Chương 369: Giám định hàng giả
- Ta... ta không hề nói dối.
Từ Vị lắc đầu:
- Tô trạng nguyên, lão hủ cả đời làm bạn với thi họa, vẽ gì người nào vẽ, vẽ vào năm nào, lão hủ lướt mắt qua liền biết không tám chín thì gần mười phần. Bức tranh Bạch Liên thánh mẫu này, bút pháp tỉ mỉ, bút tích tinh tế, họa sư thậm chí cũng thuộc bậc cao. Chỉ đáng tiếc, người có giáp tử(1), cây có vòng năm, vẽ cũng có năm tháng, không làm giả được.
Từ Vị là đại học gia, mọi người nghe ông nói, tức thì có chút hứng thú, lão hoàng đế cũng nhịn không được mở miệng hỏi:
- Từ khanh, khanh nói bức tranh này không quá một năm, làm sao nhìn ra được điều đó?
Từ Vị gật đầu, cười đáp:
- Phán đoán tuổi của một bức tranh, ngoài tiến hành xem xét từ thần thái nhân vật trên tranh, bối cảnh khung cảnh trên tranh ra, thì vải vẽ, quyển trục, rồi mức khô nhẵn của bút mực, cũng là cơ sở dựa vào để phán đoán. Mấy điểm sau khó có thể làm giả, đối với giám định phân biệt tranh giả đồ nhái cũng là trọng yếu nhất.
Từ Vị mỉm cười, kín miệng không nói, chúng nhân nghe thấy ông nhử mồi, tất cả đều không nhịn được nữa, ngay cả Lý Thái cũng mở miệng hỏi:
- Từ lão đệ, đừng làm người ta hồi hộp nữa, mau mau nói rõ ràng với chúng ta.
Từ Vị liếc mắt nhìn Tô Mộ Bạch, cười lạnh lùng:
- Tô trạng nguyên, ngươi là tân khoa đầu danh, học thức không cạn, những đạo lý này đã nghe qua chưa?
- Đệ tử không biết.
Hai chân Tô Mộ Bạch nhũn ra, gắng gượng tính thần đáp :
Từ Vị cười ha hả:
- Vậy lão hủ dạy ngươi một chiêu, làm sao giám định phân biệt tranh, chỉ mong sau này ngươi không nên phạm lại sai lầm tương tự. Bức tranh này y phục của nhân vật, thần thái, bối cảnh đều kết hợp cực tốt, nhìn không ra manh mối, vấn đề sinh ra ở bút mực và vải vẽ.
Bút mực và vải vẽ? Mọi người đi tới nhìn bức tranh. Bút mực tự nhiên, vải vẽ cổ xưa, nhìn không ra vấn đề gì.
Từ Vị đi vài bước, lớn tiếng nói:
- Phàm là tranh tốt, đều có mực tốt, đây là chân lý không thể thay đổi, bức tranh này cũng không ngoại lệ. Từ trên bức tranh này mà xem, dùng loại mực cực kỳ quý hiếm, hẳn là của xưởng Huy Mặc ở huyện Hưu Ninh, Tích Khuê,tỉnh An Huy. Tên gọi là Long Hương Tề. Loại mực này vẽ lên giấy như sơn, sắc màu đen mịn, để lâu không phai, nét mực trơn mịn ngàn năm, tức là nghìn năm sau, nét mực vẫn đều và mịn màng. Dưới hoàn cảnh bình thường, không tới ba trăm năm, không thể xuất hiện đốm và vằn.
Từ Vị nói một câu đánh thức người trong mộng, những người có chút thông minh đã đoán ra ý của ông, liền đem ánh mắt hướng tới bức tranh, thấy bức tranh bút tích bóng loáng, nhìn không ra khiếm khuyết gì.
Từ Vị mỉm cười nói:
- Mực tốt đúng là mực tốt, cho dù sinh ra mấy đốm vằn, cũng không phải dễ dàng mà nhìn ra được, chỉ có dùng tay sờ mới có thể cảm thấy, xin hoàng thường bình phẩm!
Thái giám đưa bức tranh trình lên, lão hoàng đế sờ lên các viền vẽ quần áo trong tranh. Gật đầu nói:
- Quả nhiên cảm giác có hạt gợn lên, vả lại không đều.
- Lão thần cả gan, xin hoàng thượng lại sờ chân tích của thánh tổ. Cùng loại phái Huy Mặc - Hưu Ninh, xin hoàng thượng xét xem có gì bất đồng.
Lão hoàng đế khẽ sờ thánh tích, mặt lộ vẻ kinh ngạc:
- Bút mực của thánh tổ, mặc dù trăm năm, cũng không có chút cảm giác gợn, bóng loáng như xưa. Từ khanh, cùng loại mực, nhưng lại có hiệu quả khác nhau, đây rốt cuộc là sao?
- Đây chính là đặc tính của mực tốt.
Từ Vị khẽ cười nói:
- Danh nhân tự họa, bút tích, ý cảnh có thể mô phỏng được gần như hoàn hảo, duy chỉ có mực tốt lại không phải người nào cũng có thể dùng được. Lão thần vừa rồi đã nói qua, Huy Mặc thượng đẳng, không tới ba trăm năm không thể xuất hiện hạt vằn. Nếu nói vị Bạch Liên thánh mẫu kia sinh ra ở ba trăm năm trước, không chỉ lão hủ, sợ rằng ngay cả Tô trạng nguyên cũng không thể tin.
Hoàng đế hứng thú tăng cao, cười hỏi:
- Vậy giải thích sao về những vệt đốm vằn nhỏ này?
- Điều đó chính là chỗ mẫu chốt giám định phân biệt tuổi tranh.
Từ Vị gật đầu đáp:
- Phàm là tranh mới nếu muốn làm giả tranh cổ, vì tăng thêm tuổi của mực cho cũ, đều phài hong lửa phơi khô, không hề có ngoại lệ, mong lấy giả làm thật. Chúng ta đều biết, nước mực này chính là lấy từ gỗ tùng ra, loại Huy Mặc thượng hạng này, nếu không tới ba trăm năm, thì việc sinh ra những hạt gợn cực kỳ hiếm hoi. Chỉ có sau khi hơ khô, bởi vì chịu nhiệt không đều, sẽ có gợn vằn nhô lên, hơn nữa rất không có quy tắc, đây chính là gợn vằn mà hoàng thượng vừa rồi sờ thấy. Từ phân bố của hạt gợn của bức tranh này và cảm giác tay khi sờ lên mà xem, bút mực tuy giống như rất lâu, nhưng cảm giác lòi lõm của hạt gợn trên tay lại mới, hẳn là trong gần một năm được hoàn thành và hong khô.
Chúng nhân thở dài một hơi, Từ Vị là nhân vật nào, chính là tổ tông tranh vẽ, lời từ miệng ông nói ra, so với Tô Mộ Bạch đáng tin hơn ngàn vạn lần.
- Quả nhiên rất có học vấn!
Lão hoàng đế gật gù than:
- Vậy phán đoán từ vải vẽ, kết luận như thế nào?
- Điểm này liền mời Lâm tiểu huynh giải thích.
Từ Vị cười nói:
- Thần thấy Lâm huynh đệ tựa hồ cũng là dân trong nghề.
Dân trong nghề cái rắm, Lâm Vãn Vinh toàn thân toát mồ hôi, hắn mặc dù cũng có chút vốn liếng với việc này, nhưng nào so được với dạng đại gia như Từ Vị chứ? Thấy ánh mắt của mọi người đều dừng ở trên người mình, Lâm Vãn Vinh cười khan hai tiếng:
- Từ tiên sinh quá khen rồi, tiểu đệ ta đối với Huy Mặc gì đó một khiếu cũng không thông, tiệ đệ nhìn bức tranh này, chỉ nhìn vải vẽ. Mọi người đều là đã vẽ tranh, hẳn là phải biết, độ mịn của vải lụa là phi thường quan trọng, nếu không, rất dễ xuất hiện tình huống quá bút.
Điểm này thông tục dễ hiểu, chúng nhân nghe được gật đầu, Lâm Vãn Vinh cười nói:
- Mọi người đều biết ta làm gì chứ? Hiện giờ ta còn ở Tiêu gia Kim Lăng phụ làm công vụ, quản lý ăn ở chơi bời, lương hàng năm mấy trăm lượng. Tiêu gia nghĩ rằng mọi người cũng biết, chính là bán vải, nói tới vải, ta cũng học được chút đạo lý đơn giản từ Đại tiểu thư nhà ta, cùng mọi người chia xẻ một chút. Các vị huynh đài đều là đại gia, xin mời các vị sờ vải vẽ này, có phải có chút cảm giác quăn quăn mịn mịn? Vương gia, ngài cũng sờ xem, ngài vẫn luônn muốn sờ mà không được sờ!
Thành Vương sắc mặt xám xịt, hừ một tiếng không để ý đến hắn, chúng nhân sờ thử, quả nhiên như Lâm Tam nói, vài lụa quăn mịn, nếu vẽ trên loại vải này, dù là Từ Vị, cũng không dám đảm bảo sẽ không có sai sót trong nét vẽ.
- Dựa theo lý thuyết, Bạch Liên thánh mẫu cũng là một đại nhân vật một phương, dung mạo Bạch Liên thánh mẫu giống như tiên trên trời, tất nhiên là dùng vải thượng hạng vẽ để họa mình, mời họa sư cũng không thể là người tài năng tệ bạc được, nhưng sao lại sinh ra sai lầm kém cỏi như thế này? Tại sao lại vẫn còn sót những nét nguệch ngoạc chứ?
Lâm Vãn Vinh chậm rãi bước trên đại diện, lẩm bẩm, tựa như hỏi người khác, lại tựa như đang hỏi chính mình.
Lý Thái bất mãn:
- Lâm Tam, sao ngươi cũng học Từ hiền đệ kiểu này, thực biết nhử trêu người.
Hoàng thượng mỉm cười không nói, ngưng thần lắng nghe.
- Kỳ thực đạo lý này, vừa rồi Từ tiên sinh đã nói, đều là do hơ lửa mà ra. Vạn vật thiên hạ phần lớn đều là gặp nóng thì nở gặp lạnh thì co, vải vẽ này cũng không ngoại lệ. Bức tranh này sau khi hoàn thành, đã được hong qua lửa, cho nên vải vẽ mới quăn. Vì để che dấu vết, người gia công đồ giả liền đem vải vẽ này cuốn thẳng lại, chỉ đáng tiếc là phá hỏng thì dễ tạo dựng thì khó, đã đi ngược lại quy tắc vật lý, nào có thể dễ dàng phục hồi nguyên trạng. Thế cho nên chỉ cần sờ thêm vài cái, vuốt ve vài cài, liền sẽ hiện ra nguyên hình. Trên vải vẽ hiện tại của bức tranh này, dù là họa sư giỏi hơn nữa, cũng nét bút vẫn phải có sai sót.
Chúng nhân nhất tri gật đầu, nghe Từ Vị và Lâm Tam nói, có vẻ giám định phân biệt rất dễ dàng, ta làm sao không nghĩ tới chứ?
- Lâm tiểu huynh, vậy tiểu huynh làm sao phân biệt bức tranh này được hoàn thành trong một năm chứ?
Trong mọi người, chỉ có Từ Vị tỉnh táo nhất, Lâm Tam giảng tới nửa ngày trời, chỉ có thể phán đoán đồ dỏm hơ lửa, năm tháng lại khó giám định, ông liền mở miệng hỏi.
- Điều này, kỳ thực là một bí mật, ta có thể không nói không?
Lâm Vãn Vinh nói có chút ngại ngần:
Quần thần nghe hắn tiến hành giáo dục khoa học phổ cập đến lúc say mê, nào có thể đáp ứng hắn, tất cả đều hướng ánh mắt chờ đợi nhìn hắn. Hoàng đế mỉm cười nói:
- Lâm Tam, ngươi có bí mật gì, chẳng lẽ ngay cả trẫm cũng muốn che giấu sao?
Xem tình trạng này không nói không được rồi, Lâm Vãn Vinh khóc cười không được, chỉ đành mở miệng:
- Kỳ thực đây là một bí mật thương hiệu, trên đời này, chỉ có ta và Tiêu đại tiểu thư biết, hôm nay công khai, liền thành bí mật mọi người đều biết rồi.
- Thương hiệu? Thương hiệu là thế nào?
Từ Vị cũng ngạc nhiên.
- Nói đơn giản, kỳ thực chính là một loại tiêu chí đặc biệt, duy nhất một dạng, nên hàng bắt chước ắt tìm ra được thật giả. Mọi người nhìn nơi này...
Lâm Vãn Vinh lật góc trên cùng của tấm vải vẽ, bày ra cho mọi người xem. Lý Thái cách gần nhất, mắt thấy nơi đó có mấy chữ nhỏ cơ hồ mắt thường khó nhìn thấy, ông khẽ nhẩm:
- Ất Dậu đông thập ngũ hợi kim, phía sau còn vẻ vòng tròn, bên trong viết chữ Tiêu, thế này nghĩa là gì?
- Đây là thương hiệu của nhà xưởng, xấu tốt cùng loại cũng có dấu tích này khi sản xuất, ài, vốn là vì đề phòng nhà khác giả mạo sử dụng, không nghĩ tới hôm nay bị ép công khai.
Lâm Vãn Vinh than:
- Nói đơn giản, tấm vải vẽ này, là Tiêu gia nhà ta sản xuất ra...
Sắc mặt Thành Vương tức thì trương lên như gan lợn, lần này là một tay hắn đạo diễn, nhưng không ngờ rằng bày ra một sai sót lớn như vậy.
- Mọi người nhìn chữ Tiêu trong cái vòng này, chính là thương hiệu của Tiêu gia chúng ta. Lại nhín mấy chữ ' ất dậu đông thập ngũ hợi kim' đây chính là ngày sản xuất và cấp độ, ý là, miếng vải này năm ất dậu mùa đông tháng mười hai ngày mười lăm, là hoàn thành đoạn công nghệ cuối cùng trong công xưởng ở Kim Lăng xuất ra, cũng chính là ngày mười lăm tháng mười hai mùa đông năm ngoái xuất xưởng. Cho nên, ta không chỉ biết bức tranh này hoàn thành trong vòng một năm, còn biết là hoàn thành trong vòng nửa năm. Ài, đây là bí mật to lớn, khôn ngờ công bố đại chúng rồi. Hoàng thượng, tiểu dân có thể xin mấy lượng bạc, tiến hành chút bồi thường với Tiêu gia hay không?
Đây quả thức là thiên cổ kỳ văn, đầu óc tên Lâm Tam này rốt cuộc nuôi lớn như thế nào. Chúng nhân hai mặt nhìn nhau không nhịn nổi cười, vị trạng nguyên này thật quá kém rồi, làm ra thứ đồ giả mạo thất bại, lại còn mua nguyên liệu hàng hóa nguyên bản, bị người ta đánh dấu ngày sản xuất cũng không biết. Đây quả thực là vụ án ly kỳ nhất, buồn cười nhất từ trước tới nay, quả thực là hết biết rồi.
Lý Thái và Từ Vị nhìn nhau cười, mặt đỏ lựng lên.
Qua lại với Lâm Tam này lâu rồi, lão hoàng đế sớm thành thói quen với kỳ chiêu của hắn, song lần này thật quá ly kỳ, cũng quá buồn cười, dù là ông ẩn nhẫn vô cùng, cũng nhịn không được cười tới đỏ mặt khản cổ, vội quay đầu đi, để tránh mất thể thống.
- Lâm tiểu ca, lão hủ quả thức là phục tiểu ca rồi, thế này cùng làm được! Trí tuệ của tiểu ca, thật đúng là khoáng cổ tuyệt kim.
Từ Vì cười tới rút gân, bội phục sát đất.
- Thường thôi, thường thôi, thứ ba toàn quốc!
Lâm Vãn Vinh cười hì hì nói:
Hoàng đế thình lình vỗ bàn, tức giận quát:
- Tô Mộ Bạch, ngươi mưu đồ làm loạn, vu oan lương thần, còn lời gì để nói?
Tô Mộ Bạch hai gối nhũn ra, sớm đã ngã trên mặt đất, liều mạng dập đầu nói:
- Hoàng thượng tha mạng, vi thần là nhất thời hồ đồ, vị Thành ...
- Tô Mộ Bạch, ngươi thật to gan!
Thành Vương thịnh nộ, hung ác đá vào mặt hắn, Tô Mộ Bạch lăn lộn mấy vòng, khóe miệng máu chảy như trút, ngay cả răng cũng rơi ra, nói cũng không ra lời.
- Uổng công cô vương tín nhiệm ngươi, không ngờ ngươi cấu kết người nhà bản vương mưu đồ hãm hại ta, thật là tội không thể tha. Hoàng thượng, loai người khi quân phạm thượng này, vạn vạn lần không thể lưu lại. Thần đệ kiến nghị lập tức đem hắn giải tới thiên lao, chờ ngày xử trảm.
Hoàng đế sắc mặt âm trầm liếc hắn một cái, lại nhìn Tô Mộ Bạch quỳ rạp trên mặt đất khấu đầu như giã tỏi, lắc đầu nói:
- Tô Mộ Bạch, người là một tay trẫm bồi dưỡng nên, thi trúng trạng nguyên cũng là bằng vào bản lĩnh thật sự, trẫm không một chút tư tâm. Vốn nghĩ bồi dưỡng ngươi thật tốt, thành người tài của Đại Hoa, nào biết ngươi ... những việc ngươi làm, thật làm trẫm rất thất vọng.
Tô Mộ Bạch mặt đầy máu tươi, mặt mũi dữ tợn, kêu mấy tiếng không rõ, quỳ trên mặt đất liều mạng dập đầu, máu trên trán chảy xuống thành dòng, không ai nghe rõ hắn nói cái gì. Lâm Vãn Vinh nhìn cũng không đành lòng, nói tới cùng, hắn và Tô trạng nguyên cũng chẳng có thâm cừu đại hận gì, chỉ là bị sự đố kỵ của hắn mà thôi.
Từ Vị lắc đầu than:
- Một chữ ghen kia thực hại chết người.
- Giải xuống đi.
Hoàng đế thần sắc già nua, yếu ớt vẫy tay:
- Giao cho hình bộ xử trí, ngày khác bẩm báo.
Hộ vệ cung đình kéo Tô Mộ Bạch ra ngoài. Tô Trạng nguyên không ngừng vùng vẫy, mồm lắp bắp, máu và nước mắt quện vào nhau, có khổ không nói ra nên lời.
Hoàng đế sắc mặt âm trầm, quét mắt nhìn mọi người trên điện, giọng lạnh lùng nói:
- Trẫm nói lại một lần. Triều Đại Hoa ta dùng người hiền năng, nhưng hiền năng ghen tỵ, kẻ vu oán giá hoạ, hết thảy theo hình phạt sử nặng, tuyệt không dung thứ, chúng khanh nghe rõ chưa?
- Tạ ân điển hoàng thượng!
Quần thần vội khom người ôm quyền. Việc ngày hôm nay, không ai ngờ tới rốt cuộc lại kết thúc như thế. Tô Mộ Bạch một đời tuấn kiệt, lại luân lạc thế này, thật kiến người thương tiếc. Đồng thời cũng chứng minh một đạo lý .... Thà chọc diêm vương, chớ chọc Lâm Tam.
Thành Vương cực kỳ cay cú, thấy tình thế bất lợi, lập tức chuyển hướng sang Lâm Vãn Vinh, sắc mặt chân thật, trong mắt nặn ra mấy giọt nước mắt:
- Lâm Tam, là ta tin nhầm gièm pha, oan uổng cho ngươi, bản vương ngay tại đây trịnh trọng xin lỗi ngươi. Xin nhận bản vương một lạy.
Hắn không ngờ khom sâu xuống, bái lạy thật sự. Đợi hắn lạy xong, Lâm Vãn Vinh đỡ lấy hắn, vờ vịt nói:
- Ái chà, vương gia hành đại lễ như thế, tiểu đệ thẹn không dám nhận. Chút việc vặt, đều là hiểu lầm, nói ra là không có vấn đề gì, cần gì phải long trọng như thế chứ.
- Phải thế, phải thế, nếu không như thế, không thể biểu đạt lòng hổ thẹn của bản vương.
Thành vương chân thành nói:
Lão hoàng đế khẽ gật đầu, lại lạnh lùng quát:
- Lại bộ thượng thư ở đâu?
Diệp đại nhân hôm nay cực kỳ ngoan ngõan, nghe hoàng đế quát một tiếng, tức thì cả người run rẩy, vội vàng ra khỏi hàng quỳ xụp xuống, một câu cũng không dám nói.
- Diệp khanh, hôm qua người bất kính với hoàng hậu, chính là khanh?
Hoàng đế hai mắt khép hờ, trầm ngâm nói:
- Tội thần đáng chết, tội thần đáng chết, không biết là phượng giá của nương nương, kinh nhiễu nương nương, tội thật đáng chết vạn lần!
Diệp đại nhân toàn thân run rẩy, liều mạng dập đầu.
Hoàng đế nói:
- Khanh cũng là lão thần lâu năm rồi, nói lời bất kính, theo luật đáng chém. Niệm tình khanh làm việc đã nhiều năm, không có công lao cũng có khổ lao, trẫm không làm khó khanh. Khanh lãnh chút tiền, cáo lão đi thôi.
- Tạ ân đức hoàng thượng, tạ ân đức hoàng thượng.
Diệp đại nhân cảm kích rơi nước mắt, đập tưởng như nát đầu:
Mắt hổ của lão hoàng đế quét qua, uy nghiêm nói:
- Tam các lục bộ, không thể một ngày không có chủ sự, nhân tuyển của lại bộ thượng thư...
Ông nhìn lên người chúng nhân trong điện, Lâm Vãn Vinh kinh hãi, ông đừng chọn đúng ta nhé, mỗi ngày canh năm phải đi làm, loại chuyện này đánh chết ta cũng không làm, đó chính là giờ tốt ta ôm Thanh Tuyền ngủ, sét đánh cũng không đánh thức được ta.
Thấy Lâm Tam rụt đầu lại, hoàng đế khẽ lắc đầu, cười khổ nói:
- Từ khanh, khanh phải vất vả một chút, tạm thời chấp chưởng lại bộ, công việc hộ bộ cũng kiêm luôn, đợi tới khi có nhân tuyển thích hợp, tiến cử với trẫm.
Từ Vị không còn lựa chọn khác, chỉ đành ứng tiếng thưa vâng, quan chức tới mức của ông, thanh danh như mặt trời chính ngọ, quan chức đã là vật ngoài thân, việc này chỉ tăng thêm gánh nặng cho ông, đối với việc Lâm tiểu ca không được chọn gánh vác, ông ta cũng không có cách nào.
Thành Vương đột nhiên bước ra khỏi hàng, khẩn thiết nói:
- Hoàng thượng, Diệp đại nhân phạm sai lầm, thần đệ nghe nói là bởi vì chuyện hoàng hậu nương nương. Trong cung hơn mấy chục năm không có tin tức của nương nương, lời đồn ngoài đường rất nhiều, nếu nương nương trở lại, hẳn thật sớm công bố cho mọi người mới được, tránh cho có người âm thầm truyền sai lạc, làm hỏng danh dự hoàng thượng.
Mẹ vợ của ta đã qua đời mấy chục năm rồi, chẳng lẽ lão tiểu tử ngươi không biết? Đồ hạng hai, ta khinh bỉ ngươi, Lâm Vãn Vinh trong lòng thầm hầm hực, khinh thường liếc Thành Vương một cái.
Hoàng đế hai mắt ươn ướt, ngón tay khẽ run lên, hồi lâu mới ức chế được tâm tình kích động, lớn tiếng nói:
- Lời này của vương huynh có đạo lý. Trẫm đợi ngày này đã hai mươi năm. Lời đồn bên ngoài không phải là giả, hiền hậu của trẫm, đã bệnh qua đời mười bảy năm trước.
- Nương nương...
Một trận kêu thảm thiết vang lên, quần trần trong điện. Cung nữ, thái giám đều cùng quỳ mọp xuống.
Đây là vợ của cha vợ, cũng đáng quỳ một cái. Lâm Vãn Vinh thở dài, quỳ xuống chân tâm thật ý dập đầu.
Hoàng đế hai mắt đỏ bừng, lớn tiếng nói:
- Mười bảy năm nay, trẫm đem tin tức này giấu kín không truyền ra, chưa từng tuyên cáo với thiên hạ, là vì hoàng hậu lâm chung từng có di ngôn, không đợi được Xuất Vân công chúa của trẫm trở về, nàng không vào lăng tẩm, không báo cho thiên hạ. Vì một ngày này, trẫm đã đợi tới mười bảy năm, cuối cùng đợi được rồi, khụ , khụ...
- Hoàng thượng ...
Cao Bình hô lên kinh hãi, vội vàng đưa tới mấy viên thuốc. Nhìn vết máu màu nâu trên khăn lụa vàng, lão hoàng đế lau khóe miệng, thần sắc không đổi, nuốt thuốc xuống, sắc mặt khôi phục rất nhiều. Ông nhắm mắt dưỡng thần một lúc, nói tiếp:
- Công chúa của trẫm, xa cách trẫm hai mươi năm, cuối cùng cũng trở về bên người trẫm, đã thỏa tâm nguyện cả đời của hoàng hậu. Ngày mai trẫm dự định thông báo thiên hạ, ngàn dặm buộc khăn trắng, cả nước tận hiếu, tiễn hiền hậu của trẫm.
- Tuân chỉ.
Chúng thần ngừng khóc, cung kính thưa.
- Hoàng thượng, nói như vậy. Hôm qua chính là Xuất Vân công chúa trở về rồi.
Từ Vị nhỏ giọng nói, nhìn Lâm Vãn Vinh một cái đầy ý nghĩa.
- Không sai!
Hoàng đế ngạo nghễ nói:
- Chính là Xuất Vân công chúa độc nhất vô nhị của Đại Hoa ta, công chúa đã trưởng thành, đợi tới khi hoàng hậu nhập cữu, trẫm đem tuyên cáo thiên hạ, cử hành đại hôn cho công chúa.
Lâm Vãn Vinh lòng thót lên một cái, đại hôn, việc này ta còn chưa nghĩ tới, nói ra thật là có chút hổ thẹn. Xảo Xảo , Ngưng Nhi, Thanh Tuyền bọn họ theo ta vậy rồi, đặc biệt là Thanh Tuyền, bụng cũng lớn rồi, nhưng ngay cả một nghi lễ chính thức cũng không có, hổ thẹn, thật hổ thẹn.
Hôm nay Đại Hoa chuyện buồn đi với chuyện vui, quần thần cũng không biết nên cười hay là nên khóc. Lão hoàng đế tựa hồ cũng tiều tụy rất nhiều, xua xua tay:
- Hôm nay nghị luận đến đây thôi, bãi triều đi.
- Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.
Chùng nhân làm đại lễ, bước ra ngoài. Lâm Vãn Vinh còn chưa ra tới cửa, Lý Thái vỗ lên vai hắn:
- Lâm Tam. Hôm qua ngươi mượn binh mã đại pháo của ta, phần nhân tình này ngươi phải nợ ta đó.
Lâm Vãn Vinh hắc hắc cười khan:
- Lão tướng quân, ngài đừng làm khó ta nữa, không phải là Lâm Tam không muốn dốc sức vì nước, thật sự là trong lòng đọc sách quá ít, nếu làm lỡ quân cơ đại sự ở tiền tuyến của ngài, vậy chết vạn lần cũng không biện hộ được.
Từ Vị ở ngay bên cạnh hai người, nghe thấy lời hắn, cười nói:
- Lão tướng quân, chớ nên tin tưởng lời hắn nói, trước đây ta mời hắn đi Sơn Đông dẫn binh, hắn cũng từng nói giống vậy, nhưng kết quả thế nào? Bạch Liên giáo kia, còn không phải bị diệt trong tay hắn hay sao?
Lý Thái thở dài:
- Lâm Tam, hiện tại bây giờ, thân phận của ngươi không phải tầm thường, ta cũng không có biện pháp ép ngươi. Chỉ là Đại Hoa ta trong triều không có tướng giỏi, ta tuổi tác lại cao, nếu một ngày nào đó xuôi tay, Đại Hoa phải làm sao? Bắc có người Hồ, Nam có giặc Oa, ai làm lãnh đạo chúng tướng sĩ? Làm người cũng không thể quá tự tư, có bản lĩnh phải biểu lộ ra, cất dấu đi, đó không phải là hành vi của nam nhân.
Lão già này, làm mạnh không được, liền làm mềm, lấy tình mà động lòng người, khiến lão tử thực sự có chút bị ông ta đả động. Thấy Lý Thái tóc trắng bạc phơ, nếp nhăn đầy mặt, Lâm Vãn Vinh mềm lòng, tron cơn kích động đã muốn đáp ứng, may mắn thấy Từ Vị ở bên cười quỷ dị, liệu vội hãm phanh, chữ " được" còn chưa ra khỏi miệng.
- Việc này, mấy ngày nữa nói sau.
Lâm Vãn Vinh than thở:
- Trước khi đại quân xuất phát, ta nhất định sẽ cho tướng quân một câu trở lời thỏa đáng.
Lý Thái gật đầu, bên kia Cao Bình đi tới thưa:
- Lâm đại nhân, Từ đại nhân, Lý tướng quân, hoàng thượng mời ba vị tới thượng thư phòng nói chuyện.
Vừa tiến cung, sự tình thật đúng là nhiều, Lâm Vãn Vinh bất đắc dĩ lắc đầu, đi theo sau hai người Từ Lý. Đến cửa thượng thư phòng, ba người dừng bước, Cao Bình đi vào xin ý chỉ, rồi bước ra nói:
- Lâm đại nhân, hoàng thượng mời ngài vào trước.
Chẳng lẽ là muốn cùng ta thương lượng việc đại hôn? Ài, hai kiếp làm người, ta còn chưa kết hôn đó! Cất bước tiến vào thượng thư phòng, chỉ thấy trong phòng hương đàn lượn lờ, tấu chương chất cao ngất, lão hoàng đế đứng xoay lưng, nhìn đề tự của tiên tổ đời trước trên tường, trầm mặc không nói.
- Lão gia tử, ngài tìm ta?
Cảm thấy không khí có chút áp lực, Lâm Vãn Vinh mở miệng hỏi:
Hoàng đế khẽ gật đầu, trầm giọng nói:
- Quan hệ giữa ngươi và Tiêu đại tiểu thư rất thân mật phải không?
Vô duyên vô cớ sao hỏi tới mấy thứ này, Lâm Vãn Vinh trong lòng nghi hoặc, biết việc này không giấu được ông, thành thành thật thật gật đầu:
- Có chút thân mật!
- Có chút thân mật?
Hoàng đế cười lạnh lùng:
- Sau này không cần nữa, trẫm giết nàng ta rồi.
(1)Giáp tử : sáu mươi năm, thường khi xưa tuy nói thọ trăm tuổi, nhưng 60 đã được coi là 1 vòng đời rồi.