Chương 148: Nấu cơm dã ngoại (1)
Trường học bắt đầu tổ chức hoạt động chơi xuân, tất nhiên lấy đâu ra tiền thuê xe ô tô đi thăm quan danh lam thắng cảnh chứ, có lẽ chỉ các trường trong tiểu học mới tổ chức được như thế. Còn trường ở nông thôn, để học sinh đến nơi ruộng đồng, đạp thanh trong gió xuân ấm áp đã là không tệ rồi.
Phương Văn Siêu vừa tuyên bố trước lớp việc sẽ được đi chơi xuân, học sinh bên dưới đã bắt đầu sôi sùng sục.
Anh đập bàn, lớn tiếng nói: “Các trò im lặng một chút, thầy còn chưa nói hết!” Năm phút sau, cuối cùng tiếng huyên náo đã được khống chế.
Giọng nói của Phương Văn Siêu lộ ra vài phần phần bó tay: “Ý của nhà trường là hoạt động theo lớp của cùng một khối, thời gian ấn định vào thứ sáu, buổi sáng đi chơi buổi trưa nghỉ…”
Chưa dứt lời, bên dưới lại bắt đầu reo hò.
Phương Văn Siêu bất đắc dĩ, chờ kích động qua đi mới nói: “Các em hãy nghe thầy nói hết đã. Thầy đã bàn với ba giáo viên chủ nhiệm của các lớp lớp Năm còn lại. Bởi vì trường chúng ta chủ trương không thu tiền, chỉ đi bộ chơi xuân, vì thế, chỉ có thể chọn địa điểm gần đây. Các thầy đã chọn sông Hà, vùng đó có rất nhiều cây, có hoa, có cỏ, phong cảnh cũng không tệ lắm, hơn nữa đi bộ cùng lắm nửa tiếng sẽ đến nơi. Khối lớp bốn và lớp năm đã thống nhất hoạt động, chuẩn bị mang đồ làm bếp, thực phẩm đi nấu cơm dã ngoại…”
(Sông Hà là một thị trấn thuộc tỉnh Tứ Xuyên Trung Quốc và cũng là tên một dòng sông ở đây)
Sau đó có nói thêm gì cũng không còn ai nghe nữa, mọi người quá mức hưng phấn vì tin tức tốt đến một cách đột ngột này. Nóc nhà sắp bị lật tung vì tiếng ầm ĩ rồi, Phương Văn Siêu dứt khoát về phòng làm việc, nghĩ thầm cứ để các em ấy phấn khích hết rồi lại bố trí công việc cụ thể.
Tin vui bất ngờ khiến các bạn nhỏ đều kích động. Tiết thể dục và mỹ thuật vốn là các tiết khá được yêu thích. Nhưng lúc này có ai còn có tâm trạng để ý đến thể dục, mỹ thuật tạo hình chứ, toàn nhân lúc giáo viên không chú ý chụm đầu bàn bạc.
Đến hôm sau, khi Phương Văn Siêu lên tiếng, cuối cùng học sinh cũng miễn cưỡng bình tĩnh trở lại.
Phương Văn Siêu vừa nói xong, Ngô Mai lập tức quay đầu lại nói: “Chu Tiểu Vân, Vương Tinh Tinh, ba người chúng ta nhất định phải ở một nhóm nhé!”
Vương Tinh Tinh cướp lời: “Đương nhiên rồi.” Các cô ba người bạn tốt không thể tách rời nhau.
Trong lớp những bạn học khác kêu gọi bạn bè, chụm đầu ghé tai bàn tán. Những người thân thiết chắc chắn sẽ tự động gộp thành một nhóm, bên nào chưa đủ sẽ rủ thêm ai đó quan hệ không tệ cho đủ số. Nếu quan hệ không tốt ngàn vạn lần không thể ở chung một nhóm, như thế không thể chơi vui vẻ được.
Lý Thiên Vũ thấp giọng bàn luận với Cố Xuân Lai rồi ló đầu qua đây năn nỉ: “Chu Tiểu Vân, để hai chúng tớ vào nhóm các cậu nhé!”
Chu Tiểu Vân theo bản năng từ chối: “Không được!”
Lý Thiên Vũ đáng thương hỏi: “Tại sao?”
Chu Tiểu Vân muốn nói lý do là tôi không muốn để ý đến cậu, nhưng đối diện với gương mặt còn non nớt, tràn ngập ý khẩn cầu, cô gắng gượng đem lời định nói nuốt trở vào.
“Được rồi, cậu và Cố Xuân Lai vào nhóm bọn tớ đi!” Chu Tiểu Vân thầm hận chính mình vừa đến thời điểm mấu chốt đã mềm lòng. Nhưng khuôn mặt vừa xa lạ lại quen thuộc kia khiến lòng cô không cứng rắn nổi.
Lý Thiên Vũ cao hứng bàn với Cố Xuân Lai sẽ mang đồ gì đi.
Chu Chí Hải nghênh ngang đi đến cạnh bàn Chu Tiểu Vân nói: “Đại Nha, đến lúc đó anh và Trịnh Hạo Nhiên sẽ vào chung một nhóm với bọn em nhé!”
Chu Tiểu Vân thật sự muốn lườm anh ấy một cái, nghe giọng điệu này đi dứt khoát là có ý ra lệnh. Dù sao dáng vẻ của Lý Thiên Vũ cũng là khẩn cầu xem cô có đồng ý không. Chẳng qua, cũng khó trách Chu Chí Hải kiêu ngạo như vậy, ai bảo người ta là anh họ của mình chứ! Nhẫn nhịn một chút đi!
A, nếu vậy chẳng phải là Trịnh Hạo Nhiên và Lý Thiên Vũ, hai oan gia ở chung một nhóm sao?
Tiếng chuông cảnh báo trong lòng Chu Tiểu Vân vang lên, đừng để hoạt động nấu cơm dã ngoại đang vui vẻ lại bị hai người này quấy rối, phải nhanh chóng nói cho cả hai biết.
“Trịnh Hạo Nhiên, cậu qua đây một chút.”
Lúc Trịnh Hạo Nhiên đi đến vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, còn có chút mừng thầm, chẳng lẽ Chu Tiểu Vân muốn mình làm nhóm trưởng của nhóm này?
Chu Tiểu Vân lại gọi Lý Thiên Vũ một tiếng, nói rõ tình huống cho cả hai: “… Đấy, tình huống tớ đã nói rõ. Các cậu nghĩ lại xem có muốn chuyển đến nhóm khác không?”
“Cậu đến nhóm khác đi.” Trịnh Hạo Nhiên và Lý Thiên Vũ đồng thanh nói. Sau khi nói xong hai bên căm tức đấu mắt với nhau, lại không hẹn mà cùng nói: “Dựa vào cái gì lại là tôi phải chuyển đến nhóm khác?”
Chu Tiểu Vân bắt đầu đau đầu, dùng tay ngăn cản cuộc đấu khẩu kế tiếp của hai người: “Hai cậu đừng cãi nhau nữa. Tớ thấy cả hai bên đều tìm nhóm khác đi, cứ cãi nhau thế này sao được. Bọn tớ muốn đi chơi chứ không phải nghe hai cậu cãi nhau.”
Vương Tinh Tinh cũng nói xen vào: “Đúng vậy, đúng vậy, Lý Thiên Vũ hay là cậu với Cố Xuân Lai đến nhóm khác đi!” Ngụ ý đương nhiên là giữ lại Trịnh Hạo Nhiên. Cũng phải, gương mặt Trịnh Hạo Nhiên trắng trẻo tuấn tú lại là con trai thầy Trịnh, trong các nữ sinh cũng có danh tiếng nhất định.
Theo bản năng Chu Tiểu Vân nói đỡ cho Lý Thiên Vũ, thầm nghĩ Lý Thiên Vũ cũng không kém mà. Tuy nước da ngăm đen nhưng ngũ quan rất anh khí (khí khái hào hùng), có dã tính hừng hực…
Dừng, dừng lại, sao cứ nghĩ theo hướng này thế.
Nét mặt Trịnh Hạo Nhiên không giấu được ý cười, ánh mắt nhìn về phía Vương Tinh Tinh nhu hòa không ít. Lần đầu tiên cảm thấy nữ sinh hung dữ ngồi cạnh Chu Tiểu Vân cũng tốt đấy chứ.
Lý Thiên Vũ vô cùng khó chịu: “Vì sao không bảo Trịnh Hạo Nhiên đi lại muốn tôi đi?”
Vương Tinh Tinh cũng không sợ cậu trưng ra khuôn mặt thối: “Bởi vì tôi nhìn ông không vừa mắt chứ sao!” Dù sao, từ lần đầu tiên gặp Lý Thiên Vũ đến nay chưa bao giờ Vương Tinh Tinh thấy Lý Thiên Vũ thuận mắt cả.
Cố Xuân Lai dũng cảm đứng ra biện giải cho người anh em tốt: “Lý Thiên Vũ có chỗ nào không tốt bà nói thử xem?”
Vương Tinh Tinh đang muốn nói thẳng ra một tràng lại bị Chu Tiểu Vân che miệng nói: “Chưa nói đến ai không tốt, nhưng cậu thấy đấy Lý Thiên Vũ và Trịnh Hạo Nhiên vừa thấy mặt nhau đã như hai con gà chọi đấu qua đấu lại, hai người họ không chê phiền bọn tớ ngại phiền. Hơn nữa, thứ sáu là hoạt động theo từng nhóm nhỏ, hai người họ ở chung nhóm có thể vui nổi không?”
Đúng thế thật, Cố Xuân Lai không thể phản bác.
Lý Thiên Vũ đen mặt nói: “Một nhóm thì một nhóm, tớ cam đoan không cãi nhau với cậu ta là được chứ gì!”
Trịnh Hạo Nhiên chiếm thế thượng phong nên tâm trạng rất thoải mái, giọng điệu nói chuyện cũng nhẹ nhàng hơn: “Đúng vậy, Chu Tiểu Vân, tớ đảm bảo sẽ không so đo với Lý Thiên Vũ ngang như cua, dạy mãi không sửa, xấu xa thành tính kia đâu.”
Dùng một loạt các thành ngữ, trong lòng Trịnh Hạo Nhiên rất thống khoái, nhất là nhìn bộ dáng tức giận đến bốc khói của Lý Thiên Vũ thì càng hớn hở.
Ha ha ha! Lý Thiên Vũ, cậu cũng có ngày bị tôi làm tức sùi bọt mép như hôm nay! Nụ cười của Trịnh Hạo Nhiên hiện rõ trên mặt.
Chu Tiểu Vân cứ tưởng rằng chiếu theo tính tình kiệt ngạo bất tuân của Lý Thiên Vũ sớm đã nhảy dựng lên cãi ỏm tỏi với Trịnh Hạo Nhiên rồi, không ngờ cậu ta lại nhịn xuống. Điều này cũng làm cho Chu Tiểu Vân nhìn bằng con mắt khác xưa, không ngờ tính cách một người có thể biến đổi lớn như thế!