Chương 255: Đi dạo phố
Tiểu Bảo vừa thấy Chu Tiểu Vân nhíu mày liền biết hôm nay đừng hòng được đi theo, vẻ mặt cậu đau khổ lui qua một bên, trơ mắt nhìn ba người Chu Tiểu Vân và Chu Tiểu Hà, Ngô Mai đạp xe đi.
Trong lòng Tiểu Bảo thì thào oán giận: Chu Tiểu Hà đáng ghét này, nếu không phải chị ấy lắm miệng sao chị không dẫn theo cậu chứ!
Nhị Nha cười hì hì nhảy ra: “Anh Hai, mấy chị ấy đi hết rồi, hay là anh xem ti vi với em nhé!” Tiểu Bảo cũng rất thương em gái, cậu nắm tay Nhị Nha hai người cùng xem ti vi.
Chu Tiểu Hà vừa đạp xe vừa than thở: “Trời nắng chói chang thế này, không ngồi xe còn phải đạp xe đạp, chị sắp chết vì phơi nắng rồi.” Hơn nữa, nắng gắt độc như vậy nếu đen da thì sao?
Chu Tiểu Vân nghe Chu Tiểu Hà than thở nửa ngày cũng không biết nói gì. Đạp xe đạp đương nhiên do cô đề nghị và duy trì. Cô ngồi xe sẽ say xe dĩ nhiên muốn tự đạp xe đi, Chu Tiểu Hà vốn không muốn nhưng có Ngô Mai cùng phe ủng hộ Chu Tiểu Vân. Một phiếu chống lại hai phiếu không cần nói cũng biết là Chu Tiểu Hà bại trận.
Không thể tránh được từ khi ra khỏi nhà Chu Tiểu Hà đã bắt đầu oán giận, lẩm bẩm vừa nóng lại mệt rồi sẽ đen da, mãi đến lúc vào thị trấn vẫn không im miệng.
Chu Tiểu Vân và Chu Tiểu Hà cùng nhau lớn lên hiểu rõ tính cách chị họ nhất, kệ cho chị ấy cằn nhằn đi. Dù có cằn nhằn không phải cũng ngoan ngoãn đạp xe tới sao? Hắc hắc!
Ngô Mai không quen nhìn dáng vẻ lải nhải kia của Chu Tiểu Hà, nói Chu Tiểu Hà mấy câu: “Chị Tiểu Hà, sắp đến thị trấn rồi, có phải chị đừng nên nói nữa không. Tai em sắp mọc kén rồi này. Đại Nha say xe, tự đạp xe lại giảm được tiền xe cộ cũng đâu có gì không tốt.”
Chu Tiểu Vân liếc mắt nhìn Ngô Mai một cái, Ngô Mai trừng mắt nhìn lại, ý là cậu không tiện nói thì tớ nói thay cậu.
Chu Tiểu Hà vừa im lặng bên tai không có ai cằn nhằn ngay lập tức dễ chịu hơn hẳn, Chu Tiểu Vân và Ngô Mai nói chuyện với nhau về cuộc sống trong trường học của mỗi người. Vốn đang chuẩn bị tức giận, Chu Tiểu Hà không nhịn được cũng tham gia vào đề tài này. Một cấp ba, một mầm non, một y tá, cuộc sống của ba người không hề giống nhau, nghe một chút chuyện ở trường người khác đúng là có cảm giác mới mẻ thú vị!
Vào trong thị trấn người nhiều hơn, ba thiếu nữ đẹp như hoa hấp dẫn nhiều ánh mắt. Có một số thanh niên cố ý đạp xe theo sau huýt sáo.
Ngoài miệng Chu Tiểu Hà quở trách mấy câu kì thực trong lòng vô cùng đắc ý, nghĩ thầm chẳng phải vì cô lớn lên xinh đẹp hay sao?
Đầu Chu Tiểu Hà cao hơn Ngô Mai một chút, khuôn mặt đẹp trang điểm hợp mốt, tượng như đóa hoa nở rộ tươi tắn kiều diễm. Ngô Mai lớn lên xinh xắn đáng yêu, giống nụ hoa nhỏ chọc người yêu thích. Chu Tiểu Vân tú lệ lịch sự tao nhã, như nụ hoa bao bọc đóa hoa. Nói chung, ba chị em mỗi người một ưu điểm. Tổ hợp như vậy sao không khiến các chàng trai trẻ liên tiếp ngoái nhìn đây.
Chu Tiểu Vân nhớ tới chuyện Cố Vạn Vảo lần trước trong lòng hơi sợ hãi, bảo Ngô Mai một tiếng đạp xe nhanh một chút, khiến Chu Tiểu Hà không phản ứng kịp há hốc mồm. Cô hô to “Chờ chị một chút” rồi vội vã giẫm bàn đạp đuổi theo, không ngờ, hoảng loạn nên dùng sức quá mạnh. Một tiếng răng rắc vang lên, tuột xích.
Chu Tiểu Vân và Ngô Mai nghe được tiếng vang thì ngừng lại, nhìn Chu Tiểu Hà chán nản dắt xe đi tới.
Làm sao bây giờ? Tìm chỗ sửa!
Đương nhiên Chu Tiểu Vân không am hiểu chuyện sửa xe này. Xe đạp của cô nếu xảy ra vấn đề cơ bản đều do Đại Bảo và Tiểu Bảo giải quyết —— bơm xe là việc của Đại Bảo, lau chùi bị Tiểu Bảo thầu. Khi đứt xích sẽ lấy dây xích từ xe Tiểu Bảo sang đổi rồi đến hàng sửa xe mua dây xích khác.
May mắn gần đó có một cửa hàng sửa xe, ông chủ trẻ tuổi chỉ mất hai, ba phút đã xử lý xong dây xích.
Chu Tiểu Hà lấy tiền ra trả, chàng trai trẻ hơn hai mươi tuổi không chịu nhận. Vốn chỉ là việc nhỏ, hơn nữa đối với một thiếu nữ xinh đẹp sao có thể nhận của người ta một nguyên.
Chu Tiểu Hà cảm thấy sức hấp dẫn của mình được thể hiện toàn bộ, lần thứ hai đạp xe tâm trạng cô tốt hơn nhiều.
Chu Tiểu Hà dẫn hai người Chu Tiểu Vân và Ngô Mai tới một con phố rất phồn hoa mới ngừng lại. Con đường này đều là cửa hàng bán quần áo, chuyên bán quần áo cho các chàng trai cô gái mới lớn. Giá không đắt, kiểu dáng tương đối mới mẻ, độc đáo dễ nhìn.
Chu Tiểu Vân và Ngô Mai hai mặt nhìn nhau, nhìn Chu Tiểu Hà quen thuộc như đang đi trong nhà mình. Xem ra đến nơi này không ít rồi!
Bình thường Chu Tiểu Vân mua quần áo đều là ở cửa hàng quanh trường, xa nhất thì là quanh cửa hàng mậu dịch. Không biết con đường này tên là gì, cô chưa tới bao giờ. Ngô Mai không khác Chu Tiểu Vân lắm.
Hai người dưới sự hướng dẫn của Chu Tiểu Hà bắt đầu đi dạo phố.
Chu Tiểu Vân giờ mới thấy được sự lợi hại của Chu Tiểu Hà, vào một cửa hàng cũng mất một buổi sáng, trái một bộ phải một chiếc thử liên tục không ngừng. Hai dãy cửa hàng rất dài vòng vo mấy nhà đã đến trưa.
Không cần phải đi xa, phụ cận có rất nhiều quán ăn vặt. Ba chị em tìm một cửa hàng sạch sẽ một chút gọi ba phần bì lạnh, mùa hè ăn bì lạnh mát nhất, vừa giải nhiệt vừa ăn ngon.
Buổi chiều tiếp tục đi dạo, Chu Tiểu Hà thử lại chiếc thứ mười lăm cuối cùng hạ quyết tâm mua một cái váy liền áo.
Ngô Mai có chút líu lưỡi: “Chị Tiểu Hà, váy này chị cũng dám mua á?”
Quá ngắn, vừa mới đến đùi một tí (tức là ngang ngang đùi đó).
Lúc này con gái thường mặc váy có độ dài dưới đầu gối khoảng hai ba cm, nếu Chu Tiểu Hà mua váy này Ngô Mai đúng là không dám gật bừa.
Chu Tiểu Hà không quan tâm nói: “Váy này rất đẹp, chị thích sẽ mua, đâu phải quá ngắn!”
Chu Tiểu Vân bắt đầu bội phục công phu mặc cả của Chu Tiểu Hà, chào giá hơn một trăm chị ấy mặc cả xuống bốn mươi, đôi co với chủ nửa ngày cuối cùng chốt ở giá bốn mươi lăm nguyên. Lợi hại!
Chu Tiểu Vân tự hỏi mình đúng là không dám oang oang cò kè mặc cả với người bán, bớt một thêm hai liên tục cả buổi như thế. Bình thường cô hay mua trong các cửa hàng gần trường nên cũng chỉ băn khoăn muốn giảm một chút thôi.
Chu Tiểu Hà vừa lên tiếng đã chém xuống hơn nửa khiến Chu Tiểu Vân cảm thấy có chút không thể tin nổi. Xem ra, chỉ Chu Tiểu Hà cũng có mặt lợi hại!
Chu Tiểu Hà rất Chu Tiểu Vân khen mình thì cười đắc ý, truyền thụ kinh nghiệm mặc cả cho.
Vì Chu Tiểu Hà khéo mồm khéo miệng, Chu Tiểu Vân tốn ba mươi nguyên mua được một chiếc váy liền áo có viền hoa, Ngô Mai cũng chỉ mất hai mươi nguyên mua một chiếc T-shirt.
Chu Tiểu Vân thấy số tiền mình mang theo trên người mới dùng một ít, đơn giản kéo Chu Tiểu Hà và Ngô Mai di chuyển đến hàng quần áo nam.
Trong cửa hàng chuyên bán đồ thể thao, cô mua cho anh trai Đại Bảo một bộ quần áo thể thao mùa hè, lại mua cho Tiểu Bảo một cái áo sơ mi ngắn tay cộng thêm một cái quần soóc. Tiếc là trên con đường này không có cửa hàng thời trang trẻ em nên không mua được quần áo cho Nhị Nha.
Chu Tiểu Vân nghĩ nếu không mua cho Nhị Nha có lẽ về nhà con bé lại chu mỏ lên, ngẫm lại vẫn cũng mua cho con bé một cái váy kẻ đi!
Đúng lúc trong một cửa hàng có chiếc váy kẻ số nhỏ nhất được giảm giá vì có lỗi nhỏ, Chu Tiểu Vân bảo Ngô Mai mặc thử cảm thấy vẫn tốt nên bỏ tiền mua.
Bị đả kích Ngô Mai ai thán nói: “Aizz, lúc nào mình mới cao lên đây, ngay đến Nhị Nha cũng sắp cao hơn mình rồi.”
Chu Tiểu Vân và Chu Tiểu Hà cười khúc khích.
Ba người về đến nhà thì trời vừa tối, Ngô Mai gọi điện thoại về nói muốn ở nhà bác Hai chơi hai ngày mới về. Tất nhiên Chu Phương không có lý gì không đồng ý.
Tiểu Bảo vui vẻ cầm quần áo chị mua cho cậu đi mặc thử. Nhị Nha đôi mắt trông mong nhìn vào túi.
Chu Tiểu Vân nghĩ thầm may mà cũng mua váy cho Nhị Nha, nếu không rất khó chống đỡ được ánh mắt đáng thương của con bé —— mặc dù, Nhị Nha có hơn nửa đều là giả vờ. Ha ha, ranh mãnh không phải chuyện ngày một ngày hai.
Nhị Nha được mua cho váy đẹp thì hoan hô. Đi, đi vào mặc thử, đẹp ơi là đẹp!