Chương 60 - 61
Chương 60
Mạnh Cổ không nhớ rõ, thật ra lần đầu tiên anh gặp Trần Nhược Vũ thì đã có ấn tượng với cô trước đó rồi
Anh chỉ nhớ cô đi cùng với Cao Ngữ Lamvà Nữu Nữu. Khi đó, anh bận trêu chọc bạn nhỏ Nữu Nữu, lại vội vàng cùng Cao Ngữ Lam nói giỡn. Anh thật tò mò về Cao Ngữ Lam, cô lúc Doãn Tắc uống rượu say mắng cậu ta về phụ nữ khiến cậu ta ba năm nhớ mãi không quên đến tột cùng là loại phụ nữ gì?
Quan trọng là: Duyên phận thật sự rất thần kỳ. Doãn Tắc lại bắt cô ấy lại. Không, phải nói là chờ đợi. Cho nên anh vẫn muốn nhìn một chút, cô gái này có dạng gì
Anh gặp được cho nên không chú ý đến Trần Nhược Vũ cũng rất bình thường. Anh chỉ nhớ, cô là bạn của Cao Ngữ Lam
Sau đó lại nghe thấy tên Trần Nhược Vũ, là Doãn Tắc hỏi anh, gần đây có bạn gái hay không
Chuyện của anh Doãn cũng biết, anh thật lâu cũng chưa có yêu ai, không phải anh không muốn, mà là không có cơ hội. Dĩ nhiên, loại cơ hội này nói ít không ít, nói thiếu không thiếu, anh biết điều kiện của mình tốt, cũng biết mấy chiêu nữ nhân thích, nhưng điều kiện thích hợp cùng với việc anh thích là khác biệt
Thật ra, anh cũng không biết bản thân xảy ra chuyện gì, anh chỉ cảm thấy từ sau khi Thích Dao làm anh bị thương rồi bỏ chạy, sau đó lại hai lần thất bại trong tình yêu, hình như vẫn còn để lại bóng ma trong lòng anh. Anh 30 rồi, cũng muốn yêu, cũng rất muốn tìm phụ nữ yêu anh cùng anh nói lời yêu thương
Ý nghĩ như vậy có lẽ khiến người khác nhạo báng. Yêu là gì? Một người đàn ông lại có ý nghĩ không thiết thực này, thật sự ngây thơ sao?
Anh cảm thấy không phải
Bên cạnh anh có rất nhiều ví dụ. Người khác không nói, cha mẹ anh thật sự là một đôi ân ái. Không phải cái loại ân ái nhớt nhát, mà giống như bọn họ trời sinh đã thích hợp ở chung một chỗ. Khi anh còn bé mãi phản nghịch nên không cảm thấy, bây giờ đã lớn, cũng 30 rồi, anh ngược lại thật sự hâm mộ cha có phúc khí, tìm được người giống như mẹ, một người đáng yêu
Ví dụ khác, chính là bạn thân Lôi Phong của anh, tên kia từ nhỏ đã yêu người ta, liền yêu tới 20 năm, đối tượng chỉ có một, chuyện thật là người ta ghen tỵ
Còn Doãn Tắc thì cũng không khác gì, năm đó từng bị người ta bỏ rơi. Nhưng mà anh ta bị vứt bỏ là do điều kiện của anh ta không tốt, còn anh bị vứt bỏ là do điều kiện quá tốt, chuyện này dĩ nhiên làm anh mất thăng bằng. Hơn nữa ông trời lại đối xử tốt với Doãn Tắc, đem cô gái kia đến bên cạnh cậu ta
Cho nên, anh làm sao có thể phục? Ai cũng có người yêu, tại sao anh không có?
Được rồi, có lẽ anh là một người hay bắt bẻ, có lẽ là anh thật không dễ yêu thương người khác, nhưng anh là cảm thấy, anh cũng nên yêu rồi
Nhưng người thuộc về anh, lại đang ở đâu?
Doãn Tắc tiết lộ với anh, người cậu ta yêu bây giờ cũng là do người khác nhờ vả
“Nói nhảm, cậu không phải là bị nhờ vả, chẳng lẽ còn là bởi vì đột nhiên phát hiện thì ra cậu không yêu Cao Ngữ Lam mà yêu mình sao?”
“Ai nha” Doãn Tắc khoa trương trợn mắt, “Bị cậu phát hiện rồi, ghét quá đi.”
“Nếu chuyện đã lộ ra rồi, vậy mình cũng nên báo cho người trong nhà biết’ Mạnh Cổ lấy điện thoại: “Bây giờ mình gọi cho mẹ, nói cho bà biết mình yêu rồi, bà có hẹn cậu ra ngoài ăn cơm cũng đừng tránh né”
“Mẹ nó, không có tính người” Doãn Tắc lộ vẻ khinh thường “Cứ phải dùng vũ khí sát thương như vậy à” Anh duỗi dài chân, nói: “Này, sao cậu không hỏi là cô nương nhà nào không có mắt chọn trúng cậu”
“Không hỏi, cậu đừng nói.”
Doãn Tắc như không nghe thấy, phối hợp nói: “Là Trần Nhược Vũ đó, cậu còn nhớ không?”
“Ai?”
“Bạn cũ kiêm bạn tốt của Lam Lam. Lần trước đi cùng Nữu Nữu tới bệnh viện đã gặp cậu”
“À” Mạnh Cổ thật không có ấn tượng gì. Doãn Tắc dĩ nhiên cũng là tác hợp, vì vậy chuyện có một cô gái coi trọng bác sĩ Mạnh, coi như chấm dứt.
Mà ấn tượng đầu tiên của Mạnh Cổ về Trần Nhược Vũ, là do anh thường xuyên gặp cô ở bệnh viện.
Lần đầu tiên gặp là anh tan việc ở cổng bệnh viện nhìn thấy cô, cô chào hỏi, anh nhàn nhạt đáp, thật ra anh không nhớ rõ cô là ai, cho dù là bệnh nhân nào đó nhận ra anh, nhưng cô lại xem trọng, khiến anh chú ý đến, sau đó anh đi ra ngoài.
Lần thứ hai là ở khu nội trú, anh đang ở phòng làm việc thông báo trước về việc phẫu thuật, giải đáp vấn đề, muốn người nhà cùng bệnh nhân ký tên sau đó vừa ngẩng đầu, nhìn thấy cô ở ngoài cửa dáo dác nhìn vào, anh cho rằng cô là người nhà bệnh nhân, có lẽ là do người thân bệnh nên mới có biểu hiện như vậy. Vì vậy anh mới nói bệnh nhân chờ một chút, đi ra ngoài, muốn hỏi cô xem người thân của cô nằm ở giường nào, có vấn đề gì, kết quả anh vừa ra cô liền chạy, còn chạy thật nhanh, vèo một cái đã không thây bóng dáng.
Thật không giải thích được.
Mạnh Cổ quay lại phòng làm việc, chuyên tâm làm, ném cô gái cổ quái này sau lưng.
Lần thứ ba anh nhìn thấy cô, là do cô đến khám bệnh.
Bệnh gì?
Bệnh thần kinh, vì căn bản là cô không bệnh!
Cô căng thẳng nên nói lắp bắp, nói mình là bạn của Cao Ngữ Lam, Cao Ngữ Lam là bạn của Doãn Tắc
Phương thức tự giới thiệu kém cỏi như vậy, thật khiến Mạnh Cổ cảm khái thế gian thay đổi.
Thật ra thì lúc Mạnh Cổ thấy tên trên máy tính, Trần Nhược Vũ, cái tên này đã khiến anh nhớ đến lời Doãn Tắc nói, anh còn nghĩ có phải do trùng họ trùng tên không, lúc nhìn thấy cô đi vào, anh hiểu toàn bộ.
Theo đuổi đàn ông lại dùng phương pháp lãng phí nhất, thật sự làm anh không thích chút nào
Nhưng cô không có sáng ý thì thôi đi, còn kéo theo hết cái ngu của đồng bào phái nữ.
Cô tặng hoa cho anh, nói cảm ơn anh trị bệnh cho cô. Làm ơn đi, khám bệnh cho cô là vì cô nộp phí đăng ký, hơn nữa cô cũng không có bệnh, anh mượn cơ hội này làm ra một đống loại kiểm tra hù dọa cô, muốn cô biết khó mà lui, kết quả cô căn bản không chịu đi đóng phí, nhưng lần sau vẫn tới. Liền hỏi đến khám bệnh có đạt được kỉ lục không? Ngu đần!
Còn nữa, bình thường tặng hoa cho bác sĩ hay khen y thuật cao minh, nhưng đó đa số là dành cho bác sĩ giải phẫu. Anh nhận hoa không ít, nhưng đều là do phẫu thuật thành công, cứu chữa bệnh nhân, chứ không phải do lời khen từ khám bệnh đơn thuần.
Chỉ cần biết khám bệnh là biết bác sĩ giỏi hay không à, cái này cô có hiểu không?
Lại nói tới cô nói cùng Cao Ngữ Lam hẹn ăn cơm, nói Doãn Tắc cũng sẽ đi, hỏi anh có muốn đi không. Anh thật muốn đáp lại cô, tiểu thư à, cô thật sự không biết quan hệ của anh và Doãn Tắc thân thiết đến đâu sao? Nếu tên kia mời ăn cơm, không cần cô hẹn giúp một tay đâu?
Lại lần nữa, cô tặng anh một bịch sầu riêng bọc đường. Anh nghĩ phải mất hơi sức rất lớn mới khống chế không thay đổi sắc mặt.
Dạng đầu óc gì mới nghĩ ra đưa loại đồ ăn thối tới cực điểm này cho người đàn ông mà mình theo đuổi.
Mạnh Cổ vô cùng muốn tham khảo một chút: tiểu thư, cô thật từng theo đuổi đàn ông sao? Chiêu như vậy làm sao nghĩ ra chứ? Cô thật cho rằng quà tặng như vậy có thể làm đàn ông động lòng sao?
Anh đương nhiên không thật sự cùng cô thảo luận!
Trên thực tế, anh hoàn toàn giả ngu, giả bộ không biết nói. Đối với người khác, anh có lẽ sẽ thẳng thắn khiến người ta bỏ cuộc, vội vàng tìm ai đó khác tốt hơn Nhưng đây là bạn tốt của bạn học cũ của Doãn Tắc, dù sao anh cũng phải cho cậu ta mặt mũi.
Anh cảm thấy cho dù có ngu hơn nữa, cô ấy cũng sẽ hiểu ý tứ của anh, cũng hiểu đây là anh đang lễ phép cự tuyệt cô.
Nhưng Trần Nhược Vũ lại không có dấu hiệu lĩnh ngộ. Cô vẫn tìm đủ lý do để tới đây, cái loại tinh thần anh dũng của cô mỗi khi tới đây, cộng với biểu tình lấy hết dũng khí, nhắm chặt mắt, khiến anh thật muốn hỏi cô: tiểu thư, cô rốt cuộc là để ý tôi ở điểm nào? Làm sao cô mới có thể buông tha tôi?
Mạnh Cổ cảm thấy anh không nhịn được muốn ngả bài, cũng không chờ anh làm rõ, Trần Nhược Vũ đã biến mất.
Im hơi lặng tiếng, không hề báo trước, cả một cuộc điện thoại cũng không gọi, bất chợt biến mất, không xuất hiện nữa.
Điều này làm Mạnh Cổ thở phào nhẹ nhõm, nhưng lòng hiếu kỳ lại bị nâng lên mười lần.
Cô gái kì lạ này, là đóng kịch sao?
Tác giả có lời muốn nói: hai ngày nay đang bận một công việc khác, sau đó cũng khiến truyện này bị kẹt. Viết rồi lại xóa, rồi lại viết, lại xóa, vẫn không có tâm tình. Tiết tấu cũng có phần không đúng rồi, tiếp tục viết nữa có chút miễn cưỡng. Cho nên tôi đổi góc độ, viết phiên ngoại về Mạnh Cổ, tùy tiện hướng kịch bản sang một kịch tính mới, tìm cảm giác một chút, sau đó sẽ viết tiếp kịch tính chương tới
Chương 61: Mạnh Cổ phiên ngoại 2
Một khoảng thời gian sau đó, Mạnh Cổ không hề thấy Trần Nhược Vũ, cho đến một ngày, anh lái xe đi ngang qua siêu thị lớn, nhớ tới đồ ăn trong nhà không còn, liền dừng lại mua vài món.
Siêu thị này không có gì đặc biệt, chỉ là anh không quá quen thuộc, không thể đi thẳng tới hàng mua thứ cần, còn phải từ từ tìm xem, đang xem bảng hướng dẫn mua sắm, chợt nghe đến tiếng vang, một tiếng động lớn. Anh quay đầu lại, là có người đụng ngã đống giấy vệ sinh.
Mắt Mạnh Cổ tinh, thấy Trần Nhược Vũ lén lén lút lút, vẻ mặt chột dạ, hận không thể vùi đầu vào đống giấy kia, làm người ta liếc nhìn liền biết là do cô làm.
Mạnh Cổ bật cười, cô gái này ngược lại rất thú vị, đi tới chỗ cô gái xấu hổ kia
Anh đang do dự có nên đến gần hù dọa cô không. Nguyên nhân do dự là vì bọn họ miễn cưỡng thì mới xem là bạn bè, nhưng cô có ý với anh, mà anh không có loại ý tứ đó. Ý niệm này vừa thoáng qua, có một người đẩy xe hàng tới, từ bên phải chen qua, anh bận né trái, quẹo vào gian hàng bên trong, lại vừa đúng phát hiện món đồ anh muốn mua. Vì vậy, anh một bên chọn đồ, vừa nghe Trần Nhược Vũ cùng một bà lão so tài.
Thì ra là bà lão bị một đứa bé đụng phải eo, liền mượn đề tài nói chuyện cả đời gặp chuyện bất bình. Trần Nhược Vũ tiểu thư ra sân. Cô ngăn người ta lại chửi mắng, vẫn còn tiêu sái móc ra ba ngàn rưỡi, nói muốn bà ấy đến bệnh viện khám eo. Người ta dĩ nhiên không để ý tới cô, xoay người đi.
Mạnh Cổ quẹo ra, vừa đúng lúc nhìn thấy biểu hiện: “Thật may là không cần” của Trần Nhược Vũ, cô cao hứng bừng bừng, đem ba ngàn rưỡi cất vào túi.
Bộ dáng đó khiến Mạnh Cổ bật cười, quỷ hẹp hòi này, hẹp hòi như vậy còn làm ra bộ giả anh dũng.
Vì vậy Mạnh Cổ không nhịn được, xếp hàng tính tiền sau lưng Trần Nhược Vũ, đến gần cô. Trần Nhược Vũ nhìn thấy anh, biểu tình rất đặc sắc. Cô bị giật mình rồi, lại cố tình trấn định, có chút phòng bị rồi lại cố tình không chấp nhất. Loại tiểu bạch thỏ lại giả bộ làm gấu to này chọc Mạnh Cổ cười ha ha
Nhưng anh vẫn không biết, tại sao dạo này Trần Nhược Vũ không đến tìm anh, là cô nghĩ thông suốt rồi, cô hiểu giữa bọn họ là không thể sao? Nhưng nếu như vậy, khi cô nhìn thấy anh, phản ứng phải sửa một chút chứ?
Cho nên, rốt cuộc là vì sao? Mạnh Cổ vẫn rất tò mò.
Lại gặp Trần Nhược Vũ một lần nữa là ở quầy bar, cô đi xem mắt.
Lúc trước anh cho là cô kết luận gì mới tới? Đúng rồi, đi tới liền xấu hổ, lần này cũng vậy!
Người khác xem mắt, hoặc là ngượng ngùng, hoặc khách khí, hoặc tan rã trong không vui. Cô xem mắt rồi, lại phóng khoáng không hề bị ngăn trở mà bán bảo hiểm.
Đúng, cô là nhân viên bảo hiểm đang chào hàng, không thể nói công việc quá tốt, nhưng anh là bác sĩ, xem qua quá nhiều loại người, cho nên cũng không có cảm giác kỳ thị nghề nghiệp, đều là công việc, chăm chỉ làm việc là được.
Cô là nhân viên bảo hiểm, chào hàng cũng không phải là nguyên nhân anh nhìn cô.
Nguyên nhân anh cự tuyệt cô có rất nhiều, một là anh cảm thấy cô theo đuổi anh giống như đang chơi trò chơi, thái độ của cô với anh rất khẩn trương, nhưng anh lại không cảm nhận được cô yêu anh. Anh tự nhận mình là một nam nhân nghiêm túc, anh không muốn chơi trò chơi.
Hai là, anh không cảm thấy hai người có thể thành một đôi. Bọn họ là người của hai thế giới khác nhau, cá tính, sở thích, học thức, gia đình, công việc cũng có khoảng cách khá xa. Anh hoàn toàn không muốn yêu người như vậy. Mà cảm giác của anh đôi với cô đừng nói là chạm điện, thậm chí đều không có chút dung thứ nào. Cô làm chuyện gì, anh vẫn còn nhớ rõ ràng. Mà bản thân cô cũng không phải kiểu mẫu anh muốn yêu.
Được rồi, anh thừa nhận cảm giác của mình quá nhạy so với nam nhân khác, tật xấu cũng nhiều, nhưng anh cảm thấy ngay cả cảm giác cũng không có, không cần phải ứng phó, không cần miễn cưỡng, không cần chấp nhận.
Cuộc sống, công việc đã có nhiều chuyện thân bất do kĩ, có nhiều chuyện chấp nhận tùy tiện, mà cảm giác của anh, là chân thật, đây là chuyện hoàn toàn có thể tùy hứng, anh không cảm thấy làm như vậy có gì có lỗi.
Nói tóm lại, Trần Nhược Vũ theo đuổi anh, anh tính toán trong số mấy cô gái theo đuổi mình, điều kiện không tốt nhất, cũng không hợp nhất, là loại con gái cách xa khuôn mẫu của anh.
Anh cùng với cô, là không thể nào!
Nhưng anh cũng không ngại cùng cô làm bạn bè bình thường. Cô sẽ là một người bạn rất tốt, rất thú vị, đối với mọi chuyện phản ứng cũng không tệ lắm, làm bạn bè, anh cảm thấy có thể chấp nhận được.
Cho nên khi anh đi tới quầy rượu, tạm biệt bạn bè, đột nhiên nghĩ tới Doãn Tắc cũng có cuộc tụ hội, nghĩ đây là cơ hội cùng cô biểu đạt ý muốn là bạn bè tốt.
Có lẽ do trước đây anh cự tuyệt cô khiến trong lòng cô có vướng mắc, vậy anh sẽ chủ động lấy lòng, hẹn cô, mọi người giữ vững quan hệ bạn bè tốt đẹp cũng không tồi. Dù sao xem ra Doãn Tắc cùng Cao Ngữ Lam phát triển, anh với Trần Nhược Vũ nhất định sẽ có nhiều cơ hội tụ họp, thường có thể chạm mặt. Cải thiện qua hệ là điều cần thiết.
Anh quay lại quầy rượu, muốn cùng cô nói chuyện hội họp với bọn Doãn Tắc. Nhưng anh thật không nghĩ tới, cô gái này dám cùng đối tượng hẹn hò của cô ám chỉ anh là gay!
Anh không kỳ thị gay, thậm chí còn có bạn thuộc giới tính như vậy. Nhưng lại rất để ý mình bị người ta bịa đặt hoàn toàn, vu hãm, phỉ báng.
Chuyện giới tính nghiêm trọng như vậy, liên quan đến tôn nghiêm của đàn ông. Huống gì anh tự nhận mình là một người đàn ông rất có khí chất.
Mạnh Cổ không thể không thừa nhận, lúc tận mắt thấy cô làm chuyện này, anh vô cùng có sức sống.
Vì vậy anh biết rõ nên biểu lộ bất mãn của mình với cô. Anh thậm chí muốn nói lời thoại, muốn cầu xin cô sau này đừng ở sau lưng bạn bè mà phỉ báng người khác, tốt nhất không cần tham gia tụ hội với bọn Doãn Tắc và Cao Ngữ Lam, anh nói Cao Ngữ Lam nhất định sẽ gọi mời cô, tốt nhất là cô tự mình nghĩ lý do cự tuyệt, nếu không đến đó, mọi người lại khó nhìn mặt nhau.
Anh nhìn thấy vẻ hối hận cùng khổ sở trên mặt cô, cảm thấy thật đáng đời. Sau đó anh rời đi.
Anh bây giờ, đối với chuyện cô đột nhiên buông tha không theo đuổi mình nữa, một chút tò mò cũng không có. Anh thật may mắn khi cô gái như vậy cách anh càng xa càng tốt. Ấn tượng của anh với cô, hoàn toàn rơi xuống vực thẳm rồi.
Mạnh Cổ rất nhanh vứt Trần Nhược Vũ ra sau lưng. Bởi vì mới vừa đến nhà, nhận được điện thoại của Lôi Phong, bọn họ đang thiếu chân, tìm anh chơi mạt chược. Anh đồng ý. Nhưng lái xe đến nửa đường thì mưa, mà mấy tên không có lương tâm kia còn cầu xin anh thuận tiện mua đồ ăn vặt với ăn khuya, anh vào một quán tiện lợi mua .
Không nghĩ tới, tại lúc này, lại thấy Trần Nhược Vũ.
Đây là loại duyên phận như thế nào chứ?
Anh rất kinh ngạc, cảm thấy cô còn kinh ngạc hơn. Cô giống như con thỏ nhỏ bị thợ săn đuổi theo phía sau, sợ tới mức nhanh chân chạy vào cơn mưa.
Mạnh Cổ nhất thời lại bị mê hoặc, cô gái này, thật làm người khác không thể tìm được từ nào thích hợp để hình dung.
Chỉ là, cho dù không tìm được từ, anh cũng không muốn hình dung cô, cùng cô giao nhau, hai người họ, hoàn toàn không thể!
Mạnh Cổ nghĩ như vậy, nhưng Trần Nhược Vũ không bỏ qua cho anh.
Anh còn nhớ rõ, hôm đó là thứ sáu, đây là ngày mà đối với đa số những người đi làm là ngày nhẹ nhõm và khoái trá, cuối tuần, rốt cuộc có thể nghỉ ngơi rồi.
Nhưng với bác sĩ ngoại khoa mà nói, ngày này có lẽ cũng giống như đi đánh giặc
Hôm đó, Mạnh Cổ thật đánh một trận ác liệt, lúc nữa đêm, khám gấp, phẫu thuật, anh đang trong phòng giải phẫu khẩn trương mấy tiếng đồng hồ, đến hơn ba giờ mới có thể trở lại phòng làm việc, quá mệt mỏi, liền trực tiếp ở bệnh viện mà ngủ một giấc
Nhưng anh cảm thấy mới ngủ một hồi, vừa chìm vào giấc ngủ, điện thoại liền vang lên. Anh sợ tới mức nhảy dựng lên, cho là có việc gì cần cấp cứu, kết quả nhìn lại, là Trần Nhược Vũ!
Lại là cô gái này!
Trời đánh cô mới có thể có chuyện quan trọng cần gọi cho anh vào lúc này! Anh do dự nửa giây, cuối cùng vẫn nhận máy, anh sợ cô hay là người thân cần bác sĩ cứu mạng, mà anh có thể là người duy nhất cô nghĩ tới
Kết quả! Con mẹ nó, cô gái này dám khiêu khích anh!
Cô lại dám khiêu khích anh!
Gọi cho anh muốn xin lỗi chuyện hãm hại anh với giọng điệu phách lối! Còn chọn lúc người người đi ngủ như vậy.
Khiêu khích xong rồi, còn dám tắt máy!
Thật là đủ rồi!
Cô nhất định muốn anh chú ý tới đúng không? Cô muốn anh đối với cô nhớ mãi không quên đúng không?
Được, anh nhớ!
Tình cảm giữa nam và nữ trừ tình bạn ra, còn có một loại tình cảm khác: Oán hận!
Tác giả có lời muốn nói: hôm nay tiếp tục với Phách Vương Long tiên sinh