Chương 11 - 12

Chương 11

Trần Nhược Vũ một đêm không được ngon giấc.

Không chỉ …là Mạnh Cổ làm cho cô phát sầu, càng sầu hơn chính là cha mẹ cô ở quê nhà bên kia thành phố. Cô cầm điện thoại suy nghĩ một đêm, cuối cùng cũng không còn dám gọi điện thêm lần nào nữa về nhà. Cô chính mình tự nhủ là bởi vì do Mạnh Cổ đem đến cho cô vấn đề phiền não của ngày mai, không chỉ là chuyện không có tiền mời hắn ăn cơm này nọ, còn có cả thái độ của hắn. Hắn quan tâm cô làm cái gì chứ? Hắn mặc kệ, hắn tự quản chính mình là tốt rồi. Trong lòng cô rối tung, không biết nên thế nào cùng người trong nhà nói chuyện, cũng không còn có tâm trạng làm cái gì để phấn chấn tinh thần, cho nên vẫn là trì hoãn lại một chút thôi.

Mơ mơ màng màng một đêm, làm cả đêm mộng mị.

Trong mơcô bị mẹ mình cầm chài cán bột đuổi theo đánh, mẹ cô vừa đánh vừa mắng: "Ngươi phải ngay cả mặt mũi cũng không cần? Loại chuyện dối trá này mà cũng dám nói ra, mặt của hai người già chúng ta tất cả đều bị ngươi làm cho mất hết rồi, ngươi còn có mặt mũi nào dám quay trở về."

Trần Nhược Vũ chạy, giống như gió, vèo vèo . Hai bên có rất nhiều cây, nhìn kỹ, thì ra là không phải cây, là người. Cô không để ý, nhưng không nghe được tiếng la của mẹ nữa, cô quay đầu nhìn lại, người mẹ vĩ đại của cô không thấy đâu. Đang cảm thấy kỳ quái, chợt dưới chân bị vấp phải một bàn chân, cô ngã sấp xuống. Té ngã xuống vũng bùn, chỏng vó. Cô "Phì phì" đem bùn phun ra, quay đầu nhìn lại, đưa chân ngáng técô, là Tề Na.

Trần Nhược Vũ đầu bốc cháy, đúng là tiểu nhân vô liêm sỉ mà, dám đối với cô dùng cách ngáng chân. Cô chợt nhảy lên, nhào tới, một tay kéo lấy Tề Naép ngã trên mặt đất, ngồi ở trên người cô tôi. Tề Na giẫy dụa chửi mắng, cô tát cho cô tôi "Ba ba" hai bạt tai đau điếng, sau đó lấy bùn trên mặt đất nhét thẳng vào miệng cô tôi.

Nhét lấy nhét để, cảm giác như đang ngồi thật không đúng. Cô định thần nhìn lại, làm thế nào mình lại đang ngồi ở trên người Mạnh Cổ. Chẳng những ngồi trên thân người, còn một tay níu lấy cổ áo của hắn, đem hắn vạt áo hắng bung cả ra, phảng phất có thể nhìn thấy được lồng ngực cường tráng của hắn.

A, vóc người thật đúng là không tệ.

Mặt của Trần Nhược Vũngay lập tức "Vọt" một cái đỏ bừng, không dám nhìn ngực của hắn nữa, ánh mắt chuyển tới trên mặt hắn. Vừa nhìn một cáu chợt giật mình, Mạnh Cổ đang hung hăng nhìn chằm chằm cô, làm cô sợ tới mức thật nhanh đem bùn trong tay vứt bỏ. Còn chưa lên tiếng, một đám phụ nữ chạy tới."Trần Nhược Vũ, cô dám đối với Mạnhbác sĩ giở trò lưu manh, cô là đã tự đâm đầu vào chỗ chết!"

Đám người này cứ như thế hung hăng, trùng trùng điệp điệp nối tới.

Trần Nhược Vũ cả kinh, mẹ ơi, nhìn số lượng người thật đúng là có thể xếp hàng khoa khám bệnh ngay bệnh viện của Mạnh Cổ đến tận cửa nhà cô. Cô chợt nhảy dựng lên tiếp tục chạy."Tôi không có giở trò lưu manh, tôi làm sao dám đối với lưu manh mà giở trò chứ!"

Tề Na bỗng nhiên lại xuất hiện, hào quang chói lọi, bộ dáng cả người, đang che miệng vui mừng."Nhược Vũ, cô có biết cô là đang tự cho mình mặt mũi dát vàng ư, coi như cô là nguyện ý giở trò lưu manh, có cơ hội như vậy không đó? Cô thật đúng là không thể chờ đến khi người khác tự nguyện? Cô đúng là, thật là không biết xấu hổ."

Chung quanh chợt xuất hiện ra rất nhiều người, tất cả đều là những gương mặt Trần Nhược Vũ gương quen biết."Thật đúng là, không có tiền, không có sự nghiệp, không có bạn trai, thật đáng thương. Không có tiền, không có sự nghiệp, không có bạn trai, thật đáng thương. Không có tiền, không có sự nghiệp, không có bạn trai, thật đáng thương. . . . . . ."

Con mẹ nó, có muốn hay không như vậy hình ảnh cứ luân phiên hiện ra chứ.

Trần Nhược Vũ da đầu tê dại, mắt thấy cả đám người chi chít chằng chịt tựa như muốn bao phủ lấy cả người cô, người mẹ cô vĩ đại của cô bỗng nhiên lại xuất hiện, bà nở nụ cười, hòa ái lôi kéo tay Mạnh Cổ tay : "Nếu con gái của tôi đối với cậu như vậy, đành phải để cho nó phụ trách thôi."

Cái gì? Cô không cần!

Trần Nhược Vũ còn chưa kịp kháng nghị, lại thấy Mạnh Cổ bị dọa sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, liếc cô một cái, chạy trối chết.

Chờ một chút, chạy cái gì mà chạy, cô lại không muốncùng hắn chịu trách nhiệm. Mà cho dù có như vậy đi nữa, thì mọi người cũng là có thể bàn bạc cân nhắc lại chứ . . . . . .

Trần Nhược Vũ nhìn chằm chằm bóng lưng chạy như điên kia, tỉnh lại.

Tỉnh lại một hồi lâu nhưng vẫn còn đang thở gấp, tâm tríthì "ầm ầm" nhảy. Đúng là chạy cả một đêm thật là mệt mỏi. Trần Nhược Vũ trong lòng có sợ hãi, ngồi suy nghĩ hồi lâu, lôi kéo chăn phủ qua tận đầu, thật muốn đem chính mình chôn vùi đi.

Nhưng là, linh quang chợt lóe lên. Cô đem đầu lộ ra khỏi chăn, nhớ tới bóng lưngMạnh Cổ trong mơ, đúng rồi, cứ như vậy đi, cô đã có biện pháp đối phó với hắn.

Hắn sợ cô đeo bám hắn, hắn nói chỉ mong làm bạn bè. Trước đó cô quá hàm súc, rồi sau đó lại lẩn tránh hắn, điều này làm cho hắn cảm thấy rất an toàn rất có cảm giác ưu việt, cho nên hắn đối với cô tỏ ra thái độ phách lối. Nếu như cô cũng rất ngang ngược quấn hắn không buông, hắn khẳng định chỉ có chết khiếp thôi. Hắn sẽ sợ hãi, và khi thấy cô sẽ phải lẩn tránh không thôi. Chẳng phải như vậy cô sẽ được bình an sao?

Da dầy chính là vương đạo, cuộc sống còn có hi vọng!

Đúng, cứ làm như thế!

Ngày thứ hôm sau, Trần Nhược Vũđúng 5h58 phút chiều đứng tại ngay bệnh viện. Cô cũng không có ngu như vậy chạy ngay đến phòng làm việc ngay khoa khám vệnh của hắn để bị người khác xem xét bình luận, vì vậy trực tiếp đi vào vườn hoa trong bệnh viện, tìm một cái ghế dài có thể nhìn ngắm cảnh đẹp ngồi xuống, sau đó nhắn tin cho Mạnh Cổ.

"Bác sĩ Mạnh, tôi đã đến. Tôi quyết định cùnganhthưởng thức một bữa ăn tối lãng mạng nơi công viên có chim hót hoa thơm cảnh sắc cực ngọt ngào, anh mau xuống đây, tôi đang ngồi ở đình viện đợi." Suy nghĩ một chút, lại tặng thêm một câu:"Không gặp không về nhé!"

Cho thêm một dấu chấm than để cường điệu giọng nói làm nũng.

Chắc là đủ ghê tởm rồi, cũng không tin là không thể nào không làm chấn động nổi hắn.

Cô đem này tin nhắn xem lại ba lần, cắn răng một cái, rồi gửi đi..

Mạnh Cổ chưa có trở gửi lại tin nhắn. Trần Nhược Vũ nhìn điện thoại di động một chút, tưởng tượng đến vẻ mặt cau mày của hắn khi nhìn thấy tin nhắn còn có bộ dáng khiếp sợ, cô cười.

Ha ha, để cho anh ngông cuồng, ép tôi mời ăn cơm, tôi chỉnh chết anh.

Đợi nửa ngày, Mạnh Cổ cũng không có xuống. Trần Nhược Vũ nhìn đồng hồ, quyết định chờ đến 6 giờ rưỡi hắn mà không có tới, cô lại gửi tiếp một tin nhắn tràn đầy tình yêu, sau đó bỏ đi.

Giữa sân có mấy đứa trẻ chạy nhảy chơi đùa lui tới, Trần Nhược Vũ nhìn thật vui mắt, còn trêu chọc mấy đứa bé. Đang nói chuyện phiếm cùng với mấy đứa bé, chợt nghe một giọng nữ kêu lên: "Trần Nhược Vũ."

Trần Nhược Vũ quay đầu nhìn lại, là Điền y tá.

Điền y tá xinh đẹp, trang nhã, dịu dàng động lòng người, duyên dáng yêu kiều. Trong truyền thuyết Điền y tá cùng Bác sĩ Mạnh vừa nói vừa cười, tình ý rất tâm đâì ý hợp.

Trần Nhược Vũ đứng lên, có chút đề phòng.

Điền y tá nhìn lên nhìn xuống đánh giá cô một phen, ánh mắt không thể nói là hữu hảo gì, giọng nói cũng lạnh lùng, "Bác sĩ Mạnh không rãnh, các người cùng nhai có một bữa ăn tối lãng mạn ngọt chắc là không được rồi, anh ấy nhờ tôi tới thông báo cho cô một tiếng."

Một cơn buồn bực như cây gậy đánh xuống, rất tốt, cái tên đàn ông chết tiệt này phái cả người phụ nữ xấu xa kia đến đả kích cô mà. Thật coi thường cô dễ đến như vậy sao?

Bữa ăn tối lãng mạn ngọt ngào — hiển nhiên cô ấy đã xem qua được cái tin nhắn của cô rồi. Trần Nhược Vũ giận đến không thể tả, gã bác sĩ Mông Cổ chết tiệt, cư nhiên đem tin nhắn của cô cho người phụ nữ này xem, còn cho cô tôixuống tận đay đuổi cô.

Đây được coi là cái gì? Gọi đến thì đến, bảo đi thì đi sao?(*)

Trần Nhược Vũ âm thầm hít sâu một hơi, cười cười đáp trả lại cô tôi: "Như vậy ư, không sao. Làm bác sĩ luôn là bận rộn như vậy, tôi có thể thông cảm. Có phải hay không là lại đột xuất có ca giải phẫu? Bữa ăn tối này thật không đúng lúc mà thôi, không có việc gì. Có khi ngay buổi tối anh ấyphải giải phẫu gấp xong, nửa đêm 4h còn cùng tôi nói chuyện điện thoại, hại tôi ngủ không ngon giấc, nhưng mà là tôi không trách anh ấy được."

Cô cười tủm tỉm, một bộ dáng rộng lượng bao dung, trong lòng kỳ thật hận đến cắn răng trong. Như thế nào, đã đủ mập mờ chứ, có thể tức chết cô tôi rồi?

Điền y tá mặt có chút cương cứng.

Trần Nhược Vũ thoáng hài lòng, cô cười cười, lại tiếp tục tỏ ra lịch sự nói."Vậy anh ấy chắc đangbận rộn, tôi sẽ không quấy rầy. Cô giúp tôi nói với anh ấy một tiếng, lần sau nếu hẹn hò với tôi thì hãy tranh thủ lúc rảnh đi, như vậy thời gian mới thoải mái, phải biết, tôi cũng vậy không phải lúc nào cũng ở không."

"Lần sau hẹn hò với tôi" mấy chữ này cắn răng mới nặn ra được, cô cũng không nói láo, đúng là gã bác sĩ Mông Cổ chết tiệt hẹn cô, cô còn không nghĩ là sẽ đến đây.

Điền y tá sắc mặt của xanh mét, muốn nói cái gì đó, há miệng lại không nói ra được. Lườm cô một cái, rồi gật nhẹ đầu"Hừ" một tiếng, quay người bỏ đi.

"Điền y tá." Trần Nhược Vũ gọi cô lại, còn nói: "Thật là nggại quá đi mất, chuyện giữa tôi và anh ấy, còn phải làm phiền cô chạy đi truyền lời qua lại, lát nữa phải nhắn lại lời nói của tôi cho anh ấy."

Cô cười híp mắt, nhìn sắc mặt Điền y tá càng khó coi hơn, trong lòng cực kỳ hài lòng.

Điền y tá giận dữ bỏ đi. Trần Nhược Vũ ngồi trở lại trên ghế dài, lấy điện thoại di động ra tính toán gửi cho Mạnh Cổ một cái tin nhắn.

Để cho người khác nhìn thấy đúng không? Cố ý coi thường cô chứ gì? Cô sẽ không lùi bước đâu!

"Thân ái, anh còn bận việc của anh, chú ý thân thể. Điền y tá xinh đẹp, dịu dàngđã nhắn lại lời của anh, thế nào lại phiền toái người ta như vậy chứ, anhi phải thật tốt cám ơn cô ấy. Cái bữa ăn tối làng mạn ngọt ngào tại vườn hoa tôi sẽ tự chính mình đi ăn, anh cũng đừng để đói bụng. Đừng quá nghĩ tới tôi."

Lần này cô nhìn cũng không thèm nhìn, rất sung sướng đem tin nhắn gửi đi.

Sau đó cô từ trong túi móc ra hai cái bánh mì, và một chai nước suối, đem bánh mì đều ăn hết. Cô vừa ăn vừa nuốt, sớm biết như vậy liền mua bánh bao rồi. Bánh bao năm xu một cái, bánh mì lại tận 5 tệ một cái, cô thật là thiệt thòi lớn rồi.

Chương 12

Trần Nhược Vũ đem bánh mì ăn xong lại ngồi một lúc, sắc trời đã tối đen thui, Muỗi ở sân đình trong vườn hoa cũng không phải là ít, đốt cô sưng cục nào cục nấy thật to. Cô nhìn đồng hồ, bây giờ là đã đến 7h.

Lại không thấy tin nhắn đáp trả của Mạnh Cổ, cũng không có điện thoại gọi tới, càng không có xuất hiện ngay trước mặt cô.

Tình huống như thế, là cô thắng rồi chứ?

Trần Nhược Vũ đem bánh mì cùng nước suối bỏ vàotúi ny lon ném vào trong thùng rác ở vườn hoa, sau đó chậm rì rì đi vào hành lang bệnh viện mượn một cái nhà vệ sinh, sau đó tiến ra khỏi bệnh viện bằng cửa chính, lề mề đến trạm xe bus.

Suốt đoạn đường không có gặp phải bất kỳ gương mặt quen nàonên cô an tâm, nhưng cô lại có điểm náo không rõ mình đến tột cùng là có tâm tình gì.

Bác sĩ Mông Cổ thật sự là bị giật mình chứ? Cho nên từ nay về sau hắn sẽ không dám tùy tiện trêu chọc cô nữa? Cô đã đề ra một chiến lược đích đáng, một kích là trúng, rất có hiệu suất rất có cảm giác chiến thắng rồi, nhưng sao tâm tình của cô lại tụt dốc thế này, là chuyện gì xảy ra vậy đây?

Trần Nhược Vũ nghĩ, hẳn là do Điền y tá tức giận. Một người đàn ông như Mạnh Cổ cư nhiên phái một người phụ nữ khác đi đối phó cô thật sự là quá ác liệt, điều này quả thật là không có trong dự liệu của cô, cho nên hắn chắc là phải tức lắmi.

Nhưng cô lúc này cũng không tức giận, cô cảm thấy, ừ, phải nói như thế nào, mất mác hay là phiền muộn đây?

Này từ hình dung như vậy là dùng đúng rồi sao?

Về đến nhà, Trần Nhược Vũ lên mạng tìm tòi, lục soát.

"Cảm giác mất mác" cái từ này có nghĩa là tinh thần bỗng sinh ra trống rỗng hoặc mất đi cảm giác trông mong. Mà"Phiền muộn" chỉ là bởi vì không được như ý hoặc thất vọng mà thương cảm, ảo não.

Kỳ quái. Trần Nhược Vũnhìnvề phía màn hình máy vi tính cau mày.

Cô là không phải trống rỗng, Cô có nhiều chuyện phải xử lý như vậy, phong phú đến độ muốn rơi nước mắt.

Trông mong, thất vọng? Chuyện gì thế này, cô thì có trông mong gì ở gã bác sĩ Mông Cổ kia chứ, cô thất vọng cái gì, rõ ràng côđã đánh lui quân địch, đã đánh thắng trận.

Lương Tư Tư ôm cái tô lớn đi bộ tiến vào, ngồi ở bên người Trần Nhược Vũ cùng nhau xem. Sau đó một miệng nhồi mì sợi mơ hồ không rõ mà nói: "Nhược Vũ, bộ dáng của cậu không phải kêu là mất mác, cũng không gọi là thất vọng, mà kêu là thất tình."

Trần Nhược Vũ cứng đờ người, vội vàng phất tay."Này, này, cậu lo mà tập trung ăn mì của mình đi, phun vào người tớ cả một cộng mì đây này."

Thất tình? Cô lại thất tìn nữa ư?

Thất tình hai lần cùng trên một người đàn ông?

Mười phần là sai, cô đã sớm không yêu rồi !

Lương Tư Tư đem sợi mì nuốt xuống, lần này có thể ăn nói rõ ràng phát biểu cao kiến rồi."Nếu như không phải là thất tình, vậy còn có một loại giải thích —— khao khát."

Trần Nhược Vũ lại cứng đờ hết cả người thêm lần nữa. Cái này còn không bằng thất tình đấy.

"Nhược Vũ, cậu làm sao vậy? Gần đây thật là lạ. Về mặt tình cảm nếu là có vấn đề gì, cậu cứ hỏi tớ, bằng kinh nghiệm của tớ, đủ viết một quyển sách bách khoa toàn thư tư vấn bề tình yêu, tớ nhất định đối với cậubiết thì sẽ nói, nói thì sẽ nói hết."

Trần Nhược Vũ mãnh liệt lắc đầu."Tớ không có vấn đề gì về tình cảm cả."

"Vậy sao?" Lương Tư Tư có hơi thất vọng."Vậy nếu như có vấn đề chướng ngại về tình cảm. Cậu cứ hỏi tớ nhé."

"Tớ cũng không có chướng ngạ về tình cảm" Tiếp tục lắc đầu.

"Được rồi." Lương Tư Tư thật thất vọng, nhìn Trần Nhược Vũmột hồi lâu, rồi đi ra.

Trần Nhược Vũ thở phào nhẹ nhõm, nhìn chằm chằm trên màn hình "Phiền muộn" hai chữ kia, khẽ cắn răng, tắt máy vi tính.

Cả một đêm Mạnh Cổ không hề nhắn tin lại, cũng không có điện thoại tới, Trần Nhược Vũ trong lòng có chút vấn vương. Nhưng đồng thời cô còn nhớ kỹ chuyện phải gọi điện thoại cho người nhà, trái lo phải nghĩ, vẫn không có nghĩ ra được làm như thế nào cùng người trong nhà giải thích, vẫn nhịn đến lúc lên giường ngủ, cô rốt cuộc hạ quyết tâm, đợi ngày mai sẽ gọi lại.

Lúc nửa đêm, Trần Nhược Vũ ngủ đang ngủ ngon giấc, điện thoại vang lên.

Cô mơ mơ màng màng, có chút không biết là chuyện gì, bản năng mò tới điện thoại, bấm nút nghe.

"Trần Nhược Vũ, cô động kinh rồi sao?" Một tiếng rít gàotrong điện thoại truyền tới. Trần Nhược Vũ chấn động mạnh một cái, tỉnh táo hẳn.

Mẹ ơi, tên ác quỷ hung thần Mạnh Cổ gọi tới.

"Bác sĩ Mạnh, anh làm sao vậy hả?" Trước hết giả bộ ngu ngơ hỏi hắn.

"Cô gửi cho tôi cái tin nhắn sau cùng kia là có ý gì? Hồ ly tinh bỗng chốc biến hóa thành người dịu dàng nịnh hót là sao đây?"

"À? Cái gì? Anh chờ một chút, tôi xem trước một chút hiện tại mấy giờ?" Trì hoãn một hồi, suy nghĩ một chút đối sách.

Nhưng vừa nhìn thời gian, 2h45 phút sáng!

Con bà nó, nhắc tới không phải hắn đang trả thù lại cô,cô tuyệt đối không tin.

"Côcòn quan tâm là mấy giờ, tôi bận rộn muốn chết, đến bây giờ mới thở dốc được một hơi, ăn cơm cũng không kịp tiêu hóa liền nhìn đến tin nhắn của cô, đầu cô bị lừa đá phải hay không?" Dám đùa giỡn hắn! Cô ngại sống lâu rồi hả ?

Hung dữ như vậy ư!

Đã hơn nửa đêm,đầu óc Trần Nhược Vũ không còn quá minh mẫn, hoàn toàn bịkhí thế của Mạnh Cổ đè lại. Vừa mới nhìn đến thời gian kia một chút ngay cả lửa giận nhỏ cũng không dám đốt.

Cô im lặng.

"Nói chuyện đi!" Mạnh Cổ ở đó yêu cầu ngang ngược.

"Bác sĩ Mạnh, khuya lắm rồi, chuyện nghiêm trọng như vậy chúng ta hôm nào gặp mặt nói chuyện đi. Ngày mai còn phải đi làm, chúng ta trước đều tự nghỉ ngơi trước, anh xem thế nào?"

"Tôi ngày mai được nghỉ, có thể ngủ nướng. Hiện tại là có thời gian tán gẫu!"

Xem đi, quả nhiên là trả thù cô mà. Cũng không biết Điền y tá kia đã nói với hắn cái gì.

Trần Nhược Vũ nhất thời cứng họng, không biết bước tiếp theo nên thế nào. Vì vậy dứt khoát nói: "Anh chờ một chút."

Cô đem điện thoại khẽ ném lên giường, mang dép"Cạch cạch cạch" chạy tới phòng của Lương Tư Tư."Tư Tư, Tư Tư, tớ hiện tại có một vấn đề về tình cảm cần cậu tư vấn giúp."

"À?" Lương Tư Tư được tôn vinh tỉnh ngủ hắn, mồm có chút há hốc ."Như thế nào?"

"Hết sức khẩn cấp! Vấn đề là như thế này, nếu như lúc nửa đêm một người đàn ông gọi điện thoại cho một cô gáichất vấn một việc gì đó mà người nữ không hồi đáp được vấn đề, cô ấy không muốn cùng hắn dây dưa không rõ, vậy nên làm cái gì?"

"Tắt máy ngủ là được." Lương Tư Tư hồi đáp được vô cùng dứt khoát.

Trần Nhược Vũ có chút do dự, "Thế nhưng nếu như bị gã đàn ông kia ghi hận, về sau dây dưa không rõ thì làm thế nào?"

"Tỉnh ngủ còn muốn làm thế nào!"

Có đạo lý!

Trần Nhược Vũ "Cạch cạch cạch" phi nước đại trở về phòng, rón rén cầm điện thoại di động lên len lén nghe rồi để xuống, Mạnh Cổ người kia cư nhiên không có treo máy, thật là đang đợi.

Đáng sợ quá đi mất.

Tắt máy, ngủ.

Trần Nhược Vũ kiên quyết hành động, tất cả đem giải quyết một lần. Thế giới thanh tỉnh!

Đưa di động chôn ở phía dưới gối đầu, trong lòng"ầm ầm" nhảy loạn. Rất có tương lai đi, cô vì chính mình mà kiêu ngạo.

Trần Nhược Vũ gối lên điện thoại di động, thật đã ngủ, cô không nghĩ nhiều, dũng cảm lần này là sẽ trả giá thật lớn.

Sáng sớm ngày hôm sau, Trần Nhược Vũ rời giường chuẩn bị đi làm, mở ra điện thoại di động lập tức nhận được một cái tin nhắn.

"Thân ái! Cô chết chắc rồi! Nhớ rõ nếu đùa giỡn tôi!"

12 cái chữ lộ ra sự sắc bén của Mạnh Cổ, còn thêm dấu chấm than. Trần Nhược Vũ giống như thấy được biểu tình hắn đang cắn răng nghiến lợi cười lạnh.

"Á." Cô kêu khẽ một tiếng, thiếu chút nữa lấy di động ném ra ngoài.

Xong rồi xong rồi, tối ngày hôm qua cô nhất định là ngủ đến hồ đồ mà. Lần này làm thế nào đây?

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện