Chương 12: Viên Đá
Đang yên tĩnh, bất chợt truyền đến những tiếng gầm rú chói tai. Một chiếc xe bánh mỳ lao đến, tốc độ nhanh khủng khiếp khiến ai đi đường cũng phải né tránh.
Lê Diệp tay chân không tiện, chật vật tránh đi. Phố Thanh Sơn vốn tạp nham, khó tránh khỏi có đủ loại người, nhưng khi chiếc xe kia hùng hổ xông đến, Lê Diệp nhất thời có một dự cảm bất an…
Hạ Tiểu Chước trừng mắt nhìn chiếc xe vừa đến trước cửa hàng mình, xoa thắt lưng, “Mù à! Muốn phá cái xe nát của mày thì lượn ra chỗ khác!”
Lời còn chưa dứt, từ trên xe ùa xuống năm sáu gã cao to, cầm búa và gạch xông vào trong cửa hàng.
Hạ Tiểu Chước lấy lại tinh thần, lập tức lao tới ngăn cản, “Mấy thằng khốn này! Dừng tay lại cho tao!”
Một gã vung tay lên gạt Hạ Tiểu Chước ra ngoài, giơ viên gạch vỡ còn một nửa lên, hung tợn nói, “Bảo mày chuyển chỗ mà vẫn bỏ ngoài tai, con này đúng là thèm đòn đây mà!”
Tiếng thủy tinh vỡ vang lên cùng tiếng thét chói tai, xng quanh rối loạn kinh khủng, Hạ Tiểu Chước thấy gã đó đi tới, biết là phải tránh, nhưng cái chân bị thương nên không nhúc nhích nổi.
Viên gạch vừa giơ lên, cô ấy chưa kịp tránh đã cảm thấy mình bị đẩy ra, cùng lúc đó, cô nghe thấy một tiếng như da thịt bị toạc ra.
Cuống quýt ngẩng đầu, cô chỉ thấy người ngồi trên xe lăn kia đang che phía trước mình, cơ thể bị tàn phá không nhẹ.
Gã kia thẹn quá hóa giận, tung nắm tay đến, giáng một cú thật mạnh vào mặt Lê Diệp. Cúi đầu nhìn ba lô trên đùi Lê Diệp, bên trong lộ ra chiếc phong bì với xấp tiền đỏ rực, gã kia lập tức đưa tay giật lấy. Lê Diệp tóm ngay lại, hai người giằng co rất quyết liệt.
“Thằng chó! Bọn mày không được chết tử tế đâu!” Hạ Tiểu Chước la to lên, “Giết người! Người của Bác Khoa đến cướp chỗ làm ăn của người ta, giờ còn gây tai nạn rồi đây này!”
Cả đám vội vội vàng vàng leo lên xe. Gã kia cũng vậy, nhưng lại không cam lòng chịu về tay không, thấy cổ Lê Diệp còn chiếc vòng bạc, chẳng cần biết đáng giá bao nhiêu, hắn đưa tay định giật nốt.
Chẳng thể ngờ, phản ứng của Lê Diệp với thứ này lại rất lớn, cô giữ chặt chiếc vòng, sức lực nhiều hơn ban nãy gấp mấy lần.
Cảm giác chiếc vòng cứa vào da thịt, Lê Diệp buông lỏng cái túi trong tay ra.
Tên cướp được hời, vội vàng phi ngay lên xe.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, quá đột ngột, người đi đường và người trong cửa hàng đều loạn cả lên.
Không quan tâm thứ khác, Lê Diệp sờ sờ một lúc, cầm được viên đá nho nhỏ liền thở phào một cái.
Sờ lên mặt, sưng u một cục, dưới mũi lành lạnh, là máu.
Cô lấy mu bàn tay xoa xoa, lại thấy Hạ Tiểu Chước đang đứng ở một bên, dùng ánh mắt vô cùng phức tạp để nhìn mình.
Đám nhân viên trong cửa hàng còn chưa hết sợ hãi, tránh ở một bên chờ cảnh sát đến. Hạ Tiểu Chước dựng mấy cái ghế bị đổ trong cửa hàng lên, mỗi bước đi đều nghe thấy lạo xạo tiếng mảnh vụn thủy tinh. Nhìn cả cửa hàng lanh tanh bành, cô vô cùng xót ruột.
Lê Diệp đẩy xe lăn về phía trước, trên trán lấm tấm mồ hôi, cô nhìn vẻ mặt tức tối của Hạ Tiểu Chước, “Vừa rồi, là ai vậy?”
Hạ Tiểu Chước không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm hòn đá trên cổ cô đến thất thần.
Thật ra, chiếc vòng kia chẳng hề đáng giá, phía bên dưới có một viên đá nhỏ hết sức bình thường.
Hạ Tiểu Chước sờ sờ lên cổ, nơi này, cũng có một chiếc vòng giống hệt. Còn có một cái nữa, đeo trên cổ anh trai Hạ Tùng Đào.
Trước kia họ không có tiền, đi kiếm đá bên bờ sông, anh trai khéo tay, mài được viên đá nhẵn nhụi tinh tế, tuy rẻ nhưng là độc nhất vô nhị.