Chương 182: Nhà lầu, nhà lầu đó
Bây giờ Chu Quốc Cường là nhân vật có số có má trong thôn. Dù có khiêm tốn trước mặt người khác cũng không thể điệu thấp mãi, người trong thôn mắt sáng như tuyết đấy nhé. Ai không nói nhà Chu Quốc Cường là “Vạn nguyên hộ” trong thôn?
Trong nhà có một chiếc xe đạp ba bánh được Triệu Ngọc Trân sử dụng, mỗi sáng sớm đúng giờ lên chợ chính. Về cơ bản đều bán hết chỗ thịt mang đi, càng không cần nhắc tới Chu Quốc Cường cả ngày chạy xe máy ba bánh đi các nơi giao thịt. Ngay cả đội sản xuất Hứa Đại Sơn thấy Chu Quốc Cường đều phải rút điếu thuốc mời, thân thiết gọi: “Quốc Cường”.
Con người mà, hễ có ít tiền địa vị trong mắt người khác cũng khác hẳn. Chu Quốc Cường có cảm thụ sâu sắc với đạo lý này.
Quá khứ, trong nhà nghèo rớt, đứa nhỏ ăn nhiều, quần áo mặc, mọi thứ cũng không bằng người ta, đi lại trong thôn không cần người khác nói cũng có cảm giác mình thấp hơn người khác một cái đầu. Nhưng mấy năm nay buôn bán, tiền lãi không ít, giao thiệp rộng hơn trước đây không biết bao nhiêu lần. Ngay cả Chu Quốc Cường cũng cảm thấy mình nói chuyện hay làm việc mạnh mẽ hơn hẳn.
Hoàn cảnh tác động tới tính cách con người, những lời này không sai chút nào. Chu Quốc Cường không khỏi cảm khái nói.
Tự nhiên cũng có người sẽ nói chua loè: “Tôi bảo này người anh em Quốc Cường, mấy năm nay việc buôn bán của chú đắt hàng, có không ít tiền đâu nhỉ. Sao vẫn còn ở nhà mái ngói?”
Chu Quốc Cường luôn luôn khiêm tốn nói: “Đâu có đâu có, em chỉ nuôi gia đình sống qua ngày, nuôi vợ nuôi con thôi, nhà lầu em làm gì có tiền xây?”
Hai năm qua những người nói lời này dần dần ít đi, đương nhiên có thể bởi vì vợ chồng Chu Quốc Cường đi đâu cũng tươi cười rạng rỡ đón chào, mọi người cũng không có lí gì nói toạc ra.
Triệu Ngọc Trân mắt thấy năm nay Phùng Gia Lĩnh cũng xây nhà hai tầng, trong lòng cả ngày suy nghĩ về việc xây nhà, luôn nhắc đến việc này bên tai Chu Quốc Cường.
Chu Quốc Cường thở dài nói: “Mẹ nó à, tôi cũng muốn xây nhà, muốn hai ba năm nay rồi. Tôi vốn định đợi nhà Hứa Đại Sơn trong thôn xây nhà lầu, tiếp đó là nhà Thạch Vĩnh Niên, rồi đến Phùng Gia Lĩnh. Gần như các nhà giàu nhất trong thôn xây chồng tầng lên thì nhà mình cũng có thể xây. Nhưng, giờ tôi nghĩ thế này, nhà anh Cả vẫn đang ở nhà mái bằng. Hai anh em ở sát vách, nhà em Hai xây nhà lầu trước nhà anh Cả, sợ bị người ta nói xấu. Tôi cũng sợ anh Cả khó chịu trong lòng sau này hai anh em lại có mâu thuẫn!”
Chu Quốc Cường lo lắng chuyện này không phải không có lý. Trong thôn có hai anh em ruộng sống dựa vào nhau, chỉ vì đường ranh giới phân chia đất đai mà gây náo loạn, thậm chí đánh nhau. Anh em khi trưởng thành mỗi người có gia đình riêng, bắt đầu gảy bàn tính riêng, làm việc nên có kế hoạch, đúng mực mới ổn.
Triệu Ngọc Trân có chút bất mãn lẩm bẩm: “Hai năm nay chúng ta đã đủ tiền xây nhà lầu. Ban đầu anh nói chờ thêm hai năm nữa, chờ đội trưởng đội sản xuất, chỉ nhiệm sinh đẻ có kế hoạch xây thì nhà ta xây. Giờ thì sao, nhà Hứa Đại Sơn, nhà Thạch Vĩnh Niên, thậm chí nhà Phùng Gia Lĩnh đã xây rồi, nhà mình đợi nhà anh Cả đến tận lúc nào. Nếu nhà anh ấy không xây, có phải nhà chúng ta cũng ở nhà mái ngói cả đời không? Em thì không sao cả, nhưng bọn nhỏ đều là hai người chung một phòng, ngay cả bà nội về cũng không có chỗ ở. Anh thực sự không muốn xây nhà lầu để trong nhà rộng rãi hơn à?”
Muốn, sao lại không muốn, muốn mấy năm rồi.
Chu Quốc Cường bị Triệu Ngọc Trân nói như thế ngẫm lại đúng là có chuyện như vậy, dứt khoát tìm một cơ hội nói thẳng với anh cả xem!
Vừa vặn hai ngày nữa chính là sinh nhật Chu Quốc Cường. Nhân dịp này, Chu Quốc Cường mời cả nhà anh Cả sang nhà ăn cơm.
Chu Quốc Phú không biết nội tình, đi cùng Thẩm Hoa Phượng dắt theo Chu Tiểu Hà và Chu Chí Hải vô cùng vui vẻ đến. Một bàn thức ăn ngon làm cho bọn nhỏ ăn miệng bóng loáng dầu mỡ, đợi bàn bọn nhỏ ăn xong, Chu Quốc Cường và Chu Quốc Phú cầm chén rượu lên, bắt đầu uống rượu. Bên này Triệu Ngọc Trân cũng rót cho Thẩm Hoa Phượng một chén, hai chị em dâu tửu lượng cũng khá, uống cũng náo nhiệt.
Chu Quốc Cường dựa vào cảm giác say loáng thoáng nhắc tới ý định xây nhà lầu với anh cả Chu Quốc Phú.
Chu Quốc Phú kinh ngạc trong giây lát, chén rượu thoáng dừng lại một chút, sau đó lại như không có việc gì uống cạn. Để chén rượu xuống, ông nói: “Em Hai à, nhà em ngày càng khá giả, là anh trai anh cũng cảm thấy vui mừng thay em. Chuyện em xây nhà lầu đại ca tất nhiên là ủng hộ em. Mấy anh em nhà họ Chu chúng ta nổi danh trong thôn, chưa từng cãi lộn trước mặt người ngoài. Anh sẽ không vì chuyện này mà nói ba nói bốn, em cứ yên tâm đi!”
Đừng nhắc tới trong lòng Chu Quốc Phú nghĩ thế nào, nói mấy câu này vẫn rất hay. Thẩm Hoa Phượng liếc mắt nhìn Chu Quốc Phú một cái, rốt cuộc không nói gì. Trong lòng Chu Quốc Cường thoải mái hẳn, cùng Chu Quốc Phú anh một chén em một chén uống không ngừng.
Đợi hai vợ chồng anh Cả đi rồi, Chu Quốc Cường đi ngủ luôn. Ông mỗi khi uống khá nhiều rượu phải ngủ cả buổi, vì thế bình thường rất ít khi uống thả phanh, sợ lỡ việc buổi chiều.
Triệu Ngọc Trân vội vàng thu dọn một bàn lớn toàn bát đũa, chỉ chốc lát sau thấy Chu Tiểu Vân tiến vào giúp, có giúp đỡ hiệu quả làm việc nhanh hơn rất nhiều.
Bên kia, Chu Quốc Phú về đến nhà cũng lên giường nằm một lúc, chuẩn bị hưởng thụ khoái chí ngủ một giấc, nhưng Thẩm Hoa Phượng bị nghẹn khuất nên xả xuống đầu Chu Quốc Phú: “Anh còn có tâm tư ngủ à. Em nói rồi, sao vợ chồng chú Hai hôm nay lại mời cả nhà chúng ta bốn người sang ăn cơm chứ? Ai dè là bày Hồng Môn yến. Người ta vốn định xây nhà lầu, đặc biệt mời chúng ta đến báo một tiếng để diễu võ dương oai. Sao anh cả cái rắm cũng không thả một cái, cứ đồng ý nhẹ nhàng như thế?”
Chu Quốc Phú vừa bực mình lại vừa buồn cười phản bác: “Chú Hai có tiền muốn xây nhà lầu nói cho chúng ta một tiếng đó là lễ phép, anh có thể nói gì chứ. Chẳng lẽ nói: vậy hả, anh biết rồi, chú đừng xây. Anh có quyền gì nói lời này?”
Điều này cũng đúng, Thẩm Hoa Phượng bị hỏi lại á khẩu không trả lời được.
Nửa ngày sau, Thẩm Hoa Phượng không cam lòng nói: “Vậy chúng ta cứ trơ mắt nhìn nhà chú Hai chồng tầng như vậy à? Sau này nhà mình thể nào cũng thấp hơn nhà chú ấy một cái đầu.”
Chu Quốc Phú thở dài: “Quên đi, nói mấy lời này thì đừng nói nữa. Anh em sống hoà thuận không phải là chuyện xấu, lời này ở nhà nói một chút thì chẳng sao, nếu như ở ngoài ngàn vạn lần đừng buột miệng. Nếu để cho người có lòng nghe thấy lại nói chúng ta là anh Cả không rộng lượng? Nếu truyền tới tai chú Hai, chúng ta không còn mặt mũi nhìn người nữa.”
Thẩm Hoa Phượng không lên tiếng, đạo lý này sao bà lại không hiểu, thế nhưng có thể không thể hiện ra mặt hay không bà không chắc chắn có thể làm được.
Trong lòng vẫn nỗi phiền muộn nói không nên lời mà!
Đừng nói Thẩm Hoa Phượng, dù hai vợ chồng Chu Quốc Dân trên thị trấn nghe thấy việc này cũng ngạc nhiên không nói nên lời.
Nhà anh Hai mới xây nhà ngói năm, sáu năm, giờ lại bắt đầu xây nhà lầu. Xem ra nhà anh Hai càng ngày càng khá giả hơn.
Tống Minh Lệ cười châm biếm nhưng trên mặt lại chẳng có ý cười: “Quốc Dân, vợ chồng mình lấy tiền lương nhưng lại kém cả anh Hai chị Hai cả ngày bán thịt lợn. Giờ nếu bảo chúng ta lấy tiền ra xây nhà lầu thì mình cũng không thể lấy ra được.”
Trong lòng Chu Quốc Dân nghĩ không khác lắm, nhưng ở trước mặt Tống Minh Lệ không thể phụ họa theo: “Đừng có nói mò, hai chúng ta sao kém nhà anh Hai được. Hai anh chị ấy có ít tiền dù sao cũng là do ở nông thôn vùi đầu kiếm được, chúng ta là người thành phố, lấy tiền lương của nhà nước, làm sao có thể đánh đồng?”
Hai câu này làm cho Tống Minh Lệ thoải mái trong lòng một chút, nhưng bà vẫn không nhịn được nhớ tới tình cảnh lúc mới kết hôn.