Chương 46: Muốn Kết Hôn Với Nó?
Từ trong phòng đi ra, Doãn Chính Đạc rút hộp thuốc lá trong túi quần, nhìn cô gái ngồi trong xe. Đôi mắt anh nheo lại, thâm sâu, u tối.
Lê Diệp nhìn anh, cơ thể bất chợt căng cứng lên.
Anh gõ gõ hộp thuốc lá trong tay, đi sang phía ghế lái rồi hất cằm nói với tài xế, “Tám giờ sáng mai.”
Tài xế gật đầu, thấy Doãn Chính Đạc vẫn còn khoác tay lên cửa xe thì biết là lúc này vẫn chưa thể đi được.
Không rút thuốc lá ra, Doãn Chính Đạc lại đút hộp thuốc vào túi quần. Anh đưa tay mở cửa sau, tóm Lê Diệp lại.
Tinh thần cảnh giác cao độ, Lê Diệp bất giác chống lên cửa xe, kháng cự không ra ngoài. Đây là lần đầu tiên cô đến nhà họ Doãn, nhưng những người ở trong thì cô lại chẳng xa lạ gì…Nơi này, không phải là nơi cô nên đến.
Doãn Chính Đạc tóm lấy cánh tay của cô. Bàn tay khô táo ấm áp như một chiếc bàn là nóng rẫy, Lê Diệp cảm thấy cả người run lên. Cô có một dự cảm không lành, thứ chờ đón cô lần này, không kém gì một hồi tai ương khủng khiếp.
Nắm chặt cánh tay cô, giọng điệu anh trầm xuống, “Muốn tài xế đưa cô về?”
Lê Diệp rùng mình, buông từng ngón tay ra khỏi cửa xe.
Bế Lê Diệp đã thôi chống cự xuống xe, Doãn Chính Đạc cùng cô từng bước lên bậc thang.
Mọi người trong nhà không kiềm chế được mà chạy hết ra cửa ngóng, dưới ánh đèn lờ mờ, nhìn thấy cô gái được Doãn Chính Đạc bế, ai cũng sững lại.
Cùng Lê Diệp đi đến trước mặt ông cụ, Doãn Chính Đạc dừng bước, nhìn ông nội còn đang ngạc nhiên, “Cháu đưa đến rồi đây.”
Người nhà họ Doãn đều vô cùng kinh hãi, không ai có thể tin được tình huống trước mắt.
Tuy rằng Lê Diệp không rõ ràng đầu đuôi, nhưng cũng cảm giác được có gì đó không ổn. Còn đang đoán, cô chợt nghe thấy ông cụ nghiêm túc hỏi, “A Đạc, vừa rồi cháu nói muốn kết hôn, là với Lê Diệp sao?”
Lê Diệp run run, đầu óc trống rỗng, ngay cả biểu hiện kinh ngạc cũng quên mất.
“Đúng ạ.” Lồng ngực Doãn Chính Đạc run lên, chỉ hai chữ ngắn ngọn, dứt khoát.
Cả người Lê Diệp như bị thiêu đốt, cô thốt lên, “Không!”
Doãn Chính Đạc đưa tay đặt lên đầu vai cô, sức nặng khiến cô gần như không thể thở nổi. Anh cúi đầu đè thấp giọng, “Đừng thất lễ trước mặt ông nội.”
Giọng điệu như có phần cảnh cáo, có chỉ trích, có bao dung, lại có một chút dịu dàng khiến người khác rét lạnh.
“A Đạc…” Mãi lâu sau Trần Oanh mới định thần lại được, bà nghi hoặc nhìn con trai, “Con nghĩ cái gì thế? Sao con lại đưa nó đến?”
Vẻ mặt Doãn Chính Đạc không thay đổi, “Con đã nói rất rõ ràng rồi, con sẽ kết hôn với cô ấy, trong tháng này luôn.”
Tay chân Lê Diệp bắt đầu run rẩy, huyết sắc trên mặt gần như đã bay sạch…Đây chính là cái giá lớn mà anh nói, đây chính là điều kiện để anh thả Tiểu Chước!
Cô nghĩ đến một vạn giả thiết, nhưng trước giờ chưa từng nghĩ, sự việc lại phát triển theo hướng này!
Tuy nhiên, ông cụ lại rất bình tĩnh. Ở cái tuổi đã trải qua nhiều nỗi tang thương, có nhiều chuyện ông sẽ lý giải được bằng cách sâu sắc hơn.
Ông nhìn Doãn Chính Đạc, đứa cháu trai ông quan sát từ nhỏ, giờ phút này, trong mắt anh có một sự kiên quyết chưa từng thấy.
“Nếu cháu đã suy nghĩ kĩ rồi thì ông không có gì phản đối cả.” Ông cụ nắm quải trượng, một tay ôm Đoan Đoan trong lòng.
“Không được! Con quyết không đồng ý!” Trần Oanh dứt khoát phản đối.
Doãn Kính Lam cũng không nhịn được phải lên tiếng, “A Đạc, không phải là đầu óc em có vấn đề đấy chứ? Em cưới ai không cưới, sao lại là nó? Chính nó đã hại chết…”
“Con đi đây.” Sắc mặt Doãn Chính Đạc lạnh đi, mặc mọi người phản đối, anh đưa Lê Diệp lên thẳng tầng trên.