Q.2 - Chương 35: Bà mối đến thăm
Đằng gia trang khắp nơi vui mừng, người cả thôn trang trước là xây dựng lại đại môn một lần nữa, rồi đêm đó, người toàn tộc lại bày tiệc rượu trên luyện võ trường ăn mừng một phen. Từ mấy ngày trước đến nay, Thiết Sơn bang đã qua rất nhiều thôn trang thu tiền hàng năm, tộc nhân Đằng gia trang đều rất lo lắng..
Thiết Sơn bang đến sẽ mang tới hậu quả đáng sợ gì.
Không biết gì là điều khiến người ta sợ hãi nhất.
Mà kết quả hôm nay lại hết sức vui mừng, dùng hai trăm lượng bạc kết thúc chuyện này, toàn tộc không một người nào chết, đây không phải chuyện hết sức vui mừng sao?
“Ha ha…Thanh Sơn.” Đằng Vân Long nâng chén, “Hôm nay tim ta một mực dâng lên tới tận cổ họng, tuy nhiên quá tốt rồi, hai trăm lượng bạc đều đã giải quyết xong. Không còn sự uy hiếp của Bạch Mã bang và Thiết Sơn bang, Đằng thị chúng ta ở Nghi Thành này cũng có thể trải qua những ngày tháng yên lành rồi.”
Tại thế giới này, như tộc nhân Đằng gia trang thế này, có thể ăn no mặc ấm đã là những ngày tháng an lành rồi.
“Hôm nay, tất cả đều nhờ vào Thanh Sơn.” Đằng Vĩnh Tương ở một bên cũng cười rồi nâng chén, “Thanh Sơn, tới đây, đại bá mời con một chén, con đúng là đã cứu ta một mạng rồi đấy!”
Đằng Thanh Sơn vội đứng dậy nâng chén.
Đám người trong Đằng gia trang có thể quản việc ngồi quanh một cái bàn, sau khi qua ba tuần rượu, ăn qua năm vị, Đằng Vân Long liền mở miệng nói : “Mọi người cũng thấy, một núi không thể chứa hai hổ, Thiết Sơn bang và Bạch Mã bang khẳng định sẽ đấu tiếp, cuộc sống tiếp theo của chúng ta ở Nghi Thành sẽ tương đối hỗn loạn.”
“Vâng.” Đằng Vĩnh Phàm gật đầu, “Thiết Sơn bang hôm nay đã đi, có điều mọi người phải tăng cường huấn luyện, hơn nữa cũng phải tăng cường đề phòng.”
“À, Thanh Sơn, ban ngày con tốt nhất vào Đại Duyên Sơn khổ luyện đi. Muốn khổ luyện thì đi vào lúc sáng sớm, tốt nhất là một hai canh giờ thì lập tức trở về. Hoặc là đi lúc chập tối.” Đằng Vân Long cũng nói, Đằng Thanh Sơn cũng gật đầu : “Con biết, thưa ngoại công.”
Đằng Thanh Sơn biết, cường đạo thổ phỉ muốn chạy tới Đằng gia trang, ít nhất phải mất hai canh giờ.
Hơn nữa, đám thổ phỉ phải trở về sào huyệt trước khi trời tối. Bởi vì đây là xã hội cổ đại, không có điện, một khi trời tối xuống thì quả thực hoàn toàn tối om. Trừ phi vào những đêm trăng tròn, bằng không hơn ngàn nhân mã tiến bước trong đêm tối thì đó thực sự là mang vạ vào thân.
Cho nên, Đằng Vân Long mới nói như vậy. Dù sao thì Đằng Thanh Sơn cũng là đệ nhất cao thủ trong tộc.
Hôm nay nếu không có Đằng Thanh Sơn, có lẽ Đằng gia trang sẽ bị bóc lột ngàn vạn bạch ngân.
o0o
Thời gian lặng lẽ trôi qua, hết thẩy đều như Đằng Vân Long dự liệu, trong khu vực Nghi Thành đã có hai đại bang phái như Bạch Mã bang, Thiết Sơn bang thì không thể yên tĩnh được. Mỗi lần giao chiến, mỗi lần chém giết, tổn thất của Bạch Mã bang và Thiết Sơn bang đều rất lớn.
Bạch Mã bang nhân thủ đông đảo, hơn nữa có rất nhiều tiền bạc dự trữ.
Nhưng ba vị đương gia của Thiết Sơn bang, không một ai không phải cao thủ lợi hại.
Đại đương gia Vương Thiết Sơn, dưới thanh Khai Sơn đao, không biết đã có bao nhiêu cao thủ phải mất mạng.
Nhị đương gia Vương Thiết Phong, hai thanh Xích Đồng Chùy, thậm chí có người nói cây chùy màu đồng đỏ này là do máu tươi nhiễm đỏ.
Tam đương gia Vương Thiết Hải với một cây tinh thiết trường thương, lại càng được xưng là cao thủ ‘đệ nhất thương pháp’trong khu vực.
Ba huynh đệ này, biết rõ uy danh của Hồng tứ gia Bạch Mã bang mà còn dám lập bang phái ở Nghi Thành, nếu không có vài phần thủ đoạn, sao dám làm vậy? Đặc biệt họ còn chiêu mộ một vài nội kình võ giả từ các nơi. Mặc dù những nội kình võ giả này thực lực bình thường, nhưng đối phó với mã tặc thổ phỉ lại vô cùng lợi hại.
Thiết Sơn bang khí thế ào ào, tàn nhẫn phi thường.
Mà Bạch Mã bang thì sao?
Hồng Tứ gia đã qua tuổi bảy mươi, tuy là hậu thiên đỉnh phong nhưng dù sao cũng chưa bước vào tiên thiên, công năng thân thể tất nhiên sẽ giảm xuống. Mà nắm đấm sợ trai trẻ, thế nên Hồng tứ gia đối phó với một trong ba huynh đệ Vương gia còn có nắm chắc chứ đối phó ba người, thực sự không nổi.
Bạch Mã bang mặc dù cũng có ba vị đương gia, nhưng hai vị đương gia khác, luận về thực lực còn kém xa Hồng Tứ gia. Tuy cũng là cao thủ nội kình nhưng hung danh ‘oanh liệt’ so với ba huynh đệ Vương gia còn phải kém hơn một chút.
Thế nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa. Bạch Mã bang tám ngàn hảo hán, há có thể đùa giỡn?
Hơn nữa, Hồng Tứ gia từ già cho đến lúc chết thì vẫn còn vị thiếu đương gia kia, hôm nay tuổi đã qua ba mươi, chính là lúc thân thể cường tráng nhất, lại càng được xưng là Bạch Mã bang đệ nhị cao thủ, chỉ kém hơn Hồng Tứ gia.
o0o
Hai lưỡng đại bang phái này chém giết nhiều năm mà không đàm phán. Cuộc sống Đằng gia trang ngược lại càng trải qua những ngày an lành.
Chớp mắt đã qua hơn một năm, khoảng cách tới lễ mừng năm mới chỉ còn có mấy ngày.
Trong nhà Đằng Thanh Sơn.
“A Lan tỷ, Thanh Sơn nhà tỷ còn mấy ngày nữa là đã trưởng thành rồi đấy, cũng có thể tìm thông gia rồi.” Một phụ nữ cười cười kéo tay mẫu thân Viên Lan, “Đứa cháu gái Tiểu Viện ở quê muội có thể nói là một bông hoa trong Lý trang chúng ta a. Năm nay mười năm cũng mới thành niên không lâu, cùng Thanh Sơn nhà chúng ta là trời sinh một cặp a.”
Nam tử mười sáu trưởng thàh, nữ tử mười bốn trưởng thành, bình thường nam tử trưởng thành lập tức có thể tìm nàng dâu.
“Cô bé Tiểu Viện kia, ta chưa từng thấy qua, là người thế nào?” Viên Lan có chút động tâm.
“Điều đó còn phải nói sao. Tỷ tìm người hỏi thăm xem, Tiểu Viện tuyệt đối là đứa bé biết giữ bổn phận, tương lai khẳng định sẽ hiếu kính ông bà, hơn nữa trong nhà có chuyện gì mà không biết làm?” Phụ nữ này vội nói.
Vẫn ở một bên nghe chuyện cô nương thanh tú kia, Thanh Vũ nhăn mũi ‘Hừ’ một tiếng nói : “Nhị nương, ca ca con tìm vợ, không phải người nào cũng đạt yêu cầu. Ít nhất phải qua một cửa của con. Mấy ngày nay người đến làm mối nhiều đến nỗi ngưỡng cửa nhà chúng con sắp nhanh chóng bị đạp bằng rồi, ca ca con phải cẩn thận tuyển chọn.”
“Đứa nhỏ Thanh Vũ này.” Người phụ nữ kia cười rộ lên, “Cũng đúng, Thanh Sơn là một trong những hảo hán ít ỏi trong khu vực Nghi Thành, cô nương nhà nào chẳng muốn gả cho nam nhân như vậy.”
“Đúng vậy.” Thanh Vũ đắc ý vênh mặt lên.
“Có điều, phải nói thêm, hai năm nay, nam nhân Đằng gia trang chúng ta cứ có một người trưởng thành thì lại có không ít cô nương thôn trang bên ngoài muốn gả sang bên đây a.” Người phụ nữ cũng cười a a, “Thằng thứ hai nhà chúng ta, người tới mai mối cũng không ít đâu. Đừng nói chi Thanh Sơn nhà các ngươi. Dù sao thì Thanh Sơn đúng là hảo hán bậc nhất Đằng gia trang chúng ta.”
Bởi vì cuộc chiến giữa Bạch Mã bang và Thiết Sơn bang, đặc biệt là sự bóc lột của Thiết Sơn bang nên đã khiến rất nhiều thôn trang cuộc sống sinh hoạt cũng rất gian nan.
Điều này tỷ lệ nghịch với cuộc sống của Đằng gia trang lúc trước vốn đã tốt nay lại càng tốt hơn. Rất nhiều thôn trang xung quanh đều muốn gả đến Đằng gia trang này.
Còn về Thanh Sơn, hảo hán bậc nhất trong trang, danh tiếng bên ngoài, cái gì mà có khí lực vạn cân, mười tuổi có thể giết cả bầy sói...vv.. Các loại truyền thuyết này khiến không ít các cô nương thôn trang khác suy nghĩ vẩn vơ. Dù sao ở thời đại này, mọi người vẫn bội phục nhất chính là những nam nhân vũ dũng như thế.
Đột nhiên ----
Cửa sân ‘két’ một tiếng mở ra, một thanh niên tay cầm trường thương bước nhanh vào trong.
“Ca.” Thanh Vũ vội đứng dậy chạy ra ngoài.
“Thanh Sơn trở về rồi.” Phụ nữ kia vội đứng dậy nhiệt tình chào hỏi.
“Nhị nương.” Đằng Thanh Sơn cũng cười cười, “Cũng giữa trưa rồi, nhị nương ở lại đây ăn cơm trưa luôn đi.”
“Thôi thôi.” Người phụ nữ này trông thấy Đằng Thanh Sơn dường như có chút mất tự nhiên, vội cười nói : “Bữa trưa nhà ta cũng khá ngon, ta trước tiên về nhà đây. A Lan tỷ... Những điều muội nói với tỷ, tỷ phải từ từ cân nhắc nhé, Tiểu Viện cháu gái muội, đó thực sự là một cô nương tốt, tuyệt đối không sai.”
Mẫu thân Viên Lan cũng cười rồi tiễn vị nhị nương này rời đi.
“Lại là tới mai mối.” Đằng Thanh Sơn bất đắc dĩ cười.
“Ca, muội thấy hôm nay huynh rất cao hứng a, có chuyện vui gì thế?” Thanh Vũ và Đằng Thanh Sơn ở cùng nhau, là huynh muội ruột thịt nên rất dễ dàng phát giác Đằng Thanh Sơn hôm nay hình như hết sức cao hứng.
“Điều này mà muội cũng nhìn ra ?” Đằng Thanh Sơn cười nói.
“Đương nhiên, huynh cũng không xem kỹ xem muội là ai à, muội chính là muội muội của đệ nhất hảo hán Đằng gia trang đó.” Đằng Thanh Vũ cười đùa nói.
“Ừ, đúng là có chuyện vui. Có điều nói ra muội cũng không hiểu đâu. A, phụ thân trở về rồi, chuẩn bị ăn cơm trưa thôi.” Tâm tình Đằng Thanh Sơn hôm nay rất tốt, bắt đầu từ hai năm trước, Đằng Thanh Sơn vào sáng sớm mỗi ngày, khi trời còn tối om không chút ánh sáng liền vào trong núi khổ luyện, khiêng cự thạch chạy vùn vụt trong núi.
Nán lại sau nửa canh giờ liền trở về ăn sáng.
Ban ngày Đằng Thanh Sơn đều ở trong tộc, hoặc là luyện tập ‘Hình Ý Quyền’, hoặc là luyện tập thương pháp.
Mà ngay hôm nay, hắn rốt cuộc đã đột phá được cánh cửa cuối cùng.
“Không nghĩ tới tố chất thân thể càng mạnh, đả thông kinh mạch cũng tăng thêm cả khó khăn. Thế nhưng rốt cuộc cũng đã đả thông nhánh kinh mạch cuối cùng...Từ hôm nay trở đi, kinh mạch toàn thân ta đã hoàn toàn thông suốt.” Đằng Thanh Sơn trong lòng vui sướng, khổ luyện gần hai năm qua, thực lực Đằng Thanh Sơn so với hai với hai năm trước lại càng mạnh thêm một bậc.
Các phương diện tố chất toàn thân đều có một sự vượt bậc, đương nhiên, mức độ đề thăng không mạnh như bốn năm trong ‘tối cường kế hoạch’ kia.
“Thật lực hiện tại của mình so với hai năm trước phải nâng cao lên chừng ba thành. Nhưng ai ngờ vẫn vô phương thâm nhập được đáy Bích Hàn đầm kia.” Trong tâm trí Thanh Sơn thầm nhủ : “Hôm nay cuối cùng kinh mạch đã hoàn toàn thông suốt, từ ngày mai bắt đầu luyện tập tuyệt kỹ tông sư ‘Hổ Hình Thông Thần Thuật’ trong ‘Hình Ý Quyền’ của mình! Chờ thực lực đề thăng thêm một mức thì lại đi dò xét Bích Hàn đầm kia thêm lần nữa.”
“Thanh Sơn.” Phụ thân Đằng Vĩnh Phàm cũng ngồi xuống chuẩn bị ăn trưa, “Ta dọc đường vừa mới nhìn thấy nhị nương ngươi.”
“Phàm ca, huynh cũng thấy?” Mẫu thân Viên Lan bưng bát đũa lên bàn, đồng thời cười nói, “Nàng tới là để mai mối cho một đứa cháu gái, Thanh Sơn nhà chúng ta a, còn có vài ngày nữa mới thành niên nhưng hàng tá cô nương đã muốn gả sang đây rồi, mỗi người thực sự đều xinh đẹp như hoa.”
“Thanh Sơn, con nghĩ thế nào? Dự định lúc nào thành thân?” Đằng Vĩnh Phàm cầm đũa lên đồng thời dò hỏi.