Q.3 - Chương 24: Lúc Tới Áo Điểm Mây (2)
Thẩm Tề đột nhiên cất tiếng: “Đệ có một cách, song không biết có được hay không?”.
“Hả? Cách gì? Ngươi nói mau để xem sao?”, Tiêu Tiếu nói. Chỉ trong thoáng chốc, ánh mắt nọi người đều tập trung cả trên người Thẩm Tề.
Thầm Tề nói: “Cửu Dung đại tẩu nói, việc này dù có xin Đỗ đại nhân thì cũng vô ích vì thân phận của Đỗ đại nhân rất bất tiện, điều này có thể hiểu được. Nhưng nếu đi cầu xin Tướng quân thì sao? Nếu cầu xin Tướng quân thì hẳn tình hình sẽ khác đúng không? Dù gì Viên Chấn Đông cũng là Trấn quan đại tướng quân, là đại tướng biên cương của Tây Tống, từng vì bảo vệ lãnh thổ Tây Tống mà lập nhiều chiến công hiển hách. Trong Tây Tống này, trừ Hoàng thượng ra, ngay cả Tiết vương gia cũng phải nể Đại tướng quân ba phần. Theo ý đệ, nếu đi cầu cứu Đại tướng quân, chỉ cần ngài chịu vươn tay giúp đỡ, vậy thì, vụ án này của Lão phu nhân, hơn phân nửa có thể qua được”.
Nghe Thẩm Tề nói xong, Tiêu Tiếu lên tiếng trước: “Quả là chủ ý hay! Tướng quân quyền cao chức trọng, vừa rồi mọi người đều chứng kiến trên công đường, Đỗ Diên Sùng Đỗ đại nhân cũng phải nhìn sắc mặt của Tướng quân mà làm việc. Nếu Tướng quân chịu ra mặt cứu mạng Lão phu nhân, người ngoài cũng sẽ không nghi ngờ. Cho dù chuyện này có truyền tới tai Hoàng thượng đi chăng nữa, cũng không cần phải lo lắng, dù sao, đó cũng là Trấn đại tướng quân của Tây Tống”.
“Đúng”, Thẩm Tề nói: “Đệ cũng nghĩ như thế. Tiêu Tiếu nói rất phải”.
“Nhưng ai sẽ đi làm việc này đây? Tuy trên danh nghĩa Viên Chấn Đông là nghĩa tử của Lão phu nhân, nhưng trên thực tế lại không mấy thân quen với người của Thẩm gia.” Sầm Khê Huyền lại nói.
Trong chớp mắt, ánh mắt của mọi người lại đổ dồn về phía tôi. Tôi đành phải đứng lên, cười khổ nói: “Việc này cứ giao cho ta làm đi. Nhưng ta và Viên Chấn Đông đã không gặp mặt nhiều năm, hôm nay vật đổi sao rời, ta cũng không biết được huynh ấy có chịu giúp đỡ hay không nữa?”.
Lão phu nhân thấy tình hình có thể xoay chuyển, trên mặt cũng thoáng toát ra thần thái vui mừng: “Dung Nhi, bất kể chuyện này có được hay không, cũng phải cảm ơn con”.
Tôi cười bảo: “Lão phu nhân, con cũng là một thành viên của Thẩm gia, con nên làm chuyện này mà”. Mặc dù tôi nói thế, nhưng trong đầu luôn cảm thấy chuyện này không thực tế. Nhưng bất kể thế nào, vì Thẩm gia, phen này tooii quyết phải đi gặp Viên Chấn Đông một chuyến.
Phủ Tướng quân kiến tạo nguy nga tráng lệ, hai con sư tử bằng cẩm thạch hiên ngang đứng hai bên cửa, uy phong lẫm liệt không sao tả xiết. Bốn thị vệ chia làm hai nhóm, đứng sắp thành hàng, trong tay lăm lăm vũ khí, mặt không biểu cảm canh giữ trước đại môn sơn son. Lớp ngói lưu ly lợp trên mái nhà cong tỏa ra ánh sáng chói lọi dưới sựu chiếu rọi của ánh nắng mùa hè.
Trong lòng tôi vốn muốn vàn lần không muốn tới đây, thế nhưng chuyện đã đến nước này, âu cũng chẳng còn cách nào khác. Thị vệ canh gác thấy tôi quanh quẩn trước cửa Tướng quân, có một người tiến đến hỏi: “Cô là Đại thiếu phu nhân Lãnh Cửu Dung của Thẩm gia phải không?”. Tôi nghe thị vệ nọ hỏi thế, nhất thời có chút ngạc nhiên, vội đáp: “Đúng vậy. Xin đại ca hãy giúp thông báo cho Tướng quân một tiếng, nói Lãnh Cửu Dung tôi cầu kiến, làm phiền đại ca”. Thị vệ kia cười to: “Nếu quả thật là Đại thiếu phu nhân của Thẩm gia, vậy thì không cần đâu, bởi Tướng quân đã đặc biệt dặn dò, nếu Thiếu phu nhân đến đây, trực tiếp mời vào trong phủ là được “. Trong dạ tôi không khỏi khâm phục sách lược của Viên Chấn Đông. Huynh ấy đã có thể đoán được từ trước rằng tôi sẽ đến đây để cầu xin, quả nhiên đã không còn là Hình Phong ca lòng không lấm bụi ngày xưa nữa rồi.
Tiến vào trong phủ Tướng quân, đập vào mắt là những hòn giả sơn trùng trùng điệp điệp, hồ nước trong như gương sáng, còn có hằng hà sa số những đình đài lầu các, hoa cỏ lạ lùng. So với Thẩm gia, phủ tướng quân hiển nhiên xa hoa hơn nhiều. Thị vệ nọ dẫn tôi đi, xuyên qua từng khu vườn với những phong cách khác nhau, băng qua lớp lớp hành lang khúc khuỷu, đến trước một căn nhà có phong cách cổ xưa trang nhã thì nói: “Thẩm đại thiếu phu nhân, Đại tướng quân đang ở bên trong, cô tự đi vào tìm ngài đi”.Tôi khẽ gật đầu, nghĩ thầm, đây hẳn là chính đường của phủ Tướng quân rồi.
Tôi bước lên trước, nhẹ nhàng gõ cửa, giọng nói của Viên Chấn Đông vọng ra từ trong phòng: “Mời vào”. Tôi đẩy cửa ra , bước vào, một mùi hương bách hợp nồng nàn xộc vào mũi.
Tôi ngạc nhiên phát hiện, căn phòng mình vào lúc này không phải chính đường, cũng không phải thư phòng, thoạt nhìn giống một gian phòng ngủ hơn. Bởi vì trong phòng, ngoại trừ kỳ án, ghế tựa, bình hoa trang trí, thư họa đồ cổ, thì còn có một chiếc giường lớn, màn che giường màu hồng phấn treo cao, sợi tua buộc hai bên bức màn rủ xuống chạm đất,tấm chăn gấm thêu uyên ương trong màu đỏ thẫm trên giường phát ra ánh sáng lấp lóa. Bên cạnh giường, mùi đàn hương bách hợp đang vấn vít thiêu đốt, tỏa ra hương thơm nồng. Giữa căn phòng có đặt chiếc bàn tròn gỗ đàn, trên bàn bày đồ uống rượu và bộ ấm ly trà. Lúc này, Viên Chấn Đông đang một mình tự rót tự uống.
Dù tôi và Viên Chấn Đông là thanh mai trúc mã, thưở nhỏ lại từng cảm mến nhau, nhưng giờ đã khác xưa, hiện tại tôi là phụ nữ đã gả làm vợ người ta, trở thành Đại thiếu phu nhân của Thẩm gia, hiển nhiên phải tránh để người ta dị nghị. Bởi thế, tôi mở cửa nhìn tình cảnh như thế,lập tức tính lui ra ngoài.
Đúng lúc này, Viên Chấn Đông cầm ly rượu đứng lên, cao giọng: “Ngày ngày rót ly rượu đầy, nơi nơi vườn nhỏ nở dày hoa thơm. Tự ca tự múa vui hơn, không còn bận bụi mừng rơn tâm thần. Sử xanh mấy giấc mộng xuân, hồng trần nhiều ít mấy quân anh tài. Nào cần toan tính an bài, những gì trước mặt một vài là hơn [1]. Nếu Cửu Dung muội muội đã đến, sao không uống với vi huynh một chén?”.
[1] Trích những câu trong bài Tây giang nguyệt của tác giả Chu Đôn Nho thời Tống.
Tôi thấy huynh ấy như đã ngà ngà say, nói: “Tướng quân, huynh say rồi. Hôm khác muội sẽ đến cầu kiến huynh vậy”. Dứt lời, xoay người toan bỏ đi.
Viên Chấn Đông cao giọng bảo: “Cửu Dung muội muội, hôm khác muội đến gặp ta, sẽ là ngày thứ bao nhiêu? Ngày mai? Sau này? Hay là ngày kia? Cho dù muội đợi được, Lão phu nhân của Thẩm gia – vị nghĩa mẫu kia của ta cũng không đợi được đâu”. Tôi nghe huynh ấy nói thế, trong lòng chấn động, thở dài, đành phải quay lại.
Viên Chấn Đông đi đến trước mặt tôi, đóng cửa lại, nói: “Cửu Dung muội muội, mời ngồi mời ngồi. Còn phải làm phiền muội tự mình đến đây, ta không hết lòng chiêu đãi, thật là thất lễ”. Tôi nghe huynh ấy nói thế, chỉ thản nhiên hỏi: “Ca ca khách khí rồi, đại tẩu đâu? Sao không thấy đại tẩu vậy?”.
“Nàng?”. Giọng của Viên Chấn Đông lại cao thêm vào phần, huynh ấy nói: “Nàng biết hôm nay muội sẽ đến nên đã tránh đi từ sớm rồi,không đến quấy nhiễu giấc mộng của đôi ta, ha ha ha…”. Tôi không biết Viên Chấn Đông say thật hay say giả, thế nhưng những lời huynh ấy nói vẫn khiến tôi có cảm thấy khó chịu vô cùng. Tôi nghĩ một chút, lập tức đi thẳng vào vấn đề: “Hôm nay muội đến tìm huynh trưởng là vì chuyện của Lão phu nhân, nói vậy chắc huynh trưởng cũng đã hiểu. Chỉ mong huynh trưởng có thể trượng nghĩa vươn tay , giúp đỡ Thẩm gia, cũng là giúp đỡ Lão phu nhân qua được kiếp nạn này. Cửu Dung và kẻ trên người dưới Thẩm gia đều vô cùng cảm kích huynh trưởng”.
Viên Chấn Đông nghe tôi nói xong, bình tĩnh nhìn tôi trong chốc lát, đoạn nói: “Cửu Dung, lúc muội ở bên ta, ngoại trừ chuyện này, chẳng lẽ không còn chuyện gì để nói nữa à?”. Huynh ấy nói xong, vẻ mặt có phần kích động, vươn tay ra túm lấy cổ tay tôi: “Dung Nhi! Muội nói đi, giữa ta và muội, chẳng lẽ ngoài những câu khách sáo, ngoài cầu xin ta hỗ trợ, không còn chuyện gì khác để nói ư?”.
Tôi thây dáng vẻ của huynh ấy như thế, vội nghiêm mặt nói: “Xin huynh trưởng tự trọng, muội là người đã có gia thất rồi”. vừa nói tôi vừa cố găng rút tay lại. Nhưng Viên Chấn Đông càng nắm chặt không buông. Trong chớp mắt, khuôn mặt huynh ấy trở nên loáng thoáng bi thương, huynh ấy nhìn tôi bảo: “Dung Nhi, muội nói cho ta biết, muội nói cho ta biết, vì sao muội không chờ ta về mà đã gả cho người khác? Muội còn nhớ ngày xưa muội đã hứa gì với ta không? Muội nói trong lòng muội chỉ có một mình ta, sẽ không bao giờ có người khác nữa. Muội nói muội nhất định sẽ chờ ta áo gấm hồi hương rồi lấy muội. Nhưng giờ thì sao? Ta đã áo gấm hồi hương ròi, nhưng lại mấy đi người con gái ta yêu thương nhất. Dung Nhi, muội nói cho ta biết, thế là vì sao, thế là vì sao?”. Viên Chấn Đông càng nói càng kích động, tôi nhìn điệu bộ của huynh ấy, nhất thời cũng hốt hoảng, tựa như nhớ lại nhiều năm về trước.
Bên bờ ruộng, huynh ấy ngắt một bông hoa dại, cài lên tóc tôi rồi ngồi bên cạnh, nói: “ Dung Nhi, huynh nghĩ kỹ rồi, huynh muốn đi tòng quân”.
“Vì sao? Hình Phong ca. Chẳng phải chúng ta đã nói rồi ư, chờ thêm một hai năm nữa, bán thỏ đi, làm ăn có lời lãi, huynh sẽ cầu thân với cha muội?”. Tôi ngẩng mặt lên, vểnh quai hàm nhìn huynh ấy. Trên bờ ruộng, có hai cánh bướm đuổi theo nhau nhẹ nhàng lướt qua.
Trong mắt huynh ấy tràn ngập đau thương: “Dung Nhi, không phải huynh muốn rời bỏ muội, mà là huynh không muốn để muội phải sống tiếp cuộc sống thế này nữa. Cha muội mỗi khi thua bạc, đều có một chủ nợ đến nhà tìm muội gây phiền hà. Cha muội còn nói sẽ bán muội chô kỹ viện để gán nợ, huynh không muốn kết cục như vậy. Huống chi, nam tử phải kiến công lập nghiệp, đoạt được một phen sự nghiệp. Dung Nhi, muội chờ huynh, chờ huynh ba năm, chờ huynh xây dựng xong công lao sự nghiệp, áo gấm hồi hương, rồi sẽ cưỡi con ngựa cao lớn quay về để lấy muội làm tân nương của huynh. Dung Nhi, muội chờ huynh trở về, được không? Muội hãy tin huynh, huynh nhất định sẽ áo gấm vinh quy”.
Tâm tưởng tôi vốn không hề coi trọng những điều này, thế nhưng khi nhìn thấy khát vọng nơi ánh mắt huynh ấy, tôi liền gật đầu: “Hình Phong ca, huynh đi đi. Huynh phải tự bảo trọng lấy mình, chớ lo lắng uội. Bất luận thế nào, muội cũng sẽ chờ huynh về lấy muội. Huynh ra ngoài ba năm, cho dù kết quả ra sao cũng phải trở về. Muội không ngóng trông huynh có thể áo gấm vinh quy, chỉ mong có thể cùng huynh….có thể cùng huynh bên nhau trọn đời, bất kể đời đời kiếp kiếp, dù sống hay chết cũng không bao giờ chia cách”. Tôi nói xong những lời đó, tự mình cũng cảm thấy hai má nóng ran lên, vội quay đầu đi.
Hình Phong ca chẳng biết lấy từ đâu ra một chiếc nhẫn bằng đồng thau, nói: “Dung Nhi, chiếc nhẫn này là tự tay huynh làm uội, muội đeo vào đi. Chờ huynh trở về. Nhất định phải chờ huynh trở về, nhất định phải chờ huynh trở về!”. Tôi nhìn huynh ấy, ra sức gật đầu.
Trên bờ ruộng, hai cánh bướm kia đã bay đi xa, nhưng vẫn xoài cánh sóng đôi….