Chương 233: Tiệc tối Nguyên Đán (3)

Mua một đống đồ không có chỗ để nên tạm thời đành để trong phòng ký túc của Sở Đình Đình và Thiệu Sắc Vi. Trong ký túc xá còn có các nữ sinh khác trong lớp, thấy một đống lớn đồ ăn vặt thì mở cờ trong bụng ngoài miệng lại nhao nhao đòi “nếm thử” rồi vươn tay ra.

Lúc này lập trường Sở Đình Đình rất kiên định, chỉ cho phép mọi người lấy một ít, thực sự chỉ nếm thử mấy miếng thôi.

Sở Đình Đình quay đầu đi giả vờ không nghe thấy mấy câu càu nhàu, nếu như nói thêm mấy câu chắc chắn sẽ cãi nhau to.

Thiệu Sắc Vi cười giảng hoà: “Đến tối mọi người sẽ được ăn thoải mái mà, đây vốn là đồ mọi người bỏ tiền mua!”

Cuối cùng cũng dẹp yên được.

Buổi sáng thứ sáu, lúc mọi người đi học rõ ràng không chuyên tâm như ngày xưa. Trong tiết ngữ văn, cô Diệp chỉ mỉm cười, ai mà chưa từng trải qua thời học sinh? Tâm trạng nóng ruột này có thể hiểu được.

Nhưng, tới tiết số học Tiêu Quân lại có chút mất hứng. Ngược lại anh không đồng ý chuyện tổ chức tiệc tối Nguyên Đán này, nghĩ thầm thời gian học tập rất quý giá sao có thể lãng phí cả một buổi chiều chứ?

Nhưng việc lớp 10-1 làm tiệc tối đã truyền sôi sùng sục khắp lớp 10-2, Tiêu Quân đối mặt với yêu cầu mãnh liệt là được đãi ngộ giống như lớp 10-1 của các học sinh thì không thể tránh được gật đầu đồng ý.

Vì thế Tiêu Quân nảy sinh bất mãn với Diệp Lan, nếu không phải là Diệp Lan khơi mào học sinh lớp 10-2 nào dám đưa ra yêu cầu như thế?

Diệp Lan cười trước sự bực tức của Tiêu Quân, dù sao cũng là đồng sự, giáo viên cùng nhiều năm, tính cách Tiêu Quân như thế nào tất nhiên cô biết rõ.

Nắm chắc từng giây từng phút thời gian học tập vắt kiệt tinh thần và sức lực của mỗi học sinh chính là cách làm của Tiêu Quân.

Anh ta làm chủ nhiệm lớp nào thì thành tích lớp đó hạng nhất là không phản đối, nhưng học sinh cũng bị quản chặt nhất, rất đáng thương. Diệp Lan cho rằng, việc học của học sinh rất khô khan nhàm chán, không có việc gì thì để học sinh giải trí, thả lỏng một chút cũng không có gì đáng trách.

Ở phương diện thúc đẩy tính tích cực trong học tập của học sinh Diệp Lan rất có tâm đắc. Thường thường những học sinh lớp cô dạy càng hoạt bát vui vẻ. Đây cũng là điểm Tiêu Quân không phục nhất.

Rõ ràng anh càng cố gắng thắt chặt thời gian hơn, nhưng vì cái gì lớp anh dạy luôn kém hơn lớp Diệp Lan một chút chứ? Trông Diệp Lan luôn có dáng vẻ không nhanh không chậm từ tốn thật sự là khiến người khác không phục.

Dáng vẻ của Tiêu Quân trong tiết số học luôn tản mát ra lửa giận, hung hăng mắng học sinh xối xả. Cái gì mà mê muội, mất cả ý chí, không có chí tiến thủ tự do ham chơi vân vân và vân vân, một đống lớn từ ngữ đổ xuống đầu học sinh. Thẳng thắn mà nói, lúc Tiêu Quân phát giận thực sự tương đối đáng sợ, các học sinh đều bị mắng thành thành thật thật cúi đầu nghe. Trong lòng nghĩ thế nào đương nhiên là một chuyện khác.

Chu Tiểu Vân nghĩ thầm: Cũng may chủ nhiệm lớp là cô Diệp, nếu như đổi thành vị này thì hỏng bét, chẳng phải là ngày nào cũng sống trong bão tố à.

Thiệu Sắc Vi nghĩ thầm: Thầy Tiêu nói cũng không phải hoàn toàn không có lý, nhưng là học sinh chúng em vẫn hy vọng được thả lỏng thoải mái một tí chứ không phải bị ép thật chặt.

Lý Thiên Vũ thì thầm nghĩ: Dương Phàm ơi Dương Phàm à, cả ngày cậu sống dưới gậy dâm uy của thầy Tiêu, mình thực sự đồng tình với cậu, nếu đổi lại là mình chắc chịu không nổi.

Trong đám học sinh vẫn có người không biết thời thế. Đang lúc Tiêu Quân mắng hăng nhất chợt phát hiện có một người không an phận ngọ nguậy tại chỗ. Đến gần nhìn, lại là Cao Tòng Soái.

Một đống lớn lời mắng đến bên miệng Tiêu Quân lại nuốt xuống, hóa thành một câu đơn giản như gió thoảng mây bay: “Em ngồi yên đi.”

Cao Tòng Soái không dám lộn xộn, ngồi thành thật không ít.

Nhìn thấy Cao Tòng Soái, Tiêu Quân lại có bực tức muốn trút xuống: Dựa vào cái gì con trai của phó huyện trưởng đi cửa sau lại vào lớp 10-1? Chẳng lẽ lớp 10-2 của mình không tốt sao? Mình có điểm nào không bằng Diệp Lan?

Nói đến nói đi, chính là không phục.

Chuông tan học rốt cuộc vang lên, Chu Tiểu Vân thầm nghĩ a di đà phật thiện tai thiện tai, nhìn theo Tiêu Quân ra khỏi phòng học mới dám thở phào nhẹ nhõm.

Cả lớp từ im lặng không một tiếng động thoáng cái khôi phục náo nhiệt ầm ĩ.

Tiết cuối cùng là tiết thể dục, Lý Thiên Vũ xin xỏ giáo viên để được hoạt động tự do ———— thực ra muốn nhân cơ hội này trang trí phòng học.

Cao Tòng Soái lấy một chiếc ống đặc biệt chuyên thổi bóng bay, thổi một chùm to trang trí trên tường rất đẹp mắt.

Sở Đình Đình buộc hoa giấy mua về lại sau đó để cho mấy nam sinh cao lớn dùng băng dính trong suốt dán ở góc tường, sáng bừng cả góc, mười phần có không khí. Lưu Lộ và Thiệu Sắc Vi khéo tay, dùng giấy màu cắt thành bông hoa dán trên cửa sổ, cực kỳ đẹp.

Về phần Chu Tiểu Vân thì sao, cô đang ở phụ trách chuyện quan trọng nhất. Đó chính là viết mấy chữ to “Nguyên đán vui vẻ” trên bảng đen. Chữ bằng phấn trắng rất đẹp, tinh tế, nhỏ nhắn là kiểu chữ Khải tiêu chuẩn, chữ trắng viền hồng, cực kỳ bắt mắt.

Thiệu Sắc Vi liếc mắt nhìn, rất khâm phục Chu Tiểu Vân. Cái khác không nói, riêng một tay chữ đẹp này đã mạnh hơn mình rất nhiều.

Tiếp theo nhìn Chu Tiểu Vân dùng vài nét phấn màu hồng lớt phớt vẽ ra hoa kết hợp với cành lá màu xanh, phía dưới tiếng huýt gió nổi lên bốn phía.

Một chữ, mỹ!

Chu Tiểu Vân không hài lòng lắm, nhìn qua một lượt muốn chỉnh lại lá cây một chút, đang định cầm khăn lau xoá đi. Không ngờ đúng lúc này khăn lau bảng tự động bay đến trước mặt mình.

Một cánh tay cầm khăn lau bảng ân cần đưa tới trước mắt mình.

Chu Tiểu Vân cầm lấy vừa cười vừa nói: “Cám ơn!” Ai cẩn thận như thế nhỉ, quay đầu lại, hoá ra là bạn học Lý Thiên Vũ.

“Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn, đây là vinh hạnh của tớ.” Lý Thiên Vũ ở bên cạnh một mực chú ý đến động tác của Chu Tiểu Vân, đoán rằng bạn ấy chưa hài lòng lắm với bức vẽ của mình nên vội vã đưa khăn lau bảng, thật bất ngờ nhận được nụ cười của bạn ấy. Cậu cười cực kỳ thoả mãn.

Nụ cười của Chu Tiểu Vân vụt tắt, phụng phịu quay đầu lại không để ý đến Lý Thiên Vũ nữa.

Lý Thiên Vũ cảm thấy rất oan uổng, sao vuốt mông ngựa lại vồ hụt lên đùi ngựa thế nhỉ?

Trịnh Hạo Nhiên cười vui sướng khi người gặp họa, đáng đời! Cả ngày tìm cơ hội xum xoe, cũng không nhìn người ta Chu Tiểu Vân có thích để ý đến cậu ta không! Nhìn Lý Thiên Vũ nếm mùi thất bại đúng là khoái trá!

Lý Thiên Vũ hừ lạnh một tiếng, đổ cơn giận lên đầu Trịnh Hạo Nhiên: “Cậu cười cái gì mà cười? Răng cậu trắng lắm à?”

Trịnh Hạo Nhiên gật gật đầu nói: “Tôi cảm thấy răng tôi rất trắng, dù sao tôi cười đâu có phạm pháp. Tôi thích cười thì cười cậu quản được chắc?”

Đích thực là không quản được, oán hận lườm Trịnh Hạo Nhiên một cái, Lý Thiên Vũ về vị trí của mình.

Đối với đoạn nhạc đệm nhỏ này, tất nhiên Chu Tiểu Vân nghe thấy hết. Nói thật, cô không thích Lý Thiên Vũ nhưng khi nhìn Trịnh Hạo Nhiên cười nhạo cậu ta, cô lại thấy không thoải mái. Vì thế, khi nói chuyện với Trịnh Hạo Nhiên cô cũng dần xa cách.

Mạc danh kỳ diệu Trịnh Hạo Nhiên vô tội nghĩ thầm: Mình làm sai gì nhỉ, sao Chu Tiểu Vân lại cư xử như thế với mình?

Đôi mắt bát quái của Lôi Hồng Tường lồi ra, quét tới quét lui giữa ba người, cảm thấy cực kỳ thú vị. Cậu quyết định sau này sẽ quan tâm mật thiết đến họ, để sự nghiệp buôn chuyện của mình tiến thêm một bước nữa.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện