CHƯƠNG 30

Người dịch :Banhbaochieu (xxBlack&Whitexx)

Một tấm rèm cửa mỏng manh, ngăn cách hai thế giới, ở bên trong thì ấm áp như mùa xuân, ở bên ngoài gió lạnh thấu xương .Một cơn gió lạnh cắt da thổi tới, tôi tự mình biến thành con tôm , ngồi co rút ở bên ngoài lều lớn , mũi hít khụt khịt , thầm mắng cái thời tiết quái quỷ , rõ ràng buổi trưa thì nóng đến chết người , tại vì sao buổi tối lại lạnh tê tái thế này chứ.

Bên trong lều vang lên tiếng rên rỉ mơ hồ , nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, vừa đủ tôi phải tập trung mới nghe được loáng thoáng.

Vừa mới bắt đầu ,nghe được bên trong có tiếng nữ nhân khóc cầu cứu, đầu tôi nóng lên, cực kỳ can đảm xông vào, cảnh tượng dâm đãng bên trong khiến người ta rách cả mi mắt, xịt cả máu đầu ,một cặp nam nữ khỏa thân trần trụi đang dính chặt với nhau , sự xâm nhập bất ngờ của tôi làm cho hai người kia khựng lại một khắc,sau đó nữ nhân kia đưa mắt nhìn tôi cầu cứu , tôi giận điên cả người ,định mở miệng mắng Nặc Đốn Vương vô sỉ ,cứu nữ nhân đáng thương kia ra, nhưng khi nhìn thấy tia mắt lạnh lẽo của hắn, lòng cũng đột nhiên lạnh theo,lời nói tới miệng không cách nào thốt ra thành lời ,tôi đứng chôn chân choáng váng tại chỗ .Nặc Đốn Vương nằm trên người nữ nhân kia ,ngay cả tư thế đều không có thay đổi, nghiêng đầu nhìn tôi, khóe miệng nhếch lên nụ cười châm chọc.

"Xem đã mắt không?" Hắn hỏi.

Tôi đờ đần cả người, không có chút phản ứng.

"Cô ta có thể thả, ngươi tới thay cô ta?" Hắn còn nói thêm, nét mặt không đùa cợt chút nào.

Tôi nhìn gương mặt đẫm đầy nước mắt của nữ nhân đang nằm dưới người hắn,rùng mình một cái ,đột nhiên hiểu được, hắn không phải Nam Cung Việt, hắn không phải Thừa Đức, hắn thậm chí cũng không là người có thể bận tâm như Hoàng đế ngoã lặc , hắn chính là một người đàn ông, đối với người Tây La Minh chuyện này không có gì sai trái cả,ống hồ hắn lại là Nặc Đốn Vương đang nắm giữ quyền sinh sát tôi trong tay,tôi dựa vào cái gì tin tưởng bản thân mình có thể giải cứu nữ nhân này, chỉ bằng sự càn quấy của tôi ? Tôi làm không được một đấng cứu thế, dùng tôi đi đổi nàng? Tôi không có vĩ đại được như vậy .

Hắn vẫn giữ nụ cười lạnh nhìn tôi, tôi bắt đầu từng bước một lui về phía sau, giống như khí lực toàn thân bị hút hết cả,bước chân có chút lảo đảo, một mực thối lui tới cửa, lúc này mới giống như nổi điên xoay người hướng phía ngoài chạy đi, không khóc,nhưng lệ sớm đã làm mờ nhạt đôi mắt , không biết là phương hướng nào , chỉ biết là ra sức chạy về phía trước, chạy thoát khỏi lều lớn kia, muốn chạy thoát khỏi thảo nguyên này.

Lần đầu tiên cảm giác được cái gì gọi là bất lực, lần đầu tiên ý thức được chính mình nhỏ bé, lần đầu tiên hiểu được chính mình yếu đuối, lần đầu tiên xấu hổ cho sự ích kỷ của chính mình , lần đầu tiên thật sâu cảm nhận được hương vị sợ hãi...

... Bụng trên bị người hung hăng đánh một quyền, sau đó thân thể bị thủ vệ binh vệ xách đi, sau đó lại bị xách đến trước lều lớn, ném xuống đất, ở trong này, như thế nào có thể cho người ta dễ dàng chạy thoát .

Tôi co ro ôm người, cảm thấy càng lạnh hơn,hiện tại đã bình tĩnh hơn ,tôi đã trở lại là một Phùng Trần Sở Dương ương bướng ngang ngạnh đầy sinh lực, nếu có thể sống sót,ưu buồn là một ngày,vui vẻ cũng là một ngày,tại sao lại không làm cho chính mình vui vẻ mà sống ?

Loáng thoáng tiếng nữ nhân rên rỉ bên trong, rồi tiếng ồ ồ thở dốc của nam nhân,tiếng thở dốc ngày càng gấp,tựa hồ như gần tới lúc ... Tên Nặc Đốn Vương biến thái,ngươi hay lắm, ngươi nghĩ ta đang ở trong lòng bàn tay ngươi thì có thể tùy tiện ô nhục ta ,là ngươi lầm to .

Đột nhiên ,một chủ ý gian tà hiện ra trong đầu tôi, tôi cười cười, sau đó ngồi thẳng lưng lên, lấy tay vỗ về yết hầu cho cổ họng thanh thanh , mạnh mẽ lớn tiếng hát: "Ta nhìn lên, ánh trăng phía trên, có bao nhiêu giấc mộng được tự do bay lượn, ngày hôm qua quên đi a, hóng gió sầu thương, ta muốn cùng ngươi gặp lại trên bầu trời mênh mông kia ... , ai ở kêu gọi, tình thâm ý dài, làm cho khát vọng của ta tượng mây trắng phiêu đãng, phía đông mục mã, hía tây chăn dê, nóng bỏng khúc tình ca liền xướng tới hừng đông, ..."

Tôi cơ bản cổ họng xướng ngũ âm không được đầy đủ, không nghĩ tới cổ họng của cái cơ thể này cũng không được tốt lắm,bị tôi ra sức gào hét to như vậy ,có cảm giác như cổ họng muốn rách nát,nhưng cũng ráng sức tiếp tục la lớn, lâu lâu dùng ngón tay miết lên cổ họng ,làm cho âm thanh lúc cao lúc thấp,mỗi lúc đến đoạn âm cao dùng giả âm không thể cao,chỉ có thể thấp giọng trầm,sau một lúc, đảo một hơi đi lên,tiếp tục như vậy, ra sức càng gào càng lớn hơn trước.

Bên trong dường như đã bị khựng lại ,hy vọng bên trong cái tên biến thái kia bị phân tâm, muốn ra cũng ra không nổi,cho hắn tẩu hỏa nhập ma luôn càng tốt.Như thế sau này coi hắn làm sao ăn hiếp người ta. Nghĩ vậy, tôi càng ra sức gào to hơn nữa, "Phía tây chăn dê, nóng bỏng khúc tình ca liền xướng tới hừng đông, ..." Ca từ không nhớ rõ, tôi liền gộp chung hai câu xướng thành như vậy, một lát sau xa xa truyền đến tiếng sói tru, một tiếng tiếp theo một tiếng, hơi có chút giống như là cùng tôi hát bè vậy.

Trong doanh địa đã có vài lều thắp sáng đèn lên, có người hùng hùng hổ hổ đi ra, quát: "Hát cái gì mà hát , có mau ngủ đi hay không hả!"

"Ngủ không được, ca hát cũng không cho à!" Tôi rống họng trả lời lại ,sau đó nhìn thấy một bóng người xa xa ,đang phùng mang trợn mắt dòm tới ,lúc này tôi mới ngừng lại. Cảm thấy cổ họng mình rát buốt ,nuốt nước miếng một cái cũng thấy khó khăn.

"Ngươi có vẻ hưng phấn nhỉ!" Một giọng lạnh lẽo đột nhiên vang lên.

Tôi ngẩng đầu lên, thấy Nặc Đốn Vương mặc một cái khố đang đứng ở trước cửa, tôi cười gượng hai tiếng, nói:

"Nhìn thấy cảnh đêm ở thảo nguyên đẹp đẽ như vậy, nhịn không được hát hò vài câu"

Giọng của tôi khàn khàn , không biết là bởi vì là vừa rồi gào hét , hay vì sợ hãi.

