Chương 10

Mọi người nhìn thấy trên bàn có bốn mặn một canh đều sửng sốt, vì nhà này trừ bỏ ngày lễ ngày tết thì mới ngồi trên bàn ăn cơm, bình thường đều là tay vừa cầm bánh bao vừa gắp món ăn hoặc là gắp thức ăn vào bát cơm rồi ngồi xổm ở chân tường mà ăn, nam nhân đều là bưng bát đi ra cửa lớn mà ngồi ăn, bởi vì nơi đó có rất nhiều người, mọi người có thể vừa ăn vừa tán gẫu, tán gẫu một chút về con cái nhà ai đang có tiền đồ ở trấn trên, nhà nào kết thông gia với nhà nào, vụ mùa năm nay thế nào.

Bởi vì Chu Mạch đến Triệu gia chỉ được khoảng nửa tháng, chủ yếu đều ở trong phòng dưỡng bệnh, mà Lí Cúc Hoa nấu cơm xong cũng sẽ không gọi nàng đến ăn, cho nên khi nàng đi ăn cơm cũng là lúc mọi người đều đã ăn xong, cho nên Chu Mạch không biết mọi người ăn cơm là không ngồi trên bàn.

Vẫn là gừng càng già càng cay, người có phản ứng trước hết vẫn là Tôn Thị, nàng quét mắt một cái, "Đứng thất thần làm gì thế, còn không nhanh ngồi xuống ăn cơm!" Vì thế trong phút chốc chung quanh bàn lập tức ngồi đầy đủ mười một nhân khẩu bao gồm lớn nhỏ, Triệu Băng - con gái của lão tam Triệu Thúc Hà còn chưa đến hai tuổi, cho nên còn ngồi ở trong lòng Hứa thị cắn bánh bao. Tất cả mọi người đều không có loại thói quen ăn cơm theo phương thức trên bàn như thế này, nhưng cũng không thể ngăn cản sự nhiệt tình với thức ăn, sau khi Triệu Đại Ngưu gắp một miếng thức ăn cho vào miệng, nhịn không được khen ngợi: "Mấy ngày không nấu cơm, tay nghề của vợ lão nhị lại càng giỏi hơn, hương vị của món này có thể so với thức ăn của Quảng Nguyên Lâu ở trấn trên đấy!"

Tôn Thị trừng mắt với Triệu Đại Ngưu đang xúc động hơi thái quá: "Sao tôi không nhớ rõ ông đã từng ăn cơm ở Quảng Nguyên Lâu nhỉ?" Nói xong không để ý cơn tức giận của Triệu Đại Ngưu, nếm thử món ăn ở trước mặt, không khỏi cũng khen Chu Mạch một câu: "Ừm, vợ lão nhị hôm nay nấu ăn không tệ."

Lí thị bên cạnh ngồi im lặng, mấy ngày trước nàng cực khổ nấu cơm hơn nửa tháng, cũng không thấy cha mẹ chồng khen một chữ, hôm nay vợ lão nhị vừa xuống bếp, liền được bọn họ khen ngợi, nàng không tin có thể ăn ngon như vậy, cũng tức giận ăn một miếng, phát hiện hương vị thật sự so với nàng nấu còn ngon hơn, nhưng nàng lại không muốn bị Chu Mạch lấn lướt như vậy, nên nói với bà bà: "Mấy món này quả thật rất ngon, nhưng rất là lãng phí, nương nhìn xem nếu chỉ nấu một món thì chỉ tốn có một muỗng dầu, nhưng hôm nay nấu bốn món này thì tốn ít nhất bốn muỗng dầu, bây giờ dầu rất đắt! Đệ muội, về sau muội vẫn là đừng lãng phí như vậy." Nói xong khiêu khích nhìn Chu Mạch.

Chu Mạch cười cười trả lời ‘dạ’, lại quay đầu hỏi công công bà bà "Cha, nương, hai người thấy thế nào?"

"Ta thấy về sau công việc chuẩn bị cơm cho cả nhà giao cho vợ lão nhị phụ trách, vợ lão đại cùng lão tam thay phiên nhau nhóm lửa." Tôn Thị giải quyết dứt khoát, giả vờ như không thấy được vẻ không vui trên mặt của Lí thị.

Cả nhà thấy Tôn Thị lên tiếng, cũng không ai nói tiếng nào, Triệu Bá Tuyền cùng Triệu Thúc Hà tiếp tục cầm bát, vùi đầu bắt đầu ăn cơm. Dù sao người nhiều đồ ăn ít, Lí thị cũng không nói nhiều, chỉ vội vàng gắp thức ăn cho mình cùng nữ nhi Tiểu Thúy.

Vì thế bữa cơm này cũng coi như yên tĩnh, bởi vì cơm do Lí thị cùng Chu Mạch nấu, cho nên việc rửa chén liền do vợ lão tam Hứa thị đảm nhiệm.

Sau khi ăn xong cơm chiều, Chu Mạch theo thường lệ dẫn Đông Nhi ra cửa đi tản bộ loanh quanh cho tiêu thực, lúc này gia nhập đội ngũ của bọn họ lại có thêm Triệu Tiểu Thúy, tiểu cô nương vẫn là ưa thích nhị thẩm ôn nhu này, lại sợ mẹ ruột của mình, dù sao nương của nàng cứ suốt ngày ghét bỏ nàng là nữ hài tử, nuôi lỗ vốn, cũng không quan tâm nàng, cho nên Triệu Tiểu Thúy dù đã sáu tuổi nhưng rất biết nhận rõ rất nhiều thị phi, tuy trước kia nương từng nói với nàng đừng gần gũi với nhị thẩm và tam thẩm, nhưng từ sau khi nhị thẩm bị thương ở đầu, sẽ thường mang các nàng đi tiệm tạp hoá ở đầu thôn mua chút đồ ăn vặt cho các nàng, thấy vậy Lí thị cũng không quản, sau này còn giựt giây Tiểu Thúy đi theo nhị thẩm nhiều hơn.

Mà tiểu cô Triệu Thu Diệp sau buổi ăn cơm chiều liền vào nhà bắt đầu công việc thêu khăn tay của nàng, bởi vì Tôn Thị cam đoan với nàng, tiền nàng thêu khăn sẽ dùng để sắm đồ cưới cho nàng. Vì thế Triệu Thu Diệp càng làm càng hăng hái, nhưng hôm nay nàng vừa thêu lại lập tức nghĩ tới việc hôn nhân của bản thân, liền ngồi không yên bèn đi đến nhà chính tìm Tôn Thị bàn bạc.

"Nương, lần trước mẹ cùng bà mối nói chuyện ra sao? Sao Ngô gia vẫn không có động tĩnh gì thế? Ngô Sơn Phong hôm qua còn nói với con hôm nay sẽ mời bà mối đến nhà chúng ta cầu hôn." Triệu Thu Diệp thấy trong phòng không có ai cũng không định giấu diếm.

"Con của ta, những lời này chỉ nói khi có hai người chúng ta thôi, một cái đại cô nương lại ồn ào kêu người tới nhà cầu hôn, những lời này mà truyền ra ngoài sẽ làm cho người ta chê cười." Tôn Thị oán trách liếc Triệu Thu Diệp một cái, sau đó lôi kéo nàng vào phòng ngủ.

"Ta đã nhờ tam thẩm của con nói chuyện với mẹ của Ngô gia tiểu tử, bà ấy rất vui vẻ, quan trọng là Ngô lão cha lại không đồng ý, chắc là vẫn còn ghi hận lúc còn trẻ bị cha con đánh hắn một gậy đấy mà. Mẹ đã nhờ tam thẩm con đi khuyên, con nói xem hai ruộng sát ranh nhau làm sao không có xung đột, hơn nữa chuyện đó lại xảy ra trước khi mẹ được gả đến Triệu gia, đã hơn ba mươi năm, Ngô lão cha chắc cũng đã quên. Hơn nữa bọn họ một nhà ba người nhưng hai người đã đồng ý, cho nên chuyện Ngô lão cha gật đầu cũng là chuyện sớm hay muộn thôi, con gái à con phải bình tĩnh, đừng nóng vội, nhất là không thể ra ngoài gây ồn ào về chuyện này." Tôn Thị dặn dò Triệu Thu Diệp.

"Nương! Con đã sắp đến mười bảy tuổi! Đại tỷ mười lăm tuổi đã lập gia đình, trong ba chị dâu trễ nhất cũng là tam tẩu cũng mười bảy tuổi liền gả đến nhà chúng ta. Mẹ nói con có thể không vội sao?" Triệu Thu Diệp ủy khuất làm nũng nói.

Tôn Thị nhíu nhíu mày, ngón tay điểm nhẹ mày Triệu Thu Diệp: "Con đấy! Đang oán trách mẹ sao?" Nói xong lại an ủi nữ nhi vài câu, hai người lại nói tới chuyện thay đổi gần đây của Chu Mạch.

Triệu Thu Diệp đối với biểu hiện hôm nay của nhị tẩu thật nghi hoặc, nhịn không được hỏi Tôn Thị: "Nương, nếu ngẫm lại thì nhị tẩu từ sau lần gặp tai nạn đã thay đổi rất lớn, mẹ xem lần trước tẩu ấy từ nhà mẹ đẻ trở về lại dám trả lời với chúng ta đấy."

Tôn Thị không vội trả lời, ngồi suy nghĩ một chút: "Đúng vậy, mẹ cũng cảm thấy vợ lão nhị gần đây có chút kỳ lạ, có đôi khi cảm thấy nàng ta rất thành thật giống trước đây, có đôi khi cảm thấy trong mắt nàng ta có một chút gì đó, làm cho người ta suy nghĩ không ra cũng không dám khinh thường."

"Đúng vậy! Đặc biệt hôm nay, mẹ xem nàng ta thế nhưng có thể làm ra thức ăn ngon đến vậy, trước kia nàng ta cũng đã nấu cơm được ba bốn năm, cũng không ăn ngon bằng một nửa hôm nay. Còn có, trước kia nàng cơm nước xong liền trốn trong phòng làm nữ công, bây giờ lại dẫn bọn nhỏ đi ra ngoài loanh quanh tản bộ, con thấy Tiểu Thúy bây giờ còn gần gũi với nàng hơn đại tẩu nữa. Bây giờ nàng ta mang cái dạng này, làm hại con cũng không dám khi dễ nàng ta!" Triệu Thu Diệp oán giận nói.

Tôn Thị nghe xong liền nhanh chóng che miệng nàng lại: "Con gái kiểu gì thế, cũng không thể nói như vậy, lần trước nàng ta náo loạn một trận làm cho hàng xóm chung quanh ở sau lưng chúng ta chỉ trỏ cho đến bây giờ, còn con bây giờ đã sắp đính hôn với người ta, con ngoan ngoãn đừng chọc phá gây phiền phức cho mẹ! Con còn có thể sống cùng nàng được bao lâu, sau khi định thân xong thì một hai tháng đã thành hôn."

"Con đã biết, nương!" Triệu Thu Diệp ngoan ngoãn trả lời.

Tôn Thị thấy thái độ nữ nhi tốt như vậy, cũng yên lòng: "Mẹ đã lớn tuổi, tiếng xấu gì cũng mặc kệ, con thì không giống vậy. Hơn nữa, nhị tẩu con cũng là một người đáng thương, nghe nói trong thôn chồng của người khác đi đánh giặc có thể trở về đều đã trở về, không trở về cũng được trợ cấp tiền, nhị ca con thì sống không thấy người, chết cũng không thấy xác. Ai!" Nói xong Tôn Thị nhịn không được bi thương đứng lên, dù sao cũng là con ruột của chính mình.

Thấy Tôn Thị bắt đầu gạt lệ, Triệu Thu Diệp cũng nhịn không được thương tâm, trong ba ca ca thì nhị ca là người thương nàng nhất, nhưng nàng cũng không dám khóc, sợ làm cho Tôn Thị càng khóc thêm, chỉ có thể khuyên Tôn Thị tuy không có tin tức, nhưng cũng không nhất định là tin xấu. Tin tưởng nhị ca cát nhân sẽ có thiên tướng phù hộ, bồ tát sẽ phù hộ huynh ấy bình an. Hai mẹ con lại hàn huyên một lát cho đến khi Triệu Đại Ngưu vào nhà thì giải tán.

Vì buổi tối ở cổ đại thật sự không có tiết mục giải trí, trời vừa tối thì tất cả mọi người đều lên giường đi ngủ, trời vừa hừng đông liền rời giường. Cho nên Chu Mạch cũng thuận theo trào lưu, mỗi ngày vào buổi tối liền đi loanh quanh tản bộ sau đó trở về cho Đông Nhi rửa mặt rồi đưa lên giường, còn nàng lại đi tìm chỗ lén lút luyện một chút quyền cước, thói quen hai mươi năm của nàng vẫn là không thay đổi được, may mắn là chỗ nàng luyện quyền có cây đại thụ che chở phía trước cho nên tương đối bí mật, nhiều ngày như vậy cũng không có người phát hiện. Đợi cho đến khi nàng đi rửa mặt thì toàn bộ người trong nhà cũng đều an giấc.

Ngày hôm sau Chu Mạch theo thường lệ bị Triệu Thu Diệp đánh thức, nhìn bên ngoài trời đã có chút sáng, cũng liền ngồi dậy, bởi vì bữa sáng Triệu gia chỉ ăn cháo, hơn nữa ba nàng dâu đều có con nhỏ, cho nên bữa sáng đều là Triệu Thu Diệp chuẩn bị.

Sau khi ăn qua bữa sáng, Chu Mạch xin phép Tôn Thị cho nàng về nhà mẹ đẻ một chuyến, Tôn Thị không nói gì liền đồng ý, vì thế Chu Mạch đem Đông Nhi giao cho Hứa thị trông coi dùm nàng, tuy rằng phần lớn thời gian Đông Nhi sẽ đi ra ngoài tìm bọn tiểu đồng chơi đùa, nhưng nàng vẫn là lo lắng con bé chơi đùa quên giờ ăn cơm liền dặn dò Hứa thị tới giờ cơm thì gọi Triệu Đông.

Ra khỏi cửa nhà, Chu Mạch đi về hướng Chu gia, nhưng nàng cũng không có về nhà mẹ đẻ, mà là đi xuyên qua Chu gia đi lên trấn Lạc Hoa. Nàng dựa theo trí nhớ ngày hôm qua đi tới phúc lâm khách sạn, bởi vì sợ bọn người Lỗ Bá Thiên còn chưa rời khỏi trấn trên, nàng không dám cải dạng nam trang.

Bởi vì hôm nay không phải chợ phiên, tuy vẫn có người lui tới, nhưng lại không nhiều lắm, không giống ngày hôm qua rộn ràng nhốn nháo. Sau khi bước vào khách sạn nàng bỗng phát hiện, thì ra ngày hôm qua tiệm này buôn bán coi như tốt, bởi vì hôm nay trời đã sắp trưa mà tiệm chỉ có một bàn khách, hơn nữa một bàn này chỉ có một người.

Chu Mạch đang quan sát thì bị vị tiểu ca họ Chung ngày hôm qua quấy rầy "Vị khách quan này mời vào bên trong... .!" Nói đến một nửa hắn thất thần, nhận ra Chu Mạch là người ngày hôm qua đã tới nơi này ăn cơm.

Chu Mạch cũng không để ý, trực tiếp hỏi: "Vị tiểu ca này, ta thấy các người dán giấy bán tiệm ngoài cửa, đặc biệt đến hỏi thăm một chút, cho hỏi ông chủ của các người ở đâu?"

Tiểu nhị vừa có phản ứng lại thì lại sửng sốt một chút, bởi vì người trước mắt là nữ nhân đầu tiên tìm tới cửa, tuy ông chủ của hắn là người có chút keo kiệt, nhưng hắn lại không nhớ rõ ông chủ lại có thói quen ăn vụng ở bên ngoài. Nữ nhân trước mắt thoạt nhìn không giống như cô nương lả lơi trên đường của Vạn Hoa Lâu, thoạt nhìn là phụ nữ đàng hoàng, cho nên ông chủ càng không có khả năng làm điều đó.

Thấy người trước mắt đang miên man suy nghĩ, từ trong ánh mắt hắn Chu Mạch có thể đoán được hắn đang nghĩ cái gì, không khỏi có chút buồn cười, làm nữ nhân thật là khó! Chu Mạch vội đánh thức tiểu nhị ca đang ngẩn ngơ, Chung tiểu nhị vội vàng ngượng ngùng mỉm cười, mời Chu Mạch ngồi nghỉ trước, còn hắn ta vội vàng lên lầu hỏi ý kiến ông chủ.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện