Chương 24
Edit: Cửu Trùng Cát
Cố Ninh nói xong hết thảy, ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường, thời gian đã là hai giờ trưa.
Ra khỏi tiệm cà phê, cô lập tức đi về hướng cửa hàng của Thẩm Lan, lúc này chính là thời điểm giữa trưa oi bức, ánh nắng chói chang chiếu rọi khắp nơi, trên trán Cố Ninh mồ hôi tuôn xuống như mưa. Còn chưa đi đến nơi, Cố Ninh đã nhìn thấy bóng dáng Ninh Ngật đứng dưới tàng cây trước cửa hàng.
Thiếu niên mặc áo sơ mi màu trắng, gió mát thổi vào làm góc áo bay bay, hắn tùy ý dựa vào tường, cả người thoạt nhìn vừa thanh xuân lại nhàn nhã thoải mái, khóe miệng mang theo ý cười có chút lười nhác, hắn cúi đầu không biết đang suy nghĩ cái gì. Thoạt nhìn có chút không hòa hợp với hoàn cảnh chung quanh, người qua đường thỉnh thoảng sẽ coi trọng liếc mắt nhìn hắn một cái.
Ánh sáng trước mắt bỗng nhiên biến mất, Ninh Ngật ngẩng đầu lên, nhìn thấy Cố Ninh đột nhiên xuất hiện, sau khi sửng sốt một chút, hắn mở miệng nói chuyện có phần ngốc nghếch:
– “Bạn… Bạn đến rồi à.”
– “Sao bạn lại tới đây?” Dừng một chút, Cố Ninh nhìn về bức tường phía sau Ninh Ngật, cất giọng nhàn nhạt: “Tường bẩn như vậy, bạn còn dựa vào, không sợ làm bẩn quần áo sao?”
“…” Mặt Ninh Ngật lộ ra hai mảnh hồng hồng. Hắn vội vàng đứng thẳng người, cuối cùng, dùng sức vỗ vỗ quần áo dính bụi bặm trên người rồi nói:
– “Cố Ninh, bạn đi đâu vậy? Đúng rồi, hôm nay mình mới biết là cửa hàng của dì bị đập phá, cho nên mình tới xem một chút, sao bạn không đến nhờ cha mình giải quyết?”
Cố Ninh nhìn người thiếu niên trước mắt, trong đầu suy tư mục đích mà Ninh Ngật tới đây.
– “Chuyện này không cần phải phiền đến Ninh luật sư, tự hai mẹ con mình có thể giải quyết, chung quy ông ấy cũng là người quan trọng.” Dừng một chút, Cố Ninh cảm thấy nói thế này thật quá khách sáo khiến lòng người ta lạnh lẽo, cho nên bổ sung thêm một câu: “Cám ơn bạn đã quan tâm.”
Khóe môi Ninh Ngật có chút nhu hòa, nói:
– “Tuần sau sẽ có kết quả thi tốt nghiệp, bạn có tự tin không? Một tuần nữa thì đến kỷ niệm ngày thành lập Đảng, cô Lý bảo hai người chúng ta đến trường để tập dợt.”
Lần này đúng lúc là năm Thiên Hi, cho nên lễ chúc mừng năm nay phá lệ lớn, vì có trường Thanh Phong với bề dày trăm năm lịch sử chịu trách nhiệm chính, tiệc tối sẽ được cử hành ở bên ngoài quảng trường, mỗi khối sẽ cử ra một tiết mục để biểu diễn, đến lúc đó không ít người dân cũng đến xem, một đài truyền hình của thành phố Z cũng đến đó thu hình trực tiếp.
Lần này sẽ do Cố Ninh và Ninh Ngật là người dẫn chương trình. Cố Ninh lại hỏi:
– “Lúc nào thì bắt đầu?”
– “Mười giờ sáng cho đến hơn giữa trưa một chút, đến lúc đó mình tới đón bạn.”
Cố Ninh lắc lắc đầu:
– “Không cần, bạn không tiện đường, tự mình ngồi xe đến cũng được.”
Ninh Ngật sợ run, cười cười còn nói thêm:
– “Sau tiệc tối, mình sẽ đến chỗ của mẹ mình, dù sao mình cũng không học cấp 3 tại đây, cho nên thành tích thi thế nào đối với mình không quan trọng.” Nói xong, Ninh Ngật ra vẻ thoải mái nhún vai, nhưng ánh mắt lại khẩn trương nhìn chằm chằm vào Cố Ninh, nhìn Cố Ninh đối với tin tức mình sắp rời khỏi đây không có chút dao động hay sợ hãi nào, Ninh Ngật có chút thất vọng, hắn miễn cưỡng nặn ra một nụ cười rồi nói tiếp: “Đến lúc đó bạn tự tra thành tích thi tốt nghiệp của bạn, nhân tiện cũng giúp mình nhìn xem, sau đó gọi điện thoại nói cho mình biết, mình cũng có thể biết là mình thi được bao nhiêu điểm.”
– “Ừ.”
Đối với việc ra đi của Ninh Ngật, Cố Ninh không có chút nào ngoài ý muốn, bởi vì việc này, cô đã biết ở kiếp trước, tuy rằng hiện tại và kiếp trước có chút bất đồng, nhưng dù sao Ninh Ngật cũng giúp cho cô một ân tình lớn, hai người cũng đã trở thành bạn bè. Nhưng mà, trừ vẻ ngoài như vậy, bản thân mỗi người đại khái cũng có hướng đi riêng, hẳn là không có gì sai biệt so với kiếp trước, cô cũng không muốn làm nhiễu loạn cuộc sống tương lai của người khác.
Hai người tương đối không nói gì thêm, Ninh Ngật có chút không rõ, vì sao bản thân hắn trước mặt những nữ sinh khác thì không khẩn trương, cũng không vắt nát óc suy nghĩ tìm đề tài nói chuyện, càng không cảm thấy xấu hổ. Nhưng khi đối diện với Cố Ninh – người đang đứng trước mặt hắn đây, cái gì cũng trở nên bất đồng.
– “Mình sắp đi rồi, bạn không có gì muốn nói với mình sao?” Ninh Ngật cười hỏi tiếp.
Cố Ninh nhìn Ninh Ngật:
– “Chúc bạn thuận buồm xuôi gió, tiền đồ như gấm.”
Câu trả lời thật hết sức lạnh nhạt…
Ninh Ngật buông thõng mắt xuống, vì sao hắn cảm thấy giữa hai người luôn có một khoảng cách, không có biện pháp để vượt qua, đặc biệt là từ sau khi trải qua sự kiện lần trước. Trong lòng hắn có vài phần cô đơn, rồi lại không biết làm như thế nào mới có thể xoa dịu được, cho nên nụ cười trên mặt mang theo 3 phần miễn cưỡng.
– “Cố Ninh, lần trước những gì mình đã nói, bạn không nên hiểu lầm, những chuyện đó là chuyện riêng của nhà bạn, bạn xử lý như thế nào đều được, không phải mình có ý kiến gì với bạn đâu.”
– “Mình biết.”
– “Bạn hiểu rõ thì tốt, mình sắp đi khỏi đây rồi, hôm nay mình cố ý đến tìm bạn, bạn rảnh thì theo giúp mình một chút đi.”
Cố Ninh nhìn mặt trời đang nhô lên cao, trên ngã tư đường cơ bản không có người nào, tình huống giữa trưa thế này, muốn đi đến chỗ nào chứ? Không phải cô mất hứng, chẳng lẽ Ninh Ngật muốn lôi kéo cô cùng đi tắm nắng ư?
Thẩm Lan từ trong tiệm đi ra, nhìn thấy người đứng bên ngoài thì hơi sửng sốt, bà cất tiếng:
– “Ninh Ngật, cháu vẫn còn ở đây à, mau vào trong ngồi một chút đi, bên ngoài nắng nóng như vậy.”
Dừng một lúc, ánh mắt bà lại quét đến người Cố Ninh, Thẩm Lan lại tiếp tục sửng sốt:
– “Ninh Ninh, con về lúc nào vậy? Hai người các con sao lại đứng bên ngoài làm gì? Bạn cùng lớp cố ý đến tìm con, con dẫn bạn đến nhà chơi đi, bên ngoài rất nóng a, chút nữa mẹ đóng cửa tiệm rồi đi mua thức ăn, hôm nay Ninh Ngật cùng ăn cơm ở nhà ta chứ?”
Hai người đều không nói chuyện, Thẩm Lan trực tiếp bỏ qua Cố Ninh, quay sang hỏi Ninh Ngật:
– “Cháu muốn ăn gì nào? Lát nữa dì sẽ đi mua thức ăn.”
Ninh Ngật sửng sốt:
– “Dì ơi, không cần phiền phức vậy đâu, một lát con đi rồi, con đến đây chỉ muốn báo cho Cố Ninh biết một tiếng, là ngày mai đến luyện tập cho buổi kỷ niệm thành lập Đảng.”
Rõ ràng chỉ một cú điện thoại là có thể thông báo sự tình, cũng không biết vì sao hắn lại muốn chính mình chạy tới đây, còn chờ lâu như vậy…
Thẩm Lan không để ý, nói:
– “Cố ý đến tìm Cố Ninh, sao có thể chưa ăn cơm đã về rồi. Như vậy dì cũng không yên tâm a, dù sao dì và Cố Ninh cũng phải ăn cơm, thêm một cái chén một đôi đũa cũng không phiền toái gì, ăn xong cơm rồi về cũng được mà.” Dừng một chút, Thẩm Lan lại quay đầu nói với Cố Ninh: “Ninh Ninh, con giúp mẹ khuyên bạn con đi.”
Cố Ninh giương mắt:
– “Ăn cơm xong rồi về cũng không muộn.”
Ninh Ngật ngẩn ra, mỉm cười nói:
– “Vậy được rồi, làm phiền dì.”
– “Phiền gì mà phiền, cháu muốn ăn món gì, dì làm cho cháu ăn, lần trước có thể mời cha cháu làm luật sư cho dì, toàn phải nhờ vào cháu giúp đỡ giới thiệu, cháu đã chiếu cố tốt cho mẹ con dì như vậy, dì còn chưa hảo hảo cảm ơn cháu đấy, trở về cháu hãy thay dì cám ơn Ninh luật sư.”
Ninh Ngật ngượng ngùng gãi gãi đầu:
– “Vâng… thưa dì, dì đừng khách khí như vậy, cháu cũng không kén ăn.”
– “Không kén ăn cũng tốt, Ninh Ninh nhà dì mỗi bữa cơm đều phải có ớt mới được, con bé giống ông ngoại nó, trời nóng như vậy vẫn thích ăn ớt, dì vẫn lo lắng con bé bị nóng nảy trong người.” Thẩm Lan cười, tùy ý nói ra sở thích của Cố Ninh.
Ninh Ngật nhìn thoáng qua Cố Ninh ở bên cạnh, đáp:
– “Dì, cháu cũng thích ăn ớt, cho nên dì không cần cố kỵ khẩu vị của cháu đâu.”
Trong lòng cảm thấy vui sướng không tên, chỉ là bởi vì biết đối phương có cùng một sở thích với mình.
Cố Ninh cầm một đôi giày đưa cho Ninh Ngật thay, sau đó mở TV lên, đem điều khiển từ xa đặt vào tay Ninh Ngật, cô nói:
– “Trong tủ lạnh có đồ uống, bạn thích uống gì thì tự mình lấy đi.”
Thái độ này cũng quá tùy ý rồi.
Ninh Ngật đánh giá bốn phía chung quanh, kiểu trang trí của căn phòng này là từ mười mấy năm trước, phong cách thời trang không mới mẻ độc đáo, nhưng rất ngăn nắp sạch sẽ, rất có không khí của một gia đình. Vải bọc sô pha và gối dựa lưng có thể nhìn ra là đồ tự tay may lấy, hoa văn bên dưới màu trắng, mặt trên có một ít đóa hoa nhỏ màu vàng tản đều bốn phía, rất hài hòa với chung quanh, trừ thứ đó ra, còn rất nhiều thứ khác trong nhà, đều được làm thủ công, có một loại cảm giác năm tháng đọng lại, nhàn nhạt ấm áp của hồi ức.
Cha mẹ Ninh Ngật ly hôn lúc hắn được 5 tuổi, hai người bọn họ là chia tay trong hòa bình, chỉ cần bởi vì quan điểm sống không hợp nhau, chung sống một quãng thời gian, phát hiện không thể vì muốn chung sống lâu dài với đối phương, mà khiến cho sự phát triển của bản thân chậm lại, cho nên họ mới thỏa thuận ly hôn.
Không có đánh nhau, cũng không có chửi rủa, từ đầu tới cuối, chỉ có bình tĩnh và lạnh nhạt thỏa thuận với nhau. Cho dù đã chia tay nhưng sau này vẫn là bạn bè, ngẫu nhiên bọn họ sẽ hẹn nhau ra ngoài uống cà phê và cùng trò chuyện.
Lúc hai vợ chồng ly hôn đã bàn bạc, chuyện nuôi nấng con trai sẽ giao cho Ninh Thanh Dương, Vương Nhược Thủy tuy rằng hàng năm ở nước ngoài, nhưng vẫn thường xuyên về nước biểu diễn, trên cơ bản mỗi tháng đều sẽ đến thăm Ninh Ngật, sau đó vào kỳ nghỉ đông và nghỉ hè hàng năm, bà sẽ đưa Ninh Ngật ra nước ngoài ở một hai tháng, cả hai vợ chồng đối với đứa con trai này đều hết mực thương yêu, cũng không ai bởi vì hôn nhân tan vỡ, mà đem yêu thương dành cho con trai giảm đi. Cho nên Ninh Ngật không có bao nhiêu cảm giác, bản thân hắn sống trong một gia đình không trọn vẹn mà lớn lên.
Phân tranh trong gia đình, hắn chưa bao giờ phải trải qua, từ nhỏ đến lớn một đường phát triển thuận lợi, chồng mới của mẹ, bạn gái của cha đều đối với hắn rất tốt, chưa từng hà khắc với hắn bao giờ.
Nhưng vì cứ như vậy, Ninh Ngật vẫn cảm thấy dường như trong cuộc sống thiếu đi thứ gì đó, ít nhất là mẹ của hắn, chưa từng nấu ăn vì hắn, mà trong nhà cũng không có phần không khí gia đình ấm áp như vậy, phần lớn thời gian, vẫn chỉ có một mình hắn cô đơn ở nhà, tuy rằng đã sớm có thói quen vắng vẻ như vậy, nhưng thói quen cũng không đại biểu cho việc sẽ chấp nhận. Ngẫu nhiên, nhìn thấy ánh sáng hắt ra từ cửa sổ của những gia đình khác, hắn cũng sẽ cảm thấy mất mát.
Cố Ninh ngồi ở một đầu khác của sô pha, trong TV đang phát đúng lịch bộ phim cẩu huyết lúc 8 giờ tối, ai cũng không chuyển kênh, Ninh Ngật có chút không yên lòng.
Cố Ninh cúi đầu, hơi hơi chau mày lại, tự bản thân cô cầm lấy bút bắt đầu tính toán, không bởi vì ở nơi đây có thêm một người lạ, mà cảm thấy có chút bất đồng.
Cố Ninh đang tính toán số kệ mà cô cần chiều nay hẳn là nên đưa tới cửa hàng, ngày mai công nhân cũng sẽ bắt đầu quét vôi, sơn tường, có thể hoàn thành rất nhanh, hôm sau chắc có thể khai trương rồi, cùng lắm ngày kia hẳn là được, không xê xích gì nhiều.
Cố Ninh cúi thấp đầu, lộ ra một cái cổ trắng nõn, ánh sáng chiếu lên, phảng phất có thể nhìn thấy đến từng sợi lông tơ nhỏ mịn, Ninh Ngật không thể tự chủ mà dán mắt vào nhìn.
Chính hắn vào lúc nào, phát hiện người bên cạnh không giống như trong ấn tượng của hắn, sau đó thì sinh ra tò mò, từng chút một tiếp cận. Mà đến bây giờ, chính mình cũng không thể phân biệt, đối người bên cạnh đây là hứng thú hay là bởi vì tò mò, hoặc là bởi vì cái gì đó khác?
Có thứ gì đó trở nên bất đồng, giống như trong lúc vô tình, một hạt giống lặng lẽ rơi xuống, chuẩn bị nảy mầm.
Lúc Thẩm Lan mở cửa bước vào nhà, nhìn thấy Cố Ninh vẫn cúi thấp đầu tính toán thứ gì đó, mà Ninh Ngật thì đang dán mắt vào TV, hai người ở chung ngược lại cũng khá hòa hợp, bà đổi giày, đem đồ ăn vừa mua bỏ vào phòng bếp, đi ra vừa cười vừa hỏi:
– “Các con đói bụng chưa? Mẹ sẽ đi nấu cơm ngay bây giờ, Ninh Ninh, con đừng cúi đầu cúi cổ làm việc của mình nữa, nói vài câu với Ninh Ngật đi.”
Cố Ninh ngẩng đầu, chỉ biết là vừa nãy Thẩm Lan hình như có nói gì đó với cô, nhưng cô không nghiêm túc nghe rõ đối phương nói những gì, cho nên có chút ngây thơ lên tiếng:
– “Hả?” Cô theo bản năng đưa mắt nhìn Ninh Ngật.
Khóe môi Ninh Ngật cong lên, hắn rất ít khi nhìn thấy bộ dáng ngốc nghếch của Cố Ninh.
Tuy rằng chỉ có ba người, nhưng Thẩm Lan lại làm một bàn đồ ăn không sai biệt lắm, tính cách của Ninh Ngật rất sáng sủa, miệng cũng ngọt, khoa trương khen đồ ăn nấu tốt ăn ngon, dỗ cho Thẩm Lan vui đến không khép miệng được. Ngay cả Cố Ninh cũng không nhịn được mà nở nụ cười.
Ba người ăn cơm xong, Thẩm Lan lại đem ra một chén chè đậu xanh mát gan giải nhiệt, bảo Ninh Ngật ăn xong rồi hẵng đi.
Chờ đến lúc Ninh Ngật rời khỏi nhà Cố Ninh, không sai biệt lắm đã 7 giờ tối.
Thẩm Lan thấy Cố Ninh đứng dậy muốn đi, bà nghiêng đầu từ trong phòng bếp nhìn ra ngoài:
– “Ninh Ninh, Ninh Ngật không phải đã nói sẽ du học ở nước ngoài sao? Người khác đã cố ý đến thăm con, con cũng nên tiễn người ta đi.” Dừng một chút còn nói thêm: “Ninh Ngật, về sau có được nghỉ trở về, nhớ đến đây ăn cơm cùng dì nhé, không cần khách khí.”
Ninh Ngật cảm thấy trong lòng ấm áp, đáp:
– “Cám ơn dì.”
Lúc này bầu trời đã bắt đầu tối đen, ánh đèn đường màu cam nóng ấm chiếu trên người Ninh Ngật, áo sơ mi trắng nhuốm lên một tầng ánh sáng vàng vàng. Cố Ninh tiễn Ninh Ngật ra khỏi tiểu khu.
Bên đường cái, Ninh Ngật vươn tay vẫy một chiếc taxi, hắn mở cửa xe ra, lúc chuẩn bị bước vào, đột nhiên quay đầu nhìn Cố Ninh.
Lúc này vừa vặn có một chiếc xe bồn tưới nước gần đó, bọt nước văng tung tóe khắp nơi, làm ra một tiếng vang thật lớn, Cố Ninh lảo đảo lùi vài bước, tránh cho bị nước văng làm bẩn giày.
Đồng thời, tiếng động này vang lên, cũng che lấp mất giọng nói nho nhỏ của Ninh Ngật, thậm chí vào lúc này, Cố Ninh cũng không có chú ý đến người trước mắt vừa mới cử động môi.
Chờ sau khi tất cả yên tĩnh trở lại, Cố Ninh nhìn vẻ mặt tràn đầy chờ mong của Ninh Ngật nhìn mình, cô sửng sốt hỏi:
– “Vừa nãy bạn muốn nói gì với mình sao?”
– “Không có, mình chỉ muốn nói với bạn là hẹn gặp lại.”
– “Ừ, hẹn gặp lại.”
Ninh Ngật lên xe, đóng cửa, nhìn người đứng cửa sổ, vừa nãy thật vất vả mới cố gắng lấy được chút dũng khí, hắn không thể mở miệng nói lần thứ hai được.
Ninh Ngật nhìn phong cảnh đang chạy lùi ngoài cửa xe, ở trong lòng nhẹ nhàng thở dài một tiếng. Hắn vẫn còn có thể trở về, bây giờ hắn đã muốn ra nước ngoài rồi, cho dù có mở miệng nói thì thế nào chứ?
Cuối cùng nhất định có một ngày, hắn sẽ trở lại, đem những lời ngày hôm nay muốn nói, nói ra một lần nữa, đến lúc đó, không biết Cố Ninh sẽ có phản ứng gì?
Xe taxi biến mất ở chỗ rẽ, Cố Ninh mới thu hồi tầm mắt, không nhanh không chậm trở về nhà, lúc này không có ánh trăng, gió thổi trên người có chút lạnh lẽo. Cô đi tới dưới lầu, bước chân đột nhiên dừng lại. Một lần nữa thật ngoài ý muốn cô lại nhìn thấy Cố Xuân Sinh.
Cố Xuân Sinh và Thẩm Lan không biết đang nói chuyện gì, tiếng nói rất lớn, người đi đường chung quanh liên tiếp nhìn ngó lại chỗ hai người bọn họ.
Cố Ninh bước nhanh hơn tiến về phía trước, nhìn Cố Xuân Sinh, trong giọng điệu nói chuyện mang theo nồng đậm xa cách:
– “Ông lại tới đây làm gì nữa, Cố tiên sinh? Tới để đàm phán việc bồi thường à?”
Thiên kim của Phó thị trưởng leo lên chức tiểu tam, ỷ vào người cha làm chức cao, hành vi kiêu ngạo hống hách coi thường luật pháp, trong các diễn đàn mạng tạo nên làn sóng phản đối không nhỏ, chi phí ăn mặc của Dương Mộng Đình đều bị người ta có tâm lột trần, bao gồm nhà, xe, thẩm mỹ viện mở tại trung tâm thành phố đã không mở cửa kinh doanh suốt 1 tuần qua. Bao nhiêu chi phí ăn ở, không thể nào do một gia đình làm quan thanh liêm cung ứng được.
Quan trọng hơn, thiên kim của Phó thị trưởng thế nhưng còn cho người đến đập cửa tiệm của vợ trước – là vợ trước của người chồng hiện tại, về điểm này, bà ta bị rất nhiều người lên án. Phụ nữ luôn mâu thuẫn với tiểu tam, bình dân đối với đặc quyền của quan liêu cũng vô cùng mâu thuẫn, các loại nhân tố hỗn tạp cùng trộn chung một chỗ, sự tình khó tránh khỏi sẽ trở nên phức tạp hẳn lên. Tuy rằng bây giờ không đầy đủ chứng cớ để chứng minh rằng Dương Mộng Đình có hành vi uy hiếp chiếm đoạt tài sản người khác hay không, vì hết thảy vẫn còn trong vòng điều tra. Nhưng lùi một bước mà nói, cho dù tội danh này không được thành lập, người ta cũng sẽ đánh dấu hỏi, không biết bên trong việc này có gì đó mờ ám hay không? Đặc quyền chức vụ không biết có liên quan gì đến việc này hay không?
Trải qua các báo cáo của truyền thông, kỳ thật tội của Dương Mộng Đình đã bị đại đa số người ta định sẵn. Ở phương diện này, cục cảnh sát chịu áp lực rất lớn, cho nên không đồng ý để Dương Mộng Đình nộp tiền bảo lãnh được tại ngoại, cũng không có đưa ra kết luận gì chính xác. Mà bây giờ phương thức tốt nhất để giải quyết việc này, chính là hai bên có thể tự âm thầm giải quyết riêng, chung quy án kiện này chính là bởi vì khúc mắc tình cảm mà ra. Muốn gỡ chuông phải tìm người buộc chuông, bởi vì nếu xử lý không khéo, lực lượng dư luận không thể dung túng cho oan sai, mà bây giờ lại đang trong thời điểm nhạy cảm, Phó thị trưởng đang tiếp nhận thanh tra.
Cố Xuân Sinh là người thông minh, đương nhiên không có khả năng không hiểu rõ điểm này, cho nên sau khi cân nhắc kỹ càng, ông ta quyết định lại đi đến đây một chuyến. Cố Ninh cũng không thấy ngoài ý muốn một chút nào.
Sắc mặt Thẩm Lan rất lạnh lùng, rõ rệt hai người không thể nào đạt được thỏa thuận, thái độ lúc trước của ông ta rất kiêu ngạo, hiện tại ông ta lại xuất hiện ở nơi này, chứng tỏ kiêu ngạo của trước kia triệt để không thể nào thực hiện được.
Cho dù Cố Xuân Sinh đã mặt dày thỉnh cầu, Thẩm Lan cũng không có chút nào đồng cảm, bà chỉ cảm thấy càng thêm chán ghét đối với Cố Xuân Sinh. Cố Xuân Sinh cũng thật phẫn hận, trước kia Thẩm Lan vô cùng ngoan ngoãn phục tùng, chỗ nào dám chống đối mình như vậy, mà bây giờ, thái độ của Thẩm Lan rất cường ngạnh, mấu chốt ở chỗ, ông ta không thể ngại khó, không thể giống như lúc trước hễ phát giận là lại sưng mặt bỏ đi.
Vị trí trước kia, hiện tại đã thay đổi giống như một vở kịch vậy.
Cố Xuân Sinh nén một bụng lửa giận. Nhìn thấy Cố Ninh đi đến, càng có tức mà không biết nói sao, nhưng nhớ lại mục đích của mình khi đến đây, ông ta lại cố gắng kềm chế lửa giận trong lòng, cho nên biểu tình trên mặt trở nên có chút vặn vẹo.
Tiếng Cố Xuân Sinh âm trầm, hạ thấp giọng:
– “Các người không cần quá phận, công phu sư tử ngoạm muốn nhiều tiền như vậy, mười vạn muốn mua hết cả tiệm tạp hóa của các người cũng còn đủ, các người biết rất rõ ràng Mộng Đình không phải cố ý lừa đảo chiếm đoạt tài sản, vì sao ở chỗ cảnh sát lại nói không rõ ràng như vậy? Cô ấy nhiều lắm cũng chỉ nói ra vài lời khó nghe mà thôi, các người cần gì phải làm vậy, nhất định phải đuổi tận giết tuyệt ư?”
Cố Ninh nghe Cố Xuân Sinh một chữ cũng “Mộng Đình” hai chữ cũng “Mộng Đình”, trong lòng thật sự khó chịu nói không nên lời, ánh mắt của cô u ám nhìn về phía Thẩm Lan, phát hiện Thẩm Lan hoàn toàn thờ ơ lạnh nhạt, thoạt nhìn giống như không có chút xúc động nào, trong lòng Cố Ninh nhẹ nhàng thở ra. Cười nhạo một tiếng rồi cất giọng:
– “Xin lỗi, biểu hiện của bà ta, hoàn toàn chính là uy hiếp chiếm đoạt tài sản, bản thân tôi cho là như thế, hơn nữa, ông cũng đừng nói sai, bốn chữ “đuổi tận giết tuyệt” này, hẳn là ông nên dành cho người đàn bà kia, bốn chữ này, cũng xứng lứa vừa đôi với hai người các người đấy.”
Giọng Thẩm Lan nhàn nhạt:
– “Nếu không phải cô ta chủ động đến đập phá cửa tiệm của tôi thì vì sao lại náo loạn đến tình trạng này? Không phải do trước đó cô ta khinh người quá đáng sao? Tuy rằng tôi không muốn kết thù với các người, nhưng nếu người khác muốn khi dễ trên đầu tôi, tôi cũng không cần phải sợ.”
Cố Xuân Sinh nhìn hai người trước mắt, ông ta cũng bắt đầu hiểu rõ không có con đường sống nào để trở về vẹn toàn, cho nên ông ta nói:
– “Các người rút đơn kiện đi, tiền bồi thường tôi sẽ đưa cho các người, phiền các người cầm tiền rồi ngày mai cùng đi với tôi tới đồn cảnh sát một chuyến, giải quyết mọi chuyện cho xong đi.”
– “Đó là tự nhiên.” Thẩm Lan nhàn nhạt lên tiếng đáp ứng, dừng một chút, bà còn nói thêm: “Chuyện này, cô ta còn nợ tôi một câu giải thích, bất quá, tôi cũng không muốn nghe làm gì, dù sao cũng không phải lời giải thích thật lòng, bất quá chỉ là đối phó cho có lệ thôi, không cần thiết nữa. Còn nữa, có ít lời tôi phải nói trước, sau khi giải quyết xong việc này, từ nay về sau đường ai nấy đi, tôi sẽ không chủ động đến trêu chọc các người, các người cũng đừng đến trêu chọc tôi, nếu như vậy thì tất cả đều bình an vô sự, nếu các người lại tìm tới cửa gây phiền toái cho tôi, vậy tôi cũng không sợ gây ra phiền toái cho các người đâu.” Ý tứ mang tính uy hiếp mười phần.
Biểu tình trên mặt Cố Xuân Sinh có chút quái dị, cười lạnh cất tiếng:
– “Không phải cô muốn lấy mười vạn tiền mặt sao? Ngày mai tôi sẽ chuyển cho cô, cô lợi hại như vậy, tôi sao dám tìm cô gây phiền toái chứ?”
– “Như vậy tự nhiên là tốt nhất.”
Cố Xuân Sinh cũng không tiếp tục nhiều lời, hai người ước định thời gian, ngày mai gặp mặt tại chỗ này, giao tiền rồi đi cục cảnh sát, sau đó ông ta mới xoay người rời đi.
Mãi cho đến khi xe của Cố Xuân Sinh biến mất trong bóng tối, Thẩm Lan mới thu lại giọng điệu nói chuyện cứng rắn, nhìn Cố Ninh còn đứng ở một bên, bà hỏi:
– “Ninh Ninh, về sau bọn họ sẽ không dám tìm đến chúng ta gây phiền toái nữa.”
Giáo huấn lần này, Dương Mộng Đình và Cố Xuân Sinh dù thế nào cũng phải thu liễm một thời gian, nhìn bộ dáng quẫn bách của Cố Xuân Sinh, trong lòng bà thống khoái đến không nói được, sống hiền lành bị người ta khi dễ, bà cảm thấy phải làm kẻ ác mới tốt.
Ánh mắt Cố Ninh trở nên âm trầm:
– “Ngày mai mẹ có muốn con đi với mẹ không?”
– “Mẹ đi một mình là được.” Thẩm Lan không muốn Cố Ninh lại tham dự vào đống chuyện loạn thất bát tao này, dừng một chút bà còn nói thêm: “Gần đây mẹ con đi xem vài căn hộ, mẹ muốn mua một căn hộ gần trường trung học của con, cha con đã nhiều lần tìm tới đây, nơi này mẹ cũng không muốn ở lại nữa, chuyển đi nơi khác cho thanh tịnh, bất quá mẹ cũng không muốn bán đi, có thể cho thuê lại hoặc để trống cũng được, giá của căn phòng này đã tăng gấp đôi so với thời điểm mẹ mua, về sau có khả năng sẽ được nâng lên nữa.”
Mấy năm gần đây, thành phố Z bắt đầu lưu hành phong trào đổi nhà mới, từng tòa cao ốc bắt đầu trùng tu sữa chữa lại, tuy rằng Thẩm Lan đối với chuyện làm ăn buôn bán không để ý lắm, nhưng là bán nhà cũng không cần thiết phải có kinh nghiệm, cứ để yên một chỗ chờ tăng giá nhà là được, chỉ cần xem khu vực tốt thì sẽ biết là tốt, rất ít khi bị lỗ vốn.
Giá nhà ở thành phố Z cứ tăng dần theo từng tháng, mỗi ngày Thẩm Lan đều nghe người ta bàn luận đến chuyện bán phòng ở, cho nên bà cũng động tâm tư. Bà muốn mua một căn hộ gần trường học của Cố Ninh, thứ nhất cứ để yên ở chỗ đó chờ tăng giá trị nhà, thứ hai còn có thể chăm sóc cho Cố Ninh, như vậy Cố Ninh muốn đến trường cũng dễ dàng hơn rất nhiều, không cần bởi vì cách xa nhà mà lựa chọn ở lại kí túc xá.
Bà muốn tự tay chăm sóc cho cuộc sống hàng ngày của Cố Ninh, như vậy bà mới có thể yên tâm. Hơn nữa căn hộ này, là nơi mà bà và Cố Xuân Sinh cùng chung sống mười mấy năm, cũng có chút buồn lòng khi nhớ tới lúc trước, cho nên bà muốn thay đổi hoàn cảnh. Dứt bỏ quá khứ, một lần nữa bắt đầu cuộc sống mới.
Hai ngày nay, Cố Ninh luôn bận rộn chuyện khai trương cửa hàng, buổi sáng đến trường tập dợt, buổi chiều thì nhốt mình ở trong cửa tiệm, tự mình đôn đốc công nhân quét vôi sơn tường, sau đó lại đem từng kệ gỗ để chất hàng đưa vào tiệm sắp xếp cho tốt, mặt tiền cửa hàng và một vài chỗ khác cũng không trang hoàng gì nhiều, bốn phía đều sắp xếp kệ hàng, ở giữa cũng xếp hai dãy kệ hàng, chỉ chừa lại một ít vị trí để ra vào.
Thẩm Lan nhìn Cố Ninh bắt đầu bày biện hàng hóa, lúc này mới chợt hiểu ra:
– “Ninh Ninh, mẹ còn tưởng con làm cái gì, thì ra cũng là bán tạp hóa, con không cảm thấy hình như con bán nhiều thứ quá sao? Thứ gì cũng có.”
Cửa hàng còn không tới 25m2, trang hoàng rất đơn giản, trừ bỏ kệ hàng trưng bày ở ngoài, thì không có đồ vật gì khác. Không có tủ kính thông thường, đứng ở ngay cửa có thể nhìn thấy toàn bộ quang cảnh bên trong tiệm, trên giá hàng bên trái bày các vật phẩm trang sức nhỏ, bên phải là đồ dùng hàng ngày, ở phía sau cũng bày hàng hóa, chính là các vật phẩm linh tinh thú vị, ở giữa có bày một ít đồ trang điểm.
Hàng hóa hết sức nhiều, rực rỡ muôn màu muôn vẻ, sắp xếp hơi có chút chen lấn, nhưng cũng thập phần chỉnh tề. Muốn tìm thứ gì vừa nhìn thì có thể lập tức tìm ra ngay.
– “Ngày mai khai trương, đến lúc đó mẹ sẽ biết, đây đúng là một cửa tiệm tạp hoá.” Cố Ninh từ trên mặt đất đứng lên, vỗ vỗ tay nói.
Lúc xế chiều, bảng hiệu làm theo yêu cầu cũng được đưa tới, nhóm công nhân đem bảng hiệu treo lên, ba chữ rồng bay phượng múa viết là: “Tiệm 4 đồng”.
Thẩm Lan sửng sốt, tên này bà hiểu nha:
– “Ninh Ninh, cửa hàng này gọi tiệm 4 đồng, có phải tất cả các đồ vật ở đây đều có giá 4 đồng không?”
– “Vâng, mỗi một thứ ở đây đều có giá 4 đồng, tùy ý người ta muốn mua gì thì mua.”
Thẩm Lan có chút không đồng ý, bà chưa từng nghe qua có người nào mở tiệm buôn bán như vậy, đây cũng quá là tùy tiện rồi, không có thứ gì bán được giá, thứ gì cũng chỉ bán chung một giá.
Bà nhìn nhìn lại các mặt hàng có trong tiệm, có loại thì 4 đồng có thể mua được, có loại không đến 4 đồng, cho dù có bán hơn 4 đồng đi chăng nữa, cũng kiếm không được bao nhiêu tiền a, làm chuyện buôn bán như vậy có thể được không đây? Thẩm Lan tỏ vẻ thật hoài nghi.
Tuy rằng trong lòng bà thấy bất ổn, nhưng cửa tiệm của con gái ngày mai đã khai trương rồi, chung quy Thẩm Lan không thể nói ra lời đả kích Cố Ninh được, cho nên bà đặt tay lên vai Cố Ninh, nói:
– “Ừ, rất giống buôn bán rồi nha, vậy mẹ chúc con khai trương thuận lợi.”
Cố Ninh đương nhiên biết Thẩm Lan đang suy nghĩ gì, hiện tại không giống với mười mấy năm sau, tiệm 2 đồng, tiệm 9 đồng tràn lan khắp nơi, kỳ thật việc buôn bán này của cô có thể xem như dẫn đầu xu hướng, đặc biệt là người đầu tiên có thể chiếm phần tiện nghi này, như vậy cửa hàng xem ra sẽ có sức tiêu thụ mạnh, có thể kiếm được ít lợi nhuận, nếu bán riêng lẻ, một vài vật phẩm chỉ lời được chút ít, có loại có thể kiếm lời hơn nửa giá, sức co dãn rất lớn, nhưng khi chúng phối hợp cùng một chỗ, lợi nhuận vẫn rất khả quan.
Gần cửa hàng, lưu lượng người qua lại không nhỏ, không sợ không buôn bán được. Giá cả lại thống nhất, chính là phương thức marketing “Cửa hàng đồng giá” thường gặp trong thị trường vào mười mấy năm sau, nhưng hiện tại trên cơ bản là không tồn tại loại phương thức kinh doanh thế này.
Tuy rằng cửa hàng này hơi nhỏ, nhưng bên trong lại có không ít vật phẩm, giá lại chỉ có 4 đồng, sẽ cho người ta có cảm giác bán giá rẻ, lúc tính tiền cũng thật tiện lợi, nhưng không thể tiếp tục hạ giá xuống nữa, rất nhiều người chỉ vì muốn buôn bán lời thêm chút ít, cơ hồ lấy ra tất cả phí tổn kinh doanh, muốn đem giá tiền chia thành 3 loại thì lại lỗ vốn.
Buổi sáng ngày hôm sau, trong một cửa hàng gần nhà ga. Người ta ra ra vào vào xếp hàng không dứt. Trong tiệm là một mảnh náo nhiệt, người đi đường đi ngang qua, thấy trong tiệm có nhiều người như vậy, đều hiếu kỳ nhìn vào bên trong, người Trung Quốc có tập tính thích tụ tập xem náo nhiệt, có người rảnh rỗi, đi vào trong tiệm nhìn một cái xem có chuyện gì, kết quả phát hiện đồ vật bên trong đều rất hữu dụng, hơn nữa đủ loại cái gì cũng có, cứ như vậy đi dạo quanh một vòng, mua được mấy thứ đồ vật rồi tự giác đi xếp hàng thanh toán tiền.
Trong vòng một buổi sáng, đội ngũ xếp hàng tính tiền không có dấu hiệu ngừng lại, thẳng đến một giờ trưa, trong tiệm mới bắt đầu bớt đông xuống một chút. Nhân viên cũng có thể thả lỏng nghỉ ngơi một lát, cả một buổi sáng, Thẩm Lan đều ở trong tiệm hỗ trợ, bà không nghĩ tới việc buôn bán này lại có thể tốt bất ngờ như vậy. Ngày hôm qua lúc bà biết Cố Ninh tuyển thêm 2 nhân viên phục vụ, bà còn cảm thấy việc buôn bán của con gái bà chắc hỏng rồi, một cửa hàng nhỏ như vậy, chỗ nào cần thêm hai người trông giữ cửa hàng làm gì, không phải hồ nháo sao?
Bà không ngờ buổi sáng hôm nay, cộng thêm bà nữa, ba người mới miễn cưỡng làm xong việc, trong vòng một buổi sáng, hàng hóa trong tiệm đã vơi đi rất nhiều, Thẩm Lan kiểm kê lại kim ngạch buôn bán, lúc này mới qua vài giờ, thế nhưng đều lợi nhuận hơn 1500 đồng.
Thẩm Lan sửng sốt mất một lúc, trừ bỏ phí tổn, không sai biệt lắm cũng có 500 đồng tiền lợi nhuận, số tiền này ngang ngửa với số lợi nhuận mà trước kia bà mất vài ngày buôn bán mới kiếm được.
Trước kia Thẩm Lan chưa từng nghĩ tới, có một ngày bà sẽ dễ dàng kiếm tiền như vậy, bà cũng chưa từng nghĩ tới, con gái của mình sẽ có bản lĩnh lớn như vậy. Bà có chút không kịp thích ứng.
Cố Ninh xoa xoa mồ hôi trên trán. Ngày mai là đến buổi công diễn rồi, cho nên việc tập luyện cũng cần phải gấp rút, sáng hôm nay 8 giờ cô đã có mặt ở hội trường của trường học, kịch bản của MC được thay đổi một chút, cần cô đến để luyện tập cho thành thục. Cố Ninh và Ninh Ngật đứng chờ ở một bên, mấy tiết mục chính được diễn tập lại một lần, sau đó người tổng phụ trách chỉ ra một số khuyết điểm, rồi lại diễn lại một lần.
Sau đó mới diễn tập lại một lần nữa cả buổi tiệc từ đầu đến cuối.
Dưới ánh nắng mặt trời gay gắt của buổi trưa, sân khấu giữa quảng trường không có một chỗ râm mát để trú chân, vì phải đứng dẫn chương trình, cả người Cố Ninh toàn thân đều ra mồ hôi ướt đẫm, tiết mục do cô phụ trách không giống như tiết mục của những người khác, diễn xong là có thể đi, người dẫn chương trình luôn luôn phải đứng ở một bên để chủ trì các tiết mục khác, mồ hôi làm ướt cả bộ lễ phục, dán vào trên người thật không thoải mái, ngay cả lớp trang điểm cũng bị mồ hôi làm cho nhòe đi.
Sau khi buổi diễn tập kết thúc, Cố Ninh thay lễ phục ướt mồ hôi ra, lại vội vàng đi rửa mặt tẩy trang. Lúc đưa tay lấy nước lạnh vỗ vào mặt bị phơi nắng đã lâu, rốt cuộc cô mới cảm thấy có chút mát.
Từ phòng vệ sinh đi ra, Cố Ninh nhìn thấy Ninh Ngật vẫn còn đứng chờ ở hành lang. Ninh Ngật cầm trong tay một lon nước ngọt ướp lạnh còn chưa mở, ném về phía Cố Ninh, khóe môi mang theo ý cười nhàn nhạt:
– “Mời bạn uống, hợp tác vui vẻ.”
Giống hệt như lúc còn ở trường học.
Cố Ninh nhận lấy, ánh mắt có chút thâm trầm:
– “Cám ơn bạn, Ninh Ngật.”
Vài ngày nay Ninh Ngật cũng chịu ép buộc không ít so với cô, trong lòng Cố Ninh hiểu rất rõ, nếu không phải do cô cậy nhờ, Ninh Ngật sẽ không đi tranh vũng nước đục này, lúc ấy cũng do cô nóng nảy, mới kéo Ninh Ngật vào chuyện rắc rối này. Trong thời gian diễn tập, Cố Ninh đã hơn 3 lần nhìn thấy Cố Huyên, Cố Huyên làm chỉ huy của một nhóm hợp xướng, mỗi lần đụng độ nhau, tầm mắt hai người không nhịn được đều dán trên người của đối phương, tia lửa mắt thường không nhìn thấy được văng khắp nơi.
Ninh Ngật giật mình, hắn nhìn người trước mắt, Cố Ninh tẩy trang còn chưa hoàn toàn sạch sẽ, trên mí mắt còn có một tầng phấn mắt màu hồng nhạt. Ninh Ngật bất động thanh sắc dời tầm mắt:
– “Bạn không cần phải khách khí như vậy, hai ngày nay mình cũng không có chuyện gì để làm, rất nhàn rỗi, bạn giúp mình an bày nhiệm vụ, mình còn cảm thấy cuộc sống của mình rất phong phú.”
Dừng một chút, Ninh Ngật nhún vai nói tiếp:
– “Dù sao mình cũng không phải lần đầu tiên bị người ta bắt lính, có kinh nghiệm rồi.”
Cố Ninh nghi hoặc nhìn Ninh Ngật, có chút không rõ ràng cho lắm. Ninh Ngật cười cười nói thêm:
– “Cậu mình có một tiết mục ở đài truyền hình, ông muốn tìm một thiếu niên mười mấy tuổi chủ trì phần ngoại cảnh, nhưng mãi mà không tìm được người thích hợp, cho nên bắt mình tới đó, nói với mình là tạm thời cứu giúp ông đi, không ngờ tới tận bây giờ ông vẫn không tìm được người thích hợp. Haiz…, cả năm nay mình đều phải đến giúp đỡ cho ông ấy. Chờ đến cuối tuần mình ra nước ngoài rồi, ông cũng không thể bắt lính mình nữa.” Dừng một chút, Ninh Ngật dùng giọng điệu nói đùa tiếp tục hỏi:
– “Bạn nói xem sau này mình có nên ghi danh học làm phát thanh viên chuyên nghiệp, hoặc là làm người dẫn chương trình thì thế nào? Bạn nhìn ngoại hình của mình xem, có ổn không?”
Cố Ninh sửng sốt một lúc, ngoài ý muốn nhìn xem Ninh Ngật, qua vài giây sau mới nói:
– “Ngoại hình của bạn thì có thể, nhưng không thích hợp làm người dẫn chương trình đâu.”
Ninh Ngật cười híp mắt, có chút biếng nhác:
– “Đây là bạn khen mình lớn lên đẹp trai nha, nhưng sao lại không thích hợp làm người chủ trì chứ? Nếu đã như vậy sao bạn còn lôi kéo mình đến hợp tác với bạn làm gì? Cố Ninh, đây là bạn tự phủ định cách nhìn của bạn rồi nha.”
Cố Ninh không nói gì, luật sư cùng với MC, hai loại nghề nghiệp không thể trộn chung vào với nhau, quá tương phản rồi, cô nghi hoặc không hiểu Ninh Ngật có phải nhất thời nảy ra chủ ý này thôi hay không?
Ninh Ngật thấy Cố Ninh không đáp lời, nghĩ nghĩ rồi nói:
– “Bạn cứ không tin mình như vậy, nói không chừng về sau mình dẫn chương trình nổi tiếng rồi, đến lúc đó bạn còn phải đến tìm mình để xin chữ ký đấy!”
Khi nói chuyện, hắn mang theo ý cười tùy ý lười biếng, có loại tư duy của tuổi trẻ và tinh thần phấn chấn.
Cố Ninh nhìn người trước mắt, từ đó nhớ lại chuyện ở kiếp trước, hình như vị luật sư nổi tiếng thụ lý các vụ án ly hôn ở kiếp trước không thấy bóng dáng đâu cả, cô nhớ rõ trong ngày cưới của cô, Ninh Ngật vẫn có mặt, hắn mặc tây trang mang giày da, lúc ấy từ xa xa cô có nhìn thoáng qua, chung quanh vị luật sư trẻ tuổi đầy hứa hẹn, có không ít ong bướm vờn quanh nóng lòng muốn thử.
Lúc tầm mắt hai người giao nhau, Ninh Ngật không hề xa cách, nhìn về phía cô nâng lên ly rượu mang theo nhã ý mời rượu chúc mừng, lúc ấy Cố Ninh còn có chút ngoài ý muốn, dù sao cũng là bạn cùng lớp đã 10 năm không hề gặp mặt, giữa hai người lại không có bao nhiêu tình cảm, cho nên cô theo bản năng cho rằng, Ninh Ngật là bởi vì quan hệ với bên nhà trai nên mới có mặt.
Cố Ninh thu hồi suy nghĩ, cất giọng nhàn nhạt, lặp lại lần nữa:
– “MC không thích hợp với bạn đâu.”
Ninh Ngật thấy Cố Ninh kiên trì, có chút ngoài ý muốn, hỏi:
– “Vậy bạn nói, mình thích hợp làm nghề gì?”
– “Luật sư.”
Ninh Ngật nhìn biểu tình nghiêm túc của Cố Ninh, hắn sững sờ tại chỗ.