Chương 272: Kì thi toàn quốc tới (2)
Lý Thiên Vũ thấy Chu Tiểu Vân lại nhận được thư của Lâm Ba gửi mặt đen lại, nghĩ thầm thằng nhóc này đã đi rồi còn viết thư đến làm chi? Một tháng một phong, thời gian còn rất chuẩn, cậu sớm đã không vừa mắt, không cách nào tưởng tượng nổi, nghẹn một bụng khó chịu không có chỗ phát ra.
Trùng hợp có người đưa tới cửa giúp cậu trút giận. Lý Thiên Vũ xị mặt, lạnh lùng nói: “Rảnh rỗi quá thì mang bài tập thầy cô giao ra làm, đừng cố tình đi hỏi thăm chuyện riêng tư của người khác. Nhàm chán quá không có chuyện gì để nói hả?”
Đụng phải đống bụi, Sở Đình Đình rất chán nản, nói thế nào thì mình cũng là một bạn nữ tướng mạo xinh đẹp, thành tích lại tốt —— đây là Sở Đình Đình tự nhận, cái tên Lý Thiên Vũ này quá không nể mặt, đâu có ai nói chuyện với bạn nữ như thế!
Từ trước đến nay trong lòng Sở Đình Đình không chịu đựng nổi giữ kín chuyện gì, trở lại ký túc xá thì lải nhải kể lại chuyện này cho Thiệu Sắc Vi.
Đang chuẩn mang phích đi lấy nước, Thiệu Sắc Vi nghe thấy tên của Lý Thiên Vũ tay hơi khựng lại một chút, dường như trong lòng có một góc nào đó đang lay động. Thiệu Sắc Vi an ủi Sở Đình Đình hai câu rồi ra khỏi ký túc xá. Vừa đi cô vừa chìm trong suy nghĩ của chính mình.
Lý Thiên Vũ thật sự là một nam sinh kì lạ, nói rất nghiêm túc hình như không giống, sau khi tan học cậu ta luôn sôi nổi chơi cùng đám con trai trong lớp. Nói cậu ta không tiến bộ, từ lớp mười tới nay thành tích một mực nâng cao là sự thật, từ lúc khai giảng đếm ngược đến bây giờ đã chen chân vào top giữa của lớp không phải là chuyện dễ! Trong lớp rất nhiều cao thủ, sao cậu ta dễ dàng làm được như vậy? Cái đầu cao cao, làn da rám nắng (bánh mật), đôi mắt đen láy, trên khuôn mặt đẹp trai luôn có nụ cười như chẳng hề quan tâm. Nụ cười như kiểu không thèm để chuyện gì trong lòng… Chỉ khi nào nhìn thấy cô bé kia cậu ta mới ân cần, khắp nơi bày ra bộ dạng cẩn thận lấy lòng khiến Thiệu Sắc Vi không nhịn được vị chua bốc lên.
Phải chăng vì cô bé kia là đối thủ lớn nhất của mình cô mới để ý đến như vậy? Hay là trong lòng cô sớm lặng lẽ in sâu hình bóng của nam sinh trong sáng như ánh mặt trời kia…Thiệu Sắc Vi không muốn nghĩ sâu về vấn đề này.
Tâm tư của con gái luôn lạ lùng, gặp phải người suốt ngày bày tỏ tình cảm khắp mọi nơi Ân Vĩnh Kiện, Thiệu Sắc Vi lại thấy chướng mắt, còn người không đặt mình trong mắt Lý Thiên Vũ, cô lại thấy cậu ta rất có cá tính.
Đúng là tình cảm rắc rối của con gái!
Cả chín môn đều ra trận, phải thi toàn bộ. Thi tròn ba ngày khiến người ta đầu óc choáng váng, não căng ra.
Lại còn là trường duy nhất đặc biệt mời giáo viên trường khác đến giám thị! Thanh thế thật lớn! Xem ra địa vị kì thi toàn quốc ở cấp ba gần giống với thi vào trường cao đẳng!
Chu Tiểu Vân phát hiện đề bài của kì thi toàn quốc thực sự không khó, chủ yếu là kiến thức cơ bản, phần khó một chút để phân loại tuyệt đối không vượt quá 10%, có thể nói tỉ lệ rất nhỏ.
Thi xong phát hiện vẻ mặt mỗi người đều rất nhẹ nhàng, xem ra cảm nhận của mọi người cũng không khác nhau lắm! Lưu Lộ mời Chu Tiểu Vân đến nhà mình làm khách, Chu Tiểu Vân lấy cớ muốn về thăm bà nội làm lí do từ chối. Nói thật, vừa nghĩ tới chuyện gặp mặt cha mẹ Lưu Lộ, trong lòng cô đã cảm thấy quái dị.
Thi xong theo lệ thường phải nghỉ ngơi, mặc dù chỉ có hai ngày ngắn ngủi cũng khiến các học sinh vui vẻ. Chu Tiểu Vân và Tiểu Bảo thoải mái đi về nhà. Vừa để đồ đạc xuống, hai chị em chạy ngay sang nhà bên cạnh thăm bà nội.
Nghỉ ngơi gần nửa năm, sắc mặt bà nội hồng hào hẳn, xuống giường đi lại không có vấn đề gì, Chu Tiểu Vân thấy thế rất vui. Xem ra bác gái mồm miệng có chút xấu xa thế nhưng làm người không tệ lắm, chăm sóc bà nội tương đối chu đáo.
Chu Tiểu Vân gặp Chu Chí Hải cũng được nghỉ ở nhà, Chu Chí Hải nhắc đến kì thi toàn quốc thì than thở: “Điểm thi toàn quốc của anh có lẽ hơi thấp, chưa chắc có thể qua được!”
Tuy nói không ôm hy vọng thi vào đại học, không có nghĩa là không muốn tham gia thi cao đẳng! Chu Chí Hải vẫn ôm tâm lý một phần vạn chuyện mèo mù đụng phải cá rán để suy xét một năm sau thi vào trường cao đẳng.
Chu Tiểu Vân có chút ngạc nhiên, đề thi toàn quốc đơn giản như vậy Chu Chí Hải còn lo lắng không qua? Xem ra ngoài miệng bác gái luôn nói thành tích của Chu Chí Hải không ra gì đúng là sự thật! Đương nhiên cô không nói thẳng đề bài đơn giản như vậy vân vân, không thể đâm bị thương lòng tự trọng của người ta!
Chu Tiểu Vân uyển chuyển nói: “Anh Tiểu Hải, anh đừng ở đây lo lắng nữa. Nghe nói thi toàn quốc đến cuối cùng cơ bản mọi người đều qua, số người trượt rất ít. Em nghĩ anh cũng có thể qua.”
Chu Chí Hải thở dài: “Hy vọng là thế, chỉ hi vọng anh đừng rơi vào số ít là được.” Nghĩ đến mẹ mình hay lải nhải Chu Chí Hải lại nhức đầu, nếu như không phải chưa có kết quả kì thi toàn quốc không biết đã bị chửi thành bộ dáng gì nữa!
Chu Tiểu Hà hừ khẽ đi đến, chào Chu Tiểu Vân một tiếng. Năm nay cô bắt đầu đi thực tập, ở một trường tiểu học ngay trong thị trấn. Với chuyện thực tập, Chu Tiểu Hà vô cùng nhiệt tình. Chu Tiểu Vân nghĩ đến cảnh chị họ nũng nịu tay chân luống cuống chăm sóc mấy đứa nhỏ không nhịn được bật cười.
Bà nội nhìn Chu Tiểu Hà xinh đẹp, nhìn Chu Tiểu Vân thanh lệ, nhìn sang Tiểu Bảo trắng nõn thanh tú, lại nhìn Chu Chí Hải khỏe mạnh sáng sủa, cảm thấy cháu trai cháu gái của mình đều rất ưu tú.
Ở trong mắt người già, đương nhiên cháu mình là tốt nhất! Ha ha! Tiểu Bảo thấy bà nội muốn đi ra ngoài phơi nắng, vội vàng bê ghế ra. Bà nội vui mừng nở nụ cười.
Chu Tiểu Vân đột nhiên phát hiện hình như Tiểu Bảo cao hơn rất nhiều, nếu hôm nay không đứng cùng một chỗ đúng là cô không phát hiện ra! Hiện tại để ý đến mới thấy em trai đã cao hơn mình rồi!
Lúc Chu Tiểu Vân cảm khái nói chuyện này cho Tiểu Bảo lại nhận được mấy câu trêu của Tiểu Bảo: “Chị, chị cảm thấy em thoáng cái đã cao hơn chị, nhưng em lại cảm thấy quá chậm! Trong lớp chỉ có thể tính vào nhóm giữa, mới cao bằng chị. Mỗi ngày em đều soi gương mong đợi mình lớn nhanh, cao lên một chút đấy!”
Tốt nhất là cao giống như anh Đại Bảo, nói vậy sau này có người dám khi dễ chị của cậu có thể tự mình đứng ra không phải trơ mắt nhìn Đại Bảo làm anh hùng nữa. Ha ha! Tiểu Bảo rơi vào ảo tưởng tốt đẹp không cách nào tự thoát khỏi.
Chu Tiểu Vân liếc nhìn Tiểu Bảo, sớm phát hiện ra Tiểu Bảo đang suy nghĩ viễn vông. Nhóc con này lớn lên, không biết mỗi ngày suy nghĩ những gì trong đầu. Nếu Tiểu Bảo vẫn giống như hồi bé đơn thuần ngây thơ, không biết nên vui mừng hay nên khổ sở.
Ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, lần thứ hai Chu Tiểu Vân trở lại trường học. Không ngoài sở liệu, đại bộ phân bạn học đều thông qua kì thi toàn quốc lần này. Nghe nói chỉ có một số cực ít không qua được.
Toàn bộ lớp 10-1 đều qua kì thi toàn quốc. Lúc cô Diệp tuyên bố tin tốt này, cả lớp hoan hô nhảy nhót. Đương nhiên người vui mừng, sung sướng nhất là Cao Tùng Soái. Vốn trong lớp người có nguy cơ nhất chính là cậu ta, hiện tại thấy mình cũng qua, sao có thể không vui vẻ?
Mặc dù, điểm thấp lè tè… Không sao, chỉ cần qua là được. Đạt tiêu chuẩn muôn năm! Khuôn mặt cô Diệp cũng tươi cười tỏ rõ sự vui mừng, học sinh trong lớp mình một trăm phần trăm qua kì thi toàn quốc lần này, cô Diệp cũng có cảm giác hãnh diện.
Các em học sinh đáng yêu, hãy tận hưởng giờ khắc vui sướng này đi! Qua mấy ngày nữa các em sẽ tách ra. Ngay lập tức tới lúc phân ban tự nhiên và xã hội…