Chương 195: Không Được Hồ Đồ!
Nghĩ tới đây, Liên Hoa nói với thím Ngô: "Thím Ngô, bà ở đây giúp tôi trông Tiểu Bạch, tôi đi ra ngoài bàn bạc với anh ấy một chút."
Nói xong, cô vẫy vẫy tay với Tiểu Bạch đi ra ngoài. Cô chậm rãi đi về phía phòng bệnh bên cạnh một gian phòng nghỉ ngơi, sau khi tới đây nhất định là Triển Thiếu Khuynh đứng ở chỗ đó, cô có rất nhiều chuyện muốn hỏi anh.
Những ngày qua luôn ở trong bệnh viện không đi ra ngoài, đối với chuyện bên ngoài Liên Hoa cũng hết sức nóng lòng, cô muốn biết rốt cuộc vụ án được xử lý tới đâu rồi. Cô biết sau khi thảo luận với bọ họ thì trong buổi chiều đoàn luật sư đã tới Cục công an báo án, ba ngày trước Ôn Ngữ cũng bị Cục Công An bắt giam rồi, kế tiếp chính là tòa án, Viện Kiểm Sát và Cục Công An thu thập chứng cớ và điều tra vụ án, trong khoảng thời gian vừa dài cũng vừa ngắn này, cô muốn biết theo như lời Triển Thiếu Khuynh tất cả đều an bài xong, là hoàn thành ở mức độ nào.
"Liên Hoa, em đã đến rồi!" Triển Thiếu Khuynh vừa thấy Liên Hoa đi tới, cười chuyển xe lăn nghênh đón, tinh tế nhìn cô một chút, Triển Thiếu Khuynh nhăn mày lại, "Liên Hoa, em có thật sự ăn ngon ngủ ngon không, xem em gầy gò tiều tụy thành cái dạng gì rồi! Chúng ta đều ở đây quan tâm Tiểu Bạch, nhưng em phải chú ý thân thể của mình, tại sao có thể mệt mỏi thành ra như vậy. . . . . ."
"Em không sao, thân thể của em rất tốt, anh đừng lo lắng." Liên Hoa ngồi xuống sofa, hỏi Triển Thiếu Khuynh nói: "Anh ở bên ngoài mới thật sự mệt nhọc, chuyện vụ án nhờ có anh lo liệu, như thế nào, ngành liên quan điều tra vụ án xong rồi sao? Không có nhắc tới công tố, rốt cuộc lúc nào thì có thể mở phiên toà thẩm lý?"
"Anh đang muốn nói với em chuyện này đây, Triển thị nghiêm mật theo dõi tiến triển của vụ án, cũng gây áp lực với cục công an và tòa án, sáng hôm nay rốt cuộc khởi tố, tòa án sắp xếp thứ tư tiến hành xét xử công khai." Triển Thiếu Khuynh nhìn Liên Hoa giải thích, "Mặc dù chúng ta đều cảm thấy thời gian này quá lâu, nhưng thật đã là tốc độ nhanh nhất rồi. . . . . . Nếu như theo trình tự, nói không chừng sẽ kéo dài ba tháng nửa năm, còn may mà nhà trẻ Thánh Y cũng hết sức chú ý vụ án này, viện trưởng giao thiệp rộng cũng kéo động các quan hệ, hết sức vội vàng hi vọng sớm ngày kết án."
"Bọn họ dĩ nhiên là nóng nảy, nhà trẻ bọn họ xảy ra loại chuyện mưu hại đứa trẻ, làm sao bọn họ có thể không nóng nảy!" Liên Hoa cười lạnh, "Nhất định bọn họ cũng bị gọi đi hỗ trợ điều tra rồi, cũng biết nguyên nhân Tiểu Bạch xảy ra chuyện. Nhà trẻ có tra ra Ôn Ngữ làm thế nào trà trộn vào trong nhà trẻ? Lấy mức độ an ninh ở Thánh Y, Ôn Ngữ tuyệt đối không thể nào lặng lẽ lẻn vào bên trong nhà trẻ được?"
Ánh mắt Triển Thiếu Khuynh chợt lóe, lạnh lùng nói: "Ngày đó là ngày nhà trẻ Thánh Y mở cửa, cho phép phụ huynh có con chuẩn bị đưa tới nhà trẻ Thánh Y vào tham quan, do người phụ trách giới thiệu đội ngũ giáo viên và phương pháp dạy học cho bọn họ, dùng cái này chiêu dụ học sinh mới. Cho nên Ôn Ngữ xen lẫn vào trong nhóm phụ huynh này, từ cửa chính vào trường học. Thật ra thì các phụ huynh được phép vào nhà trẻ đều là nhân vật có mặt mũi ở thành phố K, vốn dĩ nhà trẻ không phải đề phòng bọn họ nhiều, ai có thể ngờ tới người có địa vị ở thành phố K sẽ nhân cơ hội này gây bất lợi với bọn nhỏ chứ? Ôn Ngữ phải là thừa dịp các thầy giáo không tra, theo dõi Tiểu Bạch đến tầng lầu vắng vẻ đó, sau đó hành hung Tiểu Bạch, sau đó lại cùng các phụ khuynh khác đi ra khỏi sân trường. . . . . ."
"Hoá ra là như vậy, như thế xem ra, Thánh Y cũng khó chối tội, thế nhưng để mặc cho người khác đi lại khắp nơi, một chút các biện pháp đề phòng cũng không làm. . . . . ." Liên Hoa cắn răng, thật sự rất hận Ôn Ngữ thế nào lại ngẫu nhiên đã gặp phải thời cơ này, vào nhà trẻ hại con trai của cô! Cô híp mắt đè nén tức giận, thành khẩn cám ơn Triển Thiếu Khuynh nói: “Thiếu Khuynh, tất cả mọi chuyện đều làm phiền anh, cám ơn anh vì Tiểu Bạch sắp xếp mọi chuyện, em ở bệnh viện không phân thân ra được, tất cả mọi chuyện đều vất vả cho anh rồi. . . . . ."
"Tiểu Bạch là con trai của anh, anh vì con làm những chuyện này không phải hợp tình hợp lý sao!" Triển Thiếu Khuynh mong đợi nhìn Liên Hoa, có chút bức rức hỏi, "Hôm nay con tốt không, hiện tại có ngủ không? Em nói rõ ràng mọi chuyện của anh với con chưa, bây giờ anh có thể đi gặp con một chút không?" Kể từ ngày đầu tiên bị Tiểu Bạch bài xích đuổi ra phòng bệnh, thì anh không có thời gian nên chưa từng gặp con trai lúc còn thức. Hôm nay rốt cuộc có thời gian, anh cực kỳ nhớ Tiểu Bạch, vội vàng muốn chính thức cùng con trai hiểu rõ lẫn nhau.
"Ách. . . . . ." Liên Hoa có chút lắp bắp, "Tiểu Bạch mới vừa đang dùng cơm, em đi trước xem con ăn xong chưa, sau đó sẽ tới gọi anh có được không?"
"Được, em đi đi, anh chờ." Triển Thiếu Khuynh gật đầu nói.
Liên Hoa lại trở về phòng bệnh, Tiểu Bạch đang ăn no thỏa mãn nheo mắt lại, thím Ngô đã dọn dẹp đồ ăn rồi, thấy Liên Hoa đi vào giống như có lời muốn nói với Tiểu Bạch, tốc độ thím Ngô nhanh hơn, rất nhanh đã mang theo tất cả bát đũa rời đi.
"Mẹ ~" Tiểu Bạch cười híp mắt ở bên cạnh Liên Hoa làm nũng, "Ăn ngon no bụng, một tuần này chắc chắn con mập rất nhiều. . . . . ."
"Mập rất tốt, Tiểu Bạch tròn vo đáng yêu hơn." Rốt cuộc Liên Hoa mở miệng, "Tiểu Bạch, cha con tới rồi, anh ấy muốn gặp con, con phải thật tốt ——"
"Ai là cha con, con mới không có cha!" Tiểu Bạch lập tức không mỉm cười, hầm hừ lớn tiếng kêu lên, "Mặc kệ là ai, con đều không gặp, cha gì chứ, con không quen biết dù chỉ một người!"
"Tiểu Bạch, những ngày qua không phải mẹ nói bên tai, chẳng lẽ con cũng không nghe vào sao!" Liên Hoa nâng trán, lập lại một lần nữa, "Người con nhìn thấy ngày đó là cha ruột của con, anh ấy tên là Triển Thiếu Khuynh, là cha ruột của con! Hiện tại anh ấy biết mình có một đứa con trai, muốn thương con yêu con, muốn tới thăm con một chút hiểu rõ con, hôm nay nhất định con phải gặp cha con!"
Tiểu Bạch bịt lấy lỗ tai: "Không phải không phải, ông ấy không phải! Ông ấy không phải là cha của con, ông ấy là người xấu muốn cướp mẹ. . . . . ."
"Liên Tĩnh Bạch, con có phải là con của mẹ không! Không được làm loạn!" Quả thật Liên Hoa có chút nổi giận gầm nhẹ với con trai, "Cha con rất thương con, không được vô lễ với cha con! Nếu như con không muốn thừa nhận con là con trai của cha con, để cho cha con mất hứng, mẹ cũng không có người con trai này!" Cô có thể cưng chiều Tiểu Bạch, nhưng trong chuyện máu mủ cha mẹ này, cô tuyệt đối không nuông chiều con trai!
"Mẹ. . . . . ." Tiểu Bạch bị Liên Hoa hù sợ, cậu chưa từng nghe mẹ nói nghiêm trọng như vậy, mẹ vì chuyện này nổi giận, sẽ bởi vì cậu tùy hứng la lối om sòm không nghe lời, sẽ hoàn toàn không cần cậu nữa!
"Mẹ, con nghe lời, con gặp ông ấy, mẹ đừng không quan tâm con. . . . . ." Tiểu Bạch sợ ôm lấy Liên Hoa, "Con thừa nhận ông ấy là cha, ông ấy là ai đều tốt, con đều không sao cả. Nhưng mẹ chỉ có thể thương một mình con, không thể vì ông ấy mà không yêu con nữa, không thể bị ông ấy cướp đi. . . . . ."
"Đứa ngốc, cho dù như thế nào đi nữa, con cũng là con trai mẹ thích nhất, ai cũng không bằng con!" Liên Hoa hôn trán của con trai, lập tức lại đáp lại, "Anh ấy là cha con, chỉ có quan hệ với con, mẹ sẽ không bị cướp đi. . . . . . Ngoan, mẹ đi gọi cha con, con nhất định phải nghe lời, biết không!"
"Dạ. . . . . ." Tiểu Bạch nhẹ nhàng gật đầu, đồng ý lời của Liên Hoa.