Q2 - Chương 16: Trúng Độc
Sáng ra, tiễn Hoắc Khứ Bệnh lên đường xong, tôi dọn về ở với Hồng cô. Hoắc phủ không có Khứ Bệnh, tôi không ở nổi, dù gì vợ không phải vợ, khách không phải khách, tư cách gì mà ở lì tại đấy?
Phủ có bao nhiêu người thì bấy nhiêu soi mói đàm tiếu, tôi chẳng muốn ứng phó với đủ loại theo dõi ngấm ngầm ấy. Trần thúc rất thông cảm với tâm tư của tôi, không ngăn cản nửa lời, chỉ phái mấy bộc phụ, tỳ nữ, đầu bếp và thị vệ đang phục dịch tôi tại Hoắc phủ đi theo. Lực lượng hùng hậu làm Hồng cô phải phì cười vì kinh ngạc.
Đi loanh quanh trong vườn một vòng, tôi vươn vai thỏa mãn: “Ở nhà mình vẫn là thoải mái nhất.”
Hồng cô thở dài: “Hoắc phủ thì sao?”
Tôi cười nói: “Khứ Bệnh có mặt thì là nhà, không có mặt thì không phải.”
Hồng cô đưa tay gạt giúp tôi những cành cây xòa ra trước mặt: “Muội gặp được Hoắc tướng quân cũng không biết rốt cuộc là may hay không may.”
Tôi nở nụ cười thật rạng rỡ, ghé mặt lại gần Hồng cô, tự trỏ mặt mình để bà xem: “Đây! Tỷ thấy không? Đây là cái gì? Sau này không được nói những lời như thế nữa.”
Hồng cô vội cười xòa: “Thấy rồi, thấy rồi.” Bà liếc mắt xuống bụng tôi: “Không biết đứa bé này tương lai sẽ giống cha hay mẹ? Nhưng giống bên nào thì cũng sẽ rất đặc biệt, miễn là đừng thừa hưởng những khía cạnh ghê gớm của hai người bằng không còn cho người khác đường sống được không?”
Trước đây lúc ở trong Hoắc phủ, đám tỳ nữ đều không biết chữ, hiện giờ có Hồng cô làm bạn, thú vị hơn nhiều. Đọc sách, đánh đàn, chơi cờ, hoặc nói chuyện về một vài phong tục thú vị trong thành Trường An, ngày qua vô cùng an nhàn. Khi trò chuyện đôi lúc nhắc đến những chuyện cũ, tôi chẳng có cảm giác gì, còn Hồng cô ngược lại rất hay bùi ngùi xúc động về sự huy hoàng ngày xưa của Lạc Ngọc phường. Nói đến Phương Như, Hồng cô khẽ than: “Ta thấy cô ấy không phải người bạc tình, nhưng bây giờ nhìn thấy ta nếu có thể tránh được là tránh ngay, có lúc lướt qua mặt nhau, cô ấy cũng chỉ coi như chưa hề nhìn thấy ta.”
Tôi cười nói: “Lấy gà theo gà, lấy chó theo chó. Lý Diên Niên vốn luôn oán hận muội, quan hệ với Lý Nghiên trước đây tốt thì không sao, bây giờ quan hệ không tốt nữa, Phương Như không thể nào đi ngượclại mọi người trong nhà chồng mà giao hảo với chúng ta được.”
Hồng cô vội vã che miệng tôi lại: “Bà trẻ của tôi ơi, muội nói năng phải chú ý chứ, đến bây giờ mà vẫn gọi thẳng tên người ta à?”
Tôi “hừ” mũi: “Dù muội có gọi thẳng tên Lý Nghiên hay không, cũng không thay đổi được thái độ của cô ta với muội.”
Trước đây vì cảm thông thương hại nên tôi luôn nhượng bộ Lý Nghiên, nhưng nàng ta từng bước dồn ép, tình cảm ngày cũ đã phai nhạt cả rồi. Có điều vướng phải lời thề độc kia, nên tuy tôi nắm được thóp của nàng ấy, song lại đành bất lực. Mạng sống của nàng ta dù quan trọng đến đâu đi nữa, thì cũng có thể sánh được Khứ Bệnh và Cửu gia cộng lại?
Chỉ có điều, dù tôi tuân thủ nghiêm ngặt lời thề, nàng ta vẫn không yên tâm về tôi, lúc đầu chỉ là muốn ép tôi phải lìa xa Hoắc Khứ Bệnh, rời khỏi thành Trường An, nhưng đến giờ, xem ra nàng ta chẳng còn cảm tình gì với tôi nữa, ép tôi vào đường chết sớm được ngày nào, nàng ta sẽ nhẹ nợ sớm ngày ấy. Khứ Bệnh hiện không ở Trường An, tôi lại đang mang thai, đành lấy việc tránh mặt nàng ta làm thượng sách.
* * *
Đời người là như vậy, phàm việc càng muốn trốn tránh thì càng không trốn tránh nổi. E sợ Lý Nghiên, thì Lý Nghiên lại tìm đến tận cửa.
Lý Nghiên hạ chỉ triệu tôi vào cung mừng sinh nhật nàng. Lý Nghiên được sủng ái, nhưng vẫn chỉ là phi tần, không sánh được hoàng hậu, không thể tiếp nhận lời chúc mừng của bách quan, chỉ là yến tiệc nho nhỏ cùng các phu nhân tiểu thư, nhưng tiệc càng nhỏ tôi càng không yên tâm.
Hồng cô nói: “Tiệc không phải việc hay, chi bằng vào cung cầu xin hoàng hậu nương nương ra tay giúp đỡ.”
Tôi cười khổ lắc đầu, Trần thúc thở dài: “Mặc dù không rõ hoàng hậu nương nương đã biết tin Ngọc cô nương mang thai hay chưa, nhưng nương nương vẫn luôn chăm lo cho Ngọc cô nương, hiện giờ tướng quân không có trong thành Trường An, chắc nương nương cũng không yên tâm để Ngọc cô nương một mình vào cung, nếu có thể ngăn cản được thì đã làm rồi, đây nhất định là do bệ hạ gật đầu đồng ý nên nương nương mới không can thiệp.”
Tôi ngắm nhìn thân hình của mình: “Bụng lộ thế này thì không che giấu được nữa, vả lại nói không chừng Lý Nghiên đã nghe ngóng được tin đồn nên mới triệu muội vào cung xem sao. Y sư nói mang thai ba tháng đầu tiên là nguy hiểm nhất, rất dễ sảy non, giấu bọn họ lâu như thế, sống được mấy tháng yên bình vừa qua, muội đã vô cùng hài lòng rồi.”
Thấy Trần thúc bỗng quỳ thụp xuống, khấu đầu trước tôi: “Ngọc cô nương, lão nô cầu xin cô nương, nhất định phải chăm lo cho bản thân mình, nếu thực sự xảy ra chuyện gì, cũng phải tạm nhẫn nhịn vì đứa bé, cho dù oán hận có lớn đến đâu, cứ đợi tướng quân về giúp cô giải quyết.”
Tôi dở khóc dở cười, quay mình né đi: “Con là mẹ của đứa bé, con còn căng thẳng hơn thúc, không cần thúc phải dặn dò. Đối với thúc, con là kẻ luôn hành sự liều lĩnh tùy hứng hay sao?”
Trần thúc ngượng ngập im lặng, tôi khẽ thở dài. Chỉ tại tôi không tế nhị rút lui, không biết thuyết phục Hoắc Khứ Bệnh cưới công chúa, nên trong mắt họ tôi đã trở thành một người hoàn toàn không biết cân nhắc nặng nhẹ.
Hồng cô nắm tay tôi, cười nói với Trần thúc: “Ngọc nhi tuy có lúc xử sự liều lĩnh, nhưng không phải người không hiểu nặng nhẹ đúng sai đâu.”
Tôi khó xử nhìn Hồng cô, bà khen ngợi tôi là để thuyết phục Trần thúc hay sao? Có khi Trần thúc nghe xong càng thấy thấp thỏm hơn ấy. Tôi bây giờ tội lỗi đầy mình, muốn tán dương một tiếng cũng khó lắm.
* * *
Đang độ giữa hè, suốt đường đi mệt nhọc khó chịu vì trời nóng như thiêu như đốt. Nhưng đến gần nơi tổ chức yến tiệc, lại thấy từng đợt gió mát ập vào mình, rồi tiếng nước chảy róc rách, khiến tinh thần sảng khoái hẳn ra.
Lý Nghiên rất biết hưởng thụ, cho người làm bánh xe nước, dẫn nước từ cái ao ngâm đá lên nơi cao, rồi lại cho chảy xuống giàn trúc đã dựng sẵn, khiến nước đổ tí tách tựa mưa rơi. Tiệc bày bên dưới giàn trúc, giữa những tấm rèm mưa, mưa nước đá không chỉ xua đi cái nóng của mùa hè, mà còn tăng thêm mấy phần tình thú. Một nhóm phụ nữ đứng bên trong rèm nước ngắm hoa bên ngoài, có người nghịch nước với bạn, có người bê bàn cờ ra bên cạnh rèm nước ngồi chơi, còn có người đặt đĩa hoa quả ngay dưới dòng nước chảy cho lạnh, thi thoảng nhón ăn, quả thật rất thoải mái tự tại.
Đám khuê nữ chưa chồng nhìn thấy thân hình của tôi, lại thấy tôi để tóc giống bọn họ chứ không phải kiểu tóc của người đã được gả cưới, đều không kìm được tò mò, len lén liếc nhìn. Rất nhiều phu nhân lộ vẻ khinh thường, vội vã kéo con gái mình đi chỗ khác, không cho phép bọn họ nhìn tôi nữa, như thế nếu nhìn lâu, mấy cô gái đó cũng sẽ không chồng mà chửa như tôi.
Một số bà khác thì vốn lịch sự, hoặc ngại gây ảnh hưởng cho phu nhân nên không dám vô lễ với tôi, chỉ nhìn tôi gật đầu mỉm cười, hoặc vội vã chào hỏi một tiếng rồi tránh đi.
Tôi giống như dịch bệnh, đi đến đâu là người ở đấy sẽ nhanh chóng tản đi rồi mất hút.
Tôi tiện tay vớt một chùm nho trong nước lên ăn, Lý Nghiên nhìn thấy cảnh vừa rồi chắc là vui lắm. Nhưng phải xin lỗi nàng ta rồi, nhìn thấy bộ dạng bây giờ của tôi, chắc nàng ta không thể nào vui nổi. Con người tôi lớn lên ở hoang mạc Qua Bích, không đủ mỏng manh yếu ớt để bị tổn thương bởi thái độ của người khác.
Đang vui vẻ ăn, chợt nhìn thấy một người quen thuộc đang đứng một mình trong góc. Chắc chắn Lý Nghiên phải căm thù đến tận xương tủy cô vũ nữ Tây Vực tạo phản này, nhưng lại đặc biệt mời cô ta đến, Lý Nghiên muốn làm gì đây?
Tôi vừa ăn nho vừa đi lại phía cô vũ nữ. Trông thấy tôi, cô ta có hơi ngượng ngùng, tôi đưa nho mời: “Cô mặc Hán phục đẹp lắm.”
Cô ta khom người hành lễ với tôi: “Không ngờ cô nương đã có thai rồi, nếu Nhật Đê biết được, chắc chắn sẽ rất vui. Thời gian qua, ta thường nghe Nhật Đê kể chuyện mọi người, rất muốn được gặp cô nương, chỉ là chúng ta không tiện đi thăm. Nghe Nhật Đê nói Hoắc tướng quân bảo bọc cô nương rất kỹ, ngay trong Hoắc phủ mà thân phận bình thường cũng khó lòng gặp được cô nương.”
Tôi cười nhìn cô ta, thấy rất cảm khái: “Cô gọi hắn là Nhật Đê, hắn cho phép cô gọi như vậy à? Thế thì ta nên gọi một tiếng đệ muội rồi.”
Má cô ta ửng hồng, nhưng dáng vẻ vẫn tự nhiên thoải mái: “Tỷ gọi ta Duy Cơ là được rồi.”
“Được! Muội gọi ta là Ngọc nhi hay Tiểu Ngọc đều được.”
Liếc nhìn ngón tay cái của Duy Cơ có đeo một chiếc nhẫn ngọc, tôi giật mình, liền nắm tay cô xem cho kỹ. Chiếc nhẫn này do tổ phụ Nhật Đê để lại, từ bé đến giờ chưa hề lìa xa hắn, thế mà hắn lại để Duy Cơ đeo nó đến dự tiệc, có ý gửi gắm cô gái bơ vơ tha hương này cho tôi. Tôi buông tay cô ra: “Nhật Đê không yên tâm về muội.”
Duy Cơ lí nhí nói: “Là hôm nay trước khi ra khỏi nhà Nhật Đê tháo khỏi tay, bảo muội đeo vào, muội vốn không đoán được nguyên nhân, bây giờ…” Đôi mắt vốn lạnh nhạt xa cách chợt đỏ hoe.
Thấy tôi đưa tay đấm nhẹ vào hông, Duy Cơ vội hỏi: “Tỷ có cần ngồi xuống ngồi một lát không?” Nói rồi nhìn quanh giúp tôi tìm chỗ ngồi, mấy chỗ thoải mái đều đã có người án ngữ, cùng ngồi. Duy Cơ cười trỏ một chỗ trông cũng tàm tạm: “Chúng ta ra đằng kia nhé! Muội không muốn ngồi, đứng nói chuyện cũng được.”
Tôi nhăn mặt trêu Duy Cơ rồi kéo cô đi thẳng đến chỗ ngắm cảnh đẹp nhất, mấy cô gái đang ngồi đấy cười nói tán gẫu lập tức yên lặng, vô cùng kinh ngạc nhìn chúng tôi. Khi tôi đến gần rồi đứng lù lù ở đấy, họ mới luống cuống đứng dậy, bỏ đi với vẻ mặt căm ghét coi thường.
Tôi nhìn Duy Cơ, mỉm cười, hô khẽ và khoát tay như một du mục vừa thắng cuộc đưa ngựa trên thảo nguyên, chỉnh lại áo xống rồi ngồi xuống, hết sức tự nhiên. Duy Cơ ngồi xuống bên cạnh tôi, che miệng cười hoài.
Các phu nhân giờ mới hiểu tôi vì sao lại làm thế, ngó quanh xong đều trừng mắt hằn học nhìn tôi, nhưng cũng không muốn tỏ ra thất lễ quá mức, chỉ lộ vẻ khinh thường ra mặt, rồi nói bằng giọng rất nhỏ, nhưng vẫn đủ để tôi nghe thấy: “Nghe nói trước đây ả ta là chủ nhân phường hát! Chuyện kinh doanh liên quan đến đàn ông, chẳng trách hành sự vô liêm sỉ như thế.”
Tôi ngoảnh đầu ra cười với Giang phu nhân bấy giờ đang phe phẩy quạt: “Phu nhân nghe chưa đủ thông tin rồi! Lẽ nào không biết Lý phu nhân xuất thân từ chính phường hát của ta sao?”
Mặt bà ta tái mét, thành tích xuất sắc nhất trong lịch sử phường hát Trường An chính là tạo ra được một nương nương nghiêng nước nghiêng thành. Giang phu nhân nhất thời cốt nói cho sướng miệng, lại quên mất chuyện này.
Tôi lạnh lùng đảo mắt qua các cô gái còn lại, bọn họ tuy uất ức nhưng cuối cùng vẫn cúi đầu.
Duy Cơ khẽ hỏi: “Bọn họ sợ tỷ! Sao tỷ làm được thế?”
Tôi cười lắc đầu: “Bọn họ sợ là sợ Khứ Bệnh, có lẽ… cả Lý phu nhân. Tính tình Khứ Bệnh chắc muội đã nghe được ít nhiều, mấy người này là phu nhân văn quan, phu quân của họ dù không nằm dưới trướng Khứ Bệnh, nhưng bệ hạ trọng võ khinh văn, nên dẫu sao họ cũng không dám lấy tiền đồ và tính mệnh của phu quân mình ra cá cược với ta, còn ta…” Tôi “hừ” mũi: “Yến tiệc hôm nay chắc chắn là một dạng Hồng Môn yến rồi, có mềm mỏng cũng không còn đường lui, việc gì ta phải khách khí, thôi thì cứ dọa cho mấy kẻ non gan đó sợ, đỡ phải nói nhiều.”
Chúng tôi đang nói chuyện thì Lý Nghiên và Vệ hoàng hậu dắt tay nhau đi tới, phía sau còn có Doãn tiệp dư mới được Lưu Triệt sách phong. Lý Nghiên và Vệ hoàng hậu đều dừng mắt ở bụng ta, lại đều giả vờ chưa thấy gì, nhìn đi chỗ khác. Tiếp nhận bái lạy của mọi người, trái lại Doãn tiệp dư tủm tỉm nhìn tôi cười, nhẹ nhàng nói: “Chúc mừng ngươi.”
Lý Nghiên làm việc gì cũng cung kính xin chỉ thị từ Vệ hoàng hậu, dù là xem ca múa hay chơi trò phạt rượu mua vui, còn Vệ hoàng hậu chỉ cười đưa đẩy: “Hôm nay mừng sinh nhật muội, muội cứ tự chủ mọi chuyện đi. Bản cung chỉ góp vui thôi.”
Lý Nghiên bàn với Doãn tiệp dư và mấy nương nương khác xong, cuối cùng chọn cách bắt thăm hoa làm tửu lệnh, cung nữ hầu hạ Lý Nghiên làm lệnh chủ. Các vị phu nhân trong bữa tiệc đều gắng hết sức mình giải đố, cười đùa cho Lý Nghiên cười, đồng thời cũng khiến cho tất cả mọi người vui vẻ.
Bữa tiệc đang sôi nổi thì có người trong cung tới truyền chỉ, bê đến một chiếc kệ bằng gỗ đàn hương phủ một nhánh đoạn đỏ thêu hình phượng hoàng. Bên trên là một tòa tháp ngọc chín tầng óng ánh trong suốt tỏa sáng lung linh. Một khối ngọc thạch lớn như thế vốn rất hiếm, lại thêm điêu khắc tinh xảo, thực sự là báu vật ít thấy trên đời.
Quà mừng thế này, nhìn qua đủ thấy phải hao tổn không ít tâm tư, ai nấy đều trợn mắt há mồm, ánh mắt nhìn Lý Nghiên đều thêm mấy phần kính sợ. Lý Nghiên tủm tỉm cười ra lệnh cho người hầu đặt tháp ngọc vào giữa bàn tiệc, tiện cho mọi người ngắm nhìn thưởng thức.
Lưu Bác đi chưa vững lắm đã chập chững bưng đĩa đào mừng thọ đến chúc mừng mẫu thân, điệu bộ như người lớn, khấu đầu vái lạy chúc thọ theo nghi thức, ban đầu còn giống, nhưng nói được một nửa đột nhiên quên mất lời thoại, vừa nuốt nước miếng cắn móng tay vừa ngoái đầu nhìn thái tử Lưu Cứ ở sau lưng vẻ cầu cứu, Lưu Cứ thì thào gợi ý, nhưng Lưu Bác càng nôn nóng lại càng không nói được gì, thấy xung quanh người ta vừa cười vừa nhìn mình, cuối cùng bặm môi nhào luôn vào lòng anh trai, vùi đầu đi để không ai nhìn thấy.
Thật là một cặp huynh đệ đáng yêu! Kẻ thường nhìn mọi thứ bằng ánh mắt lãnh đạm như tôi mà cũng không nhịn được cười. Vệ hoàng hậu cười lắc đầu, Lý Nghiên ngoài mặt tuy cười, nhưng trong ánh mắt lại lộ vẻ lạnh lùng, thị nữ của nàng ta liền tiến lên ôm Lưu Bác khỏi vòng tay Lưu Cứ. Tôi thầm thở dài, hoàng gia làm gì có huynh đệ chứ? Cho dù hai đứa muốn hồn nhiên ngây thơ, mẫu thân cũng không cho phép.
Ống thăm truyền đến tay Giang phu nhân, người đã xích mích với chúng tôi lúc đầu buổi. Bà ta rút một thẻ đưa cho lệnh chủ, lệnh chủ cười đọc to: “Thẻ thược dược, người rút được thẻ này có thể ra lệnh cho bất kỳ một người nào làm một việc gì đó.” Đọc xong lập tức thả lại thẻ vào ống.
Vệ hoàng hậu mỉm cười im lặng nhìn Giang phu nhân. Phu nhân lưỡng lự hồi lâu, đảo mắt qua chỗ chúng tôi, rồi dừng lại ở Duy Cơ: “Đến giờ ta vẫn thấy khó quên điệu múa tình yêu lần trước của phu nhân, muốn xin phu nhân múa lại cho chúng ta xem lần nữa.”
Thân phận của Duy Cơ giờ không còn như trước, tuy xuất thân hèn kém, nhưng hiện giờ đã đường đường là phu nhân của một vị quang lộc đại phu. Ca kỹ đầy phòng, Giang phu nhân không chỉ định, lại chọn Duy Cơ, có ý châm biếm cảnh chúng tôi tranh nhau Hoắc Khứ Bệnh hôm đó, cũng muốn mượn cớ này để hạ nhục Duy Cơ.
Tôi cắn khóe môi, cố nhịn cười, nhìn sang lệnh chủ. Cung nữ lệnh chủ nhìn lại tôi một lúc, mắt ánh lên sợ hãi, cuối cùng ngoảnh mặt đi. Dù gì bọn họ vẫn có phần kiềng mặt tôi, nhưng đối với Duy Cơ… Duy Cơ đỏ bừng mặt, rồi cũng trấn tĩnh lại như thường, cô siết tay tôi dưới gầm bàn, duyên dáng đứng dậy chuẩn bị múa.
Thấy Giang phu nhân chọn Duy Cơ, Vệ hoàng hậu thản nhiên quay sang nói chuyện với Lưu Cứ. Lý Nghiên nhìn tôi cười, nâng chén rượu lên chậm rãi uống. Trong đầu tôi chợt lóe lên một câu nói, người hiểu mình nhất chính là kẻ thù của mình.
Duy Cơ bắt đầu múa, rất uyển chuyển, rất mê hồn, không hiểu sao những người có mặt đều tỏ vẻ bị kinh ngạc, hoặc châm biếm, hoặc khinh bỉ, hoặc cắm cúi ăn không dám gây sự, chẳng một ai thực sự theo dõi, chỉ mình Lưu Bác bấy giờ đang được nhũ mẫu bế thì lại chăm chú xem, đến đoạn hay thì vỗ tay cười khanh khách, vùng vẫy đòi thả xuống, nhũ mẫu bất đắc dĩ đành đặt cậu xuống đất, để cậu đứng bên cạnh xem.
Lúc Duy Cơ xoay mình theo vũ khúc, tôi nhìn thấy hai ba viên trân châu tròn xoe không biết từ đâu lăn ra. Chưa kịp lên tiếng nhắc “cẩn thận”, Duy Cơ đã trượt chân vào một viên, ngã ngửa ra sau, bàn tay vô thức bám víu đồ vật xung quanh, cuống quá túm luôn mảnh đoạn đỏ đệm tháp ngọc, khi người tiếp đất thì tháp ngọc óng ánh hiếm có cũng vỡ tan tành.
Lưu Bác đang đứng xem múa thấy Duy Cơ bị ngã, bèn chập chững muốn lại đỡ dậy, may mà cô gái đứng bên cạnh nhanh tay kéo cậu. Dù là vậy, những mảnh ngọc vỡ bắn tung tóe cũng đã sượt qua cánh tay Lưu Bác, chẳng mấy chốc cánh tay đã nhuốm đầy máu, khiến đám cung nữ nhũ mẫu um sùm hết cả, ai nấy đều gào gọi “thái y.”
Lý Nghiên cúi xuống kiểm tra vết thương của Lưu Bác, lau sạch máu rồi thì chỉ thấy bị xước hai chỗ. Nét kinh sợ trong mắt nhạt đi, nhưng ngoài mặt lại tỏ ra hoảng loạn hơn, nước mắt rưng rưng, nghiêm nghị quát mắng nhũ mẫu và cung nữ.
Tôi vốn lo lắng đầy một bụng, giờ mới chầm chậm thở ra, may quá, may không xảy ra chuyện lớn, nhưng cho dù là vậy… làm vỡ tháp ngọc hoàng đế ban tặng nương nương đã là trọng tội, còn làm hoàng tử bị thương, tội càng thêm tội, bất luận thế nào cũng đều khó tránh đường chết. Lòng thấp thỏm, tôi ngoảnh đầu nhìn Duy Cơ. Giữa cảnh hoảng loạn, cô lại chỉ lặng lẽ quỳ dưới đất, tuy mặt mày tái mét nhưng dáng vẻ vẫn bình tĩnh. Cô tháo chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay cái, nhanh chóng dúi vào tay tôi, lí nhí nói: “Duy Cơ vô phúc, phiền tỷ nhắn với Nhật Đê, lưu lạc tha hương, gặp được chàng là hạnh phúc cả đời này, không cần nhớ nhung đến muội.”
Lý Nghiên liếc Duy Cơ, ôm lấy Lưu Bác, nhìn các mảnh tháp vỡ la liệt trên đất rồi nói với Vệ hoàng hậu: “Xin nghe phán định của hoàng hậu nương nương.”
Duy Cơ phản bội Lý Nghiên, chắc chắn Lý Nghiên muốn cô phải chết. Chuyện ngày hôm nay ngoài mặt rõ ràng là lỗi của Duy Cơ, chưa kể cả hai lỗi đều là trọng tội, Vệ hoàng hậu không đời nào mâu thuẫn với Lý Nghiên chỉ để bảo vệ một vũ nữ Tây Vực không có quan hệ gì với mình.
Không hề liếc nhìn Duy Cơ, bà dửng dưng nói: “Cứ tuân theo quy củ trong cung. Làm hoàng tử bị thương, trước hết phải chịu phạt một trăm trượng, tuy là chuyện của hậu cung, nhưng riêng tháp ngọc bản cung cảm thấy vẫn nên để bệ hạ xử lý.”
Lý Nghiên gật đầu.
Một trăm trượng! Chỉ với hình phạt này, Duy Cơ đã không thể không chết rồi, còn cần án phạt nào tiếp theo nữa? Lý Nghiên dỗ dành Lưu Bác, nhưng mắt lại nhìn tôi khiêu khích. Vân di đứng phía sau Vệ hoàng hậu, lắc đầu với tôi. Khi Vệ hoàng hậu nhìn sang, cũng lướt ánh mắt qua bụng tôi vẻ cảnh cáo.
Tôi siết chặt chiếc nhẫn của Nhật Đê trong tay, chặt đến nỗi lòng bàn tay đau nhói. Vì đứa bé, tôi cần phải nhẫn nhịn, cần phải nhẫn nhịn… Lúc Nhật Đê đưa Duy Cơ chiếc nhẫn này, hắn đâu biết là tôi đã có thai, tôi còn phải chăm lo cho một sinh mạng nhỏ bé yếu ớt, hắn sẽ thông cảm cho hoàn cảnh của tôi thôi. Mà hôm nay xui xẻo quá đỗi, ngay bản thân Lý Nghiên chắc cũng không ngờ cái bẫy của mình có thể hoàn mỹ đến thế, kéo cả hoàng tử vào tròng, tuy chỉ bị thương nhẹ, nhưng tội danh thì to bằng trời.
Duy Cơ bị cung nhân kéo ra ngoài, hai mắt nhắm nghiền, vẻ mặt bình tĩnh.
Tôi thì, một mặt viện đủ các lý do bắt mình nhẫn nhịn, mặt khác vẫn không ngừng tự hỏi, nếu hôm nay tôi để Duy Cơ chết, mai sau tôi có thể bình tâm mà sống không? Chỉ vì bản thân mình mà tùy tiện buông bỏ mạng sống của người khác, thì có khác gì so với một Lý Nghiên càng ngày càng âm hiểm đâu? Năm ấy tôi hận Y Trĩ Tà phản bội bạn bè, bây giờ tôi thế này, không phải cũng là một kiểu phản bội hay sao?
Tôi bỗng lên tiếng: “Khoan đã!”
Vệ hoàng hậu bất lực nhìn tôi, làm ra vẻ chưa nghe thấy gì, Lý Nghiên thì cười đắc ý, khẽ gật đầu với tôi: Kim Ngọc, ngươi không hề làm ta thất vọng, hoan nghênh ngươi rơi vào bẫy.
Tôi quỳ xuống trước mặt Vệ hoàng hậu và Lý Nghiên: “Duy Cơ tuy có lỗi, nhưng không phải kẻ chủ mưu.” Tôi xòe tay, phô ra một viên ngọc bích.
Giữa cảnh rối loạn vừa rồi, tôi chỉ nhanh tay nhặt được một viên, vật chứng này thật quá ít ỏi, ít đến mức gần như chỉ kéo thêm tôi xuống đầm lầy, mà không cứu nổi ai lên được: “Trong lúc Duy Cơ múa, dân nữ nhìn thấy mấy viên ngọc lăn đến chân muội ấy, chính vì thế mà muội ấy ngã.”
Lý Nghiên im lặng liếc viên ngọc, cung nữ của nàng ta nói chen: “Các hoàng tử và công chúa thường đem mấy viên ngọc này ra làm bi bắn, chẳng lẽ ý của ngươi là…” Cô ta đột ngột bịt miệng, quỳ xuống khấu đầu: “Nô tỳ đáng chết.”
Lý Nghiên tát mạnh vào mặt cung nữ, mắng: “Tiện tỳ, nói năng lung tung!” Rồi nhìn mọi người xung quanh: “Ngoài Kim Ngọc, còn ai nhìn thấy viên ngọc giống thế lăn đến chân Duy Cơ không?”
Mọi người đều lắc đầu lia lịa.
Lý Nghiên không nói câu nào, chỉ nhìn Vệ hoàng hậu. Lúc này không đơn thuần là việc giết một Duy Cơ là xong nữa, mà viên ngọc bích đã đẩy tội trạng sang hướng các hoàng tử và công chúa, ai mà nuôi lòng căm giận muốn đập vỡ tháp ngọc hoàng đế ban thưởng cho Lý phu nhân? Lại còn khiến cả ấu đệ bị thương?
Vệ hoàng hậu nhếch mép cười nhạt: “Điều tra kỹ càng, giờ hẵng giam Duy Cơ lại.” Lý Nghiên vẫn nhìn Vệ hoàng hậu không chớp mắt. Vệ hoàng hậu giữ nguyên nụ cười ấy trên môi, tiếp tục nói: “Giam cả Kim Ngọc lại.”
“Tách” một tiếng, cửa nhà ngục đã khóa lại.
Mắt Duy Cơ rưng rưng lệ: “Tiểu Ngọc, tỷ hà cớ để mình dính vào vụ này chứ?”
Tôi cầm tay cô, đeo trả nhẫn ngọc vào: “Nhật Đê đã tận tay trao nhẫn cho muội. Nếu muốn trả lại Nhật Đê, thì muội cũng phải tự mình đưa cho Nhật Đê.”
Lúc nãy đối mặt với cái chết thì vô cùng bình tĩnh, bây giờ thì trái ngược, nước mắt ròng ròng tuôn ra. Tôi lau nước mắt cho cô, rồi nhìn quanh phòng giam: “Vẫn khá hơn ta tưởng.”
Duy Cơ đứng ngay dậy, gom hết rơm rạ rải sàn lại, chất thành một chồng dày, bảo tôi ngồi lên: “Trong tù quanh năm không thấy ánh nắng, khí đất độc lắm.”
Tôi xoa bụng mình, thầm nhủ: “Xin lỗi con, cha con đi chưa được bao lâu mà mẹ đã mang cả con vào tù.” Tôi luôn coi Lý Nghiên là kẻ thù của Vệ thị, chứ không thực sự coi đó là kẻ thù của mình, nhưng từ hôm nay trở đi, giữa hai người chúng tôi không còn chút tình cảm nào nữa. Ả ta giăng hết bẫy này đến bẫy khác, chót cuối của cái bẫy này rốt cuộc là nhắm vào hướng nào? Nếu muốn nhân vụ này làm tổn thương Lưu Cứ và Vệ hoàng hậu thì tính ra lại quá nhẹ tay, suy cho cùng ả ta muốn làm gì? Lúc này tôi không thể nào nhận ra được.
Hai ngày trôi qua, vẫn không có bất kỳ động tĩnh nào. Chắc Trần thúc và Hồng cô đều đã hoảng loạn, và đang tìm cách để vào thăm tôi, nhưng không thấy xuất hiện, xem ra sự việc rất nghiêm trọng.
Đồ ăn của chúng tôi ngon hơn đồ ăn của các phạm nhân khác, nhưng vẫn như thức ăn cho lợn, không thể sánh được với đồ tôi ăn hằng ngày. Tôi không phải hạng kén ăn, cái gì cũng ăn được, nhưng đứa bé chưa chào đời này vốn được chúng rôi nuôi dưỡng cẩn thận. Tôi từ chỗ ăn uống ngấu nghiến cho thai nhi, giờ lại thành ra không ăn nổi gì.
Duy Cơ lựa những thứ ngon nhất trong phần ăn của mình gắp cho tôi, để tôi được ăn ngon nhất trong cả hai suất. Tôi cũng không khách sáo gì cả, nhưng vẫn không thấy ngon miệng. Buộc mình cố ăn, rồi chỉ nháy mắt lại ói hết ra, khiến Duy Cơ lo cuống, mắt rưng rưng lệ.
Lòng tôi tràn ngập lo lắng và bất lực, nhưng không muốn Duy Cơ áy náy, bèn gượng cười tự giễu: “Không biết là giống ai, ta và Khứ Bệnh đều không phải người kén ăn, nhưng lại nuôi phải đứa bé kén ăn thế này, sau này phải dạy dỗ nó cẩn thận mới được.”
Cả khu nhà giam chỉ có một khoảng nhỏ ngoài lan can là được vài tia nắng lơ thơ xiên vào qua khe cửa sổ đá chật hẹp khi chính Ngọ. Trong tia nắng có muôn vàn hạt bụi bay lượn, ngắm chúng một lúc lâu sẽ thấy thờ thẫn, không biết bụi là mình, mình là bụi, hay cả thế gian rộng lớn này căn bản chỉ là một hạt bụi?
Một đôi hài mỏng, một bộ y phục vừa vặn màu nguyệt bạch. Nắng hắt từ phía sau lưng người lại, phủ một vầng sáng như vàng mỏng quanh thân mình, trông người như một ảo ảnh sắp nương gió bay đi, nhưng nụ cười ấm áp như ánh dương kia lại vô cùng chân thực, chạm đến tận đáy lòng tôi. Trong phòng giam lạnh tối bẩn thỉu này, sự xuất hiện của người sưởi ấm mọi vật. Không tin nổi, tôi nhắm mắt lại, rồi mở mắt ra, thấy người ấy vẫn đứng giữa vùng ánh nắng.
Cửu gia quan sát tôi thật kỹ, tựa hồ chúng tôi xa cách đã ba đời ba kiếp, ánh mắt ẩn chứa lo âu và sợ hãi. Huynh ấy chìa tay về phía tôi, tuy không nói câu nào, nhưng tôi hiểu huynh ấy muốn bắt mạch cho mình, muốn chắc chắn ngay là tình trạng của tôi vẫn ổn thì mới yên tâm. Tôi lặng lẽ đưa cổ tay ra. Một lát sau, Cửu gia dịu nét mặt, tôi muốn rụt tay về, nhưng huynh ấy đã đổi thế tay nắm chặt lấy tôi, nắm rất mạnh khiến cổ tay tôi phát đau.
Cửu gia vẫn cười, nhưng chân mày khóe mắt đều lộ rõ vẻ hốc hác, xem ra còn hao mòn hơn cả kẻ bị giam trong nhà lao như tôi. Tôi có cảm giác rất khó tả, không rõ là hạnh phúc hay đau khổ, mãi mới nặn ra được một câu: “Muội không phải chịu khổ gì đâu.”
Cửu gia chầm chậm buông tay tôi ra: “Trần phu nhân không cho phép ai thông báo với Hoắc tướng quân. Muội muốn ta nghĩ cách báo cho hắn không?”
Tôi lắc đầu: “Trên chiến trường không cho phép xao nhãng, chiến dịch lần này là trận quyết chiến với thiền vu Hung Nô, là giấc mơ từ bé của Khứ Bệnh. Nếu không thể dồn hết sức cho trận chiến này, Khứ Bệnh sẽ ôm hận suốt kiếp. Huống hồ muội chẳng qua chỉ ở trong nhà giam mấy ngày, có gì to tát đâu. À mà, sao huynh vào đây được?”
Cửu gia khẽ cười: “Bệ hạ dù gì cũng là cữu phụ của ta, chẳng khó khăn gì mà không cho phép vào thăm.”
Cửu gia nói rất đơn giản, nhưng tôi biết, đằng sau câu nói ấy là bao nhiêu gian nan vất vả, chỉ không biết huynh ấy đã phải hy sinh những gì, hứa hẹn những gì với Lưu Triệt cho chuyến thăm viếng này. Với tính cách của Cửu gia, khổ sở thế nào cũng đơn độc gánh vác, cho dù tôi có muốn biết cũng không thể hỏi được… Thôi thì đành giả vờ tin, để khỏi hao phí công sức của huynh ấy.
“Ngọc nhi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tỉ mỉ kể lại ta nghe, ta mới nghĩ đối sách được.”
Tôi nghĩ một lát rồi kể lại từ đầu đến cuối, quan hệ của tôi và Hung Nô, tình bạn với Nhật Đê, và cả việc Lý Nghiên đã đoán được quan hệ thân thiết của tôi và Nhật Đê nên đã lợi dụng Duy Cơ để kéo tôi vào bẫy.
Cửu gia nghe xong, chau mày: “Muội vẫn còn chuyện chưa kể cho ta, người trong triều đều biết Hoắc tướng quân và Vệ tướng quân tuy là thân thích, nhưng quan hệ vô cùng căng thẳng, thậm chí do sự thiên vị cố ý của bệ hạ, người dưới trướng Hoắc tướng quân thường hay lăng mạ coi thường môn đệ của Vệ tướng quân. Nếu Lý phu nhân mâu thuẫn với Vệ thị chỉ vì muốn nhắm tới vị trí thái tử thì cô ta không cần phải đắc tội với Hoắc tướng quân, ngược lại nên lợi dụng mâu thuẫn giữa Hoắc tướng quân và Vệ tướng quân mới phải ra sức lôi kéo Hoắc tướng quân, làm sao cô ta lại đối phó với muội được? Mặc dù vụ này liên quan đến hoàng tử công chúa, nhưng hiển nhiên điều cô ta mong muốn hơn là muội…” Cửu gia không muốn đặt tôi và chữ không may ấy cạnh nhau, nên nói được nửa chừng thì không nói nữa.
Tôi mỉm cười chắp tay: “Thật không gì có thể giấu được huynh.” Giọng nhẹ nhõm, hy vọng làm dịu bầu không khí, nhưng không thành công, Cửu gia vẫn chau mày nhìn tôi.
Tôi đành thành thật thừa nhận: “Muội và Lý Nghiên quả có chút oán hận cá nhân, nhưng muội đã thề độc rồi, không nói ra được, kỳ thực lòng hận thù của cô ta với muội dữ dội thế này cũng là ngoài sức tưởng tượng của muội.”
Cửu gia khẽ gật đầu, không tiếp tục truy hỏi, nghĩ một lát rồi nói: “Quan trọng nhất là viên ngọc kia do ai lăn ra, nói cách khác, quan trọng nhất là phải tìm được kẻ lăn nó ra. Giang phu nhân tuy là người mào đầu, nhưng bà ta chẳng qua chỉ là một kẻ hồ đồ, chắc không biết gì cả, nhưng cô cung nữ làm lệnh chủ kia thì phải hỏi đây.”
“Muội cũng nghĩ thế, lúc đó nhìn thấy cô ta nhanh chóng ném thẻ tre vào trong ống, muội đã ngờ rằng thẻ tre đó căn bản chỉ là cô ta tự biên tự diễn, nhưng Lý Nghiên cho phép cô ta làm như thế, cho thấy đã tin tưởng tuyệt đối vào cô ta, người được Lý Nghiên bao che, rất khó mà hỏi được gì.”
Cửu gia nhếch miệng cười, nụ cười không giống với trước đây, mà mang vẻ lạnh lùng: “Thế thì khỏi cần hỏi, chỉ cần khiến Lý phu nhân phải chọn cách hy sinh cô ta là được.”
Tôi nghĩ ngợi chốc lát, tuy hiểu ý Cửu gia, nhưng không biết phải làm thế nào mới ép Lý Nghiên thỏa hiệp và lùi bước được. Từ bên ngoài loáng thoáng vọng vào tiếng kim loại va nhau, Cửu gia lộ vẻ bịn rịn: “Ta phải đi đây, muội cố nhẫn nhịn thêm hai ba ngày.”
Từ lúc Cửu gia đến, Duy Cơ chỉ trốn ở một góc, nhưng thỉnh thoảng vẫn liếc Cửu gia. Lúc này thấy Cửu gia sắp đi, cô chợt tiến ra khấu đầu ba cái. Cửu gia ngạc nhiên nhìn cô, nhưng không hỏi han nhiều, chỉ khách sáo đáp lễ: “Nhờ phu nhân chăm sóc Ngọc nhi.” Duy Cơ vội né lễ của Cửu gia, cứ khấu đầu lia lịa với vẻ hoảng sợ.
Cửu gia rời đi, mang theo ánh nắng duy nhất trong nhà giam, nhưng đã để lại ánh nắng trong tim tôi.
Thấy Duy Cơ vẫn sững sờ, tôi nhìn cô: “Muội biết Cửu gia?”
Cô gật đầu, rồi lại lắc đầu: “Muội đã từng trông thấy Cửu gia. Chẳng mấy người được trông thấy Cửu gia nhưng dân Tây Vực bọn muội thường nghĩ Cửu gia là người có trái tim bao la như trời, nên đều tôn kính gọi Cửu gia là ‘Thích Nan Thiên’[1]. Tây Vực hạn hán hơn Trung Nguyên, nhiều loài thảo dược không sinh trưởng được, người Hán hay bán thảo dược cho bọn muội với giá rất đắt, nhưng Thích Nan Thiên không chỉ mở tiệm bán thảo dược ở Tây Vực xa xôi với giá bằng Hán triều, mà mỗi lần có dịch bệnh hoành hành, hoặc lúc bọn muội bị cuốn vào cuộc chiến tranh giữa Hung Nô và Hán triều, Cửu gia lại cung cấp miễn phí thảo dược cho những người mất nhà mất cửa. Hồi muội chưa bị tuyển làm ca kỹ, từng chứng kiến Cửu gia chữa bệnh ngay giữa đường cho một đứa bé ăn xin bệnh nặng. Hôm đấy Cửu gia cũng mặt y phục trắng, tao nhã tinh khôi như tuyết trên đỉnh núi thần Thác Mộc Nhĩ, mà đứa bé thì thâm tím bẩn thỉu mưng mủ, nhưng Cửu gia vẫn ôm đứa bé vào lòng, sợ làm đau nó, nhất cử nhất động đều hết sức cẩn thận như đang ôm một báu vật quý giá. Sau này ở trong vương cung Khâu Từ, muội lại được trông thấy Cửu gia lần nữa, lúc đó tiểu vương tử vừa thử nghiệm xong một loại cung nỏ có uy lực rất mạnh, hưng phấn nhào tới ôm Cửu gia. Đấy là lễ tiết tôn quý mà biết bao nhiêu người ước mong, Cửu gia lại không hề động đậy, chỉ thoáng mỉm cười, muội có thể cảm nhận được sự cự tuyệt và lãnh đạm trong lòng Cửu gia. Muội nghe lỏm được vài ba câu chuyện giữa bọn họ, nhớ lại cảnh tượng năm nào, mới đoán được đó chính là Thích Nan Thiên trong truyền thuyết. Thiên hạ này ngoài Cửu gia, còn ai có được trái tim như thế? Tuy cơ thể tàn tật, nhưng giọng nói và thần thái thì cao quý hơn tất cả mọi người. Lần nào trông thấy Cửu gia, đều thấy người đang cười, nhưng muội luôn cảm thấy người đang phải gánh vác rất nhiều thứ, bên dưới nụ cười kia thật ra là bao nhiêu mệt mỏi, nên muội vẫn nghĩ, sự kính trọng lớn nhất có lẽ chính là không làm phiền đến người. Cửu gia ở lại trong vương cung ba ngày, muội cũng chỉ ở đằng xa mà nhìn Cửu gia suốt ba ngày, ngày nào cũng cầu khẩn thần linh, chúc Cửu gia có một ngày được như người bình thường. Không ngờ hôm nay tái ngộ Cửu gia lần nữa, lại ở một nơi không thể tưởng tượng được thế này.” Duy Cơ nhoẻn miệng như cười, nhưng lại nhuốm nét thương tâm: “Được trông thấy một Thích Nan Thiên thế này thật tốt. Có thể phẫn nộ, có thể bực mình, cũng có thể yên tâm và thật lòng mỉm cười, không phải vị thần cô đơn lẻ loi nữa, nhưng trông người lại… lại đang… đau lòng.”
[1] Thích Nan Thiên: đấng cứu tinh.
Tôi im lặng ngoảnh mặt đi, không biết nên nhìn vào đâu, muốn thấy cái gì, chỉ muốn né tránh sự chất vấn và vẻ nài nỉ khó hiểu của Duy Cơ. Thích Nan Thiên, huynh ấy giải trừ cho khó khăn cho người khác, nhưng khó khăn của huynh ấy phải để ai giải trừ đây?
Sau hôm Cửu gia đến, cuộc sống của tôi và Duy Cơ được cải thiện khá nhiều, đồ ăn hằng ngày vừa miệng hơn, thậm chí sau bữa tối còn được uống thêm một hũ sữa bò.
Bởi vì tôi vẫn còn rất kén ăn, một miếng không trôi là không ăn nữa, nên Duy Cơ luôn nhường tôi những thứ tôi ăn được, món tôi thích ăn cô liền gắp hết cho tôi. Chia phần như thế, hai ngày này tôi cũng coi như được ăn no.
Trong bóng tối, Duy Cơ khẽ khàng nói: “Ngày mai chúng ta có thể ra ngoài rồi.”
Tôi “ừ” một tiếng. Duy Cơ vô cùng tin tưởng Cửu gia, không hề bận tâm rằng sự vụ phức tạp đến ngần nào, chỉ cần biết Cửu gia đã nói nhẫn nhịn thêm hai ba ngày nữa.
Nửa đêm, tôi đang ngủ chợt choàng tỉnh, người đẫm mồ hôi, muốn gọi Duy Cơ mà không thành tiếng, châu thân thoắt nóng thoắt lạnh, bật ho rũ rượi, không còn chút sức lực nào cả.
May mà Duy Cơ ngủ không sâu, tấm thân run bần bật của tôi đã đánh thức cô. Vừa thấy bộ dạng của tôi, Duy Cơ đã khiếp đảm đến trào nước mắt, vội gào to ra bên ngoài để gọi người.
Thấy phản ứng của Duy Cơ, tôi như chết nửa cõi lòng. Duy Cơ luôn hành sự bình tĩnh, nay hoảng loạn thế này chứng tỏ bộ dạng hiện giờ của tôi e là đã đặt một chân vào Quỷ Môn quan rồi.
Gọi một lúc lâu mà không ai để ý, Duy Cơ vội cởi áo choàng đắp lên người tôi. Thân thể tôi đau như đang vỡ thành từng mảnh, chỉ hận không thể hóa ngay thành tro bụi, trốn khỏi nỗi đau như cực hình địa ngục này, ý thức dần dần chìm vào bóng tối.
Không được, tôi không thể ngủ được! Ngủ rồi có lẽ sẽ không còn đau đớn nữa, nhưng có người sẽ đau lòng, tôi đã hứa với Khứ Bệnh sẽ chăm sóc thật tốt cho mình và … đứa bé! Tôi rùng mình, gắng níu kéo sự minh mẫn cuối cùng, ra sức cắn vào lưỡi, máu trong miệng chảy ra, người cũng tỉnh táo lại ít nhiều.
Cơn đau ập đến quá lạ lùng, không giống mắc bệnh, mà giống trúng độc hơn. Không thể nói thành tiếng, tôi đành dùng ánh mắt ra hiệu với Duy Cơ. Duy Cơ quả thật thông minh vô cùng, thấy tôi nhìn về phía bình sữa lập tức nhấc bình sữa lên, bón sữa cho tôi. Máu trong miệng hòa lẫn với sữa bò từ từ trôi vào bụng, cảm giác buồn nôn cuộn lên như sóng, nhưng tôi vẫn ép buộc bản thân phải tiếp tục uống, bởi vì mỗi ngụm uống vào, có lẽ cơ hội sống sót của tôi lại thêm được một phần.
Duy Cơ ôm tôi khóc nấc: “Tiểu Ngọc, có chết cũng phải để muội chết trước. Là muội phản bội nương nương, làm vỡ tháp ngọc, vì sao muội không bị làm sao…” Đột ngột hiểu ra, nỗi sợ hãi và hối hận dâng đầy nét mặt cô: “Chúng ta đã đổi đồ ăn cho nhau, riêng mình tỷ đã trúng độc của cả hai người.”
Miệng toàn là máu, nhưng tôi vẫn cố cắn đầu lưỡi để duy trì sự tỉnh táo. Song cuối cùng, ý thức tôi vẫn chìm vào bóng tối, giữa tiếng khóc lóc cầu cứu của Duy Cơ.