Chương 118: Kỳ thi cuối kì (2)
Trong lòng Lý Thiên Vũ rạo rực một niềm vui, hôm nay thu hoạch không nhỏ, mượn Chu Tiểu Vân cái gì cô đều cho, thật hiếm có, thật hiếm có nha!
Được thể cậu lấn tới, năn nỉ: “Chu Tiểu Vân, lát nữa cậu làm xong bài thì để bài dịch ra bên cạnh một tí cho tớ nhìn được không?” @@ nam9 mặt dày vô đối
Chu Tiểu Vân liếc mắt: “Lý Thiên Vũ, cậu xác định cậu đến để thi chứ?!”
Lý Thiên Vũ cười hắc hắc nói: “Cậu học giỏi như thế, cho tớ xem một chút có mất gì đâu. Tốt xấu gì chúng ta cũng ngồi gần nhau, chiếu cố bạn bè tí đi!”
Chu Tiểu Vân không quay đầu lại, trực tiếp từ chối: “Đừng có mơ, nếu trong lúc làm bài thi, cậu làm điều gì mờ ám đừng trách tôi mách giám thị.” Muốn gian lận ư, không có cửa đâu!
Lý Thiên Vũ còn định “Giao lưu” thêm vài câu với Chu Tiểu Vân. Ai dè giám thị đã cầm đề thi bước vào, cậu thở dài, đành im lặng chuẩn bị làm bài.
Hôm đó thi liền hai môn, ngữ văn và số học. Mỗi môn làm trong thời gian một tiếng, thi trong một buổi sáng. Hai ngày sau được nghỉ, ngày thứ ba đến lớp sẽ nhận được giấy báo kết quả gửi cho phụ huynh và bài tập của kì nghỉ đông rồi chính thức được nghỉ học.
Đối với trẻ con, kết thúc kì thi tương đương với việc sắp tới không phải đến trường. Ai nấy đều hào hứng í ới gọi bạn ra khỏi phòng thi.
Trịnh Hạo Nhiên dọn xong túi sách, thấy Chu Tiểu Vân còn chưa đi, bước tới hỏi: “Chu Tiểu Vân, hôm nay cậu làm bài thế nào?”
Chu Tiểu Vân thấy người đến là Trịnh Hạo Nhiên, lễ phép mỉm cười trả lời: “Bình thường thôi!” Dù sao không gặp đề khó đến mức không làm được. (Tức là chị làm được hết đó =)))
Trịnh Hạo Nhiên thầm thở phào nhẹ nhõm: “Tớ cảm thấy đề ngữ văn lần này hơi khó, có hai ý nhỏ không chắc chắn lắm. Tớ không biết trả lời có đúng không nữa.”
Chu Tiểu Vân an ủi cậu: “Chắc chắn cậu làm bài tốt mà, bình thường trong lớp cậu rất chăm học.”
Muốn không chăm cũng không được, Trịnh Băng đề ra yêu cầu rất cao với con trai mình, cả ngày theo dõi cậu. Lần này cuối kỳ thi, cha đã hạ lệnh, điểm trung bình mỗi môn ít nhất phải trên 95.
Trịnh Hạo Nhiên tính tình kiêu ngạo, vỗ ngực cam đoan muốn lấy hạng một trong lớp. Với bài thi cuối kỳ này Trịnh Hạo Nhiên vô cùng coi trọng, ôn tập rất kĩ để lấy được hạng một.
Không phải khoe khoang, trước đây cậu là người nổi bật nhất trong trường, đứng hạng một là chuyện bình thường. Nhưng giờ chuyển sang trường mới, có bạn học mới, cậu không chắc chắn 100%.
Trịnh Hạo Nhiên thầm tính toán trong lòng. Giờ ở trong lớp chỉ có mình Chu Tiểu Vân là ngang ngửa với cậu. Mấy người khác cậu không thèm để vào mắt.
Qua việc học trên lớp, cậu nhận ra phần nào tính cách của Chu Tiểu Vân: cẩn thận, bình tĩnh, nghiêm túc. Nếu nói về trí thông minh, hai người ngang ngửa, về độ cẩn thận hai người cũng xêm xêm nhau. Cậu thấy mình mạnh hơn ở môn toán một chút, nhưng lại kém Chu Tiểu Vân ở môn văn. Cứ thế tính đi tính lại, tỷ lệ thắng là 50 – 50.
Trịnh Hạo Nhiên thi xong hai môn, tâm trạng thấp thỏm dần bình tĩnh lại.
Môn toán cậu làm bài khá tốt, chắc là không sai gì. Ngữ văn thì kém hơn, chắc được 96 điểm, không biết Chu Tiểu Vân thi thế nào.
Vì thế Trịnh Hạo Nhiên đặc biệt đến hỏi thăm tình hình “đối thủ”, nghe Chu Tiểu Vân hời hợt nói mình thi “Bình thường”, cậu rất thoải mái. Tiếc là có người chưa hiểu rõ tính cách Chu Tiểu Vân, nếu không chắc chắn cậu đã không lạc quan sớm như thế.
Chu Tiểu Vân mơ hồ đoán được dụng ý của Trịnh Hạo Nhiên, cười cười cầm túi sách rời đi.
Tiểu Bảo cầm sẵn túi xách của mình, hai chị em nắm tay nhau ra về.
Được nghỉ học, Chu Tiểu Vân tranh thủ đạp xe đến nhà cậu chơi.
Nửa năm qua, lợi ích của việc biết đi xe đạp dần hiện ra. Ngày chủ nhật, Chu Tiểu Vân có thể một mình đạp xe đạp đến nhà cậu, sáng đi sớm chiều tối đạp xe về, không cần ở lại qua đêm, lộ trình nửa tiếng trôi qua rất nhanh.
Triệu Ngọc Trân có lúc sẽ bảo Đại Bảo đi cùng em. Đại Bảo không có hứng thú đến nhà cậu chơi như Chu Tiểu Vân, đi hai lần không chịu đi nữa.
Nhưng để Chu Tiểu Vân đi một mình, Triệu Ngọc Trân không yên lòng. Về sau thấy con gái trời chưa tối đã về đến nhà mới thôi lải nhải.
Tiểu Bảo thấy chị thường xuyên cứ đến chủ nhật là mất tích, liền đòi đi theo chị đến nhà cậu.
Tiếc là Chu Tiểu Vân sức lực nhỏ, đi một mình còn được, chứ đèo thêm một người không nổi. Cô đâu khoẻ đến mức có thể đạp xe đèo người khác hơn nửa tiếng đồng hồ.
Tiểu Bảo lập tức quyết định, nhân lúc trời mùa đông đang lạnh mặc áo len dày có té cũng “không đau”: tập xe đạp.
Làm cho Chu Tiểu Vân há hốc mồm là: Tiểu Bạch này không đến nửa ngày là có thể đi xe đạp vòng quanh nhà, dễ như ăn cháo vậy.
Nghĩ lại chính mình lúc tập xe gian nan biết mấy, Chu Tiểu Vân không khỏi cảm khái: người với người đúng là khác biệt, xem ra mình trời sinh thiếu dây thần kinh vận động.
Thời gian thoải mái trôi qua rất nhanh, hai ngày nghỉ chớp mắt đã hết.
Chu Tiểu Vân vẫn bình tĩnh chờ kết quả thi. Một phần vì thành tích của cô chưa bao giờ quá kém, hai là đã qua cái tuổi lo được lo mất —— nói mấy lời cô cảm giác mình như bà cụ bảy tám mươi tuổi vậy, hi hi.
Nghĩ lại năm lớp một, lần đầu tiên đi thi còn khẩn trương sợ không làm được bài. Qua mấy lần đạt điểm tối đa cả hai môn, cái tâm hư vinh của cô đã được thoả mãn phần lớn, dần dần không còn quá chú trọng thành tích như trước.
Nói chung cô sẽ cố gắng hết sức, không làm mình thất vọng là được.
Vương Tinh Tinh ngồi cùng bàn. Ngô Mai ngồi trước mặt cô, thường xuyên quay đầu lại, ba người nói chuyện. Càng gần đến lúc công bố kết quả, Ngô Mai và Vương Tinh Tinh càng khẩn trương, đề tài cứ vây quanh chuyện không biết lần này thi được mấy điểm.
Vương Tinh Tinh mở lời đã thở dài, nói: “Lần này tớ nghĩ kết quả không tốt lắm. Hai bài cuối cùng môn toán hình như sai rồi, so đáp án không giống Tiểu Vân!”
Ngô Mai mặt mày rầu rĩ, thở dài còn não nề hơn Vương Tinh Tinh: “Tinh Tinh, tớ thi còn kém hơn cậu đấy!”
Chu Tiểu Vân trợn trắng mắt nhìn hai người: “Ai bảo hai cậu đến nhà tớ không chịu chú tâm, hai đề kia tớ đã giảng qua rồi. Nhớ lúc đó hai người đang làm gì không?”
Đương nhiên là đang nói chuyện cười đùa.
Vương Tinh Tinh và Ngô Mai chột dạ, liếc mắt nhìn nhau. Chỉ mải chơi, sao nghe được Chu Tiểu Vân đang giảng cái gì. Ngô Mai lấy cớ ôn tập, chơi ở nhà cô mấy buổi trưa vui vẻ lắm, giờ mới thấy hối hận.
Thầy Phương và thầy Trịnh trên tay cầm kết quả kì thi vừa rồi bước vào lớp.
Người được Phương Văn Siêu gọi tên sẽ đến chỗ Trịnh Băng nhận bài thi hai môn rồi quay lại chỗ anh lấy giấy báo cáo kết quả học tập cho phụ huynh và bài tập giao về nhà kì nghỉ đông.
Vì thế, cả lớp lập tức im lặng không một tiếng động.