Q.2 - Chương 7: Lễ mừng năm mới

Đằng Vĩnh Phàm cảm thán:

- Hắc Giáp quân tổng cộng có sáu ngàn người. Tục truyền tổ sư của Quy Nguyên tông đã định ra quy củ, Hắc Giáp quân phải vĩnh viễn duy trì số lượng sáu ngàn. Mỗi khi có người mới lợi hại gia nhập thì sẽ có một số lão nhân thực lực yếu kém bị đuổi ra khỏi Hắc Giáp quân. Bất quá mặc dù bị đuổi ra, nhưng họ vẫn là thành viên của Quy Nguyên tông như trước. Bọn họ sẽ trở thành những quan binh tiểu đội trưởng của các thành thuộc quận Giang Ninh.

- Cho nên, mặc dù bên ngoài truyền rằng nâng được năm trăm cân là có thể gia nhập Hắc Giáp quân, nhưng trên thực tế, bởi vì nhân số cố định nên tiêu chuẩn cao hơn nhiều. Có thể nâng được năm trăm cân, tối đa chỉ trở thành thành viên ngoại vi của Quy Nguyên tông mà thôi.

Đằng Vĩnh Phàm nói.

Đằng Thanh Sơn kinh thán không thôi.

Vĩnh viễn cố định nhân số biên chế có thể khiến cho Hắc Giáp quân trở nên càng ngày càng mạnh, tuyệt đối là quân đoàn tinh nhuệ .

“Quân đội thuần tuý do võ giả tạo thành.” Đằng Thanh Sơn kinh hãi không thôi.

Hắn rốt cuộc đã hiểu đây là thế giới gì.

Khi ở tại tiền thế, Đằng Thanh Sơn cũng đã từng nghĩ tới, nếu như có một vạn cường giả nội gia quyền hình thành một tổ chức. Một tổ chức như vậy tuyệt đối siêu việt hơn bất cứ quốc gia nào. Chỉ cần nghĩ đến mấy ngàn cường giả nội gia quyền đồng thời lẻn vào địch quốc tiến hành ám sát, có lẽ chỉ cần một đêm toàn bộ quốc gia sẽ đại loạn.

Bất quá, tại tiền thế loại chuyện này không thể nào xảy ra. Dù sao cũng quá ít người có thể luyện được nội kình. Chẳng hạn như Thần Thâu môn, một cường giả nội kình cũng không có. Thế giới có cường giả cấp SS, nhưng không chỉ số lượng rất ít, hơn nữa đều chỉ ủng hộ cho tổ quốc của mình.

“Thiên hạ cửu Châu, trong đó đệ nhị đại tông phái ‘Quy Nguyên tông’ của Dương châu đã có vũ lực mạnh đến như vậy. Thiên hạ này đúng là đặc sắc!” Đằng Thanh Sơn cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.

Xem ra, cái gọi là cấp bậc SS hay tông sư cảnh giới kiếp trước, tại thế giới này chỉ có thể xem như là tinh anh mà thôi.

Cao thủ tịch mịch!

Đằng Thanh Sơn kiếp trước đã là cường giả đỉnh phong nhất của xã hội hiện đại, hắn cảm nhận được tịch mịch này. Còn ở kiếp này, trước giờ hắn vẫn không hiểu rõ lắm về thế giới này, cho đến hôm nay mới hoàn toàn minh bạch.

“Thế giới như vậy mới là thế giới mà ta mơ tưởng, dân chúng dũng mãnh, cường giả vô số!”

Khi biết rõ mình đang sống trong thế giới gì, Đằng Thanh Sơn lại càng thêm hăng hái, mỗi ngày đa số thời gian đều tập trung luyện tập. Có thiên địa linh khí sung túc, nội kình trong cơ thể hắn cũng càng thêm hùng hậu. Đằng Thanh Sơn phi thường hào phóng, dùng nội kình tùy ý kích thích lục phủ ngũ tạng và cơ nhục gân cốt, khiến cho cơ quan nội tạng và cơ nhục gân cốt hấp thu cường hóa.

Nội gia quyền, thứ nhất là để dưỡng sinh, thứ hai là để giết người.

Về dưỡng sinh, nếu như cơ quan nội tạng của Đằng Thanh Sơn cường đại, sinh mệnh lực sẽ gia tăng kinh người.

Còn giết người, kỳ thật là khiến cho cơ nhục gân cốt đạt đến mức độ cực cao.

Tại xã hội hiện đại kiếp trước, hắn vẫn luôn phiền não về nội kình ít ỏi, không dám lãng phí. Ngay cả trong chiến đấu, khi khi nào đến thời khắc mấu chốt mới sử dụng một chút nội kình. Còn hiện tại, hắn không hề lo lắng thiếu thốn nội kình, chỉ băn khoăn về việc gân cốt, đầu khớp xương, cơ nhục và cơ quan nội tạng hấp thu nội kình quá chậm.

Có bổ sung đầy đủ, thân thể Đằng Thanh Sơn dựa vào phương pháp tu luyện của Nội Gia quyền đề cao “cực hạn tốc độ”.

oOo

Đêm qua tuyết rơi nhiều, toàn bộ Đằng gia trang như được khoác lên một tầng áo bạc.

Buổi sáng, các tộc nhân của Đằng gia trang đều dùng chổi quét tuyết đọng sang một bên, lộ ra một con đường có thể đi lại. Trận tuyết này khiến cho nhiệt độ giảm xuống, cho nên mọi người đều mặc áo bông dày.

Trong phòng trên của nhà Đằng Thanh Sơn, một nhà bốn người đang tụ tập cùng nhau dùng điểm tâm.

- Bánh Hương Tô!

Một tiểu cô nương tóc thắt bím đứng trên ghế, vui mừng hô lên:

- Mẹ, ở đâu ra vậy?

Mẫu thân Viên Lan cười nói:

- Con nói xem ở đâu ra? Bánh Hương Tô này là do cha con nhờ người từ “Bách Phúc đường” trong Nghi thành mua giúp. Hôm nay là đại niên ba mươi, có thể không mua một chút đồ ăn ngon hay sao?

- Tiểu Vũ!

Đằng Thanh Sơn mặc áo bông màu xanh ngồi trên ghế, nhìn muội muội của mình. Hôm nay là đại niên ba mươi, qua ngày hôm nay hắn cũng đã sáu tuổi, muội muội cũng đã ba tuổi. Mặc dù muội muội tuổi còn nhỏ nhưng lại phi thường thông tuệ, chỉ là có chút nghịch ngợm.

- Bụng muội nhỏ, chỉ có thể ăn một khối bánh Hương Tô thôi. Ở đây có hai khối.

Đằng Thanh Sơn chỉ vào bánh Hương Tô trên mâm:

- Đây là khối lớn nhất, còn đây là khối nhỏ nhất. Muội chọn cái nào?

- Muội?

Cặp mắt to đen láy của Thanh Vũ nhìn chằm chằm vào bánh Hương Tô, sau đó đứng lên, cố gắng rướn người cầm lấy khối bánh Hương Tô lớn trong mâm:

- Ca, muội muốn cái này!

Tiểu hài tử quả thật là tham lam.

- Tiểu Vũ, muội cần phải học cách khiêm nhường!

Đằng Thanh Sơn lên tiếng:

- Thân thích bằng hữu ở cùng với nhau, muội chọn trước thì nên chọn cái nhỏ!

- Vì sao?

Thanh Vũ nghi hoặc nhìn Đằng Thanh Sơn.

- Tiểu Vũ, con nên học tính khiêm nhường của ca ca con!

Đằng Vĩnh Phàm đứng bên cạnh cũng cười đùa nói:

- Bình thường tại nơi có đồ ăn ngon, con là người ăn đầu tiên, không thể trực tiếp chọn phần lớn nhất. Nếu như ra để cho ca ca của con chọn, nó nhất định sẽ chọn cái nhỏ.

Đằng Vĩnh Phàm trong sinh hoạt hằng ngày cũng từng bước dạy dỗ con gái.

- Ca! Hai cái này nếu cho huynh chọn, huynh sẽ chọn cái nhỏ?

Thanh Vũ qua sang hỏi.

- Ừm!

Đằng Thanh Sơn gật đầu.

- Vậy không phải là được rồi sao? Huynh chọn cái nhỏ, muội thì chọn cái lớn, muội đâu có sai!

Thanh Vũ nghi hoặc nhìn Đằng Thanh Sơn.

Đằng Thanh Sơn ngạc nhiên.

Phụ thân Đằng Vĩnh Phàm và mẫu thân Viên Lan nhất thời cũng giật mình, nhìn khuôn mặt non nớt của Thanh Vũ tràn đầy biểu tình nghi hoặc, không khỏi dở khóc dở cười.

“Ha ha… ” Đằng Vĩnh Phàm cười lớn:

- Đúng, đúng! Thanh Vũ ăn cái lớn.

- Dạ!

Thanh Vũ gật gật đầu, lập tức quay sang nhìn Đằng Thanh Sơn cười hì hì.

Đằng Thanh Sơn chỉ đành lắc đầu. Đối với một hài tử chỉ mới ba tuổi, có nói đạo lý cũng không được.

Có điều Đằng Thanh Sơn rất thích bầu không khí vui vẻ hoà thuận này.

Kiếp trước hắn là cô nhi, chưa từng được hưởng thụ tình thương của cha mẹ. Còn ở kiếp này, hắn lại nhận được sự yêu thương đùm bọc của cha mẹ, còn có một muội muội khả ái.

Trong bầu không khí ấm áp, cả nhà đã ăn xong bữa sáng.

- Thanh Sơn, con dẫn Thanh Vũ đến luyện võ trường chơi đi! Buổi trưa hôm nay trong tộc sẽ cử hành lễ mừng năm mới, tất cả mọi người sẽ đến luyện võ trường. Sau khi cử hành lễ mừng xong, mọi người trong tộc sẽ cùng nhau dùng bữa trưa ngay luyện võ trường.

Đằng Vĩnh Phàm nhắc nhở. Y rất yên tâm để Đằng Thanh Sơn chiếu cố cho Thanh Vũ.

Mặc dù Đằng Thanh Sơn qua ngày hôm nay chỉ mới sáu tuổi, nhưng lại thông minh ngoan ngoãn, giống như hài tử mười tuổi vậy.

Kỳ thật Đằng Thanh Sơn cũng không có biên pháp, hắn chung quy không thể giả dạng ngây ngô giống như hài đồng được. Có điều hắn cũng không dám biểu hiện quá mức, chỉ là tương đương với hài tử mười tuổi, như vậy người trong tộc chỉ cho rằng hắn là một thiên tài.

Còn nếu như khi hắn hai ba tuổi lại nói năng giống như người trưởng thành, sợ rằng mọi người sẽ xem hắn như là yêu quái.

- Con biết rồi, cha!

Đằng Thanh Sơn gật đầu, liền nắm tay muội muội, đi đến luyện võ trường náo nhiệt.

oOo

Khi gần đến buổi trưa, toàn bộ luyện võ trường đã có hơn hai ngàn hơn người tụ tập. Toàn bộ tộc nhân của Đằng gia trang đều ở tại đây, án chiếu theo mỗi nhà mỗi hộ đứng ở các nơi.

Một cái đỉnh thật lớn đặt ở phía trước luyện võ trường. Hơn hai ngàn người của Đằng gia trang đứng xếp hàng ngay ngắn trật tự, người đứng đầu là tộc trưởng “Đằng Vân Long”..

- Mẹ, ngoại công đang làm gì vậy?

Trong đám người, “Thanh Vũ” trong lòng Viên Lan chớp chớp mắt nghi hoặc hỏi.

- Đừng lên tiếng!

Viên Lan nhẹ giọng nói.

Bởi vì quan hệ với phụ thân, một nhà Đằng Thanh Sơn cũng đứng ở vị trí phía trước đoàn người, cho nên Đằng Thanh Sơn có thể nhìn thấy rõ tất cả. Lúc này Tộc trưởng “Đằng Vân Long” đi đến bên cạnh nơi có đặt chiếc chậu bằng đồng, lão trước tiên rửa tay trong chậu đồng, sau đó dùng vải trắng lau khô. Lập tức có tộc nhân đem ba cây nhang thật lớn.

Đằng Vân Long cầm ba cây nhang, cao giọng nói:

- Dâng hương!

Lập tức có tộc nhân cầm nến đi đến gần, châm lửa vào ba cây nhanh.

Chỉ thấy Đằng Vân Long cầm ba cây nhang bước về hướng cự đỉnh, phía sau lão cón có ba tráng hán đi song song, chính là Đằng Vĩnh Lôi, Đằng Vĩnh Phàm, Đằng Vĩnh Tương, ba hán tử mạnh nhất trong tộc. Ba người bưng ba chiếc mâm lớn, phía trên phân biệt bày đầu heo, đầu dê và đầu trâu đã chín.

Đằng Vân Long trang trọng bước lên bậc thang, sau đó cắm ba cây nhang vào cự đỉnh.

Ba người Đằng Vĩnh Phàm, cũng đem tế phẩm đặt trên bậc thang phía trước cự đỉnh.

- Tấu nhạc, nghênh thần!

Đằng Vân Long quay đầu nhìn về phía các tộc nhân, cao giọng nói.

“Choang!” Tiếng chiêng lập tức vang lên, sau đó là tiếng trống, liên tục gõ chín lần.

- Quỳ!

Đằng Vân Long cao giọng nói.

Nhất thời, hơn hai ngàn người tại luyện võ trường toàn bộ đều đồng loạt quỳ xuống.

Lúc này Đằng Vân Long cũng đang quay về hướng cự đỉnh quỳ xuống, cao giọng nói:

- Vũ hoàng tại thượng…

Tiếp đó là cả một tràng những lời ca tụng, khiến cho Đằng Thanh Sơn nghe được cũng dở khóc dở cười: “Ngoại công không cầm giấy đọc lại có thể một hơi đọc vanh vách như vậy, trí nhớ đúng là tuyệt hảo!”

Nhìn về hướng cự đỉnh , Đằng Thanh Sơn cũng không khỏi cảm thán.

Đi đến thế giới này, hắn phát hiện ra mọi người tại thế giới này đối với “đỉnh” phi thường tôn trọng.

Hắn cũng vừa mới biết một tin tức vào năm ngoài. Tại thế giới này, vào mấy ngàn năm trước, nhân vật “Vũ hoàng” đã làm nên một chuyện từ khai thiên lập địa đến nay chưa từng có, đó là nhất thống thiên hạ. Sau khi Vũ hoàng thống nhất thiên hạ, liền đem thiên hạ phân làm chín châu, sau đó tập hợp đồng thau của chín châu, luyện chế thành chín cự đỉnh, phân tán tại chín châu.

Từ đó về sau, đỉnh trở thành biểu tượng của chí cao hoàng quyền và thần quyền, mọi người đều tín ngưỡng.

“Có điều thế giới này vũ lực cường thịnh, cao thủ nhiều như mây, muốn thống nhất thiên hạ thật sự là quá khó khăn. Sau khi Vũ hoàng qua đời, thiên hạ một lại lần tan rã. Mấy ngàn năm qua, ngoại trừ Vũ hoàng cũng chỉ có Tần Lĩnh thiên đế là từng thống nhất thiên hạ, nhưng sau khi Tần Lĩnh thiên đế chết đi, thiên hạ lại tiếp tục trở nên đại loạn.”

Đến thế giới này sáu niên, Đằng Thanh Sơn cũng biết, hai nhân vật vĩ đại nhất thế giới này là Vũ hoàng và Tần Lĩnh thiên đế. Mấy ngàn năm qua, cũng chỉ có hai người này thống nhất được thiên hạ. Đồng dạng, hai người bọn họ vừa chết đi, thiên hạ lập tức trở nên đại loạn.

Đằng Vân Long sau khi nói một hơi cuối cùng cũng ngừng lại, cao giọng nói:

- Bái!

Dứt lời lão liền cúi đầu bái lạy.

Những người trong tộc cũng lập tức làm theo.

- Nhị bái!

Đằng Vân Long lần thứ hai hô lên.

- Tam bái!

Tất cả tộc nhân bái lạy một lần nữa, đầu cúi xuống sát đất.

- Đứng dậy!

Đằng Vân Long cao giọng nói.

Tất cả mọi người đồng loạt đứng lên.

- Kết thúc buổi lễ!

Đằng Vân Long truyên bố.

Lúc này, tất cả mọi người mới thở phào một hơi, không ít phụ nữ không kìm được xoa xoa đầu gối. Vừa rồi quỳ lâu như vậy, chân đều cảm thấy mỏi rã rời.

“Ha ha…” Đằng Vân Long lúc này rốt cuộc phá lên cười:

- Hôm nay là đại niên ba mươi, các vị tộc nhân, hôm nay cứ ăn cho thoả thích! Đến đây, bày tiệc!

Lập tức, từng bàn tiệc nhanh chóng được mang đến luyện võ trường, các mâm thức ăn cũng được đưa đến mỗi bàn.

- Thanh Sơn!

Đằng Vĩnh Phàm đi đến.

- Cha!

Đằng Thanh Sơn hiểu rõ phụ thân muốn nói gì.

- Qua ngày hôm nay con đã sáu tuổi rồi. Sau khi ăn xong bữa trưa, cùng với lễ mừng hoạt động buổi chiều sẽ bắt đầu kiểm tra những hài tử cùng tuổi với con, dựa vào đó để quyết định con đường của các con sau này. Con hãy cố gắng lên, cho cha con một chút thể diện!

Đằng Vĩnh Phàm nói rất nhẹ nhàng, nhưng hiển nhiên có chút lo lắng.

Trước sáu tuổi, bọn nhỏ thoả thích chơi đùa trong tộc sẽ không quản. Nhưng bắt đầu từ sáu tuổi, hoặc là huấn luyện cung tiễn thuật, hoặc là học thương thuật, hoặc là trồng trọt …vân …vân.

- Biểu ca Thanh Hổ của con, khi sáu tuổi đã nâng được sáu mươi cân cự thạch.

Đằng Vĩnh Phàm nói:

- Cha đối với con kỳ vọng không cao, nhưng con ít nhất cũng phải đạt được trình độ trung bình.

Dù sao Đằng Vĩnh Phàm cũng là tộc trưởng đời kế tiếp, là đệ nhất hảo hán trong tộc. Nhi tử nếu như quá kém, trong lòng y cũng sẽ không thoải mái.

“Trình độ trung bình?” Đằng Thanh Sơn chỉ gật đầu, không nói gì thêm.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện