Quyển 4 – Chương 22
Hồi 20: Cửa cung sâu tựa biển
Ban đêm, Minh Nguyệt Hân Nhi cầu xin tôi hồi lâu, chỉ mong được tôi mang theo tiến cung. Trong lòng tôi vốn không chịu, nhưng chẳng thể thay đổi được sự cố chấp của con bé, cuối cùng đành đồng ý. Băng Ngưng thấy thế, cũng la hét ầm lên đòi đi, tôi thở dài, thôi thật ra cũng được, đi thì đi thôi, nghe nói đến khi hai mươi lăm tuổi, nếu như cung nữ chưa từng được Hoàng đế sủng hạnh thì có thể được hồi hương. Nếu Minh Nguyệt Hân Nhi và Băng Ngưng thật sự ở lại phát chán, vẫn có thể ra ngoài. Chỉ có riêng tôi, đời này sẽ bị chôn vùi bên trong nơi ngói cao tường đỏ, giữ lấy rèm châu đêm sâu, qua một đời người.
Tôi dặn Minh Nguyệt Hân Nhi: “Minh Nguyệt Hân Nhi, Băng Ngưng, các muội cũng biết tranh đấu trong cung hết sức rối ren phức tạp, tính tình các muội như vây, nếu vào cung, ta sợ sẽ phải chịu thiệt thòi”.
Minh Nguyệt Hân Nhi vội vàng nói: “Cửu Dung tỷ tỷ, sẽ không đâu, sau khi tiến cung, muội nhất định sẽ cẩn trọng từ lời nói đến việc làm, chỉ cần người khác không đụng chạm đến muội, muội tuyệt đối cũng sẽ không đụng chạm đến người khác. Muội thề!”.
Tôi thấy con bé nói năng đến là nghiêm trang, cực kỳ đáng yêu, không nhịn được bật cười, nói: “Minh Nguyệt Hân Nhi, muội cũng biết, ở trong hậu cung, cho dù là muội không đụng chạm đến người ta thì người ta cũng sẽ đụng chạm đến muội. Ta tiến cung thật sự vì không còn cách nào khác, ta chỉ muốn yên ả sống cho hết đời. Thế nên muội phải nhớ kỹ, cho dù người khác đụng chạm muội, muội cũng không được lấy đá chọi đá với người ta. Nhất định phải nín nhịn, muội biết chưa? Còn cả Băng Ngưng, những lời này cũng nói với muội, nếu các muội không nghe, ta sẽ không dẫn theo các muội vào cung, bằng không, sẽ chỉ hại các muội”.
Minh Nguyệt Hân Nhi miễn cưỡng nói: “Được rồi, Cửu Dung tỷ tỷ, muội nghe lời tỷ là được chứ gì, cho dù người khác gây chuyện với muội, muội cũng sẽ không để ý. Phàm chuyện gì cũng phải nín nhịn, đúng chưa?”.
Ta mỉm cười gật đầu: “Đúng rồi. Còn một việc nữa cũng phải nói. Ta nghe người ta bảo trong hậu cung đâu đâu cũng phải bàn phép tắc. Cho nên sau khi tiến cung, chỉ ở chỗ không có ai các muội mới được gọi ta là Cửu Dung tỷ tỷ, còn nếu ở chỗ có người khác, nhất định phải gọi là quý nhân hoặc nương nương. Ta từng nghe, trong hậu cung tiền triều có một cung nữ, cũng vì gọi sai một câu mà bị Hoàng hậu đánh chết. Tuy rằng Đương kim Hoàng hậu không bạo ngược giống như Nạp Lan hậu khi đó, nhưng chúng ta vẫn phải thận trọng, cẩn thận là hơn”.
Minh Nguyệt Hân Nhi nghe vậy, vội vàng đáp: “Cửu Dung tỷ tỷ, muội chú ý là được”. Tôi gật đầu, nói: “Minh Nguyệt Hân Nhi, tính nết của muội xưa nay hấp tấp, sau khi tiến cung phải cố gắng kiềm chế tâm tính mới được”. Minh Nguyệt Hân Nhi lè lưỡi với tôi.
Sáng sớm ngày hôm sau, lúc tôi thức dậy, Tiết vương gia đã vào dự buổi triều sớm. Tô đại tỷ đến sớm hơn một chút, cùng với Minh Nguyệt Hân Nhi trang điểm ăn vận cho tôi. Lý Thanh Dao đặc biệt có lòng phái người đưa mũ phượng khăn choàng tới. Minh Nguyệt Hân Nhi thấy thế, cầm lòng không nổi, nói: “Cửu Dung tỷ tỷ, mũ phượng và khăn choàng này đẹp quá đẹp quá!”. Ánh mắt con bé tràn đầy vẻ khát khao, trong lòng tôi lại âm ỷ đau, chắc hẳn con bé đang nhớ về Tiêu Tiếu ngày xưa cùng mình sinh tử không rời, nhưng lại vì ân oán từ đời cha chú mà phải chia lìa nhau. Nhiều khi tình duyên của con người trông thì có vẻ vững như bàn thạch, nhưng trên thực tế lại rất dễ dàng tan thành bao mảnh.
Tôi nói với Tô đại tỷ: “Tô đại tỷ, làm phiền tỷ tìm giúp tôi một bộ váy đỏ mặc là được rồi, tôi chỉ là một quý nhân thất phẩm, mũ phượng khăn choàng này vốn không phải thứ tôi nên mặc”. Tô đại tỷ nghe thế liền ưng thuận đi tìm.
Chẳng bao lâu sau, đại tỷ trở lại nói: “Cửu Dung cô nương, cô xem ai đến này. Nói là đến tìm cô đấy”.
Phía sau đại tỷ có vài người đi theo, tôi ngẩng đầu nhìn lên, lại là Thẩm Hồng, Thẩm Phúc, phu thê Thẩm Tề, còn có cả ba người Thẩm lão phu nhân, Thẩm lão gia và Cúc ma ma.
Tôi có chút giật mình, nói: “Lão phu nhân, lão gia, sao mọi người lại đến đây?”.
Cúc ma ma đỡ Lão phu nhân tiến bước lên. Lão phu nhân nắm tay tôi nói: “Dung Nhi, ta… Ta nghe nói con khăng khăng muốn tiến cung, đặc biệt đến thăm con. Chung quy là nhà họ Thẩm chúng ta không có phúc nên mới không giữ lại được đứa con dâu tốt như con…”. Lão phu nhân nói, giọng cũng có phần nghẹn ngào.
Tôi mỉm cười: “Lão phu nhân, người đừng buồn, tiến cung vốn là một chuyện vui, người cần gì phải như thế? Từ xưa đến nay, biết bao nữ tử muốn tiến cung mà còn không được đấy”.
Lão phu nhân nghẹn ngào không nói nên lời: “Dung Nhi, con còn có việc gì thì cứ nói với ta, phàm là việc có thể làm được, nhất định ta sẽ giúp con. Sau này, con cứ coi Thẩm gia như nhà mẹ đẻ, những lúc có thể xuất cung thì về thăm Thẩm gia”.
Tôi nói: “Vừa vào cửa cung sâu tựa biển, không biết khi nào Cửu Dung mới có thể đi ra một chuyến, cha con, phải nhờ Lão gia và Lão phu nhân vậy”. Thẩm lão gia và Lão phu nhân nhất tề gật đầu đồng ý: “Con an tâm đi, việc này cứ giao cho chúng ta, tuyệt đối sẽ không để lão thông gia chịu nửa phần uất ức”.
Tôi vái lạy nói: “Nếu thế, đa tạ Lão gia, Lão phu nhân, Cửu Dung muôn phần cảm kích”. Hai người bọn họ vội đỡ lấy tôi.
Tôi tiếp tục nói: “Có thể chứng kiến Lão gia, Lão phu nhân cả nhà sum họp, hòa thuận vui vẻ, con cháu đầy sảnh, thật sự là một chuyện may mắn. Lần này Thẩm gia có thể tránh được đại nạn, sau này nhất định sẽ có phúc trạch kéo dài”.
Lão phu nhân cảm khái muôn vàn nói: “Trước kia, chung quy là ta quá bảo thủ, chưa bao giờ bận tâm đến cảm nhận của người khác. Trời xanh để ta mù đôi mắt, cũng là sự trừng phạt dành cho ta. Từ nay về sau, bản thân ta có thể an nhàn thanh thản an dưỡng tuổi già rồi. Cũng may, trong nhà còn ba nhi tử ngoan có thể gánh vác trọng trách của Thẩm gia”.
Thẩm lão gia dìu Lão phu nhân, nói: “Thật ra trước kia cũng tại tôi không tốt, tại tôi quá yếu đuối, nghe gì tin nấy, trước nay chưa hề suy nghĩ cho nỗi khó khăn của bà, chỉ biết một mực trách cứ bà. Cũng may, chuyện cho đến hôm nay, bà vẫn tha thứ cho tôi”.
Cúc ma ma cúi đầu, ở bên cạnh lên tiếng: “Thật ra nói đi nói lại, đều tại tôi không tốt. Tôi không tốt với Đại công tử, tôi còn thông đồng với người ngoài để hại Thẩm gia, tôi thật là…”.
Lão phu nhân nói: “Cúc ma ma, mọi việc đã qua rồi, bà cũng đừng để trong lòng nữa, cũng vì bà không biết rõ tình hình, có phải không? Hiếm có thay, hiện giờ có thể cả nhà sum vầy, đã là cực tốt rồi. Những chuyện trước đây không cần nhắc lại nữa, chỉ cần chúng ta cùng nhau đồng tâm hợp lực, cùng nhau tiến thoái, ấy là tốt nhất”. Cúc ma ma gật đầu, đỡ lấy Lão phu nhân, không ngừng lau nước mắt.
Thẩm Hồng bỗng nhiên, lên tiếng: “Cúc ma ma… mẹ hai, mọi chuyện đã qua, mẹ cũng đừng buồn nữa”.
“Con vừa mới gọi mẹ là gì? Đại công tử?” Giọng điệu của Cúc ma ma nhất thời kích động hẳn lên.
“Con gọi mẹ là mẹ hai… mẹ là mẹ ruột của con, nhưng mà… nhưng mà ơn sinh không bằng ơn dưỡng, trong lòng con, mẹ con thương yêu con ba mươi năm, con vẫn cảm thấy mẹ con là thân thiết nhất. Nhưng mẹ cũng là mẹ con, từ nay trở đi, con đã có hai người mẹ rồi.” Lúc Thẩm Hồng nói chuyện, đôi mắt đã hơi ươn ướt.
“Gọi thế nào cũng được, chỉ cần… chỉ cần con chịu nói chuyện với mẹ, để mẹ ở bên con, cho dù muốn mẹ làm trâu làm ngựa, mẹ cũng bằng lòng.” Cúc ma ma nói xong, nước mắt cũng trào ra.
“Tốt rồi tốt rồi, kết cục đại đoàn viên, thật sự là một chuyện tốt”. Minh Nguyệt Hân Nhi vỗ tay: “Thật sự là không ngờ, mọi chuyện về sau này, quanh co cho tới ngày hôm nay, thật sự là chuyện tốt mà”.
Thẩm Tề và Sầm Khê Huyền đến bên cạnh Thẩm lão gia và Lão phu nhân, cùng nhau quỳ xuống, nói: “Cha, mẹ, trước kia con bất hiếu, con…”, đến đây thì nghẹn ngào không nói nên lời.
Thẩm lão gia nâng bọn họ dậy, bảo: “Được rồi, được rồi, mọi chuyện đều đã qua, sau này đừng nhắc lại những chuyện ngày xưa nữa”.
Lão phu nhân cũng dịu dàng nói: “Tề Nhi, nói cho cùng, cũng tại bao nhiêu năm nay mẹ không đối tốt với con, cho nên mới trách mẹ như vậy. Sau này nhất định mẹ sẽ đối xử tốt với con, giống như với con ruột mình vậy. Tất cả những thị phi ngày xưa, đừng nhắc đến nữa. Tất cả mọi người đều là trở về từ Quỷ môn quan, đương nhiên là chẳng có gì tốt hơn việc cả nhà vui vẻ sống bên nhau”. Thẩm Tề và Sầm Khê Huyền cùng nhau nở nụ cười, Thẩm Phúc cũng đứng bên cạnh mỉm cười.
Thẩm Hồng tiến lại gần, nhìn vào mắt tôi, nói: “Dung Nhi, thật ra… thật ra thì ta vẫn muốn lấy muội làm thê tử. Phải, ta từng trách muội, đó là vì ta không thể chấp nhận được sự thật Vũ Tương bị bán vào thanh lâu. Nhưng đến bây giờ, cuối cùng ta đã nghĩ thông suốt rồi, tất cả chuyện này vốn không mảy may liên quan đến muội. Hơn nữa, muội còn làm biết bao điều cho Thẩm gia, quả thật là… quả thật là ta có mắt không tròng”.
Tôi mỉm cười, nói: “Đại công tử, chuyện qua đi rồi đừng nhắc đến nữa, chỉ hy vọng sau này huynh có thể sống một cuộc sống vui vẻ là tốt rồi. Huynh đón Đỗ cô nương về đi, hết lòng chung sống với cô ấy nhé. Thật ra mặc dù cô ấy nói năng hơi cay nghiệt, nhưng tấm lòng lương thiện, đối xử với huynh cũng rất tốt. Bây giờ, Liễu tỷ tỷ đã hương tan ngọc nát, huynh phải đối với cô ấy tốt hơn một chút mới được”.
Nghe tôi nhắc đến Đỗ Linh Nhược, sắc mặt ai nấy đều trở nên ảm đạm. Trong lòng tôi đột nhiên sinh ra một dự cảm không lành, vội hỏi: “Làm sao thế? Chẳng lẽ Đỗ tiểu thư…”.
Lão phu nhân nói: “Đỗ tiểu thư chết rồi. Lúc Thẩm gia chúng ta gặp nguy nan, con bé bị người của Đỗ tri phủ bắt ép lặng lẽ đón về. Sau khi trở về, con bé lo lắng cho an nguy của Thẩm gia nên hết lần này đến lần khác muốn ra ngoài tìm cách cứu. Nhưng Đỗ tri phủ không chịu, mới giam con bé lại, nhốt trên tiểu lâu. Con bé cố gắng trốn đi cứu Thẩm gia, ai ngờ lúc trèo từ lầu hai xuống thì dây thừng bị đứt, con bé ngã xuống đất, vì đầu đập xuống trước nên lại có thể… lại có thể chết đi như vậy. Thật sự không biết là tổ tiên con bé có nợ nần gì Thẩm gia không mà một nữ tử tốt như vậy, sao ông trời lại để con bé như thế…”. Lão phu nhân nói, có phần khóc không thành tiếng.
Đôi mắt Thẩm Hồng cũng đỏ hoe, hẳn là chàng đang hối hận lúc Đỗ tiểu thư còn sống đã không đối xử với cô ấy tốt hơn.
Đang lúc chuyện trò, Tiết vương gia cũng về tới. Mắt y đỏ sọng, mặt mày lạnh tanh. Lý Thanh Dao đi theo sau, trông rất hớn hở.
Tôi tiến ra đón, hỏi: “Vương gia, mọi việc đã sắp xếp xong xuôi chưa?”.
Tiết vương gia không nói không rằng, chỉ bình tĩnh nhìn tôi. Lý Thanh Dao tranh bước lên nói: “Được rồi, được rồi, tất cả đều đã chuẩn bị xong hết rồi. Cửu Dung cô nương, không, là Quý nhân nương nương, phiền cô lên kiệu đi, chúng ta lập tức đưa cô tiến cung”. Nàng ta vừa nói vừa ra vẻ rất thân thiết, kéo tay tôi: “Sau này cô phải về thường xuyên nha, cứ coi đây là nhà mẹ cô, nhất định đừng mất tự nhiên mới được”.
Tôi mỉm cười không nói gì. Băng Ngưng móc mỉa: “Chỉ cần Vương phi nương nương độ lượng, nương nương của chúng tôi sau này nhất định sẽ thường xuyên về quấy rầy! Đến lúc đó, Vương phi nương nương đừng trở mặt mới được”. Lý Thanh Dao nghe vậy, mặt biến sắc, không thèm nhắc lại.
Tôi nói với Lão phu nhân: “Lão phu nhân, giờ Cửu Dung đi đây. Cha con, nhờ cả vào người của Thẩm gia vậy”. Lão phu nhân vội gật đầu đồng ý: “Dung Nhi, nếu không có con, Thẩm gia đã gặp họa diệt môn rồi, con yên tâm đi. Thẩm gia sẽ đối đãi tử tế với cha con”.
Tôi nói: “Lão phu nhân, lần này Viên Chấn Đông mưu hại Thẩm gia chưa thành, sau này nói không chừng sẽ ngóc cờ trở dậy. Trên dưới Thẩm gia nhất định phải cẩn thận một chút mới được”. Lão phu nhân nặng nề gật đầu.
Tôi cũng không đưa mắt nhìn Tiết vương gia lấy một lần, nếu đã hữu tình vô duyên, hà tất phải nhớ mãi không quên, ruột gan quặn thắt nữa. Tôi lên tiếng: “Vương phi nương nương, chúng ta đi thôi”. Lý Thanh Dao vội thét to: “Được được được, chúng ta đi, chúng ta đi!”.
Đúng lúc này, bỗng nhiên có hạ nhân đến bẩm báo: “Vương gia, vương gia, Viên đại tướng quân đến rồi”.
Thẩm Phúc nói: “Giờ phút này hắn đến làm gì?” Chẳng lẽ là đến để đẩy người đang ngã?”.
Tiết vương gia ngẫm nghĩ, nói: “Mời hắn vào đây đi”.
Hạ nhân vâng lời đi ra, chẳng bao lâu sau, Viên Chấn Đông liền tiến vào, trong tay còn dắt tay một cô bé con, cô bé kia mới khoảng hai ba tuổi, sắc mặt hồng hào nhưng vẻ mặt lại có phần sợ sệt.
Thẩm Phúc không giữ được bình tĩnh nhất, hắn hỏi: “Viên Chấn Đông, tên tiểu nhân này, ngươi đến đây làm gì? Nếu ngươi và Thẩm gia có gì đó, đương nhiên có thể đến Thẩm gia, chớ ở đây làm dơ bẩn nơi vương phủ!”.
Viên Chấn Đông cười ha ha nói: “Thẩm nhị công tử, à không, giờ phải là Thẩm đại công tử chứ, ngươi có cần phải coi Thẩm gia các ngươi cao giá thế không? Lần này ta đến đây chỉ vì muốn tiễn Cửu Dung muội muội một đoạn đường. Về phần chuyện của Thẩm gia các ngươi, tất cả đều không liên quan đến ta. Có điều, có một người, ta không biết các ngươi có cần hay không”.
“Ngươi nói ai?” Lão phu nhân có phần run giọng, hỏi.
“Nó.” Viên Chấn Đông chỉ vào cô bé mình đang dắt tay, nói: “Con bé này là của Hoàng Yên Mạch… không, thật ra là con ruột của Liễu Vũ Tương. Có điều, cha của đứa bé này thì không biết là ai. Nói một cách đơn giản, con bé này là con hoang, không biết người của Thẩm gia có muốn nhận nó không? Nếu không nhận, ta sẽ vứt nó vào chỗ mấy tên ăn mày vậy”.
“Ngươi nói cái gì? Tương Nhi nàng… nàng có con?” Giọng nói của Thẩm Hồng có hơi run rẩy.
“Đúng thế!” Giọng điệu của Viên Chấn Đông như không cho ai xía vào: “Chính là nha đầu con hoang này! Nha đầu này cũng thật đáng thương, Liễu Vũ Tương ở kỹ viện sinh nó ra, chính cô ta cũng không biết là của ai. Theo lời Liễu Vũ Tương nói, cô ta vốn muốn bóp chết nó, sau lại không nhẫn tâm nên mới muốn nuôi nó. Có điều, nha đầu này sống cũng không dễ chịu gì. Trước kia Liễu Vũ Tương còn sống, mỗi khi tâm tình không tốt, động một chút liền đánh mắng nó để trút giận. Cũng chẳng còn cách nào khác, ai bảo cô ta tiếp nhiều nam nhân như vậy. Sinh ra một đứa con hoang cũng không có gì là lạ. Ta nghĩ, người của Thẩm gia các ngươi chắc sẽ không dung được đứa bé này đâu, thôi để ta đưa nó đến chỗ mấy tên ăn mày vậy”.
Tôi khẽ thở dài. Viên Chấn Đông luôn miệng nói rất tốt với tôi, nhưng thứ hắn yêu nhất vĩnh viễn là bản thân. Hôm nay hắn đến tiễn tôi vào cung mà vẫn còn không quên làm nhục người Thẩm gia một phen.
Thẩm Hồng nhìn chằm chằm đứa bé kia mấy lần, đột nhiên bịt mắt lại. Tôi âm thầm lắc đầu, tính cách Thẩm Hồng vĩnh viễn là thế, một khi không chấp nhận được thì liều chết không chịu chấp nhận. Kết quả, người bị tổn thương chẳng những là người khác mà còn là chính chàng, sao phải khổ vậy chứ? Liễu Vũ Tương chết thì cũng đã chết rồi, những chuyện trước kia, cần gì phải bận lòng như vậy.
Tôi lạnh lùng liếc Viên Chấn Đông, đang định lên tiếng thì Thẩm Hồng lại đột ngột buông hai tay ra, nói: “Bất kể cha của đứa bé này là ai, mẹ của nó trước sau vẫn là Tương Nhi. Con của Tương Nhi chính là con của ta”. Thẩm Hồng nói xong, đi đến trước mặt Viên Chấn Đông, bế cô bé kia lên. Hình như cô bé ấy cũng cự lại chàng, nhưng sau khi được chàng ôm chặt thì cũng không giãy ra nữa.
Thẩm Hồng nói: “Con à, cha không biết lúc trước con tên gì, bây giờ con tên là Niệm Tương, được không? Nhìn thấy con, cha cũng giống như nhìn thấy mẹ con vậy”. Cô bé kia sợ sệt nhìn Thẩm Hồng vài lần, nhưng hình như đã hiểu lời Thẩm Hồng nói, ra sức gật đầu.
Thẩm Hồng làm ra hành động như vậy quả thật nằm ngoài dự đoán của tôi. Trong lòng tôi rất khen ngợi, song lại có chút lo lắng. Nên tôi nói với Lão phu nhân: “Lão phu nhân, chuyện Niệm Tương…”.
Lão phu nhân lại mỉm cười, nói: “Dung Nhi, con yên tâm đi, bất luận Hồng Nhi làm gì, ta đều ủng hộ quyết định của nó, chỉ cần cả nhà vui vẻ hòa thuận là chẳng còn gì tốt bằng. Hơn nữa, chuyện của Tương Nhi, ta cũng không thể trốn tránh trách nhiệm được, giờ có thể đối xử tử tế với con của con bé, ta cầu còn không được”.
Tôi nghe Lão phu nhân nói vậy, rốt cục cũng yên tâm, chẳng thèm nhìn đến Viên Chấn Đông, nói: “Vương gia, Vương phi nương nương, chúng ta đi thôi”. Nói xong, tôi đi ra cửa trước, Minh Nguyệt Hân Nhi và Băng Ngưng đều theo sau.
Minh Nguyệt Hân Nhi và Băng Ngưng giúp tôi thay xiêm y tơ tằm màu đỏ mà Tô đại tỷ đã chuẩn bị cho, tôi lại đi ra ngoài nhìn mọi người rồi mới rời khỏi vương phủ.
Ở cửa Tiết vương phủ, một cỗ kiệu lưu ly đỏ thẫm đã chờ sẵn.
Tôi từ biệt từng người một, nhờ sự dìu đỡ của Minh Nguyệt Hân Nhi và Băng Ngưng, chậm rãi bước lên kiệu. Tôi vén màn kiệu lên, liền bị đôi mắt đỏ sọng của Tiết vương gia chiếu vào, lòng tôi lại trống trải khó chịu, liền chầm chậm buông màn kiệu xuống. Một cái buông này, từ nay về sau sẽ đặt số mệnh của tôi vào một thế giới hoàn toàn khác với mọi người. Màn kiệu ngăn cách những người bên ngoài, một cái ngăn này, liền tách tôi ra khỏi những ngày trước đây. Từ giờ trở đi, tôi chính là một người bình thường nhất trong số ba nghìn giai nhân chốn hậu cung của Hoàng đế Tây Tống.
Cỗ kiệu đỏ thẫm đưa tôi từ cửa chếch của Văn Hoa môn vào đến hậu cung. Tôi nghe người ta nói, cho dù là phi tần vào cung cũng phải làm lễ như đối với đại thần, thái giám cung nữ làm theo nghi thức, cuồn cuộn tiến đến nghênh đón. Nhưng lần này tôi tiến cung, không ngờ là còn kém cả nghi thức ngày xưa tôi gả vào Thẩm gia làm tiểu thiếp. Nhưng tôi đã không còn để ý đến điều này nữa.
Hồi 21: Mới vào Trầm Ngư hiên
Sau khi kiệu tiến vào cửa chếch của Văn Hoa môn, đi thẳng về hướng đông, quanh co lắt léo không biết bao nhiêu đường, cuối cùng có người hô: “Đến rồi!”.
Minh Nguyệt Hân Nhi tiến lại gần vén màn kiệu lên, tôi nhè nhẹ ngẩng lên nhìn, trước mắt tôi lác đác có mấy thái giám và cung nữ. Mà Tiết vương gia và Vương phi đưa tôi vào đã không còn thấy đâu.
Thái giám cung nữ thấy tôi hạ kiệu, nhất tề vội tiến lên hành lễ: “Chúng nô tài (nô tỳ) khấu kiến Quý nhân nương nương, chúc Quý nhân nương nương an khang cát tường, vạn sự như ý”.
Tôi lơ đãng đưa mắt lướt qua bọn họ, chỉ thấy một cung nữ khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, trên mặt hình như lộ ra ý cười chế giễu. Tôi đặc biệt hỏi cô ta: “Ngươi tên gì?”.
Cô ta liếc mắt nhìn tôi một cái, vội chỉnh sắc mặt, nghiêm túc nói: “Khởi bẩm quý nhân nương nương, nô tỳ Thư Vũ”.
Tôi gật gật đầu, nhìn những cung nữ khác, đều chưa quá mười lăm mười sáu tuổi, đã biết ở đây cô ta là lão luyện nhất, cho nên hỏi thăm: “Ta mới tiến cung, chưa hiểu biết điều gì, nếu có gì cần nhắc nhở, xin Thư Vũ cô cô hãy cứ cho biết”. Thư Vũ nhìn tôi, vẻ cười nhạo trên mặt có hơi biến thành ngạc nhiên, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Tôi nhìn khoảng sân trước mặt, cũng không phải một khoảng sân quá lớn, toạ lạc tại một vị trí rất hẻo lánh. Trên đại môn trước sân treo một bảng hiệu nước sơn nạm vàng, trên tấm bảng viết ba chữ to rồng bay phượng múa: “Trầm Ngư hiên”.
Tôi mỉm cười nói: “Mặt trời cũng đã lên rồi, chúng ta vào trong rồi hẵng nói”. Thế là, Minh Nguyệt Hân Nhi và Băng Ngưng dìu tôi, một đám cung nữ thái giám cũng cùng vào theo.
Khoảng sân cực kỳ trống trải, trong sân hoa dại mọc đầy, bướm bay rập rờn. Phía đông là hai hòn giả sơn, cây tử đằng quấn mình quanh, có thác nước nhân tạo phun ra từ trong giả sơn. Bên cạnh giả sơn còn có một cây nho rất to, dưới cây nho là một cái bàn đu. Bên cạnh bàn đu có hai con chim công đi tới đi lui, nhưng chúng không thể đi xa. Nhìn thật kỹ càng liền thấy, chân hai con công đã bị dây xích sắt khoá lại.
Tôi cười nói: “Thật sự là không ngờ trong Trầm Ngư hiên này cũng có một cây nho”. Tôi chỉ tiện miệng nói ra, những cung nữ thái giám kia lại ra sức cúi đầu, không một ai nhìn đến tôi. Tôi thở dài, mọi người đều nói trong hậu cung đấu đá lẫn nhau, giữa người với người, không có cách nào để mở rộng tấm lòng, hiện giờ xem ra đúng là sự thật.
Trầm Ngư hiên tổng cộng có ba gian sương phòng, tôi nghỉ ở gian phía tây. Dưới sự chỉ dẫn của cung nữ nội giám, Minh Nguyệt Hân Nhi và Băng Ngưng dìu tôi vào điện. Cửa điện treo bốn chữ “Phúc trạch kéo dài”, trong chính điện rất rộng rãi, ở giữa đặt ghế tựa bàn long, toàn bộ án kỷ đều được làm bằng gỗ lim tốt nhất. Lư hương vấn vít, đàn hương quý hiếm toả ra mùi thơm thanh đạm.
Với mục đích cẩn trọng, tôi đặc biệt hỏi Thư Vũ: “Thư Vũ cô cô, ta nên làm gì ở đây?”. Cô ta thấy tôi hỏi thì nói: “Lúc vạn tuế gia không có ở đây, nương nương cứ ngồi ở đó đi”. Cô ta chỉ chỉ vào bảo toạ bàn long, tôi đã đoán được trước đây là chỗ Hoàng đế ngồi cho nên không dám hành động khinh suất, thấy cô ta nói thế mới ngồi xuống.
Nhóm cung nữ thái giám lại hành lễ với tôi một lần nữa, cũng giới thiệu bản thân. Tôi mới biết ba thái giám kia phân biệt tên Tiểu Đỗ Tử, Tiểu Hợp Tử, Tiểu Thu Tử. Ngoại trừ Thư Vũ ra, ba cung nữ còn lại tên là Linh Châu, Thuý Vũ, Hàm Mặc. Tôi ngồi hồi lâu, hớp chén trà Hàm Mặc đưa đến. Thấy mỗi người bọn họ đều nơm nớp run run, tôi cũng không biết nói làm sao, đành phải miễn đi, lên tiếng: “Các ngươi về hết đi, ta cũng mệt rồi, muốn đi nghỉ”. Lập tức, Linh Châu và Thuý Vũ muốn đi lên đỡ tôi, tôi nói: “Thôi, không cần đến các ngươi, để Minh Nguyệt Hân Nhi và Băng Ngưng đỡ ta là được rồi”. Vì vậy, Minh Nguyệt Hân Nhi và Băng ngưng đỡ tôi đi vào trong phòng.
Tôi đi được vài bước, tình cờ quay đầu lại thì thấy trên mặt Thư Vũ lại đổi thành nét cười nhạo.
Ngồi nửa buổi trên giường gấm tơ vàng, cuối cùng tôi vẫn cảm thấy trong lòng không yên, đành nói với Minh Nguyệt Hân Nhi và Băng Ngưng: “Ta luôn cảm thấy có chuyện gì đó, hai muội có thấy thế không?”. Hai cô bé cùng nhau lắc đầu, vẻ mặt Băng Ngưng thì mù tịt, còn Minh Nguyệt Hân Nhi vẫn đang đắm chìm trong sự hưng phấn vì được vào cung.
Lúc tôi nói chuyện với hai cô bé, liếc mắt thoáng nhìn song kiếm của Băng Ngưng, vội vàng nói: “Băng Ngưng muội muội, kiếm của muội không thể mang theo đâu”. Băng Ngưng có phần không tình nguyện nói: “Thế muội thu lại là được chứ gì”.
Tôi nói: “Ta hy vọng sau khi tiến cung có thể sống những ngày yên ổn, thế là tốt nhất. Chỉ là trong lòng ta vẫn thấy bất an”.
Minh Nguyệt Hân Nhi lên tiếng: “Cửu Dung tỷ tỷ, tỷ đừng buồn lo vô cớ thế, có cái gì mà bất an chứ? Tỷ xem, tên Hoàng đế kia cũng không đến làm phiền tỷ, người khác cũng không gây trở ngại gì cho tỷ, chẳng phải chúng ta thích làm cái gì thì làm cái đó sao?”.
Tôi căn dặn: “Minh Nguyệt Hân Nhi, ở trong này muội nói chuyện phải chú ý một chút, nếu nói sai một câu thôi, tai vách mặt rừng, sẽ bị chặt đầu đấy”.
Minh Nguyệt Hân Nhi đưa mắt nhìn tôi, vội ưng thuận.
Tôi nói với Băng Ngưng: “Băng Ngưng muội muội, muội giúp ta gọi Thư Vũ vào đây, ta luôn cảm thấy cô ta có điều gì đó, không nói cho ta biết”.
Băng Ngưng gật đầu vâng lời đi ra, chưa đến một lát sau, Thư Vũ đã cùng cô bé đi đến. Lúc này, song kiếm trong tay Băng Ngưng đã không còn, tôi biết cô bé giấu đi, trong lòng cũng yên tâm hơn chút ít.
Thư Vũ quỳ xuống nói: “Nô tỳ Thư Vũ, vấn an Quý nhân nương nương”.
Tôi mỉm cười nói: “Thư Vũ, nếu ngươi đã theo ta, từ đây đã là người của ta rồi, ngươi không cần câu nệ như vậy”.
Thư Vũ mặt không chút thay đổi nói: “Nương nương, lễ tiết không thể bỏ. Thư Vũ theo nương nương, tất nhiên sẽ an phận thủ thường”.
Tôi có phần xấu hổ hỏi: “Thư Vũ, trước kia, không biết người đi theo vị nương nương nào?”.
Thư Vũ trả lời: “Trước kia nô tỳ đi theo Vương chiêu nghi Vương nương nương”.
Tôi gật gật đầu, lại hỏi Thư Vũ thêm vài câu nữa, nhưng thấy cô ta kín miệng không chịu lộ ra điều gì, đành phải cho lui xuống.
Minh Nguyệt Hân Nhi có phần không vui, nói: “Cửu Dung tỷ tỷ, tỷ gọi cô ta làm gì thế? Cô ta vốn không đồng lòng với chúng ta”.
Đến tối thì có Mạnh tiệp dư ở cùng Trầm Ngư hiên đến tìm tôi khởi binh vấn tội, hoá ra mỗi phi tần mới tiến cung đều phải đi bái kiến những người phẩm cấp cao hơn mình ở trong cùng một viện.
©STENT: .luv-ebook.com
Vô cớ đã bị Mạnh tiệp dư mắng mỏ một phen, thật ra chỉ là chuyện nhỏ. Nếu sau này vẫn không có ai chỉ vẽ phép tắc cho tôi, mà tôi lại muốn sống bình an trong hậu cung, chỉ e là không thể. Tôi liền sai Hàm Mặc gọi tất cả đám Thư Vũ, Linh Châu, Thuý Vũ, Tiểu Đỗ Tử, Tiểu Trụ Tử, Tiểu Thu Tử đến đây.
Tôi lạnh lùng nhìn chòng chọc Thư Vũ, nhưng không nói một lời. Thư Vũ bị tôi nhìn chòng chọc đến mất tự nhiên. Cô ta quỳ xuống nói: “Không biết nương nương gọi nô tỳ đến có gì dặn dò”.
Tôi cười nhạt một tiếng, nói: “Thư Vũ cô cô, chỗ của ta không dùng nổi ngươi đâu, vẫn cứ làm phiền ngươi lánh đi nơi khác vậy”.
Tôi lại nói với Minh Nguyệt Hân Nhi và Băng Ngưng: “Minh Nguyệt Hân Nhi, Băng Ngưng, các ngươi đi thu dọn đồ đạc giúp Thư Vũ cô cô cho ta, tiễn cô ta rời khỏi chỗ này của ta”.
Minh Nguyệt Hân Nhi cao giọng nói: “Vâng”, rồi đi đến trước mặt Thư Vũ nói: “Thư Vũ cô cô, xin mời!”. Sắc mặt Thư Vũ trở nên trắng bệch, nhưng không chịu đứng lên.
Tôi thừa cơ nói với các cung nữ thái giám khác: “Nếu các ngươi được sai phái tới chỗ ta thì nên một lòng với ta. Ta đối xử với các ngươi trọng hậu, là thực trong lòng muốn đối tốt với các ngươi. Nhưng nếu vì thế mà các ngươi cảm thấy ta yếu đuối có thể lấn lướt, do đó mà lừa gạt ta, thế thì kết cục của Thư Vũ cũng chính là kết cục của các ngươi, sau này các ngươi cẩn thận một chút cho ta”. Những cung nữ thái giám kia nghe xong vội đáp lời, thở mạnh cũng không dám.
Tôi lại nói: “Băng Ngưng, thân thể ta mệt mỏi, ngươi cùng ta vào trong nghỉ ngơi một lát. Minh Nguyệt Hân Nhi, ngươi ở đây giám sát Thư Vũ rời đi”, nói xong cũng không quay đầu lại, đi thẳng vào trong.
Vẻ mặt Băng Ngưng có phần nghi ngờ, hỏi: “Cửu Dung tỷ tỷ, tỷ thật sự muốn đuổi Thư Vũ đi sao? Suy cho cùng cô ta cũng do bên trên phái đến chỗ tỷ, nếu đuổi cô ta đi, chỉ e không được hay lắm”.
Tôi gật đầu, nói: “Không phải ta không biết, nhưng Thư Vũ ở chỗ này của ta mà lúc nào cũng cản trở, lại không có tác dụng gì cho ta, thế thì ích chi? Không phải ta cố tình gây khó dễ cô ta, chỉ là nếu không đánh phủ đầu để cô ta nhìn thấy, cô ta sẽ thật sự cho rằng chúng ta yếu đuối dễ bắt nạt. Nếu là như vậy, sau này cô ta sẽ lại càng không chịu góp sức cho ta nữa”.
Hai người chúng tôi đang nói chuyện thì Minh Nguyệt Hân Nhi chạy vào: “Cửu Dung tỷ tỷ, Thư Vũ kia dù gì cũng không chịu đi, lại cứ nói muốn gặp mặt tỷ, tỷ nói xem rốt cục là có gặp cô ta hay không?”.
Tôi mỉm cười: “Không gặp, nói chủ ý của ta đã định, mời cô ta mau rời khỏi Trầm Ngư hiên này, chủ nhân nào thích cô ta thì cô ta cứ đi theo chủ nhân đó đi”.
Minh Nguyệt Hân Nhi cười hì hì nói: “Cửu Dung tỷ tỷ, điều tỷ nghĩ giống hệt như điều muội nghĩ vậy, muội cũng rất không ưa cô ta”, nói xong, liền chạy ra ngoài.
Băng Ngưng hỏi: “Cửu Dung tỷ tỷ, Thư Vũ đã muốn nhận lỗi với tỷ rồi, sao tỷ còn không chịu cho cô ta một cơ hội”.
Tôi đáp: “Trong lòng Thư Vũ lúc này chưa chắc đã thật sự muốn nhận lỗi với ta, chỉ là bị ép đến mức bất đắc dĩ, không còn cách nào khác nên mới ra hạ sách này. Nếu mới như vậy ta đã nhận lời cô ta, cô ta sẽ cho rằng ta chỉ hù doạ một chút mà thôi. Cho nên ta cự tuyệt cô ta trước, chúng ta cứ từ từ xem”. Băng Ngưng gật đầu: “Tỷ tỷ cao kế”.
Tôi không biết làm sao, cười bảo: “Sao ta lại sẵn lòng ra kế sách này chứ? Chẳng qua là nếu không làm vậy, mọi người ở đây sẽ không một ai coi trọng chúng ta, sau này vẫn chưa thể chắc chắn được sẽ xảy ra chuyện gì, nếu muốn sống yên ổn, vậy thì càng khó hơn”. Băng Ngưng nói: “Cửu Dung tỷ tỷ, muội còn không hiểu tỷ sao”. Chúng tôi nhìn nhau cười.
Một lát sau, Minh Nguyệt Hân Nhi lại chạy vào: “Cửu Dung tỷ tỷ, Thư Vũ vẫn quỳ ở đó không chịu đi. Muội thấy cô ta cũng biết lỗi rồi, tỷ thứ lỗi cho cô ta lần này đi. Muội nghĩ sau này nhất định cô ta không dám nữa đâu”.
Tôi lắc đầu, nói: “Minh Nguyệt Hân Nhi, muội đi ra ngoài nói cho cô ta biết, nếu cô ta thích quỳ ở đó thì cứ quỳ đi”.
Minh Nguyệt Hân Nhi có phần không bằng lòng: “Được rồi Cửu Dung tỷ tỷ, muội sẽ đi ra nói”.
Tôi và Băng Ngưng lại điềm nhiên như không, cười cười nói nói, bất tri bất giác đã đến tối. Ngay lập tức, các cung nữ mang bữa tối lên. Đồ ăn hiển nhiên là rất phong phú, còn có một số món chưa bao giờ từng thấy ở bên ngoài, chỉ là trong lòng tôi không có cảm giác muốn ăn. Tôi cảm thấy bản thân đã tự quấn mình vào vòng xoáy thị phi rồi.
Ba chúng tôi ăn một chút, sau đó tôi nói với Minh Nguyệt Hân Nhi: “Minh Nguyệt Hân Nhi, muội đưa chỗ đồ ăn còn lại cho Thư Vũ. Đừng nói là ta bảo muội đưa, cứ nói là muội thấy cô ta đáng thương nên tự mình đưa đến. Minh Nguyệt Hân Nhi chớp chớp mắt, rồi ngoan ngoãn đi đưa đồ ăn. Con bé trở về báo cáo rằng, thật ra Thư Vũ cũng ăn một ít, nhưng mà vẫn quỳ trên mặt đất không chịu đứng lên.
Mãi đến lúc sắp đêm khuya, tôi để Minh Nguyệt Hân Nhi dìu đến chính đường, Thư Vũ vẫn đang quỳ gối. Đám thái giám cung nữ thấy tôi đi ra, vội vàng cũng theo tôi.
Tôi ngồi xuống bảo toạ bàn long, nhìn chằm chằm Thư Vũ một chốc, hỏi: “Thư Vũ, vì sao ngươi còn chưa đi? Ngươi đã không vừa ý chỗ này của ta, thật sự không cần phải ở lại nữa”.
Thư Vũ nói: “Thư Vũ sai rồi, sau này không dám nữa, sau này nhất định sẽ hết lòng hầu hạ Quý nhân nương nương. Nếu nương nương có hỏi, nhất định biết thì sẽ nói, nói thì sẽ nói hết”.
Tôi cười gằn: “Ngươi thật sự không cần phải ở đây lấy lệ với ta. Cho đến bây giờ, ngươi có nói gì đi nữa cũng vô dụng thôi, không còn Thư Vũ ngươi nữa, Lãnh Cửu Dung ta vẫn có thể sống tiếp ở Trầm Ngư hiên như thường”.
Thư Vũ cúi đầu sát đất: “Nương nương, lúc trước người hỏi, Thư Vũ không chịu nói rõ chi tiết, thật sự là trước đây khi Thư Vũ hầu hạ bên cạnh nương nương khác, từng vì bảo vệ vị nương nương đó mà bày mưu tính kế cho nàng, kết quả ngược lại còn bị hại. Từ đó trở đi, Thư Vũ đối với vị nương nương ấy…”. Cô ta nói đến đây, dừng lại một chút, không chịu tiếp tục nói cho xong, chỉ bảo: “Sau này Thư Vũ nhất định hết sức trung thành hầu hạ nương nương, tuyệt đối không làm cho nương nương tức giận nữa”.
Tôi thấy cô ta nói như vậy, biết cô ta “dã tính” đã thuần, đổi giận thành vui, nói: “Thư Vũ, bản cung vốn không phải là người không nói đạo lý. Ai vì ta, ai hại ta, ai giúp đỡ ta, ai lừa lọc ta, ta liếc mắt một cái liền có thể thấy rất rõ ràng. Ngươi đã có lòng hối cải, được rồi, bản cung sẽ cho ngươi thêm một cơ hội nữa. Nếu ngươi còn tái phạm sai lầm tương tự, tuyệt đối không bỏ qua một cách dễ dàng. Có điều, chỉ cần ngươi chịu hết lòng hết dạ vì bản cung, ta cũng tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi. Những kẻ khác cũng nghe cho rõ, chỉ cần đối xử tốt với bản cung, ta tuyệt đối sẽ không quên. Chuyện xảy ra ngày hôm nay, những lời chúng ta đã nói, một chữ cũng không được lộ ra ngoài. Nếu để ta biết kẻ nào truyền ra ngoài, nhất định sẽ phạt nặng không tha”.
Đám cung nữ thấy tôi nói nghiêm khắc như thế thì vội vàng vâng dạ nghe lời.
Tôi nói với Thư Vũ: “Trời đã không còn sớm nữa, ngươi về nghỉ ngơi sớm đi, nếu còn cảm thấy đói, ta bảo mấy cung nữ xuống phòng bếp chuẩn bị cho ngươi chút đồ ăn”.
Thư Vũ lắc đầu nói: “Nô tỳ không đói bụng, đa tạ nương nương ban thưởng đồ ăn. Nô tỳ còn một vài lời muốn nói riêng với nương nương, chẳng hay”.
Tôi nghĩ, Thư Vũ quả nhiên thông minh khác thường, Minh Nguyệt Hân Nhi đưa bữa tối đến, cô ta cũng biết là tôi ban cho. Tôi nghe cô ta còn có chuyện muốn nói riêng với mình, đã biết sự tình quan trọng, bèn nói: “Được rồi, ngươi đi theo ta đến nội đường, những người còn lại giải tán nghỉ ngơi đi”.
Đợi đến lúc mọi người đi rồi, Thư Vũ nói: “Nương nương, sáng mai người phải đi bái kiến Hoàng thái hậu và Hoàng hậu, chuyện này, người biết không?”.
Tôi lắc đầu nói: “Không có ai nói cho ta biết”.
Thư Vũ gật đầu: “Nô tỳ cũng đoán là như thế, lúc người vừa mới đến đây, bởi vì đến mà không hề phô trương, sau khi người đến lại đối xử với mọi người rất nhã nhặn, nên trong lòng ai nấy đều có phần…”. Cô ta nói đến đây lại quỳ xuống: “Là Thư Vũ có mắt như mù, xin nương nương thứ tội”.
Tôi vội đỡ cô ta lên, nói: “Thư Vũ cô cô, con người nên nhìn về phía trước, việc qua rồi không cần nhắc lại nữa. Chỉ cần cô cô sau này thật lòng giúp ta, ta cũng sẽ toàn tâm toàn ý đối tốt với cô”.
Thư Vũ có phần cảm động, nói: “Cảm tạ nương nương dìu dắt. Người đến đây, nên đi bái kiến Mạnh tiệp dư trong Trầm Ngư hiên trước, sau đó Lâm lương nhân và Thường Thường sẽ đến đây bái kiến người. Sáng mai người phải đến vấn an Hoàng thái hậu và Hoàng hậu. Chuyên này cũng rất hao tâm tổn trí đấy”.
Tôi có phần kinh ngạc: “Chỉ là vấn an, nhưng sao lại nói cũng rất khó khăn?”.
Hồi 22: Từng bước hiểm vì mưu
Thư Vũ nói: “Chuyện trong cung vốn rất phức tạp. Nương nương không đi hại người cũng tự nhiên có người đến dùng trăm phương nghìn kế để hại nương nương. Khi nương nương ở cùng với các phi tần khác, chỉ lơ đãng một câu nói, một động tác, cũng sẽ làm cho người ta hận nương nương”.
Tôi thấy Thư Vũ nói đến đây, dừng lại không nói nữa thì cũng không hỏi. Cuối cùng cô chậm rãi nói: “Chỉ có điều nô tỳ không biết nương nương ở trong hậu cung muốn người khôn giữ mình hay là muốn lên như diều gặp gió? Nếu là điều sau thì dễ dàng hơn nhiều, còn nếu là điều trước thì sẽ mất công suy tính đấy”.
Tôi nói chuyện với Thư Vũ một phen đã biết cô là một nữ tử rất mưu lược, hơn nữa còn tựa như muốn được tận hết mọi khả năng ở trong cung, ngặt nỗi bất hạnh gặp chủ không hiền, chẳng những không được đền bù báo đáp, thay vào đó lại bị người ta chán ghét mà vứt bỏ. Hiện giờ, cô theo tôi, ban đầu trong lòng có lẽ thấy tôi không vừa mắt, sau tôi lại cố tình muốn đuổi cô đi, khiến cô hiểu ra tôi không phải một kẻ yếu đuối có thể bắt nạt. Cô chẳng những không vì thế mà giận, ngược lại cảm thấy tôi thật lòng muốn dùng cô, cùng cô nghĩ cách, liền biết thì sẽ nói, nói thì sẽ hết với tôi, muốn tận tâm tận lực giúp tôi.
Tôi cũng nói: “Thư Vũ cô cô, ta tiến cung không phải vì được Hoàng thượng nhắm trúng, mà bởi có thầy tướng số nói sau này ta sẽ trở thành mẫu nghi thiên hạ, cho nên Hoàng thượng mới triệu ta vào cung. Trong cung vốn thêm một người cũng không nhiều, mà bớt một người cũng không ít, nuôi một người nhàn rỗi ta đây hẳn là chẳng thấm tháp gì. Tất nhiên ta không muốn bị cuốn vào vòng thị phi trong cung, chỉ mong được sống những ngày yên ổn mà thôi”.
Thư Vũ nghe xong lời tôi nói, thở dài: “Nương nương, tuy suy nghĩ của người là tốt, nhưng nô tỳ đã ở trong cung mười mấy năm, biết rõ thị phi nơi này, nếu muốn sống những ngày yên ổn, điều đó luôn không thể”.
Tôi biết Thư Vũ là người cẩn thận, sẽ không tuỳ tiện tiết lộ những lời tôi nói với cô ra ngoài, cho nên cũng không có ý giấu giếm: “Vậy theo ý của cô cô, ta nên làm thế nào mới phải đây?”.
Thư Vũ nói: “Hiện giờ trong hậu cung tổng cộng có ba phái, phái Hoàng hậu, phái Minh quý phi và phái Quách hiền phi. Tuy Trương hoàng hậu thân là hoàng hậu, nhưng không được Hoàng thượng sủng ái, tính khí lại yếu đuối, bởi vậy sự vinh hoa và tôn sùng ở trong cung không sánh bằng Minh quý phi. Song bởi vì người là cháu gái ruột bên ngoại của Hoàng thái hậu, lại có chỗ dựa là Hoàng thái hậu, nên người khác cũng không dám quá vượt mặt, chẳng qua ngoại trừ một người, người đó là Minh quý phi. Minh quý phi là con gái của Đại tướng quân nhất phẩm đương triều Minh Thiên Hạc, quanh năm dẫn binh tại ngoại, nắm giữ binh quyền. Nói thế chắc nương nương cũng hiểu, hiện giờ trong bốn nước Nam Vệ, Bắc Trần, Tây Tống, Đông Nguỵ, vì thực lực của Tây Tống yếu nhất nên vùng biên cương của Tây Tống phải chinh chiến liên tục nhiều năm. Hoàng thượng nhất định phải nể trọng Minh đại tướng quân nên đối xử với Minh quý phi cũng cực kỳ nồng hậu. Tuy rằng trên danh nghĩa nàng ta là quý phi nhất phẩm, song trên thực tế, trọng lễ mà nàng ta thu được còn cao hơn cả Hoàng hậu, những phi tần trong cung dựa dẫm vào Minh quý phi có rất nhiều. Trong cung được sủng ái nhất còn có một người nữa, đó là Quách hiền phi. Quách hiền phi được Hoàng thượng sủng ái nhất, nhưng vì xuất thân hàn vi, lại không được Hoàng thái hậu yêu thích nên cho đến giờ, thế lực của cô ấy vẫn còn nhỏ hơn nhiều so với Hoàng hậu và Minh quý phi, nhưng vẫn không thể xem thường được. Nương nương, nếu người muốn sống trong cung, nhất định phải lựa chọn một phái để dựa vào, bằng không chỉ e không có cách nào sống yên được”.
Minh Nguyệt Hân Nhi lập tức nói: “Thế thì cần gì phải chọn nữa? Đương nhiên là dựa vào Minh quý phi kia thôi”.
Tôi cũng không để ý đến con bé, vẫn hỏi Thư Vũ: “Thư Vũ cô cô, ý cô thế nào?”.
Thư Vũ suy nghĩ hồi lâu mới lên tiếng: “Nương nương, theo cách nhìn của nô tỳ, mặc dù Minh quý phi nhất thời vinh quang không ai bì kịp, nhưng dù sao đó cũng là vì quan hệ của phụ thân nàng ta. Nếu có một ngày chỗ dựa vững chắc của nàng ta không còn nữa, nàng ta chắc là cũng sẽ phải chịu liên luỵ, đó gọi là công cao chấn chủ[1], hiện giờ Minh Thiên Hạc lại đang đứng ở vị trí khó xử này. Dựa theo sự phỏng đoán của nô tỳ, vinh hoa mà Minh quý phi có thể hưởng thụ không vượt quá ba năm nữa. Mặc dù nói quân đội của Minh Thiên Hạc đang đứng đầu, nhưng không quá ba năm, thế lực của Trấn quan đại tướng quân có thể sẽ ngang vai ngang vế với ông ta. Đến lúc đó, triều đình không dựa dẫm vào Minh Thiên Hạc nữa, sự lừng lẫy của Minh quý phi cũng đã đến tận cùng. Về phần Quách hiền phi, mặc dù cô ấy được Hoàng thượng sủng ái, nhưng xuất thân hàn vi, hiện giờ bị Thái hậu coi như một con hồ ly cám dỗ, cho dù có một ngày Hoàng thái hậu băng hà, triều thần cũng tuyệt đối không cho phép Hoàng thượng phế hậu lập cô ấy lên. Cho nên nếu muốn sống yên ổn trong hoàng cung, người nương nương nên dựa vào hẳn là Hoàng hậu. Hoàng hậu thân là cháu gái bên ngoại của Hoàng thái hậu, lại xuất thân thế gia đại tộc, địa vị của nàng hẳn sẽ không dao động. Đây là ý của bản thân nô tỳ, về phần nương nương nghĩ như thế nào, xin hãy xem xét rồi mới quyết định”.
[1] Tức công lao to lớn lấn át cả vương chủ. Điển tích Hàn Tín giúp Lưu Bang bình định giang sơn, thống nhất Trung Nguyên xây dựng nhà Hán. Sau này triều đình kết tội ông thông đồng với Trần Hy làm nội gián, nhưng thật ra chỉ là vu cáo. Đây là âm mưu do Lưu Bang, Lã hậu bày ra để đổ vấy cho Hàn Tín nhằm hãm hại ông vì tài năng và công lao của ông quá lớn.
Tôi thầm thở dài, Thư Vũ này quả nhiên vô cùng lợi hại, là người xem xét mọi chuyện cực kỳ thấu đáo! Có thể thu nhận cô, quả là cái phúc của tôi.
Thư Vũ thấy tôi không nói năng gì, lại hỏi: “Nương nương, có phải Thư Vũ nói sai điều gì, làm cho nương nương không vui không?”.
Tôi lắc đầu: “Thư Vũ cô cô thẳng thắn báo cho ta biết, trong lòng ta cảm kích còn không kịp. Chỉ hiềm một nỗi ta lại không muốn dựa vào bất cứ ai cả, chỉ muốn sống những ngày thanh tịnh. Thư Vũ cô cô, ta biết cô tất có cách, cô nói ta nên làm sao mới phải?”. Nói xong, tôi nhìn cô chăm chú, biết dựa vào kinh nghiệm ở trong cung bao nhiêu năm như vậy, còn cả sự thông minh tài trí của cô, nhất định cô sẽ cho tôi một cách hay.
Quả nhiên cô nói: “Vậy thì nương nương giả vờ mắc bệnh đi. Nương nương đã từng nghe nói đến bệnh đậu mùa chưa? Bệnh đậu mùa là một loại bệnh lây nhiễm, cứ nói sau khi nương nương tiến cung thì cảm thấy thân mình không thoải mái, ai ngờ lại vô ý nhiễm phải bệnh đậu mùa. Như vậy thì cho dù nương nương có kiên trì đi vấn an mấy người Hoàng hậu, Minh quý phi, thì bọn họ cũng không chịu để nương nương gặp đâu. Nhưng từ nay về sau, chỉ sợ nếu nương nương muốn được Hoàng thượng sủng ái thì cũng khó khăn hơn”.
Tôi cười bảo: “Chủ ý này thật là phi phàm. Nếu như vậy, ngày mai làm phiền cô cô đi đến chỗ Hoàng hậu một chuyến vậy. Ta sẽ sai tiếp Linh Châu đến chỗ Minh quý phi, còn chỗ Quách hiền phi thì phái Tiểu Hợp Tử. Thư Vũ cô cô nói xem cô nghĩ thế nào?”.
Thư Vũ cũng nở nụ cười: “Nương nương người mới đến nửa ngày mà đã nhận ra ai biết nói chuyện, như thế rất tốt, ít nhất nửa năm một năm, nương nương không cần phải đi vấn an bọn họ đâu. Còn cả chỗ Thái hậu nữa, nô tỳ sẽ sai người đi một chuyến. Nếu nương nương đã không còn việc gì, nô tỳ cũng xin lui xuống, không quấy rầy nương nương nghỉ ngơi”.
Tôi nghe cô nói vậy, nhìn sắc trời mới biết đã khuya, vội vàng đồng ý để cô đi.
Tôi và Minh Nguyệt Hân Nhi, Băng Ngưng tán gẫu thêm lát nữa, hai cô bé mới chạy ra tiểu gian bên ngoài phòng ngủ của tôi đi ngủ. Tôi ngồi một mình trên giường, mãi mà vẫn không ngủ được, chỉ thấy trong lòng buồn bã vô cùng.
Khó khăn lắm mới ngủ được đã là lúc tờ mờ sáng, rồi lại tỉnh dậy, rồi lại khó khăn lắm mới chờ được đến lúc trời sáng tỏ. Minh Nguyệt Hân Nhi, Băng Ngưng đều đã thức giấc, tôi dặn các cô bé sắp xếp người đi báo các nơi chuyện tôi vô ý bị nhiễm bệnh đậu mùa. Cũng may tôi đã qua tuổi hoa niên tươi đẹp mười lăm mười sáu tuổi, lại từng gả cho người ta nên cũng không dễ trở thành mối uy hiếp đối với bất luận kẻ nào, mấy người Hoàng hậu, Minh quý phi cũng không để tâm đến chuyện của tôi, cuối cùng tôi cũng né tránh được.
Từ sau ngày hôm đó, rốt cục cuộc sống cũng bình đạm hơn. Tôi sợ người khác phát hiện ra mình không bị đậu mùa nên rất ít khi ra khỏi cửa, cũng không cho đám thái giám cung nữ tiến vào. Bọn họ vốn nghe nói tôi bị đậu mùa, trốn đi còn không kịp, thấy tôi không khiến bọn họ vào hầu, quả thật là được toại ý.
Thường ngày trong lúc rảnh rỗi, tôi sẽ ngồi trong phòng chuyện trò thi từ ca phú với Thư Vũ, cũng học một ít cách thêu thủ công tinh tế, rồi cắt giấy, vân vân và vân vân. Có đôi khi tôi còn đánh cờ với Minh Nguyệt Hân Nhi hoặc Băng Ngưng, nhưng phẩm chất chơi cờ của Minh Nguyệt Hân Nhi rất không tốt, động một chút lại gào lên đòi đổi nước. Gặp chuyện như vậy, tôi cũng chỉ cười, mặc cho con bé đi cờ.
Lúc biết tôi nhiễm bệnh, Hoàng hậu cũng đặc biệt cử thái y đến khám cho tôi. Thái y kia mới đôi mươi có lẻ, chắc vừa vào Thái y viện, bởi vì tôi là phi tần có cũng như không, không hề quan trọng nên mới cử hắn đến thăm bệnh. Thái y này chắc chắn là rất sợ bệnh đậu mùa, chính vì lẽ đó nên tôi lại tránh được rất nhiều phiền toái. Ngay cả phòng của tôi hắn cũng không dám bước vào, chỉ kê lung tung mấy toa thuốc trị bệnh rồi cáo từ rời đi.
Theo những gì Thư Vũ nói, tôi là quý nhân mới được tấn phong, ngày thứ hai tiến cung, những phi tần dắng tường[2] trong cung có cấp bậc thấp hơn hoặc ngang với tôi đều phải sai cung nữ, thái giám đến tặng quà thăm hỏi. Nhưng trong Trầm Ngư hiên của tôi lại yên tĩnh khác thường, ngay cả nửa bóng người cũng chẳng thấy đâu. Hậu cung vốn là nơi chẳng có tình người, nhân tình tráo trở, tôi thấy rất nhiều, có một số việc đã hoàn toàn thông suốt.
[2] Dắng: Em gái hoặc cháu gái của một công chúa theo công chúa về nhà chồng và sau đó làm vợ lẽ của chồng công chúa. Tường: một chức quan dành cho đàn bà thời xưa trong cung. Phi tần dắng tường lấy từ bài A Phong cung phú của tác giả Đỗ Mục.
Vài ngày sau, kỹ nghệ chơi cờ của Minh Nguyệt Hân Nhi đã khá lên thấy rõ, ngày nào tôi cũng chơi cờ với con bé để tiêu hao tháng ngày. Tôi rất ít khi nhớ đến người bên ngoài cung, song có đôi lúc không cẩn thận nhớ đến, vẫn cảm thấy nơi sâu thẳm đáy lòng âm ỉ đau.
Bất tri bất giác, thấm thoắt đã hơn một tháng trôi qua. Mỗi khi thái y đến thăm bệnh, tôi chỉ nói là bệnh tình không khởi sắc. Thái y cũng chẳng còn cách nào, nhưng vẫn tiếp tục kê đơn. Trong khoảng thời gian này, đừng nói là người ngoài, ngay cả đám cung nữ thái giám ở chỗ tôi cũng dần dần lười biếng. Lúc ban đầu, Minh Nguyệt Hân Nhi và Băng Ngưng muốn bọn họ giúp đỡ việc gì, họ đều tranh nhau làm, càng về sau này ngươi đùn ta, ta đẩy ngươi, không ai thật bụng muốn làm cả. Có mấy lần, lời của bọn họ nói còn chọc Minh Nguyệt Hân Nhi tức suýt phát khóc.
Tôi nghe Thư Vũ nói hiện giờ hậu cung có một vị quý nhân mới được tấn phong rất được Hoàng thượng sủng ái, vừa mới vào cung ba ngày đã được tấn thăng lên làm mỹ nhân dòng lục phẩm. Tuy rằng phẩm cấp của nàng ta không cao, song Hoàng thượng thịnh sủng nhất thời có một không hai, cho nên rất nhiều phi tần trong cung đều đi dựa khí thế. Vị quý nhân này cũng không phải ai khác mà chính là tiểu nhi nữ của Tri phủ Sơn Đông Đỗ Diên Sùng, muội muội cùng cha khác mẹ với Đỗ Linh Nhược – Đỗ Lâm Nhược.
Tôi nghĩ đến chuyện của Đỗ Linh Nhược, cũng thấy thương cảm đôi phần. Nhớ lại những chuyện trước kia như một giấc mơ, người bên ngoài, giờ có muốn gặp một lần cũng khó khăn xiết bao.
Lại vài ngày nữa trôi qua, thái y đến hỏi tôi, tôi cũng không thể nói mãi là vẫn không khá lên, đành bảo là đã khoẻ hơn một chút, có thể tự mình vận động rồi. Thái y lại kê lung tung mấy toa thuốc, tôi cũng bảo Minh Nguyệt Hân Nhi đi lấy thuốc như lệ cũ, nhưng thực tế sắc thuốc xong thì không uống.
Hôm đó, Băng Ngưng xuất cung làm việc, thuận đường tạt qua Tiết vương phủ một chuyến, sau khi về thì nói với tôi: “Cửu Dung tỷ tỷ, ngày mai Hoàng thượng cử hành gia yến ở lâm uyển[3], Tiết vương gia cũng tới. Người nói… người nói muốn gặp mặt tỷ”.
[3] Rừng để vua chúa đi săn.
Tôi làm như lơ đãng quay đầu đi, hờ hững nói: “Chuyện đã đến nước này, gặp nhau có ích gì?”. Lúc nói chuyện, vai tôi lại không kiềm chế được thoáng run lên một cái. Việc này đã bị Băng Ngưng nhìn thấy.
Cô bé nói: “Cửu Dung tỷ tỷ, tuy rằng hiện giờ tỷ và Vương gia đã là thúc tẩu cách biệt, nhưng dù sao tỷ cũng từng ở vương phủ lâu như thế, coi Vương gia như bằng hữu, bình thường gặp mặt nhau, chẳng lẽ người khác còn gì để nói sao? Ngày mai, toàn thể mọi người trong cung sẽ đến lâm uyển, tỷ và Vương gia gặp lại một lần, chắc không bị người ta phát giác đâu”.
Tôi lắc đầu nói: “Gặp lại nào khác gì không gặp, không gặp thì vẫn tốt hơn”.
Băng Ngưng thở dài: “Cửu Dung tỷ tỷ, sáng mai Vương gia sẽ chờ tỷ trong Quỳnh Ngọc đình bên ngoài Trầm Ngư hiên, nếu tỷ tỷ không đến, Vương gia cũng sẽ không về, người chỉ muốn gặp tỷ một chút xem tỷ sống có tốt hay không thôi, không có ý gì khác”.
Tôi đẩy cánh cửa sổ kẻ vuông khắc hoa ra, một cơn khí lạnh phả thẳng vào mặt. Trước đó mấy ngày vẫn còn thấy mấy đoá cúc vàng nở rộ, mà nay đã tàn lụi chỉ còn trơ khấc lá úa cành khô.
Rạng sáng ngày hôm sau, Băng Ngưng liền hầu bên cạnh giường, chờ trang điểm cho tôi. Tôi lại giả vờ còn đang ngủ say, để kệ cho cô bé chờ. Minh Nguyệt Hân Nhi thấy vậy, không chịu nổi, muốn tới gọi tôi thì bị Băng Ngưng ngăn lại. Cứ như vậy tôi một mực nằm trên giường đến tận giữa trưa. Băng Ngưng thấy tôi vẫn không chịu dậy, thở dài, kéo tay Minh Nguyệt Hân Nhi, nói: “Chúng ta ra ngoài đi. Tỷ tỷ đã không chịu đi, chúng ta cũng chẳng có cách nào khác, chỉ khó cho Vương gia uổng công đứng suốt một ngày trong thời tiết lạnh giá thế này”.
Minh Nguyệt Hân Nhi than thở: “Lòng dạ của tỷ tỷ, từ khi nào lại trở nên sắt đá như vậy? Muội thật sự thấy chẳng đáng cho Vương gia. Thôi thôi, nếu tỷ tỷ mặc kệ, chúng ta cũng khỏi cần lo nữa, cứ để cho Vương gia ở đó chết đói chết rét đi”.
Tôi biết Minh Nguyệt Hân Nhi tức khí nói thế, nhưng cũng thở dài, chậm rãi ngồi dậy. Vương gia tiến cung dự gia yến của Hoàng thượng, nếu rời khỏi yến tiệc quá lâu, chỉ e sẽ khiến người khác sinh nghi. Cho dù Hoàng thượng không nghi ngờ thì Hoàng thái hậu cũng sẽ dán mắt vào Tiết vương gia. Mà kể cả là Hoàng thái hậu không để ý đến, thì Lý Thanh Dao cũng tuyệt đối sẽ không để Vương gia yên ổn.
Băng Ngưng thấy tôi, vẻ mặt toát ra nét vui mừng nói: “Cửu Dung tỷ tỷ, tỷ chịu đến rồi sao?”.
Tôi trừng mắt nhìn cô bé một cái: “Nha đầu, sau này muội đừng tự làm chủ nữa. Ta biết là muội bảo Vương gia đến gặp ta, có phải không? Muội có biết ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, Vương gia sẽ bị ảnh hưởng lớn đến mức nào không?”.
Băng Ngưng lè lưỡi, nói: “Cửu Dung tỷ tỷ, cũng không tính là muội tự làm chủ. Thật sự là Vương gia lo lắng cho tỷ nên muốn gặp mặt tỷ. Để muội giúp tỷ trang điểm nhé”. Băng Ngưng và Minh Nguyệt Hân Nhi kéo tôi từ trên giường xuống, bắt đầu trang điểm cho tôi.
Minh Nguyệt Hân Nhi muốn cài cho tôi hết lược này đến thoa nọ, Băng Ngưng nói: “Thôi khỏi, thôi khỏi, chúng ta còn không đi mau, Vương gia chờ sốt ruột đấy”.
Ăn vận cài đầu xong, tôi còn đặc biệt bảo Minh Nguyệt Hân Nhi lấy cho một cái mạng che mặt để che mặt lại, tôi nói với người ngoài là nhiễm bệnh đậu mùa, đương nhiên phải che kín mặt, biểu thị bệnh tình còn chưa lành.
Trong sân của Trầm Ngư hiên yên ắng, mỗi nhà đều chỉ còn lại một hai tiểu thái giám biếng nhác ngồi trước phơi nắng giữ nhà. Trên hành lang của Mạnh tiệp dư, con vẹt lông xanh mỏ đỏ đang líu ra líu ríu nói linh tinh: “Nương nương cát tường! Hoàng thượng cát tường! Hoàng thượng giá lâm! Nương nương đi ra tiếp giá đi”. Lúc này tôi mới chợt nghĩ ra, từ lúc tôi vào Trầm Ngư hiên ở đến nay, Hoàng thượng chưa từng giá lâm lấy một lần. Người trong hiên này, vốn đều là người không được sủng ái.