Chương 326: Song trận xuất hiện
Quang trận khổng lồ chậm rãi chuyển động trên cao, dao động linh lực đáng sợ hội tụ lại như kình phong cự lãng trong thiên địa, thiên không biến dạng.
Hai tòa linh trận cấp 5 đồng thời xuất hiện, uy thế cực kỳ kinh người.
Mọi người rung động nhìn cảnh tượng bên này, khó ai tưởng tượng được Mục Trần lại có bản lĩnh cao như thế, trực tiếp gọi ra hai linh trận cấp 5. . .
Hai linh trận cấp 5 cùng lúc bùng nổ, có lẽ Cổ Thiên Viêm cũng chẳng dám xem nhẹ.
Vô số đệ tử tham gia Thú Liệp chiến đột nhiên trở nên hi vọng tràn trề, nhìn vào ba vòng chiến, bọn họ cũng thấy rõ trận mấu chốt chính là của Mục Trần.
Nếu Mục Trần có thể đánh hòa, Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông tất nhiên cũng sẽ dốc tận lực cầm hòa. Vậy thì ải cuối cùng này mọi người sẽ thắng.
Bốn người ở hai vòng chiến kia cũng nhận ra tình hình bên này, Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông thả lỏng một chút. Thật sự bọn họ lo nhất là Mục Trần, nhưng xem hiện tại có lẽ Mục Trần có bản lĩnh khó ngờ.
Lâm Tranh và Chu Thanh Sơn thì kinh ngạc, nhưng cũng gật gù. Bảo sao một tân sinh Hóa Thiên cảnh sơ kỳ lại có thể ra mặt tham chiến, thì ra hắn cũng không đơn giản.
Trận chiến này rất đáng!
- Hai linh trận cấp 5. . .
Cổ Thiên Viêm cũng ngẩng lên nhìn chân trời, hai tòa linh trận khổng lồ mang đến uy áp cuồn cuộn, thần sắc cực kỳ nghiêm túc.
- Thực lực Hóa Thiên cảnh sơ kỳ mà có thể làm ra thế này, thực là khó lường.
Cổ Thiên Viêm tấm tắc lẩm bẩm.
- Tiểu xảo mà thôi. Giao chiến sinh tử ta đâu có thời gian dài bố trí linh trận.
Mục Trần lắc đầu. Thực lực của hắn hiện tại muốn bố trí linh trận cấp 5 vẫn rất miễn cưỡng, xác suất thành công không phải là cao, không may mắn nhờ có trạng thái Tâm Nhãn, hắn cũng không thể làm được.
Còn linh trận thứ hai kia hoàn toàn là ngoại vật, bảo bối này luôn khiến cho Mục Trần kinh ngạc không ngừng.
Nhưng dù vậy, nhờ thêm vào một linh trận cấp 5, Mục Trần cũng không cảm thấy đủ sức đánh bại Cổ Thiên Viêm.
- Kết quả quan trọng hơn quá trình, cái gọi là tiểu xảo kia ngươi cũng phải có bản lĩnh mới dùng được.
Cổ Thiên Viêm mỉm cười, đôi mắt dường như càng thêm đỏ rực, hai tay giang ra, linh lực rực lửa như một mồi lửa thục chất bùng lên.
Nhiệt độ tăng cao, vị trí của hắn trở nên cực kỳ khô hạn.
- Ra tay đi, để ta xem thử uy lực hai linh trận cấp 5 của ngươi mạnh đến mức nào!
Linh lực đỏ rực như lửa bọc lấy Cổ Thiên Viêm, tiếng cười nhạt từ trong đó vang lên.
Mục Trần hít một hơi sâu, gật đầu. Hắn chẳng nói gì thêm, ngẩng lên nhìn hai tòa linh trận của mình.
Ngoài Yêu Liên Đồ trận, linh trận gọi ra từ Linh Trận Tử là Huyền Âm trận, cũng là linh trận cấp 5, bất quá chỉ là cấp 5 sơ cấp, vừa vặn có thể tính là uy lực Thông Thiên cảnh sơ kỳ.
Hai linh trận cùng bùng nổ, có thể đối phó Cổ Thiên Viêm không?
Mục Trần ánh mắt lóe sáng, hai tay kết ấn, kích hoạt linh trận.
"Ầm ầm ầm!"
Hai tòa linh trận khổng lồ vận chuyển, tiếng vang kinh người, linh lực toát ra mạnh mẽ.
Hai đóa hắc liên xoay tròn, cánh hoa khép lại, tim sen tập trung ngưng tụ linh lực hình thành một tia hắc ám.
Huyền Âm trận ngưng tụ hàn khí trong thiên địa, hình thành một dòng sông đen sẫm, nước đổ ầm ầm, khí lạnh toát ra khiến không khí cũng như muốn đông cứng lại.
- Thú vị!
Cổ Thiên Viêm gật gù tán thưởng, hai tay nắm chặt lại.
- Cổ học trưởng, chỉ giáo!
Mục Trần tỏ ra nghiêm túc, ngón tay điểm vào không trung, một vài vòng gợn sóng từ đầu ngón tay lan ra thật kỳ ảo.
"Vù!"
Hai đóa hắc liên lao tới, dòng nước đen như một con hắc xà uốn lượn, khí lạnh vô cùng toát ra xung quanh.
Hai luồng công kích kinh người xuyên qua không trung, hung hăng nhắm hướng Cổ Thiên Viêm, khiến cho mọi người tim nhảy dựng lên.
Cổ Thiên Viêm tỏ ra khá trịnh trọng, chăm chú nhìn hai luồng công kích khủng bố, tay nắm chặt, linh lực đỏ rực bùng lên.
- Thiên Viêm thần quyết, Viêm Long Thủ Hộ!
Một lượng linh lực hùng hậu mang theo tiếng long ngâm rung động hình thành một con hỏa long gào thét, cuộn tròn che phủ Cổ Thiên Viêm.
- Dùng đến phòng ngự mạnh nhất cơ à?
Lâm Tranh và Chu Thanh Sơn đều kinh ngạc ra mặt, xem ra Cổ Thiên Viêm đã nhận thấy áp lực nguy hiểm.
Viêm long vừa cuộn mình, hai luồng hắc ám đã gào thét xông tới, không hề ngừng lại đập vào nó.
"Uỳnh!"
Tiếng va chạm kinh khủng khiến cho mọi người giật thót, sóng khí bùng phát tỏa ra cả nghìn trượng.
Mục Trần lập tức thi triển Long Đằng Thuật, hắn đã sớm có chuẩn bị tránh bị ảnh hưởng từ va chạm kia, long ảnh uốn lượn, vừa lóe lên đã cách xa cả nghìn trượng, thoát khỏi phạm vi ảnh hưởng của khí lãng.
Tránh được lực trùng kích đáng sợ kia, Mục Trần chăm chú nhìn lại vị trí lúc nãy Cổ Thiên Viêm đứng. Chẳng biết công kích của hắn có thể tạo thành kết quả gì.
Hy vọng có tác dụng, linh trận này không có khả năng bố trí lại lần nữa, Linh Trận Tử cũng không thể phát ra linh trận cấp 5 dùng tiếp liên tục như thế được.
Có ý tưởng này không chỉ mình hắn, mọi người nhìn vào chỗ bụi mù tràn ngập, nắm tay cũng siết lại mong mỏi nó có tác dụng. Mục Trần có thể làm được thế này đã không dễ, nếu có thể kết thúc trận đấu ngay tức thì như vậy thì quá tốt.
Hai vòng chiến kia, cả Trầm Thương Sinh lẫn Lý Huyền Thông vẫn chưa ra tay, bọn họ đang chờ chiến quả phía Mục Trần.
Nếu Mục Trần có thể đánh hòa, thì họ sẽ thoải mái hơn nhiều. Lỡ như hắn thất thủ, vậy thì một trong hai người sẽ phải trả giá đắt mới mong lật ngược tình thế.
Và đó không phải là chuyện đáng chờ mong.
Bụi mù dần tan đi, bóng người trong đó trở nên rõ ràng.
Cổ Thiên Viêm vẫn vững chãi như trước.
Mọi người bất giác trở nên tâm lạnh, lòng cảm thấy nao nao khó thở nhìn người nam tử tóc đỏ như lửa vẫn đứng vững nơi kia.
Cổ Thiên Viêm có thể mạnh mẽ chống đỡ được công kích của hai hai tòa linh trận cấp 5!
Hắn mạnh đến thế sao?
Thật đáng tiếc!
Tiếng thở dài vô tình xuất hiện trong lòng mọi người.
Cổ Thiên Viêm khẽ run lên, hai ống tay áo tan tành, máu tươi chảy dọc theo cánh tay. Tay trái của hắn đung đưa lắc lư, như không thể vận dụng được nữa.
Một cánh tay của Cổ Thiên Viêm dường như đã bị phế đi vì đỡ đòn công kích khi nãy.
Cổ Thiên Viêm vận chuyển linh lực, máu trên cánh tay dần bốc hơi, hắn ngẩng lên, ánh mắt cực kỳ nghiêm trọng.
- May mà ta không sơ suất, nếu không có lẽ thua mất rồi.
Cổ Thiên Viêm trầm trầm cất tiếng, nếu lúc nãy hắn không sáng suốt vận dụng phòng ngự mạnh nhất, thương thế hiện tại e rằng sẽ cực nặng.
Mục Trần cười trừ. Quả nhiên là Tam Đại Tướng, đối phó địch thủ không khinh địch, dốc toàn lực mà hắn cũng chỉ tạm phế đi một cánh tay.
Cổ Thiên Viêm nghiêm túc nhìn Mục Trần, không nói gì, cũng không ra tay. Mọi người đều biết, nếu chỉ có linh trận cấp 5, thì trận chiến này không cần đánh nữa.
Dĩ nhiên Cổ Thiên Viêm không đời nào cho Mục Trần cơ hội bố trí linh trận lần thứ hai.
Không trung yên tĩnh, Mục Trần lại nhắm mắt.