H nhìn tôi, cười lạnh một tiếng, nói: "Đi đem nữ nhân bên trong mang đi, sau đó đổ cho ta thùng nước , ta muốn tắm rửa." Nói xong liền xoay người đi vào lều lớn.

Tôi cố nén tức giận theo hắn đi vào, cảnh tượng dưới đất thật bừa bãi, người nữ nhân hách liên đáng thương kia nằm cuộn mình co ro dưới đất,đôi mắt đẫm lệ bấn loạn,có vẻ hoảng sợ khi nhìn thấy tôi.

Nặc Đốn Vương xếp bằng ngồi xuống cái bàn nhỏ, tự rót cho mình một chén rượu , uống một ngụm, sau đó liếc mắt gian ác nhìn tôi.

Đồ cặn bã, súc sinh, tôi thầm mắng trong lòng, sau đó ngồi xổm xuống đỡ nữ nhân kia lên , nàng thấy tôi hướng về nàng thì run rẩy hơi lùi lại một tí,cúi đầu thấy thân thể mình lõa lồ, thì có vẻ xấu hổ .Tôi có thể đoán ra nàng đang suy nghĩ cái gì, nàng tự xấu hổ cho bản thân mình,vừa nãy nằm dưới người kẻ địch , lại thốt ra âm thanh rên rỉ.

"Đừng sợ, " tôi thấp giọng nói, "Cái này không phải lỗi của nàng, cũng đừng tự trách mình ."

Nghe tôi nói như thế, nàng lại rớt nước mắt .

Tôi thấy quần áo nàng không được nguyên vẹn,bèn cởi chiếc áo khoác trên người, khoát lên cho nàng,sau đó quay lại đối diện với nàng, , thấp giọng nói:

"Đứng lên, ngươi là một Hách liên nữ nhân kiên cường, coi như là bị chó điên cắn một cái đi." Tôi không dám đem hai từ "Chó điên" nói ra thành tiếng, mà chỉ làm dấu cho nàng hiểu .

Nàng cảm kích nhìn tôi, run rẩy vươn tay đến nắm chặt tay tôi ,cắn chặt môi, cố nén không cho ra tiếng khóc .Nhìn bộ dạng này của nàng ta, tôi thật muốn tát chính mình một cái,trong lòng cảm thấy quá hổ thẹn,không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của nàng ta. Tôi giúp nàng đứng lên , thất thểu đi ra ngoài, mới vừa vén rèm lên, phía sau liền truyền đến giọng lạnh băng của Nặc Đốn Vương:

"Mau múc nước đến."

Múc nước, múc cái đầu ngươi á ! Tôi hơi khựng một chút, sau đó thì đứng thẳng lưng, đỡ nữ nhân kia đi ra ngoài .

Lều lớn sớm đã chuẩn bị nước sạch, chuyện của tôi là xách gàu múc nước đem về đổ vào cái thùng tắm to chảng trong kia thôi.Người tôi đầy mồ hôi,hồng hộc chạy đi chạy về đến mấy bận,một hồi lâu sau rốt cuộc hắn mới gật gật đầu,ra hiệu đã đủ,tôi quẳng cái gàu ra xa, ngồi phịch xuống thở dốc,thầm nghĩ, nãy giờ nước cũng đã lạnh rồi ,hắn tắm như thế, vái trời cho hắn ta bị vọp bẻ chết đuối luôn trong thùng càng tốt.

Hắn đang đứng trước mặt , ánh mắt cợt nhã nhìn tôi ,tôi khó hiểu ngẩng đầu nhìn hắn, thấy hắn nhìn nhìn tôi, sau đó thì nhìn nhìn lại cái khố trên người hắn , sau đó thì lại nhìn nhìn tôi đùa cợt. Tôi đột nhiên hiểu được, hắn muốn chính tôi cởi nó .Đồ bệnh hoạn .Hắn đang cố ý làm khó tôi . Thật là khi dễ người ta mà, hắn cần gì tới tôi phải cởi quần cho hắn mới được chứ!

Tôi nổi giận đùng đùng , ngực tức thở không ra hơi,hiện tại nếu có thể soi gương, tôi nhất định có thể thấy cái miệng mình đang há hốc tròn vo.

"Cởi quần cho ta mau !" Hắn lạnh giọng nói.

Ta nhắm mắt lại, cắn chặt răng, sau đó hít một hơi thật sâu, đưa bàn tay đến thắt lưng cầm sợi dây lưng quần bên hông hắn kéo một cái ,tức thì cái khố đã rớt xuống đất .(Tới đoạn này tớ bị xịt máu mũi T.T -BBC)

Hồi lâu sau mà cũng không thấy có phản ứng gì ,tôi cúi đầu mở mắt ra , vừa lúc nhìn đến đôi chân to của hắn, không phải là hắn muốn đùa giỡn tôi chứ? Xời,bà cô nãi nãi cũng không phải là chưa thấy qua nam nhân khỏa thân,còn có thể để ngươi chọc ghẹo ta ? Nghĩ thế tôi ngạo mạn chậm chạp ngẩng đầu lên,từ dưới từ từ nhìn lên ,tầm mắt lướt qua đôi chân thon dài rắn chắc của hắn, rồi tới vùng kín,rồi thấy một vết sẹo lồi ngang vùng thắt lưng của hắn,rồi hiện lên bộ ngực cường tráng,cuối cùng nhìn thẳng vào cặp mắt xanh biếc sâu thẳm,tôi chép miệng:"Chậc chậc" hai tiếng,sau đó nhẹ nhàng lắc lắc đầu,thân hình này,cũng gọi là tàm tạm , so với Thừa Đức thì kém xa.

Tôi châm chọc nói: "Vương tôn quý à, chẳng lẽ ngài mỗi lần tắm rửa còn cần người hầu bế ngài vào thùng tắm sao ?"

Khoé miệng hắn nhếch lên một nụ cười lạnh,quay người nhảy vào thùng tắm,tôi nhẹ nhàng thở ra,liền xoay người đi ra ngoài,Nặc Đốc Vương biến thái như vậy,tôi cũng không hy vọng mình sẽ xảy chuyện gì với hắn.

Mới vừa đi hai bước, chợt nghe thấy hắn ở sau lưng nói: "Lại đây chà lưng cho ta ."

Tôi giận run người, vì cái gì cái nhóm người này đều thích đợi khi người khác xoay người đi rồi mới nói nửa câu sau ! Tôi hít sâu hai hơi, sau đó ra vẻ tươi cười quay lại, nói:

"Mong ngài từ đây về sau có gì thì nói cho hết luôn một lần được không ."

Nặc Đốn Vương tựa vào thùng tắm đưa lưng về phía tôi, không nói gì, ta cầm lấy cái khăn kế bên thùng nước,vừa chà lưng cho hắn vừa tức tối nghĩ,thôi cứ coi như là tắm cho heo vậy đi!..

Sáng sớm ánh mặt trời chiếu trên thảo nguyên,tôi mới vừa ngồi ngủ gà ngủ gục bên cái bàn nhỏ không tới hai tiếng đồng hồ, đêm qua, cái tên Nặc Đốn Vương biến thái chết tiệt kia bắt tôi chà lưng cho hắn đã đời, rồi lại bắt tôi xách nước trong thùng tắm đem đổ, khi tôi làm xong hết trở lại, thì hắn đã nằm ngủ khò khò từ đời nào

Tôi hạ giọng kêu hắn hai tiếng, nhìn hắn không có phản ứng, nhìn thấy thanh đao sáng ngời treo trên tường ,tôi rón ra rón rén đi tới đó, lấy được thanh đao xuống cầm trên tay, đem tới đặt lên người hắn, hắn đang ngủ say sưa,khi ngủ trông hắn có vẻ hiền hòa hơn, nhìn hắn bất quá độ ba mươi là cùng, sao lại biến thành con người hiểm ác như thế ?

Tôi cầm thanh đao so đi so lại trên cổ hắn, nếu như vậy một đao chém xuống, hắn có thể lập tức đi chầu Diêm Vương ? Vua của người Tây La Minh đột nhiên lăn ra chết ,quân tâm nhất định đại loạn, tin tức này đối Thừa Đức mà nói nhất định là tin vui ... Tôi giơ đao lên , nhưng vẫn không chém xuống được,tôi chém một đao là hắn xong đời, vậy còn tôi ?? Bên ngoài đều là binh lính Tây La Minh, chắc chắn là chạy không thoát được, ngày mai bọn họ thấy tôi giết vua của họ, bọn họ còn không xử đẹp tôi? Dùng mạng của tôi đi đổi mạng của hắn, tôi đáng giá sao?

Tôi cầm đao trên tay,giơ lên hạ xuống nhiều lần, hắn làm chuyện bậy, Thiên Lôi sẽ tới thanh toán hắn, đâu đợi tới phiên tôi làm anh hùng trừ gian diệt bạo.

Tuy nói không sợ chết, bất quá chỉ làm quỷ lưu lạc trên thảo nguyên này nửa năm thôi, mà hắn cũng đã chết, hồn quỷ của hắn có thể buông tha cho hồn vía của tôi ? Cỡ nào tôi cũng đánh không lại hắn .Nếu vậy nữa năm còn lại dù có làm quỷ cũng bị hắn trả thù ,sợ cuối cùng hồn phi phách tán,không cách nào siêu sinh được thì khổ!

Tôi rốt cuộc dài thở dài một hơi, đứng dậy treo thanh đao trở về chỗ cũ,lúc quay đầu lại nhìn hắn, phát hiện khoé miệng của hắn dường như hơi nhếch lên một tia cười , tôi hốt hoảng mở to mắt nhìn kỹ ,thì không có ,nhất định là tôi bị hoa mắt, đều là tại tên biến thái này hành hạ! Tôi thở dài.Bên ngoài thật sự rất lạnh ,quần áo trên người thì mỏng manh,quay lại nhìn hắn đang ngủ say sưa, chắc là không phá gì tôi nữa,nghĩ vậy tôi đi đến cái bàn nhỏ ngồi xuống, đầu vừa mới đặt lên bàn, liền lập tức ngủ ngay.

Bên ngoài vang lên tiếng tù và , tôi đang ngủ say sưa, đột nhiên cảm giác có người đập nhẹ lên vai, một cơn choáng váng chóng mặt ập tới , tôi mở mắt ra nhìn vừa lúc Norton vương đến ngồi xổm trước mặt .

"Á" tôi kêu lên sợ hãi , theo bản năng đứng bật dậy,nhưng chân vốn ngồi một chỗ không cử động trong một khoảng thời gian lâu , sớm đã mất cảm giác, đột nhiên bị động,liền cảm giác tê dại cả đi , như có hàng trăm hàng vạn con kiến cắn cùng lúc,nhịn không được bật lên một tiếng rên.

"Đứng lên, " hắn lạnh giọng nói, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.

Tôi dụi dụi mắt, vội vàng đi theo hắn đi ra ngoài. Ra doanh địa,một khoảng đất trống rộng dùng làm nơi luyện tập cho binh lính, từ sớm đã có trên trăm Tây La Minh tráng sĩ đứng ở đó, nhìn thấy Nặc Đốn Vương đi tới,nhất loạt đưa tay lên bái,hô to một tiếng"Vương!" . Âm thanh to vang dội bốn bề .

"Ối giời" tôi thấp giọng than thở , Norton vương quay đầu ánh mắt sắc bén liếc nhìn tôi một cái, làm tôi thầm run lẩy bẩy.

"Tại sao ngươi cũng đứng đây?" Norton vương hỏi.

Tại sao tôi lại đứng đây? Tôi ngẩn người nhìn hắn,sau đó nhìn tới hàng ngũ quân đứng trước mặt, không phải hắn kêu tôi ra đây sao.

Nặc Đốn Vương cười cười, nói:

"Nếu cũng muốn cùng mọi người cùng nhau thao luyện, vậy phải tập lực tay trước."

Phía dưới hàng ngũ quân Tây La Minh cười rộ lên , nhìn tôi như trò hề ,mặt tôi lập tức đỏ bừng,thật là đồ vô sỉ. Châm chọc người khác thì cao hứng như vậy sao!

Nặc Đốn Vương quay đầu liếc mắt nhìn tôi một cái, thấy tôi còn đứng đần người ra ở đó, lên giọng:"Còn không mau trở về dọn dẹp lều trại, ngươi không muốn làm người hầu nữa chắc?

Tôi thật muốn hét lên một tiếng "Không", nhưng chung quy thì không có gan nói,chỉ phải lủi thủi trở về,trên đường đi không ngớt rủa xả tổ tông dòng họ tên Nặc Đốn vương.

Dọn dẹp,dọn dẹp thế nào đây? Tôi đến thế giởi này đã đến nữa năm,cũng chưa bao giờ phải động tay làm những chuyện thế này ,mới vừa lau chùi món này nọ sạch sẽ,chợt nghe ngoài lều có tiếng binh vệ quát lớn:

" Người nào?"

Rồi giọng nói nhỏ nhẹ của Cách Ngươi Thái ở bên ngoài trả lời:

" Quân gia, chúng tôi phụ trách nấu cơm ở nhà bếp,nghe nói Hoa Bất Thoát phải ở lại chỗ này phụng dưỡng Nặc Đốn Vương, cố ý đem tới vài bộ quần áo cho nàng ấy thay đổi ."

Tôi nghe vậy vội vàng phóng ra ngoài , vừa lúc nhìn thấy Cách Ngươi Thái đang dây dưa với bọn binh vệ gác cổng, ngoài ra còn có một hách liên nữ nhân cao gầy, bế bao phục con nhộng , cúi đầu đứng bên cạnh.

Tên binh vệ kia không thèm để ý tới Cách Ngươi Thái,chỉ nhìn nhìn cô nương cao gầy kia ,sau đó thì phách lối nói :

" Ngươi ngẩng đầu lên cho ta xem."

Nữ nhân kia từ từ ngẩng lên, sau đó vội gục đầu xuống ngay,tên binh vệ kia càng nheo mắt cười đểu,đưa tay định nâng cằm nữ nhân kia lên.

"Dừng tay!" Tôi quát!

Tên binh vệ kia lập tức khựng lại, quay thấy vừa thấy là tôi, biết tôi là người hầu mới của Nặc Đốn Vương,hơn nữa cũng biết chuyện náo loạn tôi gây hôm qua, cũng không dám đắc tội,chỉ ngượng ngùng cười cười ,hỏi:

"Ngươi quen họ sao?"

Tôi gật gật đầu,lạnh giọng nói:

"Bọn họ đem quần áo đến cho ta thay,chẳng lẽ chuyện vặt này cũng muốn ta bẩm Vương,rồi dời Vương đến gặp ngươi để phê chuẩn sao ?"

"Không dám, không dám, " Binh vệ kia vội vàng cười nói, xoay người nạt nộ Cách Ngươi Thái : "Còn không mau đi."

Cách Ngươi Thái vội vàng khom người xuống chào binh vệ kia một cái, rồi kéo nữ nhân kia đi về hướng tôi , phía sau tên binh vệ vẻ tiếc nuối nhìn Cách Ngươi Thái kéo nữ nhân kia đi .

"Đem quần áo cũa ta vào trong đi,ta đang thay Vương dọn dẹp, vừa lúc các người đến, lại đây giúp ta một tay." Tôi liếc chừng tên binh vệ, ra vẻ thản nhiên nói.

Kéo hai người bọn họ vào lều lớn,vào trong rồi, tôi mới quay đầu lại ôm chặt lấy Cách Ngươi Thái, mừng rỡ reo:

" A,Cách Ngươi Thái, cuối cùng ngươi cũng đến,ta còn nghĩ vĩnh viễn không bao giờ gặp lại ngươi."

" Nha đầu khờ của ta,ngươi là Hoa Bất Thoát dũng cảm,thần linh sẽ phù hộ cho ngươi,sớm muộn gì ngươi cũng thoát khỏi đây." Cách Ngươi Thái trào nước mắt,xúc động nhìn tôi nói.

Tôi nhìn nữ nhân đứng phía sau Cách Ngươi Thái, cô ta còn cúi gục đầu đứng ở nơi đó, không khỏi có chút bực bội , hỏi Cách Ngươi Thái:

"Nàng ấy là ai , như thế nào ngươi lại dẫn người đến cái nơi sói lang này?"   

"A,ta xúc động quá nên quên," Cách Ngươi Thái vẻ mặt ngượng ngùng cười cười, quay đầu liếc mắt nhìn nàng kia một cái , thấp giọng nói với cô ta :

"Không phải ngươi muốn tìm Hoa Bất Thoát sao ? Sao còn đứng trơ ra đó ?" Nghe Cách Ngươi Thái vừa nói như thế, lòng tôi nhảy tưng lên một cái, tìm tôi ? Trên đại thảo nguyên này ngoài Thừa Đức ra , còn có ai tìm tôi nữa? Nhìn theo Cách Ngươi Thái về phía nữ nhân kia,nàng ta còn ra sức gục đầu xuống nữa, bộ tóc đen thùi lùi phủ xuống che gần hết mặt.

Càng nhìn càng thấy có gì đó không đúng lắm, nữ nhân này vóc dáng khá cao ráo,cho dù nữ nhân hách liên tộc hơi cao lớn so với nữ nhân chu quốc, nhưng cũng rất hiếm thấy nữ nhân cao gầy như vậy,đã thế,dáng người cũng khá thô ,nhất là cái mông ,dẹp lép bè bè như tấm thớt , nếu đặt mông ngồi xuống dám đè bẹp đầu trâu chứ chả chơi. Tuy thế, vòng eo thoạt nhìn cũng khá nhỏ nhắn,hơn nữa bờ vai thì hơi to so với nữ nhân.

Chỉ cảm thấy dáng người thật quen thuộc,trong lòng hơi hốt hoảng,một ý nghĩ hiện ra trong đầu,vừa hy vọng là hắn,mà cũng sợ chính là hắn

"Ngươi... ngẩng đầu lên "giọng tôi run run .

"Nàng" nghe lời ngẩng đầu lên,tuy mặt lem luốc đầy bụi đen,nhưng cũng nhìn rõ,một cặp lông mày rậm đen ,một đôi mắt hoa đào biết cười,cái mũi cao thẳng tắp,khoé miệng khẽ nhếch lên cong cong......

Tôi nhảy chồm tới,vòng tay ôm lấy cổ hắn, đu luôn người kẹp hai chân trên lưng hắn,hét nhỏ:"Úi, Thừa...."

Âm thanh còn lại bị hắn nuốt luôn trong miệng, Thừa Đức ôm ghì lấy tôi vào lòng,hung hăng hôn tôi,hai người chúng tôi ôm nhau chặt đến mức không thể nào chặt hơn được nữa,hận không thể hoà tan vào nhau thành 1 thể ......

Một hồi lâu sau, Thừa Đức mới tiếc nuối rời môi tôi, tôi thở hổn ha hổn hển dựa đầu vào ngực anh ta,nghe tiếng tim hắn đập kịch liệt,bên cạnh đột nhiên có tiếng cười rúc rích,tôi quay đầu lại thấy,Cách Ngươi Thái đang dùng tay che mắt,vẻ mặt ngượng ngùng cười cười,qua khe hở ngón tay của cô ta,tôi có thể nhìn thấy rõ ràng là ánh mắt láu lỉnh châm chọc

Tôi hốt hoảng ,cuống quít từ trên người Thừa Đức nhảy xuống,ngượng không biết để đâu cho hết,quay lại nhìn Thừa Đức,thấy anh ta tỉnh bơ ,vẻ mặt tự nhiên , giống như vừa rồi cùng tôi hôn nồng nhiệt dường như không phải hắn vậy .

"Cách Ngươi Thái, ngươi nhìn lén chúng tôi thân thiết , như vậy thần linh sẽ không phù hộ ngươi." Tôi phụng phịu nói.

"Ôi trời,có thần linh làm chứng, ta không có dòm lén ngươi.Ta đã lấy tay che mắt rồi mà.!" Cách Ngươi Thái vẻ mặt ấm ức hét lên.

"Che mắt? Há há, " tôi nhìn nàng cười nói "Vậy tại sao qua kẽ tay ngươi, ta còn nhìn thấy ánh mắt ngươi ?"

"Ông trời ơi , thật là

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện