Chương 03 - 04

Chương 3

Thế giới này còn rất nhiều điều rất kỳ quái.

So với thời điểm Trần Nhược Vũ theo đuổi Mạnh Cổ cũng không có cảm giác bản thân mình có bao nhiêu thích hắn. Chỉ là cảm thấy hắn là một đối tượng có điều kiện thực rất tốt, là một ứng cử viên tốt để lựa chọn. Có lẽ khi đó cô chỉ quan tâm chú ý là làm sao trở thành một người phụ nữ quyết liệt theo đuổi đàn ông, lại hoặc là khẩn trương cùng áp lực mong mau chóng thành công mà xem nhẹ cảm nhận của mình.

Dù sao, là cô làm mình bị thương tâm, không hề miễn cưỡng quyết định chính mình không buộc mình làm những điều không thể làm, chuyện kỳ quái đã xảy ra. Cô nghĩ đến cô sẽ chán ghét Mạnh Cổ, sẽ rất nhanh đưa hắn ném đến sau ót.

Nhưng mà, cô không có.

Cô nhớ đến hắn, thậm chí so với lúc cô theo đuổi hắn lại càng sâu đậm.

Cô tổng kết không ra tâm lý biến thái này của cô từ đâu mà đến, tóm lại tại từng cái thời điểm lơ đãng, hắn lại hiện lên trong não bộ của cô. Cô nghĩ đến nhiều nhất là nụ cười của hắn. Hắn có rất nhiều loại tươi cười, cười nhẹ nhàng, cười lạnh lùng, có lúc cười mờ ám, cười tinh quái, bật cười thích thú, và cả cười không có cảm tình, đạo đức giả cười, nụ cười ngạo mạn... Nụ cười của hắn vô cùng phong phú, độ phân giải cũng rất tốt.

Cô không đi tìm hắn nữa, bản thân lại trốn tránh cân nhắc cười châm biếm chính mình.

Nụ cười của hắn vô cùng đẹp trai, làm cho trái tim của cô hai tiếng "Ping ping" kêu lên.

Đáng tiếc là, cô có chút nhớ không rõ vào lúc cô nói chuyện với hắn, trên mặt hắn loại tươi cười nào sẽ xuất hiện nhiều một ít. Cô cảm thấy sở dĩ cô nhớ không nổi, là bởi vì người đàn ông này đối xử với cô không chân thành, cho nên hôm nay không có để lại những kỷ niệm quá chi tiết trong tâm trí cô.

Cô không thể nói rõ cảm xúc về vấn đề này. Chẳng qua là nhớ nhung đối với hắn làm cho trong lòng cô không dễ chịu chút nào. Cô tự nói chính mình, quyết định trước kia là sai, xác định một người đàn ông như Mạnh Cổ thành mục tiêu là sai. Tuy rằng diện mạo của hắn không tệ, công tác không tệ, tính cách có vẻ cũng tốt, nhưng hắn cùng cô không phải là người đi chung một đường. Cho nên mới tạo thành cục diện như vậy. Là một người phụ nữ hiện đại phải thiết thực, những loại hư vô mờ mịt này cô phải nhanh chóng dứt bỏ, nghiêm chỉnh sống thật tốt.

Cô cũng không còn nhỏ tuổi nữa, cô nên tìm cho mình một người đàn ông chân thành và tận tâm, cùng một thế giới với cô, có thể cùng người đàn ông đó sống qua ngày với nhau.

Ngày đó Trần Nhược Vũ đi siêu thị mua sắm. Gặp được Mạnh Cổ.

Cô bị choáng váng. Đã sống ở gần khu nhà trọ này lâu như vậy, cũng đến siêu thị này rất nhiều lần, cô chưa từng có gặp được hắn, sao đã xác định không còn mối liên hệ nào với hắn, không gặp mặt lại nữa, ngược lại sẽ phát sinh sự việc vô tình gặp lại nhau thế này?

Trần Nhược Vũ quyết định làm như không nhìn thấy.

Cô cả người nhanh nhẹn mau chân đem hai thanh mì sợi quăng thẳng vào trong xe mua đồ, sau đó nhanh chóng quay đầu xông về phía quầy thanh toán. Mặc dù chỉ vội vã thoáng nhìn, nhưng cô đã nhìn thấy Mạnh Cổ đứng tại khu ướp lạnh đang cúi đầu chọn là thịt bò bít tết nhập khẩu đắt chết người, đồ đạc trong xe mua hàng của hắn còn để hai hộp trứng gà nhãn hiệu nổi tiếng.

Quả nhiên là người ở hai cái thế giới.

Cô chưa bao giờ mua trứng gà tại siêu thị. Trứng gà có thương hiệu ở nơi này giá đắt gấp ba lần, cùng một giá, ở đây thì mua được một cái nhưng ở chợ có thể mua được ba cái. Chứ đừng nói gì đến thịt bò bít tết nhập khẩu, cô đã từng nhìn kỹ qua trước đây, chỉ là một miếng thịt cắt mỏng manh đắt bằng cả giá tiền cô mua được đồ ăn cho một tuần..

Cho nên thật là muốn cảm tạ nhóm MM(*) y tá kia, các cô ấy đã làm cho cô sớm nhận rõ sự chênh lệch, tránh cho cô tiếp tục lãng phí thanh xuân thời gian cùng tinh lực...

(*) MM = mei mei = muội muội (hừ hừ..tác giả viết tắt làm NaBy lần thứ 2 Edit tìm muốn chết luôn, sao không để luôn là “nhóm ‘chị em gái’ y tá” cho rùi…mất hết 15 phút lần mò)

Đang thất thần, Xe mua sắm của cô hình như đụng phải cái gì, "Rầm " một trận âm thanh vang lên, Trần Nhược Vũ há hốc mồm nhìn hàng chồng giấy vệ sinh xếp thành núi nhỏ quay đầu hướng vào cô đổ ập xuống dưới.

Thật quá mất mặt.

Trần Nhược Vũ cố nhịn đau, phản ứng đầu tiên là nhìn trộm về phía Mạnh Cổ xem hắn có nhìn lại đây không. Đúng như cô dự kiến, hắn nghe được động tĩnh, hướng về phía bên này nhìn xung quanh.

Trần Nhược Vũ vội vùi đầu vào bên trong đống giấy vệ sinh, cô ở trước mặt hắn vứt bỏ danh dự như vậy đã là quá đủ rồi, cũng đừng thêm việc này nữa.

Chung quanh có người lại đây giúp đỡ lục tìm giấy cuộn, Trần Nhược Vũ xen lẫn trong trong đám người luống cuống tay chân, lại nhìn trộm thêm lần nữa, đã không thấy Mạnh Cổ đâu. Cô thở phào nhẹ nhõm, xem ra hắn là không phát hiện ra cô.

Đem đống giấy cuộn kia xếp thành núi nhỏ về chỗ cũ, Trần Nhược Vũ xoay người tính đi đến quầy thu ngân tính tiền chạy lấy người. Đã thấy một em nhỏ đang xoay người nhặt một cuộn giấy vệ sinh bị lăn bên cạnh, không cẩn thận đầu đụng phải thắt lưng của một phụ nữ lớn tuổi.

Bị đâm cho không nặng, lại thêm phiền toái.

Bác gái kia cái đầu không lớn, giọng cũng không nhỏ, nhưng lại đối với đứa nhỏ kia hùng hùng hổ hổ đứng lên. Đứa bé có chút sững sờ, lẳng lặng nghe. Trần Nhược Vũ đẩy xe đi qua, vốn không muốn xen vào, nhưng thấy đứa nhỏ này không có người lớn đi kèm, bác gái càng mắng càng quá đáng. Trần Nhược Vũ đã đi được vài bước, cuối cùng nhịn không được quay đầu lại.

"Bác gái, bác bị đụng đau lắm sao?"

"Nói nhảm, cô thử bị đụng một cái cái thử xem. Đứa nhỏ này đúng là không được dạy bảo mà, đi đường con mắt để đâu không biết, cũng không biết cha mẹ dạy bảo ra sao, mà làm bị thương cái thắt lưng của tôi."

"Bác gái bảo dưỡng thật tốt nha, thắt lưng cũng thật mềm." Trần Nhược Vũ dùng từ ngữ khốc liệt để hình dung làm cho bác gái hung dữ sửng sốt.

"Thắt lưng mềm như vậy chỉ sợ rằng thật đúng là đụng bị thương. Bác gái đừng cùng đứa nhỏ so đo, mau chạy nhanh đến bệnh viện kiểm tra xem nếu thương thế nghiêm trọng. Lệ phí đăng ký là 3 đồng rưỡi, cháu chi trả." Nhìn xem, cô gái này thật là người qua đường hào phóng, thật rộng rãi, còn còn thật sự bỏ tiền bao.

Bên cạnh có người nói chen vào khi chứng kiến sự tình, không có việc gì, làm người lớn đừng nên so đo. Bác gái lớn tuổi kia thấy Trần Nhược Vũ thực sự bỏ tiền, còn móc mấy mấy tệ, ngược lại bác gái sượng mặt , "Hừ" một tiếng, quay đầu bỏ đi.

Trần Nhược Vũ thở phào, đem ba tệ rưỡi thu hồi lại, tuy nói tiền không nhiều lắm, nhưng lãng phí ở trong này cô thật đúng là luyến tiếc .

Đến chỗ quầy tính tiền, cô chọn đứng xếp hàng ở bên cạnh quầy đầu tiên. Đang nghĩ tới không biết Mạnh Cổ kia hiện tại đang chọn mua loại hàng hóa cao cấp gì ở đây nữa, chợt thấy sau thắt lưng căng thẳng, bị nhẹ nhàng chạm vào một cái.

Trần Nhược Vũ quay đầu, nhìn đến Mạnh Cổ miệng cười với cô lộ cả hàm răng.

"Thực khéo quá."

Trần Nhược Vũ cố gắng khống chế biểu hiện trên mặt, nặn ra nụ cười đáp ứng: "Là thật khéo, bác sĩ Mạnh đến mua đồ a."

"Đúng vậy, là tới mua sắm, không phải đến đụng ngã giấy cuộn ."

Hắn vẫn là thấy được rồi.

Trần Nhược Vũ mặt cứng đờ, không muốn dối trá ứng phó nữa, dứt khoát xoay người đưa lưng về phía hắn, giả vờ nghiêm túc xếp hàng đợi.

Sau thắt lưng lại là căng thẳng, lại bị đụng phải."Trần Nhược Vũ, thắt lưng của cô không hề mềm nhỉ."

Cô cũng không quay đầu lại."Thực tốt, không mềm, không hề mềm yếu chút nào."

"Tôi thấy gần đây thân thể của cô cũng không tệ lắm nhỉ, thật lâu không đi bệnh viện ."

"Đúng vậy. Kinh mạch của tôi đột nhiên thông, thân thể thực khỏe, không cần đi nữa."

"Trước kia sao tôi lại không phát hiện, thì ra cô còn rất hài hước ."

Trần Nhược Vũ quay mặt lại cho hắn một cái biểu tình ngoài cười nhưng trong không cười, thật muốn hỏi hắn anh có thể im lặng một chút được không? Cô thực không muốn nói chuyện với hắn.

Nhưng Mạnh Cổ lại không ngừng. Hắn còn nói: "Nếu ngày nào đó lại không thoải mái, nhớ tới tìm tôi"

"Không cần. Tôi cho dù có muốn đến bệnh viện cũng không phải là đến khám khu ngoại khoa, tôi phải đi khám ở khoa não."

"Vì sao?" Ngữ khí của hắn nghe không ra là buồn cười hay là kinh ngạc.

"Đần độn, đương nhiên phải đi khám khoa não." Trần Nhược Vũ lạnh lạnh nói. Hừ, nếu cô tìm hắn, cô thật sự rất đần độn rồi.

Mạnh Cổ cười ha ha. Trần Nhược Vũ nhịn không được lườm hắn một cái.

Lúc này đến phiên cô tính tiền, cô sắp xếp đồ đạc thật nhanh lên tính tiền xong, nói lớn "Bác sĩ Mạnh hẹn gạp lại" Rồi bỏ chạy một hơi thật nhanh. Chạy ra đến cửa lớn siêu thị thở hổn hển, lại nghe phía sau âm thanh của Mạnh Cổ gọi: "Trần Nhược Vũ."

Cô vờ như không nghe thấy, nhưng chân của cô thực ngắn, cất bước không đủ nhanh.

Mạnh Cổ chỉ hai ba bước đã đuổi đến bên cạnh cô, cười nói: "Trần Nhược Vũ, tôi chỉ muốn nhắc nhở cô một chút, là khoa não cũng chia thành hai khoa, một là khu ngoại khoa,hai là thần kinh nội khoa. Nhưng mà cô nghĩ sai rồi, đần độn không phải khám ở khoa não, mà là khám ở khoa thần kinh. Lệ phí đăng ký là 3 tệ rưỡi, tôi chi trả, thế nào?"

Thế nào? Cô muốn dùng mì sợi dập lên trên mặt hắn, đâm vào cái giọng điệu cợt nhã của hắn, xem như thế nào?

Hôm nay Trần Nhược Vũ thực hỗn độn .

Cô không nhịn được suy nghĩ về nụ cười châm biếm của Mạnh Cổ cả một ngày. Cô không thể hình dung ra được một người đàn ông sao lại có thể có một nụ cười vừa khó chịu hòa lẫn đẹp trai như thế?

Áp lực đến từ tám hướng, thật sự rất mong nện vào mặt hắn một cái.

Chương 4

Vô tình gặp phải chuyện như vậy, tựa như một viên đá bị đánh rơi vào giữa hồ, mặc dù sẽ tạo nên gợn sóng, nhưng chỉ thoáng lên một cái mà thôi, dấu vết sẽ rất nhanh biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Chỉ là không thể phủ nhận, viên đá kia, chìm ở trong lòng.

Trần Nhược Vũ cũng giống như mặt hồ nhỏ bị viên đá rơi vào, ngoài mặt bình tĩnh không hề dao động, nhưng nội tâm lại nhộn nhạo không thôi.

Nhưng mà tảng đá kia, vẫn còn ở tại trong lòng cô thực không quá thoải mái.

Rõ ràng là cô chướng mắt hắn, cùng người khác luôn miệng tán gẫu khinh bỉ nói cô không tốt chính là hắn, nhưng vì sao khi thực sự thấy mặt, ngược lại là cô chột dạ nhỉ?

Chột dạ cũng đúng thôi, vì cô còn nhớ thương.

Cô nhớ thương cái quái quỷ gì chứ, cô hẳn là nên ghét bỏ hắn, phỉ nhổ hắn, khinh bỉ hắn mới đúng. Tuy rằng chuyện này cũng có lỗi của cô là không biết tự lượng sức mình gây họa, nhưng vẫn là do ở địa bàn của hắn bị người của hắn chê bai, chèn ép, xa lánh, trong lòng cô vẫn là thực không thoải mái.

Cô phải căm hận hắn! Hừ!

Cô phải sống tốt hơn hắn ! Hừ!

Cô muốn tìm được đối tượng tốt nhanh hơn hắn, kết hôn sinh đứa nhỏ. Sau đó có cơ hội gặp lại liền cười nhạo hắn, á à, bác sĩ Mạnh sao vẫn còn độc thân vậy, có phải tại mắt nhìn quá cao, như vậy không tốt lắm đâu nha.

Ôi, làm loại chuyện loại này tuy rằng có vẻ mình như dân chợ búa tầm thường, nhưng Trần Nhược Vũ nghĩ, dù sao cô chính là một người thô lỗ, có thể nói ra lời cay nghiệt.

Vì thế Trần Nhược Vũ rất nhanh chóng thoát khỏi đáy lòng gợn sóng buổi gặp mặt vô tình kia, cô tích cực nhờ các đồng nghiệp, các bạn bè chung quanh xin giúp đỡ, thỉnh cầu mọi người đem cô giới thiệu đến đối tượng.

Cô muốn hẹn hò, xem mắt.

Lương Tư Tư bạn cùng phòng của Trần Nhược Vũ, đối với hành động Trần Nhược Vũ giơ thẳng ngón tay cái, đáng tiếc đối với loại sự tình đi xem mặt coi mắt này cũng không có khả quan lắm. "Nhược Vũ, tớ nói với cậu, xem mắt là rất khó tìm đến tình yêu ."

"Có thể. Chỉ cần cậu đem đối tượng hẹn hò trở thành một người khách hàng mà đối đãi. Phân tích rõ ràng, bắt lấy trọng điểm, công kích trực tiếp trung tâm."

"Nhưng cậu nói chuyện với khách hàng cũng không phân tích, đều là mù quáng mà nhào tới nói thao thao bất tuyệt, cho nên xác xuất thành công rất thấp."

Trần Nhược Vũ sửng sốt, tình huống này nghe vào sao lại có điểm giống như đã từng gặp qua. Cô lắc đầu, biện bạch nói: "Nhưng hàng tháng tớ cũng đều hoàn thành nhiệm vụ. Tớ đây cũng có một loại chiến lược khác, thà giết lầm, chứ không bỏ sót."

Lương Tư Tư quơ quơ ngón tay với cô, "NO, NO, như vậy không được. Tình yêu là gì? Đó chính là một câu chuyện vô cùng lãng mạn, đó chính là mảnh đất màu mỡ ươm mầm để cây có thể đơm hoa kết trái. Cậu nhìn tớ này, vì sao mỗi lần tớ yêu đương tất cả đều tới nhanh như vậy, chính là có khi có cơ hội. Thời gian, địa điểm, hoàn cảnh, còn có con người. Những thứ đó cũng đủ rồi, chỉ cần một ánh mắt thoáng qua, cậu lập tức có thể thấy được tình yêu đang vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé của nó về hướng cậu."

Lương Tư Tư là loại phụ nữ theo chủ nghĩa lãng mạn điển hình, cô ấy đời này đọc nhiều nhất chính là các loại tiểu thuyết ngôn tình, những tình tiết trong ấy được cô ấy tôn sùng như những định luật trân quý.

"Tớ đã nói với cậu, loại giới thiệu xem mắt cũ kĩ xưa như trái đất này, thật không còn mấy thích hợp, quá lỗi thời rồi. Mọi người ai cũng có chuẩn bị rồi đến, trong lòng sớm trang bị đầy đủ yêu cầu cùng tưởng tượng, thật sự gặp mặt nhau, những cảm giác lãng mạn thăng hoa lập tức vỡ nát. Tớ thấy những chuyện như duyên phận đến bất ngờ mới tương đối đáng tin. Ví dụ như vô tình gặp nhau ở siêu thị nè, trên tay anh ấy đang cầm đồ không cẩn thận nện vào cậu, hoặc là anh ấy đang đẩy xe không cẩn thận đụng vào cậu. . . . . ."

Mặt của Trần Nhược Vũ co giật không ngừng. Chẳng lẽ Tư Tư nhà cô đã len lén đi theo cô đi siêu thị rồi sao?

"Còn nữa, bằng không chính là trên đường cậu bị trặc chân, vừa đúng lúc có người đỡ cậu dậy. Bằng không chính là trời mưa xuống, hai người cùng nhau chạy vào mái hiên tránh mưa. . . . . ."

"Tư Tư à, " Trần Nhược Vũ không nhịn được muốn đánh gãy chân cô ấy, " Cậu đúng là xem quá nhiều tiểu thuyết, đúng là chẳng có bổ dưỡng gì."

"Cậu không tin những lời mình nói. Tớ cho tới bây giờ, thấy các cuộc gặp gỡ kiểu kinh điển đều là như vậy. À còn nữa, điện ảnh cũng có diễn , để cho các người vừa gặp nhau, đột nhiên tình yêu bùng nổ. Cậu xem tớ nè, có ba lần yêu đương đều là bởi vì tình cờ gặp nhau, rồi tiến tới với nhau. Có phải hiệu quả hơn nhiều so với cậu hay không."

“Tình yêu đột nhiên bùng cháy cũng sẽ đột nhiên lụi tàn." Trần Nhược Vũ vô cùng thành khẩn an ủi, "Giờ thì tớ đã hiểu tại sao mỗi lần cậu yêu đương đều không giữ lâu. Tớ sẽ hấp thu kinh nghiệm của cậu dạy dỗ, cám ơn cậu."

"Nè, nè." Lương Tư Tư không vui, "Nhược Vũ, tớ tốt bụng chỉ ra cho cậu, cậu đừng miệng lưỡi độc ác như vậy với tớ chứ, nếu không người hợp với cậu tớ cá cũng sẽ là một nam nhân miệng lưỡi ác độc. Nồi nào đắp vung nấy, biết không hả?"

Lời này đâm trúng ngay giữa chỗ đau.

Trần Nhược Vũ liên tục xua tay."Tớ đâu có nói lời ác độc, tuyệt không nói lời ác độc. Tớ là người phụ nữ dịu dàng đức hạnh, tìm kiếm người đàn ông dịu dàng và đạo đức."

Lương Tư Tư chụp vai của cô, "Cố gắng lên, Nhược Vũ. Chỉ cần nghiêm túc cố gắng, sử dụng phương pháp thích hợp, người đàn ông dịu dàng đạo đức sẽ có. Cậu nghe tớ, vào thời điểm gặp mặt hẹn hò nếu như đối diện với người đàn ông đó không có cảm giác, vậy cậu hãy cẩn thận liếc mắt nhìn chung quanh. Tớ đây dùng kinh nghiệm đã đọc hàng chục ngàn những tiểu thuyết lãng mạn nhất, trải qua mấy chục lần yêu đương để truyền thụ lại cho cậu, đó chính là tình yêu luôn xuất phát từ sự bất ngờ.”

Hai ngày sau, Trần Nhược Vũ đi xem mắt.

Người đàn ông xem mắt tên gọi Lý Kiện, là một đồng nghiệp của cô giới thiệu, là bạn bè của bạn bè, cách hai tầng quan hệ. Nghề nghiệp của đối phương là nhân viên nghiệp vụ một công ty mỹ phẩm. Lương Tư Tư nói đúng, trước khi xem mắt, trong lòngTrần Nhược Vũ có kỳ vọng, có ý tưởng, có tưởng tượng, cho nên sau khi gặp mặt, quả thật đối với người đàn ông kia không có cảm giác gì. Nhưng nếu cũng đã gặp mặt, lãng phí thời gian buổi gặp này thì sẽ không hay lắm.

Vì vậy Trần Nhược Vũ vội vã chào mời bán bảo hiểm với hắn. Lý Kiện này cũng thật là thức thời, hắn cũng nhiệt tình hùa theo, Marketing mỹ phẩm với Trần Nhược Vũ.

Buổi xem mắt đã biến thành buổi tiếp xúc chào hàng sản phẩm nghiệp vụ, một nam một nữ bàn luận cực kỳ cao hứng, sau cùng còn hận sao lại gặp gỡ nhau trễ thế.

"Nếu quen biết cô sớm thật là tốt.Cô chắc chắn cũng có không ít các nữ đồng nghiệp nhỉ, cô nhớ giúp tôi tiến cử giới thiệu nhiều nhiều, đến lúc đó tôi sẽ tặng cô hàng mẫu nhiều một chút."

"Vậy chuyện bảo hiểm anh cũng giúp tôi chú ý một chút, nếu có bạn bè cần phải mua bảo hiểm, nhất định phải giới thiệu cho tôi nhé."

Hai bên cũng đầy miệng hứa hẹn, đồng thời vui sướng. Bộ dáng Trần Nhược Vũ đang thực cao hứng, chợt bên cạnh có một tiếng ho nhẹ, giọng nói của một người đàn ông vang lên: "Sao trùng hợp vậy, ở nơi này lại gặp được cô."

Là Mạnh Cổ.

Mặt của Trần Nhược Vũ có chút cứng lại. Một loạt lý luận của Lương Tư Tư đang ong ong ở bên tai cô

Chỉ là đáng tiếc, không hẹn mà gặp không phải là tình yêu, mà là oan gia.

"Hẹn hò à?" Oan gia hỏi.

Trần Nhược Vũ cười cười không nói.

"A, xem ra không giống. Là xem mắt chứ?"

Lý Kiện nhìn Trần Nhược Vũ một chút, cũng lễ độ cười cười như cô.

Mạnh Cổ cũng cười, hắn nhìn trên bàn toàn bộ là mỹ phẩm dùng thử cùng tài liệu bảo hiểm, "Hình thức các người xem mắt thực rất đặc biệt."

Người này nói chuyện thực đáng ghét?! Trần Nhược Vũ lại một lần nữa cảm thấy vô cùng hối hận vì mình đã từng theo đuổi người này.

"Là đàn ông nhớ thanh toán tiền." Mạnh Cổ tựa hồ không nhìn thấy sắc mặt của Trần Nhược Vũ, cũng vỗ vỗ vai Lý Kiện dặn dò. Xong rồi phất tay một cái, cáo biệt, cùng một trong những người bạn nam của mình liền rời đi.

Lý Kiện bị chụp lấy vai phải có chút không biết rõ tình hình, nhịn không được hỏi: "Trần tiểu thư, người này là ai vậy?"

"Một người bạn, không thân lắm." Trần Nhược Vũ vẫn còn cảm thấy khó chịu trong lòng khi thấy Mạnh Cổ phát hiện mình chào mời bán bảo hiểm cho đối tượng hẹn hò của mình. Vốn dĩ cô cũng thấy chuyện đó cũng không có gì, nhưng khi hắn xuất hiện lại cảm thấy rất không thoải mái, thật mất thể diện.

"Điều kiện của anh tôi dường như không tệ lắm." Chẳng biết tại sao Lý Kiện lại thốt ra câu này, giọng nói có chút chua chua.

Trần Nhược Vũ gật đầu, "Ừ, có lẽ là vậy." Ngẫm lại nhịn không được cô oán giận: "Thật đáng ghét, hắn lo chuyện hẹn hò của hắn là được, sao lại phải quấy rầy người khác."

Hẹn hò? Lý Kiện nhớ tới mới vừa rồi cùng Mạnh Cổ cùng đi ra ngoài chính là một người đàn ông. Hắn bừng tỉnh hiểu ra, "A" một tiếng, "Hoá ra là như vậy ."

Là cái gì? Trần Nhược Vũ nhìn vẻ mặt hắn, rất nhanh cũng hiểu được. Cô thề cô thật không biết là chuyện gì xảy ra, loại chuyện vu oan người này cô thật chưa từng làm qua, trên thực tế cô tương đối thống hận loại hành vi này, nhưng lúc này cô như có ma quỷ nhập vào người, không nhịn được muốn hãm hại cái người đáng ghét đó."Bị anh phát hiện rồi, anh tôi đúng là vậy."

Lý Kiện gật đầu mạnh, nghe được tin bát quái mặt anh tôi tràn ngập hưng phấn."Tôi biết mà, biết ngay mà."

"Biết cái gì vậy?" Một cái thanh âm u ám ở bên cạnh Trần Nhược Vũ, cô chợt cảm thấy lạnh cả sống lưng.

Chính là hắn.

Bác sĩ Mạnh Cổ đột nhiên đã quay trở lại.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện