Chương 928: Ngồi ngang hàng (1)

Diệp Thần vốn là không muốn lộ ra ngoài quá nhiều, nhưng không nghĩ tới, lúc này đây tụ hội lại đột nhiên xuất hiện ngoài ý muốn như vậy, gần đây một thời gian ngắn một mực vội vàng các loại sự tình, làm công tác giữ bí mật vẫn là quá ít, bất quá những vương công quý tộc này chứng kiến, cũng gần kề chỉ là một góc băng sơn của Diệp gia mà thôi, thậm chí ngay cả một phần mười toàn bộ bố cục cũng chưa tới, cũng không quá quan trọng.

- Ta... kính Diệp Thần huynh một ly.

Bỗng nhiên, Cơ Trác Húc ngồi ở một bên bưng lấy chén rượu mở miệng nói, sắc mặt hơi có chút xấu hổ, trong lòng hắn vùng vẫy thật lâu, mất hết mặt mũi hướng Diệp Thần xin lỗi, nhưng hắn hiểu được, Diệp gia là ngàn vạn chọc không được đấy.

Diệp Thần giống như cười mà không phải cười nhìn thoáng qua Cơ Trác Húc, bưng lên rượu trên bàn mình, uống một hơi cạn sạch.

Mặc dù Cơ Trác Húc không có chính diện xin lỗi, nhưng chén rượu này lại có một tia ý tứ muốn cùng Diệp Thần hoà giải.

Coi như là Hoàng tộc Tử Hoa Thần Triều, nhìn thấy thực lực che dấu sau lưng Diệp Thần, cũng không thể không cẩn thận từng li từng tí đối đãi.

Lăng Vũ chứng kiến Cơ Trác Húc chủ động lấy lòng, trong lồng ngực lập tức tràn đầy một loại cảm giác hãnh diện thoải mái, Lăng Thành cùng Lăng Húc liều mạng nịnh bợ lấy Cơ Trác Húc có làm được cái gì? Cùng Diệp Thần so sánh, Cơ Trác Húc cái rắm cũng không phải!

Mà mấy người bên người Cơ Trác Húc, chứng kiến Cơ Trác Húc chủ động hướng Diệp Thần mời rượu, cũng là thần sắc khác nhau.

Trong đôi mắt Cơ Tử Huyên hiện lên một tia thần sắc kinh ngạc, nàng không nghĩ tới, ngay cả đại ca mình gần đây cao ngạo, cũng có thời điểm hướng người chịu thua, Diệp Thần này đến cùng là địa vị gì? Nàng cũng không biết ngọn nguồn sự tình, không khỏi có chút nghi hoặc.

Tất cả đệ tử đại hào phú chứng kiến Cơ Trác Húc như thế, cái nào vẫn không rõ, nguyên một đám tâm đang nghĩ nên như thế nào cùng Diệp Thần nhờ vả chút quan hệ, cho dù trèo không lên cái quan hệ gì, cũng nhất định phải giao hảo, hóa giải mâu thuẫn vừa rồi mới được.

Về phần Lăng Thành cùng Lăng Húc, thì có chút lo sợ không yên, bọn hắn nghĩ tới Diệp Thần trước kia xuất ra sáu vị Chiến Hoàng minh thiếp, nguyên lai Diệp gia ra nhiều thiên tài như vậy, bái những Chiến Hoàng kia vi sư, cho nên Diệp Thần mới có thể lấy được nhiều Chiến Hoàng minh thiếp như vậy, nếu nhiều Chiến Hoàng như vậy đều ủng hộ Lăng Vũ, cái kia Lăng gia nào còn có nơi bọn hắn sống yên ổn?

Một lát sau, một thị vệ mặc kim giáp vội vàng đi tới.

- Xin hỏi Diệp Thần đại nhân là vị nào?

Kim giáp thị vệ kia cung kính hỏi thăm.

- Là ta.

Diệp Thần thần sắc tùy ý hỏi thăm.

- Xin hỏi tìm ta có chuyện gì?

- Diệp Thần đại nhân, mấy vị Chiến Hoàng đại nhân bên kia mời ngài đi qua.

Kim giáp thị vệ tranh thủ thời gian quỳ một chân trên đất, chắp tay nói.

Mấy vị Chiến Hoàng mời? Bên cạnh phần đông hào phú đệ tử trong nội tâm đều rùng mình.

- Ân.

Diệp Thần nhìn thoáng qua Lăng Vũ bên cạnh, lại nhìn lướt qua mọi người, mỉm cười nói.

- Các vị xin lỗi không tiếp được. Lăng Vũ ngươi ở nơi này, có chuyện gì tới tìm ta.

- Vâng.

Lăng Vũ nhẹ gật đầu.

Diệp Thần ở dưới sự hướng dẫn của vị kim giáp thị vệ hướng nơi xa các Chiến Hoàng tụ ở chung một chỗ nói chuyện phiếm đi tới. Vòng tròn của Chiến Hoàng người bình thường là rất khó vào, ngay cả các quý tộc có quyền thế nhất của Tử Hoa Thần Triều, cũng không dám tùy tiện quấy rầy các Chiến Hoàng nói chuyện phiếm.

Bởi vì bọn họ căn bản không phải một tầng! Cái vòng tròn kia, bọn họ căn bản không có tư cách đi vào!

Thấy Diệp Thần đứng dậy rời đi, đông đảo đệ tử thế gia hai mặt nhìn nhau, Diệp Thần dưới loại trường hợp yến hội này, lại nhận lấy các Chiến Hoàng chủ động muốn mời, này nếu phát sinh ở trên người bọn họ, tuyệt đối là vô thượng vinh quang!

Đông đảo ánh mắt thế gia đệ tử rơi vào Lăng Vũ vẫn ngồi chỗ cũ, lúc này bọn họ không bao giờ sẽ cảm thấy, Lăng Vũ không để cho bọn hắn ngồi là cử động vô lễ!

- Lăng Vũ huynh, không biết ngươi còn nhớ ta hay không, ta là Vương gia Vương Thanh Hào a, ta nhớ được khi còn bé chúng ta còn ở chung một chỗ chơi đùa.

Một thế gia đệ tử vóc người hơi lộ vẻ thon gầy đột nhiên mở miệng nói, vẻ mặt nụ cười dịu dàng, thật giống như cùng Lăng Vũ rất quen.

- Vương Thanh Hào? Vương huynh, ngươi xác định không có nhớ lầm?

Lăng Vũ khiêu mi nhìn người trước mặt một chút, cười mà như không cười nói, hắn tự nhiên biết Vương Thanh Hào này là ai, chẳng qua là Vương Thanh Hào nói chuyện tình khi còn bé cùng nhau chơi đùa qua, hắn là một chút ấn tượng cũng không có, Lăng Vũ biết Vương Thanh Hào đánh là cái chú ý gì, chẳng qua là không nghĩ tới người này vì trèo giao tình có thể vô liêm sỉ đến trình độ bực này, nội tâm vẫn còn có chút kinh ngạc.

- Dĩ nhiên nhớ không lầm, năm đó ta cùng Lăng Vũ huynh là hảo huynh đệ, chẳng qua là có một thời gian ngắn ta rời hoàng thành đi Thần Triều khác, sau khi trở về cũng có chút xa lạ. Lăng Vũ huynh quý nhân hay quên chuyện, không nhớ rõ tiểu đệ cũng là tự nhiên, ha ha!

Vương Thanh Hào mặt không đổi sắc cười hắc hắc nói.

Chung quanh mấy thế gia đệ tử khinh bỉ nhìn thoáng qua Vương Thanh Hào, dựa vào, muốn trèo giao tình cứ việc nói thẳng, tiểu tử ngươi từ nhỏ đến lớn đều ở hoàng thành, ngay cả cửa hoàng thành cũng không đi ra ngoài qua, còn nói đi Thần Triều gì khác, quả thực là trợn mắt nói lời bịa đặt!

Vương Thanh Hào này là nội bộ Vương gia điều động kế nhiệm gia chủ, Vương gia là thế gia xếp hạng thứ hai của Tử Hoa Thần Triều, bọn họ cái vòng tròn này, bình thời Lăng Vũ muốn đi vào cũng khó, vòng tròn giống như bọn họ là không tiếp thu ngoại nhân, cho dù tiếp thu, cũng là các đại thế gia có hy vọng nhất thừa kế kế nhiệm gia chủ, đệ tử bình thường chèn phá đầu cũng vào không được.

Lấy thân phận Vương Thanh Hào, bình thời Lăng Vũ muốn nói với hắn một câu cũng khó khăn, càng đừng nói để cho đối phương chủ động tới đây trèo giao tình.

Bên cạnh một thanh niên lớn lên mập mạp con ngươi đi lòng vòng, thầm nghĩ, mặc dù Vương Thanh Hào vô sỉ một điểm, nhưng cái phương pháp này vẫn có tác dụng.

Cho nên, thanh niên mập kia nhẹ ho hai tiếng, vẻ mặt nhiệt thành đi lên trước nói:

- Lăng Vũ huynh a, ngươi còn nhớ rõ tiểu đệ không, tiểu đệ là Tạ gia Tạ lão lục a! Khi còn bé chúng ta không phải là thường xuyên cùng đi săn thú sao?

Thái độ của hắn cực kỳ tự nhiên, thật giống như cùng Lăng Vũ đã sớm quen biết vậy.

Khóe miệng Lăng Vũ co quắp, những người này thật đúng là một cái so sánh với một cái da mặt dày, hắn khi còn bé cho tới bây giờ không có đi ra ngoài săn bắt qua a.

Không đợi Lăng Vũ trả lời, chung quanh những thế gia đệ tử kia từng cái từng cái tất cả đều cùng nhau đi lên, thái độ nịnh hót, ngôn ngữ nịnh nọt, hơn nữa tất cả đều biểu hiện được hết sức quen thuộc.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện