Chương 1498: Lại tới thế gian
Khi tiếng cười của Ma Ha U vang lên trong vạn cổ tháp, bên ngoài tháp cũng vì thế mà dấy lên thanh âm xôn xao, các phe cường giả nhìn thân ảnh ám kim trong tay Ma Ha U, đều trở nên động dung, tâm thần chấn động.
Một màn này hiển nhiên là ngoài dự liệu của tất cả mọi người.
Không ai ngờ tới, đối mặt với thân ảnh ám kim quỉ dị gần như vô địch kia, Ma Ha U vẫn còn có thủ đoạn ngăn cản...
"Ma Ha U này ẩn tàng thật là sâu..."
"Nhưng mà thủ đoạn cũng thật ngoan độc a, lại muốn đợi tới khi 3 người Mục Trần, Diệp Kình, Thác Bạt thương trọng thương hết, sau đó mới tri triển ra thủ đoạn này..."
"Hắc, ma ha cổ tộc mưu đồ vạn cổ bất hủ thân đã mấy vạn năm, làm sao có thể để người ngoài mang đi, thủ đoạn như vậy dù tàn nhẫn, nhưng vẫn là trong dự liệu"
"Vạn cổ bất hủ thân này nếu rơi vào tay ma ha cổ tộc, như vậy danh vọng của họ sẽ đạt tới đỉnh phong, tuyệt đối có thể coi là đỉnh cấp đại thiên thế giới"
đông đảo tiếng bàn luận vang lên xôn xao, trong thanh âm tràn đầy hâm mộ, dù sao đây chính là vạn cổ bất hủ thân, một trong 5 tòa nguyên thủy pháp thân trên đại thiên thế giới, hiện giờ lại rơi vào tay ma ha cổ tộc, vậy đối với bọn họ có thể nói là như hổ thêm cánh.
Thanh diên tịnh nhìn cảnh này, liếc mắt nhìn nhau, thần sắc đều hơi trầm xuống, hiện tại ma ha cổ tộc đã vô cùng mạnh mẽ, đứng đầu trong ngũ đại cổ tộc, nếu như Ma Ha U lại lấy được Vạn cổ bất hủ thân nữa, chắc chắn có thể nhờ đó mà đột phá tới thánh phẩm, mà đến lúc đó, thực lực của ma ha cổ tộc đúng là khó có thể tưởng tượng.
"Haha!"
Trên đài cao, Ma Ha Thiên cao giọng cười lớn, thời điểm thế này, cho dù là bằng nội tâm của hắn cũng khó có thể kiềm chế.
"Chúc mừng tộc trường!"
phía sau lưng, những trưởng lão ma ha cổ tộc khác cũng chúc mừng tới tấp, thần sắc mừng như điên. BỌn họ trông giữ vạn cổ bất hủ thân này mấy vạn năm, hôm nay rốt cục cũng thoát khỏi thân phận người bảo quản này.
Trên mặt Ma Ha Thiên nụ cười nồng nặc, trong lòng cỏ một cảm giác xả hơi, từ nay về sau, vạn cổ bất hủ thân sẽ thuộc về ma ha cổ tộc bọn họ, cho dù là bất hủ đại đế sống lại cũng không thể nào mang đi.
Tảng đá lớn đè nặng trong lòng ma ha cổ tộc bọn họ, rốt cục cũng rơi xuống.
Trong vạn cổ tháp, tiếng cười lớn của Ma Ha U kéo dài một lúc lâu, sau đó mới dần dần ngừng, sau đó 2 mắt nóng bỏng của hắn gắt gao nhìn chằm chằm thân ảnh ám kim.
Trên thản ảnh ám kim này, những huyết hồng văn lộ đang không ngừng lóe lên, hiển nhiên có một cỗ sức mạnh từ bên trong đang không ngừng kháng cự.
"Hừ, còn không chịu thua sao..."
Ma Ha U thấy vậy, cười lạnh một tiếng, hắn biết bằng một đạo thánh văn phù này còn chưa đủ trấn áp thân ảnh ám kim, có điều hắn cũng không vội, chỉ cần đem nó ra khỏi vạn cổ tháp, để thánh phẩm trong tộc xuất thủ, nó cũng sẽ không gây nổi sóng gió gì.
Cho nên, hắn cũng không để ý tới sự phản kháng của thân ảnh ám kim, mà là đưa ánh mắt hơi có vẻ âm lãnh quét ra.
Hắn đang tìm dấu vết của Mục Trần, lúc trước Mục Trần tự bạo bất hủ kim thân, tuy là trọng thương nhưng cũng không mất mạng, hiện tại hắn muốn tìm ra bằng được, cho dù không thể giết nhưng cũng phải chân chính phế bỏ.
Hiện giờ vạn cổ bất hủ thân tới tay, thực lực ma ha cổ tộc bọn họ cũng theo đó mà tăng vọt, cho nên sự kiêng kỵ vốn có đối với phù đồ cổ tộc cũng đã giảm bớt đi rất nhiều.
"Lúc trước nhảy nhót tưng bừng, giờ xem ngươi rơi vào tay ta, thì có thể làm thế nào?". Trong mắt Ma Ha U dâng lên hàn quang, lúc trước giao thủ với Mục Trần khiến mặt mũi hắn mất hết, cho nên giờ hắn cũng không định sẽ bỏ qua cho Mục Trần.
Thân thể Ma Ha U bay lên trên không, thân ảnh ám kim như hình với bóng, linh lực hùng hồn lan ra khắp thiên địa, lướt qua từng miệng vực sâu vạn trượng, muốn tóm được Mục Trần đang trốn trong đó.
Mà ngoài vạn cổ tháp, cường giả các phe thấy hành động của Ma Ha U, cũng lập tức hiểu hắn đang muốn tính toán nợ nần, lúc này đều mặc niệm một tiếng vì Mục Trần.
Thanh diên tịnh thấy cảnh này, sắc mặt cũng trầm xuống, ánh mắt nhìn về phía ma ha thiên có sự lạnh lẽo đáng sợ ngưng tụ.
Ma Ha Thiên làm như không nhìn thấy, thần sắc lãnh đạm, hắn thấy, chỉ cần Ma Ha U không giết Mục Trần thì Thanh Diên Tịnh cũng khó có thể làm gì, hiện tại Vạn cổ Bất Hủ Thân đã tới tay, Ma Ha cổ tộc bọn họ cũng không cần e ngại Phù Đồ cổ Tộc nữa.
"Tìm được ngươi rồi, con chuột nhắt..."
Trong vạn cổ tháp, Ma Ha U chỉ tốn mấy chục hơi thở, hai mắt hắn đã híp lại nhìn về phía một miệng vực sâu nơi xa xa, khóe miệng cười lạnh.
Hắn đánh ra một quyền, chỉ thấy một đạo quyền quang vạn trượng từ trên trời đánh xuống, không chút lưu tình, hung hăng đánh lên miệng vực sâu kia, dưới uy năng đáng sợ, vực sâu trực tiếp sụp đổ, hóa thành hố sâu to lớn...
Bụi mù tràn ngập, hai mắt Ma Ha U híp lại nhìn hố sâu kia, tiếp sau đó, hắn nhìn thấy một thân ảnh bao phủ trong linh quang, chậm rãi bay lên.
Thân ảnh kia chính là Mục Trần, hắn lúc này cả người vẫn đầy máu tươi, nhìn qua tương đối chật vật, cái này hiển nhiên chính là hậu quả lúc trước tự bạo bẩt hủ kim thân gây nên.
"Khà khà, Mục Phủ Chủ sao lại chật vật như vậy?". Ma Ha U hài hước nhìn Mục Trần, nghiền ngẫm nói.
Mục Trần quét Ma Ha U một cái, sau đó ánh mắt hắn dừng lại có thân ảnh ám kim phía sau, ánh mắt ngưng lại, nói: "Ngươi lại khống chế được nó?"
Ma Ha U lơ đãng nói: "Ma Ha cổ tộc ta mưu tính mấy vạn năm, làm sao ngay cả chút chuyện này cũng không chuẩn bị?"
Mục Trần khẽ gật đầu một cái, trên khuôn mặt hơi tái nhợt của hắn dâng lên một nụ cười, nói: "Xem ra ta lại coi thường ngươi...đã như vậy, phiền ngươi một việc"
Ma Ha U 2 mắt híp lại, nói: "Phiền ta?"
Chẳng lẽ tên này tự bạo bất hủ kim thân nên giờ ngu rồi?
Mục Trần cười cười, chỉ về thân ảnh ám kim sau hắn, nói: "Ngươi đem nó cho ta đi"
Dường như trong chớp mắt, ánh mắt Ma Ha U mở to một chút, sau đó sắc mặt hắn cổ quái nhìn chằm chằm Mục Trần, chậm rãi nói: "Đầu óc ngươi thật sự hỏng rồi?"
Hiện giờ Mục Trần bản thân trọng thương, ngay cả bất hủ kim thân cũng mất, sức chiến đấu giảm mạnh, xem xét Ma Ha U hắn, không chỉ chiến lực bảo tồn, mà còn nắm trong tay thân ảnh ám kim. Không hiểu thế nào mà Mục Trần lại dám ngay trước mặt hắn, muốn đòi thân ảnh ám kim kia?
Mục Trần này thật sự điên rồi sao?
"Ngươi muốn không?"
Ma Ha U nhìn chằm chằm Mục Trần, trên khuôn mặt hiện lên nụ cười gằn, sau đó ánh mắt hắn quỷ dị, gật đầu một cái, nóiVậy thì cho ngươi!"
Hắn xòe bàn tay ra, nhẹ nhàng vung lên. soạt!
phía sau lưng hắn, thân ảnh ám kim đột nhiên vọt tới, bàn tay ám kim hầu như xuyên thủng không gian, trực tiếp chộp về phía cổ họng Mục Trần.
Mục Trần nhìn bàn tay ám kim phá không tới, khuôn mặt trẻ tuổi tuấn dật cũng bình tĩnh ngoài dự liệu, con ngươi đen nhánh càng là giống như đầm sâu, không dấy chút gợn sóng nào.
Chỉ có điều dáng vẻ này của hắn trong mắt những cường giả ngoài vạn cổ tháp, lại giống như bị dọa đến ngu vậy.
Mà cũng ngay dưới vô số ánh mắt chăm chú, bàn tay ám kim xuất hiện trước mặt Mục Trần, gần sát cổ họng, chỉ cách một tấc, có điều ngay khoảnh khắc nó sắp chạm tới Mục Trần, một bàn tay lưu ly đột nhiên xuất hiện từ hư vô, sau đó chộp lấy bàn tay ám kim kia, khiến nó không thể di chuyển một tấc nào nữa.
Nụ cười hài hước trên khuôn mặt Ma Ha U đọng lại trong chớp mắt, ánh mắt hắn khó có thể kìm được khiếp sự, nhìn về phía bên cạnh Mục Trần, chỉ thấy ờ nơi đó, không biết từ khi nào đã xuất hiện một thân ảnh bao phủ trong hào quang lưu ly.
Thân ảnh kia, người ngoài không cách nào nhìn rõ, quanh thân nó dường như bao trùm trong sự thần bí, không cách nào dò xét, nhưng mơ hồ cũng có một loại cảm giác áp bách không cách nào hình dung lan ra.
"Hống!"
Thân ảnh ám kim lúc này phát ra tiếng gầm nhẹ, lúc này, trong con ngươi ám kim của nó dường như xuất hiện một ít sợ hãi, nó điên cuồng giãy giụa, dường như muốn thoát khỏi bộ thân thể lưu ly thần bí trước mắt này.
soạt!
Bàn tay lưu ly nhẹ nhàng vung, thân ảnh ám kim tựa như bị trọng kích, thân hình trực tiếp bắn xuống, cuối cùng rơi xuống đại điện, nhất thời cả đại địa bị xé rách, trên mặt đất xuất hiện vài cái hố sâu vạn trượng.
Hít.
lúc này ngoài vạn cổ tháp, vô số âm thanh hít khí lạnh vang lên, bọn họ trợn mắt há mồm nhìn thân thể lưu ly thần bí bên cạnh Mục Trần, làm thế nào cũng không thể tưởng tượng nổi, thân ảnh am kim kia trước giờ đánh đâu thắng đó, giờ lại cứ như vậy không chút phản kháng bị ném đi?
"Kia...kia rốt cục là thứ gì?"
"Thân ảnh lưu ly kia thật khủng khiếp, phải biết thân ảnh ám kim kia đã là tồn tại vô địch dưới thánh phâm a, thế mà..."
"Mục Trần sao lại có lá bài tẩy này? sao lúc trước hắn lại muốn tự bạo bất hủ kim thân?"
Tiếng bàn luận xôn xao bạo phát kinh thiên, khuôn mặt của đông đảo cường giả đều hiện đầy vẻ nghi hoặc.
Thanh diên tịnh cùng phù đồ huyền vẻ mặt cũng nghi hoặc, bọn họ hiển nhiên cũng hoàn toàn không biết, vì sao bên cạnh Mục Trần lại còn một thân thể lưu ly kinh khủng như vậy...
Mà trên đài cao, sắc mặt đắc ý của ma ha thiên đã sớm cứng ngắc, ánh mắt âm trầm, đồng thời cũng chứa một tia kinh nghi nhìn về thân thể lưu ly bên cạnh Mục Trần"
"Kia rốt cục là thứ gì?"
Trong vạn cổ tháp, Ma Ha U khó tin nhìn cái hố khổng lồ trên đại địa, sắc mặt điên cuồng méo mó, cảnh trước mắt này, khiến cho nội tâm hắn dâng lên phẫn nộ vô biên, hóa thành sát ý cuồng bạo.
"Giết hắn cho ta!"
Ma Ha U gầm nhẹ một tiếng, một tay kết ấn, thúc giục thánh văn khống chế thân ảnh ám kim kia.
Hống!
Trong hố sâu, tiếng gầm gừ vang lên, một đạo thân ảnh ám kim phóng lên cao, lúc này, toàn bộ huyết văn trên cơ thể nó như tràn hết vào cặp mắt ám kim, làm cho con ngươi nó cũng trở nên huyết hồng.
Dưới sự thúc giục mạnh mẽ của thánh văn, nó áp chế sự sợ hãi trong lòng, gắt gao nhìn chằm chằm thân thể lưu ly bên cạnh Mục Trần.
Mà Mục Trần chẳng qua chỉ bình tĩnh liếc mắt nhìn, sau đó nghiêng đầu khẽ mỉm cười về phía thân thể lưu ly thần bí, nhẹ giọng nói: "Đi đi, đoạt lại tất cả bất hủ bản nguyên vốn thuộc về ngươi đi..."
"Ngươi yên lặng mấy vạn năm, hôm nay, cũng nên để thế nhản biết được...vạn cổ bất hủ thân, lại tới thế gian"
***
Dịch bởi zero