Chương 157: Quà tặng của Tống Minh Lệ

Quyển 2: Thiếu niên (cấp hai + cấp ba)

Trong thị trấn, Chu Quốc Dân cũng nhận được điện thoại của anh Hai, Chu Quốc Cường hưng phấn tự hào từ đầu dây điện thoại bên kia trực tiếp truyền tới đầu này.

Chu Quốc Dân vô cùng bất ngờ và cũng vui mừng theo, điện thoại vừa đặt xuống đã báo cho bà nội tin tốt này. Bà nội rất vui, muốn về ở với anh Hai vài ngày.

Chu Quốc Dân định đợi đến chủ nhật sẽ đưa mẹ về quê.

Tống Minh Lệ nghe xong kinh ngạc nửa ngày không hoàn hồn lại: “Anh nói, Đại Nha nhà anh Hai thi đỗ vào trường em đang dạy?” Tin tức này gây ra sự chấn động cực mạnh.

Là giáo viên của Trường trung học Anh Minh, Tống Minh Lệ luôn kiêu ngạo vì công việc của mình, đương nhiên cô biết rõ điểm trúng tuyển vào trường cao bao nhiêu. Phần lớn học sinh đều đến từ trường tiểu học trong thị trấn hoặc ở thị trấn khác. Học sinh ở nông thôn có thể thi đỗ rất ít, không có mấy.

Thành tích Chu Tiểu Vân rất tốt tất nhiên cô biết, nhưng cô cũng không để trong lòng. Nghĩ thầm chỉ là một trường nhỏ ở nông thôn, cho dù tốt đến mấy có thể cao được bao nhiêu. Tối đa được như Đại Bảo thi đỗ vào trường trung học Sao Mai mà thôi, không ngờ lại vào được Anh Minh.

Năm ngoái Đại Bảo thi đậu Sao Mai, Tống Minh Lệ đã ngạc nhiên. Năm nay Chu Tiểu Vân vào Anh Minh thì càng bất ngờ hơn.

Xem ra, con nhà anh Hai sau này đều rất có tiền đồ! Không phải Tống Minh Lệ coi thường vợ chồng Chu Quốc Cường, dân quê chỉ lo kiếm tiền xây nhà, mua xe ba bánh làm sao biết cách giáo dục con cái chứ!

Có lẽ chưa từng hỏi đến bài tập ở nhà, dạy con làm bài gì gì đó. Dưới tình huống như vậy Chu Tiểu Vân có thể thi đậu vào Anh Minh chỉ có một lời giải thích: đó là bản thân rất nghiêm túc rất khắc khổ.

Ừm, đứa nhỏ như vậy cô thích!

Tống Minh Lệ lập tức tính toán sẽ mua quà gì cho Chu Tiểu Vân.

Từ khi Đại Bảo ăn cơm trưa ở nhà mình, Chu Quốc Cường thường xuyên đưa ít thịt chân giò gì đó, lấy lòng bằng cách tặng Chu Chí Viễn nhiều đồ chơi đắt tiền. Rõ ràng nhà anh ấy rất biết cách ứng đối, không thể trực tiếp đưa sinh hoạt phí, chỉ có thể biểu đạt tấm lòng bằng cách này. Bởi vậy, quan hệ hai nhà dần tốt hơn.

Năm ngoái thì mua xe đạp cho Đại Bảo, nhưng Chu Tiểu Vân cũng có xe đạp, mới mua được hai năm thôi, còn mới hơn nửa, tất nhiên không cần mua.

Hay là mua hai bộ quần áo mới đi! Vào thị trấn học, phải chú ý cách ăn mặc hơn ở nông thôn một chút, bằng không, sẽ bị bạn bè cười chê.

Tống Minh Lệ gọi điện thoại bảo Chu Tiểu Vân lên thị trấn, nói muốn dẫn cô đi mua hai bộ quần áo mới, Chu Tiểu Vân hỏi qua ý kiến cha mẹ, được đồng ý. Đồng thời cô cảm khái thím Ba thật biết ứng xử. Nhìn khí chất của người ta khác hẳn, làm việc chưa bao giờ khiến người khác soi mói được, lại rộng rãi trong khoản tiền nong.

Làm người ấy mà, nếu muốn người khác thích không thể không học cách tiêu tiền.

Bạn có thích một người vắt cổ chày ra nước không? Tất nhiên là không rồi!

Vì thế, sau này ngàn vạn lần không thể làm quỷ keo kiệt, ha ha!

Từ trước đến nay Triệu Ngọc Trân là một người không giữ được miệng, lúc Thẩm Hoa Phượng đến chơi, nói chuyện phiếm “vô tình” tiết lộ một chút. Giờ thì hay rồi, Thẩm Hoa Phượng cười híp mắt nói dăm câu rồi về nhà nói cho con gái biết việc này.

Chu Tiểu Hà lập tức tới tìm Chu Tiểu Vân, nháo muốn cùng đi thị trấn. Nhìn một cô gái mười bốn tuổi làm nũng trước mặt bạn, bạn có thể làm gì? Sớm đầu hàng thôi.

Chu Tiểu Vân than thở hành trình tốt đẹp lên thị trấn tự dưng mọc ra một cái đuôi không vứt đi được, dứt khoát gọi thêm cả Ngô Mai. Ba chị em cùng đi chơi một ngày.

Gần đây Ngô Mai ở nhà bị mẹ Chu Phương lải nhải khiến đầu to thêm mấy cm, nhận được điện thoại của Chu Tiểu Vân vui mừng quá đỗi lập tức đồng ý. Bị Chu Phương thì thầm mấy câu: “Con nhìn Đại Nha nhà người ta đi, thi đỗ vào trường tốt, Thím Ba cố ý mua quần áo mới làm quà tặng cho con bé. Con và Tiểu Hà đi theo không phải là khó coi sao? Tiểu Hà lớn hơn thì thôi, nhưng con học chung một lớp với Đại Nha, không sợ mất mặt à.”

Suốt ngày nói mấy câu này, không để người ta sống yên nữa, mặt Ngô Mai như đưa đám, cầu mong ngày mai nhanh đến.

Trong ba chị em, Chu Tiểu Hà lớn nhất, nhưng rõ ràng nhất Chu Tiểu Vân cẩn thận nhất, vì thế lúc gần đi Triệu Ngọc Trân cố ý dặn dò Chu Tiểu Vân phải chiếu cố kỹ hai người kia.

Chu Tiểu Vân gật đầu rồi đạp xe cùng Tiểu Hà, Ngô Mai đồng thời xuất phát.

Trước khi đi, Ngô Mai nhìn thấy Triệu Ngọc Trân nhét vào túi quần Chu Tiểu Vân mười mấy nguyên. Cô bé rất hâm mộ: “Đại Nha, được như cậu bây giờ thật tốt, ai ai cũng chiều cậu. Mợ Ba còn muốn mua cho cậu quần áo mới. Tớ ở nhà thì đen lắm, cả ngày bị mẹ than ngắn than dài nhắc tới nhắc lui đi sắp điên rồi.”

Chu Tiểu Vân an ủi cô nói: “Tiểu Mai, đây chỉ là cấp hai thôi, sau này cậu học ở Hưng Vượng thật tốt, lên cấp ba cũng thi vào trường trên thị trấn là được. Thực ra, đọc sách ở đâu không quan trọng, chủ yếu là do bản thân mình cố gắng. Cho dù học ở trường tốt nhưng không tiếp thu được, không cố gắng cũng không thể học giỏi. Cậu thấy có đúng không?”

Lời này Ngô Mai thích nghe, từ trước đến nay cô thuộc phái vô tư, được Chu Tiểu Vân an ủi dăm ba câu, tâm trạng lập tức tốt hơn.

Chu Tiểu Hà nghe Chu Tiểu Vân nói tâm tình cũng có chút xúc động. Cấp ba ư? Hình như cô chưa nghĩ xa được đến vậy. Nhưng mà, nếu ở cấp hai nghiêm túc học một chút, cũng có thể đỗ vào trường cấp ba tốt đúng không? Tiểu Vân nói rất có lý. Dù học ở đâu chỉ cần chăm chỉ còn sợ không học giỏi sao?

Tống Minh Lệ nhìn thấy ba chị em, nhân số bỗng nhiên nhiều thêm hai có chút trở tay không kịp. Nhưng, cô hoàn hồn lại rất nhanh, thân thiết rủ Chu Tiểu Hà và Ngô Mai cùng đến cửa hàng mậu dịch shopping.

Bà nội ở nhà không có việc gì, cũng bị kéo đi góp vui.

Người già, trẻ con, cộng thêm Tống Minh Lệ, tròn sáu người cứ như vậy xuất phát. Thực sự là rất chậm.

Dạo quanh một vòng, không chọn được bộ quần áo nào ưng ý.

Ánh mắt Tống Minh Lệ tương đối độc đáo, không thuận mắt với mấy kiểu dáng bình thường. Chính bản thân cô cũng thích loại trang phục giản dị trang nhã có thể phối với nhiều đồ, mấy kiểu thịnh hành tầm thường cô một mực phủ quyết.

Chu Tiểu Hà nghĩ thầm, thím Ba thật không có mắt nhìn, cái váy màu hồng có ren trắng rất đẹp mà, còn chê quá bình thường. Mình cảm thấy rất đẹp. Nhưng, người mua đồ là Tống Minh Lệ, người được tặng là Chu Tiểu Vân, nên có vẻ ý kiến của cô không được coi trọng. Nói hai câu phát hiện không ai để ý đến mình, rốt cuộc Chu Tiểu Hà thoáng ý thức được điểm này.

Sau đó, Tống Minh Lệ lại dẫn mọi người tới một cửa hàng thời trang trẻ em độc quyền xem.

Đừng xem thường mấy cửa hàng mặt ngoài trang trí bình thường này, ở đây quần áo còn đắt hơn ở cửa hàng mậu dịch. Đều là thương hiệu thời trang trẻ em tương đối nổi tiếng, lần trước áo khoác nỉ mua cho Chu Tiểu Vân cũng mua ở đây!

Trong một cửa hàng quần áo trẻ em trang trí tương đối xa hoa, Tống Minh Lệ cuối cùng vừa ý một chiếc váy có dây đeo. Chiếc váy màu lam nhạt hình con trâu có dây đeo càng nổi bật áo sơ mi trắng bên trong, bên dưới phối với giày da trắng, là thục nữ vô cùng xinh đẹp.

Chu Tiểu Vân thay quần áo đi ra, con ngươi Chu Tiểu Hà sắp rớt xuống đất, la hét ầm ĩ “Thật xinh đẹp, cháu cũng thích.”

Ngô Mai liên tục gật đầu, cô cũng thích, nhìn Chu Tiểu Vân mặc bộ quần áo này ngay cả khí chất cũng thay đổi.

Một chữ: mỹ!

Hai chữ: đẹp! Ba chữ: rất đẹp mắt!

A? Không đúng, bốn chữ (rất đẹp mắt trong tiếng Trung là: 太好看了). Haha! Nhất thời xúc động, đếm chữ cũng không đúng.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện