Chương 551: Lại xuất quan
Mục Trần lơ lửng giữa không trung, vung tay lên thu lại uy áp linh lực mạnh mẽ. Thoáng nhìn lại ba đồng đội, hắn rất hài lòng. Cả ba cũng đều đã vượt qua linh lực nan, thực lực tăng cường không ít.
Ba người nhìn hắn cảm kích tươi cười. Từ khi tham gia đại tái, chỉ vài tháng ngắn ngủi mà thực lực của họ đại tăng, tiến bộ thần tốc cũng nhờ có Mục Trần. Bọn họ biết rõ chính nhờ có Mục Trần và Lạc Li gánh vác đi trước, nếu không thì chi đội của họ đã bị người ta đá văng đến chỗ nào không biết, đâu còn có thể đến được như lúc này.
"Roẹt"
Một luồng kiếm quang sắc bén lạnh lẽo đột nhiên xé nước bắn lên, thậm chí cả vách núi cũng bị cắt thành một vết kiếm sâu hoáy.
Cô gái xinh đẹp bay ra, xuất hiện bên cạnh Mục Trần, mái tóc rực rỡ phất phơ bay bay trong gió.
- Ngươi vượt qua linh lực nan rồi?
Lạc Li vui sướng nhìn Mục Trần.
Mục Trần cười gật đầu. Hắn quét mắt đánh giá người con gái trước mặt, lúc này càng kinh ngạc hơn. Linh lực trong cơ thể Lạc Li ngưng tụ nhiều hơn, ổn định hơn rất nhiều, nếu cảm ứng qua loa không chừng còn nghĩ là nàng bế quan xong thì thực lực lại giảm đi.
Mà chuyện đó dĩ nhiên không thể nào có, như vậy thì chỉ còn lại một khả năng, thực lực Lạc Li lại tăng lên. Trước đó thực lực của nàng đã là linh lực nan, bây giờ lại đột phá, chẳng phải đã đến nhất trọng Thần Phách nan?
- Nàng vượt qua nhất trọng Thần Phách nan?
Mục Trần nhịn không được lên tiếng hỏi.
Ba người kia cũng kinh hỉ nhìn qua. Bọn họ đã biết rõ chiến lực của nàng, khi chỉ là cao thủ linh lực nan đã có thể đánh bại cao thủ nhất trọng Thần Phách nan, vậy thì bây giờ cao thủ nhị trọng thần phách nan đâu thể uy hiếp được nàng?
Chiến lực của nàng nhất định là hàng đầu đại tái.
Lạc Li không trả lời, chỉ mỉm cười.
- Thật là đáng hận mà!
Mục Trần thở dài ngao ngán. Tốc độ tu luyện của hắn thật rất nhanh, nhưng luôn kém Lạc Li một chút. Tuy cũng không nhất thiết phải mạnh hơn Lạc Li, nhưng nam nhi thì luôn có cái gọi là sỉ diện nam nhi.
Lạc Li cười khúc khích nắm tay hắn an ủi.
- Đại tái linh viện bây giờ có lẽ đã rất kịch liệt.
Mười ngày qua bế quan tu luyện, nhưng nàng vẫn có dự cảm.
Mục Trần gật đầu, ánh mắt sắc bén cũng hướng ra xa, vẻ nóng cháy bừng lên.
Muốn tỏa sáng giữa rừng người mạnh mẽ, đủ tư cách lọt vào top 8 thì không đơn giản chút nào. Nhưng bất kể đối thủ có là ai, Mục Trần sẽ không sợ hãi, mà ngược lại còn rất mong chờ được chân chính giao đấu với những chi đội mạnh nhất. Chỉ có huyết chiến chân chính mới có thể khiến hắn tiếp tục tiến lên.
Con đường cường giả không có chỗ cho kẻ khiếp nhược.
- Đi thôi, chúng ta cũng nên khởi hành. Đại tái linh viện đã rất náo nhiệt, làm sao có thể thiếu được chúng ta?
Mục Trần cười lớn.
Tất cả mạnh mẽ gật đầu, chiến ý cũng bùng phát.
- Đi!
Mục Trần lắc mình hóa thành tia sáng bắn đi, bốn người cũng không chậm cấp tốc theo sát.
Cùng lúc đó, ở một hoang cốc xa xăm.
"Rầm rầm."
Đột nhiên vài tiếng động lớn vang lên, khe nứt lan ra tới cốc khẩu, rồi hình thành một cái thang chỉnh tề từ lòng đất đi lên.
"Cộp cộp"
Những tiếng bước chân vang vọng từ trong bóng tối, lát sau vài người xuất hiện dưới ánh mặt trời.
Hai gã đầu lĩnh khá anh tuấn, mày kiếm sắc nhọn, thân hình cao lớn. Sau lưng họ là một cô gái xinh đẹp vấn tóc lộ ra chiếc cổ ngọc ngà trắng nõn, toát ra vẻ dịu dàng thanh nhã.
Cuối cùng là hai người khác vẫn theo sát họ.
Lên mặt đất, họ lặng lẽ thở phào nhìn lại khe nứt đang dần khép lại sau lưng, cảm giác như vừa sống sót trở về từ địa ngục.
Năm người này đều là những gương mặt quen thuộc, chính là Trầm Thương Sinh, Lý Huyền Thông, Tô Huyên, Hạc Yêu!
- Cuối cùng cũng ra được.
Nhìn lên ánh mặt trời chói lóa trên cao, Trầm Thương Sinh khẽ cười sung sướng.
Bên cạnh, Lý Huyền Thông lấy ra Viện Bài, lướt mắt nhìn lại danh sách top 16, nhíu mày:
- Xem ra bây giờ đại tái linh viện cạnh tranh càng thêm kịch liệt a... điểm đã cao đến mức này rồi.
Hạng nhất vẫn là chi đội Cơ Huyền, điểm số đã đến 13000!
Lý Huyền Thông nhìn con số đó cũng kinh hãi.
- Cơ Huyền kia có vẻ rất lợi hại...
Trầm Thương Sinh cũng trầm ngâm:
- Hơn nữa dường như có ân oán với Mục Trần?
- Có lẽ là thế, chẳng biết Mục Trần bây giờ như thế nào rồi, top 16 không có tên của hắn, ta nghĩ với năng lực của họ cũng không kém đến thế chứ?
Tô Huyên dịu dàng mỉm cười.
- Chi đội của hắn còn có Lạc Li, tuyệt đối không tầm thường.
Lý Huyền Thông nói.
- Ha ha, tiểu tử kia mới là khó đối phó, ta thấy không lâu nữa sẽ lại gặp hắn thôi. Mà cho dù hắn thất thủ, thì chẳng phải vẫn còn chúng ta hay sao? Vừa đúng dịp này ta có thể đòi lại vị trí đệ nhất Bắc Thương linh viện đó!
- Dù ngươi nhận được đại cơ duyên trong Hoang tông kia, nhưng muốn đòi lại món nợ với Mục Trần e rằng không đơn giản đâu nha.
Tô Huyên mỉm cười, tạt cho hắn một gáo nước lạnh.
Trầm Thương Sinh nghe thấy cũng không phiền lòng, hắn càng cười lớn. Biết rõ năng lực Mục Trần vốn là một tên yêu nghiệt, hiện tại thực lực bản thân đại tăng, chẳng lẽ tên kia lại có thể kém sao chứ?
- Cứ mặc hắn đã, chúng ta nên đi thôi, nhanh chóng đánh đông dẹp tây cướp lấy điểm số, nhất định phải vào top 16 trước Mục Trần!
Trầm Thương Sinh vung tay phóng lên cao.
- Đi thôi!
Lý Huyền Thông cũng tán thành, linh lực bốc lên chấn cự thạch xung quanh tan thành phấn, nhanh như quỷ mị lướt đi mất.
Ba người còn lại cũng lập tức theo sát, linh lực quanh thân cũng dũng mãnh không kém, xem ra họ đã mạnh hơn rất nhiều so với thời điểm mới tham gia đại tái, có vẻ như cơ duyên nhận được không nhỏ chút nào.
....
Đoàn người Mục Trần rời khỏi nơi bế quan, hướng thẳng về vùng trung tâm của đại lục di tích.
Dọc đường bay, Mục Trần bắt gặp không ít đội ngũ, mục tiêu của họ cũng giống như hắn.
Thực lực mấy chi đội đó khiến cho Mục Trần cũng kinh hãi, bọn họ cũng mạnh đến mức mỗi hi đội đều có ít nhất ba vị cao thủ linh lực nan.
Xem ra tổng thể thực lực những chi đội tham gia đại tái đều tăng lên rất nhiều, lúc mới tham gia thì thân thể nan đã được xem là cao thủ, nhưng lúc này thực lực cỡ đó chắc chắn sẽ bị loại bỏ không thương tiếc.
Dù trên đường gặp không ít chi đội mạnh mẽ, nhưng hắn biết rõ đám người kia căn bản không dám sấn tới gây hấn với họ, dĩ nhiên nhận ra được đội ngũ của hắn còn khó nhằn hơn hết.
Mục Trần chỉ biết lắc đầu tiếc rẻ, hắn lại mong bọn người kia tự dẫn xác đến, đem điểm số của họ dâng tới tận cửa cho hắn.
Nhưng đã không có ai tìm phiền phức, thì hắn cũng nên tranh thủ thời gian đến vùng trung tâm, vì nơi đó mơi chân chính là cái kho điểm để hắn tranh đoạt.
Nghĩ thế, tốc độ của Mục Trần lại được đẩy cao lên.
Ba ngày sau, khi hắn đến gần khu vực trung tâm, một tin tức rung động đến tai Mục Trần khiến cho hắn cực kỳ kinh ngạc.
Chính là... chi đội của Ôn Thanh Tuyền lâm vào hiểm cảnh.