Q.7 - Chương 4: Cuộc Đàm Phán Kinh Hiểm
Cả hải vực trong chốc lát biến động, mấy trăm con Lôi Kình dày đặc vây quanh một cái thuyền gỗ. Bị đám Lôi Kình nhìn chằm chằm như vậy, cho dù là Đằng Thanh Sơn cũng cảm thấy vô cùng căng thẳng!
Đằng Thanh Sơn cau mày.
- Hỏi nó rốt cuộc muốn làm gì! - Đằng Thanh Sơn nói.
Đằng Thanh Sơn thấy được, đám Lôi Kình vây quanh thuyền gỗ của mình như vậy mà không phát động công kích, hẳn là có mục đích gì khác mới đúng! Nếu không mấy trăm con Lôi Kình cũng có thể trong nháy mắt đã phá tan thuyền ngột mộc rồi.
- Được.
Lý lập tức quay đầu, đứng trên mũi tàu hướng về con Lôi Kình vương xa xa gầm gừ một tiếng.
Con Lôi Kình vương nghe tiếng kêu của Lý, đôi mắt to như bánh xe nhìn Đằng Thanh Sơn, có cảm giác như nó đang cao cao tại thượng, rồi sau đó phát ra tiếng gầm :
- Hống .... hống ....
Tiếng gầm cao thấp trầm bổng, Đằng Thanh Sơn nghe qua căn bản chẳng hiểu gì.
Hắn chỉ có thể nhìn về phía Lý.
Lý nghe thế, sắc mặt trở nên rất bối rối.
- Gừ gừ…
Chung quanh cả vùng biển này, những con Lôi Kình dày đặc phát ra những tiếng gầm đáng sợ, tựa hồ như đáp lại lời đe dọa của vua bọn chúng! Những con Lôi Kình chẳng hề nhỏ hơn chiếc thuyền gỗ này. Tiếng gầm của một con yêu thú này bất tất phải nhiều lời. Mấy trăm con cùng nhau gầm lên, cũng tương tự như cả trăm ngàn tiếng sấm đồng thời đánh, vang vọng khắp thiên địa.
Đằng Thanh Sơn cảm thấy không khỏi sốt ruột, thoạt nhìn không nhịn được nữa!
- Tên gia hỏa đó nói cái gì? - Đằng Thanh Sơn hỏi.
Lý lộ nói vẻ lo lắng:
- Đằng đại ca, Lôi Kình vương vừa rồi nói là đêm qua huynh quấy rầy nó tu luyện ở đáy hồ, còn làm nó bị thương! Đây là tử tội! Hôm nay, nó đem theo thủ hạ tới đây phán xét phán xét.
Phán xét?
- Chó má!
Ánh mắt Đằng Thanh Sơn lạnh đi, nhìn chằm chằm vào con Lôi Kình vương, gầm gừ,
- Tiểu, muội nói nó biết! Ngày hôm qua huynh chỉ mang theo một cây côn làm binh khí. Bây giờ, trong tay huynh chính là một cây thần thương! Đây là một thần binh vô cùng lợi hại... Nếu hôm nay huynh dùng thần binh này thì Lôi Kình vương đã chết rồi! Muội nói cho nó đi!
Lý nghe thế hơi rùng mình.
Cứng đối cứng à?
- Có thể hơi quá phận không, có khi nào làm con Lôi Kình vương mất hứng không? Dù sao nó cũng là một vương giả của Lôi Kình tộc quần.
Lý nói vẻ lo lắng.
- Yên tâm.
Đằng Thanh Sơn hướng mắt nhìn con Lôi Kình vương:
- Có thể đạt tới tiên thiên kim đan, lại là vương giả tộc quần, trí tuệ nó hẳn là rất cao, nó không phải dã thú vụng về mà dễ phát điên đâu. Muội cứ nói cho nó là được!
Lý hơi chần chờ, nhưng vẫn tin Đằng Thanh Sơn.
Ngập ngừng một chút, Lý quay sang con Lôi Kình vương phát ra một tiếng gầm. Lý cần phải tìm từ để truyền đạt lời của Đằng Thanh Sơn uyển chuyển hơn, nhưng ý lại phải rất minh xác... Chúng ta cũng không phải dễ trêu đâu, trêu vào chúng ta là ngươi không ổn!
Tiếng gầm của Lý còn chưa dứt thì đột nhiên...
- Hống ......
Tiếng gầm phẫn nộ vang vọng tận chân trời, cặp mắt vàng to tổ bố của con Lôi Kình vương tràn đầy vẻ giận dữ tựa như muốn phát điên. Nhất thời mấy trăm con Lôi Kình chung quanh con thuyền ngột mộc đều như điên cuồng gầm lên.
- Rầm rầm ......
Nước biển cuộn trào.
Thuyền ngột mộc cũng nhấp nhô, Lý đứng không vững, vội nắm lấy lan can.
- Đằng đại ca, đám này phát điên rồi. - Lý luống cuống nói.
Đằng Thanh Sơn nhướng mày :
- Sao dễ phát điên vậy? Không phải chúng có trí tuệ có thể so với nhân loại sao? Không đơn giản như vậy chứ.
Thanh Sơn thật ra rất tỉnh táo, nhưng Lôi Kình vương lúc này tựa như bị xúc phạm, tỏ ra phẫn nộ phi thường.
- Hống ....
Lôi Kình vương gầm gừ, nhìn như đóng đinh vào Đằng Thanh Sơn.
Tiếng gầm này vừa vang lên, nhất thời mấy trăm Lôi Kình chung quanh con thuyền gỗ như nhô cả lên, cả đám toàn thân lóe lên điện mang màu xanh, nhất thời nước biển như bị hóa thànhh màu xanh điện. Khu vực chung quanh chiếc thuyền gỗ cũng biến thành màu xanh lôi điện!
- Không ổn!
Lý vội nhìn về phía con Lôi Kình vương phát ra một tiếng gầm gừ.
Đằng Thanh Sơn vẫn vô cùng bình tĩnh, đưa tay bảo vệ Lý chuẩn bị chạy trốn. Đồng thời cũng nhìn như đóng đinh vào con Lôi Kình vương.
Nhất thời...
Lôi Kình vương khổng lồ và Đằng Thanh Sơn đứng cách xa nhau gần trăm trượng, cứ thế nhìn nhau.
- Hống ......
Lôi Kình vương phát ra một tiếng gầm gừ, nhất thời hải vực chung quanh những con Lôi Kình đang lóe ra lôi điện đều thu hồi vào cơ thể. Những đôi mắt đen tròn lạnh lùng của đám Lôi Kình đều nhìn chằm chằm vào chiếc thuyền gỗ.
Lôi Kình vương một lần nữa gầm gừ với Lý, Lý cũng đáp lại. Một lát sau, Lý quay đầu nhìn về phía Đằng Thanh Sơn.
Đằng Thanh Sơn bây giờ lửa giận bừng bừng, mình mà lại bị một đám yêu thú chặn đường à.
Nhưng hắn cũng nhịn được!
Một là vì an toàn của Lý, hai cũng là vì an toàn của chiếc thuyền ngột mộc. Đằng Thanh Sơn đang nghĩ tới việc trên hải vực mênh mông, một mình một người bơi hơn mười vạn dặm. Tuy nói Đằng Thanh Sơn có nghị lực phi thường, cũng không lo tới việc lãng phí thời gian, cũng không sợ mệt mỏi, đường xa như vậy cũng có thể đi được. Nhưng như địa cầu kiếp trước, có ai đi bộ vòng quanh địa cầu đâu? Đừng nói địa cầu, kể cả đi bộ mấy vạn dặm cũng chỉ có một số ít người chỉ muốn thử thách bản thân mình mới làm như vậy.
Đằng Thanh Sơn tuy có năng lực bơi hơn mười vạn dặm trên biển, nhưng cũng sẽ không làm như thế.
Trên chiếc thuyền gỗ giương cánh buồm lộng gió, một đường lao về phía bắc chẳng phải thoải mái hơn sao.
- Nó nói cái gì? - Đằng Thanh Sơn hỏi.
- Đằng đại ca!
Trên mặt Lý có vẻ lo lắng,
- Con Lôi Kình vương này vừa rồi nói là nếu nó ra lệnh một tiếng, mấy trăm con Lôi Kình cùng nhau phóng ra lôi điện. Cho dù ngươi không chết cũng phải trọng thương. Mấy trăm con Lôi Kình chực ở dưới biển đủ để giết chết ngươi!
Sắc mặt Đằng Thanh Sơn trầm xuống.
- Muội đừng lo, không đơn giản như nó tưởng đâu. Những con Lôi Kình này đều to như một cái thuyền lớn! Thân thể chúng lớn như vậy, còn huynh nhỏ hơn thì sao chúng có thể vây công được chúng ta?
Đằng Thanh Sơn căn bản không lo đến điểm này,
- Muội hỏi nó, huynh phải có điều kiện gì thì chúng mới nguyện ý để chúng ta bình yên ly khai!
Đằng Thanh Sơn cho rằng đám Lôi Kình tới đây không đơn thuần chỉ muốn đối phó với mình.
Muốn giết mình đám Lôi Kình cũng sẽ tổn thất khá lớn. Một tộc vương mà ngu xuẩn như vậy sao? Nhưng cũng không nhất định, mình là nhân loại còn Lôi Kình vương là cá, có lẽ tư duy không giống nhau.
- Hống .... hống ....
Lý đứng ở mũi tàu, hướng về phía con Lôi Kình vương phát ra một tiếng gầm.
May Lý cũng là nội kình cường giả, nếu không cách xa như vậy mà kêu cũng sẽ váng đầu rồi.
- May mà mang theo tiểu.
Đằng Thanh Sơn nhìn Lý khổ cực như thế, trong lòng đột nhiên nổi lên một ý nghĩ,
- Nếu không đưa tiểu theo, trên Bắc Hải này chỉ sợ nếu phải chống lại yêu thú thì chỉ có nước giết chóc thôi! Yêu thú và nhân thường xuyên đánh nhau, chính là bởi vì không thể trao đổi được! Nếu có thể hiểu rõ ý nghĩ và yêu cầu của đối phương, việc đánh nhau cũng sẽ ít đi rất nhiều!
Đưa Tiểu theo tới Bắc Hải mênh mông cuồn cuộn, quả là có tác dụng còn cao hơn cả một cường giả tiên thiên kim đan!
Một cô gái, một yêu thú to lớn thông qua thú ngữ trao đổi với nhau.
Thanh Sơn nhìn :
- Con Lôi Kình vương tựa hồ đổi thái độ rồi.
Tuy nghe không hiểu, nhưng Đằng Thanh Sơn có thể từ ánh mắt, tiếng gầm của con Lôi Kình vương mà phán đoán xuất một vài việc.
Một lát sau...
- Phù.
Lý cũng thở dài một hơi rồi quay sang nhìn Đằng Thanh Sơn, lộ vẻ tươi cười,
- Đằng đại ca Lôi Kình vương vừa rồi nói là nó vốn muốn giáo huấn ngươi, chém nát thuyền gỗ của ngươi, dùng lôi điện của đám Lôi Kình chém ngươi, có thể giết chết ngươi. Dù không giết được, cũng phải giáo huấn ngươi một lần!
Đằng Thanh Sơn nghe thế dở khóc dở cười.
Nếu mình một người xuất hải, không thể trao đổi với Lôi Kình vương, Lôi Kình vương đầu tiên là uy hiếp, sau đó dùng một đám Lôi Kình dùng lôi điện phóng vào mình, mình có chết hay không cũng khó nói, nhưng chiếc thuyền ngột mộc nhất định sẽ bị hủy diệt.
Bổ điện vào mình xong, sau đó kiêu ngạo rời đi.
Trên biển... Đằng Thanh Sơn cho dù hóa thân làm cá có lẽ cũng có thể đuổi theo kịp Lôi Kình bình thường. Nhưng chống lại Lôi Kình vương thì tốc độ vẫn thua xa. Khuya hôm qua, Đằng Thanh Sơn đã chứng kiến tốc độ kinh người của Lôi Kình vương.
Bất luận làm sao mình có hóa thân làm cá cũng phải dựa vào tiên thiên chân nguyên, quá đơn giản, không thể giống được như Lôi Kình vốn có cấu tạo thân thể rất xảo diệu.
- Nó nói điều kiện chưa? - Đằng Thanh Sơn hỏi.
- Nó bảo cho nó nghĩ một chút, đợt lát nữa nói cho ta biết sau! - Lý trả lời.
Đằng Thanh Sơn ngạc nhiên, rồi dở khóc dở cười :
- Lôi Kình vương này lúc trước căn bản là không thể nghĩ đến việc chúng ta còn có một nhân loại tinh thông thú ngữ, do đó nó không ngờ tới việc buộc chúng ta phải làm việc gì. Nhưng bây giờ chỉ sợ không đề cập chút điều kiện, Lôi Kình vương cũng sẽ không tùy tiện thả chúng ta đi đâu.
- Đúng vậy, chỉ có thể đợi nó đưa ra điều kiện thôi. - Lý bất lực nói.
Gió biển thổi mơn man, ánh nắng mặt trời trải rộng cả biển khơi. Những con Lôi Kình đều bình tĩnh chờ chung quanh.
Đằng Thanh Sơn đứng ở mũi tàu nhìn những con Lôi Kình chung quanh, hắn cũng phải chờ đợi.
Tình thế bây giờ rất rõ ràng... Mình ở vào thế yếu! Đương nhiên mình phối hợp với Luân Hồi thương có thể bộc phát vũ lực làm cho con Lôi Kình vương phải suy nghĩ kỹ hơn.
Một lát sau...
- Hống ....
Con Lôi Kình vương phát ra một tiếng gầm. Vốn mấy trăm con Lôi Kình đang rất bình tĩnh đều hỗn loạn, cả đám đều phát ra tiếng gầm gừ hỗn loạn.
Lý nghe cẩn thận, thỉnh thoảng cũng đáp lại một tiếng.
- Nó đưa ra điều kiện gì?
Đằng Thanh Sơn đợi sau khi Lý và Lôi Kình vương nói chuyện xon g liền dò hỏi. Lý nhoẻn miệng cười:
- Đằng đại ca, Lôi Kình vương nói... Nó thật sự có một việc rất trọng yếu muốn nhờ chúng ta đi làm! Nhưng việc này cũng mất thời gian dài, chỉ cần đi trên biển cũng phải tám tới mười ngày. Đương nhiên, lúc chúng ta rời đi nó sẽ ra lệnh một con Lôi Kình buộc một sợi dây vào thuyền chúng ta, kéo thuyền chúng ta tới đó tốc độ sẽ rất nhanh. Cho dù nhanh cũng phải mười ngày mới tới.
Đằng Thanh Sơn nghe thế nhướng mày, hắn không muốn phí thời gian.
- Nơi nào? - Đằng Thanh Sơn hỏi.
- Là ở phía tây bắc, nơi có một hòn đảo thần bí.
Lý vừa nói thế, trên mặt Đằng Thanh Sơn liền hiện lên một nụ cười.
Hướng tây bắc?
Đằng Thanh Sơn cũng không rõ lắm vê phương vị của Bắc Hải Đại Lục, chỉ biết là nó ở phía bắc. Vì gió mùa, cùng với việc trên biển sẽ gặp đủ loại tình huống khác nhau, thuyền không thể chuẩn xác đi về phía bắc mãi được, bình thường khi đi về phía tây bắc, đông bắc cũng đều chập nhận được.
Dù sao Bắc Hải Đại Lục là một đại lục lớn. Chỉ cần lên được đại lục là được.
- Đảo ở hướng Tây bắc à?
Đằng Thanh Sơn cười:
- Xem ra chúng ta chẳng những không lãng phí thời gian, mà có Lôi Kình kéo thuyền gỗ chúng ta ngược lại sẽ nhanh hơn. Ừm, khó khăn bao nhiêu ta vẫn có thể giải quyết được, nhận đi.
Lý nhoẻn miệng cười, thần bí nói:
- Con Lôi Kình vương còn nói, chỉ cần Đằng đại ca đáp ứng làm việc này, nó còn có thể đưa lên một món lễ vật!