Chương 22

Đừng hứa những lời yêu thương, cam kết, đó là một món nợ chưa trả đủ.

Sau sự kiện ở thư viện, chỉ trong vòng một đêm danh tiếng của tôi tăng cao hẳn thêm mấy bậc, không chỉ phía trước có người ngoái lại nhìn, sau lưng có kẻ chỉ trỏ này nọ, ngay cả ở mấy tầng ký túc xá có những người không biết cũng đặc biệt tới xem, chỉ tò mò muốn được nhìn mặt người khiến sinh viên khoa máy tính tài cao, thần hồn điên đảo các nữ sinh đã thổ lộ trước mặt công chúng, giờ chính thức gia nhập cạnh tranh hàng ngũ hoa khôi, thật đáng xem người này khuynh quốc khuynh thành ra sao.

Tôi nghĩ tôi nhất định sẽ làm bọn họ thất vọng.

May mắn thay sắp đến cuối kì, nguyên việc này làm sự chú ý của mọi người giảm bớt, phải chuẩn bị cho ba tuần nghỉ đông dài, có thể cho tôi tạm thời thở được, đến khai giảng chắc vụ việc có hồ ly mới này sẽ nhanh chóng bị quên lãng.

Hướng Huy trong thời gian này từng tìm tôi mấy lần, dường như mỗi ngày đều có điện thoại, cũng thử đến phòng ôn thi chặn đường tôi, tôi đều tránh không gặp. Anh ấy cũng không biết thời điểm nào thực sự thành công khi kéo Chu Xuân làm phe đồng minh, thỉnh thoảng thay anh ấy nói vài câu tốt đẹp. Phòng còn lại năm người hoặc ít hoặc nhiều cũng được anh ưu đãi, trước khi ngủ câu chuyện thuỷ chung luôn xoay quanh anh ấy.

Tôi không nghĩ chiến dịch tấn công của anh ấy là mạnh mẽ quyết liệt như vậy, làm tôi có chút không chống đỡ được.

Chu Xuân mắng tôi lập dị, rõ ràng là thích anh ấy, lại sống chết không chịu thừa nhận, mà giờ tình thế đảo ngược lại thích giả bộ thanh cao.

Tôi cười khổ, không phải tôi lập di, hoàn toàn là mọi việc đã thoát ra khỏi quỹ đạo ban đầu, làm tôi không biết phải theo ai, tôi cũng tưởng tượng cùng anh ấy bắt đầu, nhưng không nghĩ đến sẽ lại xảy ra tình huống này, hơn nữa lại mạnh mẽ như vậy.

Còn cả sự hiện diện của Trần Vũ Hoa nữa, nghĩ đến đây tôi lại không nín được một tiếng thở dài.

Kì nghỉ đông bắt đầu, tôi mỗi ngày đều ăn uống chơi bời vô cùng nhàn rỗi, duy chỉ có mấy ngày là phá vỡ quy luật sinh hoạt bình thường, nguyên nhân chính là do — Lâm Sâm trở về.

Tôi thực sự bỏ qua anh ấy quá lâu, lâu đến mức gần như hoàn toàn quên mất sự tồn tại của con người này.

***

Hôm đó, vừa nói chuyện điện thoại với Uông Nhiên xong, tôi vươn vai vì mỏi lưng, tay vẫn còn giơ trên không trung đột nhiên thấy Lâm Sâm mỉm cười xuất hiện trước mặt tôi.

Bất ngờ không phòng ngự. Cho nên tôi quên rụt tay lại, lắp bắp nói: "Sao anh lại tới đây?".

Anh thở dài buồn bã, "Gửi thư cho em không thấy hồi lại, cho nên vừa xuống tàu anh liền tới thăm em.". Tôi nhìn theo tầm mắt anh, quả nhiên thấy trong tay có xách theo một chiếc rương lớn, còn mang theo những vết tích của một chuyến đi xa.

Người mẹ kính yêu của tôi đột nhiên xuất hiện, "Diệp Tử, con rỗi thế, còn không mau rót nước cho Tiểu Sâm?". Khuôn mặt tươi cười của bà chuyển sang hướng Lâm Sâm, "Con mau ngồi xuống, để má Diệp nhìn nào. Cũng gầy đi nhiều đấy, có phải cơm nước bên đó không hợp khẩu vị?".

Tôi trợn tròn mắt, rốt cuộc ai mới là người bà sinh ra, sao mỗi lần tôi về nhà cũng gặp bà cũng không được hỏi han ân cần như vậy? Dường như là trong bụng tôi đầy giun đũa mẹ quay đầu trừng mắt liếc tôi một cái, tôi đành xám mặt lại nói: "Lâm Sâm, anh muốn uống gì? Cà phê hay vẫn là trà?".

Lầm Sâm còn chưa trả lờiẹ đã nói chen, "Này con gái, Lâm Sâm không uống cà phê con không biết sao?".

Tôi vò đầu, thiếu chút nữa đã quên Lâm Sâm dị ứng với cà phê.

"Cả ngày lúc nào cũng không tập trung, không biết nó nghĩ gì." Mẹ tiếp tục buôn dưa.

Khoé miệng Lâm Sâm khẽ nhếch lên một nụ cười mờ nhạt, đứng dậy, quẹo vào phòng bếp quen thuộc, "Má Diệp, con tự pha thì tốt hơn.". Không lâu sau liền bưng đồ uống ra, thuận tay lấy cốc chè cho mẹ tôi, pha cho tôi một ly trà sữa.

Mẹ vui vẻ cười toe toét, ánh mắt chuyển sang nơi khác, tôi biết mọi thứ về Lâm Sâm đều rất hợp ý bà, ở trong lòng sớm đã coi anh ấy là con rể tương lai, nhưng tôi...

Tôi bưng ly trà sữa ấm lên hớp một ngụm, anh ấy quả thật hiểu rõ tôi, biết rõ tôi nghiện trà sữa cũng biết phải pha nước ấm vừa phải mới hợp khẩu vị tôi.

"Tiểu Sâm này, hôm nay ở nhà má Diệp ăn cơm đi." Lâm Sâm gật gật đầu, mẹ hài lòng cười nói: "Diệp Tử, con cùng Lâm Sâm nói chuyện, mẹ đi mua đồ ăn.".

"Vâng." tôi miễn cưỡng ngồi xuống, tuỳ tay mở ti vi.

[Phùng Tiểu Cương : "Công chúa A Y Thổ Lạp là con gái duy nhất của thân vương Aska xứ Wales, thân vương Aska xếp trong danh sách 17 tỷ phú trên thế giới, rồi có một ngày..."

Ứng cử viên trẻ: "Việc anh nói thì có quan hệ gì với tôi?".

Phùng Tiểu Cương: "Cậu nghe đây, công chúa A Y Thổ Lạp chính thức có quan hệ ngoại giao với nước ta, mời cậu cùng đi ăn tối, khả năng sẽ cầu hôn cậu.".

Ứng cử viên trẻ: "Đây, đây là lệnh của chính phủ?".

Phùng Tiểu Cương: "Chính phủ nước ta phê chuẩn lời mời này, nhưng chưa có phê chuẩn cậu và cô ấy kết hôn.".

Ứng cử viên trẻ: "Vậy, vậy, tôi có được hạnh phúc khi làm điều đó không?".

Cát Ưu từ một bên bước ra nói: "Công chúa A Y Thổ Lạp đã có chủ!".]

Trên màn hình đang chiếu bộ phim hài Tết năm 97 "Nhà máy mơ ước"[26], tôi thấy đây là bộ phim rất nhẹ nhàng nhưng tuyệt không phải bộ phim thú vị, hàng năm cứ tết âm lịch là lại chiếu lại phim nay, tôi vẫn xem trăm lần không chán.

Tôi ngồi trên ghế sô pha cười lăn lộn, không hề để ý chút hình tượng nào, Lâm Sâm trêu chọc, "Lời thoại em đã thuộc làu rồi mà vẫn còn có thể cười được như vậy.".

Trong tâm tôi nghĩ, ai khiến anh lo, tôi vui kệ tôi.

Lâm Sâm thất vọng, liền lật tới lật lui chiếc tủ đựng đĩa dưới TV, chọn lấy một chiếc đĩa không có nhãn hỏi tôi: "Đây là phim gì?".

Tôi lắc lắc đầu, anh cười nhạt, "Xem sẽ biết.". Nói xong, không cho tôi cơ hội phản đối liền mở đầu đĩa ra, nhét chiếc đĩa vào đó.

Đầu tiên là hình ảnh thú vị của anh rể và chị họ, mặc bộ trang phục cưới. Thì ra chính là video ngày kết hôn của chị họ, tôi không khỏi nheo mắt, nhưng không hiểu rõ nguyên nhân.

"Này, lần đầu nhìn thấy em mặc như thế. Nhưng thật sự rất đẹp." Lâm Sâm hứng trí trêu đùa, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào màn hình rồi lại nhìn tôi.

Tôi cười không đáp, bên tai nghe thấy một người khen ngợi. Sau khi hưng phấn, tim đột ngột thắt lại, nguy rồi!

Quay sang nhìn Lâm Sâm, đôi mắt anh như hiện lên hàn băng, nhìn cố định trên màn hình, không hề chớp mắt. Lúc này màn hình xuất hiện chính là hình ảnh Hướng Huy cưỡng ép kéo tay tôi rời khỏi đám đông.

Tháng chín trời lạnh, trong nhà tuy bật máy sưởi, nhưng tôi vẫn cảm thấy hàn ý lạnh thấu xương từ người anh lộ ra.

Tôi muốn chạy sớm, vừa mới động ý nghĩ, Lâm Sâm từng bước bước đến, dùng lực nắm chặp cổ tay tôi, trầm giọng quát, "Anh ta là ai?".

Khí tức của anh phun mạnh trên mặt tôi, tôi cảm thấy lửa giận của anh đã tới, như núi lửa sắp sửa bùng nổ, tôi chỉ thấy miệng đắng lưỡi khô, giọng xạo xạo nói, "Anh không nhìn thấy anh ta là phù rể sao?".

"Phù rể kiểu gì lại nhìn em thế này? Còn nữa, anh ta lôi kéo em làm gì?". Lâm Sâm hiển nhiên không tin tôi giải thích, anh nhấn nút tạm dừng, suy nghĩ của tôi cũng theo đó mà lập tức đóng lại. Bởi vì lúc này mắt tôi lơ đãng dịu dàng nhìn Hướng Huy đã vô tình tiết lộ rất rõ ràng. Ánh mắt như vậy, sợ rằng, anh cũng đã phát giác ra.

Tôi ngây ngốc một lúc, lấy lại tinh thần, lạnh lùng nói, "Lâm Sâm, em nói anh muốn tin hay không thì tùy, hơn nữa em không cần và không có nghĩa vụ phải báo cáo với anh nhất cử nhất động của bản thân.".

Lâm Sâm giận dữ, tay càng tăng thêm lực, tôi bị đau kêu nhỏ, nh mới chịu buông tay, tôi cúi xuống xem, trên cổ tay đã bị anh bóp in rõ một dấu vân tay.

"Anh xin lỗi." Lâm Sâm nhẹ nhàng nói, tôi mũi hơi cay, nhưng vẫn nhịn xuống.

"Diệp Tử." Anh cúi đầu nhận sai, không khí lại trở lại hòa bình như trước.

Tôi biết rõ nhược điểm của anh, anh sợ nhất là nước mắt của tôi, không muốn tranh cãi với tôi, cũng sẽ không bao giờ làm tổn thương tôi, cho nên tôi rất hèn hạ lợi dụng nhược điểm này.

Đột nhiên tôi cảm thấy một chút tội lỗi.

Im lặng.

Chu Xuân cũng nói tim tôi rất cứng, không phải là không đạo lý.

"Diệp Tử." Tôi nghe tiếng Lâm Sâm gọi tên, ngẩng đầu, nhìn thoáng qua đôi mắt lo lắng của anh.

"Diệp Tử, đến giúp mẹ mấy thứ, mệt chết mất." Tiếng mẹ gọi hợp thời điểm đã đánh vỡ không khí nặng nề này, tôi thấy nhẹ nhõm, đi đến lối vào, gặp mẹ hai tay xách đầy túi, hàng tá đồ lớn lớn nhỏ nhỏ, gà vịt thịt cá đều đủ, tôi nhận lấy, ngạc nhiên nói, "Mẹ, mẹ đã bắt đầu chuẩn bị hàng tết rồi à?".

Mẹ đưa tay bóp bóp vai, cười nói, "Không phải, vừa rồi tiện gọi hai vợ chồng bác Lâm và em gái Lâm Sâm tới ăn bữa cơm rau dưa.".

Tôi lè lưỡi, lúc này Lâm Sâm cũng chạy tới, mẹ lại đem lời vừa nói lặp lại một lần. Lâm Sâm nhìn tôi, lặng lẽ gật đầu.

"Tiểu Sâm, con ngồi xem TV, nơi này không có chuyện cần con làm. Tiểu Diệp Tử, con đi nhặt rau đi." Mẹ mà đã truyền một loạt mệnh lệnh xuống, không người nào dám không nghe theo, nhưng sự đãi ngộ khác biệt quá nhiều.

Tôi chạy vào bếp nhanh chóng nhặt rau mà không hề chuyên tâm, trong lòng có chút bất an. Nhưng lúc nghĩ đến hình ảnh vừa nhìn thấy, trong lòng lộ chút ngọt ngào.

***

Gần 6h, gia đình bác Lâm xách theo bao lớn bao nhỏ tiến vào, tôi không cần xem cũng có thể đoán ra ngoài là thuốc bổ não hoàng kim này kia, bên trong là giỏ hoa quả. Năm nay không nhiều lễ, quà tặng chủ yếu là não hoàng kim được quảng cáo nhiều có thể nói là mọi người đều biết.

"Đã đến bữa ăn cơm rồi còn mang những thứ này... thật quá tốn kém." Mẹ khó xử nhìn đống đồ lớn nhỏ, năm này qua năm khác, nói dễ nghe là phong tục nghi lễ, nhưng nó quả thật là sự lãng phí tiền bạc của cuộc sống lao động, nhưng bây giờ quả thực không sửa được tập tục xấu đó.

Lâm mẫu cười khẽ, bà là phụ nữ truyền thống Trung Quốc, tóc quấn thành búi, trên người mặc chiếc váy sườn xám màu xanh ngọc, trang điểm nhạt, ung dung cao quý, quay nhìn mẹ tôi, chiếc tạp dề bóng loáng giản dị ở thắt lưng, tóc trải dài, quần rộng màu đen, một điểm đường cong cũng không có. Cái này... rõ ràng không phải người cùng một thời đại.

Lâm bá khoác chiếc áo gió màu đen, bên trong âu phục, nghe nói, bác rất chú trọng đến việc ăn mặc. Tôi nghe Lâm Sâm nói dù trời có nóng đến 38 độ, chiếc áo trắng bác mặc, vẫn không cởi bỏ một cái cúc nào trên cổ và ống tay áo.

Lâm Hi là em gái Lâm Sâm, mới mười sáu tuổi, học giỏi, vừa thấy mẹ tôi liền ngọt ngào gọi to, "Má Diệp.".

"Mấy ngày không gặp mà xem Lâm Hi đã cao lớn thế này rồi." Mẹ nhanh chóng bỏ cái chảo xuống chào đón khách.

Lâm mẫu lúc cười rất mê người, xem ra thời trẻ nhất định phong hoa tuyệt đại, Lâm Hi hoàn toàn kết thừa dung mạo tuyệt đẹp từ mẹ, còn tướng mạo Lâm Sâm có chút giống Lâm bá, nhưng bên trong tính tình nóng nảy không biết di truyền từ ai, dù sao ngoài tôi ra, ai anh ấy cũng dễ đối xử lịch sự.

Mẹ vốn định không đợi ba tôi về mà khai tiệc trước, tuy vậy bác trai Lâm một mực từ chối.

Lâm Hi thời trung học cấp 2 rất thân thiết với tôi, nhưng sau khi lên cấp 3 việc học nặng nề, hơn nữa phần nhiều thời gian tôi lại trọ ở trường, vì vậy mà không còn thân nhiều như trước, các bậc cha mẹ cùng nhau tụ tập một chỗ nói chuyện, còn lại ba người đưa mắt nhìn nhau, nhất thời không tìm được lời nói.

Tôi có một ý tưởng, lôi ra tập ảnh ngày bé, Lâm Hi vừa lật xem vừa nghiêng đầu cười, còn trên khoé môi Lâm Sâm vẫn luôn là nụ cười mờ nhạt.

Chuông điện thoại reo mẹ tôi cũng không quay đầu lại, "Diệp Tử, đi nghe điện thoại đi." bà đang hứng thú ngồi buôn chuyện, không chịu nhích mông đứng dậy.

Tôi nhấc điện thoại, "Alô.".

"Diệp Tử, là anh." Trong điện thoại truyền tới giọng nói trầm ấm, tôi dường như có thể tưởng tượng ra giờ phút này anh dịu dàng mỉm cười.

"Anh... thế nào lại biết số điện thoại nhà em?" Tôi cố hạ thấp giọng, ánh mắt vô thức liếc về phía Lâm Sâm, may thay toàn bộ sự chú ý của anh ấy đều hướng về quyển album ảnh, không để ý hành động của tôi.

Anh không trả lời câu hỏi của tôi, mà trực tiếp nói: "Diệp Tử, anh muốn gẰ em.".

Anh không nói tôi cũng biết, trừ Chu Xuân tiếp tay ra không ai có thể là người thứ hai.

Tiếng của tôi ngày càng thấp hơn, "Có chuyện gì, đợi ngày khai giảng rồi nói.".

Anh gạt lời tôi, "Anh có rất nhiều điều muốn nói với em.". Không đợi tôi tỏ thái độ, anh nói tiếp: "Anh sẽ nhanh chóng đến dưới nhà em, hôm nay không gặp được em anh sẽ không rời đi.",

"Anh..." Chu Xuân chết tiệt, tôi quả thực hận cô ấy nghiến răng nghiến lợi, không chỉ là số điện thoại, ngay cả địa chỉ nhà cũng bị cô ấy bán đứng cho anh. Đợi đã, theo tôi được biết, Hướng Huy sống ở phía đông Thượng Hải, tôi vừa khéo lại ở phía tây, chẳng phải là phải đi qua cả nửa nội thành Thượng Hải sao.

Cuộc điện thoại đột ngột bị cắt đứt, người này, quá cố chấp, quá ngang ngược, thậm chí cả cơ hội cự tuyệt cũng không cho tôi.

"Ai vậy?" Mẹ thuận miệng hỏi.

"Một... người bạn." Tôi ấp úng.

Lúc này có tiếng gõ cửa, tim tôi chắc bị bật ra khỏi cổ họng, anh ấy không phải đã tìm tới cửa chứ, cứ thấy sự điên rồ hiện tại của anh ấy, điều này hoàn toàn có khả năng.

Tôi chạy đến mở vửa, nghĩ thế nào cũng phải ngăn anh ấy vào nhà, cửa vừa mở ra trong nháy mắt tôi ngây người ra một lúc, người bước vào là bố, tôi thấy rất vui sướng nhưng đồng thời cũng có chút thất vọng.

Mở tiệc, trải khăn bàn, mang thức ăn lên, tôi xem qua một lượt, tôm chiên hấp, bạch tuộc xào, thịt gà kho... Toàn bộ là đồ Lâm Sâm thích ăn, thầm thở dài, mẹ tôi có thể tính là vô cùng tận tâm tận lực, có điều vì sao không hỏi ý kiến tôi lấy một lời.

Bữa cơm tôi diễn ra trong bầu không khí hài hoà, bố và Lâm bá nói chuyện về công việc và tình hình quốc tế, về thị trường chứng khoáng và bóng đá, còn lại mẹ và Lâm mẫu nói về thị trường mĩ phẩm giảm giá.

Tôi nhai từng miếng cơm nhưng không có chút vị nào, lời nói của Hướng Huy vẫn vang lên bên tai, ít nhiều khiến tôi có chút bồn chồn đứng ngồi không yên. Lâm Hi thỉnh thoảng nâng cổ tay lên xem giờ, phảng phất có đầy bụng tâm sự. Chỉ có khẩu vị Lâm Sâm là tinh tế, có khen ngợi vài câu. Nói thật, tay nghề nấu ăn của mẹ tôi không phải là tồi, nhưng dường như chỉ có Lâm Sâm quan tâm.

Cơm nước xong, tôi vội vàng tranh rửa bát, từ trước tôi cũng không tự giác như vậy, chỉ tại đứng ở phòng bếp trước cửa sổ, có thể quan sát được toàn cục. Mượn ánh đèn đường mờ tối, cố dùng lực thò người ra nhìn xuống dưới tầng xem, trong góc của bãi đỗ xe tựa hồ có một người đứng thẳng, tôi nghi ngờ mình bị hoa mắt, cố gắng dụi dụi, người lại biến mất.

Anh rốt cuộc có tới hay không, tầm nhìn của tôi chợt thấy thiếu kiên nhẫn, tính khí anh nói là làm, tính toán thời gian tới đây, thời điểm lúc này chỉ cách cuộc gọi có hơn một giờ, hay có việc gì trên đường trì hoãn. Hoặc có thể là... Tôi bị suy nghĩ linh tinh của mình làm cho lo sợ, toát mồ hôi lạnh.

Tôi tư tưởng không tập trung, kết quả là làm vỡ một cái đĩa, một cái bát. Cùng lúc nhận được vài câu mắng của mẹ.

Vì thế bị đày đọa nửa giờ, rốt cuộc cũng chờ được hai vợ chồng Lâm bá đứng dậy cáo từ. Tôi chưa bao giờ nhiệt tình xung phong nhận việc tiễn mọi người xuống tầng như lúc này, hoàn toàn quên mất việc bất tiện đi qua hành lanh tối.

Ra đến cửa, Lâm Sâm liền nói, "Không cần tiễn lâu, nếu không tí anh lại phải đưa em lên nhà, như vậy rất phiền phức.". Anh biết rõ bệnh cũ của tôi, cũng đã từng nếm qua cảnh bị tôi túm chặt đến mệt không buông vì không dám đi một mình trong trời tối.

Tôi mỉm cười, đưa hai ngón tay ra thề, "Bảo đảm không.".

Động tác này khiến Lâm mẫu bật cười.

Bốn người Lâm gia đi thẳng đến cổng lớn, nhìn bóng lưng mọi người biến mất dưới ánh trăng tôi mới quay đầu, bước vài bước đến bãi đỗ xe phía tây, cũng là vị trí phòng bếp có thể nhìn rõ, cũng không có phát hiện bất thường.

Vui buồn mỗi nửa.

Vui là vì giờ tôi tạm thời không cần đối mắt với anh, không cần phải đối mặt với thứ tình cảm thực tế đã ẩn sâu trong tim.

Buồn vì anh nói lời không giữ lời, không nhìn thấy người, ngược lại còn làm tôi lo lắng.

Tôi lẩm nhẩm trong miệng đọc qua số điện thoại của anh một lần, chưa hề gọi đến, nhưng vẫn nhớ rõ trong lòng. Cân nhắc một lúc nên lên tầng trực tiếp gọi tới hay thông qua Chu Xuân nói bóng nói gió, vẫn còn do dự, lại nhìn lên đầu hành lang một bóng người đứng dựa vào tường, gió Bắc phất qua, thổi bay một góc áo khoác, phiêu phiêu tay áo, trái tim đột nhiên hốt hoảng.   

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện