Chương 366: Hội tụ
Một thung lũng khá lớn, trên không trung cũng mây mù mờ mịt. Chính giữa thung lũng lại thoáng đãng không ngờ, theo đó là linh lực bạo động ào ạt.
"Ầm! Ầm!"
Ở đó, kiếm khí gào thét, đất đá sụp đổ, những khe nứt lan tràn khắp nơi.
Giao điểm của những khe nứt ấy là hai người đang giao đấu nhanh như sấm chớp, mỗi lần đối chiến đều khiến không gian vang lên những âm thanh dữ dội.
Nhìn kỹ lại, trong hai người có một bóng hình xinh đẹp, áo đen váy dài bao lấy thân hình thon thả, tay cầm chắc một thanh hắc trường kiếm, kiếm khí sắc bén bắn ra không ngừng.
Gương mặt quen thuộc, chính là Lạc Li.
Nhưng đối thủ của nàng lúc này lại không phải Ngô Giáp, mà là tên gầy nhom chỉ có da bọc xương, Mục Cốt.
Thân thể Mục Cốt lóe lên những tia sáng bạc, dường như toát ra từ xương cốt. Thân hình gầy ốm lại có sức mạnh bạt núi lấp biển.
Trong tay hắn là một thanh cốt đao, giao chiến với Lạc Li, cả hai đều bùng nổ thế công đáng sợ, trong một khoảng không gian cực lớn không ai dám đến gần.
Ngọn núi xa xa phía sau Mục Cốt, có vài người đang đứng quan sát vòng chiến kịch liệt bên dưới, ánh mắt đa phần tỏ ra kinh ngạc khó ngờ. Hẳn nhiên do không ai đoán ra Mục Cốt lại bị một cô gái xinh đẹp thực lực có vẻ yếu hơn lại đánh nhau không phân cao thấp.
- Hô hô, không ngờ Bắc Thương linh viện lại có thêm một đệ tử khó lường như vậy, tuổi trẻ thực lực đã như thế, không đơn giản chút nào.
Một gã cầm trường thương cất giọng kinh dị.
- Đằng Long, dám chắc cô gái này ngươi cũng chẳng đối phó nổi.
Ngô Giáp thản nhiên cười, lúc trước hắn đã giao đấu với Lạc Li, nàng ta cực kỳ lợi hại, bao nhiêu linh trận hắn bố trí từ trước nàng chỉ một kiếm đã phá hủy tất cả.
Tuy lời Ngô Giáp nói chẳng dễ nghe, nhưng gã tên Đằng Long chỉ nhún vai. Ngô Giáp dù sao cũng liệt vào hạng thứ 5 Huyền Thưởng bảng ở Bắc Thương linh viện, vả lại hắn là Linh Trận sư cấp 5, nếu muốn so đấu dây dưa kéo dài, thậm chí còn dai hơn cả Mục Cốt, Quỷ Hùng hai tên Thông Thiên cảnh trung kỳ.
- Nghe nói Mâu Tướng và Xích Ngư bị bắt?
Ngô Giáp gật đầu xác nhận:
- Bị một tên đệ tử gọi là Mục Trần đánh bại, hắn ta còn xông pha đi cứu Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông.
- Cứu ra được thì làm gì? Hai tên đó trúng phải Long Ma độc, đem ra chỉ thêm vướng chân.
Một gã khác ở trần, hình xăm đầu hổ trên ngực trề môi lên tiếng.
Đó là tên ác bá hạng thứ 9 Huyền Thưởng bảng, Vương Hổ.
- Ma Long Tử còn chưa tới sao? Xem ra đối phó ba tên kia cũng tiêu tốn không ít thời gian của hắn.
Đằng Long nhìn quanh quất, hỏi.
- Hình Điện tam tướng đâu phải nhân vật tầm thường, Ma Long Tử muốn đánh bại từng người cũng phải tốn không ít công sức đâu.
Ngô Giáp cười nhạt, nói tiếp:
- Nhưng cũng không có gì khác, họ có phản kháng mạnh mẽ cỡ nào kết quả cũng vậy thôi, chúng ta chỉ cần lo đám người còn lại là được. Đợi Ma Long Tử đến đây, thì tất cả đều phải bỏ xác lại thôi!
Ánh mắt lạnh lẽo như độc xà của hắn nhìn về ngọn núi xa xa, có vài người cũng đang đứng trên đó, chính là nhóm Hạc Yêu, Tô Huyên.
Nhưng lúc này sắc mặt bọn họ đầy nghiêm trọng, vì tất cả đều nhận thấy đám Ngô Giáp đang chăm chú quan sát bọn họ. Thực lực đối phương ra sao bọn họ đều đã từng giao chiến, mỗi kẻ đều độc ác máu lạnh. Nếu có Lâm Tranh và hai vị kia thì tốt hơn, nhưng lúc này tất cả mọi người tụ họp lại được, tam tướng lại chẳng thấy tăm tích, khiến cho mọi người cảm thấy bất an vô cùng.
Lúc nãy đối phương suýt nữa cũng hốt gọn một mẻ bắt hết cả nhóm, nhưng may thay Lạc Li tới kịp, ngăn cản tên Mục Cốt mạnh nhất, khiến cho đối phương co vòi chưa dám lên. Nhưng bọn họ biết chuyện này chẳng được bao lâu, vì họ cũng không thể dựa vào một mình Lạc Li để ngăn toàn bộ đám đồ tể kia được.
- Tên khốn Mục Trần kia đâu mất rồi?
Từ Hoang cáu bẳn hét lên.
Cục diện hiện tại đang cần có nhân vật chiến lực ngang với Thông Thiên cảnh trung kỳ để trấn áp đối phương, mà trong đoàn người ngoài tam tướng ra, chỉ có Mục Trần và Lạc Li là đủ tư cách.
Bây giờ Lạc Li đã phải dây dưa với tên kia, còn Mục Trần lại mất tích đâu không thấy....
Tô Huyên bất đắc dĩ lắc đầu, sau khi tiến vào Tây Hoang cảnh, cả bọn bị chia cách ra với nhau, chẳng rõ được Mục Trần đã bị chuyển đi đâu.
- Lâm học trưởng có lẽ đã xảy ra chuyện.
Một gã cao thủ Hình Điện lầm bầm, nghiến răng:
- Ma Long Tử vẫn chưa hiện thân, ta nghi hắn đã tách ra đi đối phó Lâm học trưởng.
Tô Huyên biến sắc, nàng cũng nghĩ tới việc này, tình hình hiện tại đã rất không tốt, việc duy nhất chỉ có thể trông cây Lâm Tranh có thể đối phó được Ma Long Tử, như vậy cục diện sẽ hoàn toàn xoay chuyển.
Cả nhóm đều đang cố gắng chờ đợi.
"Uỳnh!"
Giao chiến trong thung lũng càng lúc càng kịch liệt, kiếm khí đáng sợ gạo thét đẩy lui Mục Cốt.
Kiếm khí lướt qua, Mục Cốt tóe máu, nhưng hắn chẳng quan tâm, bộ xương lộ ra dưới da thịt lóe sáng như kim thiết.
Mục Cốt này tu luyện một thần quyết luyện thể nào đó, thân thể cường đại đặc biệt, nên có thể ngăn cản được kiếm khí đáng sợ của Lạc Li.
- Thật sự đứa con gái khó chơi....
Mục Cốt nhìn thân thể máu me của mình mà cười gằn. Tiếng cười quái dị nghe rất chói tai.
- Bất quá ngươi đâu cần phải cố gắng làm gì, ta biết ngươi đang mong chờ Hình Điện tam tướng, nhưng ngươi sẽ thấy Ma Long Tử đem chúng lại đây, kết cục của các ngươi thế là hết.
Lạc Li chẳng bận tâm, thế công càng lúc càng hung hãn, kiếm khí dữ dội quét tới Mục Cốt.
"Vèo!"
Một tiếng xé gió từ xa vọng lại.
Mọi người bất giác nhìn qua, trong mây mù một đường thẳng xé toang chân trời, kẻ mới xuất hiện dáng dấp hung bạo như ác thần đứng giữa tầng không.
Người vừa đến thân hắc bào, lưng đeo hắc kiếm, mi tâm một con hắc long dữ tợn phát ra khí tức hung lệ.
Là Ma Long Tử!
Đám người Bắc Thương linh viện thấy người kia vừa tới, tất cả đều biến sắc, lạnh mình.
Không trung phía sau Ma Long Tử, ba người thân thể đầy máu lơ lửng ở đó, khí tức yếu ớt, dường như đang trọng thương hôn mê.
- Là tam tướng!
Bọn họ càng thêm kinh hãi, run rẩy hoảng hốt.
Ma Long Tử đáng sợ đến như vậy sao? Ngay cả tam tướng cũng không đánh bại được hắn?
- Ha ha, cuối cùng giải quyết xong rồi sao?
Quỷ Hùng cất tiếng cười to khoái trá.
Ma Long Tử hờ hững gật đầu, vung tay lên ném ba người đang hôn mê xuống ngọn núi chỗ đồng bọn:
- Không hổ là Hình Điện tam tướng, dù là ta đánh bại từng tên, nhưng cũng phải phí một phen khí lực.
Hắn nhìn qua vòng chiến của Lạc Li và Mục Cốt, nheo mắt kinh ngạc:
- Không ngờ ngoài Trầm Thương Sinh, Lý Huyền Thông và Hình Điện tam tướng, Bắc Thương linh viện lại có thêm một đệ tử ưu tú.
- Còn một tiểu tử nữa cũng có bản lĩnh, có thể đột phá phòng tuyến của ta, lại có khả năng ngăn cách linh trận cảm giác trong mây mù, có lẽ hắn đã cứu được Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông.
Ngô Giáp cười nhạt.
- Cứu người?
Ma Long Tử trừng mắt, nhưng rồi lông mày giãn ra cười nói:
- Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông bây giờ có lẽ bị Long Ma độc muốn của ta biến thành phế nhân, cứu ra được chỉ thêm gánh nặng, cứ mặc chúng đi, lát nữa bắt lại luôn một thể.
Hắn thoáng nhìn qua đám người bên kia, sau khi nhìn ra thực lực của họ, thì chẳng tỏ vẻ quan tâm chút nào, ngạo nghễ cơ bản là đã nắm chắc trong tay.
- Quỷ Hùng, giúp Mục Cốt giải quyết nàng cho xong đi, đừng có lãng phí thời gian.
Ma Long Tử hờ hững ra lệnh.
- Ha ha, hai đánh một, cảm giác cũng không hay lắm đâu?
Quỷ Hùng cười cười ra vẻ chính nhân quân tử, nhưng hắn lại lấy ra cây bứa lớn của mình, chân giậm đất lướt ra, sức mạnh phá núi ngăn sông bổ xuống Lạc Li.
"Ầm!"
Mục Cốt cũng lập tức phối hợp, cốt đao trong tay bộc phát đao quang khổng lồ, hung hãn chém địch thủ.
Hai gã Thông Thiên cảnh trung kỳ liên thủ ra tay, uy lực cực mạnh.
Lạc Li nghiêm mặt, trường kiếm quét ra, kiếm khí dày đặc bảo hộ chính mình.
"Uỳnh!"
Tiếng nổ vang không trung, Lạc Li run rẩy bị bắn hạ xuống một đỉnh núi, mặt đỏ lên, khí huyết cuồn cuộn.
Tô Huyên biến sắc, đối phương sắp hạ sát thủ?
Nhưng trong đám bọn họ có ai đủ sức lên giúp Lạc Li? Ngay cả Hình Điện tam tướng cũng đã bị họ bắt...
Lạc Li vẫn lạnh lùng, tay nắm chặt Lạc Thần Kiếm, trường kiếm run lên nhè nhẹ, dao động như nước hồ lăn tăn mờ mịt, nhưng toát ra khí tức nguy hiểm vô cùng.
Thình lình lại thêm những tiếng phá gió vang trong không trung, mây mù bị xé toạc.
Động tĩnh bất ngờ khiến mọi người giật mình nhìn qua.
Xuyên qua mây, ba luồng sáng như tia chớp xuất hiện trên một ngọn núi khác, linh lực hùng hậu mạnh mẽ áp tới theo tiếng cười vang vọng.
- Trên Huyền Thưởng bảng đúng là chỉ có bọn giòi bọ, hai thằng đàn ông lại vây đánh một cô gái, không cảm thấy thương xót sao?
Nghe giọng nói trào phúng đó, Tô Huyên mừng rỡ ra mặt.
Mục Trần!
Cuối cùng hắn đã tới!