Q.3 - Chương 7: Chỉ còn lại một người
Thiếu tông chủ Quy Nguyên tông Gia Cát Vân ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào Đằng Thanh Sơn trên lôi đài.
- Ca! Đằng Thanh Sơn này so với huynh thế nào?
Thiếu nữ Gia Cát Thanh bên người hắn nhẹ giọng hỏi.
Gia Cát Vân lắc đầu, trên mặt lại hiện lên vẻ tươi cười khó hiểu:
- Không biết… Không thể so sánh được, chưa rõ ràng lắm. Có điều thực lực của hắn thực sự rất mạnh, it nhất đã đạt đến cảnh giới “nhân thương hợp nhất”!
Gia Cát Thanh kinh dị nhìn Đằng Thanh Sơn trên lôi đài.
Từ nhỏ tới lớn, ca ca Gia Cát Vân của nàng đều là thiên tài đứng đầu Quy Nguyên Tông. Gia Cát Thanh cũng có chút sùng bái ca ca mình. Nhưng giờ đây… xuất hiện một kẻ đồng trang lứa với ca ca mình, hơn nữa thực lực hình như cũng không thấp hơn so với ca ca.
“Đằng Thanh Sơn…” Gia Cát Thanh lúc này mới nghiêm túc đánh giả Đằng Thanh Sơn trên lôi đài.
Rúng động!
Cả thao trường đều trở nên hỗn loạn.
Ngưu Triển rớt xuống đất, ngay từ đầu phảng phất như đang nằm mộng. Lúc đầu hắn còn nói muốn “mài mài giũa giũa” đối phương, ai ngờ lại bị người ta một thương đánh bay xuống đài. Nếu như là chiến đấu sinh tử, đối phương vừa rồi hoàn toàn có thể một thương đục một cái lỗ lên người hắn.
Ngưu Triển đứng dậy, từ xa nhìn Đằng Thanh Sơn trên lôi đài, hét lớn:
- Hảo thương pháp! Đằng Thanh Sơn! Thương pháp của ngươi so với lão Ngưu ta mạnh hơn gấp chục lần, ta thua cũng chẳng oan chút nào!
Đằng Thanh Sơn trên lôi đài cũng mỉm cười khẽ chắp tay.
- Ngưu huynh! Thương pháp của huynh khống chế lực lượng còn hơi thiếu chút hỏa hầu. Nếu như có thể tiến thêm một bước nữa, hôm nay ai thắng ai thua cũng còn khó nói!
Đằng Thanh Sơn không chút kiêu ngạo. Thực ra trong lòng hắn, chút thành tích này căn bản cũng không đáng để kiêu ngạo.
Lúc này, vị trung niên áo xám ở xa xa cao giọng nói:
- Đằng Thanh Sơn làm lôi chủ lôi đài đầu tiên. Người khác cũng có thể chọn hắn khiêu chiến. Cuộc tranh đoạt bách phu trưởng này, chín vị rớt đài, xin mời tiếp tục!
Khiêu chiến Đằng Thanh Sơn?
“Quái vật mười sáu tuổi! Mới mười sáu tuổi đã đánh bại trâu ngốc. Khiêu chiến hắn, vậy cơ hội khiêu chiến còn được bao nhiêu? Không sợ chưa đủ bẽ mặt hay sao?” Ngũ Mạn thì thầm trong miệng. Nàng đã thất bại một lần, chỉ còn lại một lần khiêu chiến.
Ngũ Mạn hiểu rất rõ thực lực của Ngưu Triển, không hề kém hơn nàng, thậm chí kinh nghiệm còn phong phú hơn.
Một chiêu đánh bại bách phu trưởng Ngưu Triển?
Thực lực cỡ nào?
“Quái vật!”
“Thiên tài!”
Đám nhất lưu võ giả khác trong lòng đều có ý niệm như thế. Mặc dù bọn họ nhìn không thấu một chiêu đơn giản của Đằng Thanh Sơn vì sao có thể đánh bại Ngưu Triển, nhưng chính vì nhìn không thấu… đã đại biểu cho việc bọn họ và đối phương chênh lệch quá lớn.
- Đến ta!
Một tiếng quát lớn vang lên. Một nam tử tóc tai bù xù lưng đeo một thanh trường đao liền nhảy lên lôi đài, khiêu chiến một bách phu trưởng khác.
Cuộc tranh đoạt bách phu trưởng lại tiếp tục tiến hành.
……
Theo tiến hành tranh đoạt, đám bách phu trưởng ban đầu liên tiếp có người bị đánh bại. Trong mười bảy người, bất cứ người nào cũng đều có cơ hội khiêu chiến hai lần, điều này khiến cho cuộc tranh đoạt càng thêm kịch liệt.
Mà ở ngay trước khán đài, tứ đại thống lĩnh và tông chủ ngồi trên cao quan sát.
- Chín vị nhất lưu võ giả lần này thực lực quả thực không tệ, có thể đấu ngang sức ngang tài với tám vị bách phu trưởng cũ.
Gia Cát Nguyên Hồng mỉm cười nói.
Tứ đại thống lĩnh bên cạnh hắn trên mặt lại không chút tươi cười. Vị lão giả tóc bạc áo đen kia hừ giọng nói:
- Tông chủ! Lần này là tám vị bách phu trưởng của Hắc Giáp Quân chúng ta rơi vào thế hạ phong. Chúng tôi nhìn ra được!
Bởi vì trong chín vị nhất lưu võ giả, còn có người chưa ra tay.
- Trong số chín vị nhất lưu võ giả lần này, thực lực mạnh có ba người!
Đại hán ngồi trên ghế, dáng người cao lớn nhất, cả người hệt như sắt nung trầm giọng nói:
- Công Dương Khánh kia ở Từ Dương quận có thể tạo ra thanh danh như vậy, tuyệt đối là cao thủ. Mà Đằng Thanh Sơn mặc dù tuổi chỉ gần mười sáu, nhưng thực lực của hắn thực sự rất mạnh. Về phần người thứ ba Nhạc Tùng, đó chính là đệ tử của “Thương Giang Nhất Kiếm” tiền bối, thực lực đương nhiên không cần phải nói!
- Đệ tử của Thương Giang Nhất Kiếm tiền bối, hơn nữa được coi là y bát truyền nhân. “Thương Giang kiếm quyết” của Nhạc Tùng này tuyệt đối đã đạt đến một cảnh giới rất cao.
Một thanh niên nam tử khác nói.
- Sư phụ, người thấy thế nào?
Nữ thống lĩnh duy nhất trong số tứ đại thống lĩnh nhìn về phía Gia Cát Nguyên Hồng.
Gia Cát Nguyên Hồng cười mỉm nhìn lên lôi đài:
- Hiện tại trong ba người này thì Đằng Thanh Sơn đã xuất thủ, còn Công Dương Khánh và Nhạc Tùng đều chưa xuất thủ.
- Có điều, Đằng Thanh Sơn đột nhiên xuất hiện này quả thật khiến cho ta vừa ngạc nhiên vừa vui mừng. Cảnh giới của hắn rất cao. Các ngươi xem! Hắn đứng trên lôi đài không vui không buồn. Từ khi hắn lên lôi đài giao chiến, cho đến khi đánh bại Ngưu Triển được hàng ngàn người xung quanh khen ngợi, tâm tình đều không có chút biến hóa nào. Chỉ riêng phần định lực này thôi đã… Hậu sinh khả úy! Hậu sinh khả úy!
Gia Cát Nguyên Hồng hiển nhiên rất tán thưởng Đằng Thanh Sơn.
Bốn người khác cũng không khỏi trầm mặc.
Đích thực…
Mấy ngàn người xem vây quanh khen ngợi, cho dù là cao thủ thì từ đáy lòng cũng sẽ tự nhiên sinh ra một chút tự đắc.
Bình thường khi chiến đấu tâm lặng như nước thì không hiếm thấy, nhưng được mấy ngàn người hâm mộ khen ngợi mà tâm vẫn lặng như nước, vậy có thể nói tâm tính ma luyện thực sự đã đạt đến mức độ cực cao.
- Cảnh giới thương pháp của hắn cũng rất cao!
Gia Cát Nguyên Hồng khen ngợi:
- Nó không sử dụng thương pháp màu mè huyền ảo, nhưng một thương đơn giản đó ít nhất đã đạt đến cảnh giới “nhân thương hợp nhất”, biến chiêu thức phức tạp thành đơn giản!
“Nhân thương hợp nhất? Biến phức tạp thành đơn giản?” Tứ đại thống lĩnh đều thầm khiếp sợ.
Bọn họ đều hiểu rất rõ, thực lực của tông chủ Gia Cát Nguyên Hồng chính là siêu cấp cường giả được liệt danh trên “Thiên bảng”, sự đánh giá của ông tuyệt đối sẽ không sai.
- Sư huynh! Đằng Thanh Sơn này nếu như giao chiến với Nhạc Tùng, ai sẽ thắng?
Tráng hán thân cao chín thước mở miệng nói.
- Đằng Thanh Sơn cảnh giới tuy cao, nhưng nội kình bí tịch của hắn thì không biết thế nào. Dù sao thì đối với một cao thủ nội kình chính là căn bản. Một quyển bí tịch tuyệt đỉnh có tác dụng rất lớn. Mà Đằng Thanh Sơn này nghe nói là ở trong khu vực Nghi Thành, ta thấy… nội kình bí tịch hắn tu luyện có lẽ là bí tịch bình thường. Hắn có thể có được nội kình thâm hậu như thế, phỏng chừng là do có được linh quả linh dược gì đó thôi!
Gia Cát Nguyên Hồng nói:
- So với Vân nhi, Đằng Thanh Sơn nếu như có khuyết điểm thì đó có thể chính là về phương diện nội kình bí tịch.
Bí tịch lợi hại, hiệu quả mang đến sẽ rất đáng sợ. Như “Thiên Nhai Hành” có thể khiến cho tốc độ tăng vọt một khoảng lớn. Mà trong nội kình bí pháp, bí tịch thương pháp lợi hại có thể khiến cho lực công kích trong nháy mắt bạo tăng.
Ánh mắt của Gia Cát Nguyên Hồng quả thật rất độc đáo, suy đoán cũng rất chính xác. Đằng Thanh Sơn căn bản chưa từng tu luyện qua nội kình bí tịch, hắn đối với phương pháp vận dụng nội kình chỉ là đơn giản nhất… truyền nội kình vào trong vũ khí. Đây là phương pháp đơn giản nhất, nguyên thủy nhất.
- Nhạc Tùng này có thể nhận được sự khen ngợi từ Thương Giang Nhất Kiếm Ngụy lão huynh, vậy cảnh giới cũng tuyệt đối đạt đến cấp độ cực cao. Hắn và Đằng Thanh Sơn, ai thắng ai thua… không chiến một trận, ta cũng không dám nói chắc.
Gia Cát Nguyên Hồng cười nhạt nói.
- Phong nhi!
Gia Cát Nguyên Hồng nhìn về phía thanh niên nam tử duy nhất trong số tứ đại thống lĩnh:
- Hai người Nhạc Tùng và Đằng Thanh Sơn này, cho dù kém so với con thì cũng không quá nhiều. Con nên cảnh giác đấy!
Người này là Tang Phong trong số tứ đại thống lĩnh, là đệ nhất cao thủ không thể dị nghị trong lớp trẻ của Quy Nguyên Tông. Tuy nói thiếu tông chủ Gia Cát Vân là thiên tài, nhưng Gia Cát Vân dù sao cũng còn quá trẻ, còn Tàng Phong đã qua tuổi ba mươi. Có điều cao thủ nội kình tuổi thọ đều rất dài, ba mươi tuổi vẫn chỉ xem như thanh niên mà thôi.
- Vâng thưa sự phụ!
Tang Phong thống lĩnh đáp.
- A! Công Dương Khánh kia lên lôi đài rồi!
Lão giả tóc bạc áo đen mở miệng nói. Nhất thời khiến cho chúng nhân đều nhìn lại.
Trong cuộc chiến tranh đoạt bách phu trưởng lần này, cuộc chiến của ba người Công Dương Khánh, Đằng Thanh Sơn và Nhạc Tùng mới là đáng xem nhất.
……
Trên lôi đài, Công Dương Khánh tay cầm cự hình chiến đao, ánh mắt âm u lạnh lẽo. Đối thủ của hắn chính là Hạ Sóc.
- Có thể tiếp được ba đao của ta mà không bại, ta tự mình xuống đài!
Công Dương Khánh lạnh lùng nói.
“Ngươi? Ba chiêu thắng lão Hạ ta? Nằm mơ đi!
Hạ Sóc vươn tay chụp lấy trường thương màu đen bên cạnh. Chân phải đá cán thương, tiếp đó tay trái thuận thế nắm lấy cán thương. Tay phải nắm chuôi thương, rất đơn giản đâm về phía trước…
Vù!
Mũi trường thương trong nháy mắt lướt qua khoảng cách mấy trượng đâm thẳng đầu Công Dương Khánh.
“Hây!”
Công Dương Khánh đột nhiên quát khẽ một tiếng. Hai tay cầm chiến đao của hắn đột nhiên bổ thẳng một cái. Không khí chợt phát ra thanh âm lách tách.
“Cheng!” “Cheng!” “Cheng!”
Đám quân sĩ Hắc Giáp Quân phía dưới gần như chỉ loáng thoáng thấy được ba đạo đao ảnh đỏ như máu, sau đó một thanh trường thương trực tiếp thoát khỏi tay Hạ Sóc bay lên, còn bản thân Hạ Sóc lại bị thân chiến đao nặng nề bổ lên lồng ngực.
“Phụt!” Hạ Sóc miệng phun máu tươi, cả người trực tiếp bị đánh bay ra khỏi lôi đài.
- Hay!
- Đánh hay lắm!
Phía dưới lập tức vang lên những tiếng khen ngợi. Trong đó la ó vui mừng nhất chính là bảy huynh đệ của Công Dương Khánh. Đồng thời đám võ giả thông qua khảo hạch khác cũng hưng phấn lớn tiếng khen hay.
- Các vị! Ai muốn khiêu chiến với ta thì cứ việc lên!
Công Dương Khánh đứng trên lôi đài nhìn về phía dưới lạnh lùng nói.
Hạ Sóc cố gằng từ dưới đất đứng dậy, nhìn bàn tay đã toạc máu của mình.
“Đao thật tàn nhẫn!” Hạ Sóc trong lòng vẫn còn sợ hãi.
……
“Đao tràn đầy sát ý, vừa nhanh vừa độc!” Đằng Thanh Sơn trên lôi đài cũng xem cuộc chiến này. Ba đao liên tiếp của Công Dương Khánh hắn nhìn thấy rõ: “Chiêu thức đơn giản mà nhanh chóng, vừa vặn công kích vào nhược điểm của đối phương. Khó nhất chính là cỗ khí thế tràn ngập sát ý không gì cản nổi kia.”
Đằng Thanh Sơn khẳng định đao pháp của đối phương tuyệt đối là được sáng tạo ra từ trong chém giết.
Trong nháy mắt khi xuất đao, sát ý quá nồng.
“Thật là muốn tỷ thí với hắn!” Đằng Thanh Sơn càng hứng thú với Công Dương Khánh.
Công Dương Khánh này đáng cho được coi trọng một chút.
……
Sau khi Công Dương Khánh xuất thủ, trong mười bảy người tranh đoạt bách phu trưởng chỉ còn lại một người vẫn chưa hề động thủ, đó chính là nam tử áo xanh vẫn một mực im lặng quan sát cuộc chiến, Nhạc Tùng.
- Nhạc huynh! Huynh chuẩn bị khiêu chiến với ai?
Lúc này thiếu tông chủ Gia Cát Vân đang ở bên cạnh Nhạc Tùng. Nhạc Tùng thân hình cao lớn, hai bờ vai cực rộng, khuôn mặt cương nghị hệt như đao khắc. Cả người đứng đó chẳng khác nào một ngọn núi vắt ngang.
Gia Cát Thanh cũng nhìn Nhạc Tùng. Thanh niên cao thủ này được phụ thân Gia Cát Nguyên Hồng của nàng đánh giá rất cao.
- Công Dương Khánh là một cao thủ. Thế nhưng… thực lực của hắn ta cũng hiểu rõ. Muốn thắng hắn, ta có tám phần nắm chắc. Còn Đằng Thanh Sơn, ta đối với hắn không hề biết rõ, nhưng ta có cảm giác… hắn còn đáng sợ hơn cả Công Dương Khánh!
Ánh mắt Nhạc Tùng nhìn chằm chằm vào Đằng Thanh Sơn trên lôi đài.
Huynh muội Gia Cát Vân và Gia Cát Thanh đều cả kinh.
- Huynh muốn khiêu chiến…
Gia Cát Vân đã đoán ra.
- Đằng Thanh Sơn!
Trên mặt Nhạc Tùng hiện lên vẻ tươi cười, sau đó giậm chân một cái.
“Vút!”
Trong nháy mắt Nhạc Tùng đã lên lôi đài ngoài mấy trượng.
- Thương Giang, Nhạc Tùng!
Nhạc Tùng lưng đeo một thanh trọng kiếm màu đen nhìn Đằng Thanh Sơn trên lôi đài.
Đôi mắt Đằng Thanh Sơn sáng lên, cũng mỉm cười đáp lời:
- Nghi Thành, Đằng Thanh Sơn!