Q.11 - Chương 29: Động thủ, giết!
- A Đông, nhớ kỹ, trong một canh giờ nữa, lúc ta ly khai Hình Ý môn, ngươi hãy huy động tất cả đệ tử tinh anh, tiên thiên cao thủ lập tức phân tán, đừng tụ tập!
Đằng Thanh Sơn phân phó.
- Vâng thưa sư phụ!
Dương Đông cung kính đáp.
- Tiểu Quân, đợt lát nữa nàng cũng bảo Đao Trì tới đây, để nó trấn thủ Hình Ý môn! Một khi phát hiện có hư cảnh công kích Hình Ý môn, lập tức để cho nó ra tay!
Đằng Thanh Sơn lạnh nhạt nói:
- Hừ! Nếu ta đoán không sai, có khả năng địch nhân sẽ nhân lúc ta không có mặt mà tập kích Hình Ý môn.
- Tập kích?
Dương Đông lắp bắp kinh hãi:
- Sư phụ, trong bức thư không phải nói là muốn sư phụ đi Điền Lan sơn Viêm châu sao?
Đằng Thanh Sơn lắc đầu cười.
- A Đông! Nếu sư muội Lâm Lâm của ngươi thật sự rơi vào tay hắn, nếu ta không chuẩn bị trước cũng sẽ chạy tới Điền Lan sơn. Nhưng ta đã cho Bất Tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh hỗ trợ, luôn luôn ngầm bảo vệ cho Lâm Lâm, để phòng chuyện bất ngờ thậm chí còn cho Tiểu Thanh mang theo một gốc Bất Tử thảo. Tuyệt đối không sao đâu.
Bất Tử thảo, cho dù người vừa chết, chỉ cần thần chưa tiêu tán phục dụng Bất Tử thảo xong là có thể sống lại.
Đằng Thanh Sơn không thể để mất con gái, nên rất cẩn thận để Bất Tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh mang theo một gốc Bất Tử thảo.
- À!
Dương Đông thở phào một hơi, lập tức nở nụ cười:
- Sư phụ đã có chuẩn bị, tự nhiên không cần phải đi Điền Lan sơn rồi.
- Hơn nữa ta và Thanh Sơn đều hoài nghi, đây là kế điệu hổ ly sơn.
Lý Quân nói:
- Dù sao Lâm Lâm cũng ở với Phàn An Nhiên một thời gian khá lâu, nếu Phàn An Nhiên muốn giết Lâm Lâm thì có rất nhiều cơ hội, nhưng hắn vẫn không giết, ngược lại còn mang Lâm Lâm ra khỏi thành để làm gì?
Dương Đông nở nụ cười.
- Đúng, làm con tin.
- Lâm Lâm sư muội nằm trong tay họ, họ muốn lợi dụng để uy hiếp sư phụ.
Dương Đông cũng là người thông minh.
- Gian tế có thể che dấu, ẩn mình ở Quy Nguyên Tông hơn mười năm, hơn nữa còn có thể theo đuổi con gái ta, xem ra thế lực không phải là nhỏ.
Đằng Thanh Sơn lạnh nhạt nói:
- Có hai khả năng, thứ nhất đây là một thế lực lớn ẩn tàng, cũng giống như Thiên Thần cung tiềm phục năm đó, muốn có được bí tịch Ngũ Hành quyền của Hình Ý môn để thế lực bọn họ trở nên cường đại hơn.
- Khả năng thứ hai là dư nghiệt của Thanh Hồ Đảo trả thù ta.
Đằng Thanh Sơn nói.
Cửu Châu đại địa quá rộng, Đằng Thanh Sơn cũng không dám nói không có nhân mã khác ẩn náu ở đâu đó, chẳng hạn như Vạn Tượng môn luôn luôn không tranh bá thiên hạ hay như tài thần Chu Đồng phú khả địch quốc. Tài thần Chu Đồng có mạng lưới buôn bán rải khắp thiên hạ, trong những thủ hạ kinh doanh tửu lâu, bố trang, không biết chừng có ẩn tàng cao thủ. Dù sao những thế lực lớn chính thức cũng không nhất định phải dùng hình thức tông phái.
- Nếu là khả năng thứ nhất, ta không để chúng nắm được gáy, tự nhiên là không phải chịu sự khống chế của chúng.
- Nếu là khả năng thứ hai, ta sẽ nhân cơ hội quét sạch dư nghiệt tinh anh của Thanh Hồ Đảo.
Đằng Thanh Sơn mỉm cười nói:
- Đợt lát nữa ta sẽ rời khỏi Hình Ý môn, sau đó sẽ chui xuống đất trở về, lẻn vào dưới đất bốn mươi dặm sâu bên dưới Đại Duyên sơn.
- Sư phụ, người…
Dương Đông cả kinh.
Sau khi rời khỏi đây lập tức trở về à?
Trong phút chốc, Dương Đông đã hiểu ý của Đằng Thanh Sơn.
- Tiểu Quân, đợt lát nữa nàng hãy bảo Đao Trì, một khi có hư cảnh tiến tới Hình Ý môn ta, lập tức phát ra một tiếng gầm để ta biết!
Đằng Thanh Sơn nói:
- Đến lúc đó ta sẽ lập tức phá đất chui ra, liên thủ với Đao Trì. Nếu như địch nhân thật sự cường đại, cũng có thể nhờ hàng xóm của chúng ta là “Yêu Long Tử Tích” lão huynh hỗ trợ.
Đã lập căn cứ ở Đại Duyên sơn, Đằng Thanh Sơn đương nhiên phải đi bái phỏng Yêu Long Tử Tích và Kim Sắc Long Quy.
Kim Sắc Long Quy cũng biết Đằng Thanh Sơn nên rất dễ dàng kết giao.
Vốn lúc trước Đằng Thanh Sơn nghĩ rằng kết giao với Yêu Long Tử Tích rất khó, nhưng không ngờ Yêu Long Tử Tích lại có thái độ rất tốt đối với hắn. Mặc dù Yêu Long Tử Tích thích ngủ, hơn nữa một khi đã ngủ vài năm cũng là chuyện bình thường, nhưng trong thời gian mười chín năm Đằng Thanh Sơn ở đây cũng đã gặp được nó ba lần.
Ba lần này, Đằng Thanh Sơn nhờ vào sự phiên dịch của Lý Quân, đã trò chuyện rất cao hứng với Yêu Long Tử Tích.
Nếu gặp phải nguy hiểm, có thể mời Yêu Long Tử Tích tới hỗ trợ. Đằng Thanh Sơn tin rằng việc này hẳn là không thành vấn đề.
Nhưng khi không cần, Đằng Thanh Sơn cũng không muốn quấy rầy Yêu Long Tử Tích. Hắn hiểu rõ Yêu Long Tử Tích rất ghét người khác quấy rầy khi nó ngủ.
- Ừm, được, thiếp sẽ nói cho Đao Trì.
Lý Quân gật đầu nói.
Một canh giờ trôi qua, Đằng Thanh Sơn nhìn mặt trời đã lên cao.
- Tiểu Quân, việc ở Hình Ý môn giao cho nàng và Đao Trì!
Đằng Thanh Sơn nhắc nhở một tiếng, sau đó dưới cái nhìn của thê tử Lý Quân, hóa thành một luồng hào quang bay về phía tây nam. Phi hành không bao lâu, hắn đã bay ra xa ngàn dặm, tiếp đó lao thẳng xuống, chui vào ẩn mình sâu dưới lòng đất, sau đó quay trở lại.
Chạy dưới đất chậm hơn phi hành nhiều.
Đến lúc này, sau khi mất khoảng gần nửa canh giờ, Đằng Thanh Sơn đã về tới dưới lòng đất Đại Duyên sơn, khoảng chừng bốn mươi dặm.
“Chỗ này nóng quá.” - Đằng Thanh Sơn khoanh chân tĩnh tọa giữa những lớp đá. Lực thiên địa đã tạo ra một cái vòng chung quanh, còn cách hắn chừng vài chục trượng là một vùng dung nham nóng rực.
“Không biết là dư nghiệt Thanh Hồ Đảo hay là thế lực thật sự muốn có được bí tịch Ngũ Hành quyền của Hình Ý môn ta.” - Đằng Thanh Sơn trong lòng thầm nghĩ, sau đó nhắm mắt tĩnh tọa, im lặng chờ đợi.
oOo
Ở Viêm châu, trong sơn trang kiến tạo giữa núi rừng.
Theo thời gian trôi qua, Hồng Lâm trong lồng sắt cảm thấy thể lực từ từ khôi phục được một chút. Nhuyễn cốt tán không thể phong bế kinh mạch một thời gian quá dài.
“Bây giờ thực lực ta đã khôi phục khoảng hai thành, càng về sau khôi phục càng nhanh, phỏng chừng tới buổi tối là có thể khôi phục toàn bộ.” - Hồng Lâm lặng lẽ ngồi trong lồng sắt, môi khô ráp, cả người giống như vô lực.
“Ghê tởm, dùng xích, lại là thứ xích luyện chế bằng huyền thiết.” – Hai tay Hồng Lâm bị xích sắt bằng huyền thiết đặc chế trói ra sau, căn bản không thể bộc phát đủ lực đạo.
“Cho dù là lúc mạnh nhất ta cũng không có biện pháp bứt đứt dây xích huyền thiết, trừ phi là ta luyện tới nửa bước Băng quyền đại thành, đạt tới cảnh giới tông sư, lúc đó có lẽ sẽ thành công.” - Hồng Lâm cảm thấy lo lắng.
Đột nhiên!
- Đại nhân!
- Quan nhân!
Đám người canh gác, kể cả tên đầu lĩnh có cái tai to đều nhìn về phía một người áo đen đang từ xa xa đi tới, cung kính hành lễ. Đến cả Phàn An Nhiên và nghĩa phụ Phàn Ô Đồng của hắn cũng khom mình hành lễ.
“Người này là ai? Tựa hồ địa vị rất cao?” - Hồng Lâm ngẩng đầu nhìn lên.
Người này mặc áo bào đen, sắc mặt vàng vọt, ánh mắt như mắt cá chết, cả người có một luồng khí tức âm lãnh.
- Hồng Lâm cô nương!
Người áo đen nói với thanh âm lạnh buốt.
- Hừ!
Đằng Hồng Lâm lạnh lùng nhìn hắn.
- Chậc chậc, tới bây giờ mà còn tính tình đại tiểu thư nữa à? Hồng Lâm cô nương, nơi này không phải là Hình Ý môn của ngươi.
Người áo đen cười lạnh vài tiếng.
Đằng Hồng Lâm lắc đầu quay sang chỗ khác, chẳng thèm liếc mắt nhìn hắn.
- Người đâu!
Người áo đen chỉ vào lồng sắt:
- Mở cửa lồng sắt cho ta!
“Hả?” - Hồng Lâm cả kinh.
- Dạ, quan nhân!
Tên đầu lĩnh tai to tự mình chạy tới, dùng chìa khóa mở khóa sắt, sau đó “xoảng” một tiếng, mở cánh cửa sắt ra.
Hồng Lâm nhìn chằm chằm vào người áo đen:
- Ngươi muốn làm gì?
Người áo đen chỉ nhìn nhìn nàng.
- Còn một canh giờ nữa là tới giữa trưa. Ừm, có thể động thủ rồi. Phàn An Nhiên, ngươi tới đây!
- Quan nhân!
Phàn An Nhiên có vẻ rất cung kính trước mặt người áo đen.
- Ngươi bây giờ dùng thanh đao này!
Người áo đen lật tay lấy ra một thanh đoản đao, sau đó chỉ vào Hồng Lâm, lạnh lùng nói:
- Tự mình rạch nát mặt ả cho ta, phải rạch đủ mười chín đao, không được thiếu một đao nào, cũng không thừa đao nào!
Phàn An Nhiên cả kinh.
Hủy dung?
- Ngươi, ngươi…
Hồng Lâm cũng khiếp sợ nhìn người áo đen.
Đối với một cô gái trẻ tuổi, ai cũng rất coi trọng dung mạo. Hồng Lâm mặc dù không phải là người quá đẹp, nhưng có di truyền của Đằng Thanh Sơn và Lý Quân, dung mạo cũng coi như là thượng đẳng, hơn nữa còn tu luyện nội gia quyền nên có làn da rất mềm mại.
Lúc này nàng đang ở cái tuổi đẹp nhất.
- Hừ?
Sắc mặt người áo đen chợt trầm xuống.
- Dạ, đại nhân!
Phàn An Nhiên hít sâu một hơi, nhận lấy đoản đao, nhìn về phía Hồng Lâm trong lồng sắt.
- An Nhiên, ngươi, ngươi thật sự muốn…
Hồng Lâm vừa nghĩ tới việc người trước kia có tình cảm chân thành với mình tự tay rạch mặt mình, nàng cảm thấy muốn phát điên.
- Ngươi đừng trách ta, muốn trách thì trách cha của ngươi đi!
Phàn An Nhiên trầm giọng nói, sau đó cầm đoản đao, từng bước một tiến vào lồng sắt, trong mắt lóe ra ánh sáng lạnh.
Hồng Lâm muốn giằng ra khỏi xích sắt, nhưng vì mới khôi phục hai thành khí lực nên căn bản không làm được.
- Phàn An Nhiên!
Hồng Lâm nghiến răng.
- Hừ!
Phàn An Nhiên lao thẳng về phía Hồng Lâm. Vài chục người chung quanh, kể cả tên áo đen đều cười lạnh đứng nhìn.
Nhưng đột nhiên!
“Véo!”
Một luồng sáng trắng trong nháy mắt xuyên qua vị trí trái tim trên ngực Phàn An Nhiên. Phàn An Nhiên trợn tròn mắt, lập tức cúi đầu nhìn xuống ngực, chỉ thấy một lỗ thủng đẫm máu đã xuất hiện ở đó.
- Chuyện này… chuyện này…
Khóe miệng Phàn An Nhiên không ngừng ứa máu, sau đó ngã xuống giữa lồng sắt. Hắn đã chết.
Hồng Lâm cũng khiếp sợ nhìn cảnh này.
- A!
- A!
- A!
Liên tiếp những tiếng kêu thảm thiết vang lên. Chỉ thấy giữa tiền viện, đám người kể cả Phàn Ô Đồng đều là bị một luồng sáng trắng bắn thủng, sau đó ngã gục xuống, không một ai có thể ngăn được.
“Choang!”
Tên áo đen bổ một đao vào luồng sáng trắng, trên mặt tràn đầy vẻ kinh sợ.
Luồng sáng trắng lơ lửng giữa không trung, thì ra chính là con chim nhỏ màu trắng luôn đi theo Hồng Lâm, lúc này nó đang nhìn chằm chằm vào người áo đen.
“Yêu thú, yêu thú cấp tiên thiên sao?” - Người áo đen không dám tin, một con chim nhỏ nhìn chỉ giống như một con chim sẻ, sao lại là một con yêu thú phi cầm lợi hại? Hắn đường đường là cao thủ tiên thiên thực đan, thế mà một đao cũng chẳng đả thương được con yêu thú này.
- Tiểu Bạch!
Hồng Lâm cũng sững người, trong đầu lập tức hiện ra cảnh lúc còn thơ bé.
“Lâm Lâm, Hồng Vũ! Hai con chim nhỏ này rất đáng thương, cha mẹ vừa bắt được trong núi, hai người các con phải chiếu cố cho chúng thật tốt đó!”
Từ đó, hai chị em Hồng Lâm, Hồng Vũ vẫn luôn chiếu cố cho hai con chim này, vì quanh năm suốt tháng ở cùng nhau nên rất có tình cảm với bọn chúng. Trước giờ bọn họ đều không biết, con chim nhỏ nhìn như những con chim mà những công tử phú gia nuôi trong lồng lại là một yêu thú phi cầm tiên thiên không hề được nghi trong sách vở.
- Con vật này, xem ta giết ngươi như thế nào đây!
Ánh mắt của người áo đen lạnh đi.
“Ầm!”
Đột nhiên, một luồng khí tức nóng rực trong nháy mắt bao trùm cả tiền viện.
Người áo đen ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một con thần điểu to lớn toàn thân tắm mình trong ngọn lửa hừng hực đang từ từ hiện lên.
- Bất Tử Phượng Hoàng!
Người áo đen tái mặt, rụng rời tay chân.