Chương 167: Tiệc làm quen
Đại sảnh khách sạn rực rỡ hoa lệ, đèn thủy tinh cực lớn treo trên cao tỏa ra ánh sáng vàng nhạt dịu dàng. Dưới ánh đèn ấp áp đó, Hầu Tử sắc mặt đỏ bừng căng thẳng, trên trán chảy đầy mồ hôi, hai tay lo lắng vặn qua vặn lại, trông rất mất tự nhiên.
Chu Mị mỉm cười nhìn hắn, đôi môi nhỏ nhắn khẽ nhếch lên nhưng cũng không nói gì.
Diệp Hoan lườm hắn một cái, nói: “Người mày có rận hả?”
“Không có... Anh Hoan, không thì em cứ ở đây cũng được, thần tượng mà, em đứng xa xa ngắm nàng một chút cũng rất thỏa mãn rồi...” Hầu Tử tỏ vẻ muốn rút lui.
Diệp Hoan khoác tay qua cổ Hầu Tử, kéo hắn sang một bên, nói: “Mày rất thích Liễu Phỉ sao?”
“Thích!”
“Thật sự rất thích?”
“Thật sự!” Hầu Tử gật đầu không chút do dự.
Diệp Hoan chân thành nói: “Hầu Tử này, anh mày tung hoành tình trường, tán gái vô số, đối với phụ nữ tao cũng hiểu biết một chút, nói cho mày biết một chân lý, mày thích cô gái nào, phải lập tức nghĩ cách khiến nàng cũng yêu mày, xong rồi xơi nàng...”
Hầu Tử: “...”
Diệp Hoan tủm tỉm cười vỗ vai hắn nói: “Yêu nàng, liền xơi nàng đây chính là nguyên tắc tung hoành tình trường của anh Hoan, mẹ kiếp, những lời này thật sự nên bán cho công ty quảng cáo.”
“Xơi... Xơi nàng xong rồi về sau phải làm sao?” Hầu Tử lắp bắp hỏi.
“Cái này thì chú phải tự xem hai người thế nào, nếu như muốn đơn giản nhanh chóng một tí thì tìm thời gian đi cục dân chính đăng ký, rồi kết hôn sinh con, nhẹ nhàng sống qua hết đời này. Còn nếu muốn thể hiện kiểu lãng tử tình trường như anh Hoan đây, xơi nàng xong thì chia tay thôi, thời này ai còn quan trọng mấy cái thứ trinh tiết gì đó nữa?”
“Nhưng... nhưng nếu như nàng vĩnh viễn không thích em thì phải làm sao bây giờ? Anh Hoan, anh biết đấy, nếu so sánh với nàng, em cũng có phần hơi giống con cóc...” Hầu Tử tự ti nói.
Diệp Hoan thở dài, sao lại chỉ “có phần hơi giống” thôi, mày căn bản chính là con cóc chính hiệu ấy chứ?
Vậy nên Diệp Hoan đành đưa ra chủ ý xấu xa cho hắn: “Dùng quyền lực ép buộc nàng, người khác mà biết sẽ nói chúng ta bắt nạt phụ nữ, nếu như nàng không chịu, vậy mày ngày nào cũng đi theo nàng, nàng đi đâu mày theo đến đó, mỗi khi trời tối mày lại ngồi mài dao phay trước cửa nhà nàng, vừa mài vừa phát ra tiếng cười thật biến thái, đảm bảo chưa đến một tháng, nàng chắc chắn đi theo mày luôn, không tin mày thử xem...”
Hầu Tử suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cảm thấy lời nói của anh Hoan cũng có chút đạo lý, vì vậy cắn răng một cái, gật đầu liên tục.
Nhìn thời gian, đã là bảy giờ đúng rồi, Hầu Tử mang vẻ mặt vô cùng tang thương cất bước đi đến nhà hàng, Diệp Hoan cùng Chu Mị đi song song sau lưng hắn.
Chu Mị nhìn Hầu Tử đang ngẩng đầu ưỡn ngực phía trước, che miệng cười: “Anh là bạn thân mà không chỉ cho hắn điều tốt, lại còn bịa ra biện pháp xấu xa như vậy, cẩn thận làm hại người ta.”
“Xấu xa? Xấu xa ở chỗ nào? Đây chính là nguyên tắc làm người nhiều năm qua của tôi đấy.”
Ánh mắt Chu Mị lấp lóe nhìn hắn hỏi: “Có phải đàn ông đều như thế đúng không? Lúc không có tiền thì muốn người phụ nữ bình thường, có tiền rồi lại thích đại minh tinh?”
Diệp Hoan chân thành nói: “Không phải Hầu Tử muốn tán tỉnh đại minh tinh Liễu Phỉ mà là thực sự yêu cô ta, thích cô ta cũng nhiều năm rồi.”
“Còn anh? Anh đã từng nghĩ đến việc bao nuôi chân dài gì đó chưa?” Chu Mị chăm chú nhìn hắn.
Diệp Hoan nhún vai: “Tôi chưa nghĩ đến. Tôi thấy sống cùng với Kiều Mộc cả đời đã là rất tốt, ngôi sao hay cô gái bình thường cũng chẳng khác gì nhau, hơn nữa càng là ngôi sao nổi tiếng càng không chắc đã hiền lành thuần khiết, nói thật, bây giờ tôi mà nhìn thấy ngôi sao, lập tức không tự chủ được thêm vào sau tên của mấy cô ấy một cái đuôi ‘.amv’. Mỗi lần ấy ấy sẽ lấy hình họ ra nhìn... thật thoải mái.”
Diệp Hoan vừa nói, trên mặt lại lộ ra nụ cười gian tà hèn mọn bỉ ổi, khà khà khà, làm Chu Mị sởn hết gai ốc.
Ánh đèn trong khách sạn Shangri-La hơi mờ, lúc Diệp Hoan đi tới đã nhận ra ánh mắt của những vị khách ngồi ở các bàn xung quanh đồng thời tập trung trên ba người bọn họ.
Diệp Hoan hơi mất tự nhiên nhếch nhếch miệng.
Hắn hiểu rõ, người bị nhìn chằm chằm chính là Hầu Tử, dù sao đây là một nơi khá thoải mái, Hầu Tử lại chơi nguyên một bộ âu phục Armani nghiêm túc, trên cổ còn cài một cái nơ đen, cố ý ăn mặc thế này chỉ để đi ăn một bữa cơm, đúng là hơi quá.
Diệp Hoan thở dài, vùi mặt vào trong đũng quần mà đi về phía trước.
Chu Mị mím môi cười trộm, cố tình đi chậm lại phía sau vài bước.
Chỉ có Hầu Tử vẻ mặt đắc ý tươi cười, lúc này hắn cảm giác mình giống như thần bài xuất hiện, khiến cho những ánh mắt xung quanh phải đổ dồn vào hắn, nếu như có thể khuyến mại thêm những tiếng vỗ tay ầm ầm như tuyết lở cùng ánh đèn nhấp nháy chiếu rọi thì càng đã nghiền.
Chu Mị đã đặt phòng tại tầng hai của khách sạn, theo sự hướng dẫn của tiếp tân, ba người nhanh chóng đi vào thang máy.
Một gian phòng xa hoa trêu lầu hai mở ra, đúng như Chu Mị nói, đại minh tinh Liễu Phỉ đang ngồi ở bên trong, cô đeo một cặp kính râm lớn, sắc mặt lo lắng chờ đợi.
Thấy ba người đến, Liễu Phỉ biến sắc, trái ngược hẳn với thái độ cao ngạo phô trương của đêm hòa nhạc nọ, lúc này cô khiêm tốn đứng lên, nhìn thấy Chu Mị phía sau thì hướng về phía Chu Mị cúi người chào, cung kính nói: “Chu tiểu thư.”
Chu Mị bình thường luôn thể hiện một vẻ thật tùy ý bình thản ở trước mặt Diệp Hoan, ngoan ngoãn giống như cô em gái nhà hàng xóm, bây giờ lại mang đến một cảm giác khác.
Khuôn mặt Chu Mị cao quý lạnh lùng, mơ hồ toát lên một khí thế uy nghiêm của kẻ đứng trên cao. Khác với Liễu Phỉ, vẻ thanh cao của Chu Mị không khiến người khác phản cảm, mà khiến người khác cảm thấy cô bẩm sinh đã nên có loại khí chất này. Khuôn mặt tuyệt đẹp của cô không hợp với vẻ tươi cười, cũng giống như một đóa Thiên Sơn tuyết liên, loài hoa xinh đẹp thánh khiết như vậy vĩnh viễn chỉ có thể nở trên vách núi cao lạnh lẽo, dùng tư thái kiêu ngạo mà nhìn ngắm thế gian.
Chu Mị thản nhiên gật đầu, ừ một tiếng, tiếp đó hơi lui về phía sau, cố ý thể hiện ra địa vị cao quý của Diệp Hoan trong ba người.
Vì thế lúc này Liễu Phỉ mới chú ý đến Diệp Hoan cùng Hầu Tử.
Khi thấy hai người, Liễu Phỉ chấn động, chuyện xảy ra tối qua tại buổi hòa nhạc chưa thể nào quên được nhanh như thế, vậy nên Liễu Phỉ ngay lập tức nhận ra đây chính là người kêu gào ngoài phòng hóa trang hẹn nàng tối nay ăn cơm.
Vốn dĩ cho rằng đây chỉ là loại đàn ông nông cạn muốn giữ thể diện mà ngoan cố nói ra vài câu, không ngờ... Hắn thật sự làm được.
Nhìn Chu tiểu thư cung kính với hắn như thế, rốt cục... hắn có lai lịch gì?
Chu Mị dường như hiểu được nghi ngờ của Liễu Phỉ, lạnh nhạt nói: “Vị này chính là Diệp Hoan tiên sinh, con trai độc nhất của tổng giám đốc Chu của chúng ta.”
Liễu Phỉ sợ hãi cả kinh, cô làm việc cho công ty giải trí Hoa Thái, là công ty con trên danh nghĩa của tập đoàn Đằng Long. Liễu Phỉ vốn dĩ biết rõ điều này nên mới có thái độ cung kính với Chu Mị như vậy, đừng thấy cô là đại minh tinh vạn người theo đuổi, có lẽ trong lòng của người bình thường cô chính là một thần tượng nổi tiếng, một ngôi sao chói mắt, thế nhưng tồn tại trong ngành giải trí này, so với bất kì ai khác Liễu Phỉ càng biết rõ trong mắt của những kẻ thực sự giàu có, cái gọi là ngôi sao cũng không đáng nhắc đến.
Hơn nữa cô rất có rất nhiều hiểu biết về Tổng giám đốc Chu của Đằng Long, cô biết rõ quan hệ của Chu tổng với danh môn Bắc Kinh Thẩm gia. Nếu Diệp Hoan là con trai của Chu tổng, vậy chẳng phải hắn chính là thái tử Thẩm gia được đồn đại gần đây hay sao...
Nghĩ đến đây, trong lòng Liễu Phỉ rất hoang mang, khuôn mặt đỏ bừng, lúng túng cúi đầu cung kính với Diệp Hoan, run giọng nói: “Diệp tiên sinh, tối qua...”
Diệp Hoan cười ngắt lời cô: “Đừng nói chuyện đó, Liễu tiểu thư, giới thiệu qua cho cô biết đây là anh em tốt của tôi. Hắn đã hâm mộ cô nhiều năm nay, hôm nay tôi và Chu tiểu thư chỉ là nhân vật phụ, hắn mới là nhân vật chính, cô cứ gọi hắn là Hầu Tử.”
Nghe thế, Liễu Phỉ vội hướng về phía Hầu Tử cúi đầu, so sánh với vẻ kiêu căng ngang ngược tối qua, đêm nay Liễu Phỉ có thể coi là lễ phép khiêm tốn, thậm chí còn mang chút dáng dấp nô tỳ hèn mọn.
Diệp Hoan vẫn nở nụ cười trên mặt, nhưng trong lòng dần không vui.
Người phụ nữ này nịnh nọt bợ đỡ như vậy, cô ta chỉ coi trọng quyền thế sau lưng hắn. Nếu như sau này Hầu Tử cùng cô ta trở thành một đôi, liệu Hầu Tử có thể nắm giữ được Liễu Phỉ sao? Dù sao đi nữa thứ Liễu Phỉ cung kính là tập đoàn Đằng Long của mẹ cùng với thế lực của Thẩm gia, chứ hắn tin chắc Liễu Phỉ cũng chẳng có cảm tình tốt gì với hắn, huống chi là Hầu Tử.
Vất vả leo lên được đến vị trí như bây giờ, trên thế gian này thứ cô ta yêu có lẽ không phải là đàn ông mà là quyền thế cùng tiền tài, cũng chỉ có quyền thế tiền tài mới có thể khiến cô ta để mắt đến.
Khó trách lúc Chu Mị nhắc đến Liễu Phỉ trong lời nói tỏ vẻ rất khinh thường, hóa ra Chu Mị đã sớm hiểu rõ bộ mặt thật của kẻ được gọi là đại minh tinh này.
Hầu Tử ngược lại, giờ phút này trên trán hắn đầy mồ hôi, sắc mặc căng thẳng đến mức tím thâm lại, tay chân luống cuống không thả lỏng được, đến nhìn cũng không dám nhìn Liễu Phỉ, chỉ cúi thấp đầu như một tín đồ hành hương đầy thành kính.
Diệp Hoan cười khổ, nhìn cảnh tượng này, không thể tưởng tượng nổi tương lai làm sao hai người này thành một đôi được đây? Làm sao để bọn họ tiếp tục ở cùng một chỗ...
Chẳng lẽ lúc lên giường Hầu Tử còn phải quỳ xuống đốt ba nén hương, sau đó ăn chay ba ngày, tắm rửa sạch sẽ, cuối cùng thành kính nói: “Đại minh tinh, xin cho anh thượng em, cảm ơn.”
Phụ nữ thì vẫn là phụ nữ, phụ nữ cũng có thất tình lục dục, nếu như đàn ông tôn thờ cô như nữ thần, vậy thì cô liền trở thành nữ thần, vĩnh viễn cũng không thèm nhìn hắn lấy một cái.
Trong phòng rất nóng, đối với Hầu Tử mà nói thì thật sự rất nóng. Lòng của hắn còn nóng hơn.
Bốn người ngồi vào bàn, Liễu Phỉ đã biết rõ thân thế của Diệp Hoan, vì thế rất tự giác tặng vị trí trung tâm cho Diệp Hoan, còn cô ngồi ở ghế khác, bộ dạng có chút câu nệ.
Hầu Tử không được tự nhiên nới lỏng cái nơ đen.
Liễu Phỉ nhìn Hầu Tử mặc một thân trang phục nghiêm chỉnh, muốn cười cũng không dám cười, sắc mặt có chút kì quái nói: “Anh đây là...”
Hầu Tử đần mặt ra, Diệp Hoan nhanh chóng tiếp lời hắn: “Thực ra... Hầu Tử hắn vừa... chạy từ một tang lễ của trưởng bối tới đây, chưa kịp đổi trang phục, ha ha, chê cười rồi.”
Liễu Phỉ làm bộ thu lại nụ cười, nghiêm trang nói: “Thì ra trưởng bối của anh vừa qua đời, xin hãy bớt đau buồn, xin hỏi không biết người qua đời là trưởng bối nào của anh?”
Hầu Tử nhìn Diệp Hoan, Diệp Hoan lại xoay xoay đầu đi chỗ khác.
Tán gái là một việc chỉ có thể dựa vào chính mình, dù là nói dối cũng phải tự mình bịa ra, làm sao lúc nào cũng trông chờ vào anh em được?
Hầu Tử phẫn hận nhìn Diệp Hoan một cái, gương mặt ra sức kìm nén, trầm giọng nói: “Là... cha tôi qua đời.”
Diệp Hoan cùng Chu Mị đồng thời lớn tiếng ho khan.
Liễu Phỉ giật mình hoảng sợ, đôi mắt hạnh nhìn chăm chú vào Hầu Tử, không hổ danh là ngôi sao trong giới giải trí, trong ánh mắt nhanh chóng hiện lên vẻ đau thương.
“Thì ra là lệnh tôn qua đời, xin hãy nén bi thương, không biết... lệnh tôn vì sao lại qua đời?”
“A?” Hầu Tử nghẹn lời trố mắt.
Diệp Hoan cố gắng mím chặt môi, sắc mặt đỏ bừng, hắn bị nghẹn sắp chết rồi.
Nói dối một câu, lại phải bịa ra cả một bộ chuyện, đến bây giờ đã thủng lỗ chỗ rồi.
Hầu Tử nhìn về phía Diệp Hoan cầu xin giúp đỡ, ánh mắt long lanh chớp chớp, hắn cũng bí đến muốn khóc luôn rồi.
Diệp Hoan vẫn nhẫn tâm nhìn sang chỗ khác, bỏ qua ánh mắt tuyệt vọng của hắn.
Hầu Tử gục mặt xuống, dường như chìm vào cảm xúc bi thương, chỉ có Diệp Hoan và Chu Mị biết rõ là thằng này lại đang nghĩ xem bịa tiếp chuyện nói dối thế nào đây.
Gian phòng yên lặng hồi lâu, cuối cùng Hầu Tử lại tiếp tục thành công bịa ra lời nói dối.
“Trong lòng tôi, cha tôi luôn là một người đàn ông dũng cảm, ông biết võ công, lại là người coi trọng nghĩa khí, trong mắt tôi, cha chính là anh hùng...” Âm thanh trầm thấp lại có chút bi thương của Hầu Tử đau đớn vang vọng trong phòng.
Diệp Hoan và Chu Mị tinh thần chấn động, vẻ mặt hiếu kỳ nhìn chăm chăm vào Hầu Tử, xem hắn lại bịa ra cái gì để nói dối tiếp đây.
Ánh mắt Liễu Phỉ long lanh như nước nhìn về phía Hầu Tử, vẻ mặt tưởng niệm, dường như thấy được hình ảnh ngay thẳng hào hiệp trượng nghĩa của cha Hầu Tử.
“Có lần, ông ấy một mình đánh lại hơn hai mươi người trong một hẻm nhỏ của Bắc Kinh.”
Liễu Phỉ lập tức nghiêm nghị, lộ ra ánh mắt kính nể.
Trong xã hôi hiện đại, võ học vốn đã nhạt khỏi tầm nhìn của mọi người, mà cha Hầu Tử lại có thể một người đánh với hơn hai mươi người, đủ thấy công lực của ông rất cao thâm.
Vào lúc Liễu Phỉ đang định bày bỏ tâm tình kính ngưỡng, ai ngờ Hầu Tử đã nói tiếp: “...Kết quả cha tôi bị đánh cho hộc máu, hơn hai mươi người luân phiên đánh ông ấy đến chết, cho nên a... hôm nay là tang lễ của người...”
Liễu Phỉ: “...”
Chu Mị ngay lập tức quay đầu đi nơi khác, bả vai run rẩy liên tục.
Diệp Hoan thì dúi đầu vào bàn, giả bộ đang mặc niệm, bả vai cũng không ngừng run rẩy.
Căn phòng yên tĩnh đến kì lạ... Liễu Phỉ nhanh chóng mất hứng thú với Hầu Tử, đem lực chú ý đặt lên người Diệp Hoan.
“Diệp tiên sinh...”
Diệp Hoan ngẩng đầu lên, khóe mắt vẫn còn vài giọt nước mắt do hắn nhịn cười mà ra.
Lúc hắn ngẩng đầu, đã không thấy vẻ tươi cười trên mặt, chỉ còn một khuôn mặt nghiêm túc đau thương.
“Diệp tiên sinh, ngài khóc sao?”
Diệp Hoan nhìn Hầu Tử, khuôn mặt co rút vài cái, sau đó uốn éo thân thể, tiện thể gục vào vai Hầu Tử, gào khan mấy tiếng:
“Cha chú chết thật là thê thảm a...”
Hầu Tử cũng nước mắt ròng ròng, không biết là do sợ hay do bị ép buộc, học theo Diệp Hoan gào khan vài tiếng: “Đúng vậy a!”
Bịch một tiếng, không biết tại sao Chu Mị đánh rơi cái ly.
Cô cúi đầu rất thấp, nhanh chóng đứng lên, vừa quýnh quáng vừa lảo đảo bước ra ngoài cửa.
“Tôi... tôi đi toilet một lát.”
Một bữa cơm liền kết thúc trong bầu không khí kì dị như vậy.
Trước khi đi, Liễu Phỉ còn trao đổi số điện thoại với Hầu Tử, sau đó cô đến trước mặt Diệp Hoan, thận trọng nói: “Diệp tiên sinh, không biết ngài có thể thưởng cho tôi một tấm danh thiếp không?”
Diệp Hoan nhếch miệng cười, lãnh đạm nói: “Cô không cần biết số điện thoại của tôi, gặp gỡ với Hầu Tử nhiều một chút là được rồi.”
Ánh mắt Liễu Phỉ hơi khó chịu, lông mày nhíu lại, giống như không thích nhưng cô ngay lập tức điều chỉnh lại thái độ của mình. Liễu Phỉ biết rõ, ở trước mặt một đại thiếu gia quyền thế như Diệp Hoan, tốt nhất đừng nhắc gì đến mấy thứ tên tuổi ngôi sao. Diệp đại thiếu gia chỉ cần nói một câu nhẹ nhàng cũng có thể khiến cô vạn kiếp bất phục, rơi thẳng từ thiên đường xuống địa ngục.
Vì vậy Liễu Phỉ cúi đầu nhẹ nhàng nói: “Ý của Diệp tiên sinh là muốn tôi tối nay... thân mật với Hầu Tử?”
Diệp Hoan ha ha cười nói: “Đừng nói bạo dạn như thế, thân mật cái gì, chỉ là mọi người gặp nhau một chút, kết giao bằng hữu mà thôi.”
Liễu Phỉ thả lỏng ánh mắt, nói: “Phỉ Phỉ chịu sự quản lý của công ty giải trí Hoa Thái, đã ngưỡng mộ tổng giám đốc Chu tập đoàn Đằng Long từ lâu, luôn luôn coi bà là thần tượng, không biết khi nào có cơ hội ngài có thể giúp Phỉ Phỉ gặp mặt tổng giám đốc Chu một lần được không?”
Vẻ mặt tươi cười của Diệp Hoan đã có chút lạnh lùng, bây giờ cô đang muốn tính toán cái gì? Trao đổi lợi ích sao?
“Khi nào có duyên tự nhiên sẽ gặp được, Liễu tiểu thư, Hầu Tử là anh em của tôi, chúng tôi từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, nếu như mọi người đều là bạn bè, vậy cô cũng phải đối tốt với bạn bè một chút a.”
Liễu Phỉ lập tức hiểu được ý tứ lạnh lùng trong lời nói của Diệp Hoan, ngẩng đầu lên nhìn thấy ánh mắt hắn lạnh như băng thì rùng mình, biết rõ đã không thể quyến rũ được Diệp thiếu gia, Liễu Phỉ liền thể hiện vẻ mặt lõi đời tươi cười hết sức nịnh nọt, liên tục gật đầu với Diệp Hoan.
“Vâng, tôi nhất định sẽ không khiến cho Diệp tiên sinh thất vọng.”