Phần 10-P2
Rủi là, Frank đã không giành được công lao nào. Tháng đầu tiên ở trại đã trôi qua với việc đánh đổ các hàng binh khí, làm hỏng xe ngựa và làm vướng chân cả đội khi họ hành quân. Công việc yêu thích của cậu là chăm sóc cho chú voi Hannibal, nhưng cậu cũng đã làm rối tung chuyện đó – bằng cách làm con Hannibal mắc chứng khó tiêu vì cho nó ăn đậu phộng. Ai mà biết voi lại không tiêu hóa được đậu phộng cơ chứ? Frank đoán lúc này Reyna đang hối tiếc với quyết định cho cậu gia nhập quân đoàn.
Mỗi ngày cậu đều thức dậy và tự hỏi, liệu có khi nào que củi sẽ bắt lửa và bốc cháy, để rồi cậu sẽcõi đời này không.
Tất cả những điều đó lần lượt hiện ra trong đầu Frank khi cậu đi cùng Hazel và Percy đến tham gia trò chơi đánh trận. Cậu nghĩ về que củi được giấu bên trong túi áo khoác, và việc nữ thần Juno xuất hiện ở trại là có ý gì. Cậu sắp chết sao? Hy vọng là không. Cậu vẫn chưa mang lại danh tiếng gì cho gia tộc – chắc chắn thế rồi. Có thể hôm nay thần Apollo sẽ thừa nhận cậu, đồng thời giải thích cho cậu về sức mạnh và món quà cậu có.
Trước khi họ ra khỏi trại, Đội quân Số Năm đã xếp thành hai hàng phía sau các đội trưởng của họ, Dakota và Gwen. Họ hành quân về phía bắc, đi men theo rìa thành phố và thẳng tiến về phía Cánh đồng Thần Mars – phần rộng lớn nhất và bằng phẳng nhất trong thung lũng. Cỏ ngắn ngủn vì đàn kỳ lân, bò và các thần nông vô gia cư đã gặm trụi nơi đây. Mặt đất lỗ chỗ hố bom và chi chít những đường hào có từ các trận đánh trước đây. Ở phía bắc, cuối cánh đồng, mục tiêu của họ lừng lững án ngữ. Các công binh đã xây một pháo đài bằng đá với các khung lưới bằng sắt, các tháp canh, máy bắn tên, súng phun nước, và không nghi ngờ gì là còn có vô số những ngạc nhiên gây khó chịu dành cho lính phòng ngự sử dụng.
“Hôm nay họ đã làm rất chu đáo,” Hazel lưu ý. “Điều đó không may với chúng ta.”
“Chờ đã,” Percy nói. “Ý em là pháo đài được xây trong hôm nay sao?”
Hazel cười toe toét. “Các binh lính được huấn luyện cho việc xây dựng. Trong tình huống bắt buộc, chúng ta có thể đập hết toàn bộ trại và xây dựng lại nó ở một nơi khác. Việc này có thể mất ba bốn ngày, nhưng điều đó là khả thi.”
“Đừng nên làm thế,” Percy nói. “Vậy là mỗi đêm bọn em lại tấn công một pháo đài khác nhau sao?”
“Không phải đêm nào cũng vậy,” Frank nói. “Bọn tớ có các bài tập huấn luyện khác nhau. Đôi khi là trò ‘banh chết’ – ừm, giống như là trò súng bắn sơn ấy, ngoại trừ... cậu biết đó, chất độc, axit và các quả banh lửa. Thỉnh thoảng bọn tớ tổ chức thi đua xe ngựa và đấu kiếm, cũng có khi là các trò chơi đánh trận.”
Hazel chỉ về phía pháo đài. “Đâu đó bên trong, Đội quân Số Một và Số Hai đang cất giấu các lá cờ của họ. Nhiệm vụ của chúng ta là vào trong đấy và đoạt chúng mà không bị đánh bại. Hoàn thành nhiệm vụ, chúng ta sẽ thắng
Đôi mắt Percy bừng sáng. “Giống trò cướp cờ. Anh nghĩ anh thích chơi trò cướp cờ.”
Frank cười lớn. “Phải rồi, ừm... nói nghe thì tưởng dễ nhưng thật ra không phải vậy đâu. Chúng ta phải vượt qua đám máy bắn tên và súng phun nước trên tường thành, chiến đấu và mở đường vào trong pháo đài, tìm các lá cờ, đánh bại lính gác, trong khi đó vẫn phải bảo vệ cờ và đội của chính chúng ta để tránh bị đánh cắp cờ. Và đội chúng ta phải cạnh tranh với hai đội cũng làm nhiệm vụ tấn công khác. Kiểu như ta với họ phải làm việc cùng nhau, nhưng thật sự thì không phải thế. Đội nào đoạt được các lá cờ sẽ gặt hái hết vinh quang.”
Percy suýt vấp ngã, sau đó cố đi đúng với nhịp bước đều trái-phải. Frank thông cảm. Cậu đã từng bị vậy trong suốt hai tuần đầu tiên.
“Dù vậy, sao chúng ta lại luyện tập chuyện này chứ?” Percy hỏi. “Các cậu đã dành nhiều thời gian bao vây để củng cố các thành phố ư?”
“Làm việc theo nhóm,” Hazel nói. “Nghĩ thật nhanh. Mưu kế. Các kỹ năng chiến đấu. Những gì anh học được trong các trò chơi đánh trận sẽ làm anh ngạc nhiên cho xem.”
“Như việc ai sẽ đâm sau lưng cậu,” Frank nói.
“Đặc biệt là vụ đó,” Hazel đồng ý.
Họ hành quân ra giữa Cánh đồng Thần Mars và các binh lính dàn thành hàng. Đội quân Số Ba và Số Bốn tập hợp cách Số Năm càng xa càng tốt. Các đội trưởng của phe tấn công tập trung lại bàn bạc kế sách. Trên đầu họ, Reyna bay vòng vòng trên con pegasus của mình, Scipio, tư thế sẵn sàng với vai trò trọng tài. Đằng sau cô ta, sáu con đại bàng khổng lồ bay theo đội hình – chuẩn bị tốt cho nhiệm vụ xe cứu thương trên không nếu cần. Người duy nhất không tham gia vào trò chơi là Nico di Angelo, “đại sứ của thần Pluto”, người đã leo lên một đài quan sát cao khoảng chín mươi mốt mét tính từ pháo đài và sẽ quan sát trò chơi bằng ống nhòm.
Frank chống lao móc pilum vào khiên của mình và kiểm tra áo giáp của Percy. Mỗi dây đeo đều nằm đúng vị trí. Từng bộ phận của áo giáp đều được mặc đâu ra đấy.
“Cậu mặc đúng rồi,” cậu nói với vẻ kinh ngạc. “Percy này, hẳn là trước đây cậu đã từng chơi qua trò đánh trận.”
“Tớ không biết nữa. Có lẽ thế.”
Vật duy nhất không hợp lệ là thanh kiếm đồng sáng lấp lánh của Percy – không phải vàng Imperial và cũng chẳng phải là thanh đoản kiếm gladius. Lưỡi kiếm có hình chiếc lá, chữ viết trên cán là tiếng Hy Lạp. Frank cảm thấy lo lắng khi nhìn vào nó.
Percy cau mày. “Chúng ta có thể sử dụng vũ khí thật hả?”
“Ừm,” Frank đồng ý. “Chắc chắn đấy. Tớ chưa bao giờ nhìn thấy thanh kiếm nào như thế này.”
“Thế nếu tớ làm bị thương ai thì sao?”
“Bọn tớ sẽ chữa lành cho họ,” Frank nói. “Hoặc cố hết sức. Các thầy thuốc của quân đoàn khá mát tay với bánh thánh, rượu thánh và thuốc chiết xuất từ lũ kỳ lân.”
“Chẳng ai chết đâu,” Hazel nói. “Được rồi, không thường xuyên lắm. Và nếu họ...”
Frank bắt chước giọng Vitellius: “Lũ chết nhát! Vào thời của ta, lúc nào chúng ta lúc nào cũng có thể mất mạng, và chúng ta thích thế!”
Hazel bật cười. “Cứ việc ở đây với bọn em, anh Percy. Các khả năng có thể xảy ra là chúng ta sẽ chơi dở nhất và sớm bị loại. Họ sẽ phái chúng ta tấn công tường thành để làm hàng phòng ngự yếu đi. Rồi Đội quân Số Ba và Số Bốn sẽ tiến lên và giành thắng lợi, nếu họ có thể chọc thủng pháo đài.”
Tiếng tù và vang lên. Dakota và Drew quay trở lại từ cuộc họp bàn của các đội trưởng, trông có vẻ chán nản.
“Được rồi, đây là kế hoạch!” Dakota nhấp nhanh một ngụm Kool-Aid trong bình đựng nước của mình. “Họ sẽ đưa chúng ta lên trước nhằm làm yếu đi hàng phòng ngự.”
Toàn đội rên rỉ.
“Tôi biết, tôi biết,” Gwen nói. “Nhưng biết đâu lần này chúng ta may mắn thì sao!”
C để việc đó cho Gwen vì cô ấy là một người lạc quan. Mọi người thích cô ấy vì cô ấy quan tâm đến binh sĩ của mình và đang cố làm mọi người phấn khởi. Cô ấy thậm chí còn kiểm soát được cả Dakota trong lúc anh ấy hiếu động thái quá do nước si-rô. Thế nhưng, các trại viên vẫn cằn nhằn và than trách. Không ai tin vận may sẽ đến với Đội quân Số Năm.
“Hàng đầu tiên do Dakota chỉ huy,” Gwen nói. “Hãy chắn khiên lại với nhau và tấn công theo đội hình mai rùa vào cổng chính. Cố bám sát nhau đấy. Thu hút hỏa lực của họ. Hàng thứ hai...” Gwen không chút hăng hái quay sang hàng của Frank. “Mười bảy người, tính từ Bobby trở lên, lo phần con voi và trèo lên thang. Cố tấn công vào bên hông tường thành phía tây. Biết đâu chúng ta có thể dàn mỏng quân phòng ngự ra. Frank, Hazel, Percy... ừm, các cậu cứ làm những gì mình thích. Chỉ cho Percy các sợi dây thừng. Và cố giữ cậu ta còn sống nhé.” Cô ấy quay lại về phía toàn đội. “Nếu người nào leo qua được tường thành trước, tôi sẽ đảm bảo rằng người đó có được Vương miện Thành. Chiến thắng dành cho Đội quân Số Năm!”
Cả đội reo hò uể oải và tan hàng.
Percy cau mày. “Làm những gì mình thích là sao?”
“Đúng thế đấy,” Hazel thở dài. “Một sự tín nhiệm lớn.”
“Thế còn Vương miện Thành là gì?”
“Một huân chương trong quân đội,” Frank nói. Cậu đã bị buộc phải nhớ hết mớ giải thưởng có thể được trao. “Vinh dự lớn dành cho lính mới khi chọc thủng hàng phòng ngự của đối phương. Cậu sẽ nhận ra là chẳng có ai ở Đội quân Số Năm đeo nó. Thường thì chúng ta còn không vào được bên trong pháo đài vì chúng ta đã bị bỏng, bị nhấn chìm hoặc...”
Cậu ngập ngừng và nhìn vào Percy. “Những cây súng phun nước.”
“Gì chứ?” Percy hỏi.
“Súng phun nước trên các bức tường,” Frank nói, “chúng lấy nước từ cầu dẫn nước. Sẽ có một hệ thống bơm – khỉ thật, tớ không biết chúng hoạt động ra sao, nhưng chúng chịu lực rất lớn. Nếu cậu kiểm soát được chúng, như cách cậu đã điều khiển dòng sông...”
“Anh Frank!” Hazel cười toét miệng. “Ý đó thật hay!
Percy trông không chắc lắm. “Tớ không biết lúc ở sông mình đã làm thế nào. Tớ không cam đoan mình kiểm soát được các cây súng đó từ khoảng cách xa như thế này.”
“Bọn tớ sẽ đưa cậu đến gần hơn.” Frank chỉ về bờ tường phía đông của pháo đài, nơi Đội quân Số Năm sẽ không tấn công. “Đó là nơi hàng phòng ngự yếu nhất. Họ sẽ không khi nào xem trọng ba đứa nhóc đâu. Tớ nghĩ chúng ta có thể lẻn đến khá gần trước khi bị họ phát hiện.”
“Làm sao lẻn đến được đó?” Percy hỏi.
Frank quay sang Hazel. “Em có thể làm lại điều đó lần nữa không?”
Cô đấm vào ngực cậu. “Anh nói anh sẽ không kể cho bất cứ ai cơ mà!”
Tức thì Frank cảm thấy mình thật tệ. Cậu đã quá để tâm vào ý tưởng...
Hazel lầm bầm. “Không sao. Ổn thôi. Anh Percy, anh ấy đang nói về các đường hầm công sự. Trải qua hằng ấy năm, Cánh đồng Thần Mars chi chít những đường hầm. Vài cái đã bị sập hoặc bị chôn vùi, nhưng rất nhiều đường hầm vẫn có thể qua lại được. Em khá giỏi trong việc tìm ra và sử dụng chúng. Thậm chí trong tình huống bắt buộc em còn có thể làm sập chúng.”
“Như em đã làm với lũ gorgon đó,” Percy nói, “để giữ chân chúng.”
Frank gật đầu hài lòng. “Tớ đã bảo cậu là thần Pluto ngầu lắm mà. Ông ấy là vị thần của mọi thứ bên dưới lòng đất. Hazel có thể tìm được các hang động, đường hầm, các cánh cửa sập...”
“Và đó là bí mật của chúng ta,” cô cằn nhằn.
Frank cảm thấy mặt mình đỏ bừng. “Đúng thế, anh xin lỗi. Nhưng nếu chúng ta đến được gần hơn...”
“Và nếu tớ hạ được mấy khẩu súng phun nước đó...” Percy gật đầu, như thể cậu ấy đang bị ý tưởng đó kích thích. “Sau đó chúng ta sẽ làm gì?”
Frank kiểm tra ống tên của mình. Cậu luôn nhét vào đó những mũi tên đặc biệt. ước đây cậu chưa từng có cơ hội sử dụng chúng, nhưng đêm nay sẽ là thời điểm đó. Cuối cùng cậu cũng đã có thể làm được điều gì đó đủ thú vị để thu hút sự chú ý của thần Apollo.
“Chuyện còn lại cứ giao cho tớ,” cậu nói. “Chúng ta đi nào.”