Chương 89
Edit: Cửu Trùng Cát
Cố Ninh không nhìn đến vẻ mặt buồn rầu của Bạch Thần Dục, thờ ơ hỏi:
– “Bạch tiên sinh thật là có nhã hứng, có thể nhàn rỗi đến tìm tôi ăn cơm, Bạch tiểu thư không để ý sao?”
Bạch Thần Dục cất giọng lạnh lùng:
– “Em làm như vậy, không cảm thấy em rất quá đáng sao?”
Cố Ninh cất giọng nhàn nhạt, nghe không ra là cảm xúc gì:
– “Hiện tại Bạch tiên sinh đã hiểu rồi sao, cảm giác bị ép buộc làm những việc mà trong lòng không muốn.” Dừng một chút, Cố Ninh nói tiếp: “Xin lỗi, một lát tôi còn có tiết học, chỉ sợ không thể cùng ăn cơm với Bạch tiên sinh, Bạch tiên sinh vẫn nên đi tìm người khác đi, về phần thời hạn một năm, tôi tin là đến lúc đó Bạch tiên sinh anh sẽ thay đổi ý định thôi.”
– “Ít nhất hiện tại, anh sẽ không thay đổi ý định.”
Cố Ninh cười cười:
– “Đừng nói trước, bước không qua đâu.”
Mãi cho đến khi bóng dáng của Cố Ninh biến mất ở cổng trường, Bạch Thần Dục mới thu hồi tầm mắt, hắn ngồi vào trong xe, nói với trợ lý ngồi kế bên:
– “Đi làm những gì mà tôi phân phó đi.”
– “Vâng thưa Tổng giám đốc.”
Từ đó về sau, trong một khoảng thời gian rất dài, Cố Ninh đều không gặp lại Bạch Thần Dục, chương trình học ở trường không nhiều, cơ bản mỗi ngày cô đều chôn chân ở thư viện đọc sách tra tư liệu, một tháng sau, Cố Ninh hoàn thành kịch bản phim cô đã ấp ủ viết trong 3 tháng.
Đây là một bộ phim điện ảnh viết về tình yêu mãnh liệt, một câu chuyện xảy ra trong bối cảnh đại thời đại.
Câu chuyện xảy ra khi Trung Quốc vừa mới thành lập, lúc đó một phần sư đoàn 93 của Quốc Dân đảng đóng tại quân khu số 8 ở Vân Nam, năm 1949, sau khi chiến bại, bởi vì không có đường lui, bất đắc dĩ phải tiến vào khu Tam Giác Vàng bây giờ. Ở đó, sư đoàn 93 xác nhập cùng với tàn quân ở địa phương, cũng là đội quân viễn chinh của Quốc Dân đảng kháng Nhật. Sau năm 1949, bọn họ làm tàn quân của Quốc Dân đảng, bởi vì không có biện pháp lui về bán đảo Đài Loan, ở lại khu Tam Giác Vàng lại bị huấn lệnh thành nao núng sợ sệt, sau này bởi vì đủ loại nguyên nhân, chỉ có một bộ phận người rất nhỏ trải qua bao nhiêu cực nhọc, mạo hiểm mới tới được Đài Loan, còn đại đa số người còn lại, được giữ để duy trì lực lượng quân sự, phòng ngừa đội quân của Đảng Cộng sản Trung Quốc bao vây tiêu trừ.
(Cát: Đây là lịch sử nội chiến của Trung Quốc, ta không tiện giải thích nhiều, các nàng tra GG ca ca để hiểu thêm thông tin chi tiết nhé!)
Lúc ấy sư đoàn 93 vì bảo vệ sinh tồn của mình, bất đắc dĩ phải đồng ý vào sinh ra tử vì âm mưu xâm chiếm lãnh thổ của chính phủ nước khác, bởi vậy mới đổi lấy được nơi cư trú cho cả đoàn người, mà bởi vì khu Tam Giác Vàng quá nghèo nàn và lạc hậu, căn bản không có biện pháp để gieo trồng lương thực, thêm nữa ở đó thiếu y thiếu thuốc, sư đoàn 93 cùng dân bản xứ bất đắc dĩ phải gieo trồng cây thuốc phiện mà sống, cũng làm dược phẩm chủ yếu để dùng. Mãi cho đến một năm sau đó, từ cuộc sống bức bách dần dần phát triển trở thành căn cứ chuyên cung ứng nguyên liệu độc – phẩm.
Chuyện kể về hai anh em lúc ấy thất lạc nhau, hai mươi năm sau gặp lại, đứa em trai đi theo cha lưu lạc khắp nơi, nhiều năm sau biến thành một tên trùm thuốc phiện khiến cho người ta vừa nghe danh đã kinh hồn tán đảm, mà người anh trai lại được du học ở nước ngoài trở về, trở thành một vị pháp y, hơn nữa có hôn thê của mình, là một vị nữ hình cảnh xinh đẹp. Nội dung chính của câu chuyện xoay quanh ba nhân vậy này, bắt đầu sinh ra một loạt khúc mắc, lập trường đối lập, tình thân ràng buộc, tình yêu tranh cãi, cuối cùng đi đến bi kịch không có cách nào bù đắp được.
Cố Ninh đem kịch bản đưa cho Trần Triển đọc, sau khi Trần Triển đỏ hồng mắt nửa ép nửa năn nỉ Cố Ninh sửa lại kết cục không có kết quả, lại được Cố Ninh đồng ý, đem kịch bản về nhà đưa cho Trần Thạc xem. Trần Thạc vốn không để ở trong lòng, ông cảm thấy, một sinh viên thì có thể viết ra được kịch bản tốt cỡ nào chứ, sau này ông tùy tiện lật tới lật lui vài tờ, đọc được vài trang đầu, ông lại bị kịch bản hấp dẫn, hết sức khiếp sợ. Nói thật, kịch bản như vậy, dùng tài liệu độc đáo, hơn nữa có tính cân bằng rất tốt, đề tài vừa bảo đảm được sức bán vé, là loại hình đại chúng yêu thích, rồi lại khác biệt với loại hình điện ảnh cố hữu, kết cục còn mang tính tranh luận, ngoài dự liệu nhưng cẩn thận suy nghĩ, lại phảng phất giống như hợp tình hợp lý.
Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm làm đạo diễn của ông, xem ra kịch bản này chỉ cần tìm được diễn viên thích hợp, sẽ trở thành một chế tác vô cùng hoàn mỹ, muốn không thành công cũng khó. Đã lâu rồi Trần Thạc ông mới đọc được một kịch bản tốt như vậy, làm cho ông vô cùng nhiệt huyết và xúc động, nhưng mà ông nghĩ kỹ lại, Cố Ninh cũng theo học hệ Đạo diễn, lại viết được kịch bản tốt như vậy, nhất định Cố Ninh sẽ giữ lại để chính mình quay, tuy có chút tiếc nuối, nhưng mà ông không cần phải đi tranh giành kịch bản phim với đám hậu bối.
Trần Thạc đem kịch bản trả lại cho Trần Triển, cất giọng nhàn nhạt nói:
– “Cha đọc phần kịch bản này rồi, rất tốt, nếu như lúc Cố Ninh khởi quay có gặp phải khó khăn gì, đều có thể tới tìm cha. Có cái gì không hiểu, cũng có thể tới tìm cha, không thể để cho con bé vì xấu hổ không dám hỏi mà khiến kịch bản phim này thất bại được.”
Trần Triển ở trong lòng vui vẻ, phải biết rằng cha già nhà mình rất ít khi khen ai nha, nếu như hiện tại ông đã nói như vậy, vậy thì chứng minh kịch bản này của Cố Ninh quả thật rất khá, Cố Ninh là bạn tốt của mình, Trần Triển tự nhiên là hy vọng nhiều hơn so với ai khác rằng kịch bản này của Cố Ninh có thể thành công.
Trần Triển vui sướng đem lời của Trần Thạc nói lại cho Cố Ninh nghe, Cố Ninh có chút thụ sủng nhược kinh, dù sao thì Trần Thạc cũng được xem như lão tiền bối trong giới điện ảnh, tuy rằng câu chuyện này cô đã mất rất nhiều tâm tư để viết ra, nhưng có thể nhận được đánh giá cao như vậy, Cố Ninh vẫn hết sức ngoài ý muốn, tự nhiên là phá lệ kinh hỉ. Bộ phim điện ảnh này, Cố Ninh cũng không chuẩn bị bắt đầu khởi quay ngay bây giờ, vì hiện tại cái gì cô cũng đều không hiểu, cũng không biết tìm nhà đầu tư và diễn viên như thế nào, hơn nữa trong lòng cô vẫn chưa có kế hoạch cụ thể, tuy rằng cô từng thực tập qua hai đoàn phim, nhưng đối với những loại quan hệ phức tạp ẩn sau bức màn giải trí, hiểu biết của cô vẫn còn rất nông cạn, muốn trở thành một đạo diễn giỏi cũng không thể chỉ dựa vào việc quay được một bộ phim tốt. Cố Ninh muốn học hỏi thêm nhiều điều nữa, chờ đến khi nào đó cô cảm thấy đủ tự tin và sẵn sàng thì sẽ bắt đầu khởi công.
Sau khi mở hai tòa Hội sở, sáu tháng cuối năm, Cố Ninh chọn xong địa điểm, liên tiếp mở thêm hội sở thứ 3 và thứ 4, lợi nhuận mỗi tháng của hội sở, Cố Ninh đều nhờ Thẩm Lan chuyển 4 phần vào tài khoản của Triệu Dân, về phần Triệu Dân, Cố Ninh tuy không nhìn thấy mặt, nhưng hai người ngẫu nhiên sẽ trò chuyện qua điện thoại, phần lớn câu chuyện đều xoay quanh hội sở của Cố Ninh, Triệu Dân cất giọng nhàn nhạt ngẫu nhiên cũng nói theo một hai câu. Tình hình như vậy, khiến cho Cố Ninh có loại cảm giác, phảng phất ngày đó khi Triệu Dân trở về, chính là vì đưa tiền cho cô mượn, sau khi người nọ đưa cho cô một tấm thẻ thì biến mất, cái gì cũng đều không hỏi, phảng phất đối với số tiền lớn kia một chút cũng không hề để bụng.
Tuy chương trình học ở trường rất ít, nhưng khai trương thêm hai tòa Hội sở, lại có thêm bảy tám chuyện phải giải quyết, Cố Ninh cũng bận rộn đến không kịp phân thân, ngược lại Bạch Thấm về sau lại đến thêm 2 lần nữa, đều bị Cố Ninh không mặn không nhạt từ chối không gặp mặt, thời gian trôi qua trong lúc vô tình, nháy mắt đã tới tháng 10, gió thu nhiễm đỏ lá phong, thời tiết cũng càng ngày càng lạnh.
Cố Ninh đem bán kịch bản đầu tiên của mình ra ngoài, muốn thử xem thời vận, bởi vì có Trần Thạc ở trong đó giật dây, bên nhà đầu tư cũng hết sức vừa lòng câu chuyện này, giá tiền bỏ ra không hề thấp, đối với người mới chập chững vào nghề như Cố Ninh mà nói, cái giá này có thể xem như trên trời, sau khi khấu trừ thuế, Cố Ninh thu vào trong tay hơn 15 vạn nhân dân tệ.
Hiện tại, Cố Ninh và Trần Triển nghiễm nhiên trở thành học trò của Trần Thạc, mỗi khi Trần Thạc tham gia loại hoạt động nào đó đều sẽ mang theo hai người, sẽ giới thiệu 2 học trò nhỏ nhà mình cho bạn bè thân thiết trong nghề quen biết, ông ý thức rằng, vì tương lai về sau của hai người mà tích lũy nhân mạch.
Đảo mắt đã đến cuối năm, các chương trình học ở trường cũng dần dần kết thúc, tiến vào giai đoạn ôn tập, có lẽ do thời tiết càng ngày càng lạnh, sinh viên đi lại trong vườn trường cũng ít đi rất nhiều.
Còn 3 ngày nữa là Tết Nguyên đán, sáng hôm nay, Cố Ninh rời giường đi mở cửa số, thì nhìn thấy bên ngoài có tuyết rơi, từng bông tuyết nhỏ mịn xoay giữa không trung rồi nhẹ nhàng rơi xuống, đến khi xế chiều, dưới đất đã có một lớp tuyết đọng mỏng manh. Tuyết vẫn không ngừng rơi, dưới lầu của tiểu khu, đã có mấy đứa nhỏ ở trong tuyết chạy tới chạy lui chơi ném tuyết. Hai ngày nay Cố Ninh vẫn chưa từng đi ra ngoài, thời tiết như vậy, thật sự không thích hợp để xuất hành nha.
Cố Ninh ngồi ở trong nhà đọc sách, trong ngực ôm theo túi chườm nóng, trong tay bưng cốc nước đường đỏ, có thể nói là chuẩn bị đầy đủ, sau hôm nghỉ lễ, hôm nay cô liền toàn thân vô lực. Đau bụng kinh không phải bệnh, mặc dù đau đến mức muốn mạng người a…
– “Ninh Ninh, cậu chuẩn bị xong chưa, sắp đến giờ rồi, chúng ta phải đi liền, bằng không đến lúc bị kẹt xe, sẽ trễ máy bay đó.” Trần Triển ở bên ngoài gõ cửa, vài năm nay tình huống giao thông ở thủ đô càng ngày càng làm cho người ta lo lắng.
Cố Ninh từ trên sô pha đứng lên, cô nhìn đồng hồ, sắp đến 11 giờ trưa rồi, hai người mua vé máy bay vào lúc 1 giờ rưỡi đến đảo Tam Á. Cố Ninh phủ thêm áo khoác cầm theo ba lô:
– “Mình đã chuẩn bị xong, chỉ chờ cậu thôi đấy, chúng ta đi nào.”
7 giờ rưỡi tối nay, tại Tam Á có một bữa tiệc quan trọng, là một bữa tiệc hàng năm của một công ty truyền thông rất nổi tiếng, trong giới giải trí thập phần có danh có tiếng, dưới trướng có rất nhiều nghệ sĩ và đạo diễn tiếng tăm. Đến lúc đó rất nhiều danh nhân, ngôi sao đều sẽ đến chung vui, Trần Thạc đã sớm thông báo cho hai người Cố Ninh, kêu hai người chuẩn bị xong, sau đó đến thời điểm nhất định phải có mặt đúng giờ. Mà chính bản thân ông, ngày hôm qua cũng đã bay đến trước.
Cố Ninh cũng biết cơ hội như vậy là rất khó có được, có thể quen biết được rất nhiều người chuyên nghiệp trong giới, tự nhiên không thể làm Trần Thạc mất mặt mũi.
Từ Bắc Kinh bay đến Tam Á, không sai biệt lắm phải mất bốn tiếng đồng hồ, đến khách sạn lại phải chuẩn bị thêm một chút, sắp đến thời gian bắt đầu bữa tiệc rồi, hai người Cố Ninh khá vội vàng gấp gáp, cho nên không thể chậm trễ được. Xuống máy bay, ra sân bay, hai người bắt taxi, lập tức vội vàng đến ngay khách sạn.
Cố Ninh thu dọn hành lý xong, vội vàng chạy đi rửa mặt, bắt đầu thay quần áo, cô vừa mặc vào váy, thì nghe thấy bên ngoài có người gõ cửa. Trong nháy mắt, Trần Triển thấy Cố Ninh ra mở cửa, làm động tác nhanh chóng chui vào. Đồng thời đóng cửa phòng lại, nói:
– “Cậu nhanh thay đồ đi, nơi này ấm áp hơn so với Bắc Kinh, cho dù có ăn mặc hở hang một chút cũng không sợ bị đông lạnh đâu, thật tốt.”
Nói xong, Trần Triển xoay một vòng tại chỗ, triển lãm chiếc váy màu đen trên người mình, hớn hở nói:
– “Cậu xem, chiếc váy này có đẹp không?”
Cố Ninh cười cười:
– “Rất đẹp, rất đẹp.”
Nửa năm thời gian, tóc của Cố Ninh đã dài chấm vai, khiến cho việc cô mặc váy không biến thành quái dị, cô thay một bộ lễ phục màu trắng đã chuẩn bị tốt từ trước, quay trái quay phải nhìn mình trong gương, cũng có thể xem như cho qua…
Thẩm Lan giúp cô mua những bộ trang phục mà trước kia cô thường xếp xó, lúc này ngược lại đã phát huy công dụng.
Trần Triển quan sát Cố Ninh từ trên xuống dưới, từ trái qua phải, lắc đầu:
– “Sao hôm nay sắc mặt cậu lại kém như vậy hả? Vừa rồi lúc ở trên máy bay đã thấy cậu có phần mệt mỏi rồi, có phải thân thể không thoải mái hay không a?”
– “Mình khỏe, chỉ là bụng có chút đau, nhưng mà vấn đề không lớn đâu.”
Người trong gương đôi môi có chút tái nhợt, sắc mặt quả thật không phải rất tốt, Cố Ninh từ trong ngăn kéo lấy ra một hộp phấn, đánh lên một lớp phấn, sau đó lại thoa son môi, đánh phấn hồng, sau khi trang điểm nhẹ nhàng, ngắm mình trong gương, quả nhiên là lên tinh thần rất nhiều.
– “Như vậy được rồi chứ?”
Trần Triển ôm lấy cánh tay Cố Ninh:
– “Có thể, cực kỳ xinh đẹp, mình còn muốn động tâm đây nè, màu son này thoa lên môi thật là đẹp nha, mình cũng muốn thoa.”
Lúc hai người đến nơi, ở đó đã rất đông người, từng nhóm người lớn nhỏ tập hợp, là những gương mặt mỗi ngày đều xuất hiện ở trên TV, hiện tại đều tụ tập ở cùng một chỗ, có thể nói là hào quang lóng lánh, ám hương phù động.
Cố Ninh thật sự là đau đến toàn thân vô lực, cứng rắn chống đỡ tươi cười, đi theo phía sau Trần Thạc bảo trì mỉm cười chào hỏi với người ta, mãi cho đến lúc di chuyển hết một vòng tròn, rốt cuộc Trần Thạc mới thả người. Cố Ninh nhẹ nhàng thở ra, tìm một vị trí ở góc khuất vắng vẻ ngồi xuống, cô vừa ngồi xuống không bao lâu, thì có một người từ phía sau đặt tay lên vai cô. Cố Ninh quay đầu lại, lúc nhìn thấy người ở phía sau, cô hoàn toàn giật mình tại chỗ.