Phần 52
LII. PERCY
SÁNG HÔM SAU, PERCY, HAZEL VÀ FRANK ăn sáng sớm rồi đi về phía thành phố trước khi nguyên lão đến giờ tập hợp. Vì giờ Percy đã là pháp quan, cậu có thể đi bất cứ nơi nào cậu muốn, bất cứ lúc nào cậu muốn.
Trên đường đi, họ đi ngang qua các chuồng ngựa, nơi Tyson và con O’Leary đang nằm ngủ. Tyson ngáy vang trên chiếc giường cỏ khô kế bên các con kỳ lân, nét mặt vui sướng như thể cậu ấy đang nằm mơ về những con ngựa pony vậy. Con O’Leary nằm ngửa ra và dùng hai chân mình che hai lỗ tai. Trên mái chuồng ngựa, Ella đậu trong một đống các cuộn sách giấy La Mã cũ, đầu cô ấy rúc vào giữa hai cánh.
Đến quảng trường, họ ngồi kế bên các đài phun nước và ngắm mặt trời lên. Người dân trong thành phố bận rộn quét dọn bánh nướng giả, hoa giấy và mũ chóp nhọn từ buổi tiệc tối qua. Các nhóm công binh đang xây dựng một cái khung tò vò mới để tưởng niệm chiến thắng với Polybotes.
Hazel nói cô ấy thậm chí còn nghe thấy cuộc trò chuyện về việc tổ chức một đoàn diễu hành thắng trận trang trọng cho ba người họ – một cuộc diễu hành quanh thành phố, theo sau đó là một tuần thi đấu thể thao và các hoạt động ăn mừng – nhưng Percy biết họ không bao giờ có cơ hội làm vậy. Họ không có thời gian.
Percy kể cho họ nghe về cuộc gặp gỡ với nữ thần Juno trong giấc mơ của mình.
Hazel cau mày. “Các vị thần đều bận rộn vào tối qua. Cho anh ấy xem đi, Frank.”
Frank thò tay vào túi áo khoác. Percy cứ tưởng cậu ấy sẽ lấy mẩu củi ra, nhưng thay vào đó là một cuốn sách bìa mềm mỏng dính và một lời nhắn trên một mảnh giấy ghi chú màu đỏ.
“Nó nằm trên gối của tớ sáng nay.” Cậu ấy đưa chúng cho Percy. “Như thể Tiên Răng đã ghé thăm vậy.”
Cuốn sách có tên là Binh Pháp Tôn Tử, do Tôn Tử viết ra. Percy chưa bao giờ nghe nói về nó, nhưng c có thể đoán là ai đã gởi. Lá thư viết: Làm tốt lắm, nhóc. Vũ khí tuyệt vời nhất của một người đàn ông thực thụ chính là trí tuệ của anh ta. Đây là cuốn sách yêu thích nhất của mẹ con. Hãy đọc nó nhé. Tái bút – Ta hy vọng anh bạn Percy của con học được cách tôn trọng ta.
“Ôi.” Percy trả lại cuốn sách. “Có lẽ thần Mars khác thần Ares. Tớ không nghĩ thần Ares đọc được sách.”
Frank lật các trang sách. “Trong này viết rất nhiều về sự hy sinh, được biết như là cái giá của chiến tranh. Khi còn ở Vancouver, thần Mars từng nói với tớ rằng tớ sẽ phải đặt trách nhiệm của mình lên trên cả mạng sống, nếu không thì toàn bộ cuộc chiến sẽ nghiêng sang một bên. Tớ đã cho là ý ông ấy muốn nói về việc giải thoát Thanatos, nhưng giờ... tớ không biết nữa. Tớ vẫn còn sống, vì thế có lẽ điều tồi tệ nhất vẫn chưa xảy đến.”
Cậu ấy liếc nhìn Percy với vẻ lo sợ, và Percy có cảm giác Frank đã không kể hết cho cậu. Cậu tự hỏi liệu thần Mars đã nói gì về mình, nhưng Percy không chắc là mình có muốn biết điều đó không.
Bên cạnh đó, Frank cũng đã hy sinh quá đủ rồi. Cậu ấy đã phải đứng nhìn ngôi nhà của gia tộc mình bị thiêu rụi. Cậu ấy đã mất mẹ và bà ngoại.
“Cậu đã mạo hiểm cả cuộc sống của mình,” Percy nói. “Cậu sẵn sàng đốt cháy chính mình để cứu vãn nhiệm vụ. Thần Mars không thể mong điều gì hơn thế.”
“Có lẽ thế,” Frank nói, vẻ hồ nghi.
Hazel siết chặt tay Frank.
Họ dường như thoải mái hơn khi ở bên nhau vào sáng nay, không còn bồn chồn lo lắng hay ngượng nghịu. Percy tự hỏi có phải họ đã bắt đầu hẹn hò hay không. Cậu hy vọng thế, nhưng cậu quyết định tốt hơn hết là không nên hỏi.
“Hazel, còn em thì sao?” Percy hỏi. “Thần Pluto có nói gì không?”
Cô ấy cụp mắt xuống. Vài viên kim cương thình lình ló ra khỏi mặt đất cạnh hai chân cô ấy. “Không ạ,” cô thừa nhận. “Theo em nghĩ, em cho là ông ấy đã gởi thông điệp thông qua Thanatos. Tên em không nằm trong danh sách các linh hồn bỏ trốn. Đáng lẽ ra là phải có.”
“Em nghĩ cha em đã bỏ qua cho em à?” Percy hỏi.
Hazel nhún vai. “Thần Pluto không thể đến thăm em hay thậm chí nói chuyện với em mà không thừa nhận rằng em còn sống. Thế thì ông ấy buộc phải thực thi các điều luật của cõi chết và bắt Thanatos mang em quay lại Địa ngục. Em nghĩ cha đang mắt nhắm mắt mở cho vụ của em. Em nghĩ... em nghĩ ông ấy muốn em tìm Nico.”
Percy liếc nhìn ánh mặt trời lúc bình minh, hy vọng sẽ nhìn thấy một chiến thuyền từ trên trời hạ xuống. Cho đến bây giờ thì chưa có gì hết.
“Chúng ta sẽ tìm em trai em,” Percy hứa. “Ngay khi con thuyền đến đây, chúng ta sẽ lên đường đến Rome.”
Hazel và Frank nhìn nhau băn khoăn, như thể họ đã thảo luận với nhau về việc đó.
“Percy này,” Frank nói. “Nếu cậu muốn bọn tớ đi theo, bọn tớ sẽ đi. Nhưng cậu có chắc điều đó không? Ý tớ là... bọn tớ biết cậu có rất nhiều bạn ở trại bên kia. Và giờ cậu có thể chọn bất cứ người nào ở Trại Jupiter. Nếu bọn tớ không phải là một phần của nhóm bảy, bọn tớ hiểu...”
“Cậu đang đùa tớ đấy à?” Percy hỏi. “Cậu nghĩ tớ sẽ bỏ lại đội mình ư? Sau khi đã cùng nhau sống sót với món mầm lúa mì của Fleecy, chạy trốn khỏi những tên ăn thịt người và trốn dưới cái mông bự của tên khổng lồ màu xanh ở Alaska hả? Thôi đi!”
Sự căng thẳng đã được phá vỡ. Cả ba người họ bắt đầu tán dương nhau, có lẽ là hơi quá, nhưng thật nhẹ nhõm khi còn sống, với ánh nắng mặt trời ấm áp đang chiếu sáng, và không phải lo lắng gì – ít nhất cũng là trong thời điểm này – về những khuôn mặt độc ác xuất hiện trong bóng râm của những ngọn đồi.
Hazel hít sâu vào. “Lời tiên tri mà Ella đã đọc cho chúng ta nghe – về đứa con của sự thông thái và dấu ấn của nữ thần Athena thiêu rụi thành Rome... anh có biết ý nó là sao không?”
Percy nhớ lại giấc mơ của mình. Nữ thần Juno đã cảnh báo cậu rằng Annabeth có một nhiệm vụ khó khăn đang đợi cô ấy phía trước, và rằng cô ấy sẽ gây rắc rối cho sứ mệnh lần này. Cậu không tin vào điều đó, thế nhưng... nó khiến cậu lo lắng.
“Anh không chắc lắm,” cậu thừa nhận. “Anh nghĩ còn có thêm các dòng khác trong lời tiên tri đó. Chắc Ella có thể nhớ phần còn lại.”
Frank nhét cuốn sách vào lại trong túi áo. “Chúng ta cần đưa cô ấy đi cùng chúng ta – ý tớ là, vì sự an toàn của chính cô ấy. Nếu Octavian khám phá ra Ella nhớ được nội dung của các cuốn sách Sibylline...”
Percy rùng mình. Octavian đã sử dụng lời tiên tri để duy trì quyền lực của mình ở trại. Giờ Percy đã lấy đi cơ hội làm pháp quan của anh ta, Octavian sẽ tìm cách khác để tạo uy thế. Nếu anh ta có được Ella...
“Cậu nói đúng,” Percy nói. “Chúng ta phải bảo vệ cô ấy. Tớ chỉ hy vọng chúng ta có thể thuyết phục cô ấy...”
“Anh Percy!” Tyson chạy băng qua quảng trường, Ella bay phía sau cậu ấy với một cuộn giấy nằm gọn trong những chiếc móng. Khi họ đến đài phun nước, Ella thả cuộn giấy vào lòng Percy.
“Thư đặc biệt,” cô ấy nói. “Từ một aura. Một tinh linh gió. Đúng thế, Ella có một bức thư đặc biệt.”
“Chào buổi sáng, các anh trai!” Cỏ khô vương trên tóc Tyson và bơ đậu phộng dính trên răng cậu ấy. “Cuộn giấy này do Leo gởi đến. Cậu ấy vui tính và nhỏ bé.”
Cuộn giấy trông chẳng có gì nổi bật, nhưng khi Percy trải nó ra trên vạt áo, một màn hình video lóe lên trên miếng giấy da. Một cậu nhóc mặc áo giáp Hy Lạp đang cười toe toét với họ. Cậu ta có một khuôn mặt tinh quái, mái tóc đen xoăn tít và đôi mắt tròn xoe, như thể cậu ta vừa mới nốc vài tách café vậy. Cậu ta đang ngồi trong một căn phòng tối đen với tường bằng gỗ giống buồng của một chiếc thuyền. Những ngọn đèn dầu đung đưa tới lui trên trần.
Hazel kìm lại để không hét lên.
“Gì thế?” Frank hỏi. “Có chuyện gì sao?”
Dần dần, Percy nhận ra cậu nhóc có mái tóc xoăn đó trông khá quen – và không phải từ trong các giấc mơ. Cậu từng nhìn thấy khuôn mặt đó trong một tấm ảnh cũ.
“Chào!” anh chàng trong đoạn vidời chào đến từ những người bạn ở Trại Con Lai và vâng vâng. Đây là Leo. Em là...” Cậu ta nhìn ra hướng khác và hét lên: “Chức danh của tớ là gì nhỉ? Tớ có phải là đô đốc, thuyền trưởng hay...”
Giọng một cô gái hét vọng lại, “Cậu bé sửa chữa.”
“Hài hước đấy, Piper.” Leo càu nhàu. Cậu ta quay lại màn hình giấy da. “Vậy ừm, em là... à... người chỉ huy tối cao của Argo II. Phải rồi, em thích chức danh đó! Dù sao thì, bọn em sắp đi thẳng đến chỗ anh trong khoảng, em không biết nữa, một tiếng trên chiến thuyền mẹ vĩ đại này. Bọn em sẽ rất cảm kích nếu phía anh không, giống như là, bắn rơi bọn em hay bất cứ điều gì tương tự thế. Vậy cứ thế nhé! Anh nhớ nói với các binh lính La Mã đấy. Sớm gặp lại anh nhé. Cả các anh chị em á thần thần thánh gì đấy của anh nữa nhé. Tạm biệt.”
Tấm giấy da trở nên trống không.
“Không thể thế được,” Hazel nói.
“Có chuyện gì thế?” Frank hỏi. “Cậu biết anh chàng đó sao?”
Hazel trông như thể vừa nhìn thấy ma. Percy hiểu tại sao. Cậu nhớ đến bức ảnh trong ngôi nhà bỏ hoang của Hazel ở Seward. Cậu nhóc trên chiến thuyền trông giống hệt cậu bạn trai cũ của Hazel.
“Đó là Sammy Valdez,” cô nói. “Nhưng làm... làm...”
“Không thể nào,” Percy nói. “Cậu nhóc kia tên là Leo. Và cũng đã bảy mươi năm sao đó rồi mà. Đây ắt là...”
Cậu muốn nói một sự trùng hợp ngẫu nhiên, nhưng cậu không thể buộc mình tin là vậy. Vài năm qua, cậu đã biết đến khá nhiều thứ: vận số, lời tiên tri, phép thuật, quái vật, số mệnh. Nhưng cậu chưa bao giờ gặp phải sự trùng hợp nào cả.
Họ bị cắt ngang bởi những tiếng tù và thổi lên từ phía xa xa. Các nguyên lão đang tiến vào quảng trường với Reyna dẫn đầu.
“Đã đến giờ họp rồi,” Percy nói. “Đi thôi. Chúng ta phải báo trước cho họ vụ chiến thuyền.”
“Sao chúng ta phải tin những tên Hy Lạp đó?” Octavian đang
Anh ta đi tới tới lui trên sàn viện nguyên lão đã được năm phút, liên tục đi lại, cố bác lại những gì Percy đã nói với họ về kế hoạch của nữ thần Juno và Lời Tiên Tri Về Nhóm Bảy.
Các nguyên lão đều ngồi không yên, nhưng phần lớn là họ quá sợ hãi để mà ngắt lời Octavian khi anh ta diễn thuyết. Trong lúc ấy, mặt trời đã lên cao, chiếu xuyên qua mái nhà bị vỡ của viện nguyên lão và mang đến cho Octavian ánh đèn pha tự nhiên.
Viện nguyên lão chật cứng người. Nữ hoàng Hylla, Frank và Hazel ngồi ở hàng ghế trước với các nguyên lão. Các cựu binh và những con ma lấp đầy các dãy ghế phía sau. Thậm chí cả Tyson và Ella cũng được phép ngồi ở hàng ghế sau. Tyson liên tục vẫy tay và cười toe toét với Percy.
Percy và Reyna yên vị tại ghế pháp quan trên đài, điều khiến Percy cảm thấy ngượng ngập. Chẳng dễ gì để nhìn có vẻ cao quý khi mặc drap giường và một cái áo choàng màu tía.
“Trại giờ đã an toàn,” Octavian tiếp tục nói. “Tôi sẽ là người đầu tiên chúc mừng các anh hùng của chúng ta vì việc đã mang con đại bàng của quân đoàn và khá nhiều vàng Imperial trở về! Thật ra chúng ta đã được chúc phúc may mắn. Nhưng sao chúng ta phải làm thêm nữa? Sao chúng ta phải hành động liều lĩnh?”
“Tôi mừng vì anh đã hỏi câu đó.” Percy đứng dậy, lấy câu hỏi đó như là lời mở đầu.
Octavian lắp bắp, “Tôi không phải...”
“... một phần của nhiệm vụ,” Percy nói. “Vâng, tôi biết chứ. Và anh đã rất khôn ngoan khi để tôi giải thích, vì tôi là một phần trong đó.”
Vài nguyên lão cười khúc khích. Octavian không còn lựa chọn nào khác là ngồi xuống và cố tỏ ra không chút bối rối.
“Gaea đang thức giấc,” Percy nói. “Chúng ta đã đánh bại hai trong số các tên khổng lồ của bà ta, nhưng đó chỉ là màn mở đầu. Cuộc chiến thật sự sẽ diễn ra ở nơi chôn nhau cắt rốn của các vị thần. Nhiệm vụ lần này sẽ đưa chúng tôi đến Rome, và cuối cùng là Hy Lạp.”
Tiếng rì rầm lo lắng lan khắp
“Tôi biết, tôi biết,” Percy nói. “Các vị luôn cho rằng người Hy Lạp là kẻ thù. Và có nguyên nhân sâu xa cho ý nghĩ đó. Tôi nghĩ các vị thần phải giữ hai trại cách xa nhau vì bất cứ khi nào hai bên chạm mặt, chúng ta đều đánh nhau. Nhưng điều đó có thể thay đổi. Nó buộc phải thay đổi nếu chúng ta muốn đánh bại Gaea. Đó là những gì mà Lời Tiên Tri Về Nhóm Bảy muốn nói. Bảy á thần, Hy Lạp và La Mã, sẽ phải cùng nhau đóng lại Các Cánh Cửa Của Tử Thần.”
“Ha!” một thần Lar hét lên từ hàng ghế phía sau. “Lần cuối cùng một pháp quan cố làm sáng tỏ Lời Tiên Tri Về Nhóm Bảy, đó là Michael Varus, người đã đánh mất con đại bàng của chúng ta ở Alaska! Sao giờ chúng ta phải tin ngươi?”
Octavian mỉm cười tự mãn. Một số trợ thủ của anh ta trong nguyên lão bắt đầu gật đầu và cằn nhằn. Thậm chí một vài cựu binh trông cũng hoài nghi.
“Tôi đã bế nữ thần Juno băng qua sông Tiber,” Percy nhắc họ, dùng giọng điệu kiên quyết nhất cậu có thể. “Bà ta bảo tôi rằng Lời Tiên Tri Về Nhóm Bảy đang diễn ra như dự tính. Thần Mars cũng đã trực tiếp đến trại. Vậy các vị nghĩ hai trong số các vị thần hùng mạnh nhất của các vị sẽ xuất hiện ở trại nếu tình hình không quá nghiêm trọng sao?”
“Cậu ấy nói đúng,” từ hàng ghế thứ hai, Gwen lên tiếng. “Trước hết, tôi tin vào lời nói của Percy. Mọi người đã tận mắt chứng kiến cậu ấy trên chiến trường tối qua. Liệu có ai ở đây nói rằng cậu ấy không phải là một người hùng thực thụ của Rome không?”
Không ai phản đối. Một vài người gật đầu đồng ý.
Reyna đứng lên. Percy lo âu nhìn cô ta. Ý kiến của cô ta có thể thay đổi mọi chuyện – bất chấp hậu quả ra sao.
“Cậu khẳng định đây là một nhiệm vụ kết hợp,” cô ấy nói. “Cậu khẳng định nữ thần Juno có ý muốn chúng ta liên kết với nhóm... nhóm khác, Trại Con Lai ấy. Thế nhưng người Hy Lạp đã từng là kẻ thù của chúng ta trong nhiều niên kỷ qua. Họ nổi tiếng với những trò dối trá.”
“Có lẽ thế,” Percy nói. “Nhưng kẻ thù cũng có thể trở thành bạn bè. Một tuần trước, cô có bao giờ nghĩ rằng người La Mã và các chiến binh Amazon sẽ kề vai sát cánh chiến đấu với nhau kh
Nữ hoàng Hylla bật cười. “Cậu ta nói đúng đấy.”
“Các á thần của Trại Con Lai đã chung tay hành động với Trại Jupiter,” Percy nói. “Chúng ta chỉ không nhận ra điều đó. Trong Cuộc chiến với thần Titan hè năm ngoái, khi các vị đang tấn công Núi Othrys, chúng tôi đang bảo vệ đỉnh Olympus ở Manhattan. Tôi đã đấu với Kronos.”
Reyna lùi lại, suýt vấp phải áo toga của cô ta. “Cậu... gì cơ?”
“Tôi biết điều đó khó mà tin được,” Percy nói tiếp. “Nhưng tôi nghĩ mình đã có được sự tin tưởng của các vị. Tôi ở cùng phe với các vị. Hazel và Frank – tôi tin chắc họ muốn đi cùng tôi trong nhiệm vụ lần này. Bốn người khác hiện đang từ Trại Con Lai đến đây. Một trong số họ là Jason Grace, vị pháp quan cũ của các vị.”
“Ồ, thôi đi!” Octavian hét lên. “Cậu ta đang bịa ra chuyện đó.”
Reyna cau mày. “Khó tin thật đấy. Jason đang trên đường về cùng với một nhóm á thần Hy Lạp sao? Cậu nói họ sẽ xuất hiện trên trời trong một chiến thuyền vũ trang hạng nặng, và chúng tôi không nên lo lắng gì hết.”
“Đúng thế.” Percy nhìn khắp các hàng ghế khán giả đang lo sợ và nghi ngờ. “Hãy để họ đáp xuống. Nghe họ nói. Jason sẽ chứng minh mọi thứ mà tôi vừa mới thông báo cho các vị. Tôi xin cam đoan bằng mạng sống của tôi.”
“Bằng mạng sống của cậu?” Octavian nhìn các nguyên lão một cách ẩn ý. “Chúng tôi sẽ ghi nhớ điều đó, nếu chuyện này hóa ra là một trò gian trá.”
Ngay lúc đó, một người đưa tin vội vàng chạy vào Viện Nguyên Lão, thở dốc như thể cậu ta đã chạy suốt từ trại đến đây. “Các pháp quan! Tôi xin lỗi vì đã cắt ngang, nhưng lính trinh thám của chúng ta báo cáo...”
“Thuyền!” Tyson vui vẻ nói, chỉ lên lổ hỗng trên trần nhà. “Ố là la!”
Không còn nghi ngờ gì nữa, một chiến thuyền Hy Lạp hiện ra khỏi những đám mây, cách mặt đất khoảng nửa dặm, đang hạ thấp về phía Viện Nguyên Lão. Khi nó đến gần hơn, Percy có thể nhìn thấy những cái khiên đồng sáng loáng ở hai bên thân thuyền, các cánh buồm căng phồng vài đầu có hình một con rồng bằng kim loại trông quen quen. Trên cột buồm cao nhất, một lá cờ trắng thật lớn mang ý nghĩa ngừng bắn tung bay trong gió.
Con thuyền Argo II. Đó là con thuyền kỳ lạ nhất mà cậu từng nhìn thấy.
“Pháp quan!” người lính đưa tin kêu lên. “Mệnh lệnh của hai người là gì?”
Octavian đứng bật dậy. “Ngươi cần phải hỏi sao?” Khuôn mặt anh ta đỏ lên vì giận dữ. Anh ta đang siết cổ con gấu bông của mình. “Điềm báo là tồi tệ! Đây là một trò gian trá, quỷ kế. Hãy cảnh giác với những món quà được những tên Hy Lạp mang đến!”
Anh ta chỉ tay vào Percy. “Các bạn của cậu ta đang tấn công chúng ta bằng một chiến thuyền. Cậu ta đã dẫn chúng đến đây. Chúng ta phải tấn công!”
“Không,” Percy kiên quyết nói. “Tất cả các vị đã đưa tôi lên làm pháp quan là vì một lý do nào đó. Tôi sẽ chiến đấu để bảo vệ trại này bằng tính mạng của mình. Nhưng đây không phải là kẻ thù. Tôi nói chúng ta hãy sẵn sàng trong tư thế chiến đấu, nhưng không được tấn công. Hãy để họ đáp xuống. Hãy để họ được lên tiếng. Nếu đây là trò lừa gạt, thế thì tôi sẽ chiến đấu cùng các vị, như tôi đã làm tối qua. Nhưng đây không phải là một trò lừa gạt.”
Mọi con mắt đều đổ dồn vào Reyna.
Cô ta chăm chú nhìn con thuyền đang tiến dần đến. Nét mặt cô ta đanh lại. Nếu cô ta bác bỏ các mệnh lệnh của Percy... ừm, cậu không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Ít nhất là sự hỗn loạn và hoang mang. Có khả năng các binh lính La Mã sẽ tuân theo sự lãnh đạo của cô ta. Cô ta là người đứng đầu của họ lâu hơn Percy nhiều.
“Mọi người im lặng nào,” Reyna nói. “Nhưng quân đoàn hãy sẵn sàng. Percy Jackson là pháp quan được lựa chọn chính đáng. Chúng ta sẽ tin tưởng cậu ấy – trừ phi chúng ta có lý do rõ ràng cho việc không nên tin lời cậu ấy. Các nguyên lão, chúng ta hãy dời cuộc họp ra quảng trường và gặp... những người bạn mới của chúng ta.”
Các nguyên lão chạy tán loạn ra khỏi thính phòng – do thích thú hay sợ hãi thì Percy cũng chẳng rõ. Tyson chạy sau họ, miệng hét lớn, “Ố là la! Ố là la!” cùng với Ella đang lượn quanh
Octavian nhìn Percy bằng ánh mắt chán ghét rồi ném con gấu bông trong tay anh ta xuống và đi theo đám đông.
Reyna đứng ngang hàng với Percy.
“Tôi ủng hộ cậu, Percy,” cô ta nói. “Tôi tin vào phán đoán của cậu. Nhưng vì lợi ích của tất cả mọi người, tôi hy vọng chúng ta có thể duy trì an ninh trật tự giữa các trại viên bên phía tôi và những người bạn Hy Lạp của cậu.”
“Chúng tôi sẽ làm được,” cậu cam đoan. “Rồi cô sẽ thấy.”
Cô ta liếc nhìn lên chiến thuyền. Nét mặt hơi đăm chiêu. “Cậu nói Jason ở trên thuyền... Tôi hy vọng điều đó là chính xác. Tôi nhớ cậu ấy.”
Cô ta đi ra ngoài, để lại Percy đứng đó cùng với Hazel và Frank.
“Họ đang đáp xuống ngay bên trong quảng trường,” Frank lo lắng nói. “Terminus sẽ lên cơn đau tim mất thôi.”
“Anh Percy,” Hazel nói, “anh đã cam đoan bằng mạng sống của anh. Người La Mã sẽ nghiêm túc xem xét chuyện đó đấy. Nếu có bất cứ sai lầm nào, thậm chí là do tình cờ, Octavian sẽ giết anh. Anh biết điều đó mà, đúng không?”
Percy mỉm cười. Cậu biết mình đặt cược hơi cao. Cậu biết ngày hôm nay có thể xảy ra sai sót. Nhưng cậu cũng biết rằng Annabeth đang ở trên con thuyền đó. Nếu mọi chuyện đâu vào đấy, đây sẽ là ngày tươi đẹp nhất trong cuộc đời cậu.
Cậu quàng một tay lên người Hazel và tay còn lại quanh người Frank.
“Đi thôi,” cậu nói. “Hãy để tớ giới thiệu các cậu với gia đình khác của tớ nào.”