩ đang ngồi cạnh mình đã chạy đến xun xoe ân cần hỏi han Hà Cẩn Duyên.

“Anh Cẩn Duyên, anh có nóng không? Anh có khát không?”

Lục Chi Ưu khoanh tay đứng nhìn Khương Thang, hừ, thằng nhóc này, bình thường lúc cô quay xong cũng không thấy cậu ta sốt sắng như thế.

Rõ ràng cô mới là cấp trên, là áo cơm cha mẹ của cậu ta đấy nhé, hừ ╭ (╯^╰)╮

“Hà Cẩn Duyên” Cô gọi anh.

Hà Cẩn Duyên xoay lại nhìn cô đầy khó hiểu.

“Cậu đâu có thiếu trợ lý, mà nếu như có thiếu, Khương Thang cho cậu đấy.”

Hà Cẩn Duyên, “…”

Khương Thang, “…”

Khương Thang tức tối chạy đến bên cạnh Lục Chi Ưu, ngồi xổm xuống nịt nọt xoa bóp chân cho cô.

“Chị Lục, chị không cần em nữa ư?” Khương Thang giả vờ đáng thương nhìn cô.

Lục Chi Ưu quay mặt đi, cô không có tha thứ cho cậu ta đâu.

“Tôi có quen với cậu hả?Bộ tôi với cậu thân nhau lắm à?”

“Đừng mà chị Lục, em chính là trợ lý trung thành nhất của chị mà, chị không thể đối xử với người ta như vậy chứ ~”

“Trung thành? Sao tôi lại không nhìn ra vậy?” Lục Chi Ưu lườm cậu ta.

“Chị Lục, nói đến em lại càng giận, chị xem ai là người đưa chị đến studio, ai đón chị về nhà, đồ ăn vặt, đá bào matcha là ai mua, là ai bưng trà rót nước cho chị mỗi lần chị quay xong chứ…”

Lục Chi Ưu trừng lớn hai mắt nhìn Khương Thang vẫn còn đang nói không ngừng, vẻ mặt ngơ ngác.

Đây không phải là công việc bình thường của một trợ lý phải làm hay sao?

Cậu ta nói vậy, sao lại không nhắc đến mỗi tháng là ai phát lương cho cậu chứ.

“Chị Lục, em đối với chị một lòng một dạ, có trời đất chứng giám, chị không thể đối xử như vậy với người ta, nếu chị không cần em thì em phải sống như thế nào đây chứ.” Khương Thang ôm đùi Lục Chi Ưu tiếp tục màn khóc lóc kể lể.

Hà Cẩn Duyên ngồi bên cạnh Lục Chi Ưu, vừa nhìn Khương Thang diễn sâu rồi lại quay sang nhìn Lục Chi Ưu đang ngơ ngác, không nhịn được mà bật cười.

“Anh Cẩn Duyên, anh thấy em nói có đúng không?” Khương Thang thấy Hà Cẩn Duyên cười, liền kéo anh về phe mình.

Hà Cẩn Duyên phớt lờ ánh mắt u oán của Lục Chi Ưu trả lời: “Đúng.”

“Chị Lục, chị thấy chưa…” Khương Thang lại bắt đầu một cuộc tấn công mới.

Mọi người xung quanh đều lén lút che miệng cười trộm, Lục Chi Ưu liền đỡ trán.

“Stop!” Lục Chi Ưu vội vàng cản cậu ta, cô đã tạo nghiệt gì hả? Tuyển một con người dở hơi như vậy, mỗi ngày chọc tức cô không nói thì thôi, bây giờ lại hợp tác với người ngoài chọc tức cô.

“Chị Lục, chị không cần em nữa ư?” Khương Thang ra vẻ  tội nghiệp nhìn cô.

Lục Chi Ưu đầu đầy vạch đen, cô bây giờ nói NO có còn kịp không?

“Cần cần cần, được chưa, tôi phục cậu luôn rồi.”

Lục Chi Ưu cảm thấy đầu đau, mà tim cũng mệt theo.

“Em cũng biết chị không bỏ được em mà.” Khương Thang đầy kiêu ngạo.

“Được được rồi, tôi muốn ăn đá bào matcha, cậu đi mua đi, Cẩn Duyên, cậu muốn ăn gì?”

“Cậu mời hả?” Hà Cẩn Duyên nhướn mày.

“Nếu không thì sao?”

“Được…cho tôi đá bào chocolate”

Lục Chi Ưu khinh bỉ nhìn anh, mặc dù từ nhỏ đã biết Hà Cẩn Duyên thích ăn chocolate nhưng vừa nghĩ đến một người đàn ông cao to thế mà lại cuồng chocolate, cô cũng thấy choáng.

“Được, chị Lục, em muốn ăn vị ô mai, được không?.”

“Nếu như tôi nói không thì cậu cũng sẽ không mua chắc?”

“Ha ha, không đâu.”

“Vậy cậu còn hỏi tôi làm gì?”

Khương Thang cười một cái, rồi đứng dậy, phủi phủi cái quần liền quay đi mua đá bào cho cô.

Hà Cẩn Duyên dựa lưng vào ghế, bày ra bộ dáng thoải mái.

“Lục Chi Ưu, tôi nghe nói chú và dì đã quay lại, vậy họ đã biết chuyện của cậu chưa?”

“Cậu đừng nói nữa, bây giờ nghĩ lại mấy lời mẹ nói, tôi lại đau tim.”

“Dì lại nói gì?”

“Mẹ nói lỗi lớn nhất của tôi chính là giấu diếm bọn họ, đã vậy mà cũng không làm cho trót, giấu kín một chút.”

Ha ha. Hà Cẩn Duyên bật cười.

“Dì thật tuyệt.”

“Ai dám phủ nhận chứ, mặt tôi lúc đó thật sự là không còn một chút cảm xúc gì luôn ấy chứ.” Lục Chi Ưu cố tình bày ra vẻ đau lòng, tay đấm đấm vào ngực.

“Cẩn Duyên, Chi Ưu, chuẩn bị đi, cảnh tiếp theo đến lượt cô cậu” Đạo diễn Lý gọi nhắc nhở 2 người.

“Biết rồi.”

Lục Chi Ưu cầm kịch bản lên đọc lại một lần nữa.

Do mấy ngày qua quay liên tục  suốt đêm cho nên bộ phim này đã hoàn thành được gần hai phần ba chặn đường.

Hà Cẩn Duyên tùy ý mở kịch bản, nói với Lục Chi Ưu: “Có muốn tập kịch bản với tôi không?”

“Không cần đâu, cũng không có gì phải tập, với lại độ ăn ý giữa hai chúng ta cao như thế, nếu để thời gian đi tập kịch bản thì thà để tôi ngủ một giấc còn hơn.” Lục Chi Ưu lười biếng nói.

“Được rồi, cậu đã không gấp, thế tôi lại càng không vội.”

*

Lâm Tuệ mới vừa kết thúc cảnh quay với nữ ba, đang định quay về phòng nghỉ ngơi một chút, từ xa cô đã thấy Lục Chi Ưu và Hà Cẩn Duyên đang ngồi với nhau nói chuyện phiếm.

Bây giờ cô có chút rối rắm, có nên bước đến hay không?

Dù sự việc lần trước khiến mọi người không vui, nhưng cô cũng không có ghét Lục Chi Ưu, hơn nữa vụ việc ấy Lục Chi Ưu đã xin lỗi cô rồi,

Cô mặc dù có một chút tính tình đại tiểu thư, nhưng cũng không phải là người không biết phép tắc, do dự một lúc, cô liền bước đến.

“Anh Cẩn Duyên, chị Chi Ưu” Cô chào hai người.

Hà Cẩn Duyên lúc nào cũng đối với mọi người bên ngoài đều lãnh đạm, cho nên anh chỉ nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, cũng không có để ý đến cô.

Lục Chi Ưu cho cô một nụ cười thân thiện, ở trong mắt cô, Lâm Tuệ là một cô bé, cho nên cô cũng không cần so đo.

Chị Chi Ưu, chuyện lần trước, em thật lòng xin lỗi chị.”

Lâm Tuệ xin lỗi làm cho Lục Chi Ưu cảm thấy kinh ngạc, Hà Cẩn Duyên lại càng mờ mịt, anh bình tĩnh nhìn qua Lục Chi Ưu, dùng ánh mắt hỏi cô.

Cô ấy sao lại xin lỗi cậu?

Lục Chi Ưu nhìn anh, lát sau rồi  nói.

Hà Cẩn Duyên hiểu ý cô, cho nên ánh mắt lại tập trung vào kịch bản.

“Việc đó tôi không có để trong lòng, không sao cả.” Lục Chi Ưu cười cười.

Nghe Lục Chi Ưu nói vậy, Lâm Tuệ liền cười vui vẻ.

Hai người nói chuyện một lúc, đến khi trợ lý của Lâm Tuệ đến tìm, cô mới rời khỏi.

Lâm Tuệ vừa rời khỏi, Hà Cẩn Duyên liền hỏi ngay: “Cậu có chuyện gạt tôi phải không?”

“Cũng không có chuyện gì lớn.”

“Nếu vậy sao cô ta lại đến xin lỗi cậu?”

Lục Chi Ưu biết không thể gạt được anh, liền thành thật kể lại vụ việc lúc trước.

Hà Cẩn Duyên, “Sao lúc ấy cậu không nói với tôi?”

“Có phải chuyện to tát gì đâu, cũng không có gì hay để nói.”

Hà Cẩn Duyên lườm cô, sau đó không thèm để ý đến cô.

Lục Chi Ưu cũng không thể giải thích thêm.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện