Chương 272: Mùi vị của âm mưu
Mọi người đang ở trong phòng bệnh của Trương Tam trò chuyện vài câu, Diệp Hoan một bên cười một bên đưa ánh mắt nghi hoặc về phía Nam Kiều Mộc, im lặng không một tiếng động hỏi thăm mục đích đến Trung Quốc lần này của công chúa nước Anh.
Nam Kiều Mộc nhẹ nhàng cười cười, lắc đầu không nói.
Diệp Hoan đành phải chủ động mở miệng hỏi.
"Công chúa này, cô đến Trung Quốc ngoại trừ tỏ vẻ ngưỡng mộ đối với tôi, còn có chuyện gì khác sao?"
Jinny nháy mắt mấy cái, cười nói: "Thật ra thì tôi đến Trung Quốc có không ít công việc nhưng mà những chuyện đó cũng không quan trọng bằng việc 'Tỏ vẻ ngưỡng mộ của tôi đối với anh' . . ."
Diệp Hoan thẹn đỏ mặt, cười cười không nói gì.
Người nước ngoài xấu xa, nói hai câu lấy lòng người khác sẽ chết à? Ngoại tộc chính là ngoại tộc, một chút khách khí cũng không biết.
Jinny nhìn thấy bộ dạng khó xử của Diệp Hoan, cười càng lớn tiếng hơn nữa, trong ánh mắt lại mang theo càng nhiều tia thưởng thức hơn.
Công chúa hâm mộ Diệp Hoan đương nhiên không phải không có chút lý do nào.
Một người đàn ông nguyện ý vào sinh ra tử vì người phụ nữ của mình, vì bảo vệ tình yêu của mình mà dám đối địch với cả thế giới, nói chuyện thì hài hước, tính cách cởi mở sáng sủa, đối với người yêu thì ôn nhu săn sóc, một người đàn ông có tình có nghĩa như vậy thử hỏi có người phụ nữ nào mà không thích chứ?
Tuy rằng Jiny là công chúa phương tây, nhưng mà công chúa phương tây cũng là phụ nữ, không phải khoa trương nhưng người đàn ông giống như Diệp Hoan ở phương tây cũng rất ít.
Diệp Hoan bị ánh mắt của Jinny nhìn chằm chằm có phần không được thoải mái cho lắm, đương nhiên Nam Kiều Mộc cũng phát hiện cô bạn thân của mình đang dùng ánh mắt nóng rực nhìn Diệp Hoan, trong lòng âm thầm thở dài sau đó u oán trừng mắt với Diệp Hoan.
Jinny giống như không phát hiện được sóng ngầm đang bắt đầu dâng lên giữa Diệp Hoan và Nam Kiều Mộc, vẫn hồn nhiên nói: "Diệp, thật ra lần này tôi tới Trung Quốc theo lệnh của Nữ Hoàng. . ."
"Hoạt động quốc gia?" Diệp Hoan giật mình hỏi, khó trách ở bên ngoài hành lang lại có bóng dáng của mấy tên lãnh đạo Trung Quốc đi cùng. Bọn họ hẳn là nhân viên bộ ngoại giao, dù sao thì cũng là công chúa của một nước tới đây tìm hiểu văn hoá, bộ ngoại giao không thể nào không quan tâm đến công chúa nước Anh này được, những nghi thức tương ứng nhất định phải được thực hiện.
Jinny gật gật đầu nói: "Đúng vậy, lần này tôi tới Bắc Kinh là muốn viếng thăm Bắc Kinh của quý quốc, cũng đại biểu cho quốc gia của tôi tới tham dự hội nghị, thuận tiện cùng tổng thống quý quốc ký kết vài hạng mục về thương nghiệp và thảo luận trao đổi kỹ thuật công nghiệp. . ."
"Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?" Diệp Hoan không tin tưởng câu trả lời này cho lắm, công chúa nước Anh cùng với nữ hoàng Anh đều giống nhau, mặc dù bọn họ không có bao nhiêu quyền lực nhưng lại là một loại biểu tượng tinh thần ở trên toàn bộ thế giới. Thân phận tôn quý như thế lại vượt ngàn dặm xa xôi chạy đến Trung Quốc chỉ vì ký kết mấy hạng mục không quan trọng này thôi sao? Nói như thế nào thì Diệp Hoan cũng không thể tin được.
Quả nhiên, Jinny cười cười nói: "Đương nhiên không chỉ đơn giản như vậy, tôi là công chúa của một nước, phải đọc sách, còn phải tham gia các bữa tiệc xã giao nên rất bận rộn, nếu như chỉ vì một chút chuyện nhỏ này thì tôi đâu cần thiết phải từ xa chạy tới Trung Quốc? . . . Trên thực tế thì chuyến đi lần này của tôi còn có một nhiệm vụ bí mật nữa."
"Nhiệm vụ bí mật gì."
Công chúa Jinny cười nói: "Nữ hoàng để cho tôi chuyển lời đến Diệp Hoan tiên sinh của Trung Quốc rằng lần giao dịch đã đạt thành trước đó ở Prague với anh, hôm nay nữ hoàng đã chuyển vào tài khoản của anh 100 triệu bảng Anh theo yêu cầu trước đó, vậy xin hỏi Diệp Hoan tiên sinh của Trung Quốc: Anh đã nói rằng sẽ trả lại cho nữ hoàng cả Edward kia và video không được lịch sự mà anh đã ép anh ta quay, vì sao anh về nước lâu như vậy nhưng lại chậm chạp không chịu trả lại?"
Nghe vậy vẻ mặt Diệp Hoan lập tức trở nên lúng túng, sắc mặt của những người khác trong phòng cũng trở nên kỳ quái.
Edward, cái tên này dường như đã rất xa vời. . .
Đương nhiên, Edward này quả thực đã ở rất xa, hắn ta đã sớm hồn lìa khỏi xác lâu rồi, thứ duy nhất có thể giúp người ta nhớ lại giọng nói và gương mặt của gã ta chính là mấy tấm ảnh xxx đã chụp được khi gã còn sống . . .
Vấn đề bây giờ là tiền đã tới tay nhưng hắn phải đi đâu tìm đứa cháu trai Edward đó trả lại cho nữ hoàng đây?
Toàn thế giới này người dám ‘thả bồ câu’ với Nữ hoàng Anh quốc có lẽ chỉ có duy nhất một người là Diệp Hoan mà thôi.
Diệp Hoan cảm thấy hơi áy náy với nữ hoàng, cho dù là cướp thì cũng chỉ lấy tiền mà không lấy mạng, còn hắn thì khác, tiền đã cướp được nhưng mạng của con tin cũng bị hắn xơi tái, cách làm này thật không tốt chút nào.
Bất quá Edward nhất định phải chết, chút áy náy kia của Diệp Hoan chẳng qua là vì hắn đang làm trái với đạo đức nghề nghiệp mà thôi.
"Nữ hoàng bận rộn nhiều việc như vậy, sao lại nhớ tới những việc nhỏ nhặt linh tinh thế này?" Diệp Hoan gượng cười, vẻ mặt thậm chí còn mang theo vài phần không hài lòng.
Là một bà cụ hơn tám mươi tuổi rồi, không mong bà ấy cả ngày ngơ ngác chảy nước miếng nhưng trí nhớ đâu cần phải tốt như vậy chứ, bà muốn lòng tự trọng của những người già cả khác để ở đâu bây giờ?
Jinny nhìn thấy ánh mắt chột dạ của Diệp Hoan, giống như đã hiểu ra cái gì nên thở dài một hơi thật sâu nói: "Edward đã không còn ở trên thế gian này nữa rồi, có phải không?"
Diệp Hoan cũng thở dài theo, vẻ mặt đau khổ nói: "Thời tiết khắc nghiệt, tuổi trẻ mất sớm. . . Hắn ta là bị cống ngầm độc hại ở Trung Quốc hại chết đó."
Jinny: "….."
Nam Kiều Mộc hung hăng trừng Diệp Hoan.
Cũng chỉ có tên này mới có thể chế ra những câu chuyện hoang đường như vậy.
Jinny hít sâu một hơi, vẻ mặt phức tạp, có thoải mái cũng có rất nhiều bi thương.
"Như vậy cũng tốt, cũng tốt. . . Ở Trung Quốc không phải có một câu nói là ‘nhân quả báo ứng’ sao, Edward. . . Đây chắc là báo ứng của Edward rồi. -- thật ra thì chuyện của Edward cũng làm cho nữ hoàng cảm thấy rất đau đầu, coi như là tôi có đưa được hắn ta về Anh thì nữ hoàng cũng không biết nên xử lý Edward như thế nào, nếu anh đã . . . Như vậy cũng tốt, tất cả mọi chuyện đều kết thúc rồi."
Nhìn gương mặt lúng túng của Diệp Hoan, Jinny bỗng nhiên bật cười khúc khích, khuôn mặt trắng như tuyết lập tức chuyển thành màu hồng.
"Diệp, giao dịch của anh cùng với nữ hoàng, anh còn chiết khấu được, như vậy tiền mà Nữ hoàng đưa cho anh, có phải cũng có thể chiết khấu lại một nửa cho bà ấy không?"
Bỗng nhiên Diệp Hoan giống như bị mất trí nhớ, hoàn toàn không quen biết Jinny, cứng nhắc quay đầu về phía cửa ra vào, vừa đi vừa lầm bầm trong miệng.
"Một người già hơn 80 tuổi còn muốn tính toán chi li chút tiền ấy với người trẻ tuổi như mình, có thiếu đạo đức hay không. . . Cụ bà Anh quốc này vì sao lại làm loại chuyện khiến người khác khinh thường thế này chứ?"
...
...
Trong phòng bệnh, đôi mắt đẹp của công chúa Jinny hiện lên ánh sáng khác thường, cứ nhìn về phía cửa nơi Diệp Hoan biến mất, hồi lâu sau mới quay đầu lại cười với Nam Kiều Mộc nói: "Nam Kiều Mộc, anh ấy thật là một người thú vị. Mình nghĩ mình đã hiểu được vì sao cậu lại si mê hắn ta như vậy, nếu như hắn không phải là bạn trai của cậu thì mình nghĩ mình sẽ bất chấp tất cả để theo đuổi hắn, mặc kệ ở bên ngoài hắn có bao nhiêu người phụ nữ khác, mình đều bằng lòng ở bên cạnh. . ."
Nam Kiều Mộc dở khóc dở cười nói: "Cái miệng này của cậu vẫn chưa thể ngậm lại được ?"
Công chúa Jinny cười hì hì không nói gì, kéo tay Nam Kiều Mộc, hai người líu ríu nói đến chuyện của phụ nữ.
Mãi cho đến khi công chúa Jinny lưu luyến rời khỏi, Diệp Hoan ló đầu từ ngoài cửa vào, nhìn trái phải xungq quanh.
"Này, Kiều Mộc, bà cô ngoại quốc kia đã đi chưa?" Diệp Hoan khe khẽ hỏi.
Nam Kiều Mộc tức giận trừng mắt liếc nhìn hắn: "Đã rời đi từ lâu rồi."
Lúc này Diệp Hoan mới yên tâm bước vào trong phòng.
Nam Kiều Mộc thở dài nói: "Tại sao trước mặt người ngoài anh lại bày ra bộ dáng như có chết cũng phải đòi tiền vậy, vừa rồi em thật muốn tìm một cái lỗ dưới đất để chui vào."
Diệp Hoan nhăn nhở nói: "Anh còn không có đào lỗ dưới đất đâu, em có làm gì sai đâu mà phải xin lỗi?"
"Da mặt của em sao có thể dày bằng anh được chứ?"
Diệp Hoan nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Tiền đã rơi vào trong túi, em cảm thấy ai có bản lĩnh để có thể lấy nó ra khỏi túi của anh? Hơn nữa, người Anh nào cũng như mấy đứa tôn tử, ba món nợ của chúng ta với Anh đã có từ rất lâu, anh chưa nâng giá lên coi như đã nể mặt lắm rồi."
Nam Kiều Mộc hiếu kỳ hỏi: "Ba món nợ gì?"
Diệp Hoan giơ từng ngón tay một lên bắt đầu tính: "Đầu tiên, chiến tranh thuốc phiện, thứ hai, phóng hỏa Vườn Viên Minh, thứ ba, thế vận hội Olympic ở Luân Đôn. . ."
Ngày hôm sau, Diệp Hoan bắt xe đi đến bệnh viện mà Thẩm Đốc Nghĩa đang dưỡng bệnh.
Bệnh viện này được xây dựng ở ngoại ô phía tây Bắc Kinh, nơi này phong cảnh làm người ta thoải mái. Núi sông tươi đẹp, không khí trong lành, chính phủ đặc biệt coi trọng việc bảo vệ hoàn cảnh nơi này, chẳng những gieo trồng thảm thực vật xanh quanh năm hơn nữa nơi này còn là vùng quân sự bị cấm, ở bên sườn núi có xây dựng một nơi nghỉ dưỡng cách biệt với người đời, cả phần cứng lẫn phần mềm đều được dựa theo những kiểu mẫu cao cấp nhất, theo quy định, chỉ có những cán bộ cấp phó quốc gia mới có thể dưỡng bệnh ở đây.
Trước mắt thì Thẩm Đốc Nghĩa đang dưỡng bệnh ở trong bệnh viện này.
Từ sau khi bị Diệp Hoan tẩm xăng thiêu sống lần trước, lại bị Diệp Hoan đập thêm một gạch nên bây giờ Thẩm Đốc Nghĩa vẫn còn ở đây mà chưa đi ra ngoài. Chuyện đã xảy ra lâu như vậy, vết thương của ông ta cũng đã sớm hồi phục nhưng vẫn chưa thể đi ra khỏi bệnh viện nửa bước bởi vì tuy ông ta còn mang theo danh hiệu cán bộ trên người nhưng trên thực tế lại bị Thẩm Đốc Lễ giam lỏng, xung quanh luôn có người theo dõi ngày đêm.
Hôm nay Diệp Hoan tới đây đương nhiên không phải chỉ để thăm ông ta, nói trắng ra, hiện tại hắn hận không thể lại đập thêm một viên gạch lên đầu ông ta.
Hắn tới nơi này chỉ muốn chứng minh một việc, một việc có thể cất giấu sau lưng nó một âm mưu vô cùng đáng sợ.
...
Phong cảnh bên trong nơi an dưỡng này quả thật rất tốt, con đường với bóng cây u nhã yêu tĩnh tràn đầy hương hoa tiếng chim, trong không khí tỏa ra mùi hương cỏ xanh nhè nhẹ, hít một hơi thật sâu, có một loại cảm giác vui vẻ và thoải mái.
Diệp Hoan vừa đi vừa tham lam hít thở không khí trong lành.
-- Bệnh viện an dưỡng cao cấp như vậy, không khí khẳng định cũng rất đắt đỏ, tại sao không nhân cơ hội này hít nhiều thêm một chút để chiếm tiện nghi lớn chứ? Không cần tiền cũng có được.
Diệp Hoan đi đến cửa lớn bên ngoài bệnh viện, cảnh vệ thường trực đưa tay ngăn cản hắn lại, Diệp Hoan phải lấy giấy chứng nhận mà Chu Mị làm giúp hắn ra lúc này cảnh vệ mới mở cổng cho hắn đi vào.
Phòng bệnh của Thẩm Đốc Nghĩa ở lầu hai, Diệp Hoan đẩy cửa vào, nhìn thấy người đã lâu không gặp đang vô cùng buồn chán ngồi một mình đọc sách trên sân thượng, ánh sáng mặt trời chiếu lên người ông ta, thân hình của ông ta đã còng xuống nhiều so với trước kia, lộ ra vẻ già nua.
Diệp Hoan âm thầm thở dài.
Nửa đời tính toán, nửa đời vất vả, phút cuối lại nhận được kết cục thế này, cớ sao phải vậy?
Quyền lực cùng lợi ích cuối cùng chẳng qua chỉ là mây khói, lúc chúng không còn tồn tại, cúi đầu nhìn hai tay của mình, còn lại cái gì?
Diệp Hoan đứng giữa phòng, khẽ ho nhẹ một tiếng.
Tay cầm sách của Thẩm Đốc Nghĩa không khỏi run lên, ông ngẩng đầu lên nhìn thấy gương mặt quen thuộc của Diệp Hoan, gương mặt kia làm cho ông ta dù có nằm mơ cũng giật mình tỉnh lại. Thẩm Đốc Nghĩa bỗng nhiên đứng bật dậy, vẻ mặt hoảng sợ kêu lên mấy tiếng quái dị.
"Mày. . . Mày là cái đồ nghiệp chướng! Còn tới nơi đây làm gì nữa? Hay là mày còn muốn đánh tao? Người đâu, mau tới đây!"
Diệp Hoan lười biếng cười nói: "Mẹ kiếp, như thế nào mà tôi lại thành nghiệp chướng rồi hả? Ông có gặp qua một người nho nhã lễ độ, đẹp trai anh tuấn cực độ như tôi mà là nghiệp chướng sao? Không lẽ lúc đó tôi đập cho ông một gạch làm đầu óc ông choáng váng rồi sao?"
Trên mặt Thẩm Đốc Nghĩa vẫn là vẻ hoảng sợ không che giấu được, hành động của Diệp Hoan đã để lại cho ông ta một ấn tượng khó phai, cũng chính bởi vì sự điên cuồng kia khiến cho cha ông ta một lần nữa thay đổi phân bố quyền lực của Thẩm gia, khiến cho bao cơ nghiệp mà Thẩm Đốc Nghĩa cố gắng xây dựng hơn đời người bỗng chốc sụp đổ trong một đêm, chỉ cần nhìn thấy gương mặt đáng ghét này của Diệp Hoan là Thẩm Đốc Nghĩa vừa sợ vừa hận.
Thẩm Đốc Nghĩa thấy có vẻ như mục đích lần này Diệp Hoan tới đây không phải là muốn đánh nhau, lúc này mới bình tĩnh lại, dáng vẻ vẫn còn kinh nghi hỏi:"Mày đến đây làm gì?"
Diệp Hoan cười làm lộ ra hàm răng trắng muốt: "Tốt xấu gì thì ông cũng là chú Ba của tôi, tôi tới thăm ông một chút thế này thật sự là một chuyện rất bình thường."
Mặt Thẩm Đốc Nghĩa như phủ băng, khẽ nói: "Không dám nhận, tao rơi tới bước đường cùng này, toàn bộ đều do mày ban tặng, bây giờ mày cũng không cần phải giả mèo khóc chuột tới đây làm nhục tao."
Diệp Hoan nhếch mày, nói: "Sao tôi thấy ông nói với giọng điệu như ông đang rất oan ức thế? Ông còn có lý lẽ không? Ông vác cái lý do thông gia để nhẫn tâm chia rẽ tôi và Kiều Mộc, thậm chí còn dùng cha mẹ của cô ấy để uy hiếp cô ấy, hại cô ấy phải đi tới Châu Âu xa xôi, làm hại hai người chúng tôi bị chia rẽ không thể gặp nhau. Tôi còn chưa nói cái gì mà ông vẫn còn giữ một bụng bực tức. . . Mẹ kiếp, nói ra ông đây liền cảm thấy giận. . ."
Diệp Hoan tìm kiếm trái phải xung quanh phòng bệnh, mí mắt Thẩm Đốc Nghĩa nhảy lên, ngay cả giọng điệu cũng thay đổi: "Mày muốn làm gì?"
"Tôi muốn tìm một cục gạch, đập cho ông một gạch nữa, trực tiếp cho ông ở đây tới tết thanh minh năm sau. . ."
"Mày. . . Mày cái đồ nghiệt súc, đúng là coi trời bằng vung, coi trời bằng vung mà!" Thẩm Đốc Nghĩa bị hắn làm cho tức giận đến toàn thân run rẩy.
Diệp Hoan hít sâu một hơi, đè xuống lửa giận đầy bụng.
Được rồi, Kiều Mộc đã trở lại, hắn hà tất tức giận với loại người này? Thẩm Đốc Nghĩa sống cũng thật đáng thương, ông ta đáng thương ở chỗ không biết bản thân mình rất đáng thương, đối với loại người không thể có chút cảm thông nào trong lòng, đánh họ có đáng sao?
Diệp Hoan nhìn chăm ông vào Thẩm Đốc Nghĩa, suy sụp thở dài: "Được rồi, tôi sẽ không so đo chuyện cũ với ông nữa, ông nên cảm thấy may mắn vì là trưởng bối của tôi, bằng không thì lúc này cỏ dại đã sớm mọc đầy trên mộ của ông. . . Hôm nay tôi đến đây chủ yếu muốn hỏi ông một việc mà thôi."
Thẩm Đốc Nghĩa nhướng mày, ông ta là một con cáo già, từ những lời này của Diệp Hoan, ông gần như đã hiểu được Diệp Hoan muốn nói cái gì.
"Mày hỏi đi."
Diệp Hoan nhìn chằm chằm vào ánh mắt của ông ta, gằn từng chữ nói: "Tại sao lúc trước ông phải điều Thẩm Duệ về thủ đô? Đừng có dùng chuyện hoang đường như 'Tình cảm chú cháu' này ra để lừa tôi, loại người như ông căn bản không có tình cảm gì hết."
Thẩm Đốc Nghĩa cười lạnh nói: "Chẳng lẽ toàn bộ thế giới này chỉ một mình mày có tình cảm, người bên ngoài đều là cỏ cây đất đá hay sao? Tao điều Thẩm Duệ về Bắc Kinh vốn chỉ là tình cảm chú cháu đơn giản thế đấy, nếu không mày nghĩ là cái gì? "
Diệp Hoan cũng cười lạnh trả lời: "Ông cho tôi là kẻ ngốc hay sao? Ông là người làm chính trị, hơn nữa còn là nhân vật cao cấp, chính trị từ trước tới nay chưa từng có thứ gì gọi là tình cảm, đặc biệt là khi trước ông đấu thua cha tôi, quyền lực bị mất, ông lại dùng việc điều Thẩm Duệ về Bắc Kinh làm điều kiện trao đổi duy nhất. Trong lúc quan trọng binh bại núi đổ đó, ông đưa ra điều kiện này nếu như nói không có mục đích nào, có đánh chết tôi cũng không tin."
"Có tin hay không là việc của mày, nếu như mày đã thích giả làm người thông minh thì cũng đừng ngại tự mình tìm ra mục đích của tao đi. Tao không có gì để nói với mày, mày đi đi, tao cần phải nghỉ ngơi rồi." Thẩm Đốc Nghĩa nói xong thì nhắm nghiền hai mắt.
Diệp Hoan lại có một loại xúc động muốn đập ông ta thêm một gạch.
Miệng của lão già này đóng rất chặt, thế nào cũng không hỏi được kết quả, chuyến này coi như trắng tay rồi.
Nhưng mà Diệp Hoan càng tin tưởng chắc chắn rằng việc Thẩm Đốc Nghĩa điều Thẩm Duệ về Bắc Kinh còn có mục đích sâu xa, việc này là không thể nghi ngờ, bởi vì hắn đã ngửi được mùi vị âm mưu trong chuyện này, hơn nữa còn rất nồng đậm. . .