Chương 16 - 17

Chương 16

Trần Nhược Vũ lại vào bệnh viện.

Từ khi biết đến bác sĩ Mạnh Cổ, vào bệnh viện dường như thành chuyện thường. Trần Nhược Vũ thầm than thở, nhớ ngày xưa, cô cho dù cảm một chút cũng không thèm đi khám sức khỏe.

Lần này bệnh say máu tái phát gay gắt khiến Trần Nhược Vũ hôn mê bất tỉnh phải nhập viện. Nghĩ lại cô cảm thấy xấu hổ. Kỳ thật chuyện cô sợ máu từ nhỏ đã có, nhưng chỉ là thường trong nhà giết gà làm thịt, nhìn qua cảm thấy rất ghê, nghĩ muốn nôn, nhưng nếu không nhìn và nghỉ ngơi thì sẽ bình thường. Sau đó ở bệnh viện chỉ cần lấy máu hay có vết thương bị chảy máu, cô liền cảm thấy choáng váng nhưng không mấy nghiêm trọng.

Nhưng lần này không biết làm sao, có lẽ do cô chưa bao giờ gặp tai nạn xe cộ hay bị thương nặng tình trạng này, cũng có thể do tâm lí quá mức hồi hộp, nên cô cứ như vậy đè lên vết thương của người đang hôn mê bất tỉnh được Mạnh Cổ cấp cứu.

Đây là do một người tốt bụng qua đường đã nói cho cô biết. Khi cô tỉnh lại thì người thấy người đó đang giữ một bên nói xe cứu thương sắp đến, sẽ giúp cô đến bệnh viện. Còn có cảnh sát cũng đang tới, hắn đang làm khẩu cung ghi chép.

“Cảnh sát?” Trần Nhược Vũ có chút kinh ngạc, các vị cảnh sát làm việc có hiệu suất quả thật là cao a.

“Là tôi báo” Bác sĩ Mạnh Cổ mặc áo trắng ngời sáng đường đường tiến vào.

Trần Nhược Vũ nháy mắt mấy cái, nhớ đến lời người tốt bụng bên cạnh vừa nói tình hình lúc cô bị ngất, thầm than thở. Quên đi quên đi, dù sao từ trước đến nay cô trước mặt bác sĩ Mạnh đều không có hình tượng tốt, cô cũng không có ý định cố gắng cứu vãn.

“Bọn họ lái xe say rượu, phạm tội hình sự. May mắn là chưa gây thương tổn cho ai, nếu không tôi sẽ…”

“Bác sĩ Mạnh” Trần Nhược Vũ nhanh chóng chặn lời hắn. Người này miệng nói thẳng thừng độc đắc không che đậy, nơi này còn nhiều người khác, ngộ nhỡ hắn nói lên điều gì kinh hãi thế tục đem dọa người, thanh danh thầy thuốc của hắn sao có thể tốt đây?

Mạnh Cổ ngừng lại, nhìn cô chằm chằm.

Trần Nhược Vũ vội vàng cười cười: “Tôi cũng quên cảm ơn anh” rồi ngay lập tức quay đầu né tránh ánh mắt của Mông Cổ thầy thuốc kia, đối với người tốt bụng khi nãy nói: “Cảm ơn khi nãy anh đã cứu tôi, ít nhiều gì cũng đã làm phiền anh rồi, thật cảm ơn.”

Người đó ngược lại cảm thấy ngượng ngùng, liên tiếp khoát tay: “Không cần, không cần, tôi chỉ là đúng lúc đó tình cờ đi ngang qua. À đúng rồi, cô có muốn uống chút nước không, bác sĩ nói tình trạng của cô nên uống nước ấm và nghỉ ngơi nhiều. Nếu như còn cảm thấy có chỗ nào không thoải mái thì gọi bọn họ.”

“Cảm ơn, không cần. Tôi cảm thấy vô cùng tốt” Thấy đối phương nhiệt tình như vậy Trần Nhược Vũ cũng có chỗ không chống đỡ nổi.

“Vậy….” Vị tiên sinh tốt bụng dường như còn muốn nói thêm điều gì nhưng lại nghe được tiếng ho của Mạnh Cổ ở một bên.

Trần Nhược Vũ cùng người đó nhìn sang thấy Mạnh Cổ chau mày: “Tôi nghĩ tôi nên nhắc nhở một chút, tôi là bác sĩ. Cho nên lời dặn của bác sĩ và nhiều điều khác tôi cũng có thể phán đoán một cách tương quan. Tiên sinh đã vất vả nhiều, cảm ơn vì đã giúp một tay. Hiên tại đã rất khuya, tiên sinh cũng nên nhanh về nhà đi, nơi này giao cho tôi là được rồi.”

Người nọ ngẫm lại một lúc, dường như thấy chính mình có chút giọng khách át giọng chủ. Anh ta thấy hơi ngượng, liền nhanh chóng chào hỏi Trần Nhược Vũ và Mạnh Cổ, ra về.

“Người đó thật là nhiệt tình.” Trần Nhược Vũ gợi chuyện.

Mạnh Cổ không nói gì đi rót cho cô chén nước, “Uống đi.”

Nước không quá nóng, vừa đúng miệng. Trần Nhược Vũ nghe lời nhận lấy, uống liên tiếp vài ngụm.

“Còn có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?” Thấy giọng điệu hắn trở lại giống với bác sĩ thông thường, Trần Nhược Vũ có chút an tâm, lắc đầu nói: “Cũng may, chỉ cảm thấy không còn chút sức nào thôi”.

“Còn cảm thấy hoảng hốt, ra mồ hôi lạnh không?”

“Ừ, còn có một chút, nhưng không có toát mồ hôi”.

“Choáng váng đầu muốn ói thì sao?”

“Bây giờ không có”.

“Trước kia từng có loại bệnh trạng này không?”

“Có chút sợ máu.”.

“Cũng ngất xỉu giống như hôm nay à?”

“Không có.”. Trần Nhược Vũ nghe khẩu lệnh liền đáp nhưng lại sợ bác sĩ Mông Cổ này mượn cớ chỉnh cô liền vội vàng nói: “Bác sĩ Mạnh à, tôi thấy khỏe rồi, đây chỉ là thấy máu là choáng, không phải bệnh nặng gì, tôi chỉ cần nghỉ ngơi là tốt rồi. Kì thật trước kia tôi cũng từng thấy rất khó chịu nhưng rất nhanh lại bình thường. Lần này chỉ là do tôi chưa thấy qua mấy chuyện xã hội này, bị tai nan xe cộ hù nên mới như vậy, nói không chừng mới bị dọa ngất. ANh đừng bắt tôi đi kiểm tra gì nhé, tôi thật sự không có tiền trả”

Lông mày Mạnh Cổ không động, hiển nhiên không cho lời cô nói là đúng.

Trần Nhược Vũ suy nghĩ một chút, cái gì là chưa nhìn qua chuyện xã hội thường ngày mà bị dọa ngất, nghe những lời này cũng thấy xấu hổ, dù sao cô không có tiền hắn cũng biết, vô luận đến thế nào cô cũng đều không có ý định tốn tiền, vì vậy dứt khoát không nói chuyện.

Lúc này Mạnh Cổ cầm lấy một chiếc máy đo huyết áp, ý bảo Trần Nhược Vũ đưa cánh tay ra. “Đo huyết áp”

Trần Nhược Vũ bây giờ mới chú ý quần áo giờ cô đang mặc trên người là quần áo bệnh nhân. Mạnh Cổ vừa kéo tay áo cô lên vừa nói: “Quần áo của cô đều là máu. Tôi kêu y tá giúp cô đổi lại rồi.”

Trần Nhược Vũ nhỏ nhẹ nói: “Cảm ơn”, cánh tay liền cảm thấy những ngón tay ấm áp của Mạnh Cổ. Cô cúi đầu ngắm những ngón tay Mạnh Cổ thon dài, sạch sẽ, thuần thục buộc băng đo huyết áp. Trần Nhược Vũ ngẩn người nhìn tay của hắn, tim dường như đập nhanh lên vài nhịp.

Máy đo huyết áp điện tử rất nhanh hoàn thành công việc, vang lên 2 tiếng “đích đích”

Trần Nhược Vũ dần trở hồi phục tinh thần, lại thấy Mạnh Cổ chau mày nhìn con số trên máy đo huyết áp vội vàng hỏi: “Con số không tốt sao?”

“Huyết áp không có việc gì, chỉ là nhịp tim quá nhanh.” Mạnh Cổ tháo máy đo huyết áp trên tay cô ra rồi nhìn xuống cổ tay nói: “ Đưa tay ra”

Trần Nhược Vũ nghe Mạnh Cổ nói nhịp tim nhanh, không khỏi chột dạ. Lại nghe thấy hắn muốn cô đưa tay ra liền rụt tay về nói: “Làm gì thế?”

“Tim đập quá nhanh, tôi cần xác định lại một chút.”

“Nga” Cô lại nghĩ nhiều rồi. Trần Nhược Vũ xấu hổ một phen, bèn đưa cổ tay ra.

Những ngón tay thon dài đặt lực ở cổ tay, bàn tay hắn rất lớn, phỏng chừng có thể nắm trọn được cả bàn tay cô. Trần Nhược Vũ lại nhìn Mạnh Cổ, nhớ tới thần sắc anh tuấn của hắn khi cứu người, hắn chính là dùng đôi bàn tay này để cứu 2 người kia.

“ À cái đó, người lái xe ngồi đằng trước là xảy ra chuyện gì mà anh lại chọc hắn 1 phát thế?”

“Chứng khó thở, giúp phóng khí.”

“Là ý gì?” Cô thật tò mò.

“Chính là tai nạn xe làm cho phổi bị tổn thương, phá vỡ tổ chức phổi, giúp cho khí tiến vào lồng ngực, không khí gây áp lực khiến cho buồng phổi không thể hoạt động bình thường, hắn không thể hô hấp, rất nguy hiểm, thế nên mới đè lồng ngực hắn, đem khí thoát ra.”. Hắn nói xong còn thêm một câu: “Nghe có hiểu không?”

“Ra thế”. Thật cô cũng không hiểu rõ nhưng hắn nói nghe hiểu không chẳng phải có ý châm chọc cô sao? Cô tiếp tục hỏi: “Thế người kia có mất nhiều máu không?”.

Mạnh Cổ không đáp lời, nhìn chăm chú vào mặt đồng hồ.

Trần Nhược Vũ nói tiếp: “Còn có hắn gào thét lớn tiếng, nói chân hắn bị gãy, chân của hắn bị gãy thật sao? Khi tôi choáng ngã trên người hắn thật sao? Không có đè chết chứ?”

“Trần Nhược Vũ”

“Hả?”

“Cô vẫn muốn tôi nắm tay cô mãi sao?”

“A” Cô làm sao có thể có ý niệm này.

“Cô lẩm bẩm lảm nhảm không yên, tôi sao có thể đo nhịp tim của cô được.”

Trần Nhược Vũ đỏ mặt, cổ tay mình đúng là bị hắn nắm, mình lại ngồi suy nghĩ không yên, quả thật vừa làm chậm trễ việc chữa bệnh lại vừa khiến hắn hiềm nghi.

Cô không nói gì, Mạnh Cổ tiếp tục nhìn mặt đồng hồ trên tay. Hắn mọi sự đều hiểu rõ khiến mặt Trần Nhược Vũ có chút không phục liền nói: “Nói hai câu liền đếm không hết nhịp tim, như vậy có tính là y thuật kém không? Người ta nói lão trung y còn đồng thời bắt mạch hai tay.”.

Mạnh Cổ ngẩng đầu liếc mắt nhìn, cô nhanh chóng im miệng. Hắn cười nhạt, dường như có ý chê cười cô, may mà không nói gì, chỉ tiếp tục cúi đầu.

Trần Nhược Vũ có chút ảo não, bầu không khí đang trở nên tế nhị hay là chính cô quá nhạy cảm. Lòng cô phản lại đắc chí kêu “ping ping”, ngất do bệnh say máu trước kia sao không có?

Mạnh Cổ cuối cùng cũng buông tay cô ra, cau mày nhìn cô chằm chằm, hỏi: “Trước đây cô nằm viện, ngoại trừ đau dạ dày còn bị sao nữa không?”

“Không có”

“Điện tâm đồ có tìm ra gì không?”

“Không có”

Mạnh Cổ không nói gì, cầm cái nhiệt kế điện tử ở trán cô kiểm tra một chút, nhiệt độ bình thường. Hắn đem dụng cụ để lại trên bàn, quay sang nói: “Tôi đề nghị người nên làm lại một cái điện tâm đồ.”

Trần Nhược Vũ liền khẩn trương nói: “Tôi choáng váng có thể thấy là do quá hốt hoảng,chỉ cần nghỉ ngơi một chút là sẽ không sao. Ta lần trước nằm viện ở đây cũng đã làm điện tâm đồ, không có chuyện gì. Sau đó nằm bệnh viên chuyên khoa cũng đã làm điện tâm đồ, cũng là bình thường.”.

“Nhưng hiện giờ nhịp tim của cô quá nhanh, trên phương diện một bác sĩ, tôi khuyên cô nên đi làm tiếp một cái điên tâm đồ cho an tâm. Tìm ra vấn đề ở đâu mới có thể điều trị đúng bệnh. Chỉ xem qua không thể kê đơn thuốc, còn nếu cô quá sợ máu dẫn đến choáng ngất, tôi khuyên cô nên đi điều trị ở khoa thần kinh.”.

“Không nghiêm trọng không nghiêm trọng, trước kia tôi quả thật chưa từng bị ngất, lần này tuyệt đối là chuyện ngoài ý muốn.”.

“Vậy đi làm điện tâm đồ chứ?”

Trần Nhược Vũ đỏ mặt, nói: “Bác sĩ Mạnh à, không làm điện tâm đồ được không? Ít ra không cần tốn tiền, cứ như anh bắt mạch khi nãy là được rồi. Nếu không tôi chỉ cần nghỉ ngơi một chút, nhịp tim sẽ rất nhanh chóng hạ xuống.”

“Làm sao cô biết tôi bắt mạch không lấy tiền?”

“A” Trần Nhược Vũ há hốc mồm, sẽ không mất tiền thật chứ.

Mạnh Cổ bị vẻ mặt của cô chọc cười. Trần Nhược Vũ nhận ra mình bị đùa bỡn, liền bĩu môi, làm cho khuôn mặt của Mạnh Cổ càng thêm rạng rỡ. Hắn cười đến đủ, rốt cuộc nói: “Được rồi, vốn không chỉ như thế này, nhưng cô lại không muốn tốn tiền nên chỉ còn một cách thôi”.

“Sao cũng được” Trần Nhược Vũ ra sức gật đầu.

Mạnh Cổ từ túi áo blouse lấy ra chiếc ống nghe, kéo mành che kín giường bệnh. Nằm trên giường Trần Nhược Vũ nhất thời hiểu ra, mặt đỏ ửng.

Thấy mặt cô đỏ lựng như vậy Mạnh Cổ cười: “Cô nhìn lại cô đi, như thế thì bác sĩ sao xem bệnh được”.

Trần Nhược Vũ cắn môi, rất muốn đem Mạnh Cổ chỉ là một bác sĩ thông thường, nhưng mặt vẫn tiếp tục hồng, càng ngày càng hồng lên. Lần này nếu lại đo nhịp tim, có thể sẽ khiến tim bay ra ngoài mất.”

“Đã trễ thế này chỉ có thể khám gấp, hôm nay khám gấp tất cả đều là bác sĩ nam, trực điện tâm đồ cũng là nam, cô có thể tự lựa chọn”.

Chương 17

Chọn? Chọn cái gì?

Nói cô chọn chẳng phải là xem cô muốn để nam nhân khác kiểm tra thân thể cô hay là để cho hắn tới sao?

Trần Nhược Vũ trừng mắt nhìn Mạnh Cổ, cái vẻ mặt bí hiểm kia, không biết đầu óc hắn rốt cuộc quẹo đến đâu rồi.

Cô bị trêu ghẹo rồi!!

Mặc dù tim cô thật sự đập quá nhanh, quả thật tốt nhất là nên kiểm tra, nhưng hắn vẫn đang đùa giỡn cô.

Trả thù, tuyệt đối là trả thù.

Cái này gọi là gì đây? Đùa giỡn rồi diễn trò? Hay là có oán báo oán, hành xử tùy theo hoàn cảnh?

Đúng là quá giảo hoạt, quá vô sỉ.

Trần Nhược Vũ tiếp tục trừng mắt nhìn hắn, Mạnh Cổ không né tránh, thản nhiên nhìn lại.

Trần Nhược Vũ đột nhiên hỏi: “Bác sĩ Mạnh, tôi không kiểm tra liệu có chết không?”

Mạnh Cổ nghiêm túc đáp: “Cô đột nhiên hôn mê, bây giờ lại thêm triệu chứng khác thường, nếu không tìm rõ nguyên nhân của bệnh, không ai có thể nói trước sẽ có vấn đề gì. Là bác sĩ, tôi khuyên cô nên đi kiểm tra, không nên khinh thường.”.

“Vậy nếu là bạn bè thì sao? Anh sẽ cho lời khuyên thế nào?”

“Tôi sẽ khuyên cô không nên suy nghĩ nhiều, coi như tôi là một vị bác sĩ thông thường thôi. Còn nếu cô cảm thấy bác sĩ khác đến kiểm tra sẽ làm cô an tâm hơn thì tôi cũng không ngại giúp cô gọi bác sĩ khác đến.

“Thế còn là người đàn ông tôi đang theo đuổi thì sao?” Trần Nhược Vũ chớp chớp mắt, mặc dù là mặt đỏ bừng nhưng cô vẫn cố gắng bày ra bộ dáng can đảm vô tội.

Mạnh Cổ không trả lời ngay lập tức, hắn nhìn cô chăm chú, cô cũng dứt khoát nhìn lại.

Đùa giỡn ai cơ chứ? Cô vẫn làm.

“Là người đàn ông cô theo đuổi...” Mạnh Cổ nói, đem âm cuối kéo thật dài, mỉm cười đứng lên, cười đến mức không chỉ khiến tim Trần Nhược Vũ đập nhanh mà còn kinh hãi.

“Tôi sẽ viết giấy cho cô đi làm điện tâm đồ, làm lại chụp cắt lớp điện toán, nhập viện quan sát 3 ngày, tối nay yêu cầu cô không ăn không uống, sáng sớm mai đi khám nghiệm nước tiểu, bảo y tá lấy 8 ống máu của cô để làm xét nghiệm, sắp xếp cô siêu âm lại, còn phải đối chiếu với các chấn động, đến khoa tâm thần, nội khoa, phụ khoa cùng nhau hội chẩn….Một khi phát hiện ra có vấn đề gì…”Hắn khép ngón trỏ và ngón cái lại, cho thấy chỉ là 1 vấn đề rất nhỏ “Tôi sẽ giúp cô đi làm thật nhiều xét nghiệm, kê đơn thuốc cho cô, bảo đảm cô sẽ sớm hồi phục, sức khỏe thật tốt, thế thì cô mới có thể triển khai hết cả tinh thần và sức khỏe để theo đuổi tôi, cô thấy có phải không?”

Trần Nhược Vũ nghe xong sững sờ, nhưng vẫn cắn răng nói: “Đúng!! Bác sĩ Mạnh nói đúng, tôi nhất định sẽ chuẩn bị tinh thần, thể hiện tốt thành ý để theo đuổi bác sĩ Mạnh.”.

Mạnh Cổ cười để lộ ra hàm răng trắng như tuyết “ Vậy hiện tại tôi sẽ giúp cô làm thủ tục, tối nay nhập viện.”.

“Bác sĩ Mạnh” Trần Nhược Vũ nắm chặt tay Mạnh Cổ

Mạnh Cổ mỉm cười nhìn cô, để cho cô muốn nói không có tiền không có bệnh mà không nói được, cô càng yếu thế, hắn càng đắc ý.

“Bác sĩ Mạnh, anh làm ơn nhất định phải cho tôi ở phòng bệnh của anh, như vậy mỗi ngày tôi mới có thể gặp anh. Mỗi ngày gặp anh tôi mới có thể vui vẻ mà không cần phải chịu nỗi tương tư”.

“Cô yên tâm”…Mạnh Cổ tiếp tục tươi cười nói “Tôi sẽ để cô ở ngay trong phòng bệnh của tôi, thế thì tôi mới có thể quyết định xem khi cô kiểm tra sẽ dùng loại thuốc gì, mới có thể kiếm tiền từ cô, để cho cô phải thiếu nợ.”

“Thế thì quá là phiền bác sĩ Mạnh rồi” Lời nói như thế nhưng tay cô gắt gao giữ chặt Mạnh Cổ.

Mạnh Cổ không sốt ruột, cũng không rút tay về, cười cười nói: “Tôi đã nói rồi cô đúng là chỉ thích kéo tay tôi thôi”

“Bác sĩ Mạnh quả thật rõ ràng từng chút một!” Không tiếp tục lôi kéo thì phải làm sao thì hắn mới không đi kê đơn thuốc đây.

“Nghe nói bác sĩ nếu tự ý kê đơn thuốc, chẩn đoán bệnh một cách bừa bãi, không đáng phải kiểm tra, bệnh nhân có thể làm đơn khiếu nại.”.

“Cô nói yêu tôi, muốn theo đuổi tôi, như thế nào lại muốn tố cáo tôi?”

Mặt hắn dày chết mất!!!

“Tôi sẽ không quản ngại mà giúp người thân, bác sĩ Mạnh sai ở đâu tôi sẽ giúp anh sửa cho đúng.”.

“Muốn tôi trở thành người thân của cô đến như thế?"?” Mạnh Cổ cười ngả ngớn, cúi nhìn tay cô đang nắm chặt cánh tay hắn.

Đồ lưu manh.

Trần Nhược Vũ nắm tay chật chặt, suy nghĩ biện pháp trước khi bất lực phải buông hắn ra.

“Không phải người thân, hơn hẳn người thân ấy chứ.” Cô nói có ý gì đây, cô cũng không biết nữa.

Cũng có thể là hắn không dám bắt cô nằm viện đi? Nhưng Cao Ngữ Lam cũng đã từng nói với cô, Doãn Tắc có lần chỉ là trật chân thôi mà cũng ở tay bác sĩ Mông Cổ này mất một số tiền liền lớn. Huống chi là cô, hắn càng đắc hạ ngoan thủ.

Nếu không chờ lúc hắn ta ra ngoài cô sẽ bỏ chạy, có người bảo vệ đã nói nếu đi đến WC mà mặc quần áo bệnh nhân thì sẽ không bị quản lý rồi, mất mặt liền mất mặt, dù sao cô cũng không phải lần đầu tiên. Lần này cô còn thiếu bệnh viện tình, chạy trốn đúng là quá hợp tình hợp lí. Nếu đêm nay tim vẫn đập nhanh, cùng lắm là đến ngày mai cô đi đến bệnh viện khác kiểm tra lại là được.

Đang suy nghĩ, cô chợt nghe thấy ngoài cửa có tiếng nói chuyện, trong đó dường như có giọng nói đôi chút quen thuộc. Ngay sau đó có người vào tới, thanh âm kia quả thật rất quen, là Lương Tư Tư.

“Nhược Vũ, Nhược Vũ”

Mạnh Cổ xoay người, dùng cánh tay không bị nắm để kéo chiếc mành ra, Trần Nhược Vũ thoáng giật mình, nhanh chóng thả tay còn lại của hắn.

Lương Tư Tư tìm thấy Nhược Vũ, ngay đầu tiên nhìn thấy hai bàn tay đồng thời tách ra, hết nhìn bên này một chút rồi lại nhìn bên kia một chút, cười nói: “Đây nhất định là bác sĩ Mạnh, tôi là Lương Tư Tư, bạn cùng phòng của Nhược Vũ”

Mạnh Cổ gật đầu, vẻ mặt ôn hòa “Tôi là Mạnh Cổ”

“Nhược Vũ thường nói tới anh, hôm nay đúng là hữu duyên, đã được gặp mặt”

“Tư Tư” Trần Nhược Vũ kinh hãi, cô khi nào thường thường nhắc đến Mạnh Cổ, cô đều là giấu tận đáy lòng a.

Cho dù cô có nói qua thì cũng chỉ mới có một lần liên quan đến bác sĩ.

Chờ một chút, Tư Tư sao lại tới, mà biết tên tuổi Mạnh Cổ.

“Cô hôn mê, Lương tiểu thư có gọi điện đến đây, tôi thay cô nhận”

“Bác sĩ Mạnh nói cậu ở bệnh viện, tớ liền vội vàng đến đây”

Hai người một hỏi một đáp, phối hợp ăn ý, cuối cùng còn đưa mắt nhìn nhau, mỉm cươi trăm miệng với đối phương nói: “Làm phiền rồi”

Trần Nhược Vũ nhìn hai người họ, tuấn nam mĩ nữ sóng đôi, một nam anh tuấn khí suất mạnh mẽ, một nữ xinh đẹp rung động lòng người, không khí hòa hợp, vui vẻ bên nhau. Trong đầu cô nhất thời hiện lên một từ có hơi bất nhã. Loại nam nữ gì thế này.

Được rồi, cô thừa nhận, là tâm địa cô đen tối, cô gian ác. Thật ra thật lòng mà nói hai người này đứng một chỗ quả thật rất xứng đôi.

“Cậu đã thấy đỡ chưa?” Lương Tư Tư lại gần hỏi.

“Đã tốt hơn rồi, chúng ta về nhà thôi.”

Lương Tư Tư không đồng ý, ngược lại còn quay sang Mạnh Cổ: “Bác sĩ Mạnh, tình trạng của Nhược Vũ có thể xuất viện không?”

“Tim cô ấy đập quá nhanh, tôi để nghị cô ấy nên làm lại điện tâm đồ, như vậy mới có thể yên tâm một chút”

“Được, làm đi” Lương Tư Tư rất thoải mái “Làm phiền bác sĩ Mạnh”

Trần Nhược Vũ thầm than thở, Mạnh Cổ nhìn cô một cái rồi đi ra ngoài.

Lương Tư Tư nhìn bóng lưng của hắn biến mất ở tại cửa ra vào, lập tức xoay người lôi kéo tay Trần Nhược Vũ kích động."Là anh ấy đúng không, cái người mà cậu hay nói đáng ghét gì đó sao. Ê ê, Nhược Vũ, phương thức cậu hình dung quá hàm súc rồi, cái này không gọi là đẹp trai, mà phải gọi là rất tuấn tú có được hay không. Vừa tuấn tú vừa rất có khí chất, có đúng hay không?"

Đúng vậy, có khí chất, còn là áo mũ chỉnh tề, nhưng. . . . . .

"Cậu có nhìn thấy ánh mắt của anh ấy hay không, rất thâm thúy, rất quyến rũ."

A, rõ ràng là thấy rất tà ác mà?

"Khi anh ấy cười, hàm răng vừa trắng vừa đều."

Cũng không phải là mua ngựa, đếm răng làm gì chứ?

“Dáng vóc vừa chuẩn vừa đẹp, khuỷu tay của anh ấy nhất định rất có lực."

Phải, rất có lực, bởi người ta am hiểu nhất là cắt, mổ, xẻ mà.

"Nhược Vũ, sao cậu lại ỉu xìu thế?" Lương Tư Tư rốt cuộc phát hiện Trần Nhược Vũ dị thường

."Có phải thấy không thoải mái hay không?"

"Mình không sao thật mà, mình khỏe nhiều rồi.”

Lương Tư Tư gật đầu một cái, đột nhiên nhỏ giọng hỏi: "Cậu thực sự ghét anh ấy? Không có ý với anh ấy?"

“Anh ta không có ý gì với mình, mình cũng không có ý gì với anh ta."

"Hiểu rồi." Lương Tư Tư vỗ vỗ cánh tay của Trần Nhược Vũ."Vậy để cho mình, cậu không có ý kiến chớ? Loại hình như anh ấy, mình thích."

Trần Nhược Vũ suy nghĩ một chút, ban đầu mình cũng thật là muốn như vậy. Version 1, đẹp trai khôi hài, còn là bác sĩ.

"Cậu tìm hiểu anh ta kĩ rồi hãy nói." Thể nghiệm lời nói, tính tình, cá tính ác độc của hắn.

"Đó là đương nhiên." Lương Tư Tư rất có lòng tin."Đàn ông cần phải điều tra và dạy lại, chuyện này mình có tính toán hết rồi. A, phải nhiệt tình nữa chứ, bây giờ mình đi tìm anh tan gay, hỏi thăm tình trạng cậu như thế nào." Cô ấy nháy mắt với cô mấy cái rồi chạy đi

Lương Tư Tư mới ra cửa, một nam sinh tuổi còn trẻ đẩy cỗ xe đo điện tâm đồ tiến vào. Mặc dù quần áo trắng tinh giống như học sinh thực tập nhưng theo vào cùng hắn còm có một nữ y tá.

Vị bác sĩ trẻ kia tên tuổi Trần Nhược Vũ, sau đó nhìn tờ giấy trên tay, sau đó gật đầu một cái, nói: " Phải đo điện tâm đồ, cuốn ống quần lên, săn tay áo, và cởi áo nịt ngực ra.”

Lời nói đậm tính công thức, thấy vị bác sĩ trẻ đó có chút khẩn trương, Trần Nhược Vũ cũng khỏi ngượng ngùng. “Cậu vừa mới tốt nghiệp, hay là đang thực tập?”

Bác sĩ trẻ chỉ nói: “Làm điện tâm đồ rất đơn giản, tôi sẽ không làm sai, khi có kết quả cũng sẽ đưa thầy giáo xem”. Thầy giáo ở đây chỉ có Mạnh Cổ là đủ tư cách, trước kia khi cô nằm viện cũng đã biết.

“Tối nay trực tất cả đều là bác sĩ nam sao?”

Nam sinh đó cho là cô không muốn hắn chạm vào, nhìn sang nữ y tá, nói lắp: “Không có bác sĩ nữ, tôi, vậy, nếu cô lo lắng tôi có thể gọi thầy tôi đến.”

Nữ y tá ở một bên giúp Trần Nhược Vũ xắn quần lên nói: “Không sao đâu , làm điện tâm đồ rất nhanh, có tôi ở đây nên cô cũng không việc gì phải xấu hổ cả.”

Trần Nhược Vũ thầm thở dài, xắn tay áo lên “Không có gì, tôi chỉ hỏi một chút thôi”

Gọi thầy anh ta, ngộ nhỡ vào đúng là Mạnh Cổ, cô càng mất thể diện.

Mạnh Cổ đáng chết, tất cả đều do hắn.

Điện tâm đồ làm xong, Trần Nhược Vũ hỏi kết quả ra sao, vị bác sĩ trẻ nói chỉ là tim đập hơi nhanh còn lại đều bình thường “Kết quả sẽ có rất nhanh, phải chờ thầy xác nhận mới được. Có vấn đề gì thầy sẽ nói cho cô biết.”. Vị bác sĩ nhỏ tuổi cũng đẩy xe đi, y tá giúp Trần Nhược Vũ sửa sang lại y phục rồi cũng ra ngoài.

Trần Nhược Vũ ngồi dậy, uống ngụm nước, đang ngẩn người thì thấy Lương Tư Tư chạy vào “Tớ lấy được số điện thoại của anh ấy rồi nè.”

“Nha” Chắc chắn đó là điện thoại của Mạnh Cổ, đúng là không có khí tiết, nữ nhân xinh đẹp hỏi điện thoại liền cho. Không có khí chất!! Phỉ nhổ hắn hàng vạn lần cũng không đủ.

“Tớ cũng đưa số điện thoại cho anh ấy” Lương Tư Tư tâm tình rất tốt “Giải quyết xong bước đầu tiên”

“Chúc mừng cậu” Phỉ nhổ 2 người này lần thứ 1 nghìn lẻ một.

“Nhược Vũ điện tâm đồ của cậu có kết quả thế nào? Không cần nằm viện sao? Nếu nhập viện có phải sẽ ở phòng bệnh của bác sĩ Mạnh hay không? Như vậy tớ có thể lấy cớ đi thăm cậu ngày ngày qua gặp anh ấy.”

Trần Nhược Vũ dường như không còn khí lực, tâm sức để phỉ nhổ cũng không có.

Hai người này quả thật rất xứng đôi, không phải sao?

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện