Chương 40
A, ta nhớ ra rồi, Lưu thị lang chủ động nhất tích cực nhất, bức họa cũng vẽ đặc biệt cẩn thận, hiện tại nhìn thấy người thật và bức họa cũng không có gì khác nhau, quả thật là mỹ nhân. Lưu thị lang rõ ràng có chút bình thường, đại khái chắc là mẫu thân nàng ấy đặc biệt xinh đẹp đi.
Lúc này Lưu Á vô cùng kinh ngạc nhìn ta và Vô Mẫn Quân —— cũng đúng, tình huống vừa rồi, vua của một nước lại phát ra tiếng kêu sợ hãi, sau đó trốn sau lưng hoàng hậu… có thể nào không khiến cho người ta kinh ngạc cực độ không. Lại nhìn hai tên thị vệ phía sau, bọn họ cũng đã phục hồi tinh thần từ kinh hoàng “đụng phải thứ không sạch sẽ” sang lâm vào kinh hoàng “Hoàng thượng hóa ra vô dụng như vậy”…
Ta giả vờ như chưa hề có chuyện gì phát sinh, nói: “Lưu Á? Ừ… Ta có chút ấn tượng.”
Lưu Á nghe ta nói như vậy, vui mừng lộ rõ trên nét mặt nói: “Hoàng Thượng nhớ tới thần thiếp, thật sự là vinh hạnh của thần thiếp.”
Ta khiêm tốn nói: “Là do trí nhớ tốt thôi.”
Lưu á: “…”
Vô Mẫn Quân lạnh lùng nói: “Ngươi vào bằng cách nào? Hử? Hoàng cung trọng địa, ngươi muốn vào liền vào?”
Lưu Á canh trước ngự thư phòng, chắc cũng không thể nào nghĩ tới việc hoàng hậu cũng ở trong ngự thư phòng, ngẩn người, bộ dạng điềm đạm đáng yêu nói: “Thần thiếp không phải cố ý … Chỉ là thần thiếp… muốn gặp.. gặp Hoàng Thượng, cho nên liền thay trang phục của cung nữ trốn đi, vừa mới thấy nến trong ngự thư phòng vẫn chưa tắt, đoán rằng chắc Hoàng thượng vẫn đang phê duyệt tấu chương, co nên muốn thổi khúc sáo để Hoàng Thượng nghe…”
Vô Mẫn Quân nhếch nhếch khóe miệng: “A, thật thổi sáo sao —— ‘Khi gặp quân tử, vân hồ không vui’? Cũng phí ý tốt của ngươi quá.”
Lưu Á trong nháy mắt đỏ mặt: “Tiện thiếp… Tiện thiếp chỉ là tùy tiện thổi thôi.”
Bộ dạng nàng ta thật sự khiến ta thấy rất đẹp, chẳng qua đáng tiếc ta là cô nương, Vô Mẫn Quân lại chưa bao giờ biết thương hương tiếc ngọc là gì, Vô Mẫn Quân chậm rãi đi tới, nói: “Muốn câu dẫn Hoàng Thượng? Ngươi còn kém lắm. Hoàng Thượng không phải đã nói cho ngươi biết sao, ánh mắt ngươi quá bé, mũi lại rất cao, miệng quá rộng… Không đẹp tý nào.”
Vô Mẫn Quân cũng quá bậy bạ, ánh mắt nàng ta sao mà nhỏ, căn bản là rất đẹp! Về phần cái mũi, cao thì có gì sai sao? Miệng nho nhỏ, hơn nữa đỏ tươi, thấy thế nào cũng không rộng…
Quả nhiên, nghe Vô Mẫn Quân nói như vậy, Lưu Á lập tức lộ ra vẻ mặt bị chọc giận, nhưng nàng vẫn có vài phần lý trí, biết nhân tài trước mắt này là hoàng hậu, vì thế chỉ mềm mại nói: “Câu dẫn Hoàng Thượng? Thần thiếp không dám… Thần thiếp thật sự không dám… Hoàng hậu nương nương, người, sao người lại nói như vậy, sao lại có thể nói như vậy chứ…”
Ta thừa nhận thanh âm xấu hổ như vậy rất đặc biệt, nhưng ta nhịn không được nói: “Ngươi… có thở hổn hển sao?”
Lưu Á ngẩn người, nói: “Không có…”
“Vậy ngươi nói một câu trọn vẹn được không…” Vì sao cảm giác giống như hết hơi vậy…
Câu cuối cùng ta không nói, sợ nàng ta lại bi phẫn muốn tìm cái chết.
Dù thế nào Lưu Á cũng biết được xem ra bản thân không được hoan nghênh, vì thế nhẹ nhàng nói: “Hiện tại thần thiếp biết sai rồi… Thần thiếp xin quay trở về.”
Vô Mẫn Quân thản nhiên nói: “Hoàng cung trọng địa, ngươi muốn vào thì vào, muốn ra thì ra? Không khỏi rất không đem uy nghi của hoàng thất để vào trong mắt! Chẳng lẽ Lưu gia ngươi có quyền cao chức trọng như vậy là có thể ra vào hoàng cung như nơi không người sao?! Có phải cái ngai vàng của Hoàng Thượng kia, Lưu gia ngươi cũng muốn ngồi thử một lần hay không?!”
Ta biết bộ dạng lúc này của Vô Mẫn Quân cũng không phải đang giả bộ ác, mà là thật sự bị hành vi này của Lưu Á chọc giận, sắc thái trong mắt hắn lúc này hoàn toàn chỉ có hung ác, một cô nương như Lưu Á chỉ sợ lúc này đối mặt với một “cô nương” Vô Mẫn Quân cũng bị dọa quá mức, chỉ run run nói: “Hoàng hậu nương nương… Không phải! Người quá suy nghĩ rồi, cha thần thiếp trung thành và tận tâm, tuyệt đối không hề không trung thực, để cho thần thiếp đi vào đều chỉ là để hầu hạ Hoàng thượng cho thật tốt, thật sự không có ý gì khác!”
Dứt lời, hai tròng mắt rưng rưng nhìn ta: “Hoàng Thượng, xin người tin tưởng thần thiếp!”
Kỳ thật, ta rất là tin tưởng, chẳng qua nhìn bộ dạng kia của Vô Mẫn Quân, ta không dám xen mồm vào, vì thế chỉ dường như không có việc gì nói: “À… Chuyện thế này, hoàng hậu định đoạt là được.”
Hai vị thị vệ: “…”
Bọn họ đại khái suy nghĩ, hoàng đế này thật quá vô dụng…
Vừa nghe ta nói để cho Vô Mẫn Quân xử trí, Lưu Á lộ ra thần sắc khiếp sợ cùng với tuyệt vọng, Vô Mẫn Quân lạnh lùng tới gần nàng, mà Lưa Á vẫn đang ngồi ở bên bờ ao sen, trốn cũng chưa nghĩ tới chỗ mà trốn.
Ta nghĩ nghĩ, sợ Vô Mẫn Quân thật sự hạ sát thủ, vì thế kêu lên: “Hoàng hậu, tùy tiện đánh một chút hết giận là được, đừng quá dùng sức!”
Lưu Á: “…”
Lưu á quay đầu nhìn ta với ánh mắt tuyệt vọng, ai, nàng không biết, ta đây là đang cứu nàng đó.
Vô Mẫn Quân đi tới bên cạnh Lưu Á, Lưa Á lạnh run cúi gục đầu xuống, tựa hồ muốn nhận phán xét của Vô Mẫn Quân, ta cũng có chút khẩn trương, không biết Vô Mẫn Quân sẽ làm cái gì.
“Loại chuyện này chưa từng ai có lá gan như vậy, về sau ta cũng hy vọng không gặp phải, Lần này, Hoàng Thượng tín nhiệm ta như vậy…” Vô Mẫn Quân bỗng nhiên quay đầu nhìn ta, thản nhiên cười với ta, sau đó tiếp tục xoay người nói với Lưu Á: “Ta trừng phạt ngươi nhẹ nhàng vậy.”
Dứt lời, vươn chân ngọc, đưa tới gần Lưu Á, nhẹ nhàng đá một cái…
Lưu Á ngã luôn xuống ao sen…
Ta: “…”
Thị vệ: “…”
Lưu Á: “…”
“A!” Lưu Á hiển nhiên không biết bơi, ở dưới ao sen hét chói tai liên tục, Vô Mẫn Quân bỗng nhiên nói: “Kêu la cái gì, đứng thẳng lên, nước còn chưa tới bả vai ngươi.”
Lưu Á: “… … …”
Lưu Á xấu hổ đứng thẳng người lại, quả nhiên nước mới chỉ đến chỗ xương quai xanh của Lưu Á, bả vai còn chưa chạm tới.
Ta có chút muốn cười, nhưng nhìn bộ dạng chật vật của Lưu Á lại có chút không đành lòng, vì thế để cho hai gã thị vệ vẫn đang trong trạng thái hóa đá đi tới kéo Lưu Á lên, sau đó căn dặn, bọn họ đem Lưu Á tống ra khỏi cung sau khi đã mở cửa cung buổi sáng —— ta còn không dám để cho Lưu Á đến hậu cung thay quần áo, thấy Vô Mẫn Quân như vậy… Lưu Á sớm đi một chút là tốt hơn.
Trải qua một trận như vậy, mệt mỏi hoàn toàn biến mất mà nhìn bộ dạng của Vô Mẫn Quân cũng có tinh thần vô cùng, vì thế hai người lại vào thư phòng, tiếp tục phê duyệt tấu chương.
Ngày hôm sau khi vào triều, ta cố ý quan sát Lưu thị lang một chút, chỉ thấy sắc mặt ông ta trắng bệch, cau mày, hiển nhiên đã biết ái nữ của mình bị Vô Mẫn Quân hung hăng giáo huấn một chút, tinh thần hoàn toàn vô cùng căng thẳng… tâm tồn bất ổn.
Bản thân ta đã từng nhận được giáo huấn, hôm qua Vô Mẫn Quân như vậy cũng không hề khác, mà hôm nay ta cũng không nhắc lại chuyện kia, Lưu thị lang tựa hồ nhẹ nhàng thở ra, khi lâm triều đều tỏ vẻ an phận thủ thường, một câu cũng không nói.
Sau này, việc này đại khái cũng có một chút lưu truyền về sau, cũng không còn có ai dám ở trước mặt ta đề cập chút nào đến việc nạp phi tử việc… Chẳng qua là hoàng hậu hiện tại so với sư tử Hà Đông còn có phần khủng bố hơn.
Dù sao, từ chuyện này ta cũng có thể thấy được Vô Mẫn Quân cực kỳ không thích người khác mơ hồ hay cố ý xâm nhập “Lãnh địa” của hắn, ở phương diện này, hắn tựa hồ rất dễ dàng bị làm cho tức giận.
Lúc trước ta ám sát hắn, chính là xâm nhập hành vi xâm nhập lãnh địa của hắn nghiêm trọng nhất, nếu không phải ta trao đổi thân thể với hắn, kết cục hẳn là còn htảm hại hơn nhiều. Dù sao, nói đi cũng phải nói lại, lúc trước nếu ta không bằng người khác, đánh không lại Vô Mẫn Quân, đương nhiên là chết, cũng may võ công của ta với hắn cũng không hơn kém lắm, mới có thể có kết quả như vậy, Cho nên nói mặc kệ đối thủ rất hùng mạnh, quan trọng nhất vẫn phải nâng cao trình độ của mình.
Ta bởi vì việc này của Vô Mẫn Quân mà tạo ra một đống kết luận rối rắm, ngồi trong Chưởng Kiền điện lại có cảm giác không biết làm gì.
Hôm nay Vô Mẫn Quân không ở đây, hắn mang theo hơn mười tỷ muội như hoa như ngọc đi dạo chơi ở ngự hoa viên. Hiện tại Vô Mẫn Quân là hoàng hậu, mỗi quý phải đi dạo chơi ngự hoa viên một lần với bọn họ, hôm nay chính là lần đầu tiên từ sau khi ta với Vô Mẫn Quân thành hôn.
Nói đến cũng thật buồn cười, trước kia Vô Mẫn Quân đối với đám tỷ muội kia giống như rất không kiên nhẫn, hiện tại lại không thể không ở cùng các nàng một chỗ cả một ngày, lúc buổi sáng mới bắt đầu ngày, các nàng còn đến chỗ Vô Mẫn Quân thỉnh an, Vô Mẫn Quân mỗi khi gặp gỡ, liền nghiêm mặt khiến cho đối phương phải tiếp tục duy trì tư thế hành lễ cứng ngắc, về sau ta vô tình thấy mới mắng Vô Mẫn Quân một chút, sau đó Vô Mẫn Quân rõ ràng bảo các nàng đừng đến đây.
Ta đang ở Chưởng Kiền điện hưởng thụ sự an tĩnh khó có được khi không có Vô Mẫn Quân, bỗng nhiên cửa bị người ta mở ra, ta cảnh giác đứng dậy, phát hiện ra là Vô Mẫn Quân hấp tấp xông vào, phía sau còn túm theo một cô nương sắc mặt khó coi.
Tỷ muội của Vô Mẫn Quân hơn mười người, trên cơ bản ta không nhớ ai cả nhưng người này thì ta có chút ấn tượng, là Bình Dương công chúa.
Sở dĩ nhớ rõ nàng, là tại thời điểm ta vừa mới cùng Vô Mẫn Quân hoán đổi thân thể đã đi mượn quần áo của Bình Dương công chúa.
Bình Dương công chúa cũng có diện mạo vô cùng đẹp giống như phần đông công chúa khác, nàng cũng có vài phần tương tự với Vô Mẫn Quân, hơn nữa tướng mạo thoạt nhìn đều có vẻ là người sắc bén, ta đã từng nghe thấy nàng giáo huấn hạ nhân, cũng là một người lợi hại —— thế nhưng hiện tại bị Vô Mẫn Quân lôi kéo tiến vào, sắc mặt lại xám trắng, một bộ dạng lo lắng hãi hùng, thật sự là khiến cho người ta nghi hoặc.
Ta tiến ra đón, đầu tiên là dùng ánh mắt khiển trách một chút cái loại hành vi không có chút quy củ này của Vô Mẫn Quân, sau đó nói: “Làm sao vậy?”
Mặt Vô Mẫn Quân không chút thay đổi đem Bình Dương công chúa đưa tới trước mặt ta, chính mình nhàn nhã ngồi xuống cái ghế ta vừa mới ngồ, nâng quyển sách ta vừa mới đọc, uống chén trà ta vừa mới xuống… Hắn quả cũng không ngại bẩn!
Sau đó hắn nói: “Để cho Bình Dương tự mình nói cho ngươi biết.”
Ta nghi hoặc nhìn về phía Bình Dương, không biết Vô Mẫn Quân có ý tứ gì, Bình Dương bỗng nhiên cúi đầu.
Ta: “?”
Bình Dương: “Nôn…”
Ta: “…”
Khóe miệng ta run rẩy nói: “Bình Dương, muội, muội sẽ không phải…”
Loại phản ứng muốn nôn này, chẳng phải chỉ có phi tần trong cung sau khi mang thai mới có sao…
Vô Mẫn Quân ở bên cạnh lạnh tanh nói: “Không cần hoài nghi, đúng vậy.”
Ta: “… Tại sao có thể như vậy! Bình Dương còn chưa lập gia đình đâu! Muội, muội mới từng đấy tuổi?”
Vô Mẫn Quân khinh bỉ nói: “Bình Dương đã mười tám, chỉ là do vẫn không chịu gả đi, ta mới mười sau đã gả cho Hoàng Thượng ngài.”
Ta: “…”