Chương 66: Nhà họ Chu xây nhà mái ngói (1)
Hai vợ chồng vất vả cả ngày, chờ dọn gần hết đồ trong sân, mới ra ao vét bùn đất về làm nền.
Vốn dĩ, Triệu Ngọc Trân muốn nhờ xe kéo của em trai nhưng Chu Quốc Cường thấy cứ nhờ em vợ mãi không tốt lắm. Đường vào rất khó đi. Ông kiên trì ý kiến dùng xe ba gác nhà mình chở về, cũng may khoảng cách không xa, mỗi chuyến không quá nửa tiếng đồng hồ. Triệu Ngọc Trân đành phải cầm xẻng ra sông.
Hai vợ chồng bận rộn nhưng không bỏ bê việc buôn bán ở chợ, lúc này càng không thể bỏ. Phải nhớ rằng sửa nhà lúc nào cũng cần tiền, hai người tính tiền vật liệu đủ rồi, còn tiền công hơi thiếu một chút.
Chu Quốc Cường muốn thanh toán trước một phần tiền công, sau khi hoàn thành từ từ trả nốt. Các nhà xây mới đều làm vậy. Trong ba thợ cùng thôn có ba của Tôn Mẫn. Chỗ quen biết, nợ một tí không sao cả.
Mảnh đất rất rộng, nhà đã chiếm gần hết diện tích. Xây nhà rất nhiều việc, tiên là xây nền, dựng cọc rồi trát tường, từ trên xuống dưới trong nhà bận đến mức chân không chạm đất.
Chu Quốc Cường phụ trách việc vận chuyển vật liệu, cần dùng nhiều sức nên vừa đến tối, thắt lưng mỏi không dậy nổi. Ông không đi chợ nữa, để vợ bán hàng một mình. Sau khi bán hàng xong, Triệu Ngọc Trân vội về nhà nấu cơm cho mấy người, cũng rất mệt.
Triệu Ngọc Trân lúc này mới hơn ba mươi tuổi thân thể còn khoẻ mạnh, buổi chiều bà không chịu ngồi yên phụ chồng đẩy xe cút kít chuyển gạch, tay chân mệt như nhũn ra nhưng trên mặt trong lòng đều vui mừng.
Chu Tiểu Vân đến ở nhà bác Cả, cùng ngủ một giường với chị họ Chu Tiểu Hà. Đại Bảo vui nhất, hằng ngày cùng Chu Chí Hải xem phim hoạt hình vui đến quên cả trời đất, ăn cơm cũng không về nhà mà ăn luôn ở đây.
Chu Tiểu Vân lười nói anh, chắc cũng chẳng nói được. Tan học, cô về nhà giúp mẹ thổi lửa nấu cơm.
Bởi vì buổi trưa có bảy, tám người ăn cơm, nấu cơm trưa thành một việc khá quan trọng. Triệu Ngọc Trân không tiếc tiền thức ăn, kho thịt lợn hàng ngày cho mọi người ăn có sức làm việc.
Không ăn no sao có sức làm tốt? Triệu Ngọc Trân hiểu rất rõ. Vì thế mỗi ngày thái ba bốn cân cho mấy người đàn ông ăn thật no.
Chu Tiểu Vân thấy cha mẹ vất vả rất đau lòng, nhưng một cô bé bảy tuổi không thể giúp gì được. Trát tường hay vận chuyển đều là việc nặng cô không thể làm được.
Cô đành chọn việc vừa sức, Triệu Ngọc Trân nấu cơm thì cô nhóm lửa, cơm nước xong thu dọn bát đũa rửa sạch.
Thấy con gái chăm chỉ giúp ba mẹ làm việc nhỏ, Triệu Ngọc Trân rất cao hứng, thời gian dư ra bà có thể chuyển được nhiều gạch hơn.
Càng về sau, Chu Tiểu Vân lại bắt đầu thầu cả việc giặt quần áo của mọi người. Đầu tiên là giặt tất các loại, về sau trực tiếp giặt hết quần áo.
Triệu Ngọc Trân càng thương con gái, con bé mới bé xíu sao đã hiểu chuyện thế chứ?
Cũng may trời lạnh không cần thay nhiều quần áo, mỗi ngày không cần giặt nhiều tất quá. Mỗi tuần Chu Tiểu Vân nhiều nhất giặt quần áo một lần, lượng công việc không quá lớn.
Chu Tiểu Hà thấy Chu Tiểu Vân mỗi ngày bận việc đến trời tối mới về ngủ, thắc mắc: “Đại Nha, sao giờ em mới về. Chị với Hải, Đại Bảo vừa xem ti vi, giờ đang chiếu bộ phim hoạt hình hay lắm. Nhà em sửa nhà, em về nhà làm gì?”
Chu Tiểu Vân đang thay quần áo: “Em giúp ba mẹ đun nước, sau đó quét dọn, cuối cùng còn giặt quần áo rồi mới về. Trong nhà bận như thế, tất nhiên giúp được việc gì em sẽ cố gắng!”
Chu Tiểu Hà bĩu môi, không cho là đúng: “Đó là chuyện của người lớn, trẻ con biết cái gì. Em bận quá nhỉ, chị còn chưa giặt tất bao giờ.”
Chu Tiểu Vân nghe xong cười, ở nhà Chu Tiểu Hà được chiều hơn em trai.
Nhà bác Cả có hai con, Chu Tiểu Hà bằng tuổi Đại Bảo, sinh trước hai tháng, lớn hơn Hải hai tuổi.
Cùng là bé gái, nhưng địa vị trong nhà của Chu Tiểu Hà hoàn toàn khác cô. Bác Cả và bác gái đều thiên vị con gái, từ việc Chu Tiểu Hà một năm bốn mùa không ngừng có quần áo mới là đủ hiểu.
Chu Tiểu Vân treo quần áo thay ra gọn gàng từng món một. Chu Tiểu Hà nhìn mà không vui. Y phục của mình cởi ra ném trên giường, so sánh hai người quá khác biệt. Cô bé không cam lòng, bò dậy, xếp lại quần áo. Trong lòng lại nghĩ: rõ ràng Đại Nha còn nhỏ hơn mình ba tuổi, sao làm cái gì cũng tốt hơn mình?
Nghe em trai nói thành tích ở lớp của Chu Tiểu Vân cực tốt, đứng đầu trong khoá. Chu Tiểu Hà học giỏi hơn Đại Bảo tí tẹo mà thôi, so với Chu Tiểu Vân kém quá xa. Cô bé lớn tuổi hơn Chu Tiểu Vân thật nhưng bình thường làm gì cũng thua kém.
Lại nói việc hàng ngày đi, ở nhà Chu Tiểu Hà căn bản không phải làm gì, hiếm thấy trong đám bé gái ở nông thôn được sung sướng.
Chu Tiểu Vân thì sao? Biết thổi kèn harmonica, biết viết bút lông, biết nấu ăn, biết rửa bát, biết khâu bao cát, làm quả cầu, còn quá thể giặt quần áo… Này quả thực là… Quá giỏi!
Chu Tiểu Hà thầm so sánh trong lòng, thẳng thắn thừa nhận: quả thật không bằng được Chu Tiểu Vân.
Bất quá, Chu Tiểu Hà vui nhất là cô bé xinh đẹp hơn em họ.
Bình tĩnh mà xem xét lại, Chu Tiểu Vân còn nhỏ, ngũ quan chưa rõ ràng, tối đa được gọi là thanh tú đáng yêu thôi.
Chu Tiểu Hà mười tuổi, cao hơn một cái đầu, ngũ quan xác thực đẹp hơn một chút, hơn nữa Thẩm Hoa Phượng thường xuyên mua quần áo mới cho cô bé, ở nông thôn lý cũng là bé gái rất “mốt”.
Nhìn lại Chu Tiểu Vân, cả ngày mặc quần áo cũ của chị họ, có bộ rộng thùng thình, tất nhiên không so được với Tiểu Hà.
Chu Tiểu Vân không chú ý đến Chu Tiểu Hà đang ngẩn người, mai phải dậy sớm nấu cơm sáng cho ba mẹ nên ngủ trước.