Q.7 - Chương 37: Chọn lựa
Thanh Sơn thấy thanh niên dẫn đường có vẻ ủ rũ, liền nói:
- Thuê người làm xong chúng ta còn muốn mua thượng đẳng đà thú nữa, khẳng định không để ngươi thiệt đâu.
- Dạ dạ.
Thanh niên à một tiếng, rồi trở nên nhiệt tình.
Lý nhìn nhìn Đằng Thanh Sơn, cười:
- Đằng đại ca, người này đã giới thiệu cho huynh một thêm vài nô lệ. Muội thấy Đằng đại ca mua một vài người cũng tốt, một vài mỹ mạo thiếu nữ để hầu hạ thiếp thân, sau này không phải cũng giống như thần tiên sao
Thanh niên bên cạnh liền hưng phấn nịnh nọt:
- Cô nương nói đúng lắm.
- Tiểu tử, câm miệng. - Đằng Thanh Sơn quát.
Thanh niên dẫn đường cười một tiếng, rồi không dám nhiều lời.
- Tiểu, muội cũng trêu ta.
Đằng Thanh Sơn nhăn nhó nhìn Lý. Trên mặt nàng tràn đầy tiếu ý, đến cả Tiểu Bình cũng đứng một bên cười trộm.
- Đàn bà.
Đằng Thanh Sơn than thở.
- Ba vị, tới rồi.
Thanh niên dẫn đường mở miệng nói:
- Phía trước chỗ nhốn nháo là những người nhận làm thuê, không phải là nô lệ.
Đằng Thanh Sơn liếc mắt nhìn qua.
Một khoảng đất trống ngồi đầy người, thoạt nhìn tối thiểu cũng phải hơn một ngàn. Ngay lúc này, một lão đầu mập nhiệt tình ra đón, cười hà hà:
- Ba vị, tiểu nhân là một trong hai quản sự, ba vị muốn thuê người làm gì? Dung mạo vóc người ra sao? Hoặc là thực lực có yêu cầu gì khác, xin nói ra.
Mình tìm trong hơn một ngàn người thì thật là khó.
Đằng Thanh Sơn gật đầu nói:
- Ta muốn thuê một người chăn ngựa, tướng mạo xấu đẹp không quan trọng.
- Người chăn ngựa?
Lão đầu mập nhướng mày, có vẻ thất vọng.
Thuê người chăn ngựa chì có giá bình thường. Dù sao nghề này rất nhiều người đều có thể làm, giá thuê mà thấp thì người môi giới cũng cũng lợi lộc gì nhiều.
- Được, để tiểu nhân đi tìm một chút.
Lão đầu mập vội dặn:
- Mấy ngươi chờ một lát.
Nói rồi lão đầu mập đi vào trong đám người, bảo vài tên thủ hạ. Vài tên thủ hạ nhanh chóng chạy vào trong đám người, bắt đầu chiêu mộ. Rải rác khắp nơi có vài người đứng lên, trên tràng có hai ba mươi người tụ tập trước mặt lão đầu mập.
Thời gian uống cạn một chén trà, hai ba mươi người đã tới trước người Thanh Sơn.
- Hai mươi sáu người đều có thể đánh ngựa.
Lão đầu mập cười:
- Đại nhân muốn ai thì cứ việc tuyển?
Đằng Thanh Sơn đảo mắt qua đám người.
Trong đám người này có vài người là nữ, nhưng phần lớn đều là nam nhân, cũng có một vài tên khá đẹp trai.
- Ta chỉ cần một người chăn ngựa.
Đằng Thanh Sơn nhìn mọi người, mở miệng nói:
- Hơn nữa, người chăn ngựa phải theo ta đi khắp thiên hạ. Do đó tốt nhất là có nội kình, có thể có năng lực tự bảo vệ một chút.
Lời vừa ra khỏi miệng, nhất thời những người muốn làm thuê ở đây đều huyên náo.
- Đi khắp thiên hạ? Không phải muốn chết à?
- Bao nhiêu tiền cũng mặc.
- Ta còn muốn nuôi vợ con trong nhà nữa. Đi khắp thiên hạ sao được.
Nhất thời vài chục người người lập tức bỏ đi, chỉ còn lại có chín người còn đứng trước mặt Thanh Sơn.
- Một năm có thể về Đan Ương Thành mấy lần?
Trong chín người này có người hỏi.
- Chẳng có chuyến nào cả. - Đằng Thanh Sơn cười nói.
Trong chín người lập tức lại bỏ đi vài người, chỉ còn lại có năm người. Năm người này đều là nam nhân, hoặc gầy như khỉ, hoặc trông rất cường tráng đẹp trai, thậm chí còn có người tàn tật. Trung niên tàn tật đó tóc tai rối bời như đống rơm, trên lưng đeo một thanh khảm đao, chân phải què, mắt chột.
- Ngươi đi theo ta. - Đằng Thanh Sơn chỉ vào trung niên này.
- Ra mắt ông chủ.
Trung niên này kinh ngạc, nên vẫn khom người nói.
Bốn người còn lại thấy thế tỏ vẻ hơi bất mãn.
- Tốt lắm, tốt lắm! Tản ra đi.
Lão mập lập tức phất tay. Bốn người khác cũng biết quy củ, nhưng miệng vẫn thầm nói:
- Tuyển một người vóc dáng kém, lại là một tên độc nhãn, rõ là đầu có bệnh.
Họ nhỏ giọng thì thầm, bốn người đều trở lại giữa đám người.
- Bao nhiêu bạc? - Đằng Thanh Sơn nhìn về phía lão đầu mập.
- Tiền lương tháng hay nửa tháng.
Lão đầu mập cười hỏi.
- Ngươi muốn bao nhiêu tiền hàng tháng?
Đằng Thanh Sơn nhìn về phía người què. Người què độc nhãn giơ tay:
- Ba mươi lượng bạc.
Lời này vừa nói ra làm lão đầu mập tròn mắt. Ba mươi lượng bạc thuê người chăn ngựa chạy khắp nơi cũng không đắt, nhưng thuê một người què thì giá rất cao.
Đằng Thanh Sơn gật đầu, lấy từ trong ngực ra một nhúm bạc vụn:
- Ừm, chỗ này đại khái có hơn mười lượng bạc.
Đằng Thanh Sơn vừa đưa tới, lão đầu mập vội cười xòa:
- Chờ một chút, chúng ta làm một bản khế ước. Hai bên và cả người trung gian cũng ấn tay, giao dịch coi như xong.
*****
Làm xong khế ước thuê người, sau đó ấn chỉ tay. Đằng Thanh Sơn tiếp tục đi mua thượng đẳng đà thú.
Dù sao nếu muốn lôi được cái xe vạn cân, đà thú bình thường chắc chắn không làm được. Thanh niên dẫn đường phía trước vô cùng hưng phấn. Đà thú cao cấp giá cũng rất cao, tiền trà nước đương nhiên cũng cao theo.
Trên đường đi.
Đằng Thanh Sơn cùng Lý và Tiểu Bình sóng vai nhau. Còn tên chân đi ‘chấm phẩy’ vừa được thuê đi theo phía sau.
- Đằng đại ca, sao huynh tuyển hắn?
Lý hỏi. Nàng mặc dù ngạc nhiên về sự lựa chọn của Đằng Thanh Sơn, nhưng cũng không hề tỏ vẻ không đồng ý.
- Bởi vì hắn có thực lực không tệ. - Đằng Thanh Sơn nói.
- Không tệ à?
Lý kinh ngạc. Thực lực Đằng Thanh Sơn cao đến đâu? Khi hắn nói là ‘ Không tệ ’ thì thấp nhất cũng phải hậu thiên đỉnh phong.
Bên hông lão què lộ ra một cái điếu cày. Áo quần xộc xệch, tóc xõa tung. Lúc này lão què bỗng ngẩng đầu nhìn thoáng qua Đằng Thanh Sơn, trong mắt lóe ra sắc kinh ngạc, nhưng ngay sau đó lại khôi phục vẻ bình tĩnh. Hán tử này, trông y như người thường.
- Ta nói có gì sai không? - Đằng Thanh Sơn nhìn nhìn lão què.
Bị ánh mắt Đằng Thanh Sơn nhìn chằm chằm, lão cảm thấy đáy lòng phát run, thất kinh về thực lực đối phương. Lão què cố nặn ra vẻ tươi cười, chắp tay nói:
- Ông chủ, hảo nhãn lực.
- Mời một cao thủ nội kình, một tháng sợ phải trả tới ngàn lượng bạc, ta mất ba mươi lượng bạc, rõ ràng chiếm tiện nghi rồi. - Đằng Thanh Sơn cười nói.
- Cao thủ nội kình?
Thanh niên phía trước dẫn đường vừa nghe thế, kinh ngạc hỏi:
- Đại nhân nói lão què này là cao thủ à? Ha ha… sao có thể như vậy chứ, cao thủ lại chán nản đến mức như vậy, ba mươi lượng bạc có thể thuê được rồi?
- Ngươi cứ dẫn đường, không nói nhảm nữa. - Lý hét lên.
- Dạ dạ. - Tên dẫn đường vẫn vui vẻ đáp.
Đằng Thanh Sơn quay sang nói chuyện với hán tử này:
- Ngươi tên là gì?
- Bẩm ông chủ, tiểu nhân gọi là Uông Dương, ông chủ gọi ta một tiếng lão Uông là được.
Lão Uông chắp tay nói:
- Tiểu nhân cũng đã từng cầm binh khí, nhưng khi tham gia chiến đấu bị người ta đánh tàn phế. Do đó, bây giờ cũng chỉ làm một người chăn ngựa, tìm cơm ăn qua ngày.
- Ừm! Ta họ Đằng, tên Thanh Sơn.
Đằng Thanh Sơn chỉ nói thế rồi không nói thêm gì nữa.
Lão Uông què cố nhìn kỹ thanh niên người có thể liếc mắt đã xem thấu thực hắn. Phải biết là, nội kình trong cơ thể người, nếu không thi triển nội kình thì ngoại nhân căn bản không thể phán đoán ra thực lực đối phương. Nhưng thanh niên thần bí trước mắt vì sao có thể thoáng cái đã xem thấu hắn là một cao thủ nội kình chứ?
Điều này làm lão Uông rất nghi hoặc.
‘Đằng Thanh Sơn’ lão Uông lặng lẽ nhắc lại cái tên này.
Trong một căn lầu có đỉnh tròn tại Chợ nô lệ, Lê công tử áo lông trắng muốt đang đứng trước cửa sổ hướng mắt nhìn vài bóng người đi tới.
- Công tử, đã đưa người tới rồi.
Thanh âm vừa vang lên, chợt thấy vài quản sự do lão đầu mập dẫn lên lầu, vội cung kính hành lễ:
- Thuộc hạ bái kiến công tử.
- Ừm, vừa rồi ba người đó làm gì thế. Còn nữa, bây giờ họ đi đâu?
Lê công tử vẫn đưa mặt nhìn về ra cửa sổ, lạnh lùng hỏi.
- Ba người đó muốn thuê người làm. Còn nói phải đi khắp thiên hạ.
Lão đầu mập mặc dù không biết tại sao công tử Phương Phủ trong truyền thuyết quan tâm tới ba người đó, nhưng lão không dám hỏi han gì.
- Nghe bọn họ vừa rồi nói chuyện, còn muốn đi mua đà thú ở bên kia nữa, nghe nói muốn mua vài thượng đẳng đà thú.
- Thượng đẳng đà thú à? - Lê công tử thầm nghĩ.
- Ừm, ngươi lui ra.
Lê công tử phân phó:
- Dạ.
Lão đầu mập vội lập tức lui ra, đến mồ hôi trên trán cũng chẳng dám lau.
******
Lúc này đám người Đằng Thanh Sơn đã đi tới một quảng trường chiếm diện tích rất lớn. Trên quảng trường đầy các loại dã thú, động vật.
- Ba vị, nơi này chính là chỗ bán đà thú.
Thanh niên dẫn đường chỉ dẫn:
- Không chỉ riêng đà thú, nơi này còn có các loại mãnh thú khác như đại xà, tuyết sư, ngoài ra còn có báo, tuyết mao cẩu và những thứ mà các tiểu thư rất thích, Cái gì cũng có.
- Hống ~~
Một con hắc xà to bằng bắp vế gầm lên một tiếng, thân thể uốn lượn vặn vẹo đánh mạnh vào lồng sắt, vảy rắn cọ vào lồng sắt, sinh ra tiếng rít như kim loại cọ vào nhau, đôi mắt rất lạnh nhìn chằm chằm vào người phía ngoài lồng.
- A.
Tiểu Bình bị nó nhìn nhảy dựng lên.
- Không có việc gì, đừng sợ.
Thanh niên dẫn đường chẳng sợ gì, cười rồi đi tiếp.
Đằng Thanh Sơn nhìn chung quanh, có đủ loại dã thú kỳ lạ, nếu bỏ vào địa cầu kiếp trước, tuyệt đại đa số đều là những con dã thú quí hiếm chưa bao giờ gặp qua, có con hung mãnh dữ tợn, cũng có con ôn hoà thuần hậu đáng yêu, thậm chí có con còn làm cho người ta phải sởn da gà. Trên quảng trường hằng hà sa số đủ loại dã thú.
- Nhà này chuyên môn bán đà thú. Đây là nhà tốt nhất quanh đây. - Thanh niên dẫn đường nói.
- Mấy vị muốn mua thú gì thế?
Một lão già mắt nhỏ mập mạp vội cười hỏi.
- Đà thú, thượng đẳng đà thú.
Đằng Thanh Sơn cười khẽ nói.
- Hình như nó gọi là XXX.
- XXX à?
Tên mập mắt ti hí mừng rỡ.
- Mời theo ta đi vào.
Nói rồi tên mập mắt ti hí còn ra hiệu cho tên thanh niên dẫn đường, thanh niên dẫn đường cũng hưng phấn, mắt sáng lên. Hắn hiểu rõ, hắn sắp kiếm được phi vụ làm ăn cực lớn.
Đi tới mấy cái bồn đựng đồ ăn, một hàng đà thú đang đứng bên cạnh.
- Chúng ta, có hai con Xích Phong Chiến.
Tên mập mạp mắt nhỏ nói ngay.
- Mỗi một con Xích Phong Chiến đều có thể ngày đi ngàn dặm, hơn nữa có thể đèo được vài ngàn tới cả vạn cân. May mà mấy vị tới sớm, nếu không hai con Xích Phong Chiến này sớm đã bị người ta mua mất rồi.
Đằng Thanh Sơn cũng hiểu rõ. Đà thú, nếu so với ngựa ở Cửu Châu Đại Địa, thì có sức kéo mạnh hơn một chút, nhưng năng lực chạy thì kém hơn.
Ngày đi ngàn dặm, ở Cửu Châu Đại Địa chỉ cần loại ngựa Ô Văn là có thể làm được. Nhưng Ô Văn Mã lại không có khả năng đèo được vật nặng vạn cân.
- Đương nhiên giá cũng cao một chút, một con Xích Phong Chiến phải ba ngàn lượng bạc.
Tên mập mắt ti hí đứng bên cạnh nói. Thanh niên dẫn đường mặt mày càng hớn hở hơn.
- Ủa, tiên sinh cũng ở đây à
Một thanh âm hưng phấn chợt vang lên.