Chương 314: Những người bạn mới (2)
Chuyện đi học ở đại học tự nhiên cũng không giống hồi cấp ba, mỗi sáng ngủ thẳng tới tám giờ quay lại đi học vẫn đến kịp.
Có thói quen ngủ sớm dậy sớm Chu Tiểu Vân đúng sáu giờ đã thức dậy, mỗi ngày đều là người đến lớp sớm nhất. Do đó, chìa khóa của lớp thuận lý thành chương do cô giữ.
Lúc giảng bài, gần như giáo viên không thèm để ý học sinh phía dưới, chỉ chăm chăm giảng đúng giáo án.
Ban đầu các sinh viên còn ngồi nghiêm chỉnh, chỉ chốc lát sau, đã có người lén làm việc riêng. Nói chuyện phiếm, ngủ, xem tiểu thuyết, đọc truyện tranh, ăn vặt bla bla các kiểu. Các giáo viên mở một con mắt nhắm một con mắt căn bản không hỏi đến.
Chu Tiểu Vân thường xuyên ngồi cùng một chỗ với Tưởng Tiêu Đan hoặc Hoa Nhược Vũ, cộng thêm Liêu Thanh Thanh, bốn người từ từ thành một đảng.
Trong đại học nữ sinh đều phân thành đảng phái. Mấy người này là một bang, mấy người kia lại là phái khác. Thích náo nhiệt tụ tập cùng nhau, yêu yên tĩnh góp vào một khối. Một ký túc xá có tám nữ sinh, riêng Tiền Đóa Đóa thích nhất là chạy ra ngoài chơi. Vu Giai và Lộ Lệ Nhã còn có Doãn Dao đều là những nữ sinh khá thích chạy theo mốt mới. Công bằng mà nói bốn người các cô thân thiết hơn một ít.
Trong tám người, luận về tướng mạo, đương nhiên Chu Tiểu Vân xinh xắn nhất. Thế nhưng nếu bàn về mốt trang điểm không ai sánh bằng Tiền Đóa Đóa.
Tiền Đóa Đóa lớn tuổi nhất đương nhiên không chạy thoát chức trưởng phòng, mỗi ngày lên lịch phân công người quét dọn vệ sinh trong phòng vân vân.
Chu Tiểu Vân từ từ quen với cuộc sống ở ký túc xá.
Cốc đánh răng đều là cốc sứ trắng giống nhau, bên trên có chữ Đại học N. Mỗi ngày đánh răng xong bàn chải phải để gọn thẳng hàng. Ngay cả bàn chải, kem đánh răng cũng có quy định riêng. Khăn mặt chậu rửa mặt đều thế cả. Mỗi sáng thức dậy giường đệm phải gọn gàng, chăn gấp thành khối vuông, thường bị gọi là “Đậu hủ”.
Muốn gấp đúng chuẩn hình “Đậu hủ” không hề dễ. Lúc tập quân sự, huấn luyện viên đến tận ký túc dạy mọi người gấp chăn, một đám nữ sinh nũng nịu làm huấn luyện viên đổ mồ hôi liên tục.
“Em này, sao em không gấp chăn màn, trước đây ở nhà em gấp thế nào?”
Tiền Đóa Đóa vô tội nói: “Huấn luyện viên, trước đây ở nhà em chưa bao giờ gấp chăn, mẹ em toàn gấp thay em.”
Cái nữ sinh khác cười hì hì.
Thật vất vả dạy được Tiền Đóa Đóa, huấn luyện viên nhìn chăn các nữ sinh khác gấp đầu cũng to hơn: “Em, em, em, phải xếp rõ các góc cạnh chứ, của em mà là đậu hủ à? Toàn là chén tào phớ.”
Nữ sinh bị mắng là Doãn Dao, cô không phục phản bác: “Em gấp rất đẹp mà, chỗ nào giống tào phớ. Vu Giai gấp còn chẳng bằng em đâu!”
Vu Giai cuộn chăn thành đống tròn tròn không cạnh không góc, thật sự không được như Doãn Dao.
Huấn luyện viên chỉ một ngón tay: “Các em nhìn bạn nữ này gấp rất đẹp, cứ làm theo bạn ấy là được.”
Mọi người quay lại hoá ra là chăn của Chu Tiểu Vân! Vì thế, cô đành phải thay thế huấn luyện viên, dạy mấy cô bạn cùng phòng gấp chăn.
Tiền Đóa Đóa nhìn động tác thuần thục của Chu Tiểu Vân không khỏi hiếu kỳ: “Chu Tiểu Vân, hình như em làm rất quen tay nhỉ!”
Chu Tiểu Vân cười nói: “Em là con gái nông thôn, giặt quần áo gấp gọn chỉ là việc nhỏ. Việc này ai cũng biết làm, không có gì đáng ngạc nhiên.”
Tiền Đóa Đóa thở dài: “Từ nhỏ đến lớn chị chưa bao giờ gấp chăn, cả bát cũng chưa từng rửa, xem ra bị nuông chiều từ bé. Đều tại mẹ chị, dưới sự giáo dục của bà chị sắp thành trẻ đần độn rồi.”
Các nữ sinh đều bị chọc cười ha ha.
Tưởng Tiêu Đan chảy cả nước mắt: “May mắn, chị chỉ đần độn khoản việc nhà thôi.”
Tiền Đóa Đóa lập tức kiêu ngạo nói: “Đương nhiên, chị đây giỏi nhất sống phóng túng đi dạo phố mua sắm!”
Lần này, cả Chu Tiểu Vân cũng cười đau cả bụng.
Sau đợt tập quân sự, cuối cùng các nữ sinh phòng 301 miễn cưỡng gấp được chăn thành hình “Đậu hủ”. Trong việc bình xét phòng ký túc mỗi ngày, phòng 301 thường xuyên có tên trên bảng tin.
Tám người chia thành bốn cặp thay phiên trực nhật, Chu Tiểu Vân và Tiền Đóa Đóa trực chung một ngày.
Tiền Đóa Đóa lợi dụng “Chức quyền” xếp cô và Chu Tiểu Vân trực nhật chung. Cô sớm nhắm trúng Chu Tiểu Vân làm việc nhanh nhẹn giỏi giang, thầm nghĩ em ấy chắc chắn là loại người quét dọn siêu cấp sạch sẽ. Khỏi phải nói, Tiền Đóa Đóa nhìn người tương đối chính xác.
Chu Tiểu Vân quét rác, thu dọn đồ đạc đúng là vừa nhanh vừa sạch. Cô chỉ cần làm một số việc không cần tốn sức như cầm khăn lau bàn chẳng hạn.
Mỗi lần được bầu là thành tiên tiến của ký túc xá, tên phòng 301 được viết trên bảng đen dưới tầng một, Tiền Đóa Đóa đều kiêu ngạo lớn tiếng tuyên bố trong phòng: “Ngày chị và Chu Tiểu Vân trực nhật lại là tiên tiến, các chị em, mấy em phải cố lên!”
Tưởng Tiêu Đan cười trêu nói: “Chị thật không biết xấu hổ, sợ rằng đều là công lao của một mình Chu Tiểu Vân thôi! Thiên kim đại tiểu thư như chị thì làm được gì.”
Tiền Đóa Đóa sờ sờ mũi, chợt cười nói: “Thiên kim đại tiểu thư chị đây yêu nhất mời khách, mấy chị em, đêm nay chúng ta cải thiện thức ăn, ra quán cơm ngoài trường làm một bữa, chị mời khách thế nào?”
Lời vừa nói ra, lập tức nghênh đón hàng loạt tiếng hoan hô ủng hộ ầm ĩ.
Chu Tiểu Vân vui vẻ đi theo. Nên tham gia nhiều tập thể hoạt động, đừng để người ta cho rằng mình không hợp đàn. Hơn nữa, cuộc sống hô hào bạn bè như thế này với cô là một trải nghiệm rất mới lạ!
Ngoài cổng trường nhiều nhất là các hàng cơm, đa phần nhằm vào sinh viên, vì thế rất nhiều đồ ăn vặt. Giá không đắt lắm – vẫn nằm trong phạm vi sinh viên chi được, hơn nữa ăn khá ngon. Vì thế rất được mọi người ưu ái, mỗi khi đến giờ ăn trưa và ăn tối, trong các quán cơm đều bận túi bụi.
Vì sao sáng sớm không đông? Ha ha, bởi vì sinh thích yêu ngủ nướng có nhiều lắm! Nhiều người không ăn sáng chạy ào vào phòng học chỉ vì ngủ thêm mười phút.
Mới khai giảng hơn một tháng, Chu Tiểu Vân cơ bản đều ăn ở canteen, rất ít khi ra ngoài trường. Tiền Đóa Đóa và Chu Tiểu Vân vừa vặn tương phản, cơ bản đều ăn ở ngoài, rất ít ăn ở căng tin.
Tiền Đóa Đóa dẫn theo đám nữ sinh thuần thục đi vào một quán cơm rang.
“Ông chủ, cho cháu một suất cơm rang Dương Châu!” Tiền Đóa Đóa la lớn, sau đó bảo mọi người: “Mọi người thích ăn gì cứ nói với ông chủ một tiếng, quán này cơm rang khá ngon.”
Chu Tiểu Vân chọn một suất cơm rang trứng rau xanh.
Bốn người ngồi một cái bàn, tám người vừa vặn chia thành bàn, vừa ăn cơm vừa nói chuyện rất vui vẻ. Ngồi xung quanh gần như đều là học sinh cùng trường, nam sinh chiếm đa số.
Lúc này vừa thấy một nhóm nữ sinh, mỗi người đều thò đầu sang nhìn, thậm chí có người thấp giọng xoi mói.
“Nữ sinh kia chân thật dài thật đẹp a!” Đang nói đến Doãn Dao dù trời hơi lạnh vẫn kiên trì mặc váy ngắn lộ ra cặp đùi đẹp.
“Mau nhìn, dáng người cô bé không tồi, phát dục khá tốt…” Mấy lời bỉ ổi này là của một nam sinh ngồi trong góc, đương nhiên là vóc người tốt nhất ngực lớn nhất Tiền Đóa Đóa. Điều này không thể chỉ trách con trai chọn ba nói bốn, cũng vì Tiền Đóa Đóa mặc áo cổ quá thấp, dưới cổ trắng nõn thấp xuống khoảng ba cm.
Tiền Đóa Đóa thính tai nghe được, cười chẳng hề để ý.