Q.2 - Chương 2: Sơn Thần

Edit: Kiri

Chiến Bắc Liệt vốn muốn đi cả ngày cả đêm không nghỉ nhưng do Lãnh Hạ đã đến, trái lại thành ra tuần trăng mật của hai người.

Tới thế giới này đã hơn bốn tháng mà đây là lần đầu tiên Lãnh Hạ rời khỏi Trường An, dọc đường đi tâm tình nàng rất tốt, trên môi luôn có ý cười nhàn nhạt, Chiến Bắc Liệt bị ảnh hưởng, cũng luôn cười như gió xuân phơi phới, khóe mắt, đuôi lông mày đều cong lên hết cỡ.

Lúc này tuy đã là cuối mùa thu, cỏ cây cũng úa tàn không ít nhưng những kẻ trên đường lại vô cùng vui sướng.

Ánh hoàng hôn đỏ ối chiếu lên làn nước thu gợn sóng nhẹ nhàng, ánh đỏ ấy như lan tỏa theo làn nước, theo làn gió thu tới khắp nơi, cảnh rực rỡ như lửa cháy, đẹp đến vô ngần.

Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ dọc đường đi chậm thưởng thức cảnh vật, thong thả, hài lòng.

Mấy ngày trước thì bình thường ban ngày đi rồi đến đêm sẽ tới một thành trấn nào đó, buổi tối ngủ tại khách điếm, đi dạo chợ đêm, nhấp nháp thức ăn vặt, rồi sáng sớm hôm sau lại đi tiếp.

Đến tận lúc ra khỏi Trường An đã nhiều ngày, dần dần cảnh quang bắt đầu hoang vắng dần, có khi đi một ngày cũng chưa thể tới bất kỳ thành trấn nào, ban đêm ngủ trong rừng thật ra cũng có chút cảm xúc.

Còn nhớ đêm đầu tiên chưa tới được thành trấn, hai người không muốn ngủ trong xe ngựa, liền nằm ngửa trên cỏ nhìn bầu trời đầy sao, Lãnh Hạ bị Chiến Bắc Liệt gắt gao ôm suốt một đêm, chết cũng không buông tay.

Tới sáng sớm ngày thứ hai, Lãnh Hạ tỉnh lại, liền nhìn thấy Chiến Bắc Liệt bị ngứa khắp người, nàng khẽ cau mày, vén quần áo của hắn lên, liền thấy từng mảnh da thịt bị sâu đốt, rất là kinh người.

Côn trùng hoang dã đương nhiên là rất nhiều, ngay cả hiện tại đã là cuối thu, đêm lạnh nhưng vẫn có côn trùng tới cắn người.

Chiến Bắc Liệt gãi ngứa liên tục, mà vẫn ngây ngô cười nói: “Không sao, không sao!”

Lãnh Hạ nhất thời liền hiểu được sao hắn lại thế này, nhìn hắn ngứa ngáy, cả người đều đỏ rộp lên, trái tim liền thấy cảm động, khó được ôn nhu trả lời: “Vất vả!”

Chiến Bắc Liệt nhất thời sảng khoái, trong lòng cảm thấy ngọt ngào, thích thú nhắm mắt, cái cảm giác ngứa ngáy liền biến mất hoàn toàn, lập tức nhảy dựng lên, nghiêm túc đáp: “Vì tức phụ phục vụ.”

Nhìn thấy trời ây trước ở trước mặt, gió thu xào xạc thổi, nhìn thấy tầm mắt nóng như lửa của Chiến Bắc Liệt, Lãnh Hạ không keo kiệt chút nào, thưởng cho hắn một nụ cười yếu ớt, một cảm giác thỏa mãn chưa từng có tràn đầy trong tim.

Bên ngoài xe, Chung Thương ba người và Cuồng Phong ba người cưỡi ngựa đi bên cạnh, thỉnh thoảng lại cãi nhau rồi ẩu đả làm hành trình cũng thú vị lên không ít.

Thời gian trôi đi nhanh chóng, phần lớn thời gian Lãnh Hạ đều đọc sách, Chiến Bắc Liệt thì nhìn nàng, đắm chìm trong những cái nhăn mặt hay nụ cười chợt thoáng qua, chẳng qua cũng chỉ là một cái nhíu mi, cũng có thể khiến hắn không thể tự kềm chế.

Lúc này, cuối cùng thì Lãnh Hạ cũng không thể chịu nổi bị hắn nhìn chằm chằm, không được tự nhiên ho khan một tiếng, chuyển tầm mắt đi.

Chiến Bắc Liệt cẩn thận đứng lên, nhìn tức phụ ta xem, đôi mắt nhỏ nhắn hữu thần, trong mắt rất rực rỡ long lanh, đẹp, thật sự là đẹp!

Lãnh Hạ giơ tay lên bóp trán, nhìn trời cực kỳ xem thường người kia, sao lúc trước lại cảm thấy người này bá đạo, sắc bén, tâm tư kín đáo, thiết huyết tranh phong nhỉ?

Chiến Bắc Liệt lại cực kỳ cẩn thận mà ngắm, nhìn tức phụ ta xem, bộ dạng quay người xem thường người khác cũng thật tao nhã, có khí chất, đẹp, thật sự là đẹp!

Lãnh Hạ rốt cục chịu không nổi, ầm một tiếng đập bàn, đang định mở miệng nói thì Chiến Bắc Liệt đã nhảy dựng lên, cầm lấy tay nàng sờ tới sờ lui, sờ trái sờ phải, đau lòng nói: “Tức phụ, đập nhẹ chút.”

Lãnh Hạ vừa bị Chiến Bắc Liệt cầm tay, vừa bất đắc dĩ nhìn trời, có phải mình đã tự tìm phiền toái không?

“Gia, chỗ này không có khách điếm hay quán trà, buổi trưa chỉ có thể dùng tạm chút lương khô thôi.” Thanh âm Chung Thương nghiêm túc vang lên.

Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt đương nhiên cũng không để ý, tuy nói hai người có thân phận là người hoàng thất, nhưng Lãnh Hạ vốn không phải thiên kim tiểu thư nơi khuê phòng, hơn nữa ở kiếp trước, lúc chấp hành nhiệm vụ đã trải qua các loại hoàn cảnh gian khổ, khó khăn, đối với thức ăn không kén chọn, có thể no bụng là được rồi.

Chiến Bắc Liệt lại càng như thế, cuộc sống của hắn từ trước đến nay hơn một nửa là ở quân doanh, trên chiến trường, ở những nơi đó, cuộc sống rất đơn sơ, bình thường đều ăn uống cùng binh lính, nếu bị bao vây ở trên núi thì ngay cả cháo hoa, bánh bao cũng đều không có, rau dại hắn cũng từng ăn sống rồi.

Hai người đợi một lúc lâu mà bên ngoài vẫn không có động tĩnh gì, Chiến Bắc Liệt vén màn xe lên, liền nhìn thấy sáu thuộc hạ của mình đang nhìn nhau, xấu hổ.

Chung Thương bất đắc dĩ trừng mắt nhìn Thiểm Điện, giận dữ nói: “Gia, lương khô đã mua nhưng lại không mang.”

Lôi Minh đập đầu Thiểm Điện một cái, tức giận nói: “Đều tại tiểu tử nhà ngươi, lại quăng lương khô ở khách điếm.”

Thiểm Điện ủy khuất than thở: “Đi Bắc Yến cũng là ta, lấy lương khô cũng là ta, còn cả ngày bị đánh………..”

Mục Thiên Mục Dương trừng mắt rồi lại trừng mắt, nghĩ thầm rằng, tiểu tử này thật sự là không biết tốt xấu, ngươi có biết lúc ngươi đi Bắc Yến, chúng ta phải sống như thế nào không?

Nước sôi lửa bỏng a!

Không biết là phải sửa phòng bếp bao nhiêu lần đâu!

Mình có thể đói nhưng tức phụ thì không được, Chiến Bắc Liệt trầm ngâm suy nghĩ, rồi phân phó: “Đi tới nơi gần nguồn nước, Chung Thương ở lại, những người khác vào núi săn thú.”

Mọi người nhận lệnh, trong lúc đang điên cuồng trách móc Thiểm Điện, lên núi săn thú đi.

Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ đã ngồi trong xe đến tận giờ ngọ, tuy nói là nhàn nhã thoải mái nhưng cũng rất hay bị xóc nảy, hai người lập tức xuống xe, chậm rãi sóng vai nhau bước đi trên con đường đầy nắng và gió.

Chiến Bắc Liệt cười híp cả mắt lại, cảm thấy rằng chỉ cần có mẫu sư tử ở bên cạnh thì hành trình này thực sự có thể so với thiên đường.

Lãnh Hạ kéo hắn đến bờ sông rửa mặt, trên mặt nước ánh hình ảnh của Chiến Bắc Liệt, hàm răng trắng bóng lấp lánh trong nước rồi hắn tuyên bố: “Chúng ta có vợ có chồng.”

Lãnh Hạ hít sâu một hơi, xem thường liếc mắt nhìn hắn, lười trả lời.

Chiến Bắc Liệt nhìn bóng của hai người, càng cảm thấy hắn và mẫu sư tử chính là trời sinh một đôi, đất tạo một đôi!

Trong lúc Lãnh Hạ đang xem thường, và Chiến Bắc Liệt đang tự tiêu khiển, tự vui vẻ, Cuồng Phong năm người đã nghênh ngang trở lại, xách theo mấy con mồi, tay trái chim trĩ tay phải thỏ hoang, Lôi Minh còn bắt được một con hoẵng, thu hoạch rất phong phú.

Mấy người ném con mồi xuống đất rồi bắt đầu………….

Đôi mắt to trừng đôi mắt nhỏ.

Con mồi thì có, nhưng ai sẽ làm, làm như thế nào, đó là một vấn đề.

Bọn họ chính là ám vệ a, thuộc hạ của Chiến thần, nếu nói đến chuyện giết người, đánh nhau, thăm dò tin tức thì tuyệt đối là hoàn hảo nhưng chuyện nấu nướng này thì đâu có làm bao giờ, làm gì có lúc nào tự tay xuống bếp nấu cơm.

Nếu có vấn đề liên quan đến an toàn của Vương gia thì bọn họ nhất định không nói hai lời xông lên phía trước, cho dù là chịu chết!

Nhưng với những cái trò nấu nướng này thì thật sự là bó tay, không biết làm.

Chiến Bắc Liệt vừa đi tới, thấy rất rõ ràng nhưng hắn cũng cảm thấy khó khăn, tuy nói mấy ngày nay khả năng nấu nướng tiến bộ không ít, mỗi ngày đều nấu cơm cho Lãnh Hạ nhưng nấu cơm là làm cơm, hắn thực sự không biết những chuyện thiêu nướng nơi hoang dã này.

Hắn nhíu mày nghĩ nghĩ, rồi chép chép miệng, cực kỳ trịnh trọng hạ lệnh: “Ra bờ sông, nhổ lông, trực tiếp nướng!”

Chung Thương sáu người nhất thời hai mắt sáng lấp lánh, Vương gia quả nhiên là Vương gia a, nhổ lông, cái này ta biết!

Bỗng nhiên, một tiếng thở dài truyền đến từ bờ sông, Lãnh Hạ dở khóc dở cười nhìn nam nhân vừa nảy ra cái ý nghĩ kỳ lạ kia, nhổ lông, trực tiếp nướng? Vậy còn nội tạng? Máu? Ăn được sao?

Tuy nàng không biết nấu cơm, nhưng những chuyện nấu nướng dã ngoại này thì rất hiểu biết, tuyệt đối là chuyên gia trong chuyên gia, kiếp trước không biết đã trải qua bao nhiêu lần lẻ loi trong rừng, sa mạc, đừng nói là thiêu nướng, có khi để giữ gìn thể lực, trực tiếp ăn sống cũng đã từng.

Nàng bất đắc dĩ lắc đầu, đi đến trước mặt mấy nam nhân kia, hai tay nắm lên hai con chim trĩ, bước tới bờ sông, đi được vài bước thì dừng lại, thấy bọn họ vẫn đứng im như trước, trong ánh mắt khó hiểu của bảy người kia, quát to: “Còn không cầm những con kia chạy theo.”

Mấy người nhất thời hiểu ra, nhanh chóng cầm con mồi chạy theo, chẳng lẽ Tiểu Vương phi sẽ xử lý?

Chiến Bắc Liệt nhìn bóng dáng Lãnh Hạ ở phía trước, mày đều nhăn lại thành một đường, nghĩ muốn khuyên, lại sợ đả kích sự tích cực của tức phụ, hay là không khuyên…………..

Người khác không biết nhưng sao hắn có thể không biết chứ?

Phòng bếp ở Vọng Thu biệt trang sao lại nổ mạnh, ở đó cũng có một phần công lao không thể xóa nhòa của Lãnh Hạ!

Chiến Bắc Liệt đứng tại chỗ rối bời hồi lâu, đến tận khi người đã tới bờ sông thì mới đi tới đó, nhất thời mở to hai mắt nhìn, không thể tin nổi.

Chỉ thấy Lãnh Hạ đang ngồi xổm ở bờ sông, hai tay nhanh nhẹn mổ phanh bụng của một con chim trĩ đã được vặt lông, rất là thuần thục móc hết nội tạng ra, rửa thật sạch, rồi đưa cho Cuồng Phong ở bên cạnh.

Cuồng Phong trố mắt đứng nhìn, đang chìm đắm trong sự sùng bái ‘Thần tượng chính là thần tượng’ lập tức cầm một con thỏ hoang vội vàng mang tới.

Đột nhiên, Lãnh Hạ nhíu mày, ngẩng đầu lên liếc Chiến Bắc Liệt, không khách khí phân phó: “Đứng đó làm gì, đi nhóm lửa!”

Đại Tần Chiến thần gật đầu như gà mổ thóc, vui tươi hớn hở đi kiếm củi nhóm lửa, nhìn tức phụ ta xem, lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, có đức hạnh, rất có đức hạnh!

Sau khi Lãnh Hạ đã xử lý xong con thỏ hoang thì mới nhíu mày với đám đệ tử Chung Thương đang ngồi chồm hổm xem, ý tứ: làm không?

Mấy người mở lớn miệng, liên tục gật đầu, ôm lấy con mồi, nóng lòng muốn thử, vừa rồi Lãnh Hạ làm như thế nào thì bọn họ cũng dập khuôn mà làm theo y như thế.

Thiểm Điện nháy mắt mấy cái với mọi người, nghi ngờ không thôi: Sao Tiểu Vương phi lại biết những cái này?

Mọi người đồng loạt quay mặt xem thường, lấy một bộ dáng rất khinh thường nhìn hắn: Ngươi thấy có thứ gì thần tượng không làm được sao?

Thiểm Điện nghĩ nghĩ một lát rồi phát hiện ra đúng là không có chuyện gì thật, bừng tỉnh đại ngộ: Thì ra là thế.

Lãnh Hạ bật cười, đợi khi con mồi đã được rửa sạch hoàn toàn, thì dẫn bọn họ về cạnh Chiến Bắc Liệt, đống lửa đã được đốt rất tốt rồi, Chiến Bắc Liệt đang ngây ngô cười trước đống lửa, miệng lẩm bẩm, ngay cả Lãnh Hạ đến gần cũng không biết.

Khi đã đến gần hắn, dựng thẳng lỗ tai lên nghe, mới biết được hắn đang cảm thán: “Đức hạnh………. thật sự là rất có đức hạnh.”

Lãnh Hạ quay mặt đi, cực kỳ xem thường, từ khi Chiến Bắc Liệt thể hiện cảm tình của hắn với nàng thì số lần nàng trợn trắng mắt thẳng tắp bay lên, mỗi ngày đều phải quay mặt đi, thể hiện sự xem thường đến mấy lần, đối với Chiến Bắc Liệt đã là bất đắc dĩ đến cực độ.

Chọn một con chim trĩ, một con hoẵng, nhận lấy nhánh cây từ tay Chiến Bắc Liệt vẫn chưa hoàn hồn, chọc xuyên người con mồi, rồi nướng trên đống lửa, dùng ngón chân cũng biết là Chiến Bắc Liệt nhất định không biết làm.

Những người khác cũng học theo Lãnh Hạ, nhìn thấy khi nào nàng lật thì lật, lúc nào thêm muối thì thêm, toàn bộ là trông mèo vẽ hổ, kiên quyết đi theo thần tượng.

Chiến Bắc Liệt còn đang đắm chìm trong sự kiêu ngạo về tức phụ đức hạnh, thì ở đâu bay tới một mùi hương ngào ngạt, nhất thời bừng tỉnh, liếc mắt một cái liền nhìn thấy trước mặt mình là một con hoẵng nướng, liên tục ngửi vài cái, mặt mày hớn hở nhận lấy.

Con hoẵng nướng vàng óng ánh, thơm phức, vừa nhìn đã muốn ăn.

Chiến Bắc Liệt nuốt nuốt nước miếng, hướng tới Lãnh Hạ, kéo dài giọng gọi: “Tức phụ………”

Thấy Lãnh Hạ bĩu môi, mặc kệ hắn, hắn cũng không để ý dù sao cũng đã quen rồi, chỉ cần biết rằng mẫu sư tử đối xử với hắn tốt là được! Chiến Bắc Liệt vội vã cắn một miếng, nhất thời hai mắt liền tỏa sáng, ngoài cứng trong mềm, cắn một miếng đã cảm nhận được hương vị tuyệt hảo, vẫn còn lưu mãi trong miệng.

Chung Thương mấy người nghe được mùi hương thơm phức kia, nhất thời không nhịn nổi, nuốt nuốt nước miếng, thấy Chiến Bắc Liệt ăn ngon lành liền vội vã muốn ăn luôn.

Nhưng mà vừa thấy cái thứ trong tay mình, không phải đen sì thì chỗ trắng chỗ hồng, không thể nào ăn nổi, chỉ có con mồi của Chung Thương thì miễn miễn cưỡng cưỡng còn có thể ăn.

Lãnh Hạ trực tiếp không nhìn ánh mắt hâm mộ ghen tị, hận của mấy người, Chiến Bắc Liệt lại càng không coi ai ra gì, tức phụ còn lớn hơn trời!

Đúng lúc này, một con bồ câu dang rộng đôi cánh bay quanh đỉnh đầu mọi người, Chiến Bắc Liệt giơ tay lên tóm lấy nó, rồi gỡ thùng thư ở chân nó xuống, xem xong liền trầm ngâm một lúc lâu.

Lãnh Hạ khiêu mi hỏi: “Thế nào rồi?”

“Đang chuẩn bị chiến sự, biên giới Bắc Yến đang rục rịch, hẳn là hơn nửa tháng nữa, không sai khác lắm.” Chiến Bắc Liệt thả con bồ câu đi, vừa gặm con hoẵng vừa trả lời: “Phía Đông Sở lại không có phản ứng gì, nếu nói Đông Phương Nhuận không có phòng bị thì ta tuyệt đối không tin.”

Hai người không nói nữa, Đông Sở bên kia đang án binh bất động, lấy bất biến ứng vạn biến, lúc này bọn họ còn đang ở trên đường, bình tĩnh xem biến là tốt rồi.

Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt trong những ánh mắt oán niệm vủa thuộc hạ, ăn uống rất ngon lành, nhất là Chiến Bắc Liệt, vui cười đến ngoác cả miệng, vô cùng đắc ý ăn no cả bụng, thiết thủ vươn ra, ôm tức phụ lên xe ngựa.

Chung Thương mấy người rơi lệ đầy mặt, bỏ lại rác rưởi trong tay, đi theo lên ngựa, đánh xe.

Xe ngựa chậm rì rì chạy trên đường, ăn no cơm rồi, Lãnh Hạ nhắm mắt lại nghỉ ngơi, liền cảm thấy một ánh mắt không biết là nghi hoặc hay là đau lòng cứ nhìn mình mãi không thôi, nhẽ nhếch miệng hỏi: “Làm sao?”

Chiến Bắc Liệt đắc ý thì đắc ý, tự hào thì tự hào, nhưng lại càng đau lòng về cuộc sống trước đó của Lãnh Hạ, hắn đã có phán đoán về thân phận của Lãnh Hạ, tuy không chắc chắc nhưng cũng có chút mơ hồ về nó, là hoàn cảnh như thế nào mới biến mẫu sư tử thành như vậy?

Chiến Bắc Liệt nhớ tới khi Lãnh Hạ ngủ thì cảnh giác, tốc độ ăn cơm tắm rửa, còn có hôm nay, trình độ thiêu nướng cũng không phải một ngày hai ngày là có thể luyện thành như vậy, đây là thói quen khắc trong xương cốt, thông thạo đến mức nhập vào máu thịt.

Chiến Bắc Liệt không nghĩ tới chuyện hỏi, đến lúc nàng muốn thì nàng sẽ nói, nhưng về về phương diện khác có lẽ cũng chẳng phải cái gì tốt đẹp để mà nhớ lại.

Kỳ thật là do hắn lo âu quá mức, những ngày tháng đó tuy rằng không coi là hạnh phúc, nhưng Lãnh Hạ không cảm thấy thống khổ, mỗi người đều có một cách sống, Lãnh Hạ là người kiêu ngạo, đây là con đường nàng đã chọn, dù phải đi như thế nào thì nàng cũng tuyệt đối không hối hận.

Có lẽ huấn luyện cường độ ỗi ngày khiến người ta kinh hãi, cuộc sống nguy hiểm nước sôi lửa bỏng sẽ khiến những kẻ không hiểu thương hại, nhưng nàng biết, nếu không có những ngày đó thì nàng sẽ không có cuộc sống hiện nay, đây là một phần của cuộc đời nàng, là một phần của tính mạng nàng.

Chính là do chúng, mới tạo nên sát thủ chi vương, Lãnh Hạ!

Cảm giác được một bàn tay ấm áp ôm chặt hông mình, Lãnh Hạ chôn mặt ở trong lòng Chiến Bắc Liệt, nghe thấy thanh âm thở dài vang lên ở phía trên: “Có ta.”

Tuy biết là Chiến Bắc Liệt nhất định đã hiểu lầm cái gì đó nhưng nàng cũng không định giải thích, nàng là vương giả trong bóng đêm, đơn thương độc mã, độc lai độc vãng, nhưng bây giờ cũng cảm thấy, có một người sóng vai đi bên cạnh, có một người quan tâm yêu thương, ừ, cảm giác cũng không tệ lắm.

Lãnh Hạ thích ý nhắm mắt lại, điều chỉnh một tư thế thoải mái, không chút khách khí hưởng thụ sự phục vụ của Chiến Bắc Liệt.

Bầu trời càng ngày càng tối, màn đêm chậm rãi buông xuống, những tầng mây như nặng nề hơn, tiếng gió lùa qua những kẽ lá kêu sàn sạt, trong không khí tràn ngập sương mù, hương vị ẩm ướt.

Chung Thương đột nhiên dừng xe, hướng về phía trong nói: “Gia, bên kia có đèn sáng, hẳn là có người.”

Chiến Bắc Liệt vén màn xe lên, nhìn về phía Chung Thương vừa chỉ, quả nhiên, dưới chân núi có ánh đèn dầu le lói, chắc sắp đến nơi có người ở rồi.

Hắn ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời, suy nghĩ một lát rồi phân phó: “Trời sắp mưa, chạy tới đó đi.”

Chung Thương lập tức vâng mệnh đánh xe về phía đó, ước chừng khoảng non nửa canh giờ thì sẽ đến nơi.

Đây là một thôn xóm không lớn, nằm ở dưới chân núi, chỉ có khoảng hơn mười hộ gia đình, thôn tuy nhỏ nhưng lại có một cảm giác ấm áp mộc mạc, ngọn đèn mờ nhạt chiếu sáng quanh thôn, trước cửa mấy gia đình đang có mấy người phụ nữ đang làm việc.

Lúc này, mấy cô gái đều bị xe ngựa làm cho kinh sợ, dù sao thì đây cũng là một nơi hẻo lánh, làm gì đã từng gặp một chiếc xe ngựa xa hoa như vậy, tuấn mã kéo xe, ngay cả người bên ngoài xe cũng thật tuấn tú, quần áo thì rất quý giá, đừng nói là gặp qua mà ngay cả nghĩ cũng chưa từng nghĩ.

Ngay sau đó, màn xe bị xốc lên, một nam tử cao lớn bước xuống, bộ dáng kia………

Các thôn phụ đồng loạt hít vào một hơi, chỉ cảm thấy ánh mắt đều không nhìn đủ, ngay sau đó từ trên xe lại bước xuống một nữ nhân mảnh khảnh………..

Các thôn phụ thực sự đã bắt đầu nghĩ là mình nằm mơ, đây là tiên nữ trong tranh sao?

Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ cùng đánh giá thôn này, lại nhìn mấy vị thôn phụ đang ngồi trước cửa nhà, ném cho Chung Thương một ánh mắt, Chung Thương hiểu ý, đi lên phía trước, tuy rằng khuôn mặt vẫn ít cảm xúc như cũ nhưng giọng điệu thì khách khí, ôn hòa: “Mấy vị đại tỷ, lão gia và phu nhân nhà chúng ta đi ngang qua nơi đây, muốn ở lại tá túc một đêm.”

Trong đó có một thôn phụ có phản ứng trước tiên, khuôn mặt thoáng chốc đỏ bừng, lắp bắp nói: “Chỗ ở thì …….. chúng ta có …… nhưng …… nhưng rất đơn sơ.”

Chung Thương gật gật đầu, lấy ra một thỏi bạc: “Không sao, trong núi lạnh giá, có nơi che chắn gió mưa là tốt rồi.”

Thôn phụ kia mặt lại đỏ lên vài phần, liên tục xua tay, lui lại mấy bước nói: “Sao có thể nhận được, chỉ cho ở lại một chút mà lại lấy bạc, chúng ta sẽ không, vài vị khách nhân ở lại là được rồi.”

Lãnh Hạ nhìn thấy vài người thôn phụ đều có biểu tình giống nhau, trong mắt không có chút tham lam nào, thành thật mà thuần phác, lập tức có vài phần hảo cảm, nói: “Cũng không chỉ dừng chân, còn muốn nhờ mấy vị tỷ tỷ chuẩn bị chút lương khô cho chúng ta.”

Thôn phụ kia khách khách khí khí nhận lấy bạc, liên tục nói lời cảm tạ, đưa Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ vào trong nhà nàng, Chung Thương mấy người liền đi theo mấy vị thôn phụ khác vào trong thôn.

Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt theo thôn phụ vào trong sân, căn nhà không lớn, một túp lều nuôi mấy con gà, dựng một ít nông cụ, tổng cộng có hai gian phòng, thôn phụ chỉ vào một gian, có chút ngượng ngùng nhỏ giọng nói: “Khách nhân mời ngủ tạm ở đó, gian khác là chủ nhà và phu nhân ngủ, lúc này chủ nhà đã vào núi, còn chưa quay về, chỗ chúng ta rất hẻo lánh, cũng không có thức ăn gì ngon, tạm mổ hai con gà mời hai vị vậy.”

Hai người nói vài lời cảm ơn rồi bước vào phòng, căn phòng không lớn nhưng cũng rất sạch sẽ, ánh mắt Chiến Bắc Liệt đảo qua căn phòng, nắm lấy tay Lãnh Hạ, có chút khát khao nói: “Đợi sau này hai ta sẽ tìm một nơi phong thủy hữu tình, nuôi mẫy con gà, trồng chút rau cỏ, sinh mấy tiểu sư tử.”

Nói xong, nhớ tới bộ dáng của tiểu Lãnh Hạ, lại không tự giác cười tủm tỉm.

Lãnh Hạ nhướng mày, không ngờ là hắn lại có ý như thế, Vương gia của một nước lại muốn ẩn cư nơi thôn dã, nghiêng đầu nhìn hắn hỏi: “Không lo chiến sự sao?”

Bên ngoài bỗng vang lên tiếng mưa tí tách, Chiến Bắc Liệt đóng cửa sổ lại, trời mưa không lớn, mưa phùn lất phất, trong căn phòng nhỏ này, thật là có chút cảm xúc lãng mạn.

Hắn cười nói: “Không lo, đợi đến khi thiên hạ thái bình, liền đem mọi thứ ném cho Hoàng huynh, chúng ta chỉ để ý việc sinh tiểu sư tử.”

Lãnh Hạ cũng cười theo, đáp lời: “Được.”

Vừa nói xong liền thấy Chiến Bắc Liệt hai mắt lóe sáng, đứng phắt dậy ôm nàng nằm lên giường, không ngừng cười ngây ngô, Lãnh Hạ cũng cong cong khóe mắt, người này, thì ra là dễ dàng thỏa mãn như vậy.

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng nói ồn ào, tiếng bước chân vội vã, tiếng nam nhân nói chuyện, tiếng nữ nhân than khóc.

Hai người đồng thời cau mày, đứng dậy mở cửa nhìn ra ngoài, bên ngoài có một nam nhân đang được nâng trên cáng, thôn phụ nhào vào trên người hắn khóc lớn, thôn dân bên cạnh nâng cáng an ủi nàng, còn có không ít thôn dân đứng ở bên ngoài, nhỏ giọng nói thầm, trên mặt mỗi người đều là biểu tình hoảng sợ lại bất đắc dĩ.

“Sơn thần lại tức giận, nam nhân một khi đi lên núi liền biến thành thế này.”

“Nghiệp chướng a! Thôn chúng ta rốt cuộc đã tạo cái nghiệt gì a!”

“Đừng nói nữa, nếu để sơn thần nghe thấy thì ngài sẽ tức giận.”

Lãnh Hạ khẽ dựng tai lên nghe, nghe được đối thoại của bọn họ thì liếc nhìn Chiến Bắc Liệt, hai người bước tới nhìn nam nhân đang nằm trên cáng, sắc mặt trắng bệch, hô hấp dồn dập, nước mắt giàn giụa trên mặt, không ngừng nôn khan.

Lúc này Chung Thương đám người cũng nghe thấy tiếng ồn, đã chạy lại đây, nhìn về phía Chiến Bắc Liệt hỏi ý, thấy hắn gật đầu liền vội vàng lấy ra một bình sứ, nhanh chóng nhét vào miệng nam nhân kia.

Thôn phụ cả kinh, vội vàng túm lấy hắn hỏi: “Ngươi cho phu quân ta ăn cái gì?”

Chung Thương chỉ cho hắn ăn một viên giải độc thông thường thôi, Vương gia ra ngoài đương nhiên hắn phải chuẩn bị không ít, nếu là kịch độc thì chưa chắc đã có thể giải nhưng nhìn nam nhân kia thì không có vẻ nghiêm trọng lắm, chắc là có tác dụng, nếu thôn này đã không có lương y, thì chỉ có thể thử một phen.

Chung Thương giải thích cho thôn phụ một chút, thôn phụ nửa tin nửa ngờ gật gật đầu, khẩn trương nhìn nam nhân nằm trên cáng, sau một lát, bệnh trạng của nam nhân kia liền giảm bớt không ít, trên mặt cũng dần dần khôi phục huyết sắc.

Thôn phụ thở dài nhẹ nhõm một hơi, quỳ xuống dập đầu với Chung Thương, oa oa khóc lớn.

Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt thấy người nọ cơ bản là không việc gì, liền trở về phòng, mọi việc còn lại thì Chung Thương đám người sẽ giải quyết.

Chỉ chốc lát sau, Chung Thương liền vào phòng bẩm báo: “Gia, thôn phụ kia nói, thôn này đắc tội sơn thần, chỉ cần đi vào sau núi sẽ thấy không khỏe, càng đi thì bệnh tình càng nặng, nếu ngày nào trời mưa thì chỉ cần vào gần phía sau núi thôi cũng sẽ có nam nhân bị bệnh, thậm chí còn có mấy người bị rất nghiêm trọng, đã chết.”

Lãnh Hạ bước đi thong thả vài bước trong phòng, nhớ tới triệu chứng của người kia, cảm thấy có vài phần quen thuộc, nhưng cụ thể là gì thì lại không nhớ được, hơn nữa cái gì mà sơn thần, nàng tuyệt đối không tin, chắc là sau núi có tồn tại một loại độc gì đó, chỉ cần tiếp cận nó thì sẽ trúng độc.

Có lẽ độc này gặp nước thì độc tính càng mạnh nên mới thế.

Lãnh Hạ nhìn thoáng qua Chiến Bắc Liệt, rất rõ ràng là hắn cũng có ý này, sơn thần cái gì, căn bản là lời nói vô căn cứ.

Đợi đến khi hết mưa, Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt đồng thời cong cong khóe miệng, đi tới phía sau núi, chuyện thú vị như vậy hai người đương nhiên là muốn tìm hiểu rõ ràng, hơn nữa, Chiến Bắc Liệt là Đại Tần Chiến thần, dân chúng Đại Tần phải chịu khổ sở, hắn đương nhiên phải vì dân trừ hại.

Chiến Bắc Liệt đi ở phía trước Lãnh Hạ, như vậy cho dù có nguy hiểm, người bị thương đầu tiên sẽ không phải là Lãnh Hạ, Chung Thương đám người chia thành hai hàng đi phía sau, đốt đuốc sáng rực như ban ngày, mọi thứ đều có thể được nhìn thấy một cách rõ ràng.

Đến lúc tới gần núi, có thể ngửi được một mùi gay mũi, Lãnh Hạ nhíu nhíu mày, trong lòng đã có một đáp án, rốt cục đã hiểu được cảm giác quen thuộc kia là gì.

Đường núi uốn lượn, rậm rạp, càng đi vào trong thì mùi hương kia càng nồng đậm, lúc này Chiến Bắc Liệt cũng đã phán đoán ra được, mấy người này đều có võ công, còn Lãnh Hạ thì đã từng huấn luyện đặc thù, tuy rằng có chút chóng mặt nhưng cũng không sao.

Mọi người chậm rãi đi sâu vào, đến tận nơi không khí không chỗ nào không tràn ngập mùi vị nồng đậm này, liền hiểu rõ ràng.

Trước mặt là một vùng ánh sáng vàng rực rỡ, đập thẳng vào mắt mỗi người.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện