Quyển 2 - Chương 37: Đạo động
Editor: Biển
Beta: Thanh Du
~oOo~
Tôi đang định đi tiếp thì nghe hắn hỏi
vậy, không khỏi rụt cổ lại. Vừa rồi vội quá nên không để ý, thật ra lúc ở trong hành lang tôi đã cảm thấy vết thương do Liên hoa tiễn gây ra có
hơi sưng, còn thêm ngưa ngứa, nhưng sau đó thì có vẻ đỡ hơn một chút.
Tôi xắn quần áo lên xem thử thì thấy miệng vết thương sưng đỏ đã xẹp
xuống, cũng không có cảm giác gì khác thường, bèn đáp: “Tôi cũng thấy
thế, nhưng bây giờ thì không còn ngứa nữa. Dưới này không khí ẩm thấp,
chắc là bị dị ứng thôi.”
Bàn Tử ngứa ngáy thê thảm, ảo não nói:
“Có cách nào để trị dị ứng tạm thời không, vừa rồi tôi đổ mồ hôi lạnh
khắp người, giờ thì ngứa không chịu nổi.”, vừa nói vừa không ngừng cọ cọ người lên tường, tôi thấy mấy vết máu trên tường đều là do hắn chà xát
lưng lên, thấy có gì đó kỳ lạ, vội bảo hắn để tôi xem thử. Hắn vừa đi
vừa xoay tới xoay lui, tay gãi liên tục. Tôi đẩy tay hắn ra, rọi đèn pin vào thì thấy từ mấy vết thương do Liên hoa tiễn cào rách trên lưng hắn
mọc ra rất nhiều lông trắng, nhìn ghê muốn chết, buột miệng hỏi: “Bàn
Tử, anh không tắm mấy ngày rồi?”
Bàn Tử hả một tiếng: “Tắm? Cậu hỏi chuyện này làm quái gì, đây là vấn đề bí mật cá nhân, tôi không tiện trả lời.”
Tôi nói: “Mẹ nó chứ, mấy ngày rồi anh
không chịu tắm rửa hả? Tôi nói cho anh biết, anh đừng có mà phát hoảng,
lưng anh hình như mốc meo luôn rồi, là mốc trắng nhá (白霉 – bạch môi), kỳ quan thế giới đó nha. Coi bộ anh mà cố gắng kiên trì thêm vài tháng nữa thì đến cỏ linh chi cũng phải mọc ra.”
Bàn Tử nghe xong không hiểu gì ráo, ngơ ngác hỏi: “Cái gì? Than trắng (白煤 – bạch môi)? Than mà trắng á? Nói chuyện với cậu mệt óc quá, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Tôi thấy Muộn Du Bình nhíu mày, dường như tình hình có gì đó không ổn, cũng không dám tiếp tục đùa nữa. Muộn Du
Bình bước đến thử ấn tay một cái, tức khắc có máu đen chảy ra. Hắn khẽ
nói với tôi: “Phiền phức rồi, đám Liên hoa tiễn lúc nãy có vấn đề.”
Tôi cảm thấy kỳ quái, vừa nãy tôi cũng
trúng tên, theo lý mà nói thì cũng phải bị như Bàn Tử mới đúng, chẳng lẽ ông nội đã di truyền cho tôi tính năng gì đặc biệt? Tôi vội cho hai
người thấy miệng vết thương của mình rồi nói ra thắc mắc.
Muộn Du Bình nhìn vết thương của tôi, hừ
một tiếng, cũng chẳng chịu nói rõ là có chuyện gì xảy ra. Đến đây Bàn Tử bắt đầu thấy sợ, quay lại hỏi tôi: “Lông gì? Mẹ nó hai người đừng có
không đầu không đuôi như vậy chứ! Lông ở đâu mà dài?”, nói rồi huơ huơ
tay sờ thử, tôi vội chụp lại, nói: “Đừng nhúc nhích, nhìn anh giống như
bị bệnh da liễu, để chúng tôi xem kỹ đã. Anh tuyệt đối không được cào,
cào nữa thành sẹo bây giờ.”
Bàn Tử bị ngứa thê thảm, làm sao mà nhịn
được, tôi bèn nói với Muộn Du Bình; “Không thể cứ để như vậy được, phải
tìm cách gì giải quyết thôi. Tôi từng nghe ai đó nói, có người bị bệnh
ngứa không trị được, chịu không nổi nên đã tự sát!”
Bàn Tử kêu lên: “Con mẹ nó, bây giờ tôi
muốn tự sát lắm rồi! Ngứa muốn chết, không thì cậu cứ giúp tôi cạo xương trị thương như Quan Công đi, khoét hai khối thịt đó ra cho rồi.”
Hồi nhỏ tôi cũng đã từng bị bệnh ngoài
da, cũng biết một cách “xử lý” thô, nhưng mà có hơi ghê tởm một chút.
Tôi nói với hắn: “Không cần khoét thịt, anh nghĩ anh nhiều thịt lắm
chắc, vả lại tôi cũng đâu phải là Hoa Đà. Nhưng tôi có mang theo kem
dưỡng da, để tôi bôi cho anh, có thể hơi đau một chút, anh cố chịu
đựng.”
Muộn Du Bình ngớ ra mất một lúc, Bàn Tử
cũng hả to một tiếng: “Vậy mới nói người thành phố mấy cậu đúng là được
nuông chiều quá rồi, mẹ nó chứ đi đổ đấu còn mang theo kem dưỡng da, lần tới cậu nhớ mang theo bộ bài Poker, lỡ bị vây khốn thì chúng ta đem ra
lập sòng.”
Tất nhiên tôi không thể nào mang theo kem dưỡng da được, mới đeo bao tay vào rồi nhổ hai bãi nước bọt, xoa lên
lưng Bàn Tử. Không ngờ Bàn Tử lại không chịu được đau, vừa bôi nước bọt
lên hắn đã gào lên một tiếng thảm thiết, cắm đầu chạy thẳng, còn mắng ầm lên: “Con mẹ nó cậu bôi cái gì vậy! Bà ngoại con ơi, đau thế này thì
thà cậu khoét thịt tôi đi cho rồi, kiểu này xem như Bàn Tử tôi thật sự
quy thiên rồi.”
Tôi thấy cơn đau này thật có hiệu quả, nói: “Nhìn anh kìa, đau vẫn tốt hơn ngứa chứ, giờ anh có còn ngứa nữa không?”
Bàn Tử đứng đó hoa chân múa tay một trận
rồi chầm chậm bước trở lại, ngạc nhiên hỏi: “Này Tiểu Ngô, được lắm đó,
đồ của cậu linh thật đó, đúng là thoải mái hơn nhiều rồi. Thứ kem dưỡng
da kia nhãn hiệu là gì vậy?”
Tôi thầm nhủ, hắn mà biết đó là nước bọt
của tôi, không chừng sẽ xé xác tôi cũng nên, vội nói: “Đừng có dằng dai
như mấy bà mấy cô nữa, chúng mau đi thôi.”
Muộn Du Bình thấy cảnh này buồn cười, lắc lắc đầu. Đây là lần đầu tiên tôi thấy nụ cười của hắn không chút gượng
gạo, chợt nhận ra hắn hình như cũng có chút tình người, xem ra con người này không khó giao lưu như vẻ bề ngoài.
Nhưng hắn cười xong lại bày ra vẻ mặt đơ
như bài Poker đuổi theo chúng tôi. Ba người cứ tiến về phía trước trong
đạo động quanh co, đi khoảng nửa tiếng, chợt nghe Muộn Du Bình đi phía
trước nói: “Có ngã rẽ.”
Tôi chen lên, quả nhiên có hai lối đi ở
hai bên trái phải. Tôi rọi đèn quan sát thử nhánh bên trái thì thấy vào
sâu bên trong một chút có đống gạch vụn, là ngõ cụt, xem lớp gạch vỡ thì có lẽ đó chính là con đường dẫn từ phòng phụ bên phải đến xứng thất bên trái mà Muộn Du Bình với Bàn Tử đã đi. Không biết vì sao con đường bị
chặn lại, chẳng lẽ là sợ con hạn bạt kia từ trong quan tài đuổi qua đây?
Nhưng nếu hắn đã chặn lại thì lối thoát
cuối cùng chính là cửa động bên phải, Muộn Du Bình cũng thống nhất với
tôi, hắn chỉ chỉ vào tôi, cả ba không nói thêm tiếng nào, tiếp tục tiến
về phía trước.
Nói thật, tôi lớn bằng này rồi mà chưa
từng phải bò lâu đến thế, toàn thân đã ướt đẫm mồ hôi. Đi thẳng lưng
trong hang đất bình thường không mệt đến thế này, chủ yếu là đầu gối
không phải nghiến lên nền đất thì sẽ không đau. Bây giờ dưới nền toàn là gạch vụn, đè lên đó giống như phải chịu cực hình, tôi bắt đầu cảm thấy
hai đầu gối bỏng rát, xem ra làm người vẫn tốt hơn, kiếp sau cố mà tranh thủ làm người.
Trong lúc tôi còn đang suy nghĩ vẩn vơ,
Muộn Du Bình bỗng dừng lại, ra hiệu cho tôi im lặng, Bàn Tử bò sau không thấy gì, khẽ hỏi tôi: “Sao vậy?”
Tôi bảo hắn im lặng, sau đó Muộn Du Bình
tắt đèn pin, tôi với Bàn Tử cũng hiểu ý mà làm theo, chúng tôi tức khắc
chìm vào bóng tối mịt mùng. Lúc này tôi lại cảm thấy vô cùng bình tĩnh,
tim cũng không đập nhanh hơn. (Sau này nhớ lại mới thấy, cái lần suýt bị hai vách tường kẹp chết đã ảnh hưởng rất lớn đến tôi, khiến tôi gần như khắc phục hoàn toàn nỗi sợ hãi vốn có đối với cổ mộ). Tôi không biết
Muộn Du Bình có ý gì, nhưng ở trong cổ mộ vẫn nên nghe lời hắn thì hơn.
Chúng tôi im lặng một hồi, nhịp thở dần
dịu lại, mồ hôi trên người cũng đã khô, bỗng tôi nghe thấy tiếng bước
chân truyền lại từ lớp gạch trên đỉnh đầu, giống như tiếng chân người.
Tôi thoáng giật mình, xem ra phía trên chúng tôi hẳn là hậu điện hoặc
hành lang, vậy người kia là ai? Có phải là A Ninh hoặc chú Ba không?
Đang suy nghĩ, đột nhiên tôi cảm thấy
phần da từ lưng đến gáy bắt đầu ngứa lên, thoáng rùng mình, thầm nhủ
chẳng lẽ lông trên người tôi cũng bắt đầu dài ra? Vội đưa tay ra sau
lưng sờ thử, bỗng chạm phải một mớ ẩm ướt bê bết ngay trên cổ. Tôi nghĩ
Bàn Tử chen lên, thầm rủa một tiếng, đẩy mạnh thứ kia trở lại, lúc rút
tay về thì phát hiện bàn tay dính nhớp nháp, còn có mùi thoang thoảng là lạ.
Tôi ghê tởm chà mạnh bàn tay lên tường
gạch bên cạnh, thầm nhủ tên mập này hẳn đã bôi lên cái đầu đinh của hắn
không ít dầu dưỡng tóc, nếu tìm được chỗ có nước phải lo rửa cho sạch,
dầu dưỡng tóc trên đầu hắn không chừng là của mấy tháng trước cũng nên.
Đang nghĩ, trên cổ lại bắt đầu ngứa ngáy, không biết tên mập chết bầm này lại bày trò quỷ gì nữa đây. Tôi không
khỏi nổi sùng lên, liền đưa tay túm lấy, kéo hắn đến sát vách tường. Đột nhiên cảm thấy có gì đó là lạ, mặt hắn sao lại nhỏ xíu thế này? Tôi cẩn thận nhổm người dậy mò mẫm từng chút một, tim đập như nổi trống, nhận
ra mớ ẩm ướt bê bết đó hình như đều là tóc. Thử kiểm tra thêm lần nữa,
tôi phát hiện toàn bộ đám tóc này đều quấn lại một chỗ, tay vừa chạm vào lập tức bị quấn chặt lấy. Tôi nuốt nước bọt, bắt đầu toát mồ hôi lạnh,
Bàn Tử không thể có chừng này tóc, vậy mớ tóc này là của ai!
Tôi chợt nhớ đên đám tóc ăn thịt người
gặp phải trên đường vào mộ, hơi thở bắt đầu nghẹn lại, không dám mở đèn
pin. Thứ kia hình như chỉ cách tôi có mấy centimet, nếu mở đèn pin thì
chắc chắn tôi sẽ phải mặt đối mặt với nó, cảnh tượng kinh dị cỡ đó làm
sao tôi chịu được. Đang mông lung suy nghĩ, chợt cảm thấy có bàn tay
mảnh khảnh ẩm ướt mò lên trên mặt tôi, lạnh ngắt, móng tay rất sắc. Da
đầu tôi bắt đầu tê dại, cơ mặt không thể kiềm chế mà run rẩy.
Những ngón tay đó chạm đến cổ tôi, sau đó thu lại, lát sau tôi chở có cảm giác cái đầu kia tiến lại gần, mớ tóc
ướt sũng cũng dán lên mặt tôi. Tôi cực kỳ ghê tởm, chỉ biết cắn chặt
răng, đã sắp chịu hết nổi. Đột nhiên, trong mớ tóc vang lên một giọng nữ rất khẽ, giọng nói ấy thì thầm bên tai tôi: “Anh là ai?”
Thanh âm kia thật sự rất nhẹ, nhưng tôi
lại nghe rất rõ, không khỏi hoảng sợ. Đồng thời thân thể nữ giới nhích
lại gần hơn, gần như chui hẳn vào lòng tôi, bàn tay mảnh mai đặt lên vai tôi, rồi đến ôm cổ. Tôi run lẩy bẩy, chỉ thấy “cô gái” này rất nhỏ
nhắn, môi cô ta kề bên tai tôi, hơi thở phả ra lạnh ngắt. Tôi chính thức ngu người, chỉ nghe cô ta nói tiếp: “Hãy ôm em đi!”
Tôi vừa nghe lời này, thần trí bỗng trở
nên mê muội. Tuy thân thể vẫn không ngừng chống cự, nhưng đã bắt đầu
thoát khỏi sự khống chế của đại não, thoáng cái đã vòng tay ôm lấy eo cô ta. Lần này lại càng kinh khủng, tôi nhanh chóng nhận ra cô ta chẳng
mặc gì cả, làn da lạnh ngắt mà lại nhẵn bóng khác thường khiến tâm trí
tôi bắt đầu rối loạn, mặt đỏ rần lên. Tiếp đó, miệng cô ta đã cọ cọ lên
cằm tôi, giống như đang gợi ý cho tôi hôn lên đó. Tôi hoàn toàn mất tự
chủ, vừa định cúi đầu hôn xuống, đột nhiên đèn pin trong tay Muộn Du
Bình sáng lên. Tôi nhìn xuống, giật mình nhận ra thứ mình ôm vào lòng là gì, dây thần kinh rủ nhau đứt phừn phựt, lông tơ trên người đều dựng
thẳng lên.