Q.1 - Chương 5
Hậu sơn, trong rừng. Tiếng nữ nhân thở dốc vô cùng rõ ràng: “Chúng… chúng ta nghỉ… nghỉ một lúc đi?”
“Không cần thiết.” Giọng nam nhân vừa lý trí vừa rõ ràng.
Hai bóng người chạy nhanh qua rừng cây, đạp lên lá khô dưới đất phát ra tiếng sột soạt. Sở Cuồng chạy trước Nhẫm Cửu một đoạn, hơi thở hắn không đổi. Nhưng Nhẫm Cửu đã mệt đến mức đầu đầy mồ hôi thở dốc, giống như sắp không thở nổi nữa: “Chúng ta… cứ… phù phù, chạy như vậy là vì cái gì?”
“Ra lệnh thì phải đi, thu lệnh thì phải dừng, đây là tố chất cơ bản.” Sở Cuồng nghiêm túc nói, “Thông qua tiếp xúc hôm qua, tôi nhận định rằng các hạ thiếu ý thức phục tùng mệnh lệnh của thượng cấp, không có sự ăn ý với tôi. Xét đến độ khó của nhiệm vụ, mấy ngày nay cô không cần học gì khác, chủ yếu luyện tập năng lực hiệp trợ tác chiến và ý thức phục tùng mệnh lệnh của sĩ quan thượng cấp là được.”
Tóm lại là… đang dạy nàng làm thế nào để không thêm loạn cho hắn chứ gì…
“Tuy chỉ có hai hạng mục đơn giản, nhưng tin tôi đi, mấy ngày huấn luyện này sẽ có ích cho cả đời cô.” Giọng Sở cuồng kiên định, “Tiếp theo, hãy làm theo lệnh tôi. Nhảy.”
Nói xong hắn nhún người nhảy qua cây khô chắn đường phía trước, Nhẫm Cửu không phản ứng kịp, chuẩn bị đâm vào, nhưng may là thân thể nàng linh hoạt, đạp chân lên cây khô miễn cưỡng nhảy qua, rồi xiêu xiêu vẹo vẹo chạy theo Sở Cuồng. Sở Cuồng liếc nhìn nàng: “Tố chất cơ thể không tệ, đại não phản ứng quá chậm.”
Đang mắng nàng ngu chứ gì!
Nhẫm Cửu nắm quyền, còn chưa kịp phát tác bỗng nghe Sở Cuồng lại nói: “Cúi xuống!”
Nhẫm Cửu học theo động tác của Sở Cuồng vội cúi người, nhưng chạy qua chỗ đó Nhẫm Cửu quay đầu lại nhìn: “Ở đó… đâu… có gì đâu! Tại sao… phải cúi người tránh?”
Sở Cuồng không đáp, Nhẫm Cửu bỗng thấy mũi ngưa ngứa, xoa vài cái nàng bèn thấy trong tay mình là mấy sợi tơ nhện, Nhẫm Cửu ngạc nhiên, lẽ nào… vừa rồi họ đã tránh mấy sợi tơ nhện này sao? Trong quá trình chạy như vậy mà hắn còn có thể nhìn thấy tơ nhện sao? Nhẫm Cửu cảm thấy thật không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng sự kinh ngạc này khiến Nhẫm Cửu càng thêm kiên định quyết tâm tóm nam nhân này về tay mình, đâu phải năm nào cũng có chứ!
“Nghiêng sang trái.”
Ý niệm càng kiên định, Nhẫm Cửu càng cố gắng phối hợp, bất kể Sở Cuồng nói gì nàng cũng gắng sức làm, để mong được nhìn bằng con mắt khác.
“Nghiêng sang phải.”
“Nằm xuống phía trước.”
“Lộn nhào về phía trước!”
“Lộn nhào về phía sau hai vòng!”
“Lộn hai vòng trên không rồi xoay ba trăm sáu mươi độ tiếp đất!”
“Mẹ nó chứ đây là cái quái gì vậy!”
Nhẫm Cửu thành công lấy chân trái ngáng chân phải, lăn tròn dùng mặt tiếp đất, mặt mũi lấm lem, nàng lấy mặt đang cắm dưới đất ra, không buồn lấy hơi đã nổi giận: “Chàng đang chơi bổn đại gia đúng không!”
“Không”. Không biết Sở Cuồng đã ngừng lại từ lúc nào, ánh mắt có vài phần khâm phục nhìn Nhẫm Cửu, “Tôi chỉ hiếu kỳ là rốt cuộc cô có thể làm được đến mức nào thôi.”
Nếu… không phải… muốn cưỡng bức hắn… thì Nhẫm Cửu thật sự muốn bẻ cổ hắn ngay tại đây.
Nhẫm Cửu cố nhịn lửa giận, lật người ngồi dậy phủi phủi đất trên mặt: “Không chạy nữa, ta muốn nghỉ một lúc.”
Sở Cuồng gật đầu: “Ngày đầu tiên phải kết hợp nặng nhẹ, cho phép nghỉ ngơi.”
Tên này coi mình là Lão đại sao. Nhẫm Cửu bất mãn nhìn hắn, vậy không được, nhất định phải hất hắn xuống, phải cho hắn biết hắn chính là người ở dưới. Nhẫm Cửu hắng giọng, động não tìm cách nói: “Chàng nói hai người chúng ta đi cướp quan phủ phải không?”
“Không phải cướp, tôi chỉ lấy lại đồ thuộc về mình thôi.”
“Đó không phải là trọng điểm.” Nhẫm Cửu chỉ hắn rồi lại chỉ vào mình, “Là hai chúng ta đúng không, nếu vậy thì cái phục tùng gì đó cũng phải từ hai hướng chứ.”
Sở Cuồng nhíu mày: “Cô muốn có quyền lực chi phối chiến đấu à?” Không chờ Nhẫm Cửu gật đầu, Sở Cuồng thẳng thừng cự tuyệt, “Không được, bất kể là lực chiến hay sắp đặt chiến thuật hay bất kỳ góc độ nào khác, kinh nghiệm và thực lực của tôi đều vượt xa cô, cô không có quyền lực và năng lực chi phối tôi. Hơn nữa bất luận là chiến trường lớn nhỏ, người nắm quyền chỉ huy chỉ có thể có một người, nếu không sẽ khiến chiến trường hỗn loạn, đây là luật của Liên minh.”
Nhẫm Cửu đã dần quen với cách nói chuyện của hắn, đường này không thông, nàng đổi cách nói: “Được rồi, chúng ta nói thế này nhé, sự ăn ý phải đến từ hai hướng, chàng huấn luyện ta như vậy thì ta sẽ ăn ý với ngươi, nhưng chàng đâu có ăn ý với ta, bởi vậy ta cảm thấy chàng cũng nên được ta huấn luyện một chút.”
Sở Cuồng sờ cằm trầm ngâm: “Logic này đúng là không có vấn đề.” Hắn gật đầu, “Được, tôi đồng ý với đề nghị của cô.”
Nhẫm Cửu mừng rỡ: “Được, vậy thế này, chúng ta làm ngược lại với ban nãy nhé, ta nói, chàng làm, nghe kĩ mệnh lệnh của ta nhé.”
Sở Cuồng lập tức nghiêm mặt đứng thẳng.
“Nhảy!”
“Nghiêng sang trái!”
Sở Cuồng động tác gọn gàng, phản ứng nhanh nạy, không cần huấn luyện cũng nhanh hơn Nhẫm Cửu rất nhiều, thân hình có tỷ lệ hoàn mĩ khiến Nhẫm Cửu nuốt nước bọt, tiếp tục ra lệnh: “Nhào qua đây!”
Sở Cuồng khựng lại.
“Chàng nhào qua đây!”
Sở Cuồng nhíu mày, Nhẫm Cửu nóng vội: “Chàng nhào qua đây đi! Ngẩn ra đó làm gì!”
“Động tác này không cần thiết.” Sở Cuồng nghiêm túc, “Không cần huấn luyện.”
Nhẫm Cửu nghiến răng, vỗ trán nhẫn nại một hồi rồi ngẩng đầu cười: “Giả sử thôi mà! Chàng giả sử bây giờ có một mũi tên từ sau lưng ta bắn tới, nhưng ta lại không nhìn thấy, những lúc như vậy chẳng phải chàng nên nhào đến cứu ta sao! Bởi vậy, nào, nhào qua đây đi, đè lên người ta. Mau đi.” Nàng vẫy tay với Sở Cuồng.
Sở Cuồng cương quyết nhìn nàng: “Tình cảnh giả thiết không thành lập.” Sở Cuồng đưa ngón tay, “Thứ nhất, nếu cô bị động cần cứu viện, giữa chúng ta không cần ăn ý phối hợp, tôi chủ động là được, bởi vậy không cần huấn luyện. Thứ hai, trong tình huống nêu trên, nhào lên người đồng đội là vô cùng không hợp lý, nếu muốn cứu người chỉ cần đẩy ra là được. Thứ ba, cho dù trong tình huống không hề phòng bị, lực chiến của tôi và cô có tỷ lệ một ngàn so với một, lực chiến của tôi vượt xa cô, nếu trong thực tế, bắt buộc phải có một người bị thương thì tôi hi vọng đó là cô. Có vậy thì mới giữ được lực chiến cơ bản không đổi, bảo đảm lợi ích trên chiến trường được tối đa hóa.” Hắn nói mà mặt không đổi sắc, không hề áy náy.
Nhẫm Cửu nhẫn nhịn siết chặt hai nắm tay, bị giọng nói bình tĩnh của hắn chọc tức đến xì khói, ôm đầu mình vò loạn, cuối cùng cũng nhịn được một bụng lửa giận sắp nổ tung, nặn ra một nụ cười, phủi mông đứng dậy: “Được rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi.”
Nhẫm Cửu thề là nàng chưa từng nhịn ai đến mức này, nhưng lúc nàng đã nhượng bộ đến nước này rồi, Sở Cuồng vẫn không biết sống chết mà cau mày nhìn Nhẫm Cửu từ trên xuống dưới: “Năng lượng còn chưa tiêu hao hết, không cần bổ sung, tiếp tục huấn luyện.”
Nhẫm Cửu đừng phắt dậy hất tay định đi: “Không luyện nữa, ta muốn ăn cơm.”
Ánh mắt Sở Cuồng trầm đi, hắn đưa tay kéo cổ tay Nhẫm Cửu, Nhẫm Cửu còn chưa kịp kinh ngạc quay đầu nhìn hắn bỗng bị Sở Cuồng bẻ ngược tay lại, khóa cánh tay ở sau lưng: “Đau đau đau!” Nhẫm Cửu kêu đau liên tiếp, Sở Cuồng khống chế động tác của nàng, lạnh giọng nói: “Trong huấn luyện quân sự không thể đề xuất ý kiến cũng không thể trái lệnh thượng cấp, vì biểu hiện vừa rồi của cô nên cắt quyền lợi nghỉ ngơi, tiếp tục huấn luyện.”
Lúc này Nhẫm Cửu cho dù tức đến xì khói cũng không thể chống lại Sở Cuồng, nàng đổi chiến thuật, há miệng gào khóc: “Gãy tay rồi! Gãy tay rồi! Hiếp người nè!”
Trước đây Sở Cuồng đa số chỉ tiếp xúc với nam nhân, thỉnh thoảng có mấy nữ sĩ quan nhưng cũng là người ấn nhẫn khắc chế, cho dù là kẻ địch cũng có vài phần cốt khí, hắn chưa từng gặp ai gào khóc như vậy, lập tức ngẩn người buông tay, thấy Nhẫm Cửu ngồi xuống đất ôm tay lăn lộn: “Gãy tay rồi! Vô lương tâm! Tốt xấu gì cũng là ân nhân cứu mạng mà tên tiểu tử chàng lại hại ta như vậy sao!”
Sở Cuồng nhíu chặt mày, thấy Nhẫm Cửu khóc lóc không ngừng, hắn ngồi xổm xuống tìm chỗ kéo cổ tay Nhẫm Cửu, Nhẫm Cửu vốn còn đang khóc la bỗng khựng lại, lùi về phía sau đỏ mắt nhìn hắn: “Chàng làm gì vậy? Muốn hủy thi diệt tích che giấu hành vi vong ơn phụ nghĩa của mình sao?”
Sở Cuồng không đếm xỉa đến nàng, trầm giọng nói: “Chụp CT xương.”
“Bắt đầu chụp CT xương.” Giọng nữ cứng đờ đột nhiên phát ra. Nhẫm Cửu kinh hãi hít một hơi lạnh, đưa mắt nhìn bốn phía, bỗng thấy mắt Sở Cuồng lóe lên ánh sáng xanh, quét qua cổ tay của nàng, giọng nữ cứng đờ kia từng chữ từng câu nói: “Scan xương hoàn tất, chẩn đoán vết thương: Trật khớp nhẹ. Không cần phẫu thuật, không cần hướng dẫn may lại, xin sĩ quan tự mình xử lý.”
Đôi mày Sở Cuồng giãn ra: “Chỉ là trật khớp thôi.”
Nhẫm Cửu cả kinh: “Ai ôi mẹ ơi, ta thật sự bị thương mà!” Nhẫm Cửu vội nhìn cổ tay mình nhưng vẫn bị Sở Cuồng khống chế động tác, “Cắn răng lại.” Hắn ra một mệnh lệnh ngắn gọn, Nhẫm Cửu vô thức nghiến răng, chỉ nghe “rắc” một tiếng, mặt Nhẫm Cửu tái đi, nhưng cũng chỉ đau trong chốc lát, tiếp đó bất kể Sở Cuồng nắm tay nàng cử động cổ tay thế nào Nhẫm Cửu cũng không thấy đau nữa, nàng kinh ngạc trợn to mắt, bụng thầm nói, nam nhân thanh tú này còn có thể làm đại phu nữa kia à!
Vừa hay trong trại đang thiếu một đại phu…
Sở Cuồng đan năm ngón vào tay Nhẫm Cửu, nhẹ nhàng xoay xoay cổ tay nàng kiểm tra kĩ, hắn không cố ý làm nàng bị thương, chỉ là Nhẫm Cửu vùng vẫy quá ghê gớm thôi… Nhưng bất kể thế nào, làm người ta bị thương vẫn là lỗi của hắn. Trong lúc hắn đang chăm chú, bỗng một bóng đen chụp tới, tốc độ không nhanh, tính uy hiếp không lớn, nhưng tay hắn đang vướng bận, chỉ vô thức nghiêng đầu, bóng đen đó sáp tới phía trước, đôi môi mềm mềm nhẹ nhàng chạm vào mặt hắn, “chụt” một tiếng thật mạnh.
Sở Cuồng không buông tay, chỉ lạnh lùng nhìn Nhẫm Cửu đánh lén thành công đang đắc ý liếm miệng cười.
Sở Cuồng nhíu mày: “Thứ nhất, nước bọt là một trong những đường lan truyền nhiều bệnh dịch nhất, cô chưa được khử độc, xin đừng dùng cách này tiếp xúc với tôi. Thứ hai…” Hắn nhìn thẳng vào mắt Nhẫm Cửu, không tránh né cũng không có quá nhiều tình cảm: “Đừng dụ dỗ tôi. Như vậy sẽ khiến tôi rất khó chịu, mong cô phối hợp.”
Còn chưa nhìn thấy biểu hiện khó chịu của hắn thật là đáng tiếc… Nhẫm Cửu nghĩ, vậy là nàng thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: “Vậy thì phiền chàng khó chịu một chút đi. Ta đã quyết tâm phải dụ dỗ đến khi chàng trở thành tướng công của ta mới thôi.”
Sở Cuồng im lặng, nhìn Nhẫm Cửu lắc lắc cổ tay, sau đó huýt sáo ngúng nguẩy trở về ăn cơm, hắn nửa quỳ dưới đất, một lúc lâu sau mới đau đầu xoa xoa huyệt Thái dương, môi có tiếng thở dài cố kiềm nén, người của tinh cầu này thật khó đối phó quá.