Chương 345 + 346
Chương 345: Chịu tiếng xấu thay người khác thật đau khổ
Tới khoảng mười giờ, rốt cuộc Lộ Lệ Nhã trở về. Mấy bạn nữ nhanh chóng vây quanh, mồm năm miệng mười hỏi tình huống tối nay. Chu Tiểu Vân nhìn khóe miệng mỉm cười của Lộ Lệ Nhã, nghĩ thầm xem ra tám phần có triển vọng.
Lộ Lệ Nhã một năm một mười kể lại: “Lúc tớ đến chỗ hẹn thì cậu ấy đã tới rồi, khi thấy người đến là tớ, cậu ý rất kinh ngạc. Hỏi tớ chuyện này là sao, tớ nghe theo các cậu, nói tớ vẫn thầm mến cậu ấy nên nhờ Chu Tiểu Vân thay tớ hẹn gặp. Lúc đầu cậu ấy rất tức giận, về sau…”
“Về sau thế nào?” Một đám người mở to mắt thích thú hỏi. Mặt Lộ Lệ Nhã đỏ rực, không chịu nói tỉ mỉ.
Chu Tiểu Vân thức thời không tham gia vào, nghĩ thầm người Lộ Lệ Nhã không muốn nói chuyện nhất là mình, tốt nhất không nên làm người ta mất hứng. Cô nên suy nghĩ kỹ ứng phó với việc Giang Học Lỗi chất vấn như thế nào thì hơn…
Lộ Lệ Nhã do dự đến cạnh giường Chu Tiểu Vân: “Tiểu Vân, tớ có chuyện muốn nói với cậu.“
Chu Tiểu Vân xuống giường đi cùng Lộ Lệ Nhã ra ngoài ký túc xá.
Lộ Lệ Nhã có điểm xấu hổ thừa nhận: “Xin lỗi, Tiểu Vân, tối nay trước mặt Giang Học Lỗi tớ có nói một số điều không tốt về cậu. Mong cậu thông cảm cho tớ.”
Đầu tiên cô ngạc nhiên, sau đó hiểu được. Chả trách lúc đầu Lộ Lệ Nhã nói Giang Học Lỗi rất tức giận, khi mọi người hỏi lại không chịu nói tình hình cụ thể. Xem ra bởi vì cô. Chuyện này không nên nói cho người khác biết!
Chu Tiểu Vân không biết nên nói cảm thụ trong lòng bây giờ là gì, ngoài miệng còn an ủi Lộ Lệ Nhã: “Tiểu Nhã, cậu thích hắn thì hãy dũng cảm đuổi theo hắn đi. Tớ cũng ủng hộ cậu. Chỉ có điều, cậu có thể nói cho tớ biết, cậu…”
Lộ Lệ Nhã thấp giọng nói: “Tớ nói rằng, cậu không hề thích cậu ấy chút nào, còn thường xuyên ở trong ký túc xá nói cậu ấy phiền toái này nọ.”
Chu Tiểu Vân vỗ vỗ vai Lộ Lệ Nhã: “Được rồi, không cần nói nữa, tớ sẽ không để bụng. Hi vọng cậu và cậu ta sớm trở thành một đôi.”
Chu Tiểu Vân và Lộ Lệ Nhã thân thiết tay trong tay quay về ký túc xá. Chờ tới lúc tắt đèn đi ngủ, cô mới thu lại khuôn mặt tươi cười. Nói thật, nghe Lộ Lệ Nhã nói xong phản ứng đầu tiên chính là trong lòng trầm xuống. Đúng là ăn ốc nói mò, cô nói thế lúc nào? Trong lòng mặc dù không muốn gặp Giang Học Lỗi, nhưng cô không hề nói xấu cậu ta trước mặt người khác.
Dù sao cậu ta cũng là người con trai thích và theo đuổi mình. Không ngờ Lộ Lệ Nhã nói xấu mình trước mặt Giang Học Lỗi… Trong lòng cô không biết có vị gì, còn phải tỏ ra không sao thật sự rất đau khổ.
Việc đã đến nước này, cô có thể làm gì nữa? Không muốn nuốt xuống cũng phải nuốt, không thể cãi nhau với Lộ Lệ Nhã. Vì yên bình của ký túc xá, vì Giang Học Lỗi sớm ngày thay lòng đổi dạ, nhịn đi…
Không ngoài dự đoán, ngày thứ hai Giang Học Lỗi đến tìm cô. Lần đầu tiên Chu Tiểu Vân không từ chối lời hẹn của cậu ta, yên lặng đi cùng Giang Học Lỗi tới ra một quán trà sữa ngoài trường.
Giang Học Lỗi đưa một cốc trà sữa cho cô, sau đó không nói gì. Cô uống một ngụm cảm thấy vị ngọt đến phát ngấy.
Cuối cùng cậu ta thiếu kiên nhẫn, hỏi: “Chu Tiểu Vân, vì sao tối hôm qua người đến là Lộ Lệ Nhã mà không phải cậu?”
Chu Tiểu Vân buông cốc trà sữa: “Bởi vì tớ cảm thấy so với tớ Lộ Lệ Nhã thích hợp với cậu hơn.”
Giang Học Lỗi không cam lòng hỏi: “Tớ có điểm nào không tốt, vì sao cậu không thích tớ?”
Chu Tiểu Vân thở dài: “Giang Học Lỗi, không phải cậu không tốt, mà là tớ không tốt, là tớ không xứng với cậu.” Nói như vậy hi vọng trong lòng Giang Học Lỗi cảm thấy dễ chịu hơn. Thì ra, từ chối một người cũng khó khăn như vậy, không thể động chạm đến lòng tự trọng của họ.
Vẻ đau đớn trên mặt Giang Học Lỗi vừa nhìn đã biết ngay: “Vì thế cậu giúp Lộ Lệ Nhã hẹn tớ sao? Cậu hi vọng tớ ở cùng với người con gái khác đến thế à? Tớ nghe Lộ Lệ Nhã nói cậu thường ở trong túc xá nói hằng ngày tớ đều quấn quít lấy cậu khiến cậu thấy phiền, thật sự đó là lời cậu nói sao?”
Chu Tiểu Vân đành phải gánh lấy nỗi oan ức này, khẽ cắn môi gật gật đầu. Giang Học Lỗi khổ sở không nói nên lời. Chu Tiểu Vân nhẹ nhàng nói: “Giang Học Lỗi, gặp lại sau.”
Nhìn bóng hình Chu Tiểu Vân đi xa, Giang Học Lỗi ngồi yên một chỗ nửa ngày không nhúc nhích.
Cô về tới trường học, bỗng nhiên rất muốn yên tĩnh một mình một lúc, không muốn quay về ký túc xá đối mặt với Lộ Lệ Nhã kia.
Khuôn viên trường đại học N rất rộng lớn, cô đi dạo xung quanh một mình, không muốn nói gì, cứ như vậy tản mạn không mục đích hơn nửa tiếng.
Chờ đến khi tâm tình bình tĩnh trở lại, Chu Tiểu Vân mới quay về. Vừa mới quay lại thì nhận được điện thoại của Đại Bảo. “Tiểu Vân, hai ngày nay Lưu Lộ có gọi điện thoại cho em không?” Đại Bảo ở đầu dây bên kia vội vàng hỏi.
Chu Tiểu Vân nghe giọng nói của Đại Bảo tâm tình tốt hơn nhiều: “Anh, anh quá sốt ruột rồi. Da mặt Lưu Lộ rất mỏng, không biết xấu hổ đến mức nào, gọi điện thoại cho em biết nói gì. Em đoán, nếu bạn ấy không gọi điện thoại chứng tỏ cũng có chút động lòng. Chờ thêm mấy ngày, anh rảnh thì đến tìm bạn ấy đi.”
Đại Bảo lắp bắp nói: “Một mình anh đi tìm em ấy, em ấy có thể không để ý tới anh không?”
Chu Tiểu Vân nở nụ cười: “Anh, dáng vẻ này của anh mà muốn theo đuổi con gái hả! Mặc kệ bạn ấy có chấp nhận anh không, anh cũng phải đến. Tự mình thổ lộ với cậu ấy: Lưu Lộ, anh thích em, em có thể làm bạn gái của anh được không?”
Đại Bảo im lặng, ở đầu dây bên kia không biết anh ấy đang nghĩ gì.
Chu Tiểu Vân tiếp tục nói: “Anh, em nói cho anh biết nhé, có một nam sinh khổ sở theo đuổi Lưu Lộ hơn một năm rồi. Nếu anh còn do dự như thế, đến lúc Lưu Lộ bị người khác cướp mất anh đừng có mà hối hận đấy.”
Đại Bảo rốt cuộc hạ quyết tâm: “Bằng bất cứ giá nào, trước tiên anh viết thư cho cô ấy, chờ mấy ngày nghỉ tới, anh sẽ đi tìm cô ấy.”
Chu Tiểu Vân reo lên: “Tốt, lúc này mới giống anh trai dũng cảm của em chứ.”
Để điện thoại xuống, bước chân của Chu Tiểu Vân nhẹ nhàng hẳn. Nhớ lại chuyện hồi bé Đại Bảo có sao nói vậy, ngẫm lại hiện tại đối mặt với Lưu Lộ thì do dự phiền muộn, cô không khỏi cảm thấy buồn cười.
Xem ra, lúc nam sinh theo đuổi nữ sinh cũng lo được lo mất, sợ bị cự tuyệt! Chân thành hi vọng anh Đại Bảo có thể theo đuổi Lưu Lộ thành công, lúc cô về phòng tâm tình đã tốt lên rất nhiều.
Lúc Lộ Lệ Nhã nhìn thấy Chu Tiểu Vân có chút chột dạ, lấy lòng nói: “Tiểu Vân, tớ định đi lấy nước, tớ giúp cậu lấy một bình nhé!”
Chu Tiểu Vân không cự tuyệt ý tốt của Lộ Lệ Nhã, cười đưa bình nước của mình. Lộ Lệ Nhã vô cùng vui vẻ đi cùng Tiền Đóa Đóa.
Tưởng Tiêu Đan chờ Lộ Lệ Nhã ra khỏi cửa mới hỏi: “Hôm nay cậu nói chuyện với Giang Học Lỗi thế nào rồi?” Lời này đương nhiên không thể hỏi trước mặt Lộ Lệ Nhã được.
Chu Tiểu Vân nói đơn giản: “Điều nên nói tớ cũng đã nói, chắc hẳn cậu ta sẽ hiểu ra!”
Tưởng Tiêu Đan thay Chu Tiểu Vân bất bình: “Tiểu Vân, dựa vào cái gì cậu để chính mình chịu thiệt như thế, Lộ Lệ Nhã thích người ta thì tự mình theo đuổi, tại sao lợi dụng cậu tới làm người trung gian rồi còn bắt cậu làm người xấu. Không công bằng với cậu chút nào, sau này hai người họ thành một đôi, cậu sẽ khó xử.”
Chu Tiểu Vân sao không biết vấn đề này, cô thở dài: “Quên đi, chỉ cần Giang Học Lỗi hết hy vọng với tớ, tớ sẽ làm người xấu!”
Chương 346: Tiến triển
Hơn hai tuần sau, Đại Bảo thần thái phấn khởi đến tìm Chu Tiểu Vân.
Chu Tiểu Vân vừa nhìn vẻ mặt Đại Bảo vui mừng liền biết có chuyện tốt: “Anh, anh đi tìm Lưu Lộ rồi à?”
Đại Bảo cười gật đầu: “Đầu tiên anh viết thư cho em ấy, về sau tranh thủ được nghỉ đến tìm. Anh đánh bạo nghe ời em nói với cô ấy, lúc đó mặt cô ấy đỏ lắm, chưa nói đồng ý, nhưng cũng không từ chối.”
Mắt Chu Tiểu Vân sáng lên: “Thật tốt quá, điều này biểu hiện cảm giác của bạn ấy với anh không tệ lắm. Con gái mà, sao có thể trước mặt nói ra em cũng thích anh chứ. Theo hiểu biết của em về Lưu Lộ, ha ha, việc này sẽ thành công!”
Lòng Đại Bảo tràn đầy vui mừng. Tiễn Đại Bảo đi, Chu Tiểu Vân cảm thấy mặt trời hôm nay thật rực rỡ. Cô đang rảnh nên lên mạng xem loanh quanh, một lúc sau cuối cùng cũng gặp Lưu Lộ.
Chu Tiểu Vân thấy Lưu Lộ đang online, lập tức chat với cô ấy.
Chu Tiểu Vân hỏi: “Lưu Lộ, anh tớ tới tìm cậu à?”
Lưu Lộ đáp: Uhm, còn viết hai bức thư cho tớ.
Cậu thành thật nói cho tớ, cậu cảm thấy anh tớ thế nào? Nếu có thể đương nhiên tớ hi vọng cậu cho anh ấy một cơ hội, nếu cậu không thích liền nói thẳng với tớ, tớ sẽ không cho anh ấy đến làm phiền cậu. Chu Tiểu Vân gửi tin qua, đợi nửa ngày Lưu Lộ chưa trả lời. Cô ngồi tưởng tượng, chắc chắn Lưu Lộ đang ở trước máy vi tính cắn móng tay. Cô ngốc này có tâm sự gì đều thích cắn móng tay, thói quen bao nhiêu năm nay không thay đổi.
Chu Tiểu Vân đoán không sai chút nào, Lưu Lộ thực sự đang ngẩn người cắn móng tay!
Chu Chí Lương thế nào? Thật sự là một vấn đề khó trả lời.
Quen biết đã nhiều năm, dường như từ lúc lên cấp hai học cùng Chu Tiểu Vân đã biết anh ấy. Khi đó cô luôn hâm mộ Chu Tiểu Vân có một người anh trai thương yêu em gái và một cậu em trai hết lòng quan tâm tới chị.
Càng về sau, dần dần cô tiếp xúc với Chu Chí Lương mấy lần, cảm thấy anh ấy thẳng thắn rất dễ ở chung. Về sau, nghe nói anh ấy đỗ Cao đẳng thể thao, cảm thấy anh ấy cũng không tồi, còn có tương lai hơn việc đỗ vào cấp ba.
Lại về sau nữa, nghe nói Chu Chí Lương vào đội điền kinh, nhất thời cảm thấy kính nể anh ấy, thấy anh ấy rất giỏi. Bao năm qua, dường như anh ấy luôn ở xung quanh cô, nhưng hai người không chân chính qua lại.
Bỗng nhiên Chu Tiểu Vân nói cho cô biết Chu Chí Lương thích mình, lập tức cô như ở trong mộng. Ngay sau đó cô nhận được thư anh gửi, cô đọc lá thư này hết lần này đến lần khác mà trong lòng vẫn rối bời.
Chu Chí Lương và mình. Nghĩ tới đã có chút không dám tin, thật giống như nằm mơ…
Ngày đó, Chu Chí Lương đến tìm cô, lúc cô nghe thấy câu “Lưu Lộ anh thích em” từ miệng anh ấy, cô không biết từ chối thế nào nên im lặng. Về sau, Chu Chí Lương và cô cùng đi ăn một bữa cơm rồi phải đi. Sau đó, cô lại nhận được hai bức thư của anh.
Đến bây giờ, Lưu Lộ cũng không rõ ràng lắm, đối với Chu Chí Lương rốt cuộc cô có cảm giác gì. Một mặt cảm thấy Chu Chí Lương là một người con trai rất tốt. Về phương diện khác lại cảm thấy trở thành bạn gái của anh ấy là chuyện rất kỳ quái.
Nói chung, loạn thành một đoàn, đến nay còn chưa rõ ràng đâu! Bây giờ, Chu Tiểu Vân hỏi như thế, Lưu Lộ thật sự không biết trả lời thế nào. Sau nửa nén hương, Lưu Lộ rốt cuộc gõ gõ mấy chữ trên bàn phím: Cho tớ thêm thời gian suy nghĩ rõ ràng rồi tớ sẽ trả lời!
Chu Tiểu Vân nhìn xong cười, không nhắc lại chuyện này nữa. Tâm tư con gái luôn khó đoán, có điều, có một chút rõ ràng chính là đối với Đại Bảo khẳng định Lưu Lộ không phải không có cảm giác. Nếu là thích tí gì cô ấy sẽ trực tiếp từ chối, không do dự nhiều như vậy nha!
Đồng thời Chu Tiểu Vân cũng ra quyết định: sau này không bao giờ hỏi chuyện giữa Đại Bảo và Lưu Lộ nữa, tránh cho Lưu Lộ khó xử. Kế tiếp phải dựa vào chính Đại Bảo.
Chu Tiểu Vân không chủ động đi hỏi, có điều, Đại Bảo chắc chắn sẽ chủ động báo lại với cô:
“Hôm nay Lưu Lộ hồi âm cho anh!”
“Anh lại đi tìm Lưu Lộ, cô ấy nói với anh rằng hình như nói chuyện với anh rất vui vẻ.”
“Anh làm theo lời em, tặng cô ấy món quà nhỏ, cô ấy nói rất thích.”
…
Chu Tiểu Vân đánh giá cứ theo xu thế này, không lâu sau, Đại Bảo có thể ôm được mỹ nhân về nhà. Ha ha! Nghĩ tới đây, tâm trạng cô rất tốt.
Tưởng Tiêu Đan rủ cô tối đi xem phim: “Tiểu Vân, đêm nay đi xem phim đi?”
Chu Tiểu Vân nhẹ nhàng đáp: “Được!”
Tưởng Tiêu Đan phát giác tâm trậng Chu Tiểu Vân tốt lạ thường, rất kỳ quái: “Tiểu Vân, cậu hình như rất vui a! Có chuyện gì tốt chia sẻ một chút đi.”
Chu Tiểu Vân nghĩ thầm chuyện của Đại Bảo và Lưu Lộ còn chưa chắc chắn chớ nói lung tung thì hơn, nói lung tung hai câu ứng phó với Tưởng Tiêu Đan.
Tưởng Tiêu Đan không tin Chu Tiểu Vân nói cái gì mà “Khí trời rất tốt vì thế tâm tình rất tốt” chuyện ma quỷ đó, liền đoán: “Có phải bạn trai cậu muốn tới thăm cậu không?” Người cô nói đương nhiên là Lý Thiên Vũ.
Chu Tiểu Vân sớm không tranh luận với Tưởng Tiêu Đan việc Lý Thiên Vũ có phải bạn trai mình hay không nữa: “Tuần trước cậu ta mới đến, chắc cuối tuần này sẽ không tới nữa.”
Lý Thiên Vũ rất bận, thông thường một tháng mới tới một lần, cơ hội gặp mặt ít ỏi. Thật ra hai người thường thư từ qua lại. Tưởng Tiêu Đan còn đang đoán, bị Chu Tiểu Vân lôi đi: “Đừng ở chỗ này đoán mò nữa, đi xem phim nào.”
Hai người đi mua vé trước, cuối tuần cửa sổ bán vé xem phim điện ảnh đầy ắp người, phần lớn là một nam một nữ cùng đi xem phim. Cái gọi là ý không ở trong lời, không biết trong rạp tối thui có mấy người chuyên tâm thưởng thức tình tiết bộ phim không nữa.
Chu Tiểu Vân vừa cầm vé tới tay, quay đầu lại đụng phải Giang Học Lỗi và Lộ Lệ Nhã cũng tới mua vé xem phim.
Trong lòng Chu Tiểu Vân lộp bộp, tươi cười trên mặt không giảm, chào hỏi hai người. Giang Học Lỗi cũng tươi cười, dáng vẻ tự nhiên giống như không có chuyện gì xảy ra.
Lộ Lệ Nhã giống chim nhỏ nép vào người Giang Học Lỗi, nụ cười có chút cứng ngắc: “Tiểu Vân, cậu và Tưởng Tiêu Đan cũng đến xem phim à!” Tay không tự chủ nắm chặt ống tay áo của Giang Học Lỗi.
Giang Học Lỗi nhận thấy Lộ Lệ Nhã không được tự nhiên, cúi đầu trấn an cười cười với cô.
Dọc đường đi Tưởng Tiêu Đan cẩn thận quan sát sắc mặt của Chu Tiểu Vân từng li từng tí: “Tiểu Vân, có phải bây giờ cậu cảm thấy không thoải mái không, có muốn tớ cho cậu mượn vai để tựa vào không?”
Nếu như vừa thấy Giang Học Lỗi đi cùng Lộ Lệ Nhã đã không thoải mái có lẽ cô sống nổi mất. Đều là bạn học, Lộ Lệ Nhã và cô còn chung một ký túc xá, ngẩng đầu không thấy cúi đầu cũng gặp. Một ngày chạm mặt năm ba lần, Chu Tiểu Vân đã chuẩn bị xong rồi.
Tưởng Tiêu Đan thấy sắc mặt Chu Tiểu Vân không hề khác thường mới yên lòng.