Chương 95: Về quê

Diệp Hoan dám thề với trời là hắn không có bất cứ ý nghĩ đen tối nào với cặp chân của Chu Mị. Suy nghĩ lúc ấy của hắn thực sự rất trong sáng. Hắn chỉ cảm thấy đôi tất đen của Chu Mị rất đẹp, nếu như đi lên chân Nam Kiều Mộc, lại mặc thêm một cái quần short ngắn thì nhất định sẽ làm cho hắn vô cùng mãn nhãn. Dáng người Kiều Mộc mảnh khảnh, đôi chân thon dài, tiếc là nàng quá bảo thủ, không bao giờ chịu mặc quần tất mỏng. Việc này cũng khiến Diệp Hoan mấy năm qua ảo não không thôi.

Trong phòng khách, hai cô gái mắt trợn to, mồm há hốc. Chu Mị giật bắn người, tay bụm miệng, không dám tin nhìn hắn. Tên này lại dám ngang ngược chiếm tiện nghi của cô như vậy, trong đầu hắn đến cùng là đang nghĩ ngợi cái gì?

Nam Kiều Mộc oán hận nhìn Diệp Hoan, hiện tại cô rất muốn cầm chén trà nóng bỏng trên bàn giội lên đầu hắn. Ba người lúng túng nhìn nhau.

Không biết qua bao lâu, Diệp Hoan gượng gạo thở ra một câu: “Tôi thật tình muốn mua một đôi tất chân như vậy cho Kiều Mộc…”

Hai cô gái không nói lời nào, Chu Mị xấu hổ mặt hơi hồng lên, trong mắt lấp lánh ánh vui. Nam Kiều Mộc nhìn biểu hiện của Chu Mị, càng thấy tức giận, một cảm giác nguy cơ chợt xuất hiện lên trong lòng

“Buồn tiểu quá, phải đi nhà xí cái, hai người cứ tự nhiên nhá” Diệp Hoan lúng túng một hồi mới nhớ ra kế thứ 36

Diệp Hoan nấp trong nhà xí không biết bao lâu, đến khi nghe thấy bên ngoài không còn tiếng nói chuyện mới rón rén ló đầu ra. Chu Mị đã ra về, Nam Kiều Mộc đứng khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nhìn hắn

“Trốn trong nhà xí lâu như vậy để làm gì hả?”

“Đi ị!”

“Thật sao?”

Diệp Hoan câm lặng mất mười giây đồng hồ mới lắp bắp phọt ra một câu: “Dùng phân làm chứng!”

Chu Mị làm việc rất hiệu quả, dựa vào bối cảnh chính trị và tiếng tăm của tập đoàn Đằng Long, chưa đến ba ngày đã thành lập xong ngân sách. Ngân sách được thành lập trên danh nghĩa tổ chức phi lợi nhuận thuộc thành phố Ninh Hải, chuyên tài trợ cho các công việc của viện phúc lợi nhân dân thành phố Ninh Hải. Nguồn vốn ban đầu do tập đoàn Đằng Long rót vào 3000 vạn đồng. Nhân sự quản lý tài chính, truyền thông, dự án… rất nhanh được lập ra.

Chu Mị mời Diệp Hoan đặt tên cho quỹ này. Diệp Hoan suy nghĩ thật lâu liền lấy tên là “Quỹ Hoan Nhạc” (quỹ vui vẻ). Một cái tên rất bình dị nhưng ẩn chứa tất cả tình thương và kỳ vọng của Diệp Hoan với bọn trẻ. Con người ta sống trên đời có lúc giàu sang có khi bần hàn, có lúc khỏe mạnh có khi ốm đau, hoặc thành công hoặc trắc trở…những điều này đều rất bình thường. Thế nhưng niềm vui là vô giá. Cho dù ở trong hoàn cảnh nào đi nữa, chỉ cần có thể giữ cho bản thân được vui vẻ, duy trì được thái độ lạc quan với đời. Cả đời này đã sống không uổng.

Hai ngày sau, Quỹ Hoan Nhạc chính thức được thành lập tại Ninh Hải. Nghi thức thành lập rất đơn giản, theo mong muốn của Diệp Hoan, tập đoàn Đằng Long không tuyền truyền quảng bá trước dư luận. Diệp Hoan nghĩ rằng mục đích thành lập quỹ này là để cải tạo viện phúc lợi, nhân tiện móc túi mấy đại gia bụng phệ thừa tiền kia, thật sự không nên khiến cho dư luận xôn xao. Diệp Hoan là một tên lưu manh, một tên lưu manh không có chí hướng cao xa. Điều hắn muốn chỉ đơn giản là báo đáp viện phúc lợi, báo đáp cho gia đình của hắn. Đối với hắn đây là chuyện phải làm.

Con cái phụng dưỡng cha mẹ cần phải huênh hoang tuyên truyền quảng cáo sao?

Trước khi bắt đầu triển khai dự án này, Diệp Hoan, Nam Kiều Mộc, Hầu Tử, Trương Tam dắt nhau trở về viện phúc lợi.

Cổ nhân nói “Vinh quy bái tổ, áo gấm về làng”.

Bốn người Diệp Hoan không hề có ý niệm áo gấm về làng, ngân sách đã thành lập xong nhưng tin tức cải tạo viện phúc lợi còn chưa hề nói cho lão viện trưởng biết. Hôm nay, Diệp Hoan trở về là muốn cho ông một bất ngờ lớn, để ông thật cao hứng, thật hạnh phúc. Đã lâu rồi chưa về thăm các em trai em gái, bốn người còn đang ngồi trên xe nhưng tâm trí đã bay về đến cửa viện. Chiếc Mercedes đen đều đều lăn bánh, tâm tình Diệp Hoan càng lúc càng kích động khó yên. Tâm nguyện ấp ủ nhiều năm đến hôm nay cuối cùng đã có thể hóa thành hiện thực. Bọn trẻ từ nay về sau sẽ không còn phải chịu đựng ánh mắt rẻ rúng kỳ thị của người ngoài. Bọn trẻ sẽ được ở trong phòng lớn ấm áp, được ăn thức ăn phong phú, được ngồi trong phòng học rộng rãi sáng sủa…

Khi người khác truy cầu danh lợi, Diệp Hoan lại đem phần trách nhiệm này trở thành mục tiêu sống của mình

Viện phúc lợi nhân dân Ninh Hải nằm trong một khu đất hoang vắng ở ngoại ô phía Tây thành phố. Đó là nơi tiếp giáp giữa nông thôn và thành thị. Gần đó có một phiên chợ nhỏ. Xe cộ từ các tỉnh đi vào Ninh Hải phải đi qua tuyến đường này vì thế các lái xe thường đỗ ở đây ăn uống nghỉ ngơi. Những xe tải lớn bị cấm vào nội thành ban ngày nên lái xe thường la cà đến tối mới rời đi. Phiên chợ ngày càng nhộn nhịp kéo theo nhiều cửa hàng mọc lên, đặc biệt là các quán ăn. Việc đó cũng đem lại chút thu nhập cho bọn trẻ ở viện phúc lợi. Nếu dạo một vòng quanh chợ sẽ dễ dàng chứng kiến mấy đứa trẻ, lớn có nhỏ có, thừa dịp các quán ăn đông khách, khi mà thực khách đã ăn uống no nê, chúng nhanh chóng lẻn vào nhặt các vỏ lon bia, các chai rượu đã uống hết.

Mấy thứ này đem bán cho tiệm thu mua phế phẩm, vỏ chai bán được hai hào, lon bia được một hào. Bọn trẻ trong viện phúc lợi là khách quen của tiệm đồng nát. Những người qua lại thường xuyên thấy chúng ra vào nơi đây. Mấy đứa bé mũi dãi thò lò, bàn tay bé xíu đen đúa đứng ngoài tiệm cẩn thận đếm từng hào trong tay, đếm xong liền gom tiền đưa cho đứa lớn hơn. Đứa lớn dắt díu đứa bé hớn hở chạy về viện, đem tiền đặt vào tận tay lão viện trưởng không thiếu một hào. Lão viện trưởng trong lòng hổ thẹn nhưng vẫn gắng nặn ra khuôn mặt tươi cười. Bọn trẻ thấy ông cười liền reo hò thích chí. Hầu như mỗi đứa bé ở viện phúc lợi đều lớn lên như vậy. Đó là một đại gia đình nghèo khó mà mỗi đứa trẻ đều tận tụy dâng hiến từng xu từng hào. Đó là một đại gia đình ấm áp mà mỗi đứa trẻ cho dù phiêu bạt ở bất cứ nơi đâu cũng luôn thương nhớ và ghi khắc trong tim.

Phong cảnh ngoài cửa sổ lướt qua rất nhanh, Diệp Hoan nhìn thấy phiên chợ quen thuộc, quán ăn quen thuộc, còn có cả ông chủ tiệm đồng nát đáng hận nhưng không thể không nhờ cậy. Diệp Hoan nhìn mãi ra ngoài cửa xe, đôi mắt hấp háy, viền mắt ẩm ướt. Sau này hắn tuyệt sẽ không để bọn trẻ lê la ngoài chợ như đám ăn mày, chịu đựng lời mắng chửi của chủ quán ăn và ánh mắt kỳ thị của khách nhân chỉ vì mấy vỏ chai một hào, hai hào.

Anh Hoan sẽ lấy lại cho bọn em tư cách đứng hiên ngang giữa đời!

Đôi mắt Nam Kiều Mộc, Hầu Tử, Trương Tam cũng hồng hồng. Mỗi người đều miên man trong ký ức của mình. Cái phiên chợ nhỏ nhộn nhịp này đã tặng cho bọn hắn quá nhiều cay đắng, khổ sở. Một lần nữa nhìn lại nó khiến những ký ức không vui khi xưa cứ cuộn trào trong lòng. Không cần nhớ lại cũng không muốn nhớ lại.

Diệp Hoan nhịn không được vỗ vỗ vai lái xe: “Phiền anh lái xe nhanh một chút”

Xe vừa tăng tốc, Diệp Hoan chợt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc vừa khóc vừa chạy vội.

“DỪNG XE!” Diệp Hoan rống lên, khóe mắt như nứt ra.

Lái xe không dám chậm trễ, vội vàng phanh gấp. Chiếc Mercedes dừng lại trong tích tắc, Diệp Hoan mở cửa xe lao ra

Cách đó không xa, một bé gái ăn mặc rách rưới đang cuống quýt chạy trốn. Khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nét kinh hoàng, nước mắt ướt đẫm má, nước mắt vì thân thể chạy trốn xóc nảy mà vung vẩy ra cả sau vai. Phía sau bé là một con chó săn màu đen dữ tợn đang vừa đuổi vừa sủa vang. Bé gái vừa chạy vừa khóc, trong tay vẫn gắt gao cầm chặt một vỏ chai bia. Một người một chó đuổi nhau om sòm khu chợ, đằng sau truyền đến một tràng tiếng cười đầy ác ý. Một nam một nữ đang khoanh tay đứng trước cửa quán cơm. Bọn họ tươi cười trào phúng, khoái trí tựa như đang xem diễn xiếc. Diệp Hoan biết bọn họ. Họ là đôi vợ chồng mở quán cơm nhỏ trong khu chợ, buôn bán khá đắt hàng. Khi xưa bọn trẻ trong viện phúc lợi vào trong quán đó nhặt vỏ chai thường bị quát mắng đuổi đi, có đôi khi còn bị bọn họ đánh đập. Những kẻ buôn bán rất tính toán, một hai chai bia trong mắt họ cũng là tiền. Họ không cam lòng bị bọn trẻ lấy đi nên sẽ tranh đoạt lại. Trẻ con thì vẫn là trẻ con, vĩnh viễn là kẻ yếu, bị đánh, bị mắng cũng chỉ có thể quệt nước mắt yên lặng bỏ đi.

Diệp Hoan chỉ nhìn thoáng qua đã biết rõ đầu đuôi sự việc Bé gái bị chó săn đuổi theo là một đứa trẻ trong viện, tên là Tiểu Thanh. Tiểu Thanh cũng giống như Tiểu Ái, thích hát thích nhảy, lanh lợi đáng yêu vô cùng, giống như một thiên sứ thuần khiết. Thiên sứ xuống nhân gian lại phải chịu khổ đau như thế… tim Diệp Hoan quặn thắt.

“Tiểu Thanh! Mau chạy đến chỗ anh! Nhanh!” Diệp Hoan la lên, dang hai tay nghênh đón

Con chó săn đã đuổi sát đằng sau, Tiểu Thanh hai mắt đẫm lệ, mờ mịt nhìn theo tiếng gọi. Bé trông thấy Diệp Hoan, khuôn mặt bé bỏng quật cường lập tức suy sụp, bật khóc thành tiếng

“Anh Hoan!!!”

Diệp Hoan quỳ xuống, hai tay ôm lấy Tiểu Thanh. Hầu Tử và Trương Tam đã sớm nhặt hai cục gạch ven đường, ra sức đập vào đầu con chó. Con chó hét thảm một tiếng, đầu đầy máu chạy mất.

Tiểu Thanh được Diệp hoan ôm chặt vào lòng, khóc đến thương tâm. Bàn tay nhầy nhụa vết chó cắn vẫn nắm chặt cái chai không buông. Diệp Hoan ôm Tiểu Thanh, nước mắt cũng chảy xuống.

“Anh Hoan, anh dẫn bọn em đi nhặt vỏ chai đi. Những người kia thấy bọn em nhỏ liền khi dễ bọn em. Có anh ở đây bọn em không phải sợ nữa.” Tiểu Thanh mếu máo nói.

Diệp Hoan gật đầu, nghẹn ngào nói: “Sau này các em không cần đi nhặt vỏ chai nữa. Anh Hoan sẽ cho các em một cuộc sống thật tốt. Anh Hoan thề!”

“Thật vậy sao? Thật sự không cần đi nhặt vỏ chai nữa hả anh?” Nụ cười bừng sáng nở trên khuôn mặt vẫn còn vương nước mắt.

“Thật! Sau này anh Hoan sẽ cho các em ở trong phòng thật lớn, có điều hòa, có TV, có dì bảo mẫu làm cơm cho các em ăn, có thầy giáo dạy các em học, có người dạy các em nhảy múa..”

“Hay quá! Hay quá!” Tiểu Thanh vỗ tay cười khanh khách.

Đặt Tiểu Thanh xuống, Diệp Hoan nắm lấy bàn tay nhỏ bé vẫn nắm chặt chai bia, âm trầm đi về phía đôi vợ chồng chủ quán cơm

Ông chồng hiển nhiên không thèm bận tâm, miệng ngậm điếu thuốc mỉa mai cười: “Sao thế? Bị chó đuổi sợ quá nên đem cái chai trả lại cho tao hả?”

Diệp Hoan cũng cười: “Đúng, tôi tới trả cái chai cho ông, sau này cũng sẽ không tới quán ông nhặt vỏ chai nữa”

Ông chồng vươn tay: “Đưa đây, tao phiền nhất cái lũ ăn mày chúng mày. Viện phúc lợi mở chỗ nào không mở lại mở đúng chỗ này. Thực con mẹ nó xúi quẩy!”

Diệp Hoan mắt vằn đỏ, hung hăng nện cái chai lên đầu lão.

Phanh!

Ông chồng hét thảm một tiếng, máu tươi bắn ra. Hầu Tử ở bên cạnh không biết lại tìm đâu ra một cục gạch nữa, đập thẳng vào mặt lão, không đợi lão cảm giác được đau nhức, Trương Tam căm phẫn đá một cước khiến lão bay ra ba bốn mét, đổ gục trên mặt đất, hôn mê bất tỉnh. Một loạt động tác được ba người phối hợp vô cùng ăn ý, chỉ hai giây đã giải quyết xong đối tượng.

Mụ vợ đứng ngốc tại chỗ, nửa ngày sau mới phản ứng, thê lương hét lên: “Aaa giết người!!!”

Diệp Hoan giơ tay lên, lại từ từ hạ xuống, nghiến răng nói: “Nếu không phải viện trưởng dạy chỗ chúng tao không được đánh phụ nữ….”

Nam Kiều Mộc bước lên, dang tay tát thẳng vào cái mặt phì lũ xấu xí của mụ vợ

BA~~!

Năm ngón tay đỏ hồng lằn trên má mụ ta

Nam Kiều Mộc tựa như thấy bẩn, còn chùi chùi tay. Cô quay lại đối diện với ba khuôn mặt đang ngốc trệ, chậm rãi nói: “Viện trưởng không có dạy em không được đánh phụ nữ”

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện