Chương 284: Cược

Sau khi trò chuyện cùng lão viện trưởng không lâu, khu học tập của viện phúc lợi có tiếng chuông vang lên, bọn nhỏ tan học rồi.

Một đám trẻ con nở nụ cười thật tươi sáng. Đứa sau tiếp đứa trước chạy ra khỏi tòa nhà dạy học, cùng nhau chạy tới nhà ăn lớn có thể chứa nổi cả ngàn người.

Không biết là ai tinh mắt thấy được hình dáng quen thuộc của Diệp Hoan liền hét to lên "Anh Hoan!!", sau đó bốn người Diệp Hoan bị tụi nhỏ vây quanh, khóc cười lẫn lộn

Bốn người lớn ngay lập tức bị bọn nhỏ kéo tới nhà ăn, lão viện trưởng mang vẻ mặt tươi cười đi theo phía sau.

Bữa cơm trong nhà ăn của viện phúc lợi hôm nay thật sự rất ngon, có chay có mặn, mùi vị vừa vặn. Ba anh em Diệp Hoan ăn như gió cuốn mây tan, quét sạch hết tất cả thức ăn trên bàn sau đó thỏa mãn ợ một cái.

Ông lão cười dài nói: "Đội ngũ quản lí mà con phái tới thật sự có năng lực, nhìn thấy họ quản lý viện phúc lợi như vậy, mỗi ngày ông đều nhàn rỗi không biết nên làm gì . . ."

Diệp Hoan vội vàng nói: "Ông không cần làm gì hết, mỗi ngày cứ nhàn nhã đi bộ nè, cầm gậy đi dạo khắp nơi, đứa nào không nghe lời lấy gậy đánh một cái, đến giờ cơm thì ăn cơm đúng giờ. Con sẽ đưa ông thêm mấy trăm vạn để ông tậu một cái xe thể thao và vài bảo tiêu, buổi tối ông có thể đi tới quán bar trong nội thành ngồi một chút. Người đàn ông có tiền có xe có địa vị như ông chắc chắn sẽ có rất nhiều phụ nữ muốn cặp với ông. Ông chỉ cần ngồi yên như giám khảo mấy cuộc thi tuyển chọn người đẹp, quan sát từng người từng người một, xem coi có ai làm ông cứng lên không..."

Lão viện trưởng đập Diệp Hoan, cười mắng: "Con xem ta thành lão lưu manh sao? Một ông già đã bị cát vàng vùi hơn một nửa như ông có thể sống một cuộc sống như thế sao? "

Lão viện trưởng nhìn đám nhỏ đang ăn ngon lành trong nhà ăn, bùi ngùi thở dài:" Bây giờ trong ký túc xá còn có rất nhiều phòng trống, sang năm Quỹ Hoan Lạc đang định đi khắp nước đón thêm nhiều cô nhi nữa đến. Chúng ta sẽ cho những đứa nhỏ đáng thương đó cuộc sống cơm áo không lo, để tụi nó an tâm học tập, sau này bằng khả năng của mình mà có được tương lai tốt, khi Tết đến, cô nhi viện của chúng ta sẽ rất náo nhiệt..."

Diệp Hoan gật đầu nói: "Viện trưởng à, năm sau con lại đưa người thêm tiền nữa, trước tiên gửi một trăm triệu, không đủ thì con sẽ gửi thêm."

Lão viện cười dài nói: "Thằng nhóc mi rốt cục đang có bao nhiêu tiền thế? Một trăm triệu nói cho liền cho, không phải lúc bé con keo kiệt lắm hay sao?"

"Bây giờ con cũng vẫn keo kiệt như cũ, bắt con tiêu tiền cũng như giết cha mẹ con vậy, cũng như có thù không đội trời chung với con. . . Chẳng qua, con sẽ không bao giờ keo kiệt với mấy đứa nhỏ, chỉ cần con có tiền, con nhất định sẽ đưa, cần bao nhiêu cho bấy nhiêu."

Lão viện trưởng cảm động gật đầu.

Lời này của Diệp Hoan thật sự là lời nói thật lòng. Cho dù là khi hắn còn nghèo khó, chỉ cần có chút tiền dư là sẽ không chút do dự đưa cho ông, nhiều tiền liền mua một con heo, ít tiền sẽ mua một chút đồ ăn vặt, bản thân dù sống như ăn mày nhưng lại chưa từng đối xử tệ với bọn nhỏ.

Lão viện trưởng than thở nói: "Nếu như... Nếu như tất cả các trẻ em mồ côi trên đời đều không phải lo cơm áo thì tốt rồi. Trên đời này có quá nhiều những cha mẹ không dám chịu trách nhiệm. Nếu đã không cần con cái thì tội gì khi sinh ra lại vứt bỏ nó, để đứa trẻ phải chịu nhiều khổ cực như vậy..."

Sau đó ông lão cười tự giễu:" Là ta tham lam, trên thiên hạ này có bao nhiêu cô nhi, tiền của con cũng không phải là lấy từ trong 'Tụ bảo bồn' mà ra, có thể chăm sóc được bao nhiêu đứa chứ? Có được mọi thứ như ngày hôm nay, ta đã rất thỏa mãn rồi."

Diệp Hoan lẳng lặng nhìn gương mặt già nua của ông, trong mắt lóe lên ánh sáng, không biết đang nghĩ gì.

Ngày hôm sau, có mười bảo tiêu được điều đến phúc lợi viện, họ không xuất hiện công khai mà lặng lẽ ngồi trong hai chiếc xe túc trực bên ngoài cửa viện. Bọn họ thuộc bộ phận bảo an của tập đoàn Đằng Long mà Diệp Hoan bí mật điều đến Ninh Hải. Mỗi người đều là binh lính đã xuất ngũ, đánh nhau, súng ống, không gì không biết.

Mâu thuẫn với Thẩm Duệ bất tri bất giác đã trở nên gay gắt, Diệp Hoan muốn bảo vệ những người quan trọng nhất, không muốn họ gặp phải bất cứ nguy hiểm nào.

Tạm biệt lão viện trưởng và đám em trai em gái,bốn người Diệp Hoan ngồi xe lên đường.

Hầu Tử nhìn ra ngoài cửa sổ, ngạc nhiên nói:" Anh Hoan, chúng ta đi đâu thế? Đường này đâu phải đường vào nội thành đâu."

Diệp Hoan tỏ ra bình tĩnh như không có việc gì xảy ra, cười nói: "Cứ ở trong nội thành thì có gì vui, mấy ngày nữa chúng ta phải tìm thú vui mới. Chúng ta tới nơi ruộng đồng, câu cá, đánh bài, hái trái cây, tu thân dưỡng tính, hái cúc dưới rào đông, nhàn nhã ngắm núi Nam*, tốt bao nhiêu..."

( Trích từ bài Ẩm Tửu của nhà thơ Đào Tiềm - Đào Uyên Minh)

Hầu Tử và Trương Tam lập tức ỉu xìu:" Đừng có thế chứ anh Hoan, anh cao nhã như thế từ khi nào vậy? Như thế làm cho tụi em thấy áp lực rất lớn đó..."

Kiều Mộc ngồi bên cạnh Diệp Hoan, nhìn hắn một cách kỳ quái, sau đó lơ đãng quay đầu lại thì phát hiện hai chiếc xe đang đi theo xe họ không xa không gần , một trái một phải mơ hồ tạo thành dáng vẻ tùy tùng, lại nghĩ đến việc Diệp Hoan đột nhiên muốn trở về Ninh Hải.. . Kiều Mộc là một cô gái thông minh, rất nhanh đã phần nào hiểu được suy nghĩ của Diệp Hoan.

Vì vậy Kiều Mộc nén xuống nỗi bất an trong lòng, cười hòa giải:"Chúng ta đến ở nông thôn vài ngày thì có gì không tốt đâu? Mỗi ngày cứ ở trong thành phố, mọi người không thấy chán sao? Hầu Tử ,Trương Tam, em khuyên hai người tốt nhất nên gọi Liễu Phỉ và Tina cùng tới Ninh Hải luôn đi, như vậy thì càng đông vui hơn."

Hầu Tử lắc đầu: "Liễu Phỉ không biết bây giờ đang đi tuyên truyền ở nơi nào rồi, chắc không có thời gian."

Trương Tam thì không nói hai lời nào lập tức lấy điện thoại ra gọi, giọng điệu dâm đãng:" Tina à, không thể phủ nhận được anh là một tên trộm, nhưng anh còn là một ‘tâm tặc’ nữa nha..."

Gió lạnh tràn vào xe...

... ...

Diệp Hoan rất cẩn thận, chỉ lái xe trên đường lớn ở vùng ngoại thành, chạy khoảng một giờ khi gần đến ngoại ô Ninh Hải, hắn lại đột nhiên bảo dừng xe, tùy tiện chọn một nhà nghỉ có vẻ nông thôn, cho chủ nhân một số tiền lớn để bảo họ đi khỏi. Vì thế bốn người cộng thêm đám bảo tiêu đều trú ngụ trong tòa nhà đậm chất thôn quê này.

Buổi tối, Diệp Hoan và Nam Kiều Mộc nằm trong sân lớn phơi thóc của ngôi nhà, họ lặng lẽ xích lại gần nhau, hưởng thụ thời gian ở bên nhau quý giá này.

Diệp Hoan dùng ánh mắt mê man như màn sương nhìn lên bầu trời đầy sao:" Kiều Mộc, em nói xem có được nhiều tiền như thế thì làm gì bây giờ? Những kẻ giàu có bạc tỷ trên bảng xếp hạng kia em nói xem bọn họ có thể xài hết số tiền đó sao?"

Kiều Mộc nhẹ nhàng nói: "Khi đã được cấp bậc như bảng xếp hạng kia thì công việc mà họ làm không phải là để kiếm tiền, tiền đối với họ chẳng qua chỉ là một chuỗi các con số thật dài, có lẽ là vì họ thích, cũng có thể chỉ là làm để giết thời gian."

Diệp Hoan nói: "Kiều Mộc, em có biết không, thật ra bây giờ anh cũng có thứ tự nhất định trên bảng xếp hạng người giàu có của Forbes hay các thứ tương tự rồi."

"Một năm nay thật ra anh đã kiếm được bao nhiêu tiền rồi?"

Diệp Hoan bẻ ngón tay tính tài sản: "Giá trị của CLB ở Bắc Kinh kia giá trị chắc khoảng 1 tỉ, tòa mỏ Uranium từ trên trời rơi xuống kia anh chiếm khoảng 11%, giá trị đại khái là 1 tỉ đô-la, còn phòng phát triển game của Hầu Tử kia nghe nói khi đưa trò chơi ra thị trường vào cuối năm thì chắc có giá khoảng 100 triệu. Nó cứ kiên trì để bắt anh đứng tên trên giấy tờ quyền sở hữu, còn có mấy thứ linh tinh khác nữa, anh cũng nhớ không rõ . . . Nói ngắn gọn, sau này chúng ta đi quán lề đường tuyệt đối sẽ không phải ghi sổ."

Kiều Mộc cười khúc khích: "Nhiều tiền như vậy anh định xài thế nào?"

"Không phải là anh đang buồn bực đấy sao, cho tới bây giờ anh chưa bao giờ nghĩ tới ngay cả chuyện xài tiền cũng khiến người khác đau đầu như vậy... Câu này có phải nghe vào rất có cảm giác muốn ăn đòn không?"

Kiều Mộc nghiêm nghị nói: "Nhiều tiền hay ít tiền đều có cách xài riêng, Diệp Hoan, em hi vọng anh có thể xài số tiền lớn đó một cách có ý nghĩa, không nên giống như những con nhà giàu khác, mua biệt thự, mua xe thể thao, mua kim cương các thứ, dùng tiền như thế rất nông cạn."

"Anh muốn đem tất cả số tiền đó dùng để mua bánh quẩy, xem thử coi cuối cùng có thể xếp quanh địa cầu bao nhiêu vòng..."

"Xài như thế còn nông cạn hơn mua biệt thự hay xe thể thao."

... ...

Diệp Hoan nghiêm túc nói: "Nói thật, Kiều Mộc, anh đã tìm được nơi dành cho số tiền này rồi..."

Kiều Mộc hiện lên vẻ vui mừng trong mắt: "Anh có phải là định đem tất cả số tiền đó cho Quỹ Hoan Lạc không, sau đó đi khắp cả nước để nhận cô nhi?"

Diệp Hoan ngạc nhiên nói: "Làm sao em biết? Anh chưa bao giờ nói suy nghĩ này với bất kỳ ai."

Kiều Mộc nhăn mũi một cái, cười nói: "Đã nhiều năm như vậy, em còn không hiểu anh sao? Ngày hôm qua khi quay về viện phúc lợi, sau khi lão viện trưởng nói những lời đó, anh liền thần người một lúc, xem ra khi đó anh đã có suy nghĩ này rồi?"

Diệp Hoan có chút lo lắng nhìn cô: "Em phản đối sao?"

Kiều Mộc nghiêm mặt nói: "Anh cảm thấy em sẽ phản đối sao? Ấu ngô ấu dĩ cập nhân chi ấu(*), Diệp Hoan, đây là việc thiện, là công đức, em chẳng những không phản đối mà còn sẽ ủng hộ anh, anh cũng đừng quên, chúng ta đều lớn lên ở cô nhi viện."

(Câu nói của Mạnh Tử, nghĩa là :Yêu thương con ta cũng như yêu con người)

"Thế nhưng ... sau này anh sẽ lại là người nghèo, em có còn muốn ở với anh ...."

Kiều Mộc lộ ra vẻ phóng khoáng không thua đấng mày râu nào:" Không sao, em nuôi anh!"

Tay thối của Diệp Hoan nhanh chóng chạm lên bộ ngực của cô, miệng nghi ngờ hỏi:" Em nuôi được không? Anh mỗi ngày đều muốn uống sữa..."

BA~!

Kiều Mộc tát một cái khiến hắn nằm trên mặt đất, vẻ mặt bình tĩnh nói:" Thật xin lỗi, cái này thì em không nuôi nổi."

... ...

"Diệp Hoan, chúng ta phải ở chỗ này bao lâu? Anh... Ngày mai chắc phải trở lại Bắc Kinh rồi chứ?" Kiều Mộc tựa vào ngực Diệp Hoan, lặng lẽ hỏi.

Vẻ mặt Diệp Hoan mờ mịt: "Là sao? Chúng ta không phải là khách tới đây du lịch sao?"

Kiều Mộc thở dài: "Diệp Hoan, trên lý thuyết thì, IQ của em cao hơn của anh, anh lừa Hầu Tử và Trương Tam em không vạch trần, nhưng anh định lừa em có ý nghĩa gì sao?"

Diệp Hoan oán thán, cái này cmn chính là chỗ khó của việc lấy thần đồng làm vợ, muốn gạt cũng không được.

Diệp Hoan đành phải câm miệng không nói.

Kiều Mộc nhìn hắn thật lâu, nói: "Anh muốn làm gì em không hỏi, em chỉ hỏi anh, chuyện này có nguy hiểm không?"

Diệp Hoan thành thật nói: "Nguy hiểm."

"Có thể không đi không?"

"Không được, nếu như không giải quyết được phiền toái này, cả quãng đời còn lại của chúng ta sẽ không an ổn."

Đôi mắt dễ thương của Kiều Mộc lấp lánh nước mắt, cúi đầu một lúc, sau đó vẫn kiên cường gật đầu:" Em chờ anh trở lại, em thấy lần này anh rất cẩn thận, người khác không biết được hành tung của chúng em, chắc sẽ không có cách lấy chúng em để uy hiếp anh, anh cứ thoải mái làm việc, không cần băn khoăn gì cả."

"Kiều Mộc, yên tâm, anh nhất định sẽ trở lại."

Kiều Mộc miễn cưỡng cười cười: "Em tin tưởng anh sẽ trở lại, còn nữa, không chỉ là bọn em, Chu Mị, Thắng Nam, Liễu Mi anh cũng đưa họ tới Ninh Hải đi, càng đông càng vui."

Diệp Hoan lập tức hiểu ý của cô, trong lòng không khỏi cảm thấy cảm động và áy náy.

Kiều Mộc hình như nhìn thấu được lòng hắn, yêu thương vuốt tóc hắn:" Đồ ngốc, khoản nợ tình này rất khó trả, để em xem trở về anh định làm thế nào?."

"Trở về anh sẽ cưới em!" Diệp Hoan trịnh trọng hứa hẹn.

Quả thật ngày hôm sau Diệp Hoan liền rời khỏi nơi đó. lấy lý do có việc gấp ở Bắc Kinh, mấy ngày nữa sẽ trở về.

Hầu Tử và Trương Tam không nghi ngờ gì, hai người không tim không phổi tung tăng mang cần đi câu cá.

Diệp Hoan dặn Kiều Mộc bảo mọi người không nên có bất cứ liên lạc gì với bên ngoài để tránh đưa tới những phiền toái không cần thiết.

Trong ánh nhìn chăm chú đầy nước mắt của Kiều Mộc, Diệp Hoan ngồi xe dần dần đi xa.

Diệp Hoan nhìn dáng vẻ cô độc của Kiều Mộc trong kính chiếu hậu, trong mắt là chua chát vô tận.

Một lần cuối cùng, đây là lần cuối cùng anh rời xa em, anh thề!

Người quan trọng đều sắp xếp ổn thỏa, rốt cục có thể buông tay buông chân không hề cố kỵ chơi lớn một trận rồi, Bắc Kinh còn có một kẻ địch mạnh đang chờ hắn.

—— Thẩm Duệ, bây giờ mày đã đi tới bước kia sao? Gà cùng một nhà đá nhau, mày cảm thấy bi ai không?

Yên lặng trở lại Bắc Kinh, Diệp Hoan ru rú ở trong phòng.

Hắn rất có kiên nhẫn, tin tưởng Thẩm Duệ sẽ không một mực chờ đợi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, y có lẽ đã đạt thành hiệp nghị nào đó cùng bọn Nhật Hàn, 11% cổ phần công ty kia mình không bán, Thẩm Duệ tất nhiên cảm thấy có áp lực.

Hiện tại người thiếu kiên nhẫn hẳn là Thẩm Duệ.

So sánh như vậy, Diệp Hoan cảm thấy khá nhẹ nhõm. Người cần bảo vệ cũng đã bảo vệ rồi, nơi của Thẩm lão gia và cha đề phòng sâm nghiêm, bên người mẹ càng là bảo tiêu thành đàn, trừ thái tử Thẩm gia còn đang lớn mật đi một mình như hắn thì Thẩm Duệ còn có thể gây phiền toái cho ai?

Vì vậy mấy ngày nay Diệp Hoan mỗi ngày đều ngồi trong nhà, kiên nhẫn chờ Thẩm Duệ xuất chiêu, ngẫu nhiên còn gọi Tần Dật, Lưu Tử Thành, Tống Chương mấy tên con ông cháu cha này tới nhà uống rượu chơi mạt chược, cuộc sống nhàn nhã hơn cả thần tiên.

Vài ngày sau, Thẩm Duệ vẫn luôn không có xuất hiện, khiến Diệp Hoan cảm thấy ngoài ý muốn chính là, tên người Nhật Bản Kenji Mitsui kia lại đã tìm tới cửa.

Khi Kenji Mitsui đến, Diệp Hoan đang cùng Tống Chương ngồi trong nhà vừa uống rượu vừa xem TV.

Mitsui vẫn biểu hiện ra vẻ khiêm tốn lễ phép như mọi khi, vừa vào cửa liền cúi người xuống chào hai người: "Thất lễ rồi, mong chiếu cố nhiều hơn."

Tống Chương ngây người, quay đầu hỏi Diệp Hoan: "Người Nhật Bản?"

Diệp Hoan gật gật đầu, ghé vào tai Tống Chương nói khẽ: "Cậu có nhìn ra được thứ gì từ tướng mạo của hắn ta không??"

"Thứ gì?"

"... Kẻ ngốc, nhiều tiền."

Kenji Mitsui đen đầu: "Diệp Tiên sinh, mong ngài khi đang nói lén thì đừng nói lớn như vậy, còn nữa, tôi tuy nhiều tiền nhưng không phải kẻ ngốc."

Diệp Hoan lé mắt liếc nhìn hắn: "Ông lại tới đây làm gì? Không phải tôi đã nói rồi sao? Cổ phần mỏ Uranium ở Bắc Phi ông đừng bao giờ nghĩ tới, chuyện này không có gì hay để đàm phán cả."

Kenji Mitsui lại cúi đầu: "Diệp Tiên sinh, tuy không thể mua bán thành công nhưng chúng ta vì sao không thể làm bạn bè chứ?"

Diệp Hoan cười hắc hắc nói: "Tiểu Tam Nhi a... đừng trách tôi nói chuyện thẳng thừng, làm bạn với người Nhật Bản mấy người chẳng khác nào chồn tới nhà gà chúc Tết, cũng như lấy bánh bao thịt đánh chó, nói thật trong lòng tôi rất không nỡ ..."

Tống Chương phì cười: "Anh cứ mở miệng là toàn mấy câu chế nhạo, châm biếm thôi. Dù sao hai nước cũng rất gần nhau, chúng ta cứ ngông nghênh như thế có được không đó?"

Kenji Mitsui cứ như đang nhận phải vũ nhục rất lớn, mặt tức đỏ bừng lên, trong mắt lóe lên vẻ ác độc, không biết vì sao lại cố gắng nhịn xuống, cúi đầu lớn tiếng nói: "Diệp Tiên sinh, hy vọng ngài có thể tin tưởng thành ý của tôi."

Diệp Hoan híp mắt cười hắc hắc.

Lần trước lợi dụ không thành, lần này lại dùng lá bài tình người sao, nếu hôm nay đồng ý làm bạn với lão ta, ngày mai chắc là người bạn này sẽ mang theo hợp đồng chuyển nhượng, muốn hắn bán mỏ uranium?

Nói tới nói lui, vẫn là tại cái mỏ Uranium, mấy tên này cố chấp quá đi.

"Được, chúng ta làm bạn cũng được, nhưng mà điều kiện tiên quyết là không có liên quan gì tới lợi ích, không thể đề cập tới tiền bạc..."

Diệp Hoan cười hắc hắc, bổ sung: "... Đương nhiên, cũng không có thể mua bán mỏ Uranium, nếu không tình bạn này không có ý nghĩa gì nữa rồi."

Kenji Mitsui vừa lộ ra vẻ tươi cười vui vẻ, sau đó lại là vẻ mặt suy sụp, buồn bã như vừa mới phá sản vậy.

Tống Chương nghe hai người nói hai câu này, liền hiểu được phần lớn ý của họ, cười cười vỗ vai Mitsui, nói:" Ông bạn, lại đây uống vài chén chứ?"

Mitsui liên tục nói đồng ý, ngồi vào gần bàn rót rượu cho mình, hai tay bưng lấy ly cung kính mời Diệp Hoan cùng Tống Chương, một hơi uống cạn.

Mitsui đặt chén rượu xuống, muốn phá vỡ cục diện bế tắc trước mắt:"Diệp tiên sinh, trước khi trở thành bạn của ngài, tôi thật sự hi vọng ngài có thể cân nhắc một chút về đề nghị của tôi, sau khi khảo sát, mỏ Uranium này có giá trị hơn 10 tỉ dollars , hơn nữa do quốc gia đã nắm hết tài nguyên, nó đã không có khả năng mang lại nhiều lợi ích hơn, nói cách khác. 11% trên tay của ngài chỉ khoảng 1,1 tỉ. Tôi đồng ý ra giá 3 tỉ để mua lấy cổ phần của ngài, tôi thật sự không hiểu, vì sao ngài lại không đồng ý?"

Diệp Hoan híp mắt, nói: "Thẩm Duệ có phải đã bán 9% cổ phần trên tay hắn cho các người rồi không?"

Mitsui nheo mắt, vội vàng lắc đầu: "Diệp Tiên sinh không nên hiểu lầm, Thẩm Tiên sinh cũng không đồng ý, hy vọng ngài có thể tha thứ cho sự liều lĩnh của tôi, tôi thật sự muốn đạt được lần giao dịch này."

Diệp Hoan cười hắc hắc, từ chối cho ý kiến.

Thẩm Duệ không đáp ứng? Đi lừa quỷ đi, cho ông đây là kẻ ngốc sao?

Tuy rằng đã nhận làm bạn bè nhưng mà Diệp Hoan và người bạn này thật sự không có gì để nói, Mitsui có ý gì hắn biết rất rõ, uống rượu với người như thế, hắn cảm thấy buồn chán, vì thế hắn dời mắt sang TV trong phòng khách.

Trên TV đang chiếu một trận bóng, Diệp Hoan không rành bóng đá nhưng cũng thích ồn ào theo người ta, vừa thấy đội nào đó tiến công thì liền la to, căn bản không quan tâm đội nào là đội nào, dù sao thích thì hét.

Trên TV đang chiếu là Cúp Châu Âu, Tây Ban Nha đấu với Đức, trận đấu chỉ vừa mới bắt đầu.

Mitsui hơi híp mắt, bỗng nhiên cười nói: "Diệp Tiên sinh thích bóng đá không?"

Diệp Hoan nhún vai, không để ý tới nói: "Không hiểu cái này lắm, hơn hai mươi người cùng cướp một trái bóng, người nước ngoài đều thích mấy cái này sao?"

Mitsui hiện lên vẻ vui mừng trong mắt: "Tôi cũng không hiểu bóng đá, thể thao của chúng tôi thường tương đối nho nhã, ví dụ như golf. Tôi cũng chỉ có kiến thức nửa vời về bóng đá giống như Diệp tiên sinh, thật không hiểu hai mươi người cùng nhau cướp một trái bóng có ý nghĩa gì ."

Diệp Hoan quay đầu liếc hắn một cái:"Thất học! Cái này gọi là tinh thần thể thao, biết chưa?"

Mitsui: "... ..."

Mitsui im lặng một lát, lại nói: "Diệp tiên sinh, chỉ nhìn đá bóng không thì quá nhàm chán, không bằng chúng ta đánh cược một chút đi..."

"Đánh cược cái gì?"

Mitsui nhìn thoáng qua màn hình TV, nói: "Chúng ta cứ đánh cược xem hai đội bóng trên TV đội nào có thể thắng, thế nào?"

Diệp Hoan lắp bắp kinh hãi: "Sao đột nhiên ông lại muốn đánh cược chứ?"

Mitsui nhún vai: "Trong xã hội thượng lưu ở Nhật cho dù là thi đấu môn thể thao nào cũng có rất nhiều vụ cá cược đó, nếu không thì không phải quá buồn tẻ sao? Diệp tiên sinh và tôi đều không thiếu tiền, sao không cược một chút?"

"Ông muốn cược gì?"

Mitsui nhìn thoáng qua màn hình TV, nói: "Tôi và ngài đều không hiểu bóng đá, cũng không đoán được ai thua ai thắng, ván này là công bằng, không bằng chúng ta cứ cược cổ phần mỏ Uranium của ngài , nếu như ngài thua, thì cứ chiếu theo giá thị trường thấp nhất mà bán cho tôi, nếu như ngài thắng, tôi ở Bắc Phi cũng có một mỏ kim cương, vô điều kiện đưa cho ngài thế nào?"

Diệp Hoan quay đầu nhìn thoáng qua TV, trọng tài đã thổi còi, trận bóng đã bắt đầu rồi.

"Ông định cược đội nào thắng?"

"Tôi cá là nước Pháp." Mitsui không chút do dự nói.

"Ách... Ông nhất định phải cược à?" Sắc mặt Diệp Hoan lộ ra vài phần cổ quái.

"Đánh cược may mắn, may mắn của tôi không ít, Diệp tiên sinh, ngài dám cược không?"

"Được rồi, nếu như ông đã yêu cầu như thế, không cược cũng không được..." Diệp Hoan luôn lộ ra vẻ kỳ quái.

Mitsui lộ ra vẻ vui mừng, ông ta vốn cho là không có cơ hội nào để động tới mỏ Uranium, không ngờ ông trời chiếu cố, vậy mà lại đem tới cho ông ta cơ hội, mà ông ta chỉ cần chịu nguy hiểm 50%, lần này ông trời nhất định phải chiếu cố ông ta.

Mitsui là một người làm việc kỹ càng. khi trận đấu vừa mới bắt đầu, ông ta đã nhanh chóng viết ra hợp đồng chuyển nhượng, ký tên mình vào, còn trịnh trọng đóng dấu.

"Diệp Tiên sinh, thất lễ, nếu như tôi thắng hy vọng Diệp tiên sinh nói lời giữ lời." Mitsui cúi đầu 90 độ với Diệp Hoan .

Diệp Hoan cười như hồ ly trộm được một trăm con gà : "Nhất định nhất định, cũng vậy, nếu như tôi thắng mà ông lại đổi ý, coi chừng tôi đánh ông đó..."

... ...

Chín mươi phút sau, Diệp Hoan cười tủm tỉm , cứng rắn kéo hợp đồng trên tay Mitsui .

"Cái này thiệt có lỗi, đã làm Mitsui tiên sinh tốn kém rồi... Ông hãy mau thu dọn người ở khu mỏ một chút đi, tháng sau tôi sẽ tới lấy. Khách khí, khách khí!"

Mặt mũi Mitsui trắng bệch, như cha mẹ chết, thất tha thất thểu bước ra ngoài cửa, trong miệng một mực thì thào: "Làm sao có thể! Làm sao có thể! Nước Pháp từng là đội vô địch thế giới a... làm sao có thể..."

Cửa lớn đóng lại, Tống Chương dùng vẻ mặt ngạc nhiên nhìn xem Diệp Hoan: "... Không phải anh không rành bóng đá sao?"

"Tôi thật sự không hiểu."

"Làm sao anh biết được Tây Ban Nha sẽ thắng?"

Ánh mắt Diệp Hoan trở nên thâm thúy, nhìn chằm chằm vào màn hình TV thấp giọng nói: "... Phát lại."

"Cái gì?"

"Trận bóng vừa rồi, là phát lại trận tối hôm qua..."

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện