Chương 70: Niềm vui tân hôn
Ngay sau khi về đến Bắc Kinh, Chu Xung và Lục Lục dẫn công an Hồng đến chỗ ở của người mù.
Họ bước vào cân nhà cũ nát ở ngoại ô phía đông Bắc Kinh. Cửa chính và phụ đều khóa. Công an Hồng đạp cửa gian phụ bước vào, bên trong không có giường, chỉ thấy một đống đồ lặt vặt. Hỏi các nhà lân cận, họ nói nhà đó đã lâu không có ai ở.
Cũng không ngờ các bài phóng sự của Lục Lục đăng trên “Lưới tình” chẳng thu hút sự chú ý của dư luận. Số lần truy cập không vượt quá 1000! Thế mà Lục Lục đã gần như phải mạo hiểm cả tính mạng để khám phá ra những bí mật động trời đó. Chẳng khác gì cô buộc phải đồng hành với ma quỷ trong sự kinh hoàng tột độ, khi đi đến một bãi rộng gặp rất rất nhiều người, cô bỗng chỉ tay vào con ma kêu lên “nó không phải là người” nhằm cảnh báo, nhưng mọi người chỉ hờ hững nhìn cô, họ không bận tâm. Sau đó, ai đang nói chuyện, ai đang đi dạo, ai đang bán hàng, ai đang thả diều, ai đang trượt pa-tanh, ai đang múa hát… tất cả vẫn tiếp tục việc mình đang làm.
Có thể có hai khả năng: một là, mọi người không tin chuyện này là có thật, hai là mọi người đã gặp quá nhiều chuyện quái dị trong cuộc sống, nên không chuyện gì có thể kích thích hệ thần kinh mạnh mẽ của họ nữa, việc gì không liên quan đến họ thì họ phớt lờ.
Vài hôm sau, Lục Lục và Chu Xung nghe nói trang mạng “Lưới tình” đã lựa chọn được Chủ tịch hội đồng quản trị mới, họ Đông; vì ông ta không liên quan gì đến cau chuyện này nên không cần nhắc đến.
Tất cả đã kết thúc, Chu Xung và Lục Lục bắt tay vào chuẩn bị cho hôn lễ.
Ngày 15 tháng 1 là một ngày nắng đẹp. Sau khi vô số gian nan trắc trở đã qua đi, hôm nay thật sự là một ngày vô cùng đặc biệt.
Đám cưới của Chu Xung và Lục Lục tổ chức tại khách sạn Đại Bắc Kinh, mẹ Chu Xung cùng chồng và cha mẹ Lục Lục đều từ tỉnh xa về dự, đông đảo bạn bè của hai người đều có mặt, cả các fan trung thành của Chu Xung cũng đến dự.
Họ đã đặt năm bàn tiệc, cuối cùng phải cần đến 10 bàn.
Chu Xung mặc bộ vest trắng muốt, Lục Lục mặc bộ váy cưới màu đen tuyền, trông họ thật đặc biệt.
Không hiểu sao Hồ Tiểu Quân không đến, Lục Lục gọi điện thì thấy tắt máy. Theo lệ thường, đám cưới sẽ kết thúc trước giờ trưa, Lục Lục và Chu Xung chờ đến hơn 11 giờ vẫn không thấy bóng Tiểu Quân đâu, họ đành tiến hành mà không có phù dâu.
Trình tự tương đối đơn giản, người chủ trì đọc giấy chứng nhận đăng ký kết hôn, sau đó chú rể trao nhẫn cho cô dâu, rồi cả hai bái thiên địa. Chu Xung và Lục Lục chưa được nhận giấy đăng ký kết hôn trong buổi lễ, họ chỉ được nhận một khối pha lê tím tựa như quyển sách mà người chủ trì hôn lễ trao cho, trên đó khắc chữ “Chu Xung – Lục Lục”.
Không ai biết rằng, khi Chu Xung và Lục Lục đang cùng nhau bái thiên địa thì Hồ Tiểu Quân đi khỏi nhà, cô lên chiếc xe buýt chạy ra ngoại thành, khách trên xe thưa thớt. Cô mặc chiếc áo nhung giản dị, không trang điểm, nên cũng không ai chú ý đến cô.
Xe chạy càng xa khu trung tâm, hành khách càng vắng. Xe đã chạy đến bến cuối cùng rồi vòng trở lại. Tiểu Quân bước xuống, không trở về theo xe nữa.
Cô sẽ mãi mãi không trở về. Cô bước đi, đi tìm điểm dừng chân cuối cùng của mình.
Khi cô đi đến một dốc núi hoang vắng, xung quanh hết sức yên tĩnh, chỉ có tiếng gió vây quanh. Chính là nơi cô cần tìm!
Tiểu Quân cởi áo nhung, rồi mở ba lô lấy ra bộ áo cưới trắng tinh khôi, tà áo buông dài quét đất. Cô từ từ mặc vào. Không có ai mặc giúp nên cô loay hoay mãi mới cài được hàng khuy sau lưng.
Rồi cô lại mở ba lô lấy ra một lọ thuốc ngủ, một chai nước khoáng. Cô nhìn bầu trời trong xanh trên đầu mình lần cuối, rồi dốc tất cả số thuốc ấy vào miệng. Sau đó cô nằm xuống, đặt chiếc di động bên tai, để cho giọng hát của Chu Xung vang mãi không dứt. Đôi mắt Tiểu Quân nhẹ nhàng khép lại.
Ở chỗ không xa, có con chim rừng “chích chích chích…” kêu lên mấy tiếng rồi bay vụt đi.
Bầu trời sâu thẳm. Mặt đất rất lạnh, bộ áo cưới trên người Tiểu Quân khẽ lay động.
Tương lai thì quá dài và hồi ức thì quá đẹp.
Tiếng hát sâu lắng của Chu Xung vang bên tai Tiểu Quân.
Dù người đi, bỏ căn phòng hoang hóa,
Thì cũng để chìa khóa lại cho anh.
Dù người đi, để tình mọc rêu xanh,
Thì cứ kê nguyên lành hai chiếc ghế.
Dù người mang nhan sắc cho nhân thế,
Thì cũng xin gửi lại chiếc gương soi.
Dù người ngả vào kẻ khác mất rồi,
Thì cũng để bóng hình xưa ở lại.
Dù thế giới của người giờ xa mãi,
Thì cũng lưu cột mốc để anh hay.
Dù người theo ai bước đến tương lai,
Thì quá khứ cứ gửi anh trọn vẹn.
Dù cùng ai người nguyện cầu vĩnh viễn,
Sau vĩnh viễn người lại thuộc về anh.
Dù người hẹn với anh có lai sinh,
Thì kiếp này cũng cho anh kỷ niệm